← Quay lại trang sách

Chương 52

SƯỜN DONALD LÀ MỘT BIỂN NHỮNG VẾT TÍM BẦM, đen thâm và xanh tái. Anh vén áo lót lên, để bộ đồ liền thân buông thõng quanh hông, và kiểm tra xương sườn của mình trong gương phòng tắm. Ở giữa vết bầm tím có một mảng màu vàng cam. Anh chạm vào nó – chỉ chấm nhẹ bằng đầu ngón tay – và một luồng điện tức thì truyền dọc chân, lan thẳng vào đầu gối anh. Anh suýt nữa gục xuống, phải mất một lúc mới lấy lại được hơi thở. Anh rón rén kéo áo xuống, cài cúc bộ đồ và tập tễnh trở lại giường.

Ống chân của anh bị thương do phải che thân trước trận đòn của Thurman. Trên cẳng tay anh có một cục bướu, chẳng khác nào một cùi chỏ thứ hai. Mỗi khi cơn ho ập đến, anh lại chỉ mong được chết đi cho rồi. Anh cố gắng chợp mắt. Giấc ngủ là phương tiện để giết thời gian, để trốn tránh hiện tại. Đó là chiếc xe đẩy dành cho những người trầm uất, người thiếu kiên nhẫn, và người đang hấp hối. Donald là cả ba.

Anh tắt chiếc đèn cạnh giường đi và nằm trong bóng tối. Anh thầm nghĩ các khoang đông lạnh và các ca trực chẳng qua cũng là một dạng giấc ngủ, chỉ có điều được làm quá lên thôi. Thứ khiến chúng có vẻ phi tự nhiên là mức độ chứ không phải loại hình. Gấu ngủ đông nguyên một mùa. Con người ngủ đông hằng đêm. Ban ngày là một ca trực, ca nào ca nấy đều đòi hỏi ta bấm bụng chịu đựng như một phần tất yếu của cuộc sống – những hoạch định ngắn hạn trước khi đến một chầu bóng tối nữa, chẳng buồn toan tính sâu xa hòng xâu những ngày ấy lại thành một thứ hữu ích, một chuỗi ngọc trai có giá trị. Chỉ là một ngày cần sống cho rốt như bao ngày khác.

Anh ho, khiến xương sườn đau quằn quại và mắt nổ đom đóm. Donald nguyện cầu thần linh cho mình được bất tỉnh, được nhắm mắt xuôi tay, nhưng các vị thần cai quản số phận của anh là những kẻ tra tấn lão luyện. Vừa đủ – nhưng không quá trớn. Đừng giết hắn , anh có thể nghe thấy các thương tích của mình thì thầm với nhau. Ta cần giữ hắn sống để còn vật vã đền tội cho những chuyện hắn đã làm.

Cơn ho qua đi với vị tanh đọng lại trên môi, và máu lấm tấm khắp bộ đồ – nhưng anh không quan tâm. Anh ngả đầu ra sau, mình mẩy đẫm mồ hôi vì đau và vì hành xác. Anh lắng nghe những tiếng rên rỉ yếu ớt thoát ra từ môi mình.

Hàng giờ hoặc hàng phút trôi qua. Hàng ngày. Có tiếng gõ cửa, tiếng lẫy khóa trượt lách cách, ai đó bật đèn. Đây sẽ là một người bảo vệ mang theo bữa tối, bữa sáng, hoặc một thứ báo hiệu thời gian vô nghĩa nào đó khác. Hoặc đây sẽ là Thurman thuyết giáo anh, tra khảo anh, đưa anh vào giấc ngủ.

“Donnie?”

Là Charlotte. Phía sau cô, hành lang tối mờ. Đang là ca ba. Trong lúc cô lại chỗ anh, một người đàn ông đứng choán hết khung cửa, một nhân viên bộ phận An Ninh. Chúng đã phát hiện ra cô và cũng sẽ nhốt cô lại. Nhưng ít nhất, chúng cũng ban tặng anh khoảnh khắc này. Anh nhổm dậy quá nhanh, suýt thì mất thăng bằng, nhưng cánh tay của họ đã tìm thấy nhau, và cả hai cùng nhăn mặt khi ôm.

“Xương sườn anh,” Donald rít lên.

“Cẩn thận cái tay của em,” em anh nói.

Cô buông tay ra và lùi lại, Donald định hỏi tay cô bị làm sao, nhưng cô đã đặt một ngón tay lên môi. “Nhanh lên,” cô nói. “Đằng này.”

Donald nhìn qua chỗ cô, tập trung vào cái người bên ngưỡng cửa. Người bảo vệ quan sát ngang dọc hành lang, chú tâm kiểm tra xem có ai đang đến không thay vì đề phòng anh hoặc em gái trốn thoát. Cơn đau ở xương sườn của Donald giảm đi khi anh nhận ra sự tình.

“Mình đi à?” anh hỏi.

Em anh gật đầu và đỡ anh đứng dậy. Donald đi theo cô ra ngoài hành lang.

Có hàng bao câu hỏi, nhưng giữ im lặng là ưu tiên hàng đầu. Giờ không phải lúc. Anh nhân viên bộ phận An Ninh đóng cửa và khóa nó lại. Charlotte bấy giờ đang đi thẳng về phía thang máy. Donald khập khiễng lê đôi chân trần theo sau cô; cứ mỗi bước, cẳng chân trái của anh lại kêu than. Bọn họ đang ở trên tầng quản trị. Anh băng qua cụm phòng kế toán, nơi quản lý phụ tùng và vật tư; bộ phận Hồ Sơ, nơi các diễn biến trọng đại của mọi tháp giống được kiểm đếm và nhập vào máy chủ; bộ phận Kiểm Soát Dân Số, nguồn gốc rất nhiều báo cáo của anh. Lúc này hẳn vẫn còn sớm, vì tất cả văn phòng đều yên ắng.

Trạm an ninh không có người trực. Phía xa, một chiếc thang máy đang đợi họ, liên tục kêu ro ro vì phải giữ cửa mở. Donald nhận thấy trong thang máy có mùi chất tẩy rửa nồng nặc. Charlotte nhấn để nhả nút giữ cửa, quét thẻ căn cước và bấm tầng kho vũ khí. Người bảo vệ lách ngang người qua cánh cửa đang đóng, và Donald trông thấy khẩu súng trong tay anh ta. Donald nhận ra anh ta không mang theo khẩu súng đó vì sợ bị người khác phát hiện. Họ vẫn chưa được tự do hoàn toàn. Anh thanh niên đứng bên kia thang máy, cảnh giác nhìn anh và em gái.

“Tôi biết anh,” Donald nói. “Anh làm ca muộn.”

“Darcy,” người bảo vệ nói. Anh ta không chìa tay ra. Donald nghĩ về trạm an ninh trống rỗng và nhận ra người đàn ông này lẽ ra phải ở đó.

“Darcy, được rồi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Anh quay sang em mình. Có thể nhìn thấy một lớp băng gạc lấp ló bên dưới chiếc áo trong cộc tay của cô. “Em có ổn không đấy?”

“Em ổn mà.” Cô nhìn các tầng sáng lên và trôi qua, vẻ lo lắng lộ rõ trên mặt. “Chúng em đã phóng một chiếc máy bay.” Cô quay sang Donald, mắt ngời ngời nhuệ khí. “Nó đã bay qua trót lọt.”

“Em nhìn thấy rồi à?” Anh quên khuấy thương tích, quên khuấy cái người cầm súng đứng trong thang máy. Đã lâu lắm rồi kể từ hồi anh được thoáng thấy bầu trời xanh vắt trong chuyến bay đầu tiên ấy, đến nỗi anh đã dần nghi ngờ nó, dần nghĩ rằng chuyện đó chưa bao giờ xảy ra. Mọi chuyến bay khác đều đã thất bại, chẳng bao giờ đi xa được như chuyến đầu. Thang máy chậm lại khi nó đến gần nhà kho.

“Thế giới không hề bị tàn phá,” Charlotte xác nhận. “Chỉ cái khu của ta thôi.”

“Rời thang đi,” Darcy nói. Anh ta ngoắc súng. “Sau đó, tôi muốn hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra. Và nghe này, tôi sẵn sàng nhốt cả hai người lại trước khi ca sáng bắt đầu đấy nhé. Tôi sẽ chối bay chúng ta đã từng nói chuyện thế này.”

Vừa bước vào kho vũ khí, Donald đã khò khè hít sâu một hơi và vỗ vỗ túi sau. Anh rút miếng vải ra và ho, cúi gập người xuống để xương sườn đỡ đau. Anh nhanh chóng gấp miếng vải lại cất đi để Charlotte không nhìn thấy.

“Để em lấy nước cho anh,” cô nói, nhìn về phía kho đồ tiếp tế.

Donald phẩy tay ngăn và quay sang Darcy. “Tại sao anh lại giúp bọn tôi?” anh hỏi, giọng khàn đặc.

“Tôi không giúp anh,” Darcy nhấn mạnh. “Tôi muốn nghe anh trình bày.” Anh ta gật đầu với Charlotte. “Em gái anh đã đưa ra một số tuyên bố táo bạo, và trong lúc cô ta lắp máy bay, tôi đã đọc chút tài liệu.”

“Em đã đưa một số ghi chú của anh cho anh ta,” Charlotte nói. “Và cả chuyến bay nữa. Anh ta đã giúp em phóng máy bay. Em đã cho nó đáp xuống một bãi cỏ. Cỏ thật, Donny ạ. Các cảm biến trụ được thêm nửa tiếng nữa. Chúng em chỉ ngồi im và tròn mắt nhìn thôi.”

“Nhưng kể cả vậy,” Donald nói, nhìn Darcy. “Anh có biết gì về bọn tôi đâu.”

“Tôi cũng có biết gì về sếp của mình đâu. Chẳng biết gì mấy. Nhưng tôi đã chứng kiến trận đòn anh phải hứng chịu, và tôi thấy không chấp nhận được. Hai người đang đấu tranh vì một điều gì đó, và có khả năng đó là một điều tồi tệ, một điều tôi sẽ ngăn chặn, nhưng tôi đã nhận thấy một khuôn mẫu. Hễ tôi hỏi câu nào nằm ngoài giới hạn nhiệm vụ của mình, luồng thông tin sẽ ngắt ngang. Bọn họ muốn tôi trực ca đêm và sáng ra thì bắc sẵn một bình cà phê mới trên bếp, nhưng tôi nhớ trong một kiếp đời khác, mình từng làm nhiều hơn thế. Tôi được dạy phải tuân theo mệnh lệnh, nhưng chỉ đến một mức độ nào đó thôi.”

Donald u ám gật đầu. Anh tự hỏi liệu chàng trai trẻ này đã bị điều đi đóng quân ở hải ngoại bao giờ chưa. Anh tự hỏi liệu anh ta có bị PTSD hay không, từng phải uống thuốc gì chưa. Một thứ gì đó đã trở lại bên trong anh ta, một thứ từa tựa lương tâm.

“Tôi sẽ cho anh biết chuyện gì đang xảy ra,” Donald nói. Anh dẫn họ rời xa cửa thang máy, tiến về phía dãy đồ chứa nước đóng lon và lương khô. “Sếp cũ của tôi – kẻ mà anh đã thấy khiến cho tôi phải khập khiễng thế này – đã giải thích một số điều. Có lẽ hơi quá nhiều so với dự kiến của lão. Hầu hết những thông tin này đều đã được tôi khám phá ra, nhưng lão đã giúp bổ sung một số chi tiết còn bỏ ngỏ.”

Donald nhấc nắp một thùng gỗ đã được em gái anh cạy ra. Anh nhăn mặt vì đau, và Charlotte chạy đến phụ. Anh vớ lấy một lon nước và bật nắp, tu một ngụm dài trong khi Charlotte lấy thêm hai lon nữa. Darcy chuyển súng sang tay kia để nhận một lon, và Donald cảm nhận được sự hiện diện của hàng thùng, hàng thùng súng bủa vây quanh mình. Chúng làm anh buồn nôn. Bằng cách nào đó, nỗi sợ hãi khẩu súng Darcy cầm trong tay đã biến mất. Cơn đau trong lồng ngực anh do một kiểu đạn khác gây ra. Một cái chết nhanh chóng sẽ chẳng khác nào ơn phước.

“Bọn tôi không phải người đầu tiên từng tìm cách giúp đỡ một tháp giống” Donald nói. “Thurman đã bảo tôi như thế. Và giờ thì nhiều điều đã trở nên sáng tỏ. Đi nào.” Anh dẫn họ ra khỏi dãy đấy và đi vào một dãy khác. Một ngọn đèn trên đầu chập chờn chớp nháy. Nó sẽ sớm hỏng thôi. Donald tự hỏi liệu có ai buồn thay thế nó không. Anh tìm thấy chiếc thùng nhựa mình cần, đang nằm ẩn mình giữa một biển thùng khác, và loay hoay kéo nó xuống, cảm thấy xương sườn của mình rên xiết. Anh nghiến răng nhịn đau và tiếp tục kéo nó, với sự trợ giúp của em gái, bọn họ cùng nhau khiêng nó vào phòng họp. Darcy theo sau.

“Thành quả của Anna đấy,” anh phì phò lầm bầm, nhấc chiếc hộp lên bàn trong khi Darcy bật đèn. Một lược đồ các tháp giống nằm dưới một tấm kính dày, trên mặt kính đầy những ghi chú cũ được viết bằng sáp, bị khuỷu tay và bìa hồ sơ cùng những ly whisky chà đến mức không còn đọc nổi nữa. Tất cả các ghi chú khác của anh đã biến mất, nhưng không sao cả. Anh cần tìm một thứ xưa cũ, một thứ từ quá khứ, từ ca trực trước của anh. Anh lôi ra vài tập hồ sơ và đặt chúng lên bàn. Charlotte bắt đầu xem qua chúng. Darcy đứng cạnh cửa và thỉnh thoảng liếc nhìn sàn nhà ngoài hành lang, nơi vẫn còn tung tóe máu khô.

“Một thời gian trước, đã có một tháp giống bị cho ngừng hoạt động vì tội truyền phát trên kênh chung. Không phải trong ca của tôi.” Anh chỉ vào tháp giống 10 trên bàn, nơi vẫn còn vết dấu X màu đỏ. “Lương tâm chợt trỗi dậy, truyền tin đi trên vài kênh, thế rồi bị đánh sập. Nhưng tháp giống 40 mới là nơi đã khiến Anna phải bận rộn gần một năm liền.” Anh tìm thấy tập hồ sơ cần tìm, lật mở nó. Trông thấy nét chữ cô viết, mắt anh nhòe đi. Anh ngập ngừng, rà tay qua những câu chữ của cô, nhớ lại chuyện mình đã làm. Anh đã giết người duy nhất cố gắng giúp mình, người duy nhất yêu thương mình. Người duy nhất liên hệ những tháp giống này để giúp đỡ. Tất cả chỉ vì anh thấy tội lỗi và ghê tởm bản thân khi đáp trả tình yêu của cô. “Đây là bản tóm tắt các sự kiện,” anh nói, quên mất mình đang tìm thứ gì.

“Đi thẳng vào vấn đề đi,” Darcy nói. “Toàn bộ chuyện này là sao? Hai tiếng nữa ca trực của tôi sẽ kết thúc, và trời sắp sáng rồi. Tôi sẽ cần nhốt cả hai người lại trước lúc đó.”

“Tôi đang nói đến đoạn đó đây.” Donald lau nước mắt và trấn tĩnh lại, khua tay về phía một góc bàn. “Tất cả các tháp giống này đều đã mất liên lạc từ lâu. Một tá hoặc hơn gì đấy. Bắt đầu với tháp giống 40. Bọn họ hẳn đã trải qua một cuộc cách mạng thầm lặng. Nổi dậy không đổ máu, bởi vì phía ta chẳng nhận được bất kỳ báo cáo nào hết. Bọn họ không hề hành động lạ thường. Rất giống với những gì hiện đang diễn ra ở tháp giống 18...”

“Từng diễn ra,” Charlotte nói. “Em đã nghe tin từ họ. Họ đã bị cho ngưng hoạt động.”

Donald gật đầu. “Thurman đã bảo anh rồi. Lão cũng bóng gió rằng ban đầu, chúng muốn xây ít tháp hơn, nhưng cứ liên tục bổ sung thêm để phòng ngừa bất trắc. Một vài báo cáo tôi phát hiện ra cũng đề xuất như vậy. Anh biết tôi nghĩ gì không? Tôi tin rằng chúng đã xây thêm quá nhiều. Chúng không thể giám sát tất cả tháp đủ chặt chẽ. Kiểu như lắp máy quay ở mọi góc phố, nhưng lại không đủ người theo dõi hình ảnh truyền về vậy. Và thế là tháp này lọt vào điểm mù.”

“Anh bảo những tháp giống này đã mất liên lạc là sao?” Darcy hỏi. Anh ta chậm rãi lại gần bàn và nghiên cứu bản đồ phân bố bên dưới tấm kính.

“Tất cả các nguồn cấp dữ liệu máy quay đã đồng loạt tắt ngấm. Họ không hồi đáp các cuộc gọi từ phía ta. Bản Trật Tự yêu cầu ta cho họ ngưng hoạt động, phòng trường hợp họ đã nổi loạn, vậy nên chúng ta bơm khí độc vào đó. Phá tung cửa. Thế rồi một tháp giống khác cắt đứt liên lạc. Rồi lại thêm một tháp khác nữa. Các trưởng ca trực ở đây đoán rằng ngoài các nguồn cấp dữ liệu máy quay, người của tháp giống đó còn đã xử lý luôn các đường ống dẫn khí. Thế là ta truyền mã phá sập tới tất cả các tháp giống này.”

“Mã phá sập ư?”

Donald gật đầu và nén cơn ho bằng một ngụm nước. Anh lấy tay áo lau miệng. Nhìn thấy tất cả các ghi chú bày hết ra trên bàn khiến anh thấy dễ chịu biết bao. Các mảnh ghép đang khớp vào với nhau.

“Các tháp giống được xây sao cho có thể bị đánh sập, và ngoại trừ một tháp duy nhất, mọi tháp giống khác đều sẽ phải chịu số phận ấy. Vì không có trọng lực để đánh sập chúng, nên người ta đã bắt bọn tôi xây dựng chúng – bắt tôi thiết kế chúng – với những tấm bê tông lớn giữa các tầng.” Anh lắc đầu. “Hồi ấy, điều này chẳng có nghĩa lý gì cả. Nó khiến độ sâu cần đào tăng thêm, chi phí đội lên, đòi hỏi một lượng bê tông khổng lồ. Chúng bảo tôi rằng làm vậy để chống đạn phá boong ke hoặc rò rỉ phóng xạ gì đấy. Nhưng sự thật tệ hơn thế. Chúng làm vậy để còn có thứ mà đánh sập. Mấy bức tường chẳng chạy đi đâu được cả – chúng dính cứng vào lòng đất rồi.” Anh nhấp thêm một ngụm nước. “Chính thế nên mới cần đổ thêm bê tông. Và chính vì chỗ khí độc, chúng mới không muốn lắp thang máy. Chẳng hiểu nổi vì sao chúng lại bắt bọn tôi bỏ hết mấy cái thang máy ra. Nói rằng chúng muốn một thiết kế ‘thoáng’ hơn. Nếu có thể phong tỏa các tầng lại thì sẽ khó cho chúng xông khí ngạt tòa tháp.”

Anh ho vào khuỷu tay, sau đó di ngón theo một vòng tròn quanh một chỗ trên bàn. “Những tòa tháp này hệt như một khối ung thư. Chắc hẳn tháp giống 40 đã liên lạc với hàng xóm của mình, hoặc họ chỉ đơn thuần cắt đứt đường liên lạc của bên kia, hack bọn họ từ xa. Trưởng ca trực ở tháp giống của chúng ta bắt đầu dựng người dậy để giải quyết. Các mã phá sập không hiệu nghiệm, chẳng phương án nào hiệu nghiệm cả. Anna nghĩ người trong tháp giống 40 đã phát hiện ra kíp nổ và chặn tần số ấy – một chiêu gì đó đại loại vậy.”

Anh dừng nói và nhớ lại tiếng nhiễu phát ra từ chiếc đài của cô, những thuật ngữ chuyên môn cô sử dụng làm anh ong hết cả đầu, nhưng lại khiến cô có vẻ thật thông minh và tự tin. Mắt anh liếc về góc phòng, nơi từng kê một chiếc giường, nơi cô vẫn hay lẻn vào lúc đêm khuya và rúc vào vòng tay anh. Donald uống cạn chỗ nước và thầm ước mình có một thức uống mạnh hơn.

“Rốt cuộc, cô ấy đã hack được kíp nổ và đánh sập mấy tháp đó,” anh nói. “Nếu không làm được như vậy, bên này sẽ phải mạo hiểm điều máy bay hoặc cử lính sang đấy, và bản Trật Tự coi đó là hạ sách. Nói đến ở tít tận cuối sách.”

“Đó chính là những gì chúng ta đã làm,” Charlotte nói.

Donald gật đầu. “Trước khi đánh thức em dậy, hồi tầng này đầy phi công, anh thậm chí còn làm nhiều hơn thế nữa kia.”

“Vậy đó là chuyện đã xảy đến với những tháp giống này hả? Bọn họ đã bị đánh sập?”

“Theo lời Anna thì thế. Mọi thứ xem chừng đều đã đâu vào đó. Lãnh đạo bên ta trông cậy cả nơi cô ấy, tin lời cô ấy. Tất cả chúng ta đều được cho quay lại ngủ. Tôi cứ tưởng đó là lần thiếp đi cuối cùng của mình, rằng tôi sẽ không bao giờ thức dậy nữa. Bị đông lạnh. Nhưng rồi tôi lại bị lôi dậy trực thêm ca nữa, và mọi người gọi tôi bằng một cái tên khác. Tôi thức dậy với một danh tính khác.”

“Thurman,” Darcy nói. “Đấng Chăn Chiên.”

“Ừ, chỉ có điều trong câu chuyện này, tôi đóng vai con cừu.”

“Anh là người đã suýt leo qua đồi hả?”

Donald để ý thấy Charlotte cứng người lại. Anh không trả lời, quay lại tập trung vào các tập hồ sơ.

“Người phụ nữ anh nhắc tới,” Darcy nói. “Có phải chính cô ta đã phá hoại cơ sở dữ liệu không?”

“Ừ. Chúng đã cho cô ấy toàn quyền truy cập để khắc phục sự cố mình đang gặp phải; nó nghiêm trọng đến thế đấy. Và do tò mò, cô ấy đã nhòm ngó sang những chỗ khác. Cô ấy phát hiện được ghi chú về kế hoạch mà bố mình và những người khác đã vạch ra, nhận ra rằng mã phá sập và hệ thống xả khí độc không chỉ tồn tại nhằm ứng phó với các trường hợp khẩn cấp. Tất cả chúng ta, mọi tháp giống, đều là những quả bom hẹn giờ khổng lồ, tích tắc đếm ngược. Cô ấy nhận ra mình sẽ bị đem đi đông lạnh và không bao giờ tỉnh dậy nữa. Và dù có thể thay đổi mọi thứ mình muốn, cô ấy vô phương thay đổi giới tính của bản thân. Vì không thể khiến cho người khác đánh thức mình dậy, cô ấy đã tìm cách nhờ tôi giúp. Cô ấy đã để tôi thế chỗ bố mình.”

Donald dừng lại và cố kìm những giọt nước mắt. Charlotte đặt tay lên lưng anh. Căn phòng yên lặng một hồi lâu.

“Nhưng tôi không hiểu cô ấy muốn tôi làm gì. Tôi bắt đầu tự điều tra tìm hiểu. Và trong khi đó, tháp giống 40 vẫn chưa sụp đổ. Nó vẫn đứng vững. Tôi nhận ra điều này khi một tháp giống khác cắt đứt liên lạc.” Donald dừng lại. “Lúc bấy giờ, tôi là trưởng ca đương nhiệm, đầu óc không suy nghĩ thông suốt, và tôi đã phê duyệt tiến hành đánh bom. Làm gì cũng được, miễn sao giải quyết dứt điểm vấn đề. Chấn động tôi không màng, nguy cơ bị phát hiện tôi cũng không màng nốt, cứ thế ra lệnh thôi. Bọn tôi đã biến tất cả những gì hãy còn lành lặn ở đó thành một hố bom toang hoác. Máy bay điều khiển từ xa và bom đạn bắt đầu triệt tiêu dần bọn họ.”

“Tôi nhớ vụ đó,” Darcy nói. “Nó diễn ra tầm lúc tôi bắt đầu dậy trực. Trong nhà ăn luôn có phi công. Họ làm việc rất nhiều lúc ban đêm.”

“Và họ còn từng làm việc ở đây nữa. Khi họ làm xong và quay lại ngủ, tôi đánh thức em mình dậy. Tôi chỉ đợi họ rời đi. Tôi không muốn thả bom. Tôi muốn xem ngoài đó có gì.”

Darcy kiểm tra đồng hồ trên tường. “Và bây giờ tất cả chúng ta đều đã thấy.”

“Còn khoảng hai trăm năm nữa trước khi tất cả các tháp giống bị phá hủy,” Donald nói. “Đã bao giờ anh nghĩ về lý do tháp giống này chỉ có thang máy, chứ không có thang bộ không? Anh muốn biết tại sao người ta gọi nó là thang tốc hành, trong khi cái thứ của nợ đó đi đâu cũng lâu lắc không?”

“Chúng ta bị cài bom,” Darcy nói. “Giữa mỗi tầng đều có cùng lượng bê tông kia.”

Donald gật đầu. Cậu trẻ này quả là nhạy bén. “Chỉ cần để chúng ta leo hết một lần cầu thang thôi là ta sẽ nhận ra ngay. Chúng ta sẽ biết hết. Ở đây có đủ người biết mục đích của thiết kế ấy, ý nghĩa của nó. Làm vậy quá bằng đặt đồng hồ đếm ngược trên mỗi bàn làm việc. Mọi người sẽ phát điên ngay.”

“Hai trăm năm,” Darcy nói.

“Với người khác thì ngần ấy có vẻ lâu, nhưng với ta thì đó chỉ là vài giấc ngủ ngắn. Nhưng để ý nhé, mục đích chính là thế đấy. Chúng cần ta chết đi để không còn ai nhớ nữa. Toàn bộ hệ thống này...” Donald khoát tay về phía bàn với hình vẽ các tháp giống. “Nó vừa là một cỗ máy thời gian, vừa là một chiếc đồng hồ đếm ngược. Đây là một phương thức quét sạch Trái Đất và đẩy một nhóm người nhất định, một bộ tộc được lựa chọn theo kiểu gần như ngẫu nhiên, vào tương lai, cho họ kế thừa thế giới.”

“Gọi là tống họ về quá khứ thì đúng hơn,” Charlotte nói. “Trở về trạng thái nguyên thủy.”

“Chính xác. Anh lần đầu biết về lũ rô bốt nano hồi chúng nó còn là một món đang được Iran nghiên cứu. Ý đồ ở đây là khoanh vùng nhắm vào một nhóm chủng tộc. Chúng ta vốn đã có những cỗ máy hoạt động ở cấp độ tế bào rồi. Đây chỉ là bước tiếp theo thôi. Nhắm vào một loài thậm chí còn dễ hơn nhắm vào một chủng tộc. Đó chỉ là trò trẻ con. Erskine, kẻ đề ra sáng kiến này, nói rằng đó là điều tất yếu, rằng không sớm thì muộn sẽ có người làm chuyện này, tạo ra một quả bom thầm lặng quét sạch toàn bộ nhân loại. Anh nghĩ hắn đã nói đúng.”

“Vậy anh đang tìm gì trong đống hồ sơ này?” Darcy hỏi.

“Thurman muốn biết Anna có rời khỏi kho vũ khí lần nào không. Tôi khá chắc rằng cô ấy từng ra ngoài rồi. Dưới này liên tục xuất hiện những món tôi tìm trên kệ không ra. Và lão đã nhắc đến đường ống dẫn khí...”

“Một tiếng rưỡi nữa là tôi sẽ phải đưa hai người quay lại,” Darcy nói.

“Ừ, được rồi. Thế này nhé, tôi nghĩ Thurman đã phát hiện ra vấn đề gì đó ở đây, trong tháp giống này. Một việc do con gái lão gây ra, do cô ấy đã lẻn ra ngoài thực hiện. Tôi nghĩ cô ấy đã để lại một bất ngờ khác. Khi chúng xả khí độc vào tháp giống 18, Thurman bảo rằng lần này, chúng đã làm đâu ra đó. Rằng chúng đã giải quyết được thảm họa ai đó tạo ra. Tôi tưởng ý lão bảo thảm họa do tôi gây ra, việc tôi sống chết tìm cách cứu nơi ấy, nhưng chính Anna mới là người đã chỉnh sửa lung tung. Tôi nghĩ cô ấy đã dịch chuyển qua lại vài van, hoặc chỉ đơn giản sửa dăm dòng mã nếu mọi thứ đều đã được vi tính hóa. Có hai loại máy, và cả hai hiện đều đang chui rúc trong máu của tôi. Có loại giúp ta duy trì tính mạng, chẳng hạn như các máy trong khoang đông lạnh. Rồi có đám máy ngoài kia, quanh các tháp giống, những cỗ máy ta bơm vào trong thân thể người khác để hủy hoại họ. Đây là sự phân hóa giàu sang-nghèo hèn tối thượng. Tôi nghĩ Anna đã cố gắng đảo ngược tất cả, gài cho tháp giống tiếp theo bị chúng ta bắt phải ngưng hoạt động sẽ nhận được một liều rô bốt ta có. Cô ấy là một Robin Hood, hành hiệp trượng nghĩa ở cấp độ tế bào.”

Cuối cùng anh cũng tìm thấy bản báo cáo. Nó đã sờn hết cả. Nó đã được đọc đi đọc lại đến hàng trăm lần.

“Tháp giống 17,” anh nói. “Hồi nó bị triệt hạ thì tôi không có ở đây, nhưng tôi đã tìm hiểu về vụ việc của nó. Sau khi khí độc đã được xả vào tháp, đã có một người nghe điện bên đấy. Nhưng tôi không nghĩ khí ngạt được xả vào trong đó. Không hẳn vậy. Tôi ngờ rằng Anna đã thay khí đó với cái mớ bên trong các khoang đông lạnh, vốn chuyên trị thương cho chúng ta.”

“Tại sao vậy?” Charlotte hỏi.

Donald ngước lên. “Để ngăn chặn ngày tàn của thế giới. Để không phải sát hại bất cứ ai. Để rủ lòng trắc ẩn với người đời.”

“Vậy là tất cả những ai sống bên tháp giống 17 đều không hề hấn gì à?”

Donald lật lướt các trang báo cáo. “Không,” anh nói. “Vì lý do gì đó, cô ấy không thể ngăn được vụ chốt gió bật tung. Đó là một phần của quy trình. Và với ngần ấy khí độc bên ngoài, số phận của họ đã được an bài.”

“Em đã nói chuyện với một người bên tháp giống 17,” Charlotte nói. “Bạn của anh... cái cô thị trưởng đó đang ở bên đấy. Đằng đó có người. Cô ta nói họ đã đào hầm sang.”

Donald mỉm cười. Anh gật đầu. “Hẳn vậy rồi. Hẳn vậy rồi. Cô ta muốn anh tưởng rằng mình sẽ đến thanh toán ân oán với chúng ta.”

“Chà, theo em thì bây giờ, cô ta sẽ đến thanh toán ân oán với chúng ta thật đấy.”

“Mình cần liên lạc với cô ta.”

“Điều ta cần làm,” Darcy nói, “là bắt đầu suy nghĩ về chuyện ca này sắp kết thúc đến nơi rồi. Khoảng một tiếng nữa là sẽ có người ra bã đấy.”

Donald và Charlotte quay sang anh ta. Anh ta đang đứng cạnh cửa, ngay gần nơi Donald đã bị đá tơi bời.

“Ý tôi là lão sếp của tôi ấy,” Darcy nói. “Lúc thức dậy và phát hiện ra một tù nhân đã trốn thoát trong ca tôi trực, lão sẽ nổi điên cho xem.”