Chương 56 Tháp giống 1
BÊN NGOÀI THANG NÂNG MÁY BAY CÓ GIỌNG NÓI. Tiếng giày. Có người đi qua đi lại, tìm kiếm họ.
Trong không gian trần thấp tối tăm đó, Donald và Charlotte bám lấy nhau. Charlotte đã tìm cách chốt chặt cửa lại, mỗi tội đó là một bức tường kim loại phẳng lì với chỉ một cái chốt nhỏ để đóng mở. Donald cố kìm tràng ho, có thể cảm thấy cơn ngứa trong họng loang ra cho đến khi nó bao phủ mọi phân vuông da thịt của anh. Anh lấy cả hai tay che miệng và lắng nghe những tiếng hô “không có ai” và “an toàn” nghèn nghẹt.
Charlotte ngừng mò mẫm cánh cửa, và bọn họ cứ thế rúc vào nhau, cố gắng không cử động, vì mỗi khi họ dịch người là sàn nhà lại phát ra những tiếng lốp bốp. Họ đã trốn cả ngày trong chiếc thang máy nhỏ, chờ đội tìm kiếm trở lại tầng của mình. Darcy đã rời đi để có mặt tại vị trí trực khi tất cả mọi người tỉnh dậy. Donald và em gái đã có cả một ngày dài trằn trọc; anh biết rằng trong ngày hôm nay, nhân sự tìm kiếm sẽ gia tăng, chưa kể còn ráo riết hơn. Bây giờ chúng phải đối mặt với một kẻ sát nhân và một người tù đào thoát từ bộ phận Đông Lạnh. Anh có thể hình dung Thurman đang thất kinh ra sao về vụ này. Anh có thể hình dung trận đòn mình sẽ hứng chịu khi họ bị phát hiện. Anh chỉ mong những đôi giày này sẽ biến mất. Nhưng chúng không làm thế. Chúng càng lúc càng tiến đến gần hơn.
Có tiếng đập lên cánh cửa kim loại của nhà chứa máy bay, tiếng đập của một nắm đấm giận dữ. Donald có thể cảm thấy vòng tay Charlotte siết chặt lại trên lưng anh, nghiền nát những chiếc xương sườn nứt nẻ của anh. Cánh cửa nhúc nhích. Donald cố gắng đẩy vào nó để giữ yên nó, nhưng anh không có thế. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của anh trượt kin kít trên lớp thép. Thời khắc quyết định đã điểm. Charlotte cố gắng giúp, nhưng có người đang mở toang chỗ ẩn nấp của họ ra. Một chiếc đèn pin khiến hai người họ lóa mắt – nó chiếu thẳng vào mắt họ.
“Không có ai!” tiếng hô vang lên, đủ gần để Donald ngửi được mùi cà phê trong hơi thở của Darcy. Cánh cửa đóng sầm lại, một bàn tay vỗ lên nó hai phát. Charlotte sụp người xuống. Donald đánh liều hắng giọng.
Phải đến sau bữa tối thì họ mới dám chui ra, mệt mỏi và đói lả. Kho vũ khí yên tĩnh và tối om. Darcy đã bảo anh ta sẽ cố gắng quay lại khi ca trực của mình bắt đầu, nhưng anh ta lo rằng ca đêm sẽ không yên tĩnh như bình thường nữa, sẽ không thích hợp để lẻn ra.
Donald và Charlotte hối hả bước dọc hành lang khu sinh hoạt và mỗi người vào một phòng tắm riêng. Donald có thể nghe thấy tiếng đường ống kêu lách cách khi em mình xả nước. Anh vặn nước vào bồn rửa và ho ra máu, khạc nhổ rồi nhìn những dải đỏ thẫm mỏng manh xoắn ốc trôi xuống cống. Anh uống nước từ vòi, khạc thêm một phát nữa, và cuối cùng mới dùng nhà vệ sinh.
Khi anh ra đến cuối hành lang, Charlotte đã mở đài và bật nguồn sẵn. Cô gọi bừa, ai nghe cũng được. Donald đứng đằng sau cô và theo dõi cô chuyển từ kênh mười tám sang kênh mười bảy, lặp lại cuộc gọi. Không ai hồi đáp. Cô để nó ở yên tại kênh mười bảy và lắng nghe tiếng nhiễu.
“Lần trước em gọi họ kiểu gì vậy?” Donald hỏi.
“Cũng như thế này thôi.” Cô nhìn chiếc đài một thoáng rồi xoay người quay mặt về phía anh, lông mày nhíu lại vì lo lắng. Donald chờ đợi cả ngàn câu hỏi: Bao lâu nữa thì họ sẽ bị bắt? Bước tiếp theo của họ là gì? Làm sao để họ đến được một nơi an toàn đây? Có đến hàng ngàn câu hỏi, nhưng chúng đều không phải câu hỏi được cô thì thầm đặt ra, giọng nghe thật buồn bã: “Anh ra ngoài lúc nào vậy?”
Donald lùi lại một bước. Anh không rõ phải trả lời như thế nào. “Ý em là sao?” anh hỏi, nhưng anh thừa hiểu ý cô.
“Em đã nghe Darcy nhắc đến vụ anh suýt leo qua một ngọn đồi. Chuyện xảy ra khi nào vậy? Anh có còn định ra ngoài nữa không thế? Có phải những lúc rời chỗ em, anh ra ngoài đấy không? Có phải đó là lý do anh ốm yếu thế này không?”
Donald dựa vào một trạm điều khiển máy bay, thõng người. “Không,” anh nói. Anh nhìn chiếc đài, cầu mong sẽ có một giọng nói phá tan sự tĩnh lặng và cứu nguy cho mình. Nhưng em anh cứ đợi. “Anh chỉ ra đúng một lần thôi. Anh ra ngoài... trong khi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quay lại nữa.”
“Anh ra ngoài đó để chết.”
Anh gật đầu. Và cô không giận anh. Cô không lớn tiếng hay la hét như anh đã e sợ, trong khi đó lại chính là lý do anh chưa từng kể cho cô nghe về chuyện ấy. Cô chỉ lẳng lặng đứng dậy và lao đến bên anh, vòng tay ôm lấy eo anh. Và Donald bật khóc.
“Tại sao chúng bắt chúng ta phải chịu cảnh này?” Charlotte hỏi.
“Anh chẳng biết nữa. Anh muốn chấm dứt nó.”
“Nhưng không phải theo kiểu như thế.” Em anh lùi lại và lau nước mắt. “Donny, anh phải hứa với em. Không được làm như thế.”
Anh không trả lời. Phần xương sườn chỗ cô ôm đau rần. “Anh muốn gặp Helen,” cuối cùng anh nói. “Anh muốn thăm nơi cô ấy đã sống và chết. Giai đoạn ấy... khốn khổ lắm. Phải ở với Anna. Bị kẹt dưới này.” Anh nhớ lại cảm nhận lúc bấy giờ của mình về Anna, cảm nhận hiện tại của anh về cô. Biết bao nhiêu sai lầm. Mọi nước cờ anh đi đều sai lầm. Điều này khiến anh khó lòng đưa thêm được bất kỳ quyết định nào nữa, khó lòng bắt tay vào hành động.
“Chúng ta hẳn phải làm được gì đó chứ,” Charlotte nói. Mắt cô sáng lên. “Chúng ta có thể tháo bớt một chiếc máy bay, sao cho nó đủ nhẹ để đưa mình ra khỏi đây. Bom phá boong ke hẳn phải nặng sáu mươi cân. Nếu ta giảm trọng lượng một chiếc máy bay khác, nó có thể chở được anh.”
“Và lái nó kiểu gì đây?”
“Em sẽ ở đây lái nó.” Cô nhìn thấy vẻ mặt anh và cau mày. “Thà để một trong hai anh em mình ra ngoài còn hơn,” cô nói. “Anh biết em nói đúng mà. Ta có thể cất cánh trước khi trời sáng, chỉ cần đưa anh ra xa hết mức thôi. Ít nhất thì cũng hãy sống một ngày cách xa nơi này.”
Donald thử mường tượng cảnh bay trên lưng một con chim sắt đó, gió táp vào mũ bảo hộ, rồi sau đó ngã nhào trong một pha tiếp đất khẩn cấp, nằm trên bãi cỏ và ngước nhìn các vì sao. Anh rút miếng giẻ ra và khạc đầy máu lên nó, lắc đầu khi cất nó đi. “Anh sắp chết rồi,” anh nói với cô. “Thurman bảo anh chỉ còn một, hai ngày gì đấy. Lão đã nói với anh như thế từ một hoặc hai ngày trước rồi.”
Charlotte im lặng.
“Có lẽ chúng ta nên đánh thức một phi công khác,” anh gợi ý. “Anh có thể chĩa súng vào đầu anh ta. Ta có thể đưa cả em và Darcy ra khỏi đây.”
“Em sẽ không rời bỏ anh,” em gái anh nói.
“Thế mà em lại sẵn sàng để anh ra ngoài đó một mình sao?”
Cô nhún vai. “Em là một kẻ đạo đức giả.”
Donald cười. “Chắc chính vì thế nên người ta mới chiêu mộ em.”
Họ lắng nghe chiếc đài.
“Theo anh thì hiện giờ, chuyện gì đang xảy ra trong tất cả các tháp giống khác?” Charlotte hỏi. “Anh từng làm việc với bọn họ. Ở đó có tệ như bên này không?
Donald ngẫm ngợi. “Anh chịu. Anh đoán là một số tháp đang khá hạnh phúc. Họ kết hôn và sinh con đẻ cái. Họ có việc làm. Họ mù tịt về mọi sự bên ngoài các bức tường của mình, thế nên anh đồ rằng họ không bị căng thẳng vì phải suy nghĩ về những gì tồn tại ngoài kia như em và anh đâu. Nhưng anh nghĩ họ có một thứ khác mà ta không có, đó là cái cảm giác trong thâm tâm, mách bảo rằng lối sống của mình có gì đó bất ổn. Cảm giác bị chôn vùi ấy, kiểu thế. Chúng ta thì hiểu chuyện đó, và nó khiến chúng ta nghẹt thở, nhưng anh nghĩ họ chỉ mắc chứng lo âu kinh niên ấy thôi. Anh chẳng biết nữa.” Anh nhún vai. “Anh đã thấy một số người đủ hạnh phúc với cuộc đời ở đây để trực xong từng ca. Anh đã thấy những người khác phát điên. Anh từng... anh từng bỏ ra hàng tiếng đồng hồ ngồi chơi xếp bài trên máy tính ở tầng trên, và lúc đó, não anh thực sự ngừng hoạt động, anh không thấy đau khổ gì cả. Nhưng thực ra, anh cũng có sống cho đúng nghĩa đâu.”
Charlotte đưa tay ra nắm lấy bàn tay anh.
“Có khi một số tháp đã mất liên lạc lại là bên sướng nhất đấy...”
“Đừng nói vậy mà,” Charlotte thì thầm.
Donald ngước lên nhìn cô. “Không, không phải như thế đâu. Anh không nghĩ họ đã chết, không phải tất cả bọn họ. Theo anh, một số tháp đã ẩn đi và nay đang sống cuộc đời mình muốn, đủ lặng lẽ để không bị ai đến hỏi tội. Họ chỉ muốn được ở một mình, không bị kiểm soát, được tự do lựa chọn sống chết ra sao. Anh nghĩ đó chính là điều Anna muốn họ được hưởng. Anh nghĩ rằng sau khi phải sống ở dưới cái tầng này suốt một năm trời, cố gắng tạo dựng một cuộc đời trong khi không thể ra ngoài, cô ấy đã thay đổi lập trường về toàn bộ vụ này.”
“Hoặc có khi là nhờ được ra khỏi cái hộp kia một thời gian đấy,” Charlotte nói. “Có lẽ chị ấy không ưa cảm giác bị nhồi vào kho trữ.”
“Hoặc là vậy,” Donald tán đồng. Một lần nữa, anh nghĩ về cách sự tình sẽ đổi khác thế nào nếu anh chịu đặt chút lòng tin nơi cô lúc đánh thức cô, nếu anh chịu lắng nghe cô giãi bày. Nếu có Anna ở đây để giúp đỡ, mọi chuyện đã có thể tốt đẹp hơn. Dù đau lòng trước sự thực này, nhưng anh nhớ cô chẳng kém gì nhớ Helen. Anna đã cứu anh, đã cố tìm cách cứu những người khác, còn Donald thì hiểu lầm và căm ghét cô vì cả hai hành động đó.
Charlotte buông tay anh ra và chỉnh đài. Cô thử gọi ai đó trên cả hai kênh, luồn tay vuốt tóc và lắng nghe tiếng nhiễu.
“Từng có thời anh nghĩ đây là một điều tốt,” Donald nói. “Cái việc chúng đã làm, cái nỗ lực cứu rỗi thế giới. Chúng đã thuyết phục anh rằng một cuộc tuyệt chủng lớn tất yếu sẽ xảy ra, rằng một cuộc chiến sắp bùng nổ và kéo tất cả cùng xuống mồ. Nhưng em biết anh nghĩ gì không? Anh nghĩ chúng biết rằng nếu một cuộc chiến giữa những cỗ máy vô hình kia nổ ra, đó đây vẫn sẽ còn một vài nhóm người sống sót. Vậy nên chúng mới xây nên hệ thống này. Chúng đảm bảo rằng tất thảy đều bị hủy diệt triệt để, hòng thâu tóm quyền kiểm soát vào tay.”
“Chúng muốn đảm bảo rằng nhóm người sống sót duy nhất là nhóm chúng chọn,” Charlotte nói.
“Chính xác. Chẳng phải chúng muốn cứu thế giới gì đâu – chúng chỉ muốn cứu lấy thân mình. Ngay cả khi giống loài ta tuyệt chủng, thế giới sẽ vẫn tiếp tục mà không có ta. Thiên nhiên sẽ tìm ra cách.”
“Con người sẽ tìm ra cách,” Charlotte nói. “Hãy nhìn hai ta mà xem.” Cô cười. “Hai ta cứ như cỏ dại vậy, công nhận không? Thiên nhiên lén lút nhô lên ở mép đường. Chúng ta hệt như những tháp giống không chịu ngoan ngoãn nghe lời. Sao chúng lại có thể nghĩ chúng sẽ kìm hãm được tất cả mọi thứ cơ chứ? Nghĩ rằng một chuyện như thế này sẽ không xảy ra ư?”
“Anh không biết,” Donald nói. “Có lẽ những kẻ rắp tâm nhào nặn thế giới cũng là hạng ảo tưởng rằng mình thông minh đến mức khắc chế được cả sự hỗn loạn.”
Charlotte chuyển qua chuyển lại giữa hai kênh, phòng trường hợp ai đó đang hồi đáp ở kênh này hay kênh kia. Cô có vẻ bực tức. “Bọn chúng nên để chúng ta yên thì hơn,” cô nói. “Dừng phéng lại đi và để chúng ta muốn phát triển thế nào thì phát triển.”
Donald lảo đảo rời ghế và đứng thẳng dậy.
“Sao vậy?” Charlotte hỏi. Cô với lấy chiếc đài. “Anh nghe được gì à?”
“Giải pháp đấy,” Donald nói với cô. “Để chúng ta yên.” Anh lần mò tìm miếng giẻ và ho. Charlotte ngừng hí hoáy với chiếc đài. “Đi nào,” anh nói. Anh khua tay về phía cái bàn. “Mang đồ nghề của em theo.”
“Để sửa máy bay à?” cô hỏi.
“Không. Ta cần phải chế một bộ đồ khác.”
“Bộ đồ nào cơ?”
“Để đi ra ngoài. Và em có bảo bom phá boong ke nặng sáu mươi cân. Chính xác thì một cân nặng cỡ nào?”