← Quay lại trang sách

Chương 50

ELISE ĐÃ QUAN SÁT NHỮNG NGƯỜI Ở DƯỚI ĐÁY THÁP, chỗ từng bị ngập nước – những người đang cặm cụi đào đường thoát ra và chạy máy phát điện với bật đèn. Nó cũng đã nhìn thấy những người ở các nông trại thu hái một lố đồ ăn và tính toán xem nên cấp lương thực cho mọi người kiểu gì. Và giờ thì xuất hiện thêm nhóm người thứ ba – họ sắp xếp đồ đạc, quét sàn và dọn dẹp mọi thứ gọn gàng. Nó chẳng hiểu mục đích của họ là gì cả.

Cái người tốt bụng hồi trước – người cuối cùng đã nhìn thấy Cún – đang đứng chếch ở bên phòng, nói chuyện với một người đàn ông khác. Người này mặc đồ màu trắng, giữa đỉnh đầu có một vòng hói tròn, mặc dù cậu ta trông còn quá trẻ để bị hói. Bộ trang phục thật kỳ lạ. Chẳng khác nào một tấm chăn. Thay vì có hai ống chân, nó chỉ có một, và nó rộng đến mức lòa xòa quanh cậu ta, khiến người khác khó mà nhìn thấy chân cậu ta. Người đàn ông tốt bụng với bộ râu đen dường như đang tranh luận gì đấy. Người khoác chăn trắng chỉ cau mày đứng đó. Thỉnh thoảng, một hoặc cả hai người bọn họ liếc sang Elise, và nó lo rằng họ đang nhắc đến mình. Có lẽ họ đang bàn xem nên tìm Cún kiểu gì.

Đồ đạc trong phòng được xếp ngay hàng thẳng lối, tất cả cùng hướng về một phía. Ở đây không có chiếc bàn nào như những căn phòng sau khu nông trại, nơi nó vẫn hay ăn. Lúc ở trong mấy căn phòng đó, con bé toàn chui xuống dưới đống đồ đạc và giả vờ làm chuột với nguyên một gia đình chuột riêng, tất cả cứ lít chít nói chuyện và ve vẩy ria. Tại đây thì chỉ có những chiếc ghế và băng ghế đối diện với một bức tường, nơi có một bức tranh kính đầy màu sắc với một số mảnh kính đã bị vỡ. Một người mặc đồ liền thân hí húi làm việc đằng sau bức tường đó, dáng người lộ ra tại chỗ kính vỡ và mờ ảo ở sau mảng kính lành. Anh ta nói chuyện với một người khác, và người này luồn một sợi dây đen qua một cánh cửa. Họ đang sửa chữa gì đó, thế rồi ánh sáng bừng lên ở phía sau, bắn ra những tia sáng sặc sỡ khắp phòng; vài người trong nhóm di chuyển đồ dùng tay, nhìn không chớp mắt. Một số người thì thầm. Nghe như thể tất cả bọn họ đều đang thì thầm cùng một điều.

“Elise.”

Người đàn ông với bộ râu đen quỳ xuống bên cạnh nó. Elise giật mình và ôm chặt chiếc túi vào ngực. “Vâng?” nó hỏi, giọng thì thào.

“Cháu đã nghe nói về bản Hiệp Ước chưa?” người đàn ông hỏi. Người không có tóc giữa đầu với chiếc chăn trắng khoác quanh vai đang đứng phía sau, mặt vẫn giữ nguyên vẻ cau có ban nãy. Elise có cảm tưởng cậu ta không bao giờ cười.

Nó gật đầu. “Kiếp trước là cuộc đời cũ, khi ta còn là động vật, như hươu, chó và cún.”

Người đàn ông mỉm cười. “Hiệp Ước, không phải kiếp trước.” Nhưng Elise chẳng thấy chúng có gì khác nhau cả. “Và chó với cún là cùng một loài.”

Con bé không muốn sửa lời y. Nó đã nhìn thấy lũ chó trong cuốn sách của mình và trong “khu sợ”, và chúng rất đáng sợ. Cún đâu có đáng sợ.

“Con biết về hươu từ đâu thế?” người khoác chăn trắng hỏi. “Bên này có sách thiếu nhi à?”

Elise lắc đầu. “Bọn cháu có sách thật. Cháu đã nhìn thấy hươu rồi. Chúng cao, trông buồn cười vì chân gầy nhẳng, và chúng sống trong rừng.”

Người có râu mặc đồ cam xem chừng không quan tâm đến hươu. Không quan tâm bằng người kia. Elise nhìn ra cửa, tự hỏi những người nó biết đang ở đâu. Độc Một Mình đâu rồi? Lẽ ra gã phải giúp nó tìm Cún chứ.

“Hiệp Ước là một tài liệu rất quan trọng” người mặc áo cam nói. Nó chợt nhớ tên y là bác Rash. Y đã tự giới thiệu, nhưng nó không giỏi nhớ tên. Trước nay nó chỉ cần nắm được vài cái tên là đủ rồi. Bác Rash đối xử với nó rất tốt. “Hiệp Ước giống như một cuốn sách, chỉ nhỏ hơn thôi,” y nói. “Tương tự như việc cháu giống phụ nữ, chỉ là nhỏ hơn.”

“Cháu bảy tuổi rồi,” Elise nói. Con bé không còn nhỏ nữa.

“Và ngoảnh đi ngoảnh lại một cái thôi, cháu sẽ mười bảy tuổi ngay.” Người có râu đưa tay ra và chạm vào má Elise. Elise giật mình lùi lại, khiến y cau mày. Y quay đầu và ngước nhìn người khoác chăn trắng, khi ấy đang quan sát Elise.

“Mấy cuốn sách đó là gì thế?” người mặc đồ trắng hỏi. “Mấy cuốn có thú vật ấy, chúng có trong tháp này à?”

Elise cảm thấy tay mình hạ xuống chỗ chiếc túi và áp vào đó, che chở cuốn sách nhớ. Nó tin trang có hươu đã được đưa vào cuốn sách của mình. Nó thích những thứ tả thế giới xanh tươi, những thứ về câu cá, động vật, mặt trời và các vì sao. Nó cắn môi, không cho mình tiết lộ bất cứ điều gì.

Người có râu – bác Rash – quỳ xuống bên cạnh nó. Y cầm trong tay một tờ giấy và một viên phấn màu tím. Y để những thứ đấy lên băng ghế cạnh chân nó và đặt tay lên đầu gối Elise. Người kia bước lại gần.

“Nếu biết về những cuốn sách cất tại đây, con cần cho bọn chú biết chúng nằm ở đâu. Đó là trách nhiệm trước Chúa của con,” người khoác chăn nói. “Con có tin vào Chúa không?”

Elise gật đầu. Hannah và Rickson đã dạy con bé về Chúa và những lời cầu nguyện ban đêm. Thế giới xung quanh nó nhòe đi, và Elise nhận ra mình đang rơm rớm nước mắt. Nó chùi mặt. Nó mà khóc là Rickson ghét lắm.

“Chỗ sách đấy ở đâu thế, Elise? Có bao nhiêu cuốn cả thảy?”

“Nhiều lắm,” nó nói, nghĩ về tất cả những cuốn sách đã bị mình trộm trang. Khi phát hiện nó xé tranh ảnh và các mục Hướng dẫn trong sách, Độc Một Mình đã rất tức giận với nó. Nhưng mục Hướng dẫn đã chỉ cho nó cách câu cá giỏi hơn, sau đó thì Độc Một Mình đã dạy nó cách cắt ghép các trang sách cẩn thận, và họ đã cùng nhau câu cá.

Người khoác chăn trắng quỳ xuống trước mặt con bé. “Những cuốn sách này có nhan nhản khắp nơi không?”

“Đây là Cha Remmy,” bác Rash nói, nhường chỗ cho người đầu hói và giới thiệu cậu ta với Elise. “Cha Remmy sẽ dẫn dắt bọn bác vượt qua giai đoạn khốn khó này. Bọn bác là một đàn chiên. Bọn bác từng theo Cha Wendel, nhưng một số người đã rời đàn, và một số khác đã gia nhập. Giống như cháu vậy.”

“Những cuốn sách này,” Cha Remmy nói. Trông cậu ta không già hơn Rickson là mấy, có vẻ quá trẻ để làm cha. “Chúng có ở gần chỗ ta không? Bọn chú có thể tìm thấy chúng ở đâu đây?” Cậu ta khua tay từ tường lên trần nhà, nói năng với một phong thái kỳ lạ – giọng cậu ta nghe thật lớn, thấm vào tận lồng ngực Elise, một giọng nói khiến con bé muốn trả lời. Và đôi mắt cậu ta xanh lục như vùng nước ngập sâu, nơi nó và Độc Một Mình từng câu cá – khiến nó muốn nói ra sự thật.

“Tất cả đều ở cùng một chỗ ạ,” Elise sụt sịt nói.

“Ở đâu?” người đàn ông thì thầm. Cậu ta nắm tay nó, và người kia đứng nhìn cảnh tượng ấy với một nét biểu cảm lạ thường. “Các cuốn sách ở đâu thế? Quan trọng lắm đấy, con ạ. Con biết đấy, trên đời chỉ có một cuốn sách thôi. Tất cả những cuốn khác đều là dối trá. Giờ thì cho chú biết chúng đang ở đâu đi.”

Elise nghĩ về cuốn sách trong túi. Nó không hề dối trá. Nhưng nó không muốn người đàn ông này chạm vào cuốn sách của mình. Không muốn cậu ta chạm vào nó chút nào. Nó cố vùng ra, nhưng đôi tay to lớn của cậu ta càng nắm chặt lấy nó hơn. Có thứ gì đó bơi sau mắt cậu ta.

“Ba mươi tư,” nó thì thầm.

“Tầng ba mươi tư à?”

Elise gật đầu, và cậu ta buông tay nó ra. Khi cậu ta rời đi, bác Rash tiến lại và đặt một tay lên tay Elise, che chỗ đã bị người kia bóp đau.

“Thưa cha, liệu ta có thể...?” bác Rash hỏi.

Người hói gật đầu, và bác Rash nhặt mảnh giấy trên băng ghế lên. Một mặt in chữ. Mặt còn lại được viết tay. Có một viên phấn tím, và bác Rash hỏi Elise có đánh vần được không, có biết chữ không.

Elise gật đầu. Tay nó một lần nữa hạ xuống chỗ chiếc túi, giữ chặt cuốn sách của mình. Nó đọc giỏi hơn cả Miles. Hannah đã đảm bảo chuyện ấy.

“Cháu viết tên cho bác được không?” người đấy hỏi. Y cho nó xem mảnh giấy. Ở cuối trang có mấy dòng kẻ. Đã có hai cái tên được ký vào. Một dòng khác bỏ trống. “Ngay đây, y nói, chỉ vào dòng đó. Y dúi viên phấn vào tay Elise. Nó đọc mấy nội dung khác, nhưng nét chữ ngoáy quá. Chữ viết vội trên một bề mặt gồ ghề. Mắt nó lại cứ nhòe nhòe nữa. “Chỉ cần ghi tên của cháu thôi,” y nói lại. “Viết cho bác xem nào.”

Elise muốn bỏ đi. Nó muốn Cún và Độc Một Mình và Jewel và thậm chí cả Rickson. Nó lau nước mắt và nuốt ngược vào trong tiếng thút thít đang cố làm mình nghẹn. Nếu làm theo lời họ, nó sẽ được tự do rời đi. Căn phòng càng lúc càng đông. Một số người đang nhìn nó và thì thầm. Con bé nghe có ai bảo rằng một người nào đó thật may mắn, rằng đàn ông đông hơn phụ nữ và nếu không cẩn thận thì sẽ chẳng xơ múi được gì. Họ quan sát nó và chờ đợi, ghế ghiếc hiện đã thẳng hàng ngay lối, sàn được quét dọn sạch, vài chiếc lá xanh rụng xuống từ hoa trái đã hái lác đác rơi quanh sân khấu.

“Ngay chỗ này đây,” bác Rash nói. Y giữ cổ tay con bé và kéo viên phấn cho đến khi nó lơ lửng trên dòng kẻ. “Tên của cháu.” Và tất cả mọi người đều đứng quan sát. Elise biết chữ. Nó còn đọc giỏi hơn Rickson nữa kia. Nhưng nó gần như chẳng nhìn thấy gì. Nó chẳng khác nào lũ cá mình từng câu, bơi lội dưới nước, ngước nhìn những con người đói khát. Nhưng nó viết tên mình vào. Nó hy vọng làm vậy sẽ khiến họ rời đi.

“Ngoan lắm.”

Bác Rash cúi người và thơm má nó. Mọi người bắt đầu vỗ tay. Và rồi người khoác chăn trắng mê sách kia xướng lên vài câu, giọng vừa sang sảng vừa đẹp đẽ. Con bé có thể cảm thấy lời lẽ cậu ta vang trong lồng ngực mình khi cậu ta tuyên bố rằng nhân danh bản Hiệp Ước, ai đó đã trở thành vợ chồng.