← Quay lại trang sách

Chương 47 Tháp giống 17

MÁY PHÁT ĐIỆN LÀU BÀU THỨC GIẤC. Có tiếng rì rầm vọng ra từ sâu trong bụng cỗ máy đào khổng lồ, rồi một loạt đèn nhấp nháy sáng lên trong phòng máy bơm, phòng máy phát điện và suốt hành lang chính của tháp giống 17. Đội thợ cơ khí kiệt sức reo hò vỗ tay, và Juliette nhận ra tầm quan trọng của những chiến thắng nhỏ nhoi như thế này. Nơi từng ngập tràn bóng tối nay đã được ánh sáng soi rọi.

Đối với cô, mỗi hơi thở đều là một chiến thắng nhỏ. Cái chết của Lukas đè nặng lên ngực cô, cả sự ra đi của Peter, Marsha và Nelson nữa. Tất cả những con người trong bộ phận IT mà thời gian qua cô đã quen biết và tha thứ nay đều đi xa mãi rồi. Nhân viên nhà ăn. Gần như toàn thể nhân sự tại bộ phận Vật Tư, những người nào không bỏ chạy. Ai ai cũng như một khối nặng đè lên ngực cô. Cô hít sâu thêm một hơi nữa và ngạc nhiên vì mình vẫn còn thở được.

Courtnee phụ trách đội thợ cơ khí, đã đứng ra gánh vác vai trò bị Shirly bỏ lại. Chính cô và đội ngũ của mình đã mắc đèn và dây điện, cũng như lắp đặt và tự động hóa máy bơm. Juliette di chuyển như một bóng ma. Chỉ có một số ít người dường như còn trông thấy cô. Chỉ có bố cô và một vài người bạn thân nhất của cô, những con người trung thành đến mù quáng.

Cô bắt gặp Walker ở phía sau máy đào; khoảng không chật hẹp cùng nguồn điện ổn định nơi đây khiến lão cảm thấy thoải mái hơn, như đang ở nhà. Lão kiểm tra bộ đàm của cô và phán rằng nó vẫn còn hoạt động được, nhưng bị hết pin. “Tao có thể chế ra một bộ sạc trong vòng vài giờ nữa,” lão bảo cô với vẻ áy náy.

Juliette ngắm nghía băng chuyền, giờ đã được quét sạch đất cát và đá vụn để dùng làm bàn thợ cho cả Walker lẫn đội đào. Walker đang giải quyết dở một số dự án cho Courtnee: máy bơm cần được quấn lại, và thứ gì đó trông như kíp nổ khai mỏ đã được tháo rời. Juliette cảm ơn lão, nhưng nói với lão rằng chẳng bao lâu nữa cô sẽ leo lên; có bộ sạc trong các đồn phó cảnh sát trưởng cũng như bộ phận IT trên tầng ba mươi tư.

Cô thấy ở đầu kia băng chuyền, các thành viên đội đào đang nghiền ngẫm một sơ đồ. Juliette thu thập đài và đèn pin từ chỗ làm việc của Walker, vỗ nhẹ lưng lão, rồi đi lại chỗ họ.

Erik, người quản đốc già của khu mỏ, cầm một chiếc compa và đang đánh dấu khoảng cách trên sơ đồ. Juliette chen vào để nhìn kỹ hơn. Đó chính là bản đồ bày bố tháp giống cô đã mang từ bộ phận IT xuống mấy tuần trước. Nó vẽ một mạng lưới các vòng tròn, trong đó một vài vòng đã bị gạch bỏ. Giữa hai tháp giống có những dấu biểu thị tuyến đường cỗ máy đã đào qua. Sơ đồ đã được đội thợ mỏ sử dụng để tính toán lộ trình, bổ trợ bởi ước đoán của Juliette về phương hướng và quãng đường mà cô đã đi.

“Ta có thể đến được tháp 16 trong hai tuần,” Erik tính toán.

Bobby càu nhàu. “Thôi nào. Phải mất lâu hơn thế ta mới đến được đây mà.”

“Tôi đang trông mong ông sẽ được thúc đít nhờ mong muốn rời khỏi nơi này của mình đấy,” Erik nói.

Có người bật cười.

“Nhỡ đằng đó không an toàn thì sao?” Fitz hỏi.

“Có thể lắm,” Juliette nói.

Những khuôn mặt cáu bẩn quay lại, ghi nhận sự hiện diện của cô.

“Cô có bạn bè gì trong mấy tòa tháp đấy không?” Fitz hỏi. Y gần như nhạo báng cô. Juliette cảm nhận được sự căng thẳng trong nhóm. Bọn họ hầu hết đều đã đưa được gia đình sang đây - người thân, con cái, anh chị em. Nhưng không phải ai cũng có diễm phúc ấy.

Juliette chen vào giữa Bobby và Hyla, gõ vào một vòng tròn trên bản đồ. “Tôi có bạn ở đây,” cô nói.

Ngọn đèn trên đầu đung đưa theo dây, khiến cho những cái bóng hắt trên tấm bản đồ lắc lư liêu xiêu như say xỉn. Erik đọc tên vòng tròn Juliette đã chỉ. “Tháp giống 1,” ông nói. Ông rà tay trên ba hàng tháp giống nằm giữa địa điểm đó và vị trí hiện tại của họ. “Sẽ mất nhiều thời gian hơn đấy.”

“Không cần phải lo đâu,” cô nói. “Tôi sẽ đi một mình.”

Mọi ánh mắt dồn từ tấm bản đồ sang cô. Âm thanh duy nhất là tiếng rung ồ ồ của máy phát điện ở đầu kia máy đào.

“Tôi sẽ đi trên mặt đất. Và dù biết mọi người cần mọi kíp nổ mình kiếm được, tôi thấy vẫn còn vài kíp dôi ra từ cuộc đào bới. Tôi muốn lấy một lượng đủ để đục toang một lỗ trên đỉnh tòa tháp đấy.”

“Cô đang lải nhải cái gì vậy?” Bobby hỏi.

Juliette cúi xuống bản đồ và rê ngón vạch một tuyến đường. “Tôi sẽ mặc một bộ đồ đã sửa vào và đi. Tôi sẽ gắn thật nhiều kíp nổ vào cửa tháp giống này, rồi tôi sẽ bật tung nóc cái tháp chết tiệt đó ra như mở hộp xúp vậy.”

Fitz nhăn nhở nở một nụ cười sún răng. “Cô có thể loại bạn bè gì ở đằng đó thế?”

“Bạn bè đã chết,” Juliette nói. “Những kẻ đã hãm hại ta sống ngay trong đấy. Chính chúng đã biến thế giới bên ngoài thành một nơi không thể sống được. Tôi nghĩ đã đến lúc chúng được nếm mùi không khí ngoài đó rồi.”

Thoạt tiên, tất thảy đều nín thinh. Thế rồi Bobby hỏi, “Cửa khoang chốt gió dày cỡ nào vậy? Ý tôi là, cô từng nhìn thấy chúng rồi đó.”

“Chín, mười phân gì đấy.”

Erik gãi râu. Juliette nhận ra phân nửa số người quanh bàn đang tính nhẩm. Sẽ chẳng một ai trong số họ can ngăn cô làm thế.

“Sẽ mất từ hai mươi đến ba mươi kíp,” ai đó nói.

Juliette lần theo giọng nói và thấy một người đàn ông mình không nhận ra. Có khi là một người từ khu giữa đã chạy xuống kịp. Nhưng anh ta mặc đồ thợ cơ khí.

“Mọi người từng hàn thép dày hai phân rưỡi ở chân cầu thang. Bọn tôi dùng tám kíp để đục xuyên qua nó. Theo tôi, hãy trù bị một lượng gấp từ ba đến bốn lần.”

“Anh chuyển từ bộ phận khác đến à?” Juliette hỏi.

“Vâng, thưa sếp.” Anh ta gật đầu. Nếu bỏ qua lớp bụi bẩn mà tập trung vào mái tóc cắt ngắn cùng nụ cười rạng rỡ của anh ta, Juliette cảm tưởng mình nhìn ra bóng dáng dân trên đỉnh. Một trong những người từ bộ phận IT bị điều xuống để bổ sung nhân sự trực ca tại bộ phận Cơ Khí. Một người từng cho nổ rào chắn bạn bè cô đã dựng lên trong cuộc nổi dậy. Anh ta không nói mò.

Juliette nhìn những người khác. “Trước khi đi, tôi sẽ liên hệ với một vài tháp, xem có bên nào chấp nhận cưu mang mọi người không. Nhưng tôi phải cảnh báo mọi người, lãnh đạo tất cả những nơi này đều là tay sai của lũ kia. Khi mọi người đục xuyên qua tường của họ, xác suất họ kiếm đồ ăn cho mọi người cũng sẽ ngang ngửa khả năng họ giết mọi người. Tôi không biết ở đây có những gì còn cứu vãn được, nhưng tốt hơn hết là mọi người nên ở lại. Thử tưởng tượng bản thân ta sẽ nghĩ gì nếu có vài trăm người lạ xộc vào nhà và yêu cầu được cho tá túc.”

“Chúng ta sẽ để họ sống nhờ,” Bobby nói.

Fitz cười khẩy. “Ông có hai đứa con rồi nên nói dễ như không. Còn những người đang chờ quay số thì sao?”

Câu ấy khiến một toán người nhất loạt lên tiếng. Erik đập tay lên băng chuyền để bắt họ im lặng. “Thế là đủ rồi,” ông nói. Ông lườm những người đang túm tụm ở đó. “Cô ấy nói đúng đấy. Trước tiên, ta cần biết mình đi đâu cái đã. Trong khi chờ, ta có thể bắt đầu chuẩn bị. Chúng ta sẽ cần đến mọi trụ đỡ trong các hầm mỏ ở đây, vậy tức là có rất nhiều nước ta phải bơm ra, rồi còn phải cắt cử người đi khám phá nữa.”

“Chính xác thì chúng ta sẽ chỉnh hướng cái của nợ này kiểu gì vậy?” Bobby hỏi. “Lèo lái nó khó gần chết. Mấy thứ kiểu này không thích quay đầu đâu.”

Erik gật đầu. “Tôi đã tính đến chuyện đó rồi. Ta sẽ đào xung quanh nó và cho nó đủ không gian để quay tại chỗ. Court bảo rằng có thể chạy lần lượt từng bên bánh xích, bên này tiến lên một chút, bên kia lùi lại một chút. Nó sẽ chậm rãi quay đầu, miễn là không có đất cản đường.”

Raph chợt xuất hiện bên cạnh Juliette. Lúc mọi người còn đang thảo luận, anh đứng lui ra phía sau. “Tôi sẽ đi với cô,” anh nói.

Juliette nhận ra đó không phải một câu hỏi. Cô gật đầu.

Khi Erik giải thích xong phần việc tiếp theo họ cần làm, đội thợ bắt đầu tản ra. Juliette ra dấu với Erik và chìa bộ đàm cho ông xem. “Trước khi lên đường, tôi sẽ đi gặp Courtnee và bố tôi, với lại tôi có mấy người bạn đã lên khu nông trại. Ngay khi tìm được một bộ đàm khác, tôi sẽ nhờ người mang nó xuống cho ông. Cùng một bộ sạc nữa. Nếu liên lạc được với tháp giống nào chịu cho mọi người qua ở nhờ, tôi sẽ báo cho ông.”

Erik gật đầu. Ông dợm nói gì đó, nhưng lướt thấy khuôn mặt của những người vẫn đang lảng vảng xung quanh, bèn vẫy cô ra chỗ khác. Juliette đưa bộ đàm cho Raph và đi theo ông.

Sau khi ra xa vài bước, Erik liếc nhìn xung quanh và vẫy cô đi tiếp. Rồi lại đi xa thêm nữa. Cho đến khi họ đến tận đầu bên kia khoang xử lý phế thải, nơi bóng đèn cuối cùng chập chờn đung đưa.

“Tôi đã nghe người ta nhỏ to,” Erik nói. “Tôi chỉ muốn cô biết ba cái điều đấy đều là vớ vẩn hết, được chứ?”

Juliette nhăn mặt, tỏ vẻ không hiểu. Erik hít sâu một hơi, quan sát đội thợ đằng xa của mình. “Khi chuyện xảy ra, vợ tôi đang làm việc ở cụm tầng một trăm hai mươi. Khắp xung quanh, ai ai cũng chạy lên hết, và dù cảm thấy rất muốn nhập bọn với họ, vợ tôi đã đem đám nhóc nhà tôi thẳng xuống dưới này. Ở tầng đấy, chỉ có mỗi bà ấy làm như thế. Bà ấy đã phải vật lộn với nguyên một biển người để đến được đây. Mọi người hành xử như hóa rồ vậy.”

Juliette bóp cánh tay ông. “Chị nhà thoát được là tốt rồi.” Cô nhìn ánh sáng phản chiếu trong mắt Erik từ những ngọn đèn lủng lẳng.

“Chết tiệt, Jules, nghe tôi này. Sáng nay, tôi thức dậy trên một tấm thép gỉ sét, cổ bị vẹo cả đi dễ chừng cho đến suốt phần đời còn lại, hai đứa nhãi con thì nằm ngủ trên người tôi như tấm đệm, còn mông tôi tê cóng vì lạnh...”

Juliette bật cười.

“… nhưng Lesley nằm đó nhìn tôi. Như thể bà ấy đã nhìn tôi được một lúc lâu rồi. Và vợ tôi nhìn cái địa ngục gỉ sét quanh bọn tôi, rồi tạ ơn Chúa vì bọn tôi còn có nơi này để chạy sang.”

Juliette quay đi và lau nước mắt. Erik nắm lấy tay cô và bắt cô đối mặt với mình. Ông sẽ không để cô tháo lui.

“Bà ấy ghét cuộc đào bới. Ghét nó. Ghét chuyện tôi phải làm thêm ca hai, ghét nó vì tôi cứ ca cẩm miết về các thanh chống cô bắt tôi kéo, những gì chúng ta đã làm với hầm mỏ sáu. Ghét nó bởi vì tôi ghét nó. Cô hiểu không?”

Juliette gật đầu.

“Giờ nhé, tôi cũng như mọi người, biết tình cảnh của chúng ta đang bi đát ra sao. Tôi không nghĩ ta sẽ đi được đến đâu với lần đào tiếp theo này, nhưng nó sẽ cho chúng ta việc để làm cho đến khi tận số. Từ giờ cho đến lúc đó, tôi sẽ thức dậy bên cạnh người phụ nữ mình yêu và, nếu may mắn, sáng hôm sau tôi sẽ được tiếp tục làm điều đó, và mọi sáng như thế đều là một món quà. Đây không phải địa ngục. Đây là giai đoạn trước khi xuống dưới đấy. Và cô đã trao nó cho chúng ta.”

Juliette lau nước mắt trên má. Một phần trong cô thấy căm ghét bản thân vì đã khóc trước mặt ông. Một phần khác chỉ muốn quàng tay ôm chầm lấy cổ ông và thổn thức. Trong khoảnh khắc đó, nỗi nhớ Lukas dâng trào trong cô, mãnh liệt hơn cả những gì cô có thể hình dung.

“Tôi không ưng cái trò ngu ngốc mà cô đang định làm, nhưng cần gì thì cứ lấy nhé. Nếu vì thế mà tôi sẽ phải đào bới bằng tay không nhiều hơn thì cũng chẳng sao hết. Đi trừng trị lũ khốn kia đi. Khi xuống đến địa ngục, tôi muốn được thấy chúng đang đợi sẵn.”