← Quay lại trang sách

Chương 54

JIMMY QUYẾT ĐỊNH ĐI TÌM ELISE ở hai tầng nữa rồi mới quay về. Gã bắt đầu nghi ngờ rằng mình đã đi quá chỗ con bé, rằng nó đã chạy vào bên trong một tầng nào đấy để đuổi theo con thú cưng hoặc đi vệ sinh, và gã đã đi ngang qua mất. Nhiều khả năng, nó đã trở lại khu nông trại với những người khác, trong khi gã vẫn một mình huỳnh huỵch leo lên leo xuống tòa tháp.

Tại chiếu nghỉ tiếp theo, gã kiểm tra bên trong cửa chính, không thấy gì ngoài bóng tối và sự im lặng. Gã cất tiếng gọi Elise và cân nhắc xem liệu có nên leo thêm một tầng nữa không. Vừa lúc quay trở lại cầu thang, gã chợt thấy phía trên thấp thoáng một vệt nâu. Gã che cặp mắt già lại và ngước lên, nhìn qua khoảng xanh tù mù, và trông thấy một thằng nhãi đang dõi mắt nhìn mình qua lan can. Cu cậu vẫy tay. Jimmy không vẫy lại.

Gã đi về phía cầu thang, định bụng sẽ quay trở lại nông trại khu dưới, nhưng chỉ chốc sau, gã đã nghe thấy tiếng chân lạch bạch xuống chỗ mình. Lại thêm một đứa nhóc khác cần trông coi , gã thầm nghĩ. Gã không đợi thằng bé, cứ lầm lũi đi tiếp. Phải đi hết một lần cầu thang rưỡi nữa, cu cậu mới đuổi kịp gã.

Jimmy quay sang, dợm mắng thằng bé vì cứ làm phiền mình, nhưng khi thằng nhóc lại gần, gã nhận ra nó. Bộ đồ nâu và mái tóc màu ngô bù xù. Chính là thằng nhóc đã đuổi theo Elise trong khu chợ.

“Này,” thằng bé rít lên, thở dốc. “Ông là cái lão đó.”

“Tao là cái lão đó đây,” Jimmy đồng ý. “Chắc mày đang tìm đồ ăn. Chà, tao chẳng có lấy...”

“Không!” Đứa trẻ lắc đầu. Nó hẳn chín hoặc mười tuổi gì đấy. Trạc tuổi Miles. “Tôi cần ông đi với tôi. Tôi cần ông giúp.”

Ai cũng cần Jimmy giúp. “Tao đang hơi bận,” gã nói. Gã quay người, chuẩn bị bỏ đi.

“Là về Elise đấy,” cậu bé nói. “Tôi đã theo em ấy sang đây. Qua hầm mỏ. Trên kia có một đám không chịu cho em ấy rời đi.” Nó liếc lên cầu thang, giọng thì thầm.

“Mày đã nhìn thấy Elise?” Jimmy hỏi.

Cậu nhóc gật đầu.

“Mày bảo đám nào cơ?”

“Cái đám người từ nhà thờ ấy. Bố tôi đi dự các buổi lễ của họ.”

“Và mày nói họ giữ Elise hả?”

“Ừ. Và tôi tìm thấy con chó của em ấy. Con chó bị mắc kẹt sau một cánh cửa hỏng, dưới chỗ này vài tầng. Tôi đã nhốt nó vào chuồng để nó không chạy thoát được. Thế rồi tôi tìm ra nơi họ giữ Elise. Tôi đã cố gắng tiếp cận em ấy, nhưng có một lão xua tôi đi.”

“Nó là chỗ nào thế?” Jimmy hỏi.

Cậu nhóc chỉ tay lên. “Cách đây hai tầng” nó nói.

“Tên mày là gì?”

“Shaw.”

“Giỏi lắm, Shaw.” Jimmy vội vã phóng ra cầu thang và bắt đầu đi xuống.

“Tôi bảo trên chỗ này mà,” cậu nhóc nói.

“Tao phải đi lấy đồ,” Jimmy nói với nó. “Cũng không xa đâu.”

Shaw hối hả đuổi theo. “Được rồi. Và tôi bảo này, tôi muốn ông biết tôi đang đói ngấu. Nhưng tôi sẽ không ăn thịt con chó đâu.”

Jimmy dừng lại để cậu nhóc bắt kịp. “Tao đâu có nghĩ mày sẽ làm thế,” gã nói.

Shaw gật đầu. “Nói để Elise biết thôi,” nó nói. “Tôi muốn em ấy biết tôi sẽ không bao giờ làm trò đó.”

“Tao chắc chắn sẽ cho con bé biết,” Jimmy nói. “Giờ thì đi thôi. Nhanh cái chân lên.”

Sau khi đi xuống hai tầng, Jimmy nhòm vào trong một hành lang tăm tối; gã lia đèn pin lên các bức tường, sau đó ngại ngùng quay sang Shaw, bấy giờ đang bám sát sau lưng gã. “Đi quá mất rồi,” Jimmy thừa nhận.

Gã quay lại và bắt đầu leo ngược lên một tầng, lấy làm thất vọng với bản thân. Thật khó mà nhớ nổi mình cất đồ ở đâu. Từ tận đời nào rồi mà. Gã từng sử dụng thủ thuật để nhớ vị trí các kho trữ đồ của mình. Gã đã giấu một khẩu súng trường trên tầng năm mươi mốt. Gã nhớ được điều đó vì cần một bàn tay để cầm súng và thêm một ngón để bóp cò. Năm và một. Khẩu súng được bọc trong chăn bông và nhét dưới đáy một chiếc rương cũ. Nhưng gã cũng đã để lại một khẩu ở dưới này. Gã đã mang nó xuống bộ phận Vật Tư từ tít tận thuở nào. Cũng chính trong chuyến đó, gã đã tìm Cái Bóng. Gã đã không mang nó trở lên – không đủ tay. Một trăm mười tám. Đúng nó rồi. Không phải một trăm mười chín. Gã rảo bước leo lên chiếu nghỉ, chân đau nhức, và tiến vào trong hành lang mà ban nãy gã và Shaw đã đi ngang.

Đúng là đây rồi. Khu căn hộ. Gã đã cất nhờ đủ thứ trong rất nhiều căn nhà. Chủ yếu toàn là phân. Gã không biết mình có thể vào nông trại giải quyết nỗi buồn, tương thẳng ra đất. Phải khi đã luống tuổi, gã mới được lũ trẻ dạy cho điều đó. Elise đã dạy gã. Jimmy nghĩ về những kẻ đang giở trò xấu xa với Elise, và gã nhớ lại những gì mình từng gây ra cho người khác khi mình còn nhỏ. Ngay từ hồi còn trẻ, gã đã tự học cách bắn súng trường. Gã nhớ cái tiếng ồn nó tạo ra. Gã nhớ nó gây ra điều gì cho những hộp xúp và con người ta. Nó khiến mọi thứ bật nẩy lên và rơi xuống, nằm bất động. Đi qua ba căn hộ, ở bên tay trái.

“Cầm cái này,” gã nói với Shaw, sau đó bước vào trong căn hộ. Gã đưa đèn pin cho thằng bé, và nó giữ đèn soi vào chính giữa phòng. Jimmy nắm lấy chiếc tủ kim loại được đẩy sát vào tường và kéo nó ra xa. Vẫn như ngày nào. Khác chăng chỉ là lớp bụi dày trên nóc tủ. Dấu giày cũ của gã đã biến mất. Gã leo lên nóc và đẩy tấm trần sang bên, yêu cầu đưa trả đèn pin. Khi gã chiếu đèn vào đó, một con chuột chin chít kêu và cắm đầu chạy trối chết. Khẩu súng trường đen đang đợi gã. Jimmy lấy nó xuống và thổi bụi.

Elise không thích chỗ quần áo mới của mình. Họ đã lấy bộ đồ liền thân của con bé, bảo rằng nó bị sai màu, rồi bọc kín con bé trong một chiếc chăn ngưa ngứa, mặt trước khâu kín. Con bé đã mấy lần xin được cho về, nhưng bác Rash nói nó phải ở lại. Dọc hành lang có những căn phòng với giường đệm cũ kỹ, và mọi thứ đều hết sức nặng mùi; dù thế, vẫn có người cố gắng dọn dẹp lại cho tươm tất hơn. Nhưng Elise chỉ muốn Cún, Hannah và Độc Một Mình thôi. Con bé được dẫn đi xem một căn phòng và nghe bảo đó sẽ là ngôi nhà mới của nó; nhưng Elise sống ngoài Miền Hoang và con bé chẳng hề muốn sống ở bất kỳ nơi nào khác cả.

Họ đưa nó trở lại căn phòng lớn, nơi nó đã ký tên, và tiếp tục để nó ngồi trên băng ghế. Hễ khi nào nó tìm cách bỏ đi, bác Rash lại siết chặt cổ tay nó. Khi nó ré lên, y càng siết chặt hơn. Họ bắt nó ngồi trên một chiếc ghế dài được họ gọi bằng một cái tên khác, trong khi một người đàn ông đọc lên thành tiếng từ một cuốn sách. Người đàn ông hói diện áo choàng trắng đã rời đi, và một người mới đến thế chỗ, đọc sách thay cậu ta. Ở mé bên có một người phụ nữ đứng cạnh hai người đàn ông khác, và trông chị ta không có vẻ gì là vui hết. Thay vì theo dõi người đọc sách, rất nhiều người trên băng ghế quay sang quan sát người phụ nữ này.

Elise vừa buồn ngủ vừa ngứa ngáy tay chân. Nó chỉ muốn lỉnh đi chỗ khác đánh một giấc. Thế rồi người kia đọc xong, nhấc cao cuốn sách lên, và tất cả mọi người xung quanh con bé cùng hô lên một lời như nhau. Kỳ lạ quá, cứ như thể tất cả bọn họ đều biết trước mình sẽ nói điều đó vậy. Giọng họ cũng nghe cứ kỳ cục và trống rỗng làm sao, như thể họ biết nội dung cần nói nhưng chẳng hiểu nghĩa.

Người cầm cuốn sách vẫy tay ra hiệu cho hai người đàn ông và người phụ nữ kia tiến lên, và cô gái như bị họ bế thốc đi. Cuối phòng, gần ô cửa sổ màu có ánh sáng chiếu xuyên qua, là hai chiếc bàn được đẩy sát vào nhau. Khi bị họ nhấc lên bàn, người phụ nữ kêu lên một tiếng. Chị cũng đắp một tấm chăn giống Elise nhưng to hơn, cho phép hai người kia tiện vén ra làm lộ cặp chân trần của chị. Những người ngồi trên băng ghế rướn cổ hòng nhìn được rõ hơn. Elise cảm thấy đỡ buồn ngủ hơn trước. Nó thì thầm hỏi bác Rash xem họ đang làm gì, và y bảo nó im lặng, không được nói chuyện.

Người cầm cuốn sách rút một con dao ra khỏi áo choàng của mình. Con dao dài và lóe lên như một con cá sáng rực.

“Hãy sanh sản, thêm nhiều,” ông ta nói. Ông ta quay mặt về phía khán giả, và người phụ nữ cựa mình trên bàn, nhưng chị không nhúc nhích đi đâu được cả. Elise muốn bảo họ đừng nắm cổ tay chị chặt như thế.

“Hãy trông đây,” vừa đọc sách, người kia vừa nói, “ta lập giao ước với các ngươi, cùng những mầm non của các ngươi sau này.” Và Elise băn khoăn không hiểu có phải họ đang định trồng cây gì không. Ông ta tiếp tục nói, “Và xác thịt cũng sẽ chẳng bao giờ bị hủy diệt nữa. Và khi ta mang mây đến bao phủ mặt đất, trong mây các ngươi sẽ thấy lưỡi dao.”

Ông ta giơ con dao lên cao hơn nữa, và những người ngồi trên băng ghế thì thầm điều gì đó. Ngay cả một thằng bé nhỏ tuổi hơn Elise cũng biết những từ này. Môi nó mấp máy như những người khác.

Người đàn ông đưa con dao đến chỗ người phụ nữ, nhưng không trao cho chị. Một người đàn ông đang giữ chân chị, một người khác nắm cổ tay chị, và chị cố gắng giữ yên người. Thế rồi Elise nhận ra họ đang làm gì. Đây cũng giống chuyện mẹ nó và mẹ Hannah từng trải qua. Khi con dao đâm vào, người phụ nữ phát ra một tiếng hét lạnh gáy, nhưng Elise không thể ngừng xem, máu ứa ra chảy loang xuống chân chị, Elise như cảm thấy nó chảy dọc chân mình, bèn cố ngọ nguậy thoát ra, rồi hình như cổ tay con bé bị giữ lấy, và con bé biết một ngày nào đó, đây sẽ chính là số phận của nó, và tiếng la hét cứ lanh lảnh mãi, và người đàn ông kia cứ dùng dao và ngón tay bới quanh, mồ hôi rịn bóng nhẫy trên đỉnh đầu, và ông ta nói gì đó với hai người còn lại, bấy giờ đang phải đánh vật với người phụ nữ, và khắp băng ghế rộ lên tiếng thì thầm, và Elise cảm thấy người ngợm nóng bừng, và máu tiếp tục xối xả chảy cho đến khi người cầm dao chợt hô lớn và đứng quay mặt về phía băng ghế, nắm một thứ gì đó giữa các ngón trong khi máu chảy dọc cẳng tay, xuống đến tận cùi chỏ, chiếc chăn rủ khoác trên người ông ta hở toang, và ông ta nhoẻn miệng cười toe toét trong khi tiếng la hét dần lắng xuống.

“Hãy trông đây!” ông ta xướng lên.

Và mọi người vỗ tay. Nhóm đàn ông băng bó cho người phụ nữ trên bàn, sau đó đưa chị xuống, mặc dù chị gần như không đứng vững nổi. Elise thấy bên sân khấu còn có một người phụ nữ khác. Bọn họ đang xếp hàng. Và tiếng vỗ tay trở nên có nhịp điệu, giống những lần nó và hai đứa sinh đôi vừa leo cầu thang vừa nhìn chân nhau để đồng thời giẫm bộp, bộp . Tiếng vỗ tay càng lúc càng ồn. Cho đến khi có một tiếng vỗ tay lớn khiến tất cả im bặt. Một tiếng vỗ tay khiến tim nó như muốn nhảy tọt ra ngoài lồng ngực.

Mọi người quay đầu về phía cuối phòng. Tiếng nổ lớn khiến tai Elise đau nhói. Có người hét lên chỉ trỏ, và khi quay lại, Elise trông thấy bên ngưỡng cửa là Độc Một Mình. Bột trắng rơi lả tả từ trên trần xuống, và gã cầm trong tay một vật vừa dài vừa đen. Đứng cạnh gã là Shaw, cậu nhóc mặc đồ nâu ở “khu sợ”. Elise tự hỏi sao nó lại có mặt ở đây.

“Xin lỗi nhé,” Độc Một Mình nói. Gã đưa mắt rà soát các băng ghế, và khi nhìn thấy Elise, hàm răng của gã phô ra sáng loáng bên dưới bộ râu. “Tôi sẽ đưa cô bé kia về.”

Có tiếng la ó. Nhiều người nhổm dậy khỏi ghế và thét lác chỉ trỏ, bác Rash gân cổ quát tháo, nói gì đó về vợ và tài sản của y và sao gã lại dám chen ngang. Còn ông cầm dao với máu bê bết trên người nổi giận đùng đùng và xộc xuống lối đi, khiến Độc Một Mình phải nhấc cái thứ màu đen lên vai.

Lại thêm một tiếng vỗ tay nữa, nghe như phát ra từ đôi bàn tay lớn không ai bì nổi của Chúa vậy; một tiếng nổ lớn đến nỗi khiến Elise thấy thốn đến tận ruột. Theo sau là một tiếng động, tiếng kính vỡ loảng xoảng, và khi quay lại, nó thấy ô cửa sổ màu đẹp đẽ lúc này còn tan nát hơn trước.

Mọi người ngừng la hét và dừng đi về phía Độc Một Mình, mà theo quan điểm của Elise, như vậy là rất tốt.

“Đi thôi nào,” Độc Một Mình nói với Elise. “Nhanh lên nào.”

Elise đứng dậy khỏi băng ghế và bắt đầu tiến về phía lối đi, nhưng bác Rash túm lấy cổ tay nó. “Con bé là vợ tôi!” bác Rash hét lên, và Elise nhận ra đây là một điều tồi tệ. Thế tức là nó không thể đi được.

“Mấy người tổ chức cưới xin nhanh nhỉ,” Độc Một Mình nói với đám đông im lặng. Gã phe phẩy vật màu đen với tất cả bọn họ, xem chừng hành động này khiến họ trở nên lo lắng. “Vậy còn tang lễ thì sao?”

Thứ màu đen chĩa vào bác Rash. Elise cảm thấy y nới lỏng tay ra. Con bé ra đến lối đi và phóng ngang qua cái người đang nhỏ máu tong tỏng, chạy lại chỗ Độc Một Mình và Shaw, rồi chạy dọc hành lang.