← Quay lại trang sách

Chương 48

JULIETTE TÌM THẤY BỐ MÌNH TẠI PHÒNG KHÁM ông lập tạm trong một nhà kho gỉ sét đã được dọn trống. Raylee, một chị thợ điện ca hai mang thai chín tháng đang nằm trên giường, chồng ở bên cạnh, và cả hai người bọn họ đều đặt tay lên bụng chị. Juliette chào cặp vợ chồng ấy và nhận ra con của họ sẽ là đứa trẻ đầu tiên – chưa biết chừng còn là đứa duy nhất – được sinh ra trong một tháp giống không phải của bố mẹ nó. Đứa trẻ đó sẽ không bao giờ biết đến bộ phận Cơ Khí sáng loáng nơi họ từng làm việc và sinh sống, sẽ không bao giờ lên khu chợ và nghe nhạc hay xem kịch, có khi sẽ không bao giờ được nhìn thấy một màn hình gắn tường còn hoạt động để biết về thế giới bên ngoài. Và nếu là con gái, nó sẽ phải đối mặt với nguy cơ tự sinh con đẻ cái như Hannah mà chẳng có ai dạy dỗ nó cả.

“Con sắp đi à?” bố Juliette hỏi.

Cô gật đầu. “Con chỉ tới chào bố thôi.”

“Con nói nghe cứ như bố sẽ không bao giờ gặp lại con nữa vậy. Bố sẽ lên để kiểm tra lũ trẻ ngay sau khi giải quyết xong hết mọi việc ở đây. Ngay khi bọn bố đón xong thành viên mới.” Ông mỉm cười với Raylee và chồng chị.

“Tạm biệt thôi ấy mà,” Juliette nói. Cô đã bắt những người kia thề không nói với bất kỳ ai về chuyện cô định làm, đặc biệt là Court và bố cô. Khi bóp tay bố lần cuối, cô cố gắng không để cánh tay phản bội mình.

“Và dặn bố tí nhé,” cô buông tay ra và bảo ông, “ngoài lũ trẻ đó ra, con chẳng còn ai có thể coi như con cái trong nhà nữa đâu. Vì vậy, bất cứ khi nào con không có ở đó để chăm sóc chúng, nếu bố có thể giúp Độc Một Mình một tay... Đôi khi con nghĩ ông ta là đứa trẻ lớn nhất trong cả đám đấy.”

“Ừ. Và bố biết. Và bố xin lỗi về Marcus. Là tại bố.”

“Đừng mà bố. Xin đừng. Chỉ cần... chăm sóc chúng khi con quá bận là được rồi. Bố biết con có tật hay tham gia vào các dự án ngu ngốc mà.”

Ông gật đầu.

“Con yêu bố,” cô nói. Rồi cô quay người bỏ đi trước khi để lộ tâm tư và kế hoạch của mình thêm nữa. Ở hành lang, Raph khoác một chiếc túi nặng trên vai. Juliette cầm lấy túi còn lại. Hai người bọn họ bước ra khỏi dãy đèn lúc này đã được chăng và tiến vào trong bóng tối gần đen kịt, không ai dùng đèn pin cả; các hành lang đủ quen thuộc rồi, và mắt họ sẽ sớm điều tiết thôi.

Họ băng qua một trạm an ninh không người trực. Juliette trông thấy cái ống thông khí được gập đôi, nhớ ra rằng mình từng bơi qua chính chỗ này. Phía trước, cây cầu thang ửng sắc xanh mờ do được những ngọn đèn khẩn cấp bền bỉ soi chiếu. Cô cùng Raph bắt đầu khởi hành, dấn bước thực hiện chuyến leo vất vả. Juliette đã lập sẵn trong đầu một danh sách, liệt kê những người mình cần gặp và những thứ cô cần lấy dọc đường. Bọn trẻ chắc đã trở về ngôi nhà cũ của mình, ở trong các nông trại tầng thấp. Độc Một Mình cũng vậy. Cô muốn gặp họ, sau đó leo tiếp lên lấy một bộ sạc, và hy vọng cả một chiếc bộ đàm nữa ở đồn phó cảnh sát trưởng. Nếu họ may mắn và đi đủ nhanh thì trong tối hôm ấy, cô sẽ lên đến Phòng làm đồ bảo hộ – căn nhà cũ của mình – ráp bộ đồ cuối cùng.

“Anh có nhớ lấy kíp nổ từ Walker không đấy?” Juliette hỏi. Cô cứ cảm thấy mình như đã quên mất điều gì đó.

“Ừ. Và cả chỗ pin cô muốn nữa. Tôi cũng đã đổ đầy bi đông của hai ta. Ta đầy đủ cả rồi.”

“Hỏi lại cho chắc thôi.”

“Còn vụ chỉnh sửa mấy bộ đồ thì sao?” Raph hỏi. “Cô có chắc là trên đấy mình sẽ có hết mọi dụng cụ cần thiết không? Mà còn bao nhiêu bộ tất cả thế?”

“Quá đủ ấy chứ,” Juliette nói. Cô muốn nói với anh luôn rằng hai bộ sẽ là thừa. Cô khá chắc rằng Raph tưởng mình sẽ theo cô suốt chặng đường. Cô đang chuẩn bị tinh thần cho cuộc cãi vã sắp tới.

“Ừ, nhưng có bao nhiêu bộ thế? Tôi chỉ tò mò thôi. Trước đây có ai được phép bàn về chuyện này đâu...”

Juliette nghĩ về những nhà kho nằm giữa tầng ba mươi tư và ba mươi lăm, về các boong ke xây ngầm trong sàn như trải dài bất tận. “Hai trăm... có khi ba trăm bộ,” cô bảo anh. “Tôi đếm không xuể. Tôi chỉ sửa vài bộ thôi.”

Raph huýt sáo. “Chừng ấy sẽ đủ cho ta lau chùi thoải mái suốt mấy trăm năm, nhỉ? Đó là nếu cứ mỗi năm lại tống một người ra ngoài.”

Juliette thầm nghĩ ước tính như vậy là khá chuẩn. Và do nay đã biết không khí bên ngoài bị đầu độc ra sao, cô đồ rằng đây chính là âm mưu của chúng: một dòng người bị lưu đày ổn định. Không phải để lau chùi gì cả, mà để làm điều ngược lại. Vấy bẩn thế giới.

“Này, cô có nhớ Gina, hồi trước từng làm ở bộ phận Vật Tư không?”

Juliette gật đầu, và nghe cách Gina được nhắc đến ở thì quá khứ, Juliette không khỏi nhói đau, như những khớp ngón tay rướm máu. Khá nhiều thành viên bộ phận Vật Tư đã chạy xuống kịp, nhưng Gina thì không.

“Cô có biết bọn tôi đang hẹn hò không?”

Juliette lắc đầu. “Tôi không. Tôi rất tiếc, Raph à.”

“Ừ.”

Họ đi hết một vòng cầu thang.

“Từng có lần Gina đem một loạt phụ tùng đi phân tích. Cô biết họ có một chiếc máy tính chỉ để kiểm đếm tất cả không, vị trí của chúng, số lượng đặt làm, những thứ đó ấy? Chà, bộ phận IT đã dùng hỏng mấy con chip máy chủ liền, bùm, bùm, bùm; đấy là một trong những đợt mà trong chỉ một tuần, lỗi cứ liên tiếp xảy ra...”

“Tôi nhớ những tuần đó,” Juliette nói.

“Chà, Gina tự hỏi còn bao lâu nữa thì họ sẽ hết nhẵn chỗ chip đó. Đây là kiểu linh kiện họ không thể chế thêm, cô biết chứ? Chúng tinh vi lắm. Vì vậy, cô ấy đã kiểm tra tỷ lệ hỏng trung bình, xem xem họ có bao nhiêu trong kho, và cô ấy rút ra được kết luận là chúng đủ cho hai trăm bốn mươi tám năm.”

Juliette đợi anh nói tiếp. “Con số đó có ý nghĩa gì à?” cô hỏi.

“Mới đầu thì không. Nhưng con số đó khiến cô ấy thấy hơi lạ, bởi vì vài tháng trước cô ấy cũng đã tổng hợp một báo cáo tương tự, cũng chỉ vì tò mò thôi, và con số thu được cũng xấp xỉ thế. Vài tuần sau, một bóng đèn trong văn phòng cô ấy bị tắt. Chỉ là một bóng đèn thôi. Nó chập chờn giữa lúc cô ấy đang làm dở tay, và điều đó khiến cô ấy không khỏi suy nghĩ. Cô đã thấy kho bóng đèn của họ rồi, phải không?”

“Thực ra thì tôi chưa.”

“Chà, rộng lắm. Cô ấy đã đưa tôi xuống đó một lần. Và...” Raph lặng đi vài bước.

“Ừm, nhà kho đã vơi tầm phân nửa. Vì vậy, Gina tính toán số lượng những chiếc bóng đèn đơn giản, dùng cho toàn bộ tháp giống ấy, và đã ra được kết quả nguồn cung còn đủ dùng hai trăm năm mươi mốt năm.”

“Một kết quả xêm xêm.”

“Đúng rồi. Và giờ thì cô ấy thực sự thấy tò mò – cô sẽ thích cái tính này ở cô ấy cho xem thế nên mỗi khi rảnh, cô ấy lại tổng hợp các báo cáo tương tự, những mặt hàng có giá trị lớn như pin nhiên liệu, thiết bị cấy ngăn thai và chip hẹn giờ. Tất cả bọn chúng đều loanh quanh con số hai trăm năm mươi. Và đó là lúc cô ấy phát hiện ra ta còn bấy nhiêu thời gian.”

“Hai trăm năm mươi năm,” Juliette nói. “Cô ấy đã kể với anh như thế à?”

“Ừ. Kể cho tôi và một vài người khác trong lúc đi nhậu. Lúc đó cô ấy say mèm. Và tôi nhớ...” Raph cười. “Tôi nhớ Jonny đã nói rằng cô ấy chỉ nhớ những gì khớp với kết luận của mình thôi, còn đâu quên hết sạch, mà nhân nhắc đến chuyện quên, ông ta cần quay về với vợ. Và một người bạn từ bộ phận Vật Tư của Gina bảo rằng thiên hạ đã đồn thổi những điều như vậy từ hồi bà cô ta còn sống rồi, và họ sẽ tiếp tục đồn thế. Nhưng Gina nói lý do duy nhất tất cả mọi người không đồng loạt nhận ra điều ấy, đó là vì giờ còn quá sớm. Cô ấy bảo rằng hãy cứ đợi thêm hai trăm năm hoặc lâu hơn xem; khi ấy, mọi người sẽ phải bước vào những nhà kho trống huơ trống hoác như hang động để lấy nốt những món đồ cuối cùng, bấy giờ thì hai năm rõ mười ngay.”

“Tôi thực sự rất tiếc là cô ấy không có ở đây,” Juliette nói.

“Tôi cũng thế.” Họ leo thêm một vài bậc. “Nhưng đó không phải lý do tôi nhắc đến chuyện này. Cô bảo có tầm hai trăm bộ đồ. Số lượng xem chừng cũng tương đương đấy, đúng không nào?”

“Đó chỉ là phỏng đoán thôi,” Juliette bảo anh. “Tôi mới chỉ xuống đó được vài lần.”

“Nhưng ngần ấy xem chừng không sai đâu. Nghe giống một chiếc đồng hồ đếm ngược đấy chứ, nhỉ? Hoặc là các vị thần biết cần phải dự trữ bao nhiêu, hoặc họ không có dự định gì với chúng ta sau một mốc thời gian nhất định. Không khỏi khiến cô thấy bản thân như sữa lợn, nhỉ? Dù sao thì tôi cũng thấy vậy.”

Juliette quay lại nhìn người bạn bạch tạng của mình, thấy cách ngọn đèn khẩn cấp màu xanh lá khiến anh như tỏa ra một thứ ánh sáng rờn rợn. “Biết đâu thế thật,” Juliette nói. “Có khả năng Gina đã phát hiện ra một manh mối quan trọng.”

Raph khịt mũi. “Ừ, nhưng kệ bà nó thôi. Lúc ngày đó đến thì ta đã chết từ đời tám hoánh nào rồi.”

Nói xong, anh ha hả cười, giọng vang vọng khắp cầu thang, nhưng ý nghĩ đấy khiến Juliette buồn thiu. Không chỉ bởi vì tất cả những người cô quen biết đều sẽ mồ yên mả đẹp trước cái ngày kia, mà còn bởi khi đã biết như thế, cô cảm thấy mình dễ dàng chấp nhận một sự thật khủng khiếp và đen tối: Ngày tàn của họ đã được định sẵn. Thật điên rồ khi nghĩ ta có thể cứu rỗi bất cứ thứ gì, đặc biệt là cứu lấy mạng người. Trong suốt lịch sử nhân loại, chưa từng có sinh mạng nào thực sự được cứu cả. Chúng chỉ đơn thuần được kéo dài thôi. Vạn vật đều sẽ phải kết thúc.