← Quay lại trang sách

Chương 55

JULIETTE LẠI ĐANG CHẾT ĐUỐI. Cô có thể cảm thấy nước tràn vào họng, mắt cay sè, lồng ngực bỏng rát. Trên đường leo thang, cô cảm nhận được làn nước lụt ngày nào bao quanh mình, nhưng đó không phải điều khiến cô thấy ngạt thở. Thủ phạm kỳ thực là những giọng người vang vọng dọc trục cầu thang, là việc chưa gì đã có dấu tích phá hoại và trộm cắp, là những đoạn dây điện và đường ống dài bị mất, là những thân cành cùng lá và đất vương vãi do bọn trộm cây bỏ lại trong lúc hối hả đem chiến lợi phẩm đi.

Cô hy vọng sẽ leo qua hết những tội ác nhan nhản quanh mình, thoát được khỏi cơn giãy chết cuối cùng của văn minh trước khi hỗn loạn ngự trị. Cô biết nó đang đến. Nhưng bất kể cô và Raph có leo cao đến đâu, vẫn luôn xuất hiện những người phá tung cửa để khám phá và trộm đồ, để chiếm lãnh thổ, để hét từ trên chiếu nghỉ xuống về món nào đấy mình đã tìm thấy hoặc lớn tiếng hỏi vọng lên tầng trên. Lúc còn ở sâu bên dưới bộ phận Cơ Khí, cô từng thấy xót xa vì số người sống sót chẳng được bao nhiêu. Giờ đây, lượng người ấy xem chừng lại là quá nhiều.

Dừng chân ngăn cản những chuyện đang diễn ra sẽ chỉ tổ lãng phí thời gian. Juliette lo về Độc Một Mình và bọn trẻ. Cô lo cho những nông trại bị tàn phá. Nhưng sức nặng của chỗ chất nổ trong ba lô tạo cho cô một mục đích, và tai ương xung quanh giúp cô thêm bền gan. Cô sẽ đi đảm bảo rằng chuyện này không còn tái diễn thêm lần nào nữa.

“Tôi thấy mình giống dân khuân vác quá,” Raph nói, hổn hển thở giữa từng từ.

“Nếu anh tụt lại phía sau thì hãy nhớ ta đang lên tầng ba mươi tư nhé. Cả hai nông trại khu giữa sẽ có thức ăn. Anh có thể lấy nước từ các máy bơm.”

“Tôi theo kịp được cô mà,” Raph khẳng định chắc nịch. “Chỉ muốn nói làm thế này thì mất giá quá thôi.”

Người thợ mỏ kiêu hãnh ấy khiến Juliette bật cười. Cô muốn liệt ra đã bao nhiêu lần mình phải thực hiện hành trình này, với Độc Một Mình luôn bị tụt lại đằng sau và vẫy tay bảo cô cứ đi trước, hứa rằng gã sẽ đuổi kịp. Tâm trí cô hồi tưởng về những ngày đó, và đột nhiên, tháp giống của cô vẫn còn phồn hoa và hưng thịnh, ngập tràn văn minh, ở một nơi nào đấy xa tít mù tắp và tiếp tục phát triển mà không có cô – song vẫn tồn tại và vẫn còn sống.

Không còn vậy nữa rồi.

Nhưng vẫn còn có những tháp giống khác nữa, hàng chục tháp liền, đầy ắp sinh mạng và nhựa sống. Ở đâu đó, một vị phụ huynh đang mắng mỏ con mình. Một cậu thiếu niên đang hôn trộm tình nhân. Một bữa ăn nóng hổi đang được dọn ra. Giấy đang được tái chế thành bột và lại quay về làm giấy; dầu đang ùng ục chảy và được đốt; khí thải đang được xả ra cấm địa mênh mông bên ngoài. Tất cả những thế giới ấy đều đang ro ro tiến bước, chẳng hay biết gì về nhau. Ở đâu đó, một người dám cả gan ước mơ sắp bị trục xuất ra ngoài lau chùi. Một người nào đấy đang được chôn cất, trong khi một người khác lại đang được sinh ra.

Juliette nghĩ về những đứa trẻ ở tháp giống 17. Chúng được sinh ra trong bạo lực, chưa bao giờ biết đến kiếp sống nào khác. Điều đó sẽ xảy ra một lần nữa. Nó sẽ xảy ra ngay tại đây. Và cô tự nhủ rằng mình đã hơi quá đáng khi cảm thấy bực bội với Ủy ban Kế hoạch và giáo đoàn của Cha Wendel. Chẳng phải đội thợ cơ khí của cô đã giở chứng làm mình làm mẩy đấy sao? Chẳng phải lúc đó cô đã giở chứng làm mình làm mẩy đấy sao? Chẳng phải mọi nhóm trên đời đều là một tập hợp người sao? Và chẳng phải con người chỉ là những sinh vật dễ nảy sinh sợ hãi, hệt như lũ chuột khi nghe thấy tiếng giày sao?

“... lát tôi sẽ đến chỗ cô sau nhé,” Raph hô, giọng nghe xa xăm, và Juliette nhận ra mình đang leo vượt lên trước. Cô chậm chân lại và đợi anh. Giờ không phải là lúc đi một mình, không phải lúc leo thang mà không có bạn đồng hành. Và trong tòa tháp giống cô độc đó, nơi cô đã phải lòng Lukas sau khi được anh ủng hộ động viên bằng cả giọng nói lẫn tinh thần, cô thấy nhớ anh da diết hơn bao giờ hết. Niềm hy vọng ngu xuẩn của cô đã bị tước bỏ. Sẽ không có chuyện cô về được bên anh, được gặp anh thêm lần nào nữa, ngay cả khi cô tin chắc rằng chẳng mấy chốc, mình sẽ bước sang cõi của anh.

Sau khi vào nông trại thứ hai tại khu giữa, họ đã kiếm được chút ít thức ăn, mặc dù nơi này sâu hơn Juliette nhớ. Đèn pin của Raph soi ra những vết tích hoạt động gần đây: dấu giày chưa khô trong bùn; một ống dẫn nước bị đập vỡ để lấy nước uống, còn nhỏ giọt nhưng chưa cạn; một quả cà chua bị giẫm bẹp, hiện vẫn chưa bị kiến bâu. Mang được bao nhiêu thì Juliette và Raph hái theo bấy nhiêu – ớt xanh, dưa chuột, dâu đen, một quả cam quý báu, một tá trái cà chua chưa chín – đủ ăn vài bữa. Juliette ăn dâu đen căng bụng, bởi vì chúng không thể đem đi xa được lâu. Bình thường cô toàn cạch mặt chúng, ghét cách chúng để lại những vết bẩn trên ngón tay mình. Tuy nhiên, thứ khi xưa từng khiến cô thấy chán ghét nay lại chẳng khác nào một ơn phước trời ban. Chỗ nhu yếu phẩm cuối sẽ biến mất nhanh như thế đấy: vài trăm con người cùng lấy đi nhiều hơn mức mình cần, kể cả những thứ họ không thực sự muốn.

Nông trại cách tầng ba mươi tư không xa. Đối với Juliette, đây gần như một chuyến hồi hương. Ở đó sẽ có đầy đủ điện đóm, có bộ đồ nghề và chiếc giường của cô, có một chiếc đài, một nơi để làm việc giữa cơn giãy chết cuối cùng của một dân tộc đang hấp hối, một nơi để suy nghĩ, để hối tiếc, để ráp một bộ đồ cuối cùng. Nỗi mỏi mệt ở chân và lưng mè nheo với cô, và Juliette nhận ra mình lại đang leo lên để trốn chạy. Trả thù không phải mục đích duy nhất cô theo đuổi. Đây là một cuộc đào tẩu, để cô khỏi phải nhìn mặt bạn bè, những người đã bị cô phụ niềm tin. Thứ cô theo đuổi là một cái hố. Nhưng không giống như Độc Một Mình, gã từng phải sống chui rúc trong một cái hố bên dưới các máy chủ, cô đang mong tạo ra một cái hố trên đầu những người khác.

“Jules?”

Cô dừng lại giữa chiếu nghỉ tầng ba mươi tư, cửa dẫn vào bộ phận IT ngay phía trước. Raph đã dừng lại ở bậc trên cùng. Anh quỳ xuống và miết ngón trên bậc thang, giơ nó lên để cho cô thấy một vệt màu đỏ. Anh chạm ngón vào lưỡi.

“Cà chua,” anh nói.

Đã có người lên đây. Cái ngày Juliette đã phung phí cuộn tròn khóc trong bụng cỗ máy đào nay khiến cô phải trả giá.

“Chúng ta sẽ ổn thôi,” cô bảo anh. Cái ngày đuổi theo Độc Một Mình lại hiện về trong tâm trí cô. Cô đã phóng như bay xuống những bậc thang này, đã thấy cửa bị chặn, đã thúc gãy đôi một cây chổi để vào được bên trong. Lần này, cánh cửa dễ dàng mở ra. Đèn bên trong bật sáng trưng. Không có bóng dáng ai hết.

“Đi thôi,” cô nói. Cô rảo chân bước, lặng lẽ và nhanh chóng. Bị người lạ trông thấy là rất dở; cô không muốn họ bám theo mình. Cô không biết liệu Độc Một Mình có đủ thận trọng để ít nhất cũng đóng cửa phòng máy chủ và kê tấm lưới sắt lại hay không. Nhưng không, ở cuối hành lang, cô thấy cửa phòng máy chủ đang để mở. Giọng người vọng đến từ đâu đó. Có mùi khói. Một màn khói mỏng lơ lửng trên không. Hay là cô đã mất trí và đang tưởng tượng ra Lukas với làn khí độc tràn đến giết anh? Phải chăng đó chính là lý do cô lên đây? Không phải để kiếm bộ đàm, để tìm nhà cho bạn bè mình, cũng không phải để ráp đồ, mà bởi vì nơi đây chẳng khác nào ảnh phản chiếu trong gương, giống hệt nhà của cô, và biết đâu Lukas đang ở ngay bên dưới, chờ đợi cô, vẫn còn sống nhăn trong thế giới đã chết này...

Cô đi vào phòng máy chủ, và màn khói tồn tại thật. Nó dồn tụ trên trần. Juliette vội vã lao qua các máy chủ quen thuộc. Khói có mùi vị khác hẳn với kiểu dầu mỡ cháy của một chiếc máy bơm quá nhiệt, kiểu găn gắt của mạch điện chập, kiểu cao su cháy của cánh quạt quay khô, kiểu đắng ngắt của ống xả động cơ. Đây là một vụ cháy sạch. Cô lấy khuỷu tay che miệng, nhớ lại hồi Lukas phàn nàn về khói, và hối hả xông vào màn khói mờ mịt.

Nó bốc ra từ cửa sập phía sau máy chủ liên lạc, dâng lên thành cột. Có khi căn lều lụp xụp của Độc Một Mình đã gặp hỏa hoạn, dễ chừng là mớ chăn đệm của gã. Juliette nghĩ về cái đài ở dưới đó, về chỗ thức ăn. Cô mở bộ đồ liền thân và kéo chiếc áo lót ướt đẫm mồ hôi lên trên mặt, nghe thấy Raph hét bảo cô đừng đi trong khi cô thò tay hạ mình xuống thang, gần như trượt thẳng xuống cho đến khi giày của cô đập vào tấm sắt bên dưới.

Cô cúi lom khom, khó khăn lắm mới nhìn qua được làn khói. Cô có thể nghe thấy tiếng nổ lách tách của ngọn lửa, một âm thanh giòn tan và lạ lùng. Thức ăn, đài, máy tính và các lược đồ treo trên tường. Kho báu duy nhất mà cô không nghĩ đến trong lúc xộc tới là những cuốn sách. Nhưng chính những cuốn sách mới là thứ đang cháy.

Một chồng sách, một đống hộp kim loại rỗng, một cậu trai trẻ mặc áo choàng trắng quẳng thêm sách lên cái chồng ấy, mùi xăng nồng nặc. Hắn quay lưng lại với cô, một mảng hói sau gáy lấp loáng mồ hôi, nhưng hắn có vẻ chẳng lo lắng gì về ngọn lửa. Hắn đang tiếp thêm nguyên liệu cho nó. Hắn quay lại giá để đốt thêm.

Juliette chạy ra sau hắn, lại chỗ giường của Độc Một Mình và chộp lấy một cái chăn. Khi cô nhấc nó lên, một con chuột cuống quýt chạy ra từ nếp gấp của nó. Cô chạy vội về phía ngọn lửa, mắt cay sè, cổ họng bỏng rát, và tung tấm chăn chụp lấy chồng sách. Ngọn lửa thoạt tiên bị nuốt chửng, nhưng rồi nó liếm ra bên mép chăn. Tấm chăn bắt đầu bốc khói. Juliette ho vào trong áo và chạy lại lấy đệm, cần phải dập lửa, nghĩ đến hồ chứa nước rỗng ở phòng bên cạnh, đến tất cả những gì đang mất đi.

Đang lúc cô nhấc dở tấm đệm thì người mặc áo choàng phát hiện ra cô. Hắn rống lên và thúc mình vào cô. Họ ngã nhào vào tấm đệm và ổ chăn. Một chiếc giày đạp tới mặt cô, và Juliette ngửa đầu ra sau. Tay thanh niên gào thét. Hắn y hệt một con chim trắng trong khu chợ, sổng chuồng vẫy cánh loạn xạ và sà xuống đầu người khác. Juliette hét bảo hắn né ra. Ngọn lửa bùng lên cao hơn. Cô giật tấm đệm, kéo theo cả hắn bên trên, và hắn ngã nhào sang bên kia. Chỉ còn vài tích tắc để kiểm soát ngọn lửa trước khi mọi thứ bị tiêu hủy. Chỉ vài tích tắc mà thôi. Cô chộp lấy một chiếc chăn khác của Độc Một Mình và đập lửa. Không thể chiến đấu với cả nó lẫn tên này. Không có thời gian nữa. Cô khùng khục ho và hét gọi Raph, và kẻ mặc áo choàng lại lao vào cô, mắt hoang dại, tay vung vẩy. Juliette hạ vai thúc vào bụng hắn, luồn xuống dưới cánh tay hắn, để hắn nhào qua lưng cô. Hắn ngã xuống đất và ôm lấy chân cô, kéo cô xuống theo mình.

Juliette cố vùng vẫy thoát ra, nhưng hắn đang cào cấu bò từ mắt cá chân lên eo cô. Sau lưng hắn, ngọn lửa bốc hừng hực. Chiếc chăn đã bén lửa. Tên kia gào lên trong cơn thịnh nộ tột cùng, đầu óc đã chẳng còn tỉnh táo nữa. Juliette đẩy vai hắn và vặn vẹo mông để thoát ra. Cô gần như không thở nổi, gần như chẳng trông thấy gì. Cái kẻ đè trên người cô hung hãn gầm rú, và giờ đến lượt áo choàng của hắn bốc cháy. Ngọn lửa bò lên lưng hắn và bao trùm cả hai người, và Juliette như quay trở lại chốt gió hôm ấy, với một chiếc chăn trùm đầu, bị thiêu sống.

Một chiếc giày sượt qua mặt cô đập vào tay linh mục trẻ, và cô cảm thấy sức lực rời khỏi cánh tay đang ghì lấy mình. Ai đó kéo cô từ phía sau. Juliette đạp chân vùng thoát, chẳng nhìn thấy được gì vì khói nay đã quá dày. Cô cố gắng xác định phương hướng, ho mãi không ngừng, tự hỏi chiếc đài ở đâu, biết rằng nó đã tiêu tùng. Và có người đang kéo cô đi dọc một hành lang hẹp. Trong làn khói, khuôn mặt nhợt nhạt của Raph khiến anh chẳng khác gì một bóng ma, và anh hối thúc cô leo lên thang trước mình.

Phòng máy chủ chìm trong khói. Ngọn lửa bên dưới sẽ lan ra cho đến khi đã nuốt chửng tất cả những gì đốt được, chỉ chừa lại phía sau kim loại cháy sém và dây điện nóng chảy. Juliette giúp Raph ra khỏi thang và nắm lấy cửa sập. Cô đóng nó lại và thấy rằng nó không thể nào ngăn được khói, chỉ là một tấm lưới khốn kiếp.

Raph chạy khuất ra sau một máy chủ. “Nhanh lên!” anh hét. Juliette lồm cồm bò đến và thấy anh đang dựa vào mặt sau bộ trung tâm liên lạc, một chân tì vào máy chủ bên cạnh, vận hết sức bình sinh đẩy.

Juliette giúp anh. Cơ bắp nhức nhối gồng căng và đau rát. Họ dồn thân mình vào khối kim loại bất động, và Juliette lờ mờ ý thức được rằng phần đế đang bị đinh vít ghim xuống sàn, nhưng trọng lượng của tòa tháp máy chủ đã hỗ trợ bọn họ. Kim loại nghiến ken két. Sau một nỗ lực tột bậc, những chiếc vít bung ra và tòa tháp cao đen đúa nghiêng đi, run rẩy, rồi đổ rầm xuống cái lỗ trên mặt đất, che kín nó.

Juliette và Raph gục xuống, ho khù khụ, thở dốc. Căn phòng mù mịt khói, nhưng không còn thêm khói mới rỉ vào nữa. Và những tiếng la hét bên dưới họ dần dà cũng tắt lịm.