Chương 5 Alice Deane
Tớ nhớ cậu quá, Tom Ward," Alice thốt lên, gần như phát khóc. "Lâu nay không có cậu, tớ chẳng còn là tớ nữa."
Cô ấy chạy đến bên tôi, rồi chúng tôi ôm nhau thật chặt. Tôi nghe tiếng cô ấy nức nở, bờ vai run run. Khi chúng tôi rời nhau ra, tự nhiên tôi thấy mình tội lỗi đầy người.
Dù hiện đang hân hoan vì được gặp lại cô bé, nhưng bao tuần đằng đẵng qua tôi đã vâng theo lời Thầy trừ tà mà quay lưng đi mỗi khi Alice cố gắng liên lạc với tôi.
"Cám ơn cậu vì dùng gương cảnh báo tớ về Maenad nhé, Alice. Nếu không nhờ cậu thì giờ này chắc mụ đã giết tớ mất rồi."
"Lúc đó tớ sợ là cậu sẽ không nghe tớ cơ, Tom ạ. Vì trước đó mấy lần tớ cũng cố liên lạc với cậu nhưng cậu đều lờ đi."
"Tớ chỉ làm theo những lời Thầy trừ tà bảo thôi."
"Nhưng chẳng lẽ cậu lại không thể dùng gương thêm một lần sau khi tớ cảnh báo cho cậu à? Chỉ đơn giản để báo cho tớ biết là cậu vẫn bình yên ấy? Tớ lo đến phát ốm lên được. Mẹ cậu bảo tớ là bà sẽ gặp cậu ở đây khi bà liên lạc với tớ qua gương và bảo tớ đến đây. Cho nên tớ đoán chắc cậu vẫn ổn."
Tôi cảm thấy thật xấu hổ nhưng vẫn cố bao biện: "Tớ không sử dụng gương được, Alice. Tớ đã hứa với thầy là sẽ không sử dụng nó rồi."
"Nhưng giờ mọi thứ thay đổi rồi, đúng không nào? Cậu chả phải lo lắng về lão Gregory nữa, đúng không? Tớ sẽ đến Hy Lạp, với cậu, với Mẹ cậu. Cuối cùng thì chúng ta có thể ở bên nhau. Và tớ mừng khi ông ta quyết định không đi cùng chúng ta. Tụi mình sẽ không bị ông ấy rình mò nhòm ngó nữa, nhỉ?"
"Đừng có nói về Thầy trừ tà bằng kiểu ấy!" tôi giận dữ nạt cô bé. "Là thầy lo cho tớ. Lo tớ sẽ bị dụ dỗ, bị lôi kéo vào thế lực bóng tối. Lo rằng Quỷ Vương sẽ dụ được tớ về phe của hắn. Đó là lý do thầy không cho tớ có bất cứ tiếp xúc nào với cậu đấy Alice. Ông chỉ cố bảo vệ tớ thôi. Dẫu sao đi nữa," tôi tiếp tục, "sao cậu biết là Thầy sẽ không đi cùng? Cậu theo dõi bọn tớ à?"
"Ôi Tom ơi, đến bao giờ cậu mới biết rằng chẳng có gì là tớ không biết cả?"
"Vậy ra cậu theo dõi chúng tớ đấy."
"Không phải vậy. Tớ chả thèm làm thế. Có khó khăn để hiểu cho ra vấn đề đâu khi ai ai cũng trông thấy ông ta đùng đùng đi thẳng về hướng Chipenden cơ chứ."
Trong thoảng chốc, dù là nói năng hùng hổ thế, nhưng ý nghĩ rằng nếu Thầy ở Chipenden, thì thật sự sẽ chẳng còn gì ngăn cản tôi và Alice nữa khiến tôi mừng rơn. Nhưng rồi tôi lại thấy tội lỗi quá thế là dập tắt ngay cái ý nghĩ đấy.
"Nghe này, Tom, chuyến đi này sẽ thật thú vị đấy. Quan điểm của Mẹ cậu hoàn toàn khác với lão Gregory. Bà chả bận tâm đến việc chúng ta ở bên nhau và bà vẫn giữ vững quan điểm của bà nói vào năm ngoái. Rằng cùng nhau chúng ta có thể tiêu diệt Quỷ Vương-"
"Là bố đẻ của cậu đấy nhé Alice!" Tôi cắt lời Alice. "Tớ đã biết cái bí mật của cậu rồi. Quỷ Vương chính là cha đẻ của cậu, đúng không?"
Alice há hốc mồm, cặp mắt mở to kinh ngạc. "Sao cậu biết được điều đó?"
"Chính hắn nói cho tớ nghe!"
Cô bé trông hoàn toàn bị bất ngờ. "Thôi, chối thì ích gì. Nhưng đó không phải là bí mật của tớ đâu Tom. Tớ thậm chí cũng chẳng biết điều đó vào cái đêm trước khi lão Gregory đuổi tớ đi. Tớ hãi lắm, khi phải đối diện với Quỷ Vương, rồi khi hắn bảo tớ chính là con gái hắn thì tớ còn hãi hơn nữa kia! Cậu có tưởng tượng được điều đó là như thế nào không? Tớ tưởng rằng tớ phải thuộc về hắn. Rằng tớ đang trên đường xuống địa ngục. Sẽ bị thiêu đốt ở đó ngàn đời. Khi hắn hiện diện tớ cảm thấy bất lực đến mức hễ hắn bảo gì là tớ làm theo thôi. Nhưng ngay khi tớ quay trở lại Pendle, Mẹ cậu dùng gương liên lạc tớ. Bảo rằng tớ mạnh mẽ hơn tớ vẫn nghĩ rất nhiều. Bà đã làm tớ tự tin vào bản thân mình hơn. Tớ đã suy nghĩ thấu đáo về chuyện này rồi Tom à. Và vì thế tớ sẽ chiến đấu chống lại hắn. Vậy tớ có thể làm gì khác ngoài việc cố hết sức mình đây?"
"Bao suy nghĩ và cảm xúc đan xen rần rật trong tôi. Lúc trước mẹ và Alice từng liên lạc với nhau qua gương. Rõ ràng trò này vẫn đang tiếp diễn. Tôi thấy bất an quá.
"Thật vẫn không thể tin nổi là Mẹ bắt tay cùng những phù thủy khác!" tôi nói, tay chỉ về phía những đốm lửa trại đang bập bùng quanh chúng tôi.
"Nhưng tất cả bọn họ, những phù thủy ấy đều là kẻ thù không đội trời chung với Quỷ Vương mà. Có đến hai mươi lăm phù thủy hoặc hơn thế nữa sẽ đi cùng chúng ta. Họ hiểu ra là đã phạm sai lầm to lớn khi triệu hồi hắn vào qua cổng dịch chuyển, vì hiện tại hắn đang khiến họ phải phục tùng mệnh lệnh của hắn. Nên họ sẽ chiến đấu chống lại. Tiêu diệt mụ Ordeen, và đó sẽ là một đòn mạnh giáng xuống Quỷ Vương. Vài phù thủy từ mỗi tộc chính sẽ đi cùng chúng ta. Mẹ cậu đã sắp xếp cả. Đúng theo những gì bà muốn. Tớ mừng vì được đến đây Tom à, cách xa khỏi Pendle ấy."
Chỉ mới năm ngoái thôi, tộc phù thủy Malkin đã bắt cóc anh Jack và gia đình của anh, là ruột rà máu mủ của Mẹ, nhưng giờ thì bà đang ở đây, đang ra lệnh cho nhà Malkin cùng những phù thủy khác ở Pendle, đang liên quân với chúng để cùng nhau giành chiến thắng. Khó chấp nhận được quá. Và còn cả Alice nữa - cô bé mưu toan chuyện gì khi còn ở Pendle nhỉ? Liệu cô nàng có lại thiên hơn về phe bóng tối chăng?
"Ở đấy thế nào rồi?" tôi hỏi. "Rồi cậu ngụ ở đâu?"
"Chủ yếu là với Agnes Sowerbutts. Tớ cố tránh xa mấy kẻ khác nhưng cũng chẳng dễ dàng gì."
Agnes là cô của Alice - một người trong dòng họ Deane sống ngoài rìa làng hoàn toàn tách biệt. Bà ta sử dụng gương để nắm được những gì đang diễn ra ngoài kia, là một thầy lang và dĩ nhiên không phải là một phù thủy độc; Pendle xấu xa là thế, nhưng Alice đã luôn cố gắng ở tại nơi thích hợp nhất có thể. Nhưng 'mấy kẻ khác' là sao ấy nhỉ?
"Thế cậu còn gặp gỡ ai nữa?"
"Mab Mouldheel với hai con em của nó."
"Chúng muốn gì cơ?"
Mab, dù mới mười lăm mười sáu tuổi gì đấy, nhưng đã là tộc trưởng của tộc Mouldheel. Cô ả là một trong những phù thủy bói cầu tinh cừ nhất trong toàn bộ vùng Pendle, có khả năng dùng gương đọc thấu tương lai. Cô ta cũng là một phù thủy độc thường xuyên sử dụng máu người.
"Chúng biết về chuyến đi Hy Lạp và những dự định của chúng ta, vì Mab thấy được thông qua quả cầu. Chúng cũng muốn đi theo."
"Nhưng Mab đã có vai trò to lớn trong việc đưa Quỷ Vương xâm nhập vào thế giới của ta cơ mà Alice. Sao giờ nó lại muốn tiêu diệt một trong mấy tên tay sai của Quỷ Vương chứ?"
"Bọn nó biết là đã phạm sai lầm nên giờ muốn sửa sai.
Cậu không nhớ là Mab miễn cưỡng lắm mới gia nhập cùng hai tộc phù thủy kia à? Nó là nương tay với cậu lắm đấy, và chỉ làm thế vì cậu trở mặt với nó mà đuổi nó ra khỏi tháp Malkin thôi."
Đúng thật. Tôi đã lừa cô ta thả hai người chị của mẹ, là hai phù thủy nữ yêu, ra khỏi rương. Để trả thù, cô ta đã cho người của mình bắt tay với tộc Deane và Malkin để triệu gọi Quỷ Vương.
"Thế chuyện gì xảy ra, Alice? Họ có ở đây không? Họ có đi cùng chúng ta không?"
"Mẹ cậu bảo tớ phải liên lạc lại với Mab yêu cầu nó đi cùng. Chưa tới đây đâu nhưng cũng sắp rồi."
"Ngoại trừ Mẹ tớ ra, mấy phù thủy có ai biết bố cậu là ai không?"
Alice lắc đầu lấm lét nhìn quanh.
"Tớ chẳng nói với ai cả," cô thì thào. "Theo như những gì họ biết, thì cha tớ vẫn là Arthur Deane, và tớ muốn cứ để yên vậy đi. Nếu biết được tớ là ai, bọn họ chẳng bao giờ tin tớ nữa."
"À, thế cậu đói không, Tom?" Cô bé lại nói tiếp, hơi cao giọng. "Tớ nấu mấy con thỏ kìa. Đúng kiểu cậu thích ấy nhé!"
"Không đói đâu, cảm ơn cậu nhé Alice," tôi đáp. Dù muốn ở bên Alice lắm ấy, nhưng tôi cũng cần có thời gian để bình tâm suy nghĩ nữa đã."
Có cả đống chuyện phải suy nghĩ cho thấu đáo.
Alice trông có phần thất vọng và tự ái. "Mẹ cậu bảo mọi người phải tránh thật xa ngôi nhà để không phải khiến cho Jack và Ellie bực bội. Họ không muốn những phù thủy ở gần họ, đúng không? Chúng ta chỉ có thể gặp nhau nếu cậu ra ngoài này với bọn tớ thôi."
"Không cần lo đâu, Alice. Tớ sẽ ra ngoài này. Tối mai nhé." "Cậu hứa đấy chứ?" cô hoài nghi hỏi lại.
"Ừ, tớ hứa."
"Tớ chờ đấy. Thế mai cậu có ăn tối cùng tớ không?" "Dĩ nhiên rồi. Vậy gặp cậu ngày mai nhé."
"À còn một điều nữa trước khi cậu quay về trang trại, Tom. Grimalkin đang ở đây đấy. Bà ta cũng đi cùng chúng ta đến Hy Lạp. Bà ta muốn nói chuyện với cậu. Ở bên kia kìa," Alice vừa nói vừa chỉ tay về phía cây sồi to lớn ngay phên ngoài trảng cỏ. "Tốt nhất cậu nên đến và gặp bà ta ngay đi."
Chúng tôi ôm tạm biệt - một cảm giác thật hạnh phúc khi lại được ôm cô bé. Đã đến lúc đi gặp Grimalkin. Tôi nhìn về phía cây sồi và tim bắt đầu đập nhanh hơn. Grimalkin là một phù thủy sát thủ thuộc tộc Malkin. Đã có lúc bà ta từng truy sát tôi, nhưng lần gần đây nhất khi tôi gặp bà ta thì chúng tôi lại cùng sát cánh bên nhau chiến đấu.
Thôi tốt hơn là giải chuyết cho xong việc này cho rồi, tôi mỉm cười gật đầu với Alice, rồi cất bước thẳng về phía góc cánh đồng. Hàng rào cây táo gai có hở một khoảng nhỏ để tôi lách qua, thế là tôi trông thấy nữ phù thủy sát thủ kia đang đứng chờ, lưng quay về phía cây sồi già.
Hai tay bà ta buông thõng xuống, nhưng như thường lệ thân hình uyển chuyển của bà vẫn đan chéo chằng chịt những sợi đai da cùng vỏ bao chứa vũ khí giết người: nào lưỡi dao, nào móc câu nào chiếc kéo đáng sợ mà bà ta dùng để róc xương xẻ thịt quân thù.
Đôi môi tô đen sì của Grimalkin cười toe làm lộ những chiếc răng sắc lẻm; bộ răng này đã được dũa thành những mũi nhọn chết người. Dẫu như thế, bà này vẫn toát ra một vẻ đẹp hoang dại; vẻ kiều diễm và thần thái của một kẻ săn mồi bẩm sinh.
"Ôi, cậu nhóc, chúng ta lại gặp nhau,"bà ta nói. "Lần trước lúc gặp nhau, ta đã hứa sẽ đem cho cậu một món quà để mừng tuổi."
Ở Pendle, Grimalkin từng bảo tôi, trong ngày lễ Tạ ơn vào Đêm Của Các Phù Thủy, trước ngày sinh nhật lần thứ mười bốn của đứa con trai của tộc phù thủy, cậu ta sẽ trở thành người đàn ông thực thụ. Tôi lên mười bốn vào ngày mùng ba tháng Tám năm ngoái, Đêm Của Các Phù Thủy thì cũng qua mất rồi. Bà ta đã hứa sẽ tặng tôi một món quà để đánh dấu sự kiện đó, và yêu cầu tôi đến Pendle để nhận. Làm sao được. Tôi chẳng nghĩ Thầy trừ tà sẽ cho phép tôi nhận bất cứ món quà gì từ một phù thủy đâu!"
"Giờ đã sẵn sàng nhận món quà chưa nào, cậu bé?" Grimalkin hỏi tôi.
"Còn tùy là gì đã," tôi trả lời, cố gắng giữ giọng mình được lịch sự hòa nhã nhất có thể dù trong đầu có đang nghĩ gì đi nữa.
Bà ta gật đầu, rời người khỏi cây sồi, tiến về tôi một bước. Mắt bà ta nhìn chòng chọc vào tôi làm tôi bất chợt thấy vô cùng nôn nao căng thẳng.
Grimalkin mỉm cười. "Có lẽ tốt hơn hết là ta nói cho cậu biết rằng Mẹ cậu đồng ý là ta nên làm việc này. Nếu không tin, cậu có thể hỏi Mẹ cậu.
Grimalkin không nói dối - bà ta tuân thủ nghiêm ngặt theo nguyên tắc của lòng tự trọng. Nhưng mà mẹ tôi lại liên lạc với mọi phù thủy ở Pendle ư? Tôi tự hỏi. Cứ dần dà rồi, có vẻ như tất cả những gì mà tôi tin tưởng, những gì thầy đã dạy cho tôi, đều vỡ tan đi cả. Điều mà mẹ muốn cho tôi dường như cứ liên tục xung khắc với những mong muốn của Thầy trừ tà. Tôi phải đưa ra một quyết định nữa, mà có quyết thế nào, thì hoặc mẹ hoặc thầy sẽ không được hài lòng. Nhưng một lần nữa tôi quyết định rằng nhu cầu của mẹ phải được ưu tiên hơn của thầy, thế là tôi khẽ gật đầu với Grimalkin và đồng ý nhận món quà.
"Đây, cậu bé. Đây là lưỡi gươm..." Bà ta chìa ra cái vỏ bọc bằng da. "Hãy cầm lấy."
Trong khi bà ta chăm chú quan sát, tôi tháo tấm vỏ bọc và lấy ra một con dao găm ngăn ngắn. Khi đấy tôi mới nhận thấy tấm vỏ bọc bên ngoài ấy thực ra là một cái bao da có dây đeo chéo.
"Cậu phải đeo chéo lên vai rồi ra sau lưng thế này này," bà ta giải thích. "Cái bao da phải luôn ở ngay gáy của cậu để cậu có thể với tay qua vai phải rút được dao. Lưỡi dao uy lực vô biên và có thể làm tổn thương đến cả những tên tôi tớ hùng mạnh nhất của thế lực bóng tối đấy."
"Có thể tiêu biệt Quỷ Vương không ạ?" tôi hỏi.
Grimalkin lắc đầu. "Không đâu, nhóc ạ. Ta cũng chỉ mong là nó có thể làm được thế - nếu vậy ta đã dùng nó từ lâu rồi. Mà ta cũng có thêm một món quà cho cậu đấy. Đến gần đây - Ta không cắn đâu!"
Tôi thận trọng bước tới một bước. Grimalkin nhổ nước bọt vào tay phải rồi nhanh chóng nhúng ngón trỏ trái vào. Đoạn bà ta hơi rướn người, vẽ một đường tròn ươn ướt ngay trên trán tôi đồng thời lầm rầm gì đó. Tôi chợt thấy lạnh toát trong đầu, rồi cảm giác nhột nhạt râm ran lan khắp xương sống.
"Thế, xong rồi đấy, cậu bé. Giờ nó thuộc quyền sở hữu cho cậu sử dụng rồi."
"Là gì thế ạ?"
"Món quà thứ hai của ta là lời bí nguyện. Thầy cậu chưa dạy cho cậu thứ này à?"
Tôi lắc đầu, biết chắc rằng thầy mình sẽ nổi đóa lên nếu biết được tôi nhận một thứ như thế này từ một phù thủy. "Là gì thế?"
"Nó được gọi là 'bí' vì không ai, kể cả phù thủy tinh cầu rất lão luyện, cũng có thể đoán được khi nào nó sẽ được sử dụng ra sao, cũng như kết quả là gì. Ta đã rất tốn công tốn sức lắm mới tạo ra được nó: bao quyền năng tích tụ qua tháng năm mà giờ đây cậu có thể tung ra chỉ bằng vài lời niệm chú. Vì vậy chỉ nên sử dụng nó khi thực sự cần kíp và mọi nỗ lực khác đều đã thất bại. Bắt đầu bằng 'Tôi nguyện' rồi nói ra rành rọt điều cậu muốn. Sau đó lặp lại điều cậu muốn thêm lần nữa. Thế là xong."
Chỉ nghĩ đến việc phải sử dụng thứ quyền năng bóng tối này không thôi là tôi đã thấy khó chịu trong người rồi.
Grimalkin quay đi. "Hãy nhớ phải vận đến lời bí nguyện hết sức thận trọng đấy. Đừng bỏ phí. Mà cũng đừng coi nhẹ."
Nói đoạn bà ta lách người qua hàng rào bỏ về phía đống lửa trại gần nhất mà không một lần ngoái lại.
Tôi trở về nông trang thì thấy ông Arkwright đang xích ba chú chó vào kho chứa cỏ.
"Tôi chẳng thích làm thế này đâu, cậu Ward ạ, nhưng thế này là tốt nhất. Con Vuốt vốn rất thích xưng bá một cõi. Mấy con chó ở trang trại của cậu chắc sẽ toi sớm nếu tôi thả rông con Vuốt mất."
"Ông đã quyết định rồi ạ? Ông sẽ đi cùng bọn cháu đến Hy Lạp à?" tôi hỏi.
"Ừm. Điều trăn trở duy nhất của tôi là phải bỏ ngỏ vùng phía Bắc của Hạt. Chắc chắn lúc tôi trở về thì sẽ có nhiều hơn một thủy phù thủy để tiêu trừ rồi, nhưng mẹ cậu đã xoay chuyển tôi. Đúng là bà thật có sức thuyết phục. Thôi thế thì Hạt này phải ráng tự cầm cự vậy, lúc này việc hệ trọng đang ở phía bên kia đại dương kia."
"Thế mẹ con có nói bao giờ mình xuất hành không ạ?" tôi hỏi. Tôi chợt nhận ra là mẹ tôi chẳng nói gì nhiều cho tôi biết cả."
"Chậm nhất là hai ngày nữa đấy cậu Ward. Chúng ta sẽ đi đến mỏm Sunderland rồi đi thuyền từ đó. Mà cậu cũng không cần phải lo lắng về ông thầy già của cậu đâu, thầy Gregory ấy. Ông ấy cứ khư khư theo cách của mình thôi, nhưng đôi khi còn có những cách khác nhau để đạt đến cùng một mục đích chúng ta mong muốn mà. Nếu ông ấy không nghĩ lại, cậu vẫn có thể tiếp tục làm tập sự với tôi. Tôi rất sẵn lòng nhận cậu."
Tôi cảm ơn lời đề nghị của ông, nhưng tận trong sâu thẳm tôi vẫn thất vọng vô cùng. Dẫu tôi có thích ông Arkwright thế nào đi nữa, thì ông ấy vẫn không phải là Thầy John Gregory, nghĩ lại thấy mình sẽ không thể hoàn tất khóa huấn luyện cùng thầy khiến tôi đau lòng quá.
Tôi quay vào trong nhà thì thấy anh Jack đang dắt bò ra chuẩn bị vắt sữa.
"Ai thế?" anh hỏi. "Nhìn dáng chắc là một thầy trừ tà khác nữa chứ gì."
"Đúng ạ," tôi đáp. "Đó là ông Bill Arkwright ở phía Bắc của Hạt. Mẹ mời ông đến."
"Ồ," anh kêu lên, chẳng tỏ vẻ gì là vui vẻ. "Có vẻ như mấy ngày này, anh là người cuối cùng biết được ai là khách được mời đến nông trại của chính mình đấy nhỉ."
Đúng lúc ấy, từ làn gió phía nam thổi vào, tôi nghe văng vẳng một âm thanh rì rì là lạ, nghe như tiếng hát lẫn tiếng cầu kinh. Là tiếng của các phù thủy, chắc là đang thực hiện tế lễ gì đây.
"Mẹ nói những phù thủy đó đứng về phe ta," Jack rầu rầu bảo, hất đầu về phía trảng cỏ phía nam. "Thế còn cả đám phù thủy ở Pendle thì sao, những người không đứng về phía chúng ta ấy? Liệu bọn chúng không mò tới trang trại lần nữa khi mọi người đã đi hết à? Khi ở đây chỉ có mỗi anh cùng James và gia đình của anh đấy. Ellie sợ là sợ như vậy. Cô ấy đã chịu đủ mọi sự căng thẳng trong hai năm qua. Gần điểm kịch ngưỡng rồi."
Tôi hiểu chứ. Chị Ellie luôn lo lắng rằng chuyện tôi trở thành tập sự của Thầy trừ tà sẽ đẩy gia đình chị vào vòng nguy hiểm từ thế lực bóng tối. Nỗi lo của chị là hoàn toàn có căn cứ, năm ngoái chị đã bị sảy thai khi làm tù nhân của tộc Malkins. Tôi chẳng thể nói được gì để an ủi Jack nên đành câm miệng lại vậy.