Chương 53 Tháp giống 17
JULIETTE VÀ RAPH TẠT QUA đồn phó cảnh sát trưởng khu dưới sâu để tìm thêm bộ đàm hoặc một cục pin dự phòng. Họ chẳng thấy gì cả. Giá sạc vẫn ở trên tường, nhưng nó chưa được nối vào đường dây điện tạm thời trải dài ngoài cầu thang. Juliette cân nhắc xem liệu mình có nên lưu lại và sạc ít điện cho bộ đàm không, hay nên đợi tới khi họ lên đến đồn ở khu giữa hoặc bộ phận IT...
“Này,” Raph thì thầm. “Cô có nghe thấy gì không?”
Juliette rọi đèn pin vào sâu trong văn phòng. Cô có cảm tưởng mình nghe thấy tiếng khóc. “Đi thôi,” cô nói.
Cô để bộ sạc đấy và đi ra sau, về chỗ cụm phòng giam. Có một bóng đen đang ngồi trong phòng giam cuối cùng, khóc nức nở. Ban đầu, Juliette tưởng đó là Hank, tưởng ông ta đã đi đến nơi mình thấy giống nhà nhất, để rồi bị vả vào mặt bởi cái tình trạng thật của thế giới này. Nhưng người đấy mặc áo choàng. Ngước lên nhìn họ từ sau song sắt là Cha Wendel. Những giọt nước mắt của y lấp loáng dưới ánh đèn pin. Thắp trên băng ghế bên cạnh y là một cây nến nhỏ, sáp nhỏ tong tỏng xuống đất.
Cánh cửa phòng giam không đóng hẳn. Juliette mở cửa và bước vào trong. “Cha à?”
Trông ông già thê thảm khôn tả. Y cầm trong tay tàn dư tơi tả của một cuốn sách cổ. Không phải một cuốn sách, mà là một xấp giấy rời. Băng ghế và sàn nhà la liệt những trang giấy. Khi Juliette chiếu đèn xuống, cô trông thấy mình đang đứng trên một tấm thảm chi chít chữ viết. Trang nào cũng có các vạch kẻ màu đen cắt ngang khiến cho không thể đọc được câu chữ. Juliette từng nhìn thấy những trang giống thế trong một cuốn sách được cất trong lồng, cứ năm câu thì chỉ đọc được một.
“Để ta yên,” Cha Wendel nói.
Cô cũng muốn lắm, nhưng cô không làm vậy. “Cha ơi, là con đây, Juliette ấy mà. Cha đang làm gì ở đây thế?”
Wendel sụt sịt và lật giở các trang như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. “Isaiah,” y nói. “Isaiah, người đang ở chốn nào? Tất cả đều loạn hết lên rồi.”
“Giáo đoàn của cha đâu?” Juliette hỏi.
“Không còn là của ta nữa.” Y chùi mũi, và Juliette cảm thấy Raph giật khuỷu tay cô, ra hiệu hãy mặc kệ y đấy.
“Cha không thể ở lại đây được,” cô nói. “Cha có đồ ăn hay nước uống gì không?”
“Ta chẳng có gì cả. Đi đi.”
“Đi thôi nào,” Raph rít lên.
Juliette chỉnh lại khối đồ nặng trịch trên lưng, gồm những que thuốc nổ. Cha Wendel tiếp tục trải thêm các trang sách xuống quanh chân, vừa trải vừa kiểm tra cả hai mặt trước sau của mỗi trang.
“Bên dưới có một nhóm đang tính toán triển khai một cuộc đào bới mới,” cô bảo y. “Con sẽ tìm cho họ một nơi tốt hơn, và họ sẽ đưa người của ta ra khỏi đây. Hay là cha cùng bọn con đến một khu nông trại và kiếm miếng bỏ bụng đi, xem xem cha có góp sức được gì không. Ở dưới kia người ta sẽ cần cha đấy.”
“Cần ta để làm gì?” Wendel hỏi. Y đập mạnh một trang xuống băng ghế, khiến vài tờ khác bay tứ tán. “Lửa địa ngục hay hy vọng,” y nói. “Chọn đi. Cái này hoặc cái kia. Sự nguyền rủa hoặc sự cứu rỗi. Tất cả các trang. Chọn đi. Chọn đi.” Y ngước nhìn họ, cầu xin họ.
Juliette lắc bi đông, mở nắp và đưa cho Wendel. Ngọn nến trên băng ghế lập lòe và bốc khói, những cái bóng hết vươn mình rồi lại co nhỏ. Wendel đón lấy chiếc bi động và nhấp một ngụm. Y đưa trả nó.
“Ta phải tận mắt chứng kiến,” y thì thầm. “Ta đã đi vào bóng tối để diện kiến quỷ dữ. Ta đã làm thế. Bước đến mòn chân, và giờ nó ngay đây. Một thế giới khác. Ta đã dẫn đàn chiên của mình vào kiếp đọa đày.” Y nhăn mặt, săm soi một trang giấy trong giây lát. “Hoặc đến với sự cứu rỗi. Các người chọn đi.”
Y nhấc ngọn nến ra khỏi băng ghế, giơ một trang giấy sát vào để đọc rõ hơn. “A, Isaiah, người đây rồi.” Và với chất giọng nam trung hay dùng trong lễ, y đọc, “Đến kỳ thuận tiện, ta sẽ nhậm lời ngươi, và trong ngày cứu rỗi, ta sẽ giúp đỡ ngươi; ta sẽ gìn giữ ngươi và sẽ phó giao cho ngươi lập thỏa ước cho chúng dân, đặng còn khôi phục lại xứ sở và tái phân chia các di sản hoang tàn của nó.” Wendel gí một góc giấy vào ngọn lửa và lại gầm lên, “Các di sản hoang tàn của nó!”
Trang giấy bị lửa cháy loang cho đến khi y buộc phải buông nó ra. Nó lượn giữa không trung như một con chim màu cam mỗi lúc một thêm bé.
“Đi thôi,” Raph rít, lần này kiên quyết hơn.
Juliette giơ một tay lên. Cô đến gần Cha Wendel và ngồi thụp xuống trước mặt y, đặt một tay lên đầu gối y. Nỗi căm giận dành cho y mà cô ấp ủ trong lòng vì chuyện xảy đến với Marcus nay đã tan biến. Cơn giận dữ cô từng cảm thấy khi y tiêm nhiễm oán hận với cô và cuộc đào xới cô thực hiện vào trong lòng giáo dân của mình nay đã tan biến. Thế chỗ sự tức giận đó là mặc cảm tội lỗi — mặc cảm tội lỗi vì biết rằng mọi hãi sợ và ngờ vực của họ đều có căn cứ cả.
“Cha,” cô nói. “Nếu ở lại nơi này, người của chúng ta sẽ rơi vào cảnh bị đọa đày. Con không thể giúp họ. Con sẽ không có ở đây. Để vượt qua được kiếp nạn này, họ sẽ cần được cha dìu dắt.”
“Họ không cần ta,” y nói.
“Có chứ, họ cần mà. Tít dưới đáy tháp giống này, phụ nữ đang khóc thương con cái. Đàn ông khóc thương mái ấm của mình. Họ cần cha.” Và cô biết đó là sự thật. Chính trong thời khắc khó khăn, họ sẽ cần y nhất.
“Con sẽ lo liệu được cho họ,” Cha Wendel nói. “Con sẽ lo liệu được cho họ thôi.”
“Không, con không làm được đâu. Cha là sự cứu rỗi của họ. Con đang chuẩn bị đi nguyền rủa cái lũ đã gây ra chuyện này. Con sẽ đày chúng thẳng xuống địa ngục.”
Wendel ngẩng đầu lên, không còn chúi mắt xuống lòng mình nữa. Sáp nóng chảy vào ngón tay y, nhưng y chừng như không hay không biết. Mùi giấy cháy tràn ngập căn phòng, và y đặt một tay lên đầu Juliette.
“Trong trường hợp đó, ta xin ban phước cho hành trình của con, con ạ.”
Chuyến leo thang như nặng thêm với phần phước lành được ban. Hoặc có khi sức nặng ấy đến từ mớ thuốc nổ trên lưng cô, thứ Juliette biết sẽ hữu ích cho công cuộc đào hầm bên dưới. Chúng có thể được sử dụng để cứu rỗi, nhưng cô đang sử dụng chúng để nguyền rủa. Chúng giống như những trang sách của Wendel, cứu rỗi cũng làm được mà nguyền rủa cũng chẳng thiếu. Khi đến gần khu nông trại, cô tự nhắc nhở bản thân rằng Erik đã một mực ép cô mang chỗ thuốc nổ theo. Có những người khác cũng mong mỏi cô sẽ thực hiện thành công phi vụ này.
Cô và Raph lên đến nông trại dưới sâu, và ngay khi họ bước vào trong, cô liền biết đã có sự bất thường. Lúc cửa vừa hé mở, hơi nóng lập tức phà ra, một luồng gió đầy giận dữ. Thoạt tiên cô tưởng có hỏa hoạn, và vì từng sống trong tòa tháp này, cô biết chẳng còn vòi nước nào hoạt động được nữa. Nhưng việc đèn đuốc trong hành lang và dọc các khoảnh đất gieo trồng vẫn sáng báo hiệu vấn đề nằm ở chỗ khác.
Có một người đàn ông nằm lăn lóc trên nền đất cạnh cổng an ninh, thân mình chắn ngang sảnh. Vì người này đã bị lột sạch đồ, chỉ còn chừa lại chiếc quần cộc và tấm áo lót, Juliette phải đến sát bên ông ta thì mới nhận ra rằng đấy là phó cảnh sát trưởng Hank. Cô nhẹ nhõm hẳn khi ông ta nhúc nhích. Ông ta che mắt và nắm chặt khẩu súng lục đặt trên ngực; mồ hôi mồ kê ướt đẫm quần áo.
“Hank?” Juliette hỏi. “Ông có sao không?” Chính cô cũng đang cảm thấy người mình trở nên nhớp nháp, còn Raph tội nghiệp như sắp héo quắt đến nơi.
Viên phó cảnh sát trưởng ngồi dậy và xoa gáy. Ông ta chỉ vào cổng an ninh. “Hai người sẽ có được một chút bóng râm nếu túm tụm gần nó.”
Juliette nhìn xuôi hành lang về phía mấy ngọn đèn. Họ đang sử dụng rất nhiều điện. Trông như thể mọi khoanh đất đều được thắp sáng. Cô có thể ngửi thấy hơi nóng. Cô có thể ngửi thấy cây cối bị nướng chín trong đó. Cô tự hỏi hệ thống dây điện mong manh ngoài cầu thang sẽ chịu được dòng điện như vậy trong bao lâu.
“Bộ hẹn giờ bị hỏng rồi à? Đang có chuyện gì vậy?”
Hank hất đầu về phía hành lang. “Mọi người đã tranh giành đất. Hôm qua nổ ra ẩu đả. Hai người biết Gene Sample chứ?”
“Tôi biết Gene,” Raph nói. “Từ bộ phận Vệ Sinh.”
Hank cau mày. “Gene đã chết. Chuyện xảy ra lúc đèn tắt. Và rồi họ tranh nhau xem ai có quyền chôn anh ta, coi Gene tội nghiệp như phân bón. Một nhóm người đã kết bè với nhau và thuê tôi lập lại trật tự. Tôi bảo họ cứ để đèn sáng cho đến khi mọi sự được giải quyết xong xuôi.” Ông ta lau gáy. “Trước khi cô quát cho tôi một trận, tôi biết làm vậy là không tốt cho rau màu, nhưng đằng nào chúng cũng đã bị vặt hết rồi. Tôi hy vọng khiến đám người này phải vã mồ hôi đến quắt người lại, cho họ bỏ đi bớt để mọi người còn rộng chỗ thở. Chắc một ngày nữa là xong ngay thôi.”
“Thêm một ngày nữa là hỏa hoạn sẽ bùng lên ở đâu đó đấy. Ngay cả khi cho đèn bật tắt theo chu kỳ, hệ thống dây điện bên ngoài cũng đã nóng lắm rồi, Hank ạ. Riêng chuyện chúng cung cấp đủ năng lượng cho toàn bộ chỗ đèn này cũng khiến tôi sốc đấy. Khi có cầu dao nào trên cụm tầng ba mươi nổ, thì dưới này ông sẽ chẳng còn gì ngoài bóng tối suốt một thời gian dài đâu.”
Hank nhìn dọc hành lang. Bên kia cánh cổng, Juliette trông thấy vỏ, lõi và những mẩu thức ăn thừa. “Họ trả công cho ông kiểu gì thế? Bằng thức ăn à?”
Ông ta gật đầu. “Thức ăn rồi sẽ ôi cả mà thôi. Họ nhổ không chừa thứ gì. Khi lên đến đây, người ta hành xử như mất trí vậy. Hình như đã có vài người leo lên tiếp, nhưng khắp nơi rộ lên tin đồn rằng tháp giống này đang mở toang cửa, leo lên cao nữa là sẽ chết. Và nếu đi xuống cũng sẽ chết. Nhiều tin đồn lắm.”
“Chà, ông cần phải xua tan những tin đồn đó,” Juliette nói. “Tôi tin dù lên hay xuống thì cũng sẽ tốt hơn ở đây. Ông có thấy Độc Một Mình và bọn trẻ không, những người từng sống ở đây ấy? Tôi nghe bảo họ đã lên trên này.”
“Ừ. Một vài đứa trong nhóm đó chiếm một khoảnh đất cuối hành lang trước lúc tôi chỉnh đèn. Nhưng vài tiếng trước, chúng đã rời đi.” Hank nhìn cổ tay Juliette. “Mà mấy giờ rồi nhỉ?”
Juliette liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Đã hai giờ mười lăm rồi.” Cô nhận ra ông ta sắp sửa hỏi thêm câu nữa. “Đang là giờ chiều,” cô nói.
“Cảm ơn cô.”
“Bọn tôi sẽ cố bắt kịp họ,” Juliette nói. “Tôi giao vụ đèn đóm cho ông xử lý được không? Ông không thể dùng nhiều điện thế này được. Và vận động thêm người di chuyển lên đi. Các nông trại khu giữa khá khẩm hơn nhiều, ít nhất thì cũng như thế hồi trước tôi sang đây. Và nếu có ai đang tìm việc để làm thì dưới bộ phận Cơ Khí đang thiếu nhân sự đấy.”
Hank gật đầu và loạng choạng đứng dậy. Raph đã tiến thẳng về phía lối ra rồi, bộ đồ lấm tấm mồ hôi. Juliette vỗ vai Hank, sau đó cũng rời đi nốt.
“Này,” Hank gọi to. “Giờ giấc thì cô nói rồi. Nhưng hôm nay là ngày bao nhiêu thế?”
Juliette lưỡng lự trước cửa. Cô quay lại và thấy Hank đang nhìn mình chằm chằm, tay giơ lên che mắt. “Chuyện ấy có quan trọng không?” cô hỏi. Và khi Hank không trả lời, cô tự cho rằng nó không quan trọng. Lúc này đây, ngày giờ đâu còn phân biệt gì nữa, tất cả chỉ còn là con số.