← Quay lại trang sách

Chương 9 Ta Là Ai

Tàu chúng tôi đi lên hướng bắc, bơi ngược gió, bờ biển đất liền Hy Lạp luôn trong tầm mắt phía mạn phải tàu.

Tôi nhận ra rằng đây là một vùng đất khác hoàn toàn với nơi tôi từng quen thuộc. Ừ thì cũng có vài mảng xanh, có chứ, mấy khóm thông với sồi xen vài cây bách chĩa lên trời, nhưng không phải là vùng cỏ xanh ngút ngàn như ở Hạt, nơi quanh năm mưa dầm với gió Lào ẩm ướt. Nơi đây là một vùng đất hoang vu nóng rát, khô cằn, mặt trời thiêu đốt cả đầu cả cổ, đồi núi nứt nẻ một màu cỏ cháy.

Chúng tôi chỉ còn cách cảng Igoumenitsa chừng một giờ đồng hồ, nhưng trùng dương cùng quần thể hải sinh vẫn chưa hết chiêu trò. Điều đầu tiên mách cho tôi biết về mối nguy hại là một tiếng động vọng từ xa lại, chói lói rít lên, át cả tiếng sóng vỗ vào ầm ầm vào bờ đá. Thầy trừ tà và ông Arkwright nhìn nhau trừng trừng, mắt mở lớn. Đúng lúc đó tàu Celeste bắt đầu chòng chành, hất chúng tôi ngã lăn ra boong tàu ngay khi mũi tàu quay sang phải. Chúng tôi lồm cồm bò dậy khi con tàu lấy lại thăng bằng, cho đến khi, ngạc nhiên chưa kìa, chúng tôi đang đâm thẳng về phía vách đá lởm chởm gần bờ.

"Mỹ nhân ngư đấy!" Ông Arkwright la toáng lên.

Tôi đã được đọc về mỹ nhân ngư trong quyển Ngụ ngôn về thú vật của Thầy trừ tà. Chúng là những sinh vật dưới biển, là những nữ nhân thường dùng tiếng khóc nỉ non, du dương để lừa các thủy thủ về phía vách đá mà phá hủy tàu bè của họ. Rồi chúng lôi các thủy thủ đắm tàu xuống tận dưới biển sâu mà hả hê xé xác họ. Người con trai thứ bảy của người con trai thứ bảy còn miễn nhiễm được đôi chút với những tiếng kêu than này trong khi một thủy thủ bình thường sẽ dễ dàng bị hồn xiêu phách lạc bởi những âm thanh ma mị ấy.

Tôi theo gót hai thầy trừ tà hướng về phía bánh lái. Tiếng khóc nỉ non của đám mỹ nhân ngư lại càng lớn hơn, âm rít càng chói lói hơn khiến răng tôi buốt hết cả. Tôi thấy mình chỉ muốn đáp lại tiếng gọi của chúng mà thôi, nhưng tôi đã vận hết ý chí cưỡng lại để rồi dần dần niềm thôi thúc ấy cũng tiêu tán. Hầu hết đám thủy thủ đầu đang ở ngay mũi tàu, nhìn chằm chằm về nơi phát ra bài hát mỹ nhân ngư đầy cường lực ấy. Thuyền trưởng vẫn ở trong buồng lái, hai mắt như lồi hết cả ra, cơ bắp trên hai tay trần gồng cả lại, nhắm con tàu chĩa thẳng về hướng dãy núi đá đen đang đợi chúng tôi như hàm nanh của con quái vật đang đói rã. Ông nắm chặt bánh lái như một tên mất trí, mắt dán chặt vào phía bờ biển đang chực chờ.

Giờ đây tôi có thể nhìn thấy mỹ nhân ngư, đang nằm duỗi người trên vách đá. Những phụ nữ xinh đẹp có ánh mắt sáng ngời, tóc với da vàng óng, vẽ quyến rũ khó cưỡng, nhưng khi tôi tập trung, cố làm chậm nhịp thở lại, thì cái vẻ đẹp ấy bắt đầu thay đổi giúp tôi nhìn thấu chúng như chúng vốn thế. Vẫn trong hình hài phụ nữ, nhưng tóc của chúng thì dài thượt lết bết tảo biển, gương mặt thì quái dị, với những chiếc nanh to tướng lòi ra khỏi những cái môi sưng phều kệch cỡm. Tuy nhiên tôi biết là thuyền trưởng và đám thủy thủ đã xa cách vợ con bao tuần rồi; với lại cũng chẳng có khả năng miễn nhiễm như các thầy trừ tà, nên họ toàn nhìn ra ảo ảnh.

Ông Arkwright tóm vai thuyền trưởng cố lôi ông ra khỏi bánh lái. Trong quá trình huấn luyện tôi đã từng đấu vật với ông Arkwright cũng như chiến đấu trượng đối trượng cùng ông nên tôi đã trả giá đắt mà biết được rằng ông này khỏe vô cùng - dẫu vậy ông vẫn không thể kéo thuyền trưởng ra khỏi được. Khi Thầy trừ tà xông vào phụ một tay, vài thủy thủ đã rời mũi tàu tiến về phía chúng tôi tay vung vẩy dùi cui, muốn gì thì đã rõ. Bọn họ đang rất muốn đáp lại lời gọi của đám mỹ nhân ngư, và ý thức được là chúng tôi đang cố cản họ lại.

"Lùi lại!" Thầy trừ tà vừa quát vừa tiến về phía trước mà vung thanh trượng theo hình vòng cung. Tuy nhiên đám thủy thủ vẫn tiến tới, ánh mắt ngời lên dài dại. Họ đang bị bài hát của những mỹ nhân ngư mê hoặc nên sẽ làm bất cứ gì để tuân theo lời triệu gọi. Thầy trừ tà đập một phát vào cổ tay một thủy thủ đang đứng gần nhất, làm văng dùi cui khỏi tay anh ta. Anh ta tru lên vì đau và lùi lại một bước.

Tôi tiến lên đến đứng ngay cạnh bên John Gregory, giương ngang thanh trượng thủ thế. Cả tôi và Thầy trừ tà đều chưa bật lưỡi dao gấp ra. Dù sao thì chúng tôi cũng đang đối mặt với những thủy thủ của con tàu Celeste mà, nên chẳng muốn gây thương tích cho anh nào cả. Đó cũng là lí do ông Arkwright đang vật lộn với thuyền trưởng thay vì đập vỡ sọ cho ông ta lăn quay ra.

Đột nhiên Mẹ từ đâu xuất hiện bên ông Arkwright; tôi liếc lại thoáng nhìn thấy bà vo vo vật gì đó trong lòng bàn tay rồi đưa lên nhét vào tai trái thuyền trưởng Baines.

Arkwright vặn thuyền trưởng sang bên kia để mẹ làm y thế vào tai kia của thuyền trưởng.

"Giờ thì hãy buông tay ông ra!" mẹ quát lên, át cả tiếng sóng đập ầm ầm vào bức tường đá, mà giờ đây đang ở quá gần rồi.

Chẳng hiểu Mẹ đã làm gì, nhưng sự thay đổi xảy ra với thuyền trưởng quả là đột ngột và đầy kịch tính. Ông thét lên kinh hãi, ánh mắt chất chứa căm phẫn khi đám mỹ nhân ngư trên bờ đá kia lúc này xuất hiện trong hình hài nguyên sơ trước mắt ông, thế là ông bắt đầu bẻ bánh lái. Kết quả là con tàu từ từ giảm tốc rồi bắt đầu xoay đi khỏi đám mỹ nhân ngư. Thời điểm đó đám thủy thủ cũng đang rượt theo chúng tôi, nhưng tôi và thầy khéo léo xoay trượng, đánh gục hai gã ngã xuống boong tàu. Ngay sau đó ông Arkwright đã tới đứng bên, chĩa trượng về phía họ, rõ ràng sẵn sàng dùng đến trượng khi cần kíp. Khi này thì tiếng hát văng vẳng của mỹ nhân ngư đã bắt đầu nhỏ dần vì chúng tôi cho tàu chạy dọc theo bờ biển theo hướng ngược lại, gió thì đang thổi phía đuôi tàu, đẩy tàu Celeste băng băng trên mặt nước.

Tôi theo dõi sự biến đổi gương mặt của đám thủy thủ khi sự mê hoặc của mỹ nhân ngư yếu dần đi để mấy anh chàng nhìn được hình ảnh thực của chúng. Giờ thì những sinh vật tởm lợm kia đang rít lên căm phẫn, nhe hết cả nanh ra và trườn từ bờ đá lởm chởm xuống biển sâu.

"Mẹ chỉ nhét miếng sáp vào tai thuyền trưởng thôi," mẹ tôi giải thích. "Nếu như con không nghe thấy bài hát của mỹ nhân ngư thì nó sẽ chả có tác dụng gì cả. Cách này vô cùng đơn giản nhưng lại hiệu quả và đã được rất nhiều người bọn mẹ sử dụng rồi. Mỹ nhân ngư luôn là mối nguy hiểm trên vùng biển quê mẹ nhưng mẹ nghĩ dọc duyên hải này là an toàn cơ đấy. Thế lực bóng tối chắc chắn là đang gia tăng."

Mấy phút sau tiếng hát của mỹ nhân ngư chẳng còn nghe ra nữa. Khi thuyền trưởng tháo sáp nhét tai ra, mẹ tôi giải thích cho đám thủy thủ đang vô cùng hoang mang trên tàu Celeste về chuyện gì đã xảy ra. Tàu vẫn tiếp tục chạy và chuyến hành trình của chúng tôi vẫn hướng về phương bắc, nhưng lần này có giữ một khoảng cách khá an toàn với bãi biển. Mặc dù chúng tôi vẫn chưa đặt chân lên Hy Lạp, nhưng hết hải tặc đến tiên cá đã đe dọa đến sự sinh tồn của chúng tôi rồi.

Trưa đấy chúng tôi cập cảng Igoumenitsa.

Trong lúc nhu yếu phẩm được dỡ xuống tàu thì chúng tôi vẫn ở yên trên tàu, cứ như thể dùng dằng không muốn rời khỏi sự an toàn của tàu vậy. Một vùng đất xa lạ đang chờ đón chúng tôi, một bầu không khí nóng nực, sực mùi vị hương hứa hẹn đầy những mối nguy không lường trước.

Thế rồi, chiều hôm đó, tôi trông thấy một đám mây bụi dày đặc trên đường đang tiến ra cảng, theo ngay sau là một tá mấy gã với vẻ ngoài hung hăng phi nước kiệu về phía cầu cảng. Họ đều mặt áo chùng nâu và đeo kiếm bên hông; râu ria xồm xoàm, mặt mũi chằng chịt những sẹo. Phía sau họ là một chiếc xe ngựa thồ phủ bạt đen.

Đám người này dừng ngựa xếp hàng dọc hướng thẳng về phía tàu của chúng tôi mà chờ đợi trong im lăng. Mẹ bước ra khỏi phòng, đội mũ và mạng che mặt, đứng trên boong tàu trông xuống phía họ. Chặp sau mẹ quay sang tôi.

"Họ là bạn của mẹ. Đây là một vùng đất nguy hiểm, mà kẻ thù có thể chắn đường chúng ta bất cứ lúc nào. Chúng ta sẽ cần nhờ đến những người này phòng trường hợp đám Maenad manh động. Ta xuống gặp họ nào..."

Vừa nói, mẹ tôi vừa dẫn tôi xuống ván cầu hướng ra phía những kị binh đang đứng chờ. Khi chúng tôi tiến đến, họ nhảy xuống ngựa và chạy tới, mặt nở nụ cười hăm hở, đứng quây thành vòng quanh mẹ.

Mẹ quay lưng ngược hướng mặt trời mà kéo tấm mạng che mặt ra, đoạn bà nói thật nhanh, giọng ấm áp. Tôi cố gắng hiểu cho được mẹ đang nói gì. Nghe thì như là tiếng Hy Lạp, nhưng tôi chỉ hiểu được lõm bõm. Rồi bà đặt tay trái lên vai phải của tôi và nói 'O yios,'có nghĩa là "con trai". Và rồi, một thoáng sau, "Exi", từ mà bà cứ lặp đi lặp lại. Tôi đoán là Mẹ đang nói với họ là tôi là đứa con thứ bảy của người con trai thứ bảy, và rằng tôi là con trai mẹ.

Mà mẹ có nói gì đi nữa, thì bao cặp mắt của họ giờ dán chằm chằm vào tôi, một lần nữa bao gương mặt họ lại bừng lên mỉm cười.

"Đây là Seilenos," Mẹ vừa nói vừa chỉ vào một người đàn ông tóc đen cao lớn đang đứng chính giữa đám người. "Một người bạn tốt và cũng là một người rất dũng cảm. Lòng can đảm của ông thì chỉ có niềm đam mê thức ăn với đồ uống của ông ấy sánh bằng thôi! Ở quê mẹ thì ông giống như Thầy trừ tà ở Hạt của mình vậy. Ông là chuyên gia về phù thủy nữ yêu và hỏa linh, điều này rất hữu ích nếu chúng ta lọt được vào trong pháo đài Ord đấy."

Mẹ liến thoắng nói gì đó với ông này - tôi lại chẳng nghe kịp -rồi ông Seilenos gật đầu chào tôi.

"Mẹ vừa nói với ông ấy rằng sinh mạng của con cũng quan trọng như của mẹ vậy và nhờ ông ấy làm hết sức bảo đảm an toàn cho con mọi lúc," mẹ giải thích thêm.

"Mẹ nói thứ tiếng gì thế ạ?" tôi hỏi. "Nghe giống như tiếng Hy Lạp, nhưng con hình như chả hiểu được chữ nào cả. Họ nói nhanh quá."

"Rồi con sẽ hiểu gần hết những người chúng ta sẽ gặp mà không có khó khăn gì đâu, còn những người này họ ở vùng biên giới. Nó là thổ ngữ mà những người phía nam hay gọi là 'thứ tiếng bắc man di'."

"Không sao đâu," Seilenos lên tiếng, bước tới trước và cười toe. "Tôi sẽ nói chút thứ tiếng của cậu, nhé. Mẹ yêu của cậu đây bảo với tôi rằng cậu đang tập sự để chống lại thế lực bóng tối. Tôi cũng sẽ dạy cậu. Tôi hiểu rất rõ vùng đất này cùng những hiểm họa từ nó."

"Cám ơn ạ," tôi nói và mỉm cười. "Cháu rất biết ơn vì bất cứ điều gì có thể giúp được ạ."

"Mà thôi con này," Mẹ cắt ngang, "đến mai chúng ta mới tiếp tục cuộc hành trình về phía đông. Chúng ta sẽ ở lại thêm một đêm trên tàu Celeste này. Như thế sẽ an toàn hơn. Tốt hơn hết là không nên khởi hành khi chúng ta chưa chuẩn bị sẵn sàng. Còn bây giờ mẹ muốn cho con xem vài thứ và cũng sẽ giải thích với con. Mẹ con mình đi đây một chút nhé, nhưng sẽ quay lại trước khi trời tối thôi. Chúng ta sẽ ngồi trên chiếc xe ngựa này..."

Bà dẫn đường đi về phía cỗ xe ngựa có phủ bạt đen phía trên. Người xà ích cười toe toét leo xuống mở cửa cho bà. Tôi bất ngờ thấy bên trong xe lại rất mát. Tôi muốn nhìn ra ngoài cửa sổ lắm, nhưng phải hy sinh đôi chút thôi để mẹ không bị mặt trời thiêu đốt mà.

Được những người bạn chiến binh của mẹ đi cặp, chúng tôi hướng về phương nam khoảng một giờ đồng hồ. Sau đó chúng tôi giảm tốc rồi có vẻ như đang leo lên dốc. Chúng tôi đi trong im lặng, không ai nói với nhau một lời suốt cuộc hành trình. Tôi những muốn hỏi han lắm nhưng thái độ của mẹ có gì đấy cứ ngăn lời tôi lại. Tôi cảm giác là bà muốn tôi đợi đến khi chúng tôi đến nơi.

Khi xe dừng lại, tôi theo Mẹ bước xuống, chớp chớp mắt vì ánh mặt trời sáng lóa.

Chúng tôi đang đứng trên một sườn đồi dốc đá; mặt nước biển xanh trong óng ánh giờ đây đang ở xa tít đằng kia. Trước mặt chúng tôi là một ngôi nhà sơn trắng đồ sộ có khu vườn xây tường bao quanh. Lớp sơn đang tróc ra khỏi tường, mấy cửa sổ sập cũng cần phải được sơn lại. Người xà ích không xuống xe mà chỉ kiên nhẫn chờ khi mẹ dẫn tôi về phía cánh cửa chính ngôi nhà.

Bà tra chìa vào ổ, xoay khóa mở cửa. Cửa mở ra kèm tiếng cót két. Như thể đã chẳng có ai ra vào căn nhà này hàng bao năm rồi. Tôi bước theo Mẹ đi vào trong vùng âm u. Vào trong rồi thì mẹ nâng tấm mạng che mặt ra và dẫn tôi đi sâu thêm vào trong nhà. Khi đang đi, tôi thoáng thấy có gì đó đang di chuyển phía bên trái. Lúc đầu tôi nghĩ là chuột, nhưng hóa ra lại là con thằn lằn be bé màu xanh, bò dọc trên tường lên đến trần nhà. Mẹ dùng chìa khóa mở cánh cửa phía sau nhà, sau khi bà kéo lại tấm mạng che mặt, chúng tôi bước ra khu vườn có hàng rào.

Mộc ốc đảo xanh um đến ngỡ ngàng. Dù là cây cối um tùm và bị bỏ hoang, nơi đây vẫn trông thật mát mắt. Một dòng suối nhỏ róc rách chảy ra từ một đài phun bằng đá được chạm trổ ở giữa vườn, dòng suối đó chính là nguồn sống cho đám cây bụi cỏ xanh ngắt kia.

"Con thấy kia không, Tom?" Mẹ nói, chỉ tay về phía một cái cây nho nhỏ èo uột ngay cạnh đài phu nước. "Đó là cây ô-liu. Loài cây này đã có mặt từ rất lâu rồi và thứ trái của chúng cho ra dầu ăn giàu dinh dưỡng. Cái cây kia cũng gần hai trăm năm rồi đấy."

Tôi cười cười gật gật, nhưng nỗi nhớ nhà bất chợt thoáng qua trong tâm trí. Cây ô-liu Mẹ vừa chỉ kia bé tí thôi- làm sao có thể sánh bằng những cây sồi, cây tần bì hay cây sung vĩ đại ở quê nhà được.

"Mẹ con mình ra ngồi dưới bóng râm đi," mẹ tôi rủ, tôi theo chân bà ra ngồi trên băng ghế đặt dựa tường, khuất ánh mặt trời. An vị rồi bà lại kéo mạng che mặt lên. "Bố đã kể con nghe về ngôi nhà và khu vườn này rồi, phải không nào?" Mẹ hỏi.

Tôi thoáng lúng túng. Rồi tôi nhớ ra và mỉm cười. "Đây là ngôi nhà của Mẹ ạ? Ngôi nhà mà Mẹ ở cùng bố sau khi bố cứu Mẹ ra khỏi vách đá chứ gì?"

Trước khi qua đời không lâu, bố có kể cho tôi nghe chuyện ngày xưa ông đã gặp mẹ tôi như thế nào. Bố thực ra là thủy thủ, trong một lần đi cập bờ Hy Lạp, ông đã thấy Mẹ bị trói bằng sợi dây xích bạc vào vách đá mà không một mảnh vài che thân. Bố đã che chắn Mẹ khỏi ánh nắng - bằng không thì bà đã chết. Rồi bố gỡ xích cho mẹ, và họ sống cùng nhau trong ngôi nhà này trước khi quay trở về Hạt làm đám cưới. Chiếc xích bạc dùng để trói Mẹ ngày xưa chính là sợi xích ngày nay tôi dùng để trói những phù thủy độc.

Mẹ gật đầu. "Ừ, nhà của mẹ đây - mẹ muốn con nhìn thấy ngôi nhà này, nhưng thật ra mẹ đưa con đến đây là để mẹ con mình ở riêng bên nhau mà không bị bất cứ gì quấy rầy cả. Con cũng biết đấy, có những chuyện khác con cần phải biết mà," bà nói tiếp. "Chúng ta có thể sẽ không còn dịp trò truyện riêng nữa đâu... Điều này mẹ thấy khó nói quá... nhưng mẹ cần phải nói cho con biết mẹ là ai."

"Mẹ là ai hả mẹ?" tôi nói, tim nện thình thịch trong lồng ngực. Tôi đã chờ rất lâu để biết được câu trả lời rồi, nhưng giờ đây, khi mà sự thực sắp được sáng tỏ, tôi lại lo sợ.

Mẹ lấy một hơi dài, nhưng phải mất một lúc lâu bà mới bắt đầu câu chuyện. "Mẹ không phải là con người, Tom ạ. Mẹ chưa bao giờ là-"

"Chuyện đó đâu có sao đâu mẹ. Con biết mẹ là gì mà. Con đã biết từ lâu rồi. Mẹ là phù thủy nữ yêu, giống như hai chị của mẹ vậy. Mẹ thuộc loại vaengir; loại có thể bay được. Nhưng Mẹ cũng đã "hòa nhập" với loài người từ rất lâu. Với lại mẹ là loại lành..."

"Ừ thì, mẹ cũng đoán là con biết liên kết sự kiện với nhau rồi đưa ra kết luận ấy, nhưng không may là con đã sai rồi. Mẹ cũng mong sao con đúng thôi-"

"Vậy thì chắc chắn Mẹ là loại lai rồi," tôi cắt ngang. "Không, Tom à, cũng không phải đâu. Mẹ là gì lại xấu xa hơn bất cứ gì con có thể hình dung được-"

Mẹ ngừng lời quay sang đối mặt tôi, nước mắt giàn dụa. Tim tôi càng đập nhanh hơn. Tôi chưa thể hình dung được những gì Mẹ sắp nói. Dẫu là gì đi nữa, đó phải là một điều vô cùng tồi tệ.

"Thế này con ạ," Mẹ nói, "mẹ là Nữ Yêu. Là loại đầu tiên nhất..."

Tôi nghẹn thở, đầu óc quay mòng. Tôi đã nghe những lời Mẹ nói rồi nhưng chúng chẳng ý nghĩa gì cả. "Mẹ nói thế là sao? Con biết Mẹ là một phù thủy nữ yêu. Mẹ đã chuyển hóa và là lành tính-"

"Nghe cho kỹ những gì mẹ đang nói này con. Mẹ là Nữ Yêu. Là mẹ của tất cả các phù thủy nữ yêu khác..."

Ngực tôi bắt đầu thắt lại khi những gì mẹ vừa nói cho tôi nghe từ từ vỡ ngấm vào. "Không phải đâu mẹ ơi! Không! Không thể nào!" Tôi thốt lên, nhớ lại những gì được ghi lại trong cuốn Ngụ ngôn về thú vật của Thầy trừ tà. Rằng những đứa con đầu tiên của Nữ Yêu bị nữ thần Hera giết hại, và rằng cuộc báo thù của mụ Nữ Yêu là vô cùng tàn khốc. Mụ đã giết hại trẻ con. Rồi đến thanh niên trai tráng. Cướp đi bao nhiêu sinh mạng không thể đếm xuể.

"Nhìn mặt con thì mẹ hiểu là con đã biết tất cả những gì mẹ từng gây ra rồi. Con biết tất cả những tội ác của mẹ, đúng không? Để thanh minh thì mẹ chỉ có thể nói là mẹ đã phát rồ khi mất con. Mẹ đã giết những người vô tội, và vì thế mẹ chẳng thể nào tha thứ cho chính mình được. Nhưng sau cùng thì mẹ cũng tìm ra được ánh sáng và đã dành cả cuộc đời dằng dặc của mẹ mà ra sức chuộc lại tội lỗi theo một cách nhất định."

"Nhưng mẹ không thể là Nữ Yêu được đâu! Trong cuốn Ngụ ngôn về thú vật của Thầy trừ tà có ghi là mụ ta đã bị ba đứa con của mình giết chết, mấy mụ phù thủy nữ yêu thế hệ đầu tiên ấy. Bọn chúng đã xé xác mẹ chúng ra làm nhiều mảnh và cho lợn lòi ăn thịt rồi. Bởi vậy mẹ không thể là mụ ta được. Mụ ta đã chết rồi kia mà."

"Đừng tin hết mọi thứ con đọc được trong sách chứ con trai," mẹ tôi bảo. "Đa phần chuyện lịch sử toàn là được truyền miệng rồi mãi đến hằng bao nhiêu đời sau mới được ghi chép lại, khi đó thì sự thật đã bị bóp méo thêu dệt mất rồi. Quả đúng là mẹ có sinh ba, là thế hệ phù thủy nữ yêu đầu tiên đấy. Đúng là bọn mẹ có cãi vã. Nhưng chúng ta chưa bao giờ đánh nhau cả. Mặc dù những lời chúng nói đã khiến lòng mẹ tan nát, nhưng chúng chưa bao giờ đụng một móng tay đến mẹ cả. Mẹ đau lòng thật, nhưng gia đình mẹ không thể chung sống được với nhau. Giờ thì ba chị em nó cũng chết rồi, nhưng những thế hệ hoang dã của chúng vẫn đang tiếp tục sinh tồn để tàn phá Hy Lạp này, biến những nẻo sơn đạo trong vùng này thành ra nguy hiểm hơn hết thảy. Đó mới là sự thật."

"Một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi. "Nhưng Mẹ còn có hai người chị nữa. Trong khi Nữ Yêu lại không có chị em gì cả. Bà ta là người đầu tiên. Phù thủy nữ yêu đầu tiên và duy nhất. Như mẹ đã nói ấy, là mẹ của mọi phù thủy nữ yêu-"

"Mẹ gọi chúng là chị em, Tom ạ, và với mẹ, chúng cũng đúng là như vậy thật vì bọn ta cùng đồng hành và cùng chung kẻ thù là mụ Ordeen và Quỷ Vương trong bao nhiêu năm rồi, từ rất lâu trước khi mẹ đến Hạt cùng bố con kia. Nhưng thực ra chúng là hậu duệ của mẹ đấy; là con của cháu của chắt mẹ cơ. Nhưng mà, trong suy nghĩ của mẹ, thì chúng là chị em. Đó là cách mẹ nhìn nhận chúng."

Tôi không thể suy nghĩ được thêm; không biết phải nói gì hơn nữa. Đột nhiên nước mắt tuôn trào ra trên má tôi. Ngượng quá, tôi cố gạt nước mắt đi. Mẹ rướn người tới trước quàng tay lên vai tôi.

"Chuyện đó xảy ra từ rất lâu rồi, con trai à. Những ai từng có thể sống lâu như thế thì sẽ không thể nào giống nguyên chủ thể được nữa. Ta tiến hóa, ta thay đổi. Ta trở thành một người mới. Đó là một sự thật ai ai cũng hiểu, vì đấy chính xác là những gì đã xảy ra cho mẹ. Mẹ chẳng có gì chung với Nữ Yêu kẻ từng giết chết bao sinh mạng ấy nữa; bao lâu nay mẹ đã phục vụ ánh sáng rồi. Mẹ đã cưới bố con và sinh cho ông ấy bảy người con trai. Mẹ sinh ra con như một món quà cho cả Hạt. Hơn cả thế nữa kia - con như là một món quà cho cả thế giới này. Bởi vì con sẽ là người tiêu diệt Quỷ Vương và bắt đầu một thời đại ánh sáng mới. Một khi con làm được điều này, thì sự sám hối của mẹ mới trọn vẹn. Khi đấy mẹ mới sẽ chuộc hết được mọi tội lỗi ghê gớm của mình."

"Mẹ biết con khó lòng chấp nhận được chuyện này lắm, nhưng con hãy can đảm lên và nhớ rằng con không chỉ là một thứ vũ khí để chống lại thế lực bóng tối không đâu. Con còn là con trai của mẹ và mẹ yêu con, Tom ạ. Hãy luôn tin vào điều đó, dẫu có gì xảy ra đi nữa."

Tôi không thể nghĩ ra điều gì mà nói nên mẹ con tôi im lặng đi trở lại ngược vào nhà. Mẹ khóa cửa và chúng tôi quay ra cỗ xe ngựa. Mẹ thoáng ngừng lại nhìn ra sau.

"Mẹ sẽ không bao giờ trở lại đây nữa," bà buồn buồn nói.

"Những ký ức về bố con quá sâu đậm làm mẹ như phải chịu tang ông ấy một lần nữa vậy."

Suốt quãng đường về lại tàu, tôi cố gắng nghiền ngẫm những gì Mẹ đã nói. Tôi vừa mới được tiết lộ cho nghe một sự thật khủng khiếp. Một sự thật dường như không thể chấp nhận được.