Chương 4 Quyết Định
Thầy con không chấp nhận nổi chuyện này," Mẹ bảo khi tôi vừa bước vào. "Còn tệ hơn là mẹ tưởng."
"Thầy về lại Chipenden rồi mẹ à. Thầy nói nếu trong ba ngày con không về lại đấy thì kỳ học việc của con coi như chấm hết."
Mẹ thở dài. "Mẹ cũng sợ là vậy. Nhưng mẹ tin là con đã hợp tác ăn ý với Bill Arkwight nhỉ."
"Ai kể cho mẹ biết vậy?"
"Người ta kể chuyện cho mẹ biết suốt ấy mà con. Hoặc là như thế, hoặc là mẹ tự tìm hiểu thôi. Thôi thì cứ bảo rằng mẹ biết chuyện đã xảy ra đi. Con khởi đầu không mấy suôn sẻ nhưng rồi mọi chuyện được giải quyết và ông ta đã huấn luyện con rất kỹ lưỡng. Nếu John Gregory không muốn tiếp tục làm thầy con nữa," mẹ tiếp, "thì con nhận Bill Arkwright làm thầy cũng được vậy. Mẹ cũng cần đến ông ấy. Mẹ đã nhờ vả ông ấy rồi. Hy vọng ông ta đồng ý nhập bọn với chúng ta và cùng đến Hy Lạp. Đúng ra ông ta sẽ đến đây trong nay mai thôi để bàn bạc thêm."
"Mẹ cần ông ấy làm gì ở Hy Lạp vậy mẹ?"
"Ông ta cũng là một Thầy trừ tà giỏi, nhưng quan trọng hơn cả là ông ấy đã từng phục vụ trong quân đội. Chúng ta đang đối mặt với một cuộc chiến vô cùng khốc liệt và mẹ cần đến sức mạnh, lòng can đảm và cả những chiến lược quân sự của ông ta. Mẹ có nói là ông ấy nhất thiết phải gia nhập cùng chúng ta - rằng ông ấy sẽ có thể giáng vào thế lực bóng tối một đòn đau đớn hơn so với tất cả những gì ông đã phục vụ trong suốt hơn sáu chục năm qua ở Hạt."
Tôi nghĩ có thể cũng tốt nếu lại được làm việc cùng ông Arkwright. Ông ấy đã tôi luyện tôi thêm cứng rắn hơn trong những tháng tôi ở bắc Caster cùng ông; biết đâu tôi có thể tiếp tục rèn luyện thêm về phần thể lực cũng nên. Nếu không những gì ông đã dạy tôi, mụ Maenad kia có lẽ đã giết được tôi rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi sẽ rất nhớ được làm việc cùng thầy John Gregory lắm đây. Thầy là người thầy thực thụ của tôi, và cũng là một người bạn. Cứ nghĩ đến chuyện tôi không bao giờ được làm chân học việc cho thầy nữa là tôi lại cảm thấy buồn. Căn nhà ở Chipenden giờ đã như là nhà của tôi rồi. Bill Arkwright, giỏi giang là vậy đấy, cũng không thể thay thế điều này được.
"Mẹ này, mẹ có thể kể con nghe thêm về Ordeen, kẻ thù của mẹ, được không ạ? Thứ gì khiến mụ ta vô cùng nguy hiểm đến mức mẹ phải chiến đấu chống lại mụ?" tôi hỏi. "Chúng ta đang đối mặt với mối đe dọa nào mà buộc phải cần đến sự hỗ trợ của nhiều người thế?"
Mẹ cúi mặt xuống một hồi lâu như thể bà miễn cưỡng không muốn trả lời, nhưng rồi bà nhìn vào mắt tôi và dường như tìm ra lời đáp. "Ordeen là một cơn khát máu kinh hoàng, con trai ạ. Khi mụ ghé qua thế giới của chúng ta, những kẻ đi cùng mụ xuyên qua cổng dịch chuyển nơi sào huyệt của mụ, thành trì Ord ấy- những yêu ma, hỏa linh rồi cả thăng yêu nữ - chúng đều khát máu như nhau. Hàng ngàn người vô tội sẽ bị giết hại - đàn ông, phụ nữ và thậm chí cả trẻ con. Quyền năng của mụ ngày một thêm hùng mạnh và cứ mỗi lần ghé qua thì mụ ta càng khiến cho cả thế giới thêm điêu đứng."
"Mụ ta nghe còn kinh khủng hơn cả Quỷ Vương nhỉ."
"Không đâu con, Quỷ Vương quyền năng hơn rất nhiều nhưng hắn ta không phô trương sức mạnh. Mục tiêu của hắn là từ từ tích góp năng lượng, dần dà bành trướng thế lực bóng tối khiến cho cả thế giới trở nên tăm tối và nguy hiểm hơn trong lúc hắn siết chặt vòng thâu tóm. Kế hoạch của hắn rất dài hơi - kết cục cuối cùng là sự thống lãnh toàn bộ."
"Ngược lại, Ordeen không có kế hoạch dài hơi gì khác ngoài việc uống cho thỏa cơn khát máu và gieo rắc kinh hoàng cho bất cứ kẻ nào tiếp xúc với mụ. Rất nhiều nạn nhân đơn giản là chết vì quá sợ và là mồi ngon cho bọn Maenad cứ mỗi khi Ordeen trỗi dậy và kéo đàn kéo lũ về. Mụ ta là một bề tôi đầy quyền lực của bóng tối -so với Quỷ Vương thì không thấm vào đâu, nhưng chúng ta chưa mong được đối đầu với hắn đâu. Lúc này đây chúng ta phải tập trung vào mối nguy trước mặt, và tiêu diệt Ordeen trước khi mụ mở rộng cổng dịch chuyển của mụ."
"Thế nghĩa là sao vậy ạ?"
"Mụ Ordeen đã nhiều lần tới Hy Lạp trong hàng ngàn năm qua; mụ chỉ hiện ra trên vùng đồng bằng trước viện Meteora, nơi có hàng ngàn tu sĩ sinh sống. Mụ ghé qua bảy năm một lần, lần sau bao giờ cũng thảm khốc hơn lần trước. Các tu sĩ sử dụng lời cầu kinh để bảo vệ tu viện của họ, và cố gắng ghìm chân mụ trong phạm vi vùng đất đó. Nhưng dần dà quyền năng của mụ tăng lên, trong khi hiệu quả của các tu sĩ bắt đầu giảm xuống. Và giờ đây khi Quỷ Vương đang ở trên thế gian, Ordeen có thể kể như hắn là đồng minh của mình và thế lực bóng tối mạnh mẽ hơn rất nhiều. Dưới sự chỉ đạo của Quỷ Vương, ngày càng nhiều thăng yêu nữ theo tháp tùng mụ: và lần này, có vẻ chắc chắn là mụ Ordeen sẽ sử dụng chúng để tiêu diệt những tu sĩ không được bảo vệ trong các tu viện ở cao trên sườn đá. Giết sạch rồi thì những lời kinh cầu từng được dùng để giữ chân mụ sẽ không còn nữa. Mụ sẽ có thể lấn tới đi tàn phá những vùng đất khác."
"Người ta đã có thể kìm được chân được mụ chỉ bằng những lời cầu kinh thôi sao? Vậy thì những lời cầu nguyện thực sự có hiệu lực hả mẹ?"
"À, cho dù là ai cầu nguyện đi chăng nữa, chỉ cần họ niệm lên không ích kỷ bằng trái tim không vụ lợi, thì nguồn sáng sẽ được củng cố. Vậy nên, dù có thuyên giảm vì thế lực bóng tối ngày càng lớn mạnh, nhưng những tu sĩ ở viện Meteora mãi là lực lượng hùng hậu. Đó là lý do chúng ta cần phải tấn công ngay lúc này trước khi họ bị áp đảo. Chỉ lời nguyện không thôi đã không còn đủ sức đương đầu với Ordeen kết hợp với Quỷ Vương nữa rồi."
"Thế ra đó là nơi chúng ta sẽ đến - thành trì của Ordeen gần viện Meteora?"
Đúng thế - thành Ord, sào huyệt của Ordeen, luôn hiện ra qua cổng lửa dịch chuyển nơi phía nam tu viện Meteora, gần một thị trấn có tường bao quanh gọi là Kalambaka. Cứ đúng mỗi bảy năm một lần -xê xích một tuần gì đấy. Lần này chúng ta phải chặn được mụ ta một lần cho dứt điểm. Nếu chúng ta thất bại, thì lần sau mụ sẽ càng trở nên mạnh hơn và sẽ không còn nơi nào được an toàn cả. Nhưng Hạt này sẽ là nơi gặp nhiều nguy hiểm nhất. Mẹ là cựu thù của Ordeen. Nếu mẹ không thể tiêu diệt được mụ, mụ sẽ san bằng Hạt để trả thù. Quỷ Vương sẽ nói với mụ rằng bảy đứa con của mẹ - là thứ mà mẹ trân quý nhất- đều đang sống ở Hạt, thế là mụ sẽ diệt triệt cả Hạt. Đám tùy tùng đồ tể sẽ truy sát và giết hại hết thảy mọi người. Đó là lý do vì sao chúng ta phải tiêu diệt mụ ấy bằng mọi giá."
Tại bữa ăn tối, Mẹ ngồi ở đầu bàn. Tất cả chúng tôi đều thưởng thức món cừu hầm tuyệt vời của bà còn bà có vẻ trông thoải mái hơn, bớt lo lắng, bất chấp những gì chúng tôi sẽ sớm phải đương đầu ở Hy Lạp. Tôi nhớ rõ lắm chứ vì đó là lần cuối cùng tất cả chúng tôi - mẹ, anh Jack, anh James, chị Ellie, bé Mary và tôi - cùng ngồi quanh một bàn mà.
Trước buổi ăn tôi có nói chuyện với chị Ellie và anh James.
Anh James có vẻ không có ý kiến gì còn Ellie lại hơi dè dặt, chắc là vì những phù thủy đang cắm trại ở ngoài trảng cỏ phía nam. Còn giờ, tại bữa tối, tôi có thể cảm nhận thấy sự căng thẳng trong không khí - đa phần là bắt nguồn từ anh Jack.
Anh Jack nói lời tạ ơn trước bữa ăn, và tất cả chúng tôi, trừ Mẹ ra, đều đồng thanh "Amen." Mẹ thì chỉ kiên nhẫn ngồi chờ, mắt nhìn chăm chăm vào tấm trải bàn.
"Được ngồi đây cùng tất cả các con thật vui quá," mẹ nói sau khi chúng tôi vừa chấm dứt cầu nguyện. "Buồn thay bố các con không thể ở đây cùng chúng ta, nhưng chúng ta nên luôn nhớ về những tháng ngày hạnh phúc thôi."
Bố tôi qua đời vào mùa đông năm tập sự đầu tiên của tôi. Ông bị nghẽn đường hô hấp mà đến ngay cả tài thầy lang của mẹ cũng không thể cứu sống ông được. Mẹ tôi đau khổ lắm.
"Mẹ mong mấy đứa khác cũng có thể về thăm," mẹ nói, giọng buồn buồn, "nhưng lúc này mấy anh em còn có cuộc đời của riêng mình, với những lo toan riêng. Chúng ta vẫn luôn nhớ đến anh em và mẹ tin chắc rằng mấy anh em cũng thế..."
Dù có mấy cái vắng mặt đáng buồn là thế, mẹ vẫn nói chuyện rôm rả, nhưng sự căng thẳng trong phòng vẫn leo thang và tôi nhận thấy cả anh Jack lẫn chị Ellie đều không mấy thoải mái. Có lúc qua cửa sổ để mở, chúng tôi nghe thấy những âm thanh như tiếng niệm chú vọng từ phía trảng cỏ phía nam. Là đám phù thủy ở Pendle. Mẹ thì phớt lờ mà trò chuyện tiếp nhưng chị Ellie thì rùng mình trông như sắp khóc.
Anh Jack đặt tay lên vai chị rồi đứng dậy đóng cửa sổ lại.
James cố làm giảm bớt bầu không khí ngột ngạt trong phòng bằng cách kể cho tôi nghe những kế hoạch của anh về nhà máy bia mà anh đang ấp ủ tiến hành trong năm tới. Nhưng đó vẫn là bữa ăn vô cùng căng thẳng và lóng ngóng. Cuối cùng chúng tôi cũng dùng bữa cho xong rồi đến đi giờ ngủ.
Thật lạ lùng khi được ngủ lại trong căn phòng cũ của chính tôi thuở xưa. Tôi đến ngồi trên chiếc ghế làm bằng thân cây liễu gai, phóng tầm mắt qua cửa sổ, nhìn ra trang trại và những cánh đồng cỏ, xa xa về phía hướng Đồi Treo Cổ bên ngoài trảng cỏ phía bắc. Ánh trăng sáng vằng vặc, đổ ánh bàng bạc xuống vạn vật, tôi cố vờ như mình đang còn ở cái thời trước khi tôi học việc với Thầy trừ tà. Tôi lôi hết những ký ức và trí tưởng tượng, và trong một khoảnh khắc cũng dối được lòng rằng bố thì vẫn còn sống còn mẹ chưa từng bỏ về Hy Lạp; rằng mẹ vẫn hàng ngày phụ giúp công việc đồng áng và làm bà lang kiêm bà mụ của địa phương.
Nhưng tôi đã không thể gạt sự thật ra khỏi tâm trí mình. Chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi, không gì có thể được như xưa nữa. Tôi leo lên giường cùng cảm giác mất mát lẫn đau thương to lớn đến nỗi cổ họng nghẹn lại. Mãi tôi mới thiếp được đi.
Bill Arkwright đến lúc gần trưa ngày hôm sau. Vuốt, con sói săn đen thui to kềnh càng của ông phóng băng qua sân đến chỗ tôi; hai con cún con của nó, con Máu và con Xương, lon ton bên mẹ.
Tôi vỗ vỗ nhẹ Vuốt trong khi đám con cứ hí hửng chạy vòng vòng xung quanh. Ông Arkwright mang theo thanh trượng to đùng có lưỡi dao sắc lẻm. Ông nghênh ngang bước đi, mái đầu húi sát bóng lên dưới ánh nắng. Trông ông có vẻ thân thiện hơn nhiều so với lần gặp mặt trước, gương mặt rạng rỡ với nụ cười nồng hậu.
"A, cậu Ward, rất vui gặp lại cậu," ông nói. Nhưng vẻ mặt tôi có gì đó khiến nụ cười của ông tan biến. "Trông mặt cậu thì ta biết có chuyện gì đó rồi," ông tiếp, lắc lắc đầu. "Đúng chứ?"
"Đúng ạ, thưa ông Arkwright. Mẹ con đang bắt tay với một số phù thủy ở Pendle. Bà phải làm thế vì bà cần sự trợ giúp của họ để chống lại thế lực bóng tối ở quê hương bà.
Bà muốn cả con, ông và thầy Gregory cùng đi đến Hy Lạp một chuyến để chiến đấu với mụ Ordeen. Thầy con đã vô cùng giận dữ khi ông nghe đến chuyện liên minh nên đã bỏ thẳng về Chipenden rồi. Thầy nói nếu con không theo ông ấy về, thì con sẽ không thể tiếp tục theo học việc nữa. Con thấy thật khó xử quá, ông Arkwright ạ."
"Ta chả ngạc nhiên gì đâu cậu Ward. Nhưng ta có thể hiểu được phản ứng của ông Gregory. Những gì mẹ cậu yêu cầu ông ấy làm hoàn toàn trái ngược với những gì ông ấy đặt lòng tin vào."
"Vâng, con từng đã phải chọn lựa giữa những gì mẹ cần và thầy Gregory muốn," tôi nói với ông Arkwright. "Thật không dễ dàng chút nào cả nhưng lòng trung thành tiên quyết của con luôn phải là dành cho mẹ thôi. Bà đã cho con mạng sống này và con lại là đứa con thứ bảy. Vì thế, bà phải quyết định điều gì là tốt đẹp nhất cho con."
"Cậu phải đưa ra lựa chọn vô cùng khó khăn thật cậu Ward, nhưng tôi nghĩ cậu nói đã đúng đấy. Về phần tôi, hình như tôi cũng cần phải đưa ra quyết định đây. Tôi sẽ nghe những gì Mẹ cậu nói bằng đầu óc cởi mở. Phải công nhận chuyện này quả là một thử thách - nhưng việc đi đến một nơi rất xa như vậy chắc chắn là hào hứng lắm. Cho nên đến lúc này tôi vẫn chưa nói có hay không nhé. Tôi phải chờ nghe thêm nhiều nữa từ chính miệng mẹ cậu kia. Cậu bảo là liên minh với bọn tôi tớ của bóng tối chứ gì? Ha, đôi khi chúng ta cũng cần phải thỏa hiệp để có thể tồn tại chứ. Tôi với cậu chẳng ai có thể có mặt tại đây ngay lúc này nếu không phải là nhờ Grimalkin, mụ phù thủy sát thủ đấy thôi."
Đúng quá chứ còn gì nữa. Grimalkin đã chiến đấu sát cánh bên tôi trong vùng đầm lầy, và chúng tôi đã cùng nhau tiêu diệt Morwena cùng một đám thuỷ phù thuỷ. Không có ả thì tôi chắc đã tiêu đời rồi. Là tôi tớ của thế lực bóng tối hay không, nhưng làm đồng minh với Grimalkin xứng đáng lắm chứ. Có vẻ như rõ ràng là ông Arkwright không có quá thận trọng như thầy tôi.
Chúng tôi gặp Mẹ đang nói chuyện với James ở sau kho chứa cỏ. Khi thấy chúng tôi, mẹ rời khỏi anh mà đến đón khách. "Mẹ, đây là ông Bill Arkwright ạ," tôi nói với mẹ. "Ông đến để nghe những điều Mẹ muốn nói đấy."
"Rất vui gặp bà, bà Ward," ông Arkwright vừa nói vừa khẽ nghiêng người. "Tôi tò mò với những gì cậu con trai bà mới kể cho tôi nghe nên tôi muốn biết tường tận hơn."
Mẹ quay sang đối mặt tôi và mỉm cười đôn hậu.
"Mẹ muốn nói chuyện riêng với ông Arkwright một lát. Sao con không đi dạo đến trảng cỏ phía nam nơi mấy đống lửa trại ấy nhỉ. Ở đó có người cũng muốn nói chuyện với con đấy."
"Gì cơ? Một trong số những phù thủy á?" tôi hoang mang. "Sao con không tự tìm hiểu xem sao?"
Tôi thắc mắc sao mẹ lại không thể nói chuyện với ông Arkwright với sự có mặt của tôi ở đó, nhưng tôi cũng gật đầu và để họ lại nói chuyện.
Những đám lửa trại rải rác suốt cánh đồng rộng lớn đến tận nơi giáp ranh với trang trại hàng xóm, ông Wilkinson - có đến cả nửa tá đám lửa, ngồi quanh từng đám là hai hoặc ba phù thủy gì đấy. Ai là người muốn nói chuyện với tôi? Tôi tự hỏi. Khi đi ngang qua những đám lửa trại, tôi có thể trông thấy thức ăn đang được nấu, và một lần nữa lại có cả mùi hương món thỏ hầm thơm phức.
Đến khi đấy thì tôi nghe tiếng bước chân ngay sau lưng, tôi quay phắt người lại, há hốc kinh ngạc. Đối diện với tôi là một cô bé cao chừng bằng tôi. Cô bé đi giày mũi nhọn, bộ váy đen thắt ngang eo bằng cọng rơm.
Alice.