← Quay lại trang sách

LỬA RỪNG BƯỚC NGUY HIỂM ĐẦU TIÊN-CỦA CẬU BÉ RỪNG XANH

Rừng sâu lặng lẽ ủ kín những bí mật kinh hoàng của nó. Thỉnh thoảng một cơn gió đầu thu ào qua, hoa lá rùng mình xào xạc rồi lại rơi vào cô tịch. Chồn cáo đi đâu vắng, cả một bóng chim, cánh bướm cũng không. Có lẽ trận bão đêm qua đã làm chúng hãi hùng ẩn vào hang hốc.Cái im lặng ghê rợn ấy khiến Phi, một cậu bé người Thổ, phải ngỡ nhìn tứ phía. Chưa bao giờ Phi thấy rừng lại u uất thế này. Mặt trời tuy đã lên cao nhưng không một tia nắng nào lọt qua được vòm lá rậm, những con vắt bò ngổn ngang trên nền rêu ẩm, bám cả vào ống chân cậu. Đang nằm bên gốc cây to, Phi ngồi nhỏm dậy, gấp quyển sách đọc dở, bỏ vào túi áo. Quyển sách viết về võ thuật Tàu, cậu ham đọc đêm ngày.

Tuy sinh ra ở rừng xanh, nhưng Phi may mắn đã được ông Quản Hầu, hiện giữ chức kiểm lâm khắp vùng sơn cước này dạy học. Cậu ngoan ngoãn, thông minh, khỏe mạnh, lại vô cùng can đảm nên được ông Quản Hầu yêu quý như con đẻ, bởi lúc này ông đã năm mươi tuổi, lại góa vợ, không được đứa con nào. Bố Phi chết sớm vì bị cọp vồ; mẹ cậu trước kia làm bà Then (như cô đồng, thầy bói ta) nhưng bây giờ ốm yếu luôn, lại thêm nỗi bị lòa hai mắt, đành chỉ ngồi một xó. Ông Quản Hầu thương hại, nuôi cả hai mẹ con cậu. Ngày ngày Phi theo lệnh ông Quản, đem một đàn bò sữa đi chăn ngoài chân núi. Ông Quản Hầu là người trung thực, khí khái, giúp đỡ hết mọi người lương thiện, và rất can đảm. Ông tỏ ra nóng nẩy đối với bọn gian phi hung tợn thường xuống chợ mua bán, đổi chác hàng hóa mà lại ra cách bắt nạt, ăn hiếp người Kinh. Ông lấy thế làm bất bình, trừng trị chúng thẳng tay. Có một bọn ông luôn phải chống chọi ráo riết, ấy là bọn Thổ, Mán vẫn hay lừa ban đêm đẵn trộm cây gỗ quý ; bọn xuyên núi lọt sang tận biên giới Tàu để tải thuốc phiện và các hàng hóa lậu. Ty nhà đoan biết tài ông, đã nhờ ông giúp sức họ truy nã bọn gian này, và cũng do vậy ông Hầu đã mang mấy vết sẹo vì dao, đạn của kẻ thù. Bọn người đem lòng oán thù ấy lúc nào cũng rình mò, lẩn quất trong rừng núi chờ dịp hại ông. Còn ông Quản cũng sẵn lòng đương đầu với chúng bất cứ khi nào. Thỉnh thoảng Phi được theo ông trong những cuộc săn tìm bọn gian, cậu đã được ông dạy cả cách dùng súng, cách bày mưu mẹo vây đón, hoặc theo dò dấu vết của chúng. Qua nhiều phen thử thách, ông Quản rất bằng lòng về tính can đảm gan góc và ham mạo hiểm của cậu. Lại thêm được học bằng sách vở do ông truyền bảo, cậu bé Thổ thông minh ấy hiện giờ không khác chi một cậu học trò ta thấy ngoài trường tỉnh.

Vốn được chôn nhau cắt rốn nơi rừng núi, Phi không thích ra tỉnh chút nào, cậu chỉ yêu đồi yêu suối, bè bạn với đàn bò sữa của ông Quản Hầu. Vả lại cậu rất hiếu nghĩa, không dám bỏ mẹ già đi đâu xa.

Mặt trời đang hạ xuống rặng núi xa. Sương mùa thu bay vẩn vơ và ủ trong những chòm cây, hốc đá, tiết ra khí lạnh thấm vào da thịt. Nghe tiếng bò kêu ngoài rừng, Phi gấp sách bỏ vào túi áo, đứng lên:

- Chết nỗi, mải với sách quá, quên cả tối. Mình cho bò về muộn thế này chắc ông quản không bằng lòng.

Cậu vừa lẩm bẩm vậy thì chợt có tiếng sột soạt đâu đây, bụi cây rạp xuống, một con chó lớn lông loang lổ xám và vàng, dữ tợn như con báo nhảy chồm ra. Cậu cười khanh khách gọi:

- Mô! Mô!

Con chó rúc vào chân cậu.

Phi xoa đầu nó bảo:

- Sắp tối rồi. Mô ra đồi thu bò họp thành đàn, đi mau!

Con chó khôn ngoan, tinh quái vô cùng. Nó sai khiến được cả đàn bò. Tiếng sủa của nó thay tiếng còi của chủ vang ở bìa rừng, chân núi những buổi chiều tà khi nó xua đàn vật to lớn kia về trại. Đàn bò đã quen với tiếng sủa ấy, răm rắp tuân theo như một đàn quân tuân lệnh chủ tướng. Đôi khi có con bò mới nhập đàn, chưa chịu theo lệnh nó, tức thì nó nhảy chồm lên sủa cắn ra oai mãnh liệt như con hổ khiến con bò ấy phải quy phục ngay tức khắc. Nhờ vậy, cậu chỉ nằm ở bìa rừng đọc sách, mặc đàn bò ăn cỏ ngoài chân núi, có Mô cai quản thì không sợ thất lạc bao giờ. Ngoài việc trông bò, Mô còn tỏ ra rất giỏi trong những đêm theo ông Quản Hầu vào rừng, đuổi bắt bọn đẵn trộm gỗ và tải hàng lậu qua biên thùy. Nhiều phen giữa rừng, ông Quản phải đánh nhau với bọn gian bôi nhọ mặt. Mô đã giúp ông hạ được chúng bằng miếng đòn rất độc, nó lùi lại lấy đà rồi nhảy vút lên cắn cuống họng kẻ thù. Miếng đòn nhanh đến nỗi không kẻ nào tránh được, và vết thương ở cổ tóe máu, kẻ địch chỉ còn cách kêu rú lên mà bỏ chạy cho toàn mạng.

- Ra đồi họp đàn bò lại một chỗ. Mô!

Phi vừa dứt lời bỗng Mô hướng về về một bụi cây, sủa ầm ĩ. Cậu biết ngay có kẻ rình mò trong đó bèn quát to một tiếng rồi tiến lại bụi cây. Con chó cũng chạy theo.

Một cái đầu nhô lên. Đó là một tên Thổ mặt đầy sẹo dao chém, cởi trần trùng trục, đầu quấn mảnh khăn tràm. Nó nhảy ra khỏi bụi, rút con dao quai vẫn dùng để đi rừng giơ lên cao, nhe hàm răng vàng khè cười gằn một cách ghê rợn. Nó nói ngọng nghịu tiếng Kinh.

- Cậu em đấy à? Bây giờ mà chưa cho bò về, ông kiểm lâm lại củng vỡ sọ cậu em đấy. Thôi về đi, mau.

Phi tức giận:

- Anh có quyền gì mà bảo ta về? Nói cho anh biết, ông Quản sẽ báo với ông Châu ra lệnh đuổi anh khỏi khu rừng này đó, vì anh là một kẻ không lương thiện. Anh nên giữ gìn cẩn thận cái cổ có vết sẹo lớn kia. Tại sao có vết sẹo ấy, chắc anh còn nhớ con Mô này. Ông Quản không thèm đối địch với anh, đã có chó của ông…

Tên Thổ rít lên:

- Im đi thằng nhãi, tao giết chết bây giờ. Nếu muốn sống, muốn nguyên vẹn cả đàn bò thì chớ có mở miệng mách với ông Quản là đã gặp ta. Mày không giữ được kín, mai ta sẽ đợi mày chỗ này.

Phi quắc mắt, dằn từng tiếng:

- Ta không sợ sự dọa nát hèn nhát của mày - Phi ưỡn ngực ra thách - Đây, có gan thì giết ta đi. Ta không bõ mó vào cổ mày cho bẩn tay, đã có con Mô, nó sẽ quật mày như quật một con mèo.

Phi đập tay, suỵt một tiếng, tức thì Mô gầm gừ từ ban nãy, chồm ngay lên sủa mấy tiếng vang cả núi rừng. Tên Thổ có vẻ gờm con chó lắm, nó lùi lại nấp sau một gốc cây to, chĩa mũi dao ra để giữ miếng. Cậu bé cất tiếng cười chế nhạo:

- Ta tưởng mày tài giỏi mãi! Xéo đi đằng nào thì xéo. Ta hứa sẽ không nói với ông Quản rằng đã gặp mày. Nhưng liệu hồn đó, đừng có làm ăn bất lương như thế mãi. Trời Phật không bao giờ dung túng kẻ gian phi. Ông Quản không bao giờ chịu để bọn mày ăn cắp gỗ và buôn lậu như vậy.

Phi cười khinh bỉ, rồi vẫy Mô ra khỏi rừng. Sau lưng, cậu còn nghe thấy tiếng lầu nhầu nguyền rủa của tên giặc Thổ và tiếng dao đâm phầm phập vào thân cây. Cậu mỉm cười, lau mồ hôi ướt đầm đìa trên trán, nghĩ bụng: “Mình phải lấy hết can đảm làm già với nó, thế mà nó sợ. Gian bao giờ chẳng phải sợ ngay. Kể ra thì mình địch sao được nó. "Nhưng lòng ngay thẳng và can đảm lúc nào cũng thắng được mọi việc bất chính và nguy hiểm ở đời".

Nhớ đến lời răn dạy ấy của ông Quản, cậu tự hẹn mình phải luôn luôn lấy câu đó làm sức mạnh, làm khí giới.