PHẦN 4 CÁT BỤI Chương 51 Tháp giống 1
DARCY BẮT THANG MÁY LÊN KHO VŨ KHÍ. Anh ta cất chiếc túi nhỏ đựng viên đạn đi và nhét kết quả xét nghiệm máu vào túi, bước ra khỏi thang rồi lần mò tìm dãy công tắc đèn. Trực giác mách bảo anh ta rằng viên phi công biến mất khỏi khoang đông lạnh trong khu vực Nhân sự Khẩn cấp đang nấp ở tầng này. Đó chính là tầng họ đã tìm thấy kẻ mạo danh Đấng Chăn Chiên. Đó cũng là nơi cách đây một tháng hoặc lâu hơn gì đấy, trong một giai đoạn hoạt động rất tất bật, một nhóm phi công đã vào đồn trú. Anh ta cùng Stevens và một số người khác đã tìm kiếm tầng này vài lần rồi, nhưng Darcy có linh cảm. Bắt đầu với việc chiếc thang máy chỉ chịu đưa anh ta lên tầng đó sau khi có lệnh khống chế an ninh.
Chỉ một số ít nhân sự cấp cao và thành viên bộ phận An Ninh mới có thể đưa ra lệnh khống chế đó, và trong những lần ghé thăm trước, Darcy đã hiểu lý do. Xếp đầy trên kệ là hàng bao nhiêu thùng đạn dược. Bạt phủ trên những thứ trông giống máy bay quân sự điều khiển từ xa. Bom chồng thành hình kim tự tháp trên giá. Không phải thứ ta muốn để cho nhân viên nhà bếp tình cờ trông thấy khi họ lỡ bấm nhầm nút thang máy trên đường xuống lấy một hộp khoai tây nghiền.
Họ chẳng phát hiện ra ai khác trong những cuộc tìm kiếm trước đó, nhưng giữa những dãy kệ cao và hộp nhựa khổng lồ này hẳn phải có đến hàng nghìn chỗ ẩn nấp. Darcy ngó vào những gian kệ này trong khi đèn đóm trên đầu nhấp nháy bật sáng. Anh ta đặt bản thân vào địa vị viên phi công này, bấy giờ vừa giết xong một người, đến đây trong một chiếc thang máy vấy máu, đang trốn chạy và cần một nơi để ẩn náu.
Anh ta ngồi xổm xuống, kiểm tra lớp bê tông bóng loáng bên ngoài thang máy. Lùi lại và nghiêng đầu, anh ta nghiên cứu vệt loáng. Phần trước cửa trông loáng hơn. Có khi đây là do dòng người qua lại không đồng đều, do giày dép cà quẹt, hao mòn dần dần. Anh ta áp sát người xuống sàn và hít một hơi thật sâu, nhận thấy nó có mùi lá và nhựa thông, mùi chanh và mùi một thời kỳ đã bị lãng quên, hồi cây cỏ còn mọc và thế giới có mùi tươi mới.
Đã có người lau phần sàn này. Mới gần đây thôi , anh ta thầm nghĩ. Anh ta vẫn ngồi lom khom và dõi mắt nhìn qua các dãy vũ khí với trang thiết bị khẩn cấp, ý thức được rằng mình không hề đơn độc nơi này. Điều anh ta nên làm là đi thẳng đến Brevard và gọi viện binh. Ở đây có một kẻ sẵn sàng xuống tay giết chóc, một Nhân sự Khẩn cấp đã được huấn luyện quân sự, một kẻ có thể tiếp cận mọi vũ khí trong những cái thùng đó. Nhưng kẻ này cũng đang bị thương, phải lẩn trốn và sợ hãi. Vả lại, gọi viện binh xem chừng không phải một ý hay.
Không phải vì Darcy là người đã móc nối được toàn bộ vụ việc lại với nhau và xứng đáng được ghi công; mà vấn đề là anh ta đang càng lúc càng thêm tin chắc rằng những vụ án mạng này có dính líu trực tiếp đến đội ngũ chóp bu. Những kẻ nhúng tay vào vụ này đều nằm trong hàng ngũ lãnh đạo cao nhất. Hồ sơ đã bị làm giả, bộ phận Đông Lạnh đã bị động vào, trong khi cả hai điều này đáng lẽ ra là bất khả thi. Có khả năng những người anh ta báo cáo lên cũng liên đới. Và Darcy đã đứng đó đỡ Đấng Chăn Chiên thật trong khi ông già lia lịa tung cước vào người kẻ mạo danh. Chẳng có quy trình nào cho làm thế cả. Đó là tư thù cá nhân. Anh ta biết người bị đánh, từng thấy anh thức khuya suốt, thỉnh thoảng còn nói chuyện nữa. Thật khó mà tưởng tượng nổi anh chàng đó lại đang tâm giết người. Thế giới đảo điên hết cả rồi.
Darcy rút chiếc đèn pin đeo hông ra và bắt đầu rà soát các kệ. Anh ta cần thêm đồ nghề, thay vì chỉ có mỗi một ngọn đèn sáng, thứ duy nhất họ cấp cho người trực đêm. Trên mớ thùng đề những ký hiệu từ một kiếp đời khác, gần như không còn ai nhớ. Phải khui nắp mấy thùng – niêm chân không khẽ nổ lốp bốp – thì anh ta mới tìm ra thứ mình muốn kiếm: một khẩu H&K.45, một khẩu súng lục vừa hiện đại, vừa cổ xưa. Lúc xuất xưởng, nó thuộc diện vũ khí tối tân, nhưng những nhà máy sản xuất ra nó nay chỉ còn là kỷ niệm. Anh ta nạp một băng đạn vào trong món vũ khí và hy vọng đạn còn tốt. Có khẩu súng rồi, anh ta cảm thấy tự tin hơn, rón rén băng qua nhà kho với một lòng nhiệt huyết mới, không còn chỉ đảo vài vòng lấy lệ như hôm trước, khi cần phải khám xét tận tám chục tầng.
Anh ta vén từng tấm bạt lên nhìn. Bên dưới một tấm, anh ta phát hiện ra dụng cụ để bừa bãi và linh kiện nằm rải rác, một chiếc máy bay điều khiển từ xa đã bị tháo dỡ một phần hoặc đang được sửa dở. Phải chăng mới gần đây? Khó nói lắm. Không có bụi phủ, nhưng đã có bạt che thì làm sao bụi được. Anh ta đi men vòng ngoài, tìm xem trên sàn có viên xốp trắng nào rơi xuống từ những tấm trần đã bị tháo ra không, kiểm tra các văn phòng ở tận cuối hành lang, để ý quan sát xem có bất kỳ chỗ nào trên kệ cho thấy nó từng bị trèo lên không, xem trên nóc có cái thùng lớn nào không. Anh ta tiến về khu sinh hoạt, và lần đầu tiên để ý đến cánh cửa kim loại thấp dẫn vào nhà chứa máy bay.
Darcy đảm bảo mình đã mở chốt an toàn. Anh ta nắm lấy tay cầm trên cửa và kéo mạnh nó lên, sau đó cúi xuống, chĩa đèn pin và khẩu súng vào bóng tối.
Anh ta suýt thì nã đạn vào một chiếc giường. Có một đống chăn gối nhăn nhúm, thoạt trông cứ tưởng là người đang ngủ. Anh ta thấy nhiều tập hồ sơ tương tự mớ tài liệu mình đã giúp thu thập trong phòng họp. Có lẽ đây là nơi kẻ họ bắt được từng ẩn náu. Anh ta phải cho Brevard xem nơi này và dọn dẹp nó lại. Anh ta không thể tưởng tượng nổi cảnh sống như thế, như một con chuột. Anh ta đóng nhà chứa máy bay lại và sang chỗ cánh cửa kế tiếp cùng mé tường đó, cửa dẫn vào khu sinh hoạt. Darcy mở cửa he hé, đảm bảo hành lang trống không. Anh ta lặng lẽ di chuyển từ phòng này sang phòng khác, rà soát từng phòng. Phòng ngủ không có dấu hiệu từng bị sử dụng. Các phòng tắm tĩnh lặng và im lìm. Gần như khiến người ta sởn tóc gáy. Lúc rời khỏi phòng tắm nữ, anh ta có cảm tưởng mình nghe thấy giọng người. Một tiếng thì thầm. Có gì đó đằng sau cánh cửa tít phía cuối.
Darcy thủ sẵn súng và ra đứng cuối hành lang. Anh ta áp tai vào cửa lắng nghe.
Có người đang nói chuyện. Anh ta vặn thử tay nắm thì thấy không khóa, bèn hít sâu một hơi. Chỉ cần thấy bóng dáng ai với lấy vũ khí, anh ta sẽ bắn ngay. Chưa gì anh ta đã có thể nghe thấy bản thân tường trình lại mọi sự cho Brevard, bảo rằng mình có linh cảm, lần theo manh mối, không tính đến chuyện gọi người yểm trợ, đi xuống đây và thấy một kẻ bị thương, máu me đầm đìa. Hắn rút súng trước. Darcy đã tự vệ. Thêm một xác chết và một vụ án nữa được khép lại. Anh ta sẽ khai vậy nếu vụ việc diễn tiến theo chiều hướng xấu. Tất cả những điều trên cùng bao chuyện khác nữa lướt qua tâm trí Darcy trong khi anh ta mở tung cửa và giương cao vũ khí.
Ở cuối phòng, một người quay ngoắt lại. Vừa quát bảo hắn đứng yên, Darcy vừa chầm chậm tiếp cận – kỹ năng được huấn luyện đã ngấm sâu vào máu anh ta, và nó bung ra tự nhiên như hơi thở. “Cấm động đậy,” anh ta hét lớn, và tên kia giơ hai tay lên. Đó là một thanh niên mặc đồ xám, một tay giơ quá đầu, tay còn lại ngập ngừng bên hông.
Thế rồi Darcy nhận thấy một điều bất ổn. Quá thể bất ổn. Kẻ này hoàn toàn không phải đàn ông.
“Đừng bắn,” Charlotte van nài. Cô giơ một tay lên và nhìn người kia tiến lại gần, một khẩu súng chĩa vào ngực cô.
“Đứng dậy và dịch xa cái bàn ra,” người kia nói. Giọng anh ta không chút nao núng. Anh ta ngoắc súng, ra hiệu về bức tường.
Charlotte liếc nhìn chiếc đài. Juliette hỏi cô có nghe thấy mình không, yêu cầu cô trình bày nốt điều đang nói dở, nhưng Charlotte không dám khiêu khích người kia bằng việc chạm vào nút truyền. Cô nhìn đống đồ nghề tản mát, nào tuốc nơ vít, nào kìm cắt dây, và nhớ lại cuộc vật lộn kinh tởm ngày hôm trước. Bên dưới lớp băng gạc, cánh tay cô đau nhói. Đưa nó lên ngang vai thôi cũng đau. Người kia tiến tới gần.
“Giơ cả hai tay lên.”
Tư thế của anh ta – cách cầm súng – khiến cô nhớ đến những điều từng học hồi huấn luyện tân binh. Cô biết chắc rằng anh ta sẵn sàng bắn mình.
“Tôi không nâng nó lên cao hơn thế này được đâu,” cô nói. Juliette một lần nữa hối thúc cô hãy nói gì đó. Người kia nhìn chiếc đài.
“Cô đang nói chuyện với ai đấy?”
“Một tháp giống khác,” cô nói. Cô chậm rãi đưa tay về phía nút âm lượng.
“Đừng động vào nó. Áp vào tường. Ngay.”
Cô tuân lệnh anh ta. Niềm an ủi duy nhất của cô, ấy là hy vọng anh ta sẽ đưa cô đến gặp anh trai. Ít nhất cô cũng sẽ biết chúng đã làm gì với anh. Chuỗi ngày bị cô lập và lo lắng của cô đã kết thúc. Cô đến nhẹ cả lòng khi mình bị phát hiện.
“Quay lại và úp mặt vào tường. Đặt tay ra sau lưng. Bắt tréo cổ tay.”
Cô làm y lời. Đồng thời, cô quay đầu và liếc nhìn ra sau, thoáng thấy một sợi dây thít nhựa màu trắng được rút ra từ thắt lưng anh ta. “Áp trán vào tường,” anh ta bảo cô. Thế rồi cô cảm thấy anh ta đến gần, có thể ngửi thấy mùi anh ta, có thể nghe thấy tiếng anh ta thở; và khi sợi dây thít lại đau rần quanh cổ tay cô, ý nghĩ xoay người đánh trả tan biến ngay tắp lự.
“Có ai khác không?” anh ta hỏi.
Cô lắc đầu. “Chỉ mình tôi thôi.”
“Cô là phi công à?”
Charlotte gật đầu. Anh ta nắm khuỷu tay cô và xoay cô lại. “Cô đang làm gì ở đây?” Khi nhìn thấy miếng băng trên tay cô, anh ta nheo mắt. “Eren đã bắn cô.”
Cô không đáp.
“Cô đã giết một người tốt,” anh ta nói.
Charlotte cảm thấy nước mắt trào ra. Cô chỉ muốn anh ta mau chóng đưa cô đi đâu thì đi, cho cô ngủ lại, để cô gặp Donny, làm gì cũng được. “Tôi nào muốn thế,” cô yếu ớt bào chữa.
“Cô đến đây bằng cách nào? Cô đi cùng các phi công khác à? Chỉ là... phụ nữ không…”
“Anh tôi đã đánh thức tôi dậy,” Charlotte nói. Cô hất đầu về phía ngực anh ta, nơi huy hiệu bộ phận An Ninh đang phản chiếu ánh sáng. “Anh đã bắt anh ấy.” Và cô nhớ cái ngày chúng đến bắt Donny, nhớ cảnh có một người trẻ tuổi dìu Thurman đi. Cô nhận ra nhân vật trước mặt mình, và nước mắt càng tuôn rơi. “Anh ấy còn sống không?”
Người kia nhìn đi chỗ khác một lúc. “Còn. Sống lay lắt.”
Charlotte cảm thấy nước mắt lăn dài trên má.
Người kia lại nhìn thẳng vào mặt cô. “Hắn là anh cô hả?”
Cô gật đầu. Vì hai tay đang bị trói sau lưng, cô không thể lau mũi, thậm chí còn chẳng thể nâng vai chùi mũi vào bộ đồ. Cô lấy làm ngạc nhiên rằng cái anh này một mình đến đây, không gọi hỗ trợ gì cả. “Tôi có thể gặp anh ấy không?” cô hỏi.
“Tôi không nghĩ vậy đâu. Họ sẽ cho hắn ngủ đông tiếp ngay hôm nay.” Juliette lại đòi hồi đáp, khiến anh ta chĩa súng vào chiếc đài. “Thế này không hay đâu, cô biết không. Dù có nói chuyện với ai đi chăng nữa thì cô cũng đã đẩy bọn họ vào tình thế nguy hiểm. Cô nghĩ cái quái gì vậy hả?”
Cô quan sát người đàn ông này. Anh ta trạc tuổi cô, ngoài ba mươi, trông giống lính hơn là cảnh sát. “Những người khác đâu?” cô hỏi. Cô liếc về phía cửa. “Sao anh không áp giải tôi về đi?"
“Tôi sẽ làm sau. Nhưng trước tiên, tôi muốn hiểu một chuyện cái đã. Làm thế nào mà cô và anh trai của cô... làm thế nào mà cô lọt được ra ngoài thế?”
“Tôi đã nói rồi đấy thôi, anh ấy đánh thức tôi.” Charlotte liếc nhìn chiếc bàn, nơi đặt ghi chú của Donny. Cô để mở các tập hồ sơ. Tấm bản đồ đặt trên cùng, mẩu thư báo về bản Hiệp Ước lồ lộ. Anh nhân viên an ninh quay lại xem cô đang nhìn gì. Anh ta rời khỏi chỗ cô và đặt tay lên một tập hồ sơ.
“Vậy ai đã đánh thức anh cô?”
“Sao anh không hỏi anh ấy?” Charlotte bắt đầu thấy lo. Cô cảm thấy việc anh ta không áp giải mình về là một dấu hiệu chẳng lành, như thể anh ta đang không tuân thủ luật lệ. Hồi còn ở Iraq, cô từng chứng kiến người ta đạp lên luật mà hành động rồi. Chẳng bao giờ vì một mục đích tốt cả. “Làm ơn hãy đưa tôi đến gặp anh trai,” cô nói. “Tôi đầu hàng. Cứ áp giải tôi về đi.”
Anh ta nheo mắt lườm cô, sau đó lại quay sang tập trung vào mớ tài liệu. “Cái đống này là sao đây?” Anh ta cầm tấm bản đồ lên xem xét, rồi đặt nó xuống và nhặt một tờ giấy khác lên. “Chúng tôi đã lôi hàng thùng giấy tờ kiểu này ra từ cái phòng kia. Hai người đang mưu mô cái quái gì thế?”
“Áp giải tôi về đi,” Charlotte van xin. Cô bắt đầu thấy sợ hãi.
“Để chốc nữa.” Anh ta nghiên cứu cái đài, tìm ra chỗ chỉnh âm lượng, vặn nhỏ xuống. Anh ta quay lại và dựa vào bàn, khẩu súng lục giắt hờ hững bên hông. Charlotte nhận ra anh ta sẽ tụt quần. Sẽ ép cô phải quỳ xuống. Đã mấy trăm năm rồi anh ta chưa được giáp mặt phụ nữ, và giờ đang muốn tìm hiểu cách đánh thức họ. Anh ta muốn vậy đấy. Charlotte cân nhắc chuyện lao về phía cửa, hy vọng anh ta sẽ bắn mình, hy vọng anh ta sẽ bắn trượt hoặc bắn trúng...
“Tên cô là gì?” anh ta hỏi.
Charlotte cảm thấy nước mắt lăn dài trên má. Giọng cô run run, nhưng cô cố thì thầm tên mình.
“Tôi là Darcy. Thư giãn đi. Tôi sẽ không làm hại cô đâu.”
Charlotte bắt đầu run. Nó giống hệt hình dung của cô về những điều một gã đàn ông sẽ nói trước khi giở trò đồi bại.
“Tôi chỉ muốn hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra trước khi tôi giao nộp cô thôi. Bởi vì mọi thứ tôi đã chứng kiến hôm nay đều cho thấy vụ này có quy mô vượt tầm cô và anh trai cô. Vượt tầm công việc của tôi. Chết tiệt, biết đâu ngay khi tôi đưa cô lên văn phòng, người ta sẽ cho tôi đi ngủ đông và đưa cô trở lại đây làm việc.”
Charlotte bật cười. Cô quay đầu, chùi lên vai những giọt nước mắt đọng ở quai hàm. “Không có chuyện ấy đâu,” cô nói. Và cô bắt đầu nghĩ người đàn ông này quả thực sẽ không làm hại mình, rằng anh ta thật lòng thấy tò mò đúng như đang thể hiện. Mắt cô lia sang các tập hồ sơ. “Anh có biết chúng dự định sẽ làm gì không?” cô hỏi.
“Khó nói lắm. Cô đã sát hại một nhân vật rất vai vế. Cô đáng lẽ không được phép tỉnh dậy. Chắc họ sẽ tống cô trở vào bộ phận Đông Lạnh. Nhưng tống vào trong tình trạng sống hay chết thì tôi chịu.”
“Không, không phải dự định của chúng đối với tôi và anh tôi đâu – dự định của chúng đối với tất cả chúng ta kia. Chuyện sẽ xảy ra sau ca trực cuối cùng của chúng ta ấy.”
Darcy suy nghĩ một lúc. “Tôi... tôi không biết. Chưa bao giờ nghĩ đến điều này.”
Cô dứ đầu về phía tập hồ sơ bên cạnh anh ta. “Trong đó có hết đấy. Một khi đã bị cho đi ngủ đông tiếp, tôi sống hay chết cũng chẳng quan trọng. Tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Em gái, mẹ, vợ, hay bất cứ thân quyến nào khác ở đây của anh cũng sẽ chịu chung số phận.”
Darcy liếc nhìn các tập tài liệu, và Charlotte nhận ra việc anh ta không ngay lập tức giải mình về là một cơ hội, không phải là vấn đề. Đây chính là lý do chúng không thể tiết lộ sự thật cho ai cả. Nếu hay chuyện, họ sẽ chẳng đời nào chịu khoanh tay đứng nhìn.
“Cô đang bịa,” Darcy nói. “Sao mà cô biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi...”
“Hãy hỏi sếp của anh thử đi. Xem lão bảo gì. Hoặc sếp của sếp anh. Và cứ hỏi ác vào nhé. Có khi chúng sẽ còn biếu anh một khoang dưới bộ phận Đông Lạnh ngay cạnh khoang của tôi ấy chứ.”
Darcy nhìn cô chằm chằm một lúc. Anh ta đặt khẩu súng lục xuống và tháo cúc trên cùng của bộ đồ. Sau đó đến cúc tiếp theo. Anh ta liên tục cởi cúc, xuống đến tận eo, và Charlotte biết ngay mình đã đoán đúng ý đồ của anh ta. Cô chuẩn bị tinh thần nhào tới, đá vào giữa hai chân anh ta, cắn anh ta...
Darcy cầm lấy các tập hồ sơ và luồn chúng ra sau lưng, nhét vào trong quần đùi. Anh ta bắt đầu cài cúc bộ đồ lại.
“Tôi sẽ nghiên cứu vụ này. Đi thôi.” Anh ta nhặt khẩu súng lên và chỉ về phía cửa, và Charlotte thở phào biết ơn. Cô bước vòng qua khu trạm điều khiển máy bay, trong lòng rối bời. Ban nãy cô muốn người đàn ông này áp giải mình về, nhưng bây giờ, cô lại muốn nói chuyện thêm. Cô từng sợ anh ta, nay cô lại muốn tin tưởng anh ta. Bị tống giam và đưa đi ngủ tiếp có vẻ sẽ mang sự cứu rỗi đến cho cô; thế nhưng hình như vẫn còn một sự cứu rỗi khác nữa, đang nằm ngay trong tầm tay.
Tim cô đập thình thịch trên đường cô bị điệu ra ngoài hành lang. Darcy đóng cửa phòng điều khiển. Cô băng qua các phòng ngủ và phòng tắm, đứng cuối hành lang đợi anh ta mở cửa kho vũ khí. Hai tay cô bị quặt ra sau lưng, không làm được gì.
“Tôi quen anh trai cô đấy, cô biết không?” Vừa giữ cửa cho cô, Darcy vừa nói. “Trông anh ta chẳng giống hạng người dám làm như vậy chút nào. Cả cô cũng vậy.”
Charlotte lắc đầu. “Tôi nào muốn làm hại ai. Chúng tôi chỉ theo đuổi sự thật thôi.” Cô đi qua kho vũ khí, tiến về phía thang máy.
“Sự thật khó ở chỗ đó đấy,” Darcy nói. “Cả những kẻ dối trá lẫn những người trung thực đều tuyên bố sự thật nằm ở phía mình. Điều này khiến những người ở địa vị của tôi bị đẩy vào thế khó xử.”
Charlotte dừng lại. Darcy xem chừng giật mình trước hành động ấy; anh ta lùi lại một bước, siết nắm tay quanh khẩu súng. “Đi tiếp đi,” anh ta bảo cô.
“Đợi đã,” Charlotte nói. “Anh muốn sự thật ư?” Cô quay lại và dứ đầu về phía những chiếc máy bay phủ bạt. “Sao anh không ngừng tin lời người khác đi? Đừng dùng trực giác để quyết định xem nên tin ai nữa. Để tôi cho anh thấy. Hãy tận mắt xem ngoài kia có gì.”