← Quay lại trang sách

Chương 6 Lời Tiên Tri Đáng Sợ

Tối hôm đó tại bữa ăn, chỉ có mình mẹ, tôi và anh James. Hình như bé Mary bị đau bụng, nên anh Jack và chị Ellie phải đưa bé đi ngủ sớm, nhưng tôi đoán là do anh Jack không đồng ý với những việc đang diễn ra tại trang trại nên lấy cớ để tránh mặt.

Mẹ vẫn vui vẻ và tiếp tục trò chuyện, nhưng hầu như chỉ có mình James là thực sự tiếp chuyện bà. Sau rồi anh cũng đi ngủ, để lại mình tôi với mẹ.

"Con đang lo nghĩ gì thế?" Mẹ hỏi.

"Con đang rối trí lắm mẹ ạ."

"Rối ư?"

"À. Thì là chuyện với mấy phù thủy... Mình có thực sự cần họ không mẹ? Rõ ràng là họ đã gây chuyện với anh Jack và chị Ellie, và nếu như không có họ, thì chắc Thầy đã có thể đi cùng chúng ta đến Hy Lạp rồi."

"Xin lỗi nhé con, nhưng chúng ta cần họ chứ. Vì lẽ họ là những chiến binh tuyệt vời, đặc biệt là Grimalkin, và chúng ta sẽ cần đến mọi nguồn lực có thể huy động được trong cuộc chiến chúng ta đang đối mặt. Pháo đài Ord là một nơi vô cùng đáng sợ, và những phù thủy ở Pendle là những người duy nhất mà mẹ biết là không sợ hãi khi phải đi vào vùng đất đó. Mỗi người đều có vai trò của họ."

"Thế còn về những món quà của Grimalkin nào là bí nguyện với dao kiếm kia? Bà ấy bảo là mẹ đã đồng ý để bà ta trao nó cho con. Làm sao mà việc sử dụng bất cứ thứ gì từ thế lực bóng tối được coi là đúng đắn và an toàn chứ mẹ? Mẹ đã gửi con đến chỗ thầy Gregory học việc, rồi giờ lại bảo con làm trái lại với những gì Thầy dạy con."

Tôi nhìn thấy nét thoáng buồn trong ánh mắt mẹ. "Chỉ con mới có thể quyết định liệu có nên dùng những món quà ấy không, con à. Mẹ cũng đang làm những việc mà mẹ thà không làm còn hơn. Mẹ phải làm để dành đại thắng thôi. Đến lúc nào đó có khi con cũng phải làm như vậy. Mẹ chỉ nói được có thế. Con có đang đeo lưỡi gươm đó không?"

"Không, Mẹ ạ, dao trong túi đồ của con ấy."

"Thế thì hãy đeo nó đi, con trai. Vì mẹ. Con có thể làm thế không?"

"Vâng, mẹ. Nếu đó là điều Mẹ muốn, thì con phải làm thôi."

Mẹ đưa hai tay lên ôm mặt tôi, nhìn tôi âu yếm, với mong mỏi là tôi sẽ hiểu hết những gì bà đang nói. "Nếu ta thất bại lần này, cả Hạt sẽ thống khổ. Rồi thế giới còn lại sẽ theo bước. Mụ Ordeen sẽ được thỏa sức hoành hành, nhờ vào sự hỗ trợ của Quỷ Vương. Chúng ta cần đến mọi nguồn lực ta có để chặn đứng điều xấu xa này. Giờ không phải là lúc để phân định sự trợ giúp đó là từ đâu. Mà ta phải giành giữ lấy bằng cả hai tay cho một mục đích tốt đẹp hơn. Mẹ ước gì mình có thể thuyết phục thầy của con cùng nhìn nhận theo hướng ấy. Không, con trai à, chúng ta phải đi đến Hy Lạp và mang theo các phù thủy ở Pendle. Chúng ta không còn lựa chọn nào cả."

Từ hôm đó trở đi tôi luôn làm theo lời Mẹ dặn, luôn đem theo con dao trong cái bao da đeo sát ngay gáy, che dưới lớp áo. Làm sao tôi có thể từ chối Mẹ chứ? Nhưng tôi cảm nhận được rằng mình đang ngày càng sa vào một giai đoạn tăm tối trong cuộc đời mình, tăm tối hơn những gì tôi từng kinh qua khi còn là chân học việc của thầy John Gregory.

Ngày hôm sau, vài giờ trước hoàng hôn, tôi hướng về phía trảng cỏ phía nam như đã hứa với Alice.

Cô bé đang cúi rạp người bên đống lửa trại gần hàng rào cây liễu gai bao quanh nông trại, hơi tách biệt những người khác. Có vẻ như cô bé sống kín tiếng, xa lánh đám phù thủy. Tôi thấy an tâm hơn phần nào. Tôi không muốn cô bé bị những kẻ đó làm ảnh hưởng.

Miếng thịt thỏ đang xiên trên vỉ, sốt mỡ nhỏ giọt xèo xèo trên than hồng.

"Cậu có đói không, Tom?"

"Đói gần chết ấy chứ, Alice. Mùi thơm quá!"

Chúng tôi im lặng ăn món thỏ mà nhìn nhau cười cười. Ăn xong, tôi cảm ơn Alice và khen món ăn rất ngon. Thế mà cô bé không nói gì cả trong một lúc lâu làm tôi cảm thấy ngượng ngập. Hồi xưa chúng tôi luôn có lắm chuyện để nói với nhau, nhưng hôm qua chúng tôi đã thông báo hết tin tức cho nhau nghe rồi, nên giờ dường như chẳng còn gì để nói. Giữa chúng tôi là một khoảng cách nặng nề khó chịu.

"Cậu không có lưỡi à?" Cuối cùng Alice cũng lên tiếng. "Tớ vậy, thì cậu cũng thế!" Tôi vặn vẹo lại.

Cô bé cười buồn. "Mọi chuyện không như cũ nữa đúng không Tom?"

Tôi nhún vai. Những gì cô bé nói là hoàn toàn đúng. Làm sao mọi chuyện lại có thể như cũ được chứ?

"Nhiều chuyện xảy ra quá Alice à. Mọi thứ dường như đang thay đổi."

"Đang thay đổi ư?"

"Kỳ học việc của tớ với thầy Gregory coi như chấm hết, Mẹ thì bắt tay với mấy phù thủy ở Pendle. Còn cậu, người bạn thân thiết nhất thế gian này của tớ, lại hóa ra là con của kẻ thù không đội trời chung với tớ."

"Đừng chứ," Alice thốt lên. "Đừng nói thế."

"Tớ xin lỗi."

"Nghe này, nếu chúng ta cùng đi đến Hy Lạp và chiến thắng, thì mọi thay đổi đều là cho mục đích tốt đẹp nhất mà, đúng không nào? Tớ sẽ chứng minh cho cậu và lão Gregory thấy rằng tớ hoàn toàn khác với cha của mình. Và biết đâu khi lão Gregory cuối cùng cũng nhận ra rằng việc mẹ cậu tạo liên minh chỉ vì lợi ích của Hạt, thì ông ta sẽ nhận lại cậu để cậu có thể tiếp tục theo học thì sao."

"Chắc thế," tôi nói. "Nhưng tớ thấy bất an lắm. Không thoải mái chút nào. Phải chấp nhận bao nhiêu là chuyện."

"Mọi chuyện đã rất bất lợi cho cả hai chúng ta, Tom. Nhưng chúng ta sẽ vượt qua mà, đúng không? Trước giờ vẫn thế."

"Dĩ nhiên là thế rồi," tôi nói với cô bé một cách trìu mến. Chúng tôi vui vẻ chia tay nhau, nhưng tôi thấy lạ lẫm quá khi để Alice lại ngoài đồng với đám phù thủy. Cứ như thể chúng tôi thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy. Tôi bỗng muốn đi vươn tay vươn chân một chốc, nên đánh một vòng ven quanh rìa nông trại về hướng bắc. Lúc này mặt trời cũng vừa lặn xuống đường chân trời, khi tôi đến được chân Đồi Treo Cổ, tôi bắt gặp bóng ba người đang đứng chờ trong bóng tối bên ngoài hàng rào. Tới gần thì tôi nhận ra bọn họ. Đó là Mab và mấy đứa em, ba phù thủy thuộc tộc Mouldheel.

Mab đang đứng dựa vào một cái cây mà nhìn tôi trừng trừng. Tôi nhớ cô ta khá xinh gái, nhưng Mab đối diện tôi đây thì thật yêu kiều rạng rỡ, nụ cười lấp láy, mắt xanh lục long lanh, tóc óng vàng.

Đúng lúc đó tôi nhớ ra hai loại bùa mê của thế lực bóng tối - quyến rũ và đam mê. Loại đầu tiên khiến cho một phù thủy trở nên quyến rũ hơn đời thực; loại thứ hai sẽ làm mê hoặc người đàn ông giống như kiểu con chồn khống chế thỏ, khiến anh ta bị thao túng dễ dàng mà tin vào bất cứ điều xảo trá nào do mụ phù thủy chỉ bảo. Chắc chắn là Mab đã dùng thứ bùa mê ấy đối với tôi, thế là tôi kháng cự lại, hít một hơi thật sâu và tập trung nhìn vào những khía cạnh kém đẹp hơn của cô ả - bộ váy áo xoàng xĩnh và đôi chân trần dơ dáy.

Khi tôi liếc nhìn lên lại, tóc của Mab đã trông nhợt nhạt chứ không còn óng vàng và nụ cười đã thôi không rạng rỡ. Beth và Jennet, hai đứa em của Mab đang ngồi xếp bằng dưới chân cô ta. Hai ả này là chị em sinh đôi, dẫu có sử dụng hay không hai thuật bùa mê quyến rũ và đam mê đi chăng nữa, thì hai đứa này vẫn thua xa cô chị. Chúng có mũi khoằm, mặt cau có cùng đôi mắt cứ trố trố trừng trừng.

"Đáng nhẽ cô không được ở đây chứ Mab," tôi cau mày nói. "Mẹ tôi muốn bọn cô ở yên ngoài mé phía nam trảng cỏ cho tới khi chúng ta xuất hành cơ mà."

"Sao cậu không có chút thân thiện gì hết vậy, Tom," Mab bĩu môi. "Chúng tớ chỉ đến để chào cậu thôi. Dẫu sao đi nữa, giờ chúng ta cùng một phe mà, đúng không? Mà chẳng lẽ cậu không cảm ơn tớ vì đã cứu cậu sao?"

Tôi bối rối nhìn cô ta. Cô ta nói thế là có ý gì?

"Thì cái mụ Maenad mà nếu không có tớ thì có lẽ đã xơi tái cậu rồi ấy," cô ta nói. "Tớ chiêm bói thấy chuyện nên bảo Alice báo cho cậu biết. Tớ biết là cậu sẽ chẳng bao giờ nhìn tớ trong gương đâu. Chỉ mong là từ giờ chúng ta lại có thể làm bạn, có thế thôi."

Trước giờ chúng tôi chưa hẳn là bạn, và tôi vẫn nhớ rằng Mab có thể thực sự rất độc ác và nguy hiểm. Hồi ở Pendle, cô ta không những đã đe dọa tính mạng bé Mary đâu; cô ta còn có ý định sát hại cả Alice nữa. Đó là điều khiến tôi luôn chống lại việc phải liên minh với phù thủy xấu. Đa phần chúng có sử dụng hoặc huyết hoặc cốt thuật. Chúng có thể tạm dùng động vật đấy, nhưng chúng luôn thích sử dụng con người hơn.

"Nói với Tom rằng chị còn thấy những gì nữa đi, Mab!" Beth vừa nói vừa đứng thẳng dậy cạnh chị của nó.

"Ồ phải đấy, nói cho anh ta nghe đi. Em muốn thấy vẻ mặt của anh ta khi biết chuyện đó!" đứa em gái sinh đôi, Jennet, vừa nói vừa nhảy cẫng bên phía còn lại của Mab.

"Không chắc là tao có nên kể không nữa," Mab bảo. "Nói ra chỉ tổ làm cho Tom đáng thương này thấy khốn khổ hơn thôi. Nhưng chắc cũng không khổ sở hơn lắm đâu nếu so với trước đây - vì dù gì thì anh ta cũng không còn thân thiết với con Alice như trước nữa đâu. Họ giờ đâu còn thân thiết chút nào, đúng không? Nhưng tớ có thể là bạn cậu, Tom ạ. Thân thiết hơn hẳn những kẻ trước đây. Tớ sẽ là-"

"Cô đã nhìn thấy gì?" tôi cắt ngang. Mab đã từng chứng tỏ mình có thể dùng gương để nhìn thấu tương lai. Tôi hơi lo lắng. Cô ta đã nhìn thấy chuyện gì liên quan đến Alice?

"Tớ thấy con Alice Deane chết!" Mab nói, ánh mắt lộ vẻ mãn nguyện. "Một phù thủy nữ yêu hung tợn đã ngoặm nó trong miệng. Lôi nó xuống một cái hang tối om, rồi hút máu nó tới khi tim nó ngừng đập."

"Láo toét!" Tôi quát, nghe như có nắm tay bắt đầu siết lấy tim và thít lấy cổ họng mình. Trước đây những lời tiên tri của Mab từng trở thành sự thật. Tôi không thể chịu nổi ý nghĩ về điều sẽ đến với Alice.

"Chả cần láo làm gì đâu Tom. Đó là sự thật - vì cậu sẽ thấy điều đó sớm thôi. Tớ thấy được chuyện này từ cách đây hai tuần cơ. Tớ dùng máu tươi đấy - là máu của trẻ con đàng hoàng. Thường khi làm thế thì tớ chẳng bao giờ nhìn sai cả. Chuyện sẽ xảy ra ở Hy Lạp trên đường đi đến pháo đài Ord. Cứ nói với nó nếu cậu muốn. Có nói cũng chẳng xoay chuyển được điều gì đâu."

"Mấy cô không được đi đến Hy Lạp cùng chúng tôi!" Tôi giận dữ nói. "Tôi sẽ nói chuyện với Mẹ về cô. Tôi cũng không muốn cô lảng vảng gần tôi hay Alice nữa!"

"Cậu có thể nói với bà ta nếu muốn, nhưng bà cũng sẽ chẳng bao giờ xua đuổi tớ đâu. Mẹ cậu cần tớ. Khả năng tiên tri của bà ta giờ bị giảm sút nhiều lắm rồi, còn của tớ thì vẫn tốt. Mọi người cần tới tớ để biết được đám Maenads tính làm gì. Không đâu, cậu không thoát khỏi tớ một cách dễ dàng như thế được đâu!"

Chẳng nói thêm lời nào tôi quay lưng lại với Mab cùng hai đứa em và đi thẳng một mạch về trang trại. Lửa giận dữ vẫn đang sôi sục.

Cô ta nói với theo, giọng hét lên đầy cay cú. "Đây sẽ là mùa hè tồi tệ đối với cậu, Tom Ward. Sẽ có nhiều chuyện xấu xa xảy ra. Cậu sẽ thấy đau khổ hơn rất nhiều so với những gì cậu đã chịu đựng trước giờ!"