Chương 57
“ĐÂY KHÔNG PHẢI MỘT KẾ HOẠCH HAY ĐÂU,” Charlotte nói. Cô siết chặt thiết bị thở gắn trên mũ bảo hộ và vơ lấy một bình dưỡng khí lớn, bắt đầu gắn ống dẫn vào đó. “Chúng ta sẽ làm gì ngoài đó thế?”
“Chết,” Donald nói với cô. Thế rồi anh nhìn thấy ánh mắt của cô. “Nhưng có lẽ là phải sau một tuần nữa kể từ bây giờ cơ. Và không phải chết ở đây.” Anh bày một mớ nhu yếu phẩm ra. Khi đã hài lòng, anh bắt đầu nhét chúng vào một chiếc ba lô quân dụng nhỏ. Lương khô, nước, một bộ sơ cứu, một chiếc đèn pin, một khẩu súng lục và hai băng đạn, đạn dược dự phòng, một viên đá lửa và một con dao.
“Theo anh thì chỗ không khí này sẽ đủ dùng trong bao lâu?” Charlotte hỏi.
“Những cái bình đó được dùng cho bộ binh khi cần hành quân đến các tháp giống khác, vậy nên chúng sẽ phải chứa đủ dưỡng khí để đến được tháp xa nhất. Ta chỉ cần đi xa hơn thế một chút, chưa kể còn không phải mang vác nặng bằng.” Anh thắt miệng túi lại và đặt nó cạnh một túi khác.
“Việc ta làm cứ như giảm trọng lượng máy bay vậy.”
“Chính xác.” Anh nhặt một cuộn băng dính lên, lấy từ trong túi ra một tấm bản đồ gấp gọn và bắt đầu dán nó vào tay áo một bộ đồ.
“Đó là bộ của em mà nhỉ?”
Donald gật đầu. “Em giỏi khoản điều hướng hơn anh. Anh sẽ đi theo em.”
Từ bên kia dãy kệ, hướng chiếc thang máy, một tiếng kính coong vọng đến. Donald bỏ ngang phần việc đang làm dở và rít lên ra hiệu cho Charlotte khẩn trương chạy. Họ phóng đến thang nâng máy bay, nhưng Darcy cất tiếng hô để báo cho họ biết chỉ là anh ta đến mà thôi. Anh ta bước ra từ dãy kệ cao với một đống đồ trên tay, bao gồm áo quần mới tinh và một khay chất đầy đồ ăn.
“Xin lỗi nhé,” anh ta nói, nhìn thấy sự hoảng loạn mình đã gây ra. “Đằng nào thì tôi cũng đâu thể cảnh cáo hai người.” Anh ta chìa chiếc khay ra với vẻ áy náy. “Đồ ăn thừa từ bữa tối.”
Anh ta đặt khay xuống và Charlotte ôm anh ta. Donald nhận thấy trong những giai đoạn gian khó, các mối quan hệ có thể được hình thành nhanh chóng thế nào. Đây là một tù nhân đang ôm một lính canh vì đã không đánh đập cô, vì đã rủ chút lòng trắc ẩn. Donald lấy làm mừng vì đã có thêm bộ đồ thứ hai. Đây là một kế hoạch tốt.
Darcy nhìn xuống đống dụng cụ và nhu yếu phẩm. “Hai người đang làm gì thế?” anh ta hỏi.
Charlotte dò ý anh mình. Donald lắc đầu.
“Nghe này,” Darcy nói, “Tôi thông cảm với hoàn cảnh của hai người. Thật đấy. Tôi cũng chẳng ưa gì những chuyện đang diễn ra đâu. Và ký ức hiện về càng nhiều bao nhiêu – tôi càng nhớ về con người cũ của mình bao nhiêu – thì tôi lại càng thêm tin mình sẽ kề vai sát cánh cùng hai người chiến đấu chống lại chuyện này. Nhưng tôi không đồng ý hoàn toàn với hai người. Và cái này...” Anh ta chỉ vào bộ đồ. “Tôi thấy nó trông chẳng ổn gì cả. Vụ này xem chừng không khôn ngoan đâu.”
Charlotte đưa đĩa và dĩa cho Donald. Cô ngồi trên một thùng nhựa và bắt đầu xọc dĩa vào một mớ trông như thịt nướng, củ cải đường và khoai tây đóng hộp. Donald ngồi bên cạnh cô và xiên dĩa vào miếng thịt nướng tron nhẫy, xắn nó thành từng miếng nhỏ. “Anh có nhớ trước khi sự tình thành ra thế này, mình từng làm gì không?” Donald hỏi. “Anh đang dần nhớ lại không?”
Darcy gật đầu. “Ít nhiều. Tôi đã ngưng dùng thuốc...”
Donald bật cười.
“Sao? Chuyện đó có gì buồn cười vậy?”
“Tôi xin lỗi.” Donald xin lỗi và xua tay. “Chỉ là... không có gì đâu. Làm thế là tốt đấy. Anh từng ở trong quân đội à?”
“Ừ, nhưng không lâu. Hình như tôi từng làm trong Mật vụ.” Darcy nhìn họ ăn một lúc. “Còn hai người thì sao?”
“Không quân,” Charlotte nói. Cô chĩa cái dĩa của mình về phía Donald đang nhồm nhoàm thức ăn trong miệng. “Nghị sĩ quốc hội.”
“Thật à?”
Donald gật đầu. “Thực ra thì gọi là kiến trúc sư mới đúng.” Anh chỉ căn phòng xung quanh họ. “Tôi học ra là để làm cái này đây.”
“Xây những nơi như thế này à?” Darcy hỏi.
“Xây cái nơi này,” Donald nói. Anh cắn thêm một miếng nữa.
“Thật luôn?”
Donald gật đầu và tu một ngụm nước.
“Vậy thì kẻ nào làm chúng ta ra nông nỗi này thế?”
Donald và Charlotte quay sang nhìn nhau.
“Gì thế?” Darcy hỏi.
“Chính chúng ta đã gây ra chuyện này,” Donald nói. “Nơi đây không được xây lên để đề phòng. Nó được thiết kế để phục vụ chính cái dự án này đây.”
Darcy nhìn hết người này đến người kia, miệng há hốc.
“Tôi tưởng anh biết rồi chứ. Trong ghi chú của tôi có hết mà.” Miễn là anh biết mình cần tìm gì , Donald nghĩ thầm. Nếu không thì sẽ chẳng đời nào anh ta phát hiện ra nổi, bởi vì nó quá hiển nhiên và ngông cuồng.
“Không. Tôi cứ tưởng nơi này giống hầm trú ẩn trên núi, nơi chính phủ sẽ rút vào nương náu...”
“Đúng rồi đấy,” Charlotte nói. “Chỉ có điều làm thế này thì chúng có thể căn được thời gian rất chuẩn.”
Darcy nhìn chằm chằm xuống chân trong khi Donald và em gái ăn. Bữa ăn cuối cùng mà được thế này thì cũng không đến nỗi. Donald nhìn xuống ống tay áo bộ đồ mình mượn Charlotte và lần đầu tiên thấy cái lỗ đạn trên đó. Có lẽ đấy chính là lý do khi thấy anh mặc nó vào, cô cứ làm như anh đã mất trí. Đối diện với anh, Darcy bắt đầu chậm rãi gật đầu. “Ừ,” anh ta nói. “Chúa ơi, đúng rồi. Là do chúng làm.” Anh ta ngước lên nhìn Donald. “Cách đây mấy ca, tôi đã cho một người nhập kho Đông Lạnh. Anh ta gào la đủ chuyện điên rồ. Một anh chàng kế toán.”
Donald đặt khay sang một bên. Anh uống nốt chỗ nước.
“Anh ta không điên, phải không?” Darcy hỏi. “Đó là một người tốt.”
“Có lẽ vậy,” Donald nói. “Anh ta chí ít cũng đang trên đà tốt lên.”
Darcy luồn tay qua mái tóc ngắn. Anh ta lại chú ý đến mớ nhu yếu phẩm nằm ngổn ngang. “Mấy bộ đồ,” anh ta nói. “Hai người đang tính chuyện rời đi à? Bởi vì hai người biết tôi không giúp hai người làm thế được đâu.”
Donald phớt lờ câu hỏi. Anh đi đến cuối lối đi và lấy chiếc xe đẩy tay. Anh và Charlotte đã chất quả bom phá boong ke lên đó. Có một thẻ nhựa treo lủng lẳng trên chóp mũi quả bom, và cô bảo anh phải rút nó ra thì món vũ khí mới được kích hoạt. Lúc chế xong, cô gọi nó là “quả bom ngu”. Donald đẩy xe về phía thang máy.
“Này,” Darcy nói. Anh ta đứng dậy khỏi thùng và chặn lối đi. Charlotte hắng giọng, và Darcy quay lại, thấy cô đang chĩa súng vào người anh ta.
“Tôi xin lỗi,” Charlotte nói.
Tay Darcy lơ lửng trên một cái túi gồ lên. Donald đẩy xe về phía anh ta và Darcy lùi lại.
“Phải bàn bạc với nhau trước đã chứ,” Darcy nói.
“Chúng ta đã bàn xong rồi,” Donald bảo anh ta. “Đừng nhúc nhích.” Anh dừng xe lại cạnh Darcy và thò tay vào túi người bảo vệ trẻ. Anh rút khẩu súng lục ra và nhét nó vào túi mình, đoạn hỏi xin thẻ căn cước của Darcy. Người thanh niên đưa nó cho anh. Donald bỏ thẻ vào túi, sau đó lại tựa xe vào người và tiếp tục đẩy nó về phía thang máy.
Darcy bám theo anh, cách xa một quãng. “Từ từ xem nào,” anh nói. “Anh định kích nổ nó đấy à? Thôi nào, anh bạn. Bình tĩnh chút đi. Nói chuyện cái đã. Đây là một quyết định trọng đại lắm đấy.”
“Và xin hứa với anh, tôi không đưa ra quyết định này một cách hấp tấp đâu. Lò phản ứng bên dưới chúng ta cung cấp năng lượng cho các máy chủ. Các máy chủ kiểm soát cuộc sống của mọi người. Chúng ta sẽ trả tự do cho những người này. Để họ sống và chết ra sao tùy thích.”
Darcy bật cười lo lắng. “Máy chủ kiểm soát cuộc sống của họ ư? Anh đang nói gì thế?”
“Chúng chọn kết quả quay số,” Donald nói. “Chúng quyết định ai là người đủ tư cách có con nối dõi. Chúng thanh trừ và định hình. Chúng bày trận giả để chọn người chiến thắng. Nhưng không lâu nữa đâu.”
“Được rồi, nhưng chỉ có ba người chúng ta thôi. Việc này quá lớn để ta một mình quyết định. Nghiêm túc đấy...”
Donald dừng xe bên ngoài thang máy. Anh quay sang Darcy, thấy em gái mình đã đứng dậy để bám sát anh ta.
“Anh muốn tôi liệt kê ra tất cả những lần trong lịch sử mà hàng triệu người phải chết dưới tay một kẻ duy nhất không?” Donald hỏi. “Khoảng năm hoặc một chục người đã hiện thực hóa trò này. Anh có thể truy ngược về ba người. Và ai biết liệu một trong ba người đó có thao túng hai người còn lại không? Chà, nếu một người có thể xây nên nơi này, thì sẽ không cần nhiều hơn thế để phá hủy tất cả. Trọng lực khốn nạn thật đấy, nhưng chỉ khi nó chưa đứng về phe ta thôi.” Donald chỉ xuống lối đi. “Giờ ngồi xuống đi.”
Khi Darcy trơ lì như phỗng, Donald rút súng ra; không phải khẩu của anh bảo vệ mà là khẩu trong túi bên kia, khẩu anh biết đã được nạp đạn đầy đủ. Vẻ thất vọng và tổn thương như vừa bị đánh hiện ra trên mặt chàng trai trước khi anh ta quay lại và làm y lệnh. Donald quan sát anh ta trở lại lối đi, băng qua chỗ Charlotte. Anh nắm lấy cánh tay em gái mình trước khi cô đi theo, bóp nó một phát và hôn lên má cô. “Em mặc sẵn đồ vào đi,” anh nói với cô.
Cô gật đầu, bám theo Darcy, ngồi lại xuống thùng và bắt đầu mặc đồ vào.
“Thật không thể tin nổi,” Darcy nói. Anh ta nhìn khẩu súng lục Charlotte đã để sang bên, trong khi cô ngó ngoáy chui vào trong bộ đồ.
“Đừng tơ tưởng đến chuyện ấy,” Donald nói. “Thực ra, anh cũng nên mặc đồ vào đi.”
Người bảo vệ và em gái anh cùng quay sang nhìn anh với vẻ khó hiểu. Charlotte chỉ vừa bắt đầu xỏ chân vào bộ đồ. “Anh nói gì vậy?” cô hỏi.
Donald nhặt chiếc búa nằm giữa đống dụng cụ lên và giơ nó cho cô xem. “Anh sẽ không liều lĩnh chấp nhận khả năng nó không nổ,” anh nói.
Cô cố đứng dậy, nhưng chân cô chưa xỏ hết qua ống quần. “Anh nói mình có cách kích nổ được nó từ xa mà!”
“Đúng rồi. Nổ xa chỗ em.” Anh chĩa súng vào Darcy. “Mặc đồ vào. Hai người có năm phút để vào trong cái thang máy đó...”
Darcy lao tới khẩu súng đang nằm cạnh Charlotte. Charlotte nhanh hơn và giật nó khỏi thùng. Donald lùi lại một bước, rồi nhận ra cô em gái đang chĩa súng vào mình. “Anh mặc đồ vào,” cô nói với anh trai. Giọng cô run run, mắt ươn ướt. “Chúng ta đã thống nhất với nhau khác cơ mà. Anh đã hứa rồi.”
“Anh nói dối đấy,” Donald nói. Anh ho vào khuỷu tay và mỉm cười. “Em là một kẻ đạo đức giả, còn anh là một kẻ dối trá.” Anh bắt đầu lùi về phía thang máy, súng chĩa vào Darcy. “Em sẽ không bắn anh,” anh bảo cô em mình.
“Đưa súng cho tôi,” Darcy nói với Charlotte. “Anh ta sẽ nghe nếu là tôi cầm súng.”
Donald cười. “Anh cũng sẽ không bắn tôi đâu. Khẩu súng đấy không có đạn. Giờ thì mặc đồ vào. Hai người ra khỏi đây đi. Tôi cho hai người nửa giờ. Thang máy bay mất hai mươi phút để lên đến đỉnh. Thứ chặn cửa tốt nhất là một cái thùng rỗng. Tôi để một thùng đằng kia kìa.”
Charlotte vừa khóc vừa giật mạnh ống quần, cố gắng xỏ chân vào trong. Donald đã biết cô sẽ không đời nào rời đi mà không có anh, trừ phi bị anh cưỡng ép, biết rằng cô sẽ làm chuyện ngu xuẩn gì đó. Cô sẽ chạy đến ôm lấy anh và cầu xin anh hãy đi cùng mình, sẽ nhất quyết ở lại chết cùng anh. Nếu muốn đưa cô ra ngoài thì chỉ còn một cách duy nhất, đó là để Darcy lại với cô. Anh ta là một người hùng. Anh ta sẽ tự cứu lấy thân mình và cả cô nữa. Donald nhấn nút gọi thang không tốc hành.
“Nửa tiếng,” anh nhắc lại. Anh thấy Darcy đã mở khóa bộ đồ để chui vào trong. Em gái anh đang gào lên với anh và cố gắng đứng dậy, suýt thì vấp ngã. Cô bắt đầu vùng vằng cởi bỏ bộ đồ thay vì mặc nốt nó vào. Thang máy kêu kính coong rồi mở ra. Donald ngả chiếc xe đẩy ra sau và kéo nó vào trong. Nước mắt anh trào ra khi anh thấy nỗi đau mình đã gây ra cho Charlotte. Lúc cô đi được nửa chừng về phía anh thì cửa bắt đầu khép vào.
“Anh yêu em,” anh nói. Anh không rõ cô có nghe được không. Cửa đóng lại và anh không còn thấy cô nữa. Anh quét thẻ, nhấn một nút, và thang máy bắt đầu di chuyển.