← Quay lại trang sách

Chương 3 Đội Lốt?

Vào sáng hôm thầy trò tôi phải lên đường, tôi đi xuống làng Chipenden để thu gom nhu yếu phẩm hàng tuần cho Thầy trừ tà từ tiệm bánh mì, hàng tạp hóa và hàng thịt - dù sao thì chúng tôi chỉ đi vắng có vài ngày thôi mà. Tại tiệm cuối cùng tôi báo với bác chủ tiệm, một bác râu đỏ xồm xoàm, rằng nếu có ai cần đến việc của Thầy trừ tà và rung chuông trên cây liễu gai, thì họ có lẽ phải chờ vài ngày vậy.

Trên đường từ làng về nhà, túi đồ của tôi nhẹ hơn mọi khi vì thực phẩm vẫn còn khan hiếm. Chiến tranh vẫn đang hoành hành miệt phía nam của Hạt và tin tức cho thấy tình hình vẫn còn khó khăn. Lực lượng phe chúng tôi đang buộc phải rút lui và hầu hết lương thực đều bị tịch thu để nuôi quân khiến cho những người nghèo khổ nhất gần như là chết đói. Tôi để ý thấy tình trạng ở Chipenden xấu hơn đi nhiều. Thêm nhiều khuôn mặt đói khát hơn, một số nhà đã bị bỏ hoang, nhiều gia đình đã di tản lên phương bắc hòng tìm được cuộc sống đỡ vất vả hơn.

Thầy trừ tà và tôi khởi hành nhanh gọn, mặc dù tôi phải mang theo trượng cùng cả hai túi đồ như mọi khi, tôi chẳng lấy đó làm điều. Tôi nóng lòng muốn gặp mẹ quá mà. Nhưng đi được một đỗi, khi mặt trời bắt đầu nóng hơn lên, thì Thầy trừ tà đi chậm lại. Tôi mải phăm phăm đi trước và cứ phải nán lại chờ thầy. Thầy bắt đầu nổi cáu với tôi.

"Cậu nhóc, đi chậm lại! Chậm lại!" thầy càm ràm. "Bộ xương rệu rã của ta đuổi theo đuối lắm rồi. Chúng ta đã xuất phát sớm hơn một ngày - mẹ con đến chính giữa mùa hạ mới tới cơ mà!"

Tối khuya ngày thứ hai, trước khi chúng tôi đặt chân đến đỉnh Đồi Treo Cổ, tôi trông thấy có khói bốc lên từ hướng nông trại. Trong khoảnh khắc nỗi sợ hãi bấu thắt lấy tim tôi. Tôi chợt nhớ lại cuộc tấn công của đám phù thủy ở Pendle năm ngoái: chúng đốt trụi chuồng gia súc rồi càn quét qua nhà, bắt cóc Ellie, Jack và bé Mary.

Nhưng khi bắt đầu xuống đồi xuyên qua hàng cây về đồng cỏ phía bắc, những gì trông thấy khiến tôi hân hoan chứ chẳng sợ hãi gì. Phía nam của nông trang đang có vài đám lửa trại - đến hơn cả tá - còn không gian thì ngập mùi củi đốt cùng mùi nấu nướng. Mấy người đang cắm trại trên cánh đồng nhà Jack là ai vậy nhỉ? Tôi biết chắc Jack sẽ không chào đón người lạ vào nông trang bao giờ nên băn khoăn liệu chuyện này có liên quan đến Mẹ hay không.

Nhưng tôi chẳng phải mất thời gian nghĩ ngợi gì nhiều vì ngay lập tức tôi linh tính được rằng mẹ đã về đến nhà rồi. Một thoảng khói nâu mờ bốc lên từ ống khói thẳng lên bầu trời trong xanh ngắt và tôi cảm nhận thấy sự hiện diện ấm áp của mẹ. Chẳng hiểu do đâu nhưng tôi biết chắc mẹ đã về!

"Mẹ con ở đây rồi Thầy ạ - con chắc chắn mà!" tôi nói với Thầy, mắt ngân ngấn lệ. Bao lâu nay tôi nhớ Mẹ quá đỗi và chỉ muốn gặp lại bà mà thôi.

"Ừ thôi, có lẽ con đúng. Con đi xuống chào đi. Chắc chắn hai mẹ con có nhiều điều muốn nói lắm và cần chút riêng tư. Ta sẽ đợi con trên này vậy!"

Tôi nhoẻn cười, gật đầu lia lịa và chạy thẳng xuống sườn đồi đầy cây hướng về phía chuồng gia súc mới. Nhưng trước khi tôi kịp chạy đến sân, anh Jack đã từ góc sân chạy ra chắn ngay đường tôi. Lần cuối cùng tôi trông thấy anh thì anh đang ốm thập tử nhất sinh sau khi bị đám phù thủy đến tấn công nông trại và đánh cắp cái rương của Mẹ đánh cho thừa sống thiếu chết. Giờ đây anh rám nắng, trông rắn rỏi và khỏe mạnh trở lại, cặp lông mày cũng rậm rạp hơn bao giờ. Anh ghì siết lấy tôi sém chút làm tôi nghẹt thở.

"Gặp em mừng quá, Tom ơi!"anh reo lên, giữ tôi cách một sải tay mà ngoác miệng cười.

"Thấy anh khỏe và mạnh thế em cũng mừng lắm Jack ạ," tôi đáp.

"Mà phải cảm ơn chú mày lắm lắm đấy. Ellie kể hết với anh rồi. Không nhờ em thì giờ anh đã nằm sâu dưới đất rồi còn đâu."

Cùng với Alice, tôi đã giúp giải cứu anh Jack cùng gia đình anh khỏi tháp Maklin.

"Mẹ về rồi đúng không ạ?" tôi háo hức hỏi Jack.

Jack gật đầu nhưng nụ cười chợt tan biến. Có chút gì đấy bồn chồn; thoáng vẻ băn khoăn u buồn trên mặt anh.

"Ừ, mẹ về rồi, Tom à, mà bà cũng đang mong gặp em lắm đấy, nhưng anh cũng phải cảnh báo với em là mẹ thay đổi-"

"Thay đổi á? Thay đổi là sao hả anh?"

"Thoạt tiên anh suýt nữa không nhận ra cả Mẹ. Bà có vẻ gì đó hoang dại - đặc biệt là đôi mắt. Mà mẹ trông trẻ hơn nhiều, như thể mẹ giũ bỏ được bao năm tháng vậy. Anh biết là chuyện đó là không thể nhưng mà là thật đấy..."

Mặc dù chẳng nói gì với Jack, nhưng tôi cũng quá rõ mười mươi là chuyện này có thể xảy ra. Quy luật lão hóa của con người không có tác dụng với phù thủy nữ yêu. Như quyển Ngụ ngôn về thú vật của Thầy trừ tà đã giải thích, có hai loại phù thủy nữ yêu, và loại này sẽ từ từ biến đổi thành loại kia theo thời gian. Mẹ có lẽ đang biến đổi hình dạng từ từ sang loại hoang dại. Quả là một khả năng đáng sợ đến phát gớm. Chẳng phải là điều mà tôi muốn nghĩ ngợi nhiều đến làm gì.

"Tom này -do loại hình ngành nghề của em nên em biết rõ những chuyện như thế này... liệu có phải ai đang đội lốt mẹ không?" anh Jack bồn chồn hỏi tôi, khuôn mặt bỗng dưng đầy hoang mang hãi sợ. "Chuyện gì cũng có thể xảy ra khi mẹ ở Hy Lạp mà. Có thể mẹ bị đám yêu tinh nào đó bắt giữ rồi thay thế vào là một trong số chúng ấy?"

"Không có đâu, anh Jack. Dĩ nhiên là không phải rồi," tôi trấn an anh mình. "Chẳng có yêu tinh quỷ sứ nào đâu. Toàn là chuyện mê tín dị đoan. Nên đừng lo anh à. Em chắc chắn chỉ là do thời tiết ấm áp ở Hy Lạp hợp với cơ địa Mẹ thôi. Em đi gặp Mẹ đây, hai anh em mình nói chuyện sau nhé. Anh James đâu rồi?"

"James đang bận. Thời buổi này chú ấy kiếm được nhiều tiền từ cái lò rèn hơn là so với việc làm nông của anh mày. Nhưng chắc chắn James sẽ nhín được chút thời gian cho chú út thôi."

Dạo này James sinh sống tại đây để phụ với Jack công việc đồng áng, nhưng nghề chính của anh là thợ rèn. Nghe như là công việc mới này của anh ấy đang làm ăn khấm khá đây.

"Mấy người đang cắm trại ở trảng cỏ phía nam là ai thế?" Tôi hỏi khi chợt nhớ đến mấy đống lửa trại tôi thấy khi thầy trò tôi đi xuống Đồi Treo Cổ.

Jack quắc mắt lên rồi hậm hực lắc đầu. "Em cứ hỏi Mẹ ấy!" anh nạt. "Nhưng anh nói cho chú biết nhé -bọn đấy không có quyền ở tại đây. Chẳng có quyền gì sất! Cái bọn này, là lũ phù thủy ở Pendle đấy. Cứ nghĩ đến chuyện chúng đang cắm trại ở ngay nông trại của anh sau hết thảy những chuyện xảy ra năm ngoái mà xem."

Phù thủy ư? Nếu quả là thế thì tôi chẳng thể trách sao anh trai lại không điên tiết lên được. Bọn phù thủy ở Pendle năm ngoái đã đẩy cả gia đình anh vào cảnh sống dở chết dở. Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi, sao mẹ lại cho bọn chúng đến gần nông trại thế chứ?

Tôi nhún vai không trả lời Jack, và bước thẳng qua sân.

Ngay sau kho chứa cỏ, đối diện với phần sau nhà, tôi nhìn thấy một ngôi nhà mới cất - và James đang làm việc trong lò rèn trong đấy, lưng quay về phía tôi. Phía ngoài sân, một bác nông dân đang ghì cương ngựa chờ tới phiên đóng móng. Tôi sém chút kêu James, nhưng tôi phải gặp Mẹ trước đã.

Khi tiến vào nhà, tôi vô cùng ngạc nhiên thấy đám hồng leo của mẹ đang trổ hoa. Lần trước khi tôi ở đây bụi hồng này trông chết ngắc - mấy nhánh cây khô quắt cháy đen đã bị giằng ra khỏi tường khi Quỷ Vương tấn công ngôi nhà để cố giết tôi. Giờ đây những chồi xanh ngăn ngắt đang bò lan tường đá, vài bông hồng nở bung, lấp lánh sắc đỏ tươi rói của Hạt dưới ánh mặt trời.

Tôi dừng lại ngay ở cửa sau mà gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ. Mặc dù tôi được sinh ra và lớn lên tại chính ngôi nhà này, nhưng giờ đây nó không phải là ngôi nhà của tôi nữa nên cũng phải gõ cửa cho lịch sự.

"Vào đi, con trai," mẹ tôi gọi, nghe thấy giọng bà là mắt tôi chợt ướt nhòe, cổ họng nghẹn cứng.

Tôi nhớ mẹ biết bao! Tôi bước vào bếp, và thốt nhiên mẹ con tôi bỗng đối diện nhau.

Mẹ đang ngồi trên ghế đẩu, khuấy khuấy nồi thịt cừu hầm đang sôi sùng sục trên bếp. Như mọi khi, mọi rèm cửa đều được kéo kín để che ánh nắng mặt trời, nhưng dầu trong cảnh tranh tối tranh sáng, khi mẹ đứng dậy bước một bước về phía tôi, tôi vẫn có thể nhận ra ý anh Jack là gì khi bảo rằng mẹ đã thay đổi.

Nụ cười của mẹ vẫn nồng hậu ấm áp nhưng khuôn mặt lại hơi hốc hác, xương gò má hơi cao hơn so với trước. Mái tóc đen không còn lấm tấm bạc, và quả thực mẹ trông trẻ hơn rất nhiều so với lần tôi gặp bà sau cùng cách đây mười tám tháng. Nhưng trong mắt mẹ, tôi nhìn thấy một vẻ hoang dại; một vẻ bất an đến ám ảnh.

"Ôi, con trai tôi..." mẹ kêu lên, đặt tay lên vai tôi và kéo tôi lại gần. Hơi ấm của bà bao trùm lấy tôi làm tôi nấc lên trong họng.

Đẩy tôi ra cách một giang tay, mẹ lắc lắc đầu. "Ngồi xuống đi con, và phải mạnh mẽ lên nhé. Mẹ con ta lại được gặp nhau thì mừng thật đấy, nhưng chúng ta có rất nhiều chuyện phải nói với nhau và chúng ta cần có đầu óc tỉnh táo."

Tôi gật đầu và ngồi xuống đối diện với Mẹ ngay trước lò sưởi, chờ nghe bà nói. Tôi những muốn hỏi bà chuyện về Alice lắm chứ, liệu rằng cô bé có phải là con của Quỷ Vương hay không, nhưng trước hết phải là chuyện của mẹ đã. Phải là chuyện quan trọng lắm mới buộc mẹ quay về Hạt để gặp gỡ thế này.

"Lâu nay con thế nào hả Tom? Và Thầy thì sao?"

"Ổn mẹ ạ. Tốt ạ. Thầy với con đều khỏe mạnh vui vẻ. Mẹ thì sao ạ? Mẹ ở Hy Lạp có ổn không?"

"Cũng gian nan lắm con à..."

Mẹ nén thở lại và tôi thấy rõ sự xúc động trên gương mặt bà. Lúc đó tôi cứ tưởng mẹ bức xúc quá không nói thành lời được, nhưng rồi bà hít một hơi thật sâu và phong thái trở nên đĩnh đạc lạnh lùng.

"Mẹ sẽ đi thẳng vào vấn đề vậy. Mẹ đã đến tháp Malkin ở Pendle lấy lại những túi tiền trong mấy chiếc rương mà mẹ cho con. Ban đầu mẹ định dành số tiền ấy cho con đấy, để giúp con sinh sống nơi Hạt này, nhưng tình hình ở quê hương mẹ đã biến đổi theo chiều hướng tồi tệ hơn rồi. Khẩn thiết lắm... giờ thì mẹ thực sự rất cần khoản tiền đó để chi trả cho những việc cần phải được làm nhằm ngăn chặn đại họa kinh hoàng. Con có đồng ý đưa lại số tiền cho mẹ giữ không?"

"Có chứ mẹ! Tiền vốn là của mẹ mà. Mẹ cứ làm những gì mẹ cho là tốt nhất. Có phải là để giúp Mẹ chống lại Ordeen đúng không ạ?"

"Đúng thế đấy, con trai à. Thầy của con có kể cho con nghe chúng ta phải đối đầu với kẻ nào ở Hy Lạp không?"

"Thầy không biết nhiều về Ordeen đâu. Thầy hy vọng là mẹ sẽ giúp thầy trò con điền vào những phần kiến thức còn thiếu đó. Thầy hiện đang chờ ở Đồi Treo Cổ để mẹ con mình có chút riêng tư, nhưng chút nữa thầy cũng muốn nói chuyện với mẹ đấy ạ."

"À, chí ít thì mẹ có thể trò chuyện với ông ấy - nhưng e rằng sau khi chúng ta nói chuyện, thì giữa mẹ với ông ta sẽ không được dễ chịu gì cho cam. Thầy của con là một người chính trực có nguyên tắc cứng nhắc: ông ấy chắc chắn sẽ không dung thứ cho những gì mẹ định làm. Nhưng chúng ta phải chờ xem thế nào. Biết đâu ông ấy sẽ hiểu ra làm thế là vì lợi ích tốt nhất. Mà đấy cũng là điều thứ hai mà mẹ muốn yêu cầu nơi con. Mẹ cần con, con trai ạ. Mẹ cần con quay trở lại Hy Lạp cùng mẹ để chống lại thế lực bóng tối ở đó. Những người khác cũng sẽ giúp đỡ, nhưng con có một sức mạnh đặc biệt có khả năng biến đổi tình thế giúp cho mọi chuyện thay đổi theo hướng có lợi cho phe ta. Nếu có thể tránh không làm chuyện này thì mẹ đã tránh rồi, nhưng mẹ buộc phải hỏi thôi. Con có chịu quay trở lại quê hương mẹ cùng mẹ không?"

Tôi choáng váng. Nhiệm vụ của tôi là ở Hạt này, và từ trước đến giờ ước nguyện của Mẹ luôn muốn tôi trở thành chân học việc của Thầy trừ tà. Nhưng nếu mẹ thật sự cần tôi giúp ở nơi nào đó khác, làm sao tôi có thể từ chối được?

"Dĩ nhiên con sẽ đi chứ mẹ. Nhưng thầy Gregory có đi cùng không ạ? Hay là con phải ngưng không học việc một thời gian?"

"Mẹ thực tâm rất muốn ông ấy đi cùng chúng ta chứ con. Nhưng điều này phải do ông ấy quyết định thôi. Mẹ chịu không thể đoán được phản ứng của ông ấy sẽ như thế nào."

"Mẹ đang tính làm gì vậy ạ?" tôi hỏi. "Mẹ cần tiền vào việc gì?"

"Mọi chuyện sẽ được phơi bày đúng lúc đúng chỗ thôi," mẹ đáp, và tôi biết đấy không phải là lúc để gặng hỏi bà thêm nữa.

"Mẹ ơi, còn một chuyện con muốn hỏi mẹ," tôi nói. "Là chuyện về Alice..."

Tôi thấy thái độ trên gương mặt bà thay đổi. Lúc nãy thì lạnh lùng nghiêm nghị. Giờ lại bỗng chốc dịu đi, vẻ ưu buồn đong đầy trong mắt. Ngay cả trước khi đưa ra câu hỏi, tôi cũng đã sợ nghe thấy điều xấu nhất rồi.

"Quỷ Vương nói với con rằng Alice là con gái của hắn. Hắn ta nói dối, đúng không mẹ? Chắc chắn là không thể nào, phải không ạ?"

Mẹ nhìn tôi, tôi thấy mắt bà ngấn lệ. "Lần này thì hắn đã không nói dối con đâu, con trai à. Nói ra mẹ thấy đau lòng lắm vì mẹ biết con quan tâm đến Alice nhường nào. Nhưng đó là sự thật. Con bé đúng là một trong những đứa con của Quỷ."

Tim tôi chùng xuống.

"Điều đó không có nghĩa là con bé phải mang kiếp thuộc về thế lực bóng tối đâu con. Tất cả chúng ta đều có cơ hội được cứu rỗi cơ mà. Một cơ hội được cứu giúp. Và Alice cũng có cơ hội như vậy..."

"Mẹ biết chuyện này lâu chưa?" tôi trầm giọng hỏi. Câu xác nhận của bà cũng không làm tôi quá đỗi ngạc nhiên. Vì tôi biết, từ tận đáy lòng mình, tôi biết đó là sự thật.

"Ngay từ lần đầu tiên mẹ nhìn thấy con bé, cái lần con dẫn con bé về nông trại nhà mình đấy."

"Mẹ đã biết ngay từ lúc đó ư? Vậy mà Mẹ không hề nói với con?"

Mẹ gật đầu.

"Nhưng còn mấy điều mẹ đã từng nói. Những điều mà giờ ngẫm lại thấy chẳng hợp lý tí nào - rằng Alice và con là tương lai và là niềm hy vọng của Hạt, và rằng Thầy con sẽ cần cả hai đứa con bên mình ấy. Tại sao Mẹ lại nói thế?"

Mẹ lại đứng dậy, đặt tay lên vai tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi, vẻ mặt bà thật dứt khoát nhưng cũng thật ôn tồn. "Những gì mẹ nói khi đấy, mẹ vẫn tin như vậy. Alice quan tâm nhiều đến con, chính thứ tình cảm đó đã giúp giữ con bé tránh xa khỏi nanh vuốt của bóng tối cho đến tận giờ này."

"Mới mấy ngày trước Alice có liên lạc với con. Cảnh báo với con rằng có Maenad đang trong vườn nhà thầy. Không nhờ cô ấy thì giờ này chắc con tiêu rồi."

Tôi thấy sự hoảng hốt trên gương mặt mẹ; hai mắt bà đầy sợ hãi.

"Một Maenad ư? Mẹ biết rằng chúng có ý thức được mối đe dọa mới đến từ mẹ..." bà vừa trấn tĩnh lại vừa lầm bầm. "Nhưng mẹ tưởng chúng không biết về con rồi còn phái một tên trong bọn đi vượt qua biển cả đến tận Hạt này nữa chứ. Bóng tối đang dần che khuất tầm tiên lượng của mẹ rồi. Những gì trước đây mẹ từng hẳn phải biết giờ trở nên mù mịt, mà lại xảy đến đúng vào những lúc tồi tệ nhất nữa chứ..." Trông bà thực sự lo lắng.

"Nhưng Mẹ này, mặc dù Maenad đến từ Hy Lạp, nhưng con chả hiểu được chữ nào mụ ta nói cả."

"Ở vùng đất đó có rất nhiều thổ ngữ. Với lại cơn cuồng sát của mụ ta chắc cũng không giúp thêm được cho con. Nói chuyện với Maenad là một điều khó khăn vì bọn chúng là những sinh vật cảm tính chứ không phải duy lý. Chúng chỉ nghe theo tiếng nói nội tâm trong chúng thôi. Nhưng đừng có khi nào đánh giá thấp chúng nhé. Chúng là một nhóm hùng mạnh vì chúng tồn tại rất đông.

"Mà thôi, ta cần biết ơn Alice vì đã cứu mạng con. Một khi con bé chấp nhận rằng xuất thân của nó không nhất thiết có nghĩa là nó phải trở thành một phù thủy độc, thì Alice có thể cho thấy mình là một đối thủ đáng gờm cho cha đẻ của mình. Hai đứa con hợp sức cùng nhau mới có khả năng tiêu diệt được hắn."

"Cùng nhau ạ? Thầy Gregory sẽ không bao giờ đồng ý đâu."

"Mẹ cũng e rằng con nói đúng. Và chắc rằng ông ấy cũng khó lòng chấp nhận cái kế hoạch mà mẹ định là..." Một lần nữa mẹ ngưng ngang không nói cho tôi biết thêm về dự tính của bà.

Sao mẹ giấu đi làm gì chứ?

"Ngoài trảng cỏ phía nam có mấy đám lửa trại đấy ạ," tôi vừa nói vừa nhìn chằm chặp vào mặt mẹ. "Anh Jack nói đó là những phù thủy từ Pendle. Không thể nào chứ, đúng không mẹ?"

"Ôi Tom. Đó là sự thật đấy. Chúng ta cần họ, con à. Cần sự giúp đỡ của họ."

"Phù thủy hả mẹ? Chúng ta lại liên minh với phù thủy cơ đấy?" Tính nghiêm trọng của những gì mẹ đã làm bắt đầu ngấm dần trong tôi. Tôi hoảng kinh không dám tưởng tượng đến phản ứng của Thầy mình sẽ như thế nào nữa.

"Mẹ biết con sẽ thấy khó chấp nhận vì tất cả những gì Thầy đã dạy cho con," mẹ đặt tay lên vai tôi và bảo, "nhưng chúng ta sẽ không thể thắng được nếu không có họ. Chỉ đơn giản thế thôi. Và chúng ta phải thắng, nhất định phải thế. Chúng ta phải đánh hạ Ordeen. Chúng ta không thể để thua. Vì nếu thua, không chỉ cái Hạt này mà cả thế giới cũng đều bị đe dọa. Con đi mời Thầy con về đây gặp mẹ nào. Rồi tránh mặt đi khi mẹ thử thuyết phục ông ấy nhé."

Tôi làm theo lời mẹ - đi lên đỉnh Đồi Treo Cổ và thưa với Thầy là Mẹ tôi muốn nói chuyện với thầy. Tôi chẳng nói gì thêm, nhưng có lẽ Thầy đọc thấy gì đó trên mặt tôi, vì khi thầy đi xuống đồi, ông trông chẳng mấy vui vẻ.

Để Thầy lại bếp để nói chuyện với Mẹ, tôi đi ra mô đất cao nơi từ đấy có thể trông xuống những đám lửa trại của phù thủy ở đồng cỏ phía nam. Mùi đồ ăn thơm phức theo gió thoảng đến mũi tôi - mùi thỏ hầm. Dân trong Hạt đang thiếu thốn thức ăn, thỏ thì bị săn lùng quá mức đến độ số lượng thuyên giảm hẳn giờ khó mà tìm được con nào. Nhưng rõ là những vị khách từ Pendle kia có phương thức ám muội của riêng chúng...

Tôi nghĩ lại những trận thân chinh đụng độ với phù thủy mà phải rùng mình khiếp đảm. Nhớ đến lần tôi bị mắc kẹt dưới hố trong khi Lizzie Xương Xẩu mài dao chuẩn bị lóc xương khỏi thân xác còn sống của tôi. Hay cái thời điểm kinh hoàng khi Mab Mouldheel kề dao ngay cổ bé Mary, gần như muốn cắt cổ con bé nếu tôi không trao ra chìa khóa chiếc rương của mẹ.

Phù thủy độc là loại sinh vật dã man của thế lực bóng tối, chúng sát hại những kẻ vô tội để lấy máu hoặc xương họ cho tà phép của chúng. Vậy thì Ordeen phải là tàn bạo vô cùng đến nỗi Mẹ mới phải liên kết với thứ độc ác kia. Nhưng tôi có trách được mẹ không? Cả tôi cũng từng buộc phải bắt tay chiến đấu bên cạnh Grimalkin để đánh lại Morwena và một đám thủy ác vong đấy thôi.

Dòng suy tưởng của tôi bị cắt đứt bằng tiếng sập cửa đánh rầm một cái, rồi tôi thấy Thầy trừ tà phăm phăm sải bước qua sân, mặt mũi sầm sầm. Tôi chạy lại về phía Thầy nhưng ông quắc mắt quay sang hướng bắc trước khi tôi bắt kịp ông.

"Anh kia, đi theo ta - chúng ta cần nói chuyện!" ông quát với qua vai khi vẫn thẳng bước lên phía Đồi Treo Cổ. Băng qua trảng cỏ phía bắc rồi, thầy mới dừng lại ven rìa nông trại của Jack mà quay sang đối diện với tôi.

"Có chuyện gì vậy ạ?" tôi hỏi, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Tôi chắc chắn cuộc nói chuyện với mẹ diễn ra không mấy tốt đẹp.

"Có chuyện gì à? Mọi chuyện chứ gì nữa. Tất cả mọi chuyện! Con hiểu ta cảm thấy thế nào về việc sử dụng thế lực bóng tối rồi còn gì. Không thể làm như thế được. Ta không thể liên minh với phù thủy hay những thứ cùng loại rồi hy vọng là mình tránh được không bị ảnh hưởng hay bị lôi kéo về phía bọn chúng. Mà anh đấy, hơn ai hết, anh mới là không thể liều mạng với chuyện này đâu đấy. Đó chính xác là những gì mà Quỷ Vương mong muốn, như ta vẫn luôn nói với con rồi. Giờ đây con cần phải đưa ra một quyết định quan trọng. Nghĩ cho kỹ vào-"

"Nghĩ kỹ gì cơ ạ"

"Về những gì mẹ con đề nghị đấy. Về chuyện đi Hy Lạp, hợp tác với đám phù thủy và... và... Thôi ta sẽ để bà ấy tự nói với con. Ta không nói được đâu - những từ đó sẽ làm ta nghẹn họng mất. Còn giờ ta sẽ đi thẳng về Chipenden đây. Nếu trong ba ngày mà con không quay lại thì ta biết là con sẽ làm theo ước nguyện của mẹ con. Trong trường hợp đó, việc tập sự cùng ta cũng sẽ chấm dứt!"

"Ôi xin thầy!" tôi gọi với theo, lẽo đẽo theo thầy băng qua đường ranh ngăn cách. "Đừng đi thầy ơi! Sao ta không bàn lại đi ạ?"

"Bàn ư? Có chuyện gì để mà bàn chứ? Mẹ con đã liên minh với đám phù thủy ở Pendle. Chuyện này sờ sờ trước mắt còn gì. Nên thôi cứ suy nghĩ đi, rồi quyết định. Ta thì đã có quyết định rồi!"

Nói xong, Thầy trừ tà quay đi, leo qua hàng rào mà tiến thẳng lên đồi, không ngoảnh mặt nhìn lại lấy một lần. Tôi nhìn theo bóng thầy khuất dần sau những rặng cây, lòng không tin nổi về những gì thầy vừa nói. Thầy sẽ chấm dứt kỳ học việc của tôi sao? Làm sao thầy nỡ làm như thế sau những gì thầy trò tôi đã cùng nhau trải qua cơ chứ? Tôi thấy sốc, thấy tổn thương và cả giận dữ nữa. Tôi không đáng bị đối xử như thế.

Tôi đi xuống đồi, băng qua sân, và hướng thẳng vào bếp. Tôi cần phải nói chuyện với mẹ, cố mà tìm hướng giải quyết.