Chương 11 CĂN PHÒNG CỦA MẸ-
Morgan lại mỉm cười, nhưng tim tôi đã thót lên đến cổ va toàn thân hoảng loạn: thế giới chợt quay cuồng quanh tôi. Không nghĩ ngợi gì nữa, tôi quay mình bỏ chạy ra cửa. Ra tới ngoài cửa rồi, tôi tiếp tục chạy xuống lối mòn, hai chân tôi nghiến lên nền sỏi. Lúc đến được cổng nghĩa trang, tôi quay nhìn lại sau lưng. Morgan đang đứng trên lối cửa vào trong nhà nguyện. Bản mặt hắn chìm trong bóng tối nên tôi không thể nhìn ra vẻ mặt hắn, nhưng hắn lại giơ tay trái lên vẫy chào tôi. Cái kiểu mà bạn bè hay vẫy tay chào nhau ấy.
Tôi không vẫy tay đáp lại. Tôi chỉ mở cổng tiếp tục bước xuống sườn đồi, trong đầu là một mớ suy nghĩ và cảm xúc lẫn lộn. Tôi tan nát khi nghĩ rằng bố đã qua đời. Có khi nào Morgan lại nói đúng về điều ấy không nhỉ? Hắn là một ông đồng, nên có phải hắn đã cho gọi một hồn ma nào đó rồi hồn ma này đã nói điều này cho hắn biết chăng? Tôi không muốn tin đâu và cố nén ý nghĩ đó vào sâu trong óc.
Vậy mà tại sao tôi lại bỏ chạy đi? Đáng lý ra tôi phải nán lại đấy để bảo với hắn về những gì mình nghĩ về hắn chứ. Nhưng một cục nghẹn đã trào lên cổ tôi và hai chân tôi đưa tôi đi ra khỏi cửa trước cả khi tôi có thời gian để suy nghĩ. Không phải là tôi sợ hắn đâu, mặc dù nghe hắn nói ra những điều như thế trong nhà nguyện đúng là sởn óc thật, trong khi có bao nhiêu là nến đang chập chờn sau lưng hắn nữa. Chỉ là đương đầu với những tin tức như vậy thật khó khăn lắm.
Tôi không nhớ nhiều lắm về phần còn lại của chuyến hành trình, ngoại trừ việc dường như trời mỗi lúc một trở lạnh và gió máy hơn. Đến tối ngày thứ hai, hướng gió đã chuyển sang chiều đông bắc và bầu trời như nặng những tuyết.
Nhưng tuyết bắt đầu rơi khi tôi chỉ còn cách nhà nửa giờ. Ánh sáng đương lụi dần nhưng tôi biết rõ đường đi như lòng bàn tay nên ánh sáng có như thế cũng không cản trở tiến trình cho lắm. Khi tôi mở cổng bước vào sân thì đã có một màn sắc trắng phủ che vạn vật và tôi đã lạnh thấu xương. Tuyết luôn làm cho mọi thứ dường như thật tĩnh lặng, nhưng một vẻ tĩnh lặng về đêm thật khác biệt dường như đang bao trùm xuống cả nông trang. Tôi bước vào trong sân thì sự tĩnh lặng ấy bị phá vỡ khi đám chó cất tiếng sủa váng.
Quanh đấy chẳng có ai, mặc dù có tia sáng hấp háy từ một trong những cửa sổ phòng ngủ phía sau. Tôi đã về quá muộn chăng? Tim tôi chùng hẳn xuống và lòng tôi e ngại đến điều tồi tệ nhất.
Rồi tôi nhìn thấy Jack: anh ấy đang hầm hầm băng qua sân tiến về phía tôi. Anh cau có dữ tợn, hai hàng chân mày rậm rì châu lại ngay trên mũi.
“Chuyện gì trói chân chú thế?” anh giận dữ hỏi gặng. “Đâu phải mất đến cả tuần đâu, đúng không? Mấy anh em khác đã về rồi đi cả rồi. Mà James lại sống mãi nửa đường đến đầu kia của Hạt đấy! Chú là đứa duy nhất không về...”
“Thư của anh gửi sai địa chỉ. Một tuần sau em mới nhận được,” tôi phân trần. “Nhưng bố sao rồi ạ? Em về có trễ quá chăng?” tôi hỏi, nín thở chờ đợi nhưng thực lòng đã đọc lấy được sự thật trên gương mặt của anh Jack rồi.
Jack thở dài cúi gằm đầu như là không thể nhìn thẳng vào mắt tôi được. Khi anh lại ngẩng đầu lên, hai mắt anh long lanh nước. “Bố đi rồi, Tom à,” anh khẽ khàng nói, mọi vẻ hằn học giận dữ đã biến mất. “Bố ra đi thanh thản trong giấc ngủ tính đến hôm qua là đã được một tuần rồi.”
Tôi chưa kịp định thần, thì Jack đã ôm chầm lấy tôi và cả hai chúng tôi òa khóc. Tôi sẽ không bao giờ được trông thấy bố mình nữa; không bao giờ nghe được giọng của ông, về những câu chuyện và lời thông thái; không bao giờ được bắt tay hay hỏi xin lời khuyên của ông nữa; và ý nghĩ ấy thật không thể nào chịu đựng nổi. Nhưng khi đang đứng đấy, tôi sực nhớ đến một người hẳn phải chịu đựng nhiều nỗi mất mát hơn cả bản thân tôi.
“Tội mẹ thật,” tôi nói khi rốt cuộc cũng lên tiếng được. “Mẹ sao rồi anh?”
“Tệ lắm, Tom à. Rất tệ,” anh Jack vừa nói vừa buồn bã lắc đầu. “Trước nay anh chưa bao giờ thấy mẹ khóc nên chứng kiến cảnh tượng ấy thật mới kinh khủng làm sao. Bà như người mất hồn, không ăn không ngủ hàng bao nhiêu ngày. Rồi đến một hôm sau lễ an táng bà gói ghém một túi đồ rồi bỏ đi, bảo rằng bà phải đi xa một thời gian.”
“Mà mẹ đi đâu vậy chứ?”
Jack lắc đầu, gương mặt tràn ngập vẻ khổ sở. “Giá mà anh biết,” anh bảo.
Tôi chẳng nói gì với Jack, nhưng tôi nhớ đến điều bố từng có lần kể với tôi: mẹ có cuộc đời riêng của bà, sau khi bố mất và được chôn cất xong thì chắc là bà sẽ quay về cố hương của mình. Rồi bố còn nói rằng đến lúc ấy tôi phải dũng cảm mỉm cười để cho mẹ ra đi. Tôi chỉ hy vọng là mẹ chưa đi thôi. Có thể nào mẹ lại bỏ đi mà không từ biệt tôi không nhỉ? Tôi hy vọng là không. Tôi phải được gặp lại mẹ mình, dù đấy chỉ là một lần sau cuối.
Bữa tối ấy là bữa ăn khó nuốt nhất tại nhà mà tôi có thể nhớ được.
Thật buồn làm sao khi không có bố mẹ ngồi tại bàn ăn, và tôi cứ mãi đưa mắt nhìn về phía chiếc ghế trống của bố. Em bé đã được đặt trong nôi trên lầu trên, nên chỉ còn lại ba chúng tôi, Jack, Ellie và tôi, ngồi tại bàn mà uể oải ăn.
Khi tôi bắt gặp mắt Ellie, chị âu sầu cười mỉm nhưng lặng lẽ không nói gì. Tôi có cảm giác như chị có điều gì đấy muốn nói với tôi nhưng vẫn còn đang kiên nhẫn chờ đến lúc.
“Món thịt hầm khoai tây ngon thật đấy Ellie à,” tôi bảo với chị ấy. “Em xin lỗi vì bỏ phí đi nhưng em thật không thể ăn nhiều được. Em chẳng thấy đói gì cả.”
“Không sao đâu Tom,” Ellie ôn tồn nói. “Chị hiểu mà. Chúng ta có ai ăn được đâu. Em ăn đến đâu được thì cứ ăn. Vào lúc như thế này thì việc giữ vững tinh thần mới là quan trọng.”
“Hẳn đây không phải là lúc, nhưng em muốn chúc mừng cho hai anh chị ạ. Lần trước em về đây, mẹ có nói là chị đang mang thai em bé khác và lần này là bé trai.”
Jack buồn rầu mỉm cười, giọng anh lạc đi. “Cảm ơn nhé Tom. Chỉ ước sao mà bố còn sống để chứng kiến thằng cháu mình chào đời...” Đoạn anh hắng giọng như thể sắp sửa phải nói điều gì hệ trọng. “Này chú,” anh cất lời. “Sao chú không ở đây với anh chị ít ngày cho đến khi thời tiết sáng sủa hơn nhỉ? Chú không phải quay lại ngay ngày mai đấy chứ? Thật ra thì, anh cũng cần chút ít đỡ đần với việc trong nông trại đấy. James có nán lại vài hôm nhưng rồi chú ấy phải quay lại làm việc.”
James là anh thứ của tôi; là một thợ rèn. Tôi không cho là anh đấy đã nán lại nông trại chỉ vì Jack thực sự cần người phụ giúp việc đồng áng. Đâu phải là gieo vụ mùa xuân, hay thu hoạch mùa thu gì, đấy mới là lúc bạn phải cần huy động mọi sự giúp đỡ bạn có thể có được. Không đâu, anh Jack muốn tôi ở lại đây cũng vì cùng một lý do mà anh ấy đã muốn James ở lại. Bất chấp thực tế là Jack ghét công việc của kẻ trừ tà và thường cũng chẳng mấy vui vẻ khi có tôi ở gần, nhưng lúc này anh ấy vẫn cần có tôi để lấp đầy nỗi cô đơn, trống trải khi phải sống ở đây mà không có bố mẹ.
“Em sẵn sàng ở lại vài ngày ạ,” tôi mỉm cười nói với anh.
“Chú tốt bụng thật đấy, Tom à. Anh cảm ơn chú nhé,” Jack đáp, rồi đẩy đĩa ra xa mặc dù anh ăn chưa hết một phần ba đĩa. “Giờ anh đi ngủ đây.”
“Em sẽ lên sau nhé mình,” Ellie nói với Jack. “Mình không phiền để em ở dưới này trò chuyện với Tom chút chứ?”
“Không phiền gì đâu,” Jack bảo.
Khi anh đã lên trên lầu, chị Ellie nở nụ cười nồng hậu với tôi. Chị vẫn xinh đẹp như bao lâu nay nhưng lại trông âu sầu và mệt mỏi, bao nỗi căng thẳng từ một tuần qua đã in hằn lên dung nhan chị. “Cảm ơn em đã chịu ở lại đây vài hôm nhé Tom,” chị nói. “Anh Jack cần ôn lại chuyện ngày xưa với các anh em mình. Người ta đau buồn như thế đấy, bằng cách ôn đi ôn lại chuyện này. Nhưng chị cũng nghĩ rằng anh ấy cần em vì anh ấy tin rằng nếu em ở đây, nhiều khả năng là mẹ sẽ trở lại hơn...”
Tôi đã không nghĩ đến điều này. Mẹ có thể linh cảm được nhiều điều. Mẹ sẽ biết là tôi đang có mặt tại nông trại. Thật là có thể mẹ tôi sẽ quay về để gặp tôi lắm.
“Em mong là mẹ sẽ quay lại.”
“Chị cũng mong vậy đấy Tom. Nhưng em này, chị cần em phải thật nhẫn nại với anh Jack nhé. Em biết không, có chuyện này anh ấy chưa kể cho em nghe. Trong di chúc của bố có điều bất ngờ đấy. Điều mà Jack đã không ngờ tới...”
Tôi cau mày. Điều bất ngờ ư? Bất ngờ gì mới được? Cả nhà đều biết là một khi bố qua đời, thì Jack, với tư cách là con cả, sẽ thừa kế toàn bộ nông trại. Chẳng lý gì lại đi chia nông trại cho bảy anh em chúng tôi khiến cho nông trại ngày càng teo nhỏ đi. Đây là truyền thống của Hạt. Nông trại bao giờ cũng được giao cho người con cả, còn vợ góa của người nông dân phải được bảo đảm có nơi ăn ở tử tế cho đến hết đời.
“Một điều bất ngờ dễ chịu chứ ạ?” tôi băn khoăn, không biết đấy là gì.
“Không đâu em, theo như Jack nghĩ thì không dễ chịu gì đâu. Nhưng chị không muốn em hiểu lầm việc này đâu Tom à. Jack chỉ là đang nghĩ cho chị và bé Mary, và đương nhiên là cho cả đứa con trai chưa ra đời của anh ấy nữa,” Ellie vừa nói vừa đưa tay xoa xoa qua bụng mình. “Em thấy đấy, Jack đã không được thừa hưởng toàn bộ ngôi nhà. Một căn phòng đã được dành lại cho em...”
“Căn phòng của mẹ phải không ạ?” tôi hỏi nhưng trong đầu đã đoán ra câu trả lời là gì rồi. Đấy là căn phòng mẹ dùng để cất những vật dụng riêng tư của bà; là nơi bà đã cất giữ sợi xích bạc mà mùa thu rồi mẹ đã trao cho tôi.
“Phải rồi đấy Tom,” Ellie đáp. “Là căn phòng khóa kín ngay dưới rầm thượng ấy đấy. Căn phòng cùng toàn bộ mọi thứ chứa trong ấy. Mặc dù Jack sở hữu toàn bộ ngôi nhà và đất đai, nhưng em luôn luôn có quyền bước vào và ở lại trong căn phòng ấy bất cứ khi nào em muốn. Jack tái mặt khi bản di chúc được đọc lên. Điều này có nghĩa là em thậm chí còn có thể sinh sống tại đây, nếu em có ý muốn thế.”
Tôi biết rằng anh Jack sẽ không muốn tôi ở gần nhà nhiều đâu phòng trường hợp tôi lôi kéo theo thứ gì theo mình; thứ gì đó từ thế lực bóng tối. Tôi không thể phản bác điều này vì trước đây chuyện này từng xảy đến một lần rồi. Mẹ Malkin, mụ phù thủy già, đúng thật là đã tìm được cách chui vào tầng hầm ủ rượu của nhà chúng tôi mùa xuân năm trước. Bé Mary con của Jack và Ellie đã thực sự ở trong vòng nguy hiểm.
“Mẹ có nói gì về điều này không ạ?” tôi hỏi.
“Chẳng nói lấy một lời. Jack thì đang cáu chẳng muốn nhắc đến chuyện ấy và rồi ngay ngày hôm sau thì mẹ bỏ đi.”
Tôi không thể không nghĩ tới chuyện để lại căn phòng ấy cho tôi có nghĩa là mẹ tôi sẽ sớm ra đi; quay về quê quán của mẹ và rời bỏ chúng tôi vĩnh viễn. Đấy là nếu mẹ tôi chưa lên đường.
Sáng ngày hôm sau tôi thức dậy rất sớm nhưng chị Ellie đã xuống bếp trước cả tôi. Chính là mùi xúc xích nướng chín đã lôi bước tôi xuống lầu. Bất chấp mọi việc đã xảy ra, khẩu vị của tôi đang dần dà trở lại.
“Ngủ ngon chứ Tom?” Ellie mỉm cười rạng rỡ hỏi tôi.
Tôi gật đầu nhưng đấy chỉ là nói xạo. Tôi đã phải trằn trọc mãi mới thiếp đi được nhưng rồi cứ giật mình tỉnh dậy luôn. Và cứ mỗi khi mở mắt ra, thì nỗi đau lại ùa về trong tôi, như thể tôi đang lần đầu tiên ý thức được rằng bố đã mất.
“Con bé đâu rồi vậy chị?” tôi hỏi.
“Mary đang ở trên lầu với Jack. Anh ấy thích đùa chơi với bé một chút mỗi sáng. Như thế cũng cho anh lý do chính đáng để bắt đầu công việc muộn một tí ấy mà. Dù gì thì hôm nay cũng không có nhiều việc để làm lắm,” chị nói rồi khoa tay ra cửa sổ. Các bông tuyết đang xoay xoáy rơi và căn phòng còn sáng hơn là vào ngày hè vì ánh sáng đang phản chiếu từ lớp tuyết chất đống ngoài sân.
Chẳng mấy chốc tôi đã đang ngồi ngấu nghiến một đĩa đầy trứng tráng và xúc xích. Trong khi tôi đang ăn, anh Jack đi xuống ngồi cùng tôi tại bàn. Anh ấy gật đầu rồi bắt đầu dùng điểm tâm của mình; Ellie bỏ đi ra phòng ngoài, để anh em tôi một mình với nhau. Jack uể oải ăn, nhai thật chậm, còn tôi bắt đầu thấy áy náy vì mình lại có thể dùng điểm tâm ngon miệng đến vậy.
“Ellie nói với anh là chú đã biết về bản di chúc rồi,” rốt cuộc Jack cũng lên tiếng.
Tôi gật đầu nhưng chẳng nói gì.
“Này nhé, Tom này, là con cả, anh là người thi hành bản di chúc ấy và bổn phận của anh là phải đảm bảo sao cho các mong muốn của bố được thực hiện, nhưng anh đang nghĩ liệu anh và chú có thể thỏa thuận thế nào đấy với nhau được chăng,” Jack nói. “Tỷ như anh bỏ tiền ra mua lại căn phòng từ chú thì sao? Nếu anh có thể kiếm đủ tiền, chú sẽ bán lại căn phòng cho anh chứ? Còn về những vật dụng của mẹ trong phòng, anh chắc là ông Gregory sẽ cho phép chú cất tại Chipenden...”
“Em cần chút thời gian suy nghĩ, Jack ạ,” tôi bảo anh ấy. “Mọi chuyện xảy đến bất ngờ quá. Quá nhiều thứ đã xảy đến quá nhanh. Anh đừng lo, em không định quay lại đây mãi đâu. Em bận rộn suốt mà.”
Jack cho tay vào túi quần lấy ra một chùm chìa khóa. Anh đặt chúng lên bàn trước mặt tôi. Gồm một chìa to và ba chìa nhỏ hơn: chìa đầu tiên là khóa cửa vào phòng; ba chìa còn lại là cho những rương bộng bên trong.
“Thôi, chìa khóa đây này. Chắc là chú muốn lên đấy xem qua các của thừa kế của mình.”
Tôi vươn tay qua bàn đẩy chùm chìa khóa về phía Jack. “Không đâu Jack,” tôi bảo. “Hiện tại anh cứ giữ lấy chúng. Em sẽ không vào căn phòng ấy cho đến khi em nói chuyện với mẹ đã.”
Jack kinh ngạc nhìn tôi. “Chú chắc chứ?”
Tôi gật đầu, Jack nhét chùm chìa khóa vào túi và chuyện này không được bàn luận thêm nữa.
Những gì Jack nói khá là hợp lý đấy chứ. Nhưng tôi không muốn lấy tiền của anh. Để mua lấy căn phòng từ tôi, anh ấy cần phải vay tiền, trong khi xét về mặt tài chính, mọi thứ hiện tại hẳn đã là rất khó khăn rồi khi Jack phải tự thân điều hành nông trại. Theo ý tôi, anh ấy có thể giữ lấy căn phòng. Và tôi chắc là Thầy Trừ Tà sẽ cho phép tôi cất các rương bộng của mẹ tại Chipenden thôi. Nhưng tôi đồ rằng việc căn phòng phải thuộc về tôi là ý của mẹ, và đây là điều duy nhất đã ngăn tôi không đồng ý ngay. Việc này nằm trong di chúc của bố nhưng chắc chắn là quyết định của mẹ. Mẹ luôn có những lý do chính đáng về mọi việc mà mẹ làm, nên tôi không thể đưa ra quyết định hợp lý cho đến khi tôi nói chuyện trực tiếp với mẹ.
Chiều hôm ấy tôi đi ra thăm mộ bố. Jack đã định sẽ đi cùng tôi nhưng tôi cố thuyết phục anh ấy đừng đi. Tôi muốn có thời gian ở một mình. Khoảng chừng một giờ đồng hồ thôi để suy nghĩ và đau buồn một mình. Và còn có chuyện khác nữa mà tôi cần biết. Chuyện mà tôi không thể làm được nếu Jack đi cùng tôi. Hẳn anh ấy sẽ không hiểu đâu, hay tệ nhất là anh ấy sẽ giận dữ lắm.
Tôi canh thời gian cho bước đi của mình để đến được mộ khi mặt trời lặn, chỉ còn chút ít ánh sáng để có thể tìm đến mộ. Nơi đây là một nghĩa trang thê lương phủ đầy tuyết cách nhà thờ khoảng nửa dặm. Bên trong sân nhà thờ đã hết chỗ nên người ta phong thánh nơi này thành mảnh đất thiêng thêm vào. Thật ra đây chỉ là một cánh đồng nhỏ bé bao quanh là bờ rào cây táo gai cùng đôi ba cây ngô đồng bên ven rào phía tây. Mộ của bố cũng dễ tìm thấy nơi dãy huyệt đầu tiên, hàng huyệt này cứ mỗi tháng lại lấn thêm qua cánh đồng. Mộ bố chưa có bia đá nhưng người ta đã tạm thời đánh dấu bằng một cây thập tự đơn giản, tên bố được khắc sâu vào thân gỗ:
JOHN WARD
CẦU MONG YÊN NGHỈ
Tôi đứng đấy một đỗi lâu cạnh cây thánh giá bằng gỗ, nghĩ về những thời gian hạnh phúc mà chúng tôi khi còn là một gia đình đã từng có; nhớ lại lúc còn thơ bé, với bố mẹ vui vẻ bận rộn cùng các anh trai sinh sống tại nhà. Tôi hồi tưởng đến lần cuối cùng mình nói chuyện với bố, nhớ lại bố đã bảo rằng ông tự hào đến thế nào khi có đứa con trai thật can đảm như tôi, và rằng mặc dù không đặc biệt yêu quý người con nào hơn, ông vẫn nghĩ tôi sẽ là đứa giỏi giang nhất đám.
Nước mắt dâng tràn, tôi đứng bên mộ bố mà khóc nức nở. Nhưng vì trời đang tối dần, tôi hít một hơi thật sâu rồi trấn tĩnh trở lại, tập trung tư tưởng vào việc cần được làm. Việc của kẻ trừ tà.
“Bố! Bố ơi!” tôi gọi vọng vào đêm tối. “Bố có ở đấy không? Bố nghe được con chứ?”
Ba lần tôi gọi lớn lên với cùng một nội dung, nhưng thứ âm thanh tôi nghe được sau mỗi lần chỉ là tiếng gió xào xạc qua rặng rào táo gai và tiếng chó sủa lẻ loi ở phía xa xa. Vậy là tôi thở dài nhẹ lòng. Bố không có ở đây. Linh hồn bố không bị trói buộc lại nơi này. Bố không phải là hồn ma lưu vấn quanh huyệt mộ. Tôi chỉ mong sao bố tôi đã đến một bến bờ tươi đẹp hơn thôi.
Thật sự thì tôi vẫn chưa biết mình nghĩ thế nào về Chúa trời. Có thể Ngài có tồn tại đấy, cũng có thể không. Mà nếu có tồn tại, liệu Ngài có bận tâm lắng nghe lấy tôi? Tôi thường không hay cầu nguyện, nhưng lần này là bố tôi nên tôi làm điều ngoại lệ.
“Cầu xin Chúa, xin ban cho bố con bình an,” tôi khẽ khàng. “Bố con xứng đáng được như thế. Bố là một người chăm làm tốt bụng và con rất yêu bố mình.”
Đoạn tôi quay đi, và với lòng trĩu nặng, tôi lần bước về nhà.
Tôi ở lại nông trại có đến gần một tuần. Khi đến lúc tôi phải rời đi, trời mưa tầm tã, tuyết đang tan ra thành bùn nhão trước sân.
Mẹ đã không quay lại và tôi băn khoăn liệu mẹ có bao giờ về lại nữa chăng. Nhưng nhiệm vụ trên hết của tôi là phải quay về Anglezarke để xem Thầy Trừ Tà như thế nào. Tôi chỉ mong sao thầy vẫn đang tiếp tục trên đà hồi phục. Tôi bảo với Jack và Ellie mình sẽ quay lại thăm hai anh chị vào mùa xuân và lúc ấy chúng tôi sẽ bàn đến chuyện căn phòng.
Tôi khởi bước về hướng nam cho chuyến hành trình dài dằng dặc, đầu óc mãi nghĩ đến bố và đến mức độ thay đổi lớn lao của mọi chuyện. Dường như mới cách đây không lâu, tôi vẫn còn đang vui vẻ sinh sống dưới mái ấm gia đình cùng bố mẹ và sáu anh trai, và bố vẫn còn cường tráng khỏe mạnh.Giờ thì mọi chuyện đều thay đổi hết. Đền tan tác hết cả.
Nói theo cách nào ấy, tôi không bao giờ có thể thăm lại được mái ấm gia đình mình, vì nó chẳng còn nơi đấy nữa. Giờ nó đã khác hẳn rồi. Căn nhà thì vẫn thế, cả cái quang cảnh đồi Treo Cổ nhìn từ cửa sổ phòng ngủ thời xưa của tôi cũng vậy. Nhưng không có bố mẹ, nơi ấy đơn giản sẽ không còn là mái ấm gia đình.
Tôi biết mình đã vĩnh viễn đánh mất một thứ.