← Quay lại trang sách

Chương 11 Đột Kích Ban Đêm

Tôi nằm cuộn mình trong áo choàng cách xa đống lửa bếp.

Hôm nay là một ngày nóng bức nhưng trời sao sáng lung linh và không khí đã bắt đầu mát dịu. Ngay lúc chớm thiếp đi, tôi chợt bừng tỉnh bởi một tiếng động lớn.

Âm thanh nghe như tràng cười man dại nhưng lại kết thúc bằng tiếng thét điên cuồng. Tôi ráng nhìn vào màn đêm tối sau đống lửa. Ngay lập tức, âm thanh lại phát ra từ một vị trí khác, thế là tôi nhảy phóc lên, chộp lấy thanh trượng.

Là Maenad - chắc chắn là thế. Bọn chúng đang chuẩn bị tấn công. Những người khác xung quanh tôi đang cuống cuồng hành động. Dưới ánh sáng từ tro tàn, tôi nhìn thấy cái đầu nhẵn thín của ông Arkwright khi ông đá đất sang để dập ánh sáng cam vàng từ đống lửa, nhấn chìm cả hội vào bóng tối dày đặc. Xa xa kia từng đám lửa khác cũng dần được dập tắt, để kẻ thù chỉ có thể nhìn thấy chúng tôi qua ánh sáng sao.

Thấy ông Arkwirght bò toài xuống để khó bị phát hiện hơn thế là tôi cũng bắt chước làm theo.

Lại thêm nhiều tiếng kêu la hú hét, lần này từ phía sau lưng chúng tôi và gần hơn nhiều. Chúng tôi đã bị bao vây: đám Maenad đang khép chặt vòng vây, chuẩn bị tấn công. Một bóng đen lao thẳng vào ông Arkwright, thế là ông phang cho một gậy. Ả này rên lên một tiếng rồi rớt xuống ngay dưới chân ông nhưng những ả khác vẫn đang từ tứ phía phóng vào chúng tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân chúng nện thình thịch trên mặt đất khô rang. Tôi xoay ngoắt người đối mặt với một ả phía vai trái mình, vừa xoay vừa vụt thanh trượng theo hình vòng cung. Tôi quất ngay trúng đầu mụ này làm mụ choáng váng và ngã lăn quay. Tôi nhấn cái nút trên phần hõm của thanh trượng để bật lưỡi dao ra. Bây giờ là cuộc chiến một mất một còn rồi. Maenad đang bủa vây tứ phía, một số thì đang đâm vào tôi bằng những lưỡi dao dài ngoằng hiểm ác, số còn lại tay không tấn công. Một số thì đã giết được người. Mồm của một mụ đang nhễu nhão máu, răng vẫn còn dính lõng thõng thịt và da người. Tôi xoay vòng quanh, cố tạo khoảng cách với bọn chúng. Kẻ thù thì đông đến không đánh trả xuể còn tôi thì đừng mong có được cứu viện. Mọi người khác cũng trong tình thế tương tự mà. Quân số chúng tôi bị áp đảo không thương tiếc.

Hy vọng duy nhất lúc này là phải phá vỡ vòng vây nên tôi bắt đầu tấn công, cứ lao tới trước, chĩa thanh trượng vào cái hình thù ngay trước mặt mình. Mụ ta ngã xuống, tôi nhảy phóc qua sang đến khoảng trống phía trước. Đám phù thủy sát thủ vẫn tiếp tục la rít sau lưng tôi. Tôi cần phải hợp sức với một ai đó - ông Bill Arkwright, Thầy trừ tà hay bất kể ai trong đám phù thủy ở Pendle cũng được - để mà chiến đấu sát cánh với họ.

Một cái bóng lù lù bên phía cánh phải của tôi, trước khi tôi kịp quay sang thủ thế thì một bàn tay đã chộp cứng cổ tay tôi mà kéo tôi vào bóng tối.

"Cứ đi theo tớ, Tom!" một giọng nói tôi đã quá quen thuộc. Là Alice!

"Bọn mình đi đâu chứ?" tôi hỏi.

"Giờ không phải là lúc để hỏi. Phải thoát đi trước đã..." Tôi bám theo cô bạn. Chúng tôi bỏ chạy khỏi cụm trại, hướng mé mé về phía đông. Những âm thanh đuổi theo nhỏ dần, nhưng trong khi Alice không tỏ ra dấu hiệu nào cho thấy là cô bé sẽ chạy chậm lại thì tôi nhanh chóng bắt kịp giật ngược tay Alice ra sau.

"Tớ không chạy xa thêm nữa đâu Alice."

Alice quay lại đối diện tôi, nét mặt khuất trong bóng đêm nhưng riêng ánh mắt thì tóe lửa dưới ánh sao.

"Chúng ta phải quay trở lại ngay, Alice ạ. Mọi người sẽ phải cần đến bất cứ sự hỗ trợ nào có thể. Chúng ta không thể cứ bỏ đi như thế này được. Không thể bỏ mặc họ mà chỉ nghĩ cho riêng mình như thế!"

"Mẹ cậu đã dặn tớ rằng ngay khi thấy có biến là tớ phải đưa cậu đi ngay. Đặc biệt nếu đó là đám Maenad. Hãy đưa Tom đến nơi an toàn, bà đã nói thế. Nếu có chuyện gì xảy đến cho thằng bé thì là công cốc cả đấy. Mẹ cậu đã bắt tớ phải hứa rồi." "Nhưng sao lại là công cốc chứ? Tớ chả hiểu gì cả."

"Mẹ cậu có hoạch định gì thì đều là để tiêu diệt mụ Ordeen, cậu đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong cái kế hoạch đó, Tom ạ. Bởi thế chúng ta phải bảo vệ cậu an toàn. Chúng ta cần phải chạy thẳng về phía đông. Chúng ta sẽ lên trên núi trước lúc bình minh. Bọn chúng sẽ không thể phát hiện ra chúng ta ở đó đâu."

Thỉnh thoảng Alice có giấu diếm tôi vài chuyện nhưng tuyệt nhiên cô bé chưa từng nói dối tôi trắng trợn. Tôi biết là cô làm theo lời Mẹ tôi, nên tôi miễn cưỡng đi theo cô bé về hướng đông. Tôi vẫn đang canh cánh về cuộc đột kích vào khu trại. Dưới kia đang có quá nhiều Maenad, nhưng tôi cũng biết là những người chống trả sẽ chiến đấu hết mình. Không những là các chiến binh canh gác của mẹ không đâu, mà còn có cả những phù thủy ở Pendle, cả Thầy trừ tà và ông Arkwright nữa - ông này chắc chắn sẽ dốc toàn lực để đập vỡ vài cái sọ cho xem.

"Sao cậu hay mấy phù thủy ở Pendle không đánh hơi thấy cuộc đột kích nhỉ?" tôi hỏi có phần như trách cứ. "Với lại chắc là Mẹ tớ hoặc Mab hẳn phải biết được chuyện gì sắp xảy ra để mà đánh động mọi người chứ. Có chuyện gì vậy hả Alice?"

"Alice nhún vai. "Cái này thì tớ không rõ, Tom ạ."

Tôi thấy chột dạ nhưng cũng chẳng đôi co thêm, cứ lo lo trong lòng thôi. Mẹ có nói với tôi là khả năng tiên đoán của bà đang suy giảm. Tôi chắc chắn là Quỷ Vương đang làm yếu đi mọi sức mạnh của chúng tôi, khiến cho nhiệm vụ của chúng tôi mỗi lúc càng thêm bất khả.

"Coi nào, Tom. Đi thôi nào!" Alice la lên, giọng đầy thúc giục. "Chắc chắn là bọn chúng vẫn đang đuổi theo chúng ta đấy..."

Thế là chúng tôi chạy nhanh tiếp một quãng rồi chạy chầm chậm đều đều lại.

"

Lúc chúng tôi chạm đến chân núi, mặt trăng đã nhô khỏi rặng Pindhos đang sừng sững đen ngòm trước mặt. Chắc chắn đâu đó phía trước kia là một đường mòn đi xuyên qua rặng núi, nhưng lúc này đây chúng tôi có phải đang ở trong địa phận Hạt hay có được chút kiến thức gì về địa hình hay bản đồ để tham khảo đâu cơ chứ. Tôi chỉ biết được rằng Meteora nằm đâu đó phía đông bên kia rặng núi này. Thế là chúng tôi cứ cố leo hết sức mình, với hy vọng sẽ tự tìm ra lối.

Đang leo qua khu rừng thông được khoảng chừng mười phút - tôi đã bắt đầu vã mồ hôi vì gắng sức - thì Alice chợt ngừng lại, hai mắt mở to. Cô bé hít hít khoảng ba lần không khí xung quanh. "Có Maenad đang đuổi theo chúng ta đấy. Không còn nghi ngờ gì nữa. Chắc chắn chúng có tai mắt."

"Có bao nhiêu hả Alice?"

"Ba hay bốn gì đó. Mà bọn chúng cũng không cách chúng ta xa đâu."

Tôi bất giác quay người lại, nhưng dẫu cho ánh trăng có tràn ngập cả sườn đồi này đi nữa thì tôi cũng chẳng thấy dấu vết của những kẻ đeo bám mình qua mấy rặng cây đâu. Tuy nhiên Alice hiếm khi nói sai khi đánh hơi thấy hiểm nguy đâu nhé.

"Chúng ta càng lên cao thì càng có nhiều khả năng để ẩn mình và làm bọn chúng mất dấu đấy," Alice bảo.

Vậy là chúng tôi lại đi nhanh hơn, vội vã hơn. Chẳng mấy chốc đám cây cối đã bỏ xa sau lưng chúng tôi, mặt đất trở nên dốc và lởm chởm hơn. Sau đấy tôi quay lại thì nhìn thấy bốn hình thù tối đen đang vùn vụt di chuyển trên lối đi. Bọn chúng đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.

Chúng tôi đang lần theo con đường mòn nhỏ hẹp nằm giữa hai ngọn núi đá lởm chởm lừng lững hai bên thì bỗng nhiên trông thấy một cái hang trước mặt, lòng hang tối om dẫn xuống sâu. Con đường mòn dẫn thẳng vào hang. Không còn một con đường nào khác cả.

"Chúng ta có thể cắt đuôi bọn chúng dưới kia trong bóng tối. Mà cũng khó để theo dõi đường đi của chúng ta nữa," Alice đề xuất. Nói đoạn cô bé nhanh nhảu đánh hơi cửa vào miệng hang. "Có vẻ cũng an toàn đấy. Không thấy nguy hiểm gì cả."

"Nhưng nếu lỡ nó là đường cụt thì sao Alice? Lỡ không có đường thoát, chúng ta sẽ bị kẹt dưới bóng tối đó luôn."

"Còn lựa chọn nào nữa đâu Tom. Hoặc là chúng ta chui vào hang, hoăc quay lại mà đối đầu chúng ngoài đường thôi."

Cô bé nói đúng. Chúng tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi gật đầu với Alice, sau khi dùng hộp mồi lửa thắp một cây nến mà lúc nào tôi cũng đem theo bên người, chúng tôi bắt đầu bước vào hang. Thoạt đầu đoạn dốc xuống vẫn còn thoai thoải, không khí lạnh hơn ngoài nhiều. Chúng tôi liên tục dừng lại dọc đường nhưng không nghe thấy âm thanh đuổi theo gì. Nhưng cũng chẳng bao lâu đâu rồi lũ Maenad sẽ rượt theo chúng tôi thôi. Với lại nhỡ chúng tôi đâm đầu vào đường cùng thì sao nhỉ? Thật chẳng dám nghĩ đến nữa.

Nhưng con đường đi đến lối vào trong hang lại mòn quá đỗi, là dấu hiệu cho thấy sẽ có đường băng xuyên qua. Lúc này đường hầm càng dốc sâu hơn xuống, mỗi bước đi dẫn chúng tôi vào sâu hơn trong lòng đất. Đột nhiên chúng tôi nghe thấy tiếng nhịp gõ gõ đều đều ở bên trong bức tường phía bên phải. Gần như ngay lập tức có tiếng trả lời từ bức tường bên trái.

"Tiếng gì thế, Alice?"

"Không biết," cô bé đáp, mắt mở to hết cỡ. "Không thể là đám Maenad được. Bọn chúng đang ở phía sau kia cơ mà. Ngoại trừ trường hợp có những kẻ khác núp sẵn trong đường hầm này."

Tiếng gõ nhịp giờ thêm riết róng, nghe như nhịp trống nện dai dẳng bởi một tay trống lắm tay điên dại nào đấy. Âm thanh đó thỉnh thoảng phát ra từ bên trên, nhưng đa phần là từ hai bên, như thể có ai đó hoặc vật gì đó đang theo chân chúng tôi, di chuyển dọc theo đường hầm này. Nhưng chúng tôi lại không nhìn thấy gì cả. Hoặc là cái thứ tạo ra âm thanh kia là vô hình, hoặc không biết cách nào đấy mà chúng đang ở bên trong những tảng đá. Liệu chúng có phải là một loại linh khí nào không nhỉ? Tôi tự hỏi.

Cuối cùng âm thanh gõ nhịp đó cũng tắt dần, làm tôi thấy bớt căng thẳng hơn nhiều. Giờ đây con đường hầm trở nên vô cùng hẹp và dốc đựng, mặt đất dưới chân chúng tôi không bằng phẳng mà rải rác đá. Sau vài phút thì chúng tôi bước vào một lối đi rộng hơn xiên xiên từ trái qua phải. Nãy giờ hang này khô róc, nhưng đến đoạn này thì nước đổ xuống từ vách đầu kia và nhỏ giọt từ trên trần xuống, mặt đất còn vương lại vài vũng nước nhỏ. Chúng tôi men theo con đường dốc xuống.

Rồi nước dưới chân bắt đầu hợp một dòng suối nông nước siết, tất nhiên là chúng tôi men theo dòng chảy của nó. Chúng tôi dấn bước, tâm trạng mỗi lúc một thêm u ám vì sự tự tin của chúng tôi đang vơi dần. Con suối mỗi lúc một sâu hơn; lúc này đã sâu đến trên đầu gối, dòng chảy ồ ạt khiến tôi chật vật lắm mới đứng vững được. Ngay lúc này chúng tôi có thể nghe thấy tiếng những phù thủy sát thủ gọi nhau í ới sau lưng. Maenad đang rút ngắn khoảng cách trong khi chúng tôi lại bị mắc kẹt vào vách đá.

Trong cơn cuống cuồng tuyệt vọng tôi giơ cao ngọn nến mà tìm kiếm trên mấy bức tường đá bao quanh chúng tôi. Bên phải này là một sườn dốc dẫn lên cao đầy đá dăm, một nơi khô ráo nằm trên mặt nước. Mừng thật, sườn dốc này dẫn đến một đường hầm nho nhỏ. Tôi chỉ tay về hướng đó, Alice nhanh nhẹn bò lên mấy phiến đá rời rạc. Tôi bám theo sát gót, nhưng những kẻ rượt đuổi chúng tôi cũng đã rất gần rồi. Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân chúng nghiến lạo xạo trên đá dăm, rồi nện thình thịch dọc theo đường hầm sau lưng chúng tôi.

Bọn chúng sẽ bắt kịp mình ngay thôi, tôi thầm nghĩ. Liệu có nên quay lại đối mặt chúng ngay lúc này không nhỉ? Đường hầm này quá hẹp: một lúc chỉ có thể có một mụ đối mặt mình. Như thế sẽ giảm được bất lợi. Và rồi tôi quyết định đây đúng là thời điểm đối mặt chiến đấu.

Tôi trao ngọn nến cho Alice. Và rồi, cầm trượng trước mặt theo một góc bốn mươi lăm độ, tôi bấm bật lưỡi dao, nhớ lại tất cả những gì ông Arkwright đã dạy cho mình. Thở thật sâu thật chậm. Dàn đều trọng lượng. Để kẻ thù xông vào rồi hẵng ra tay. Chuẩn bị đòn phản công...

Đám phù thủy sát thủ chuẩn bị tấn công, điên cuồng lên giây cót tinh thần, phát ra hàng tràng tiếng Hy Lạp. Tôi thì không hiểu hết, nhưng cũng có thể đoán ra đại ý chung chung. Bọn chúng nói với tôi về những gì bọn chúng dự định sẽ làm: "Bọn tao sẽ moi tim! Uống máu! Ăn thịt! Nghiền nát xương của mi!"

Mụ Maenad đầu tiên nhảy xổ vào tôi, tay khua lưỡi gươm sáng loáng và thanh giáo gỗ nhọn hoắt chết người. Khuôn mặt méo mó biến dạng còn hơn là giận dữ. Mụ nhào tới. Tôi bước lùi lại một bước và đập một đòn mạnh vào ngay thái dương mụ. Mụ thứ hai đang đứng sau thận trọng hơn tiến về phía tôi. Hai mắt mụ ta điên dại đấy nhưng khuôn mặt lại xảo quyệt, mụ ta chờ tôi ra tay trước. Mụ chẳng mang thứ vũ khí nào; hai tay vươn thẳng ra trước mặt. Nếu mà chộp được tôi thì mụ ta sẽ lập tức xé xác tôi ra làm trăm mảnh ngay. Đám còn lại sẽ ùa lên giúp sức, tôi coi như đi tong.

Mụ há to cái môi sưng vều, để lộ mấy chiếc nanh nhọn hoắt, một mùi hôi thối ghê tởm phả vào mặt tôi - thứ mùi còn kinh khủng hơn mùi của một phù thủy sử dụng cốt thuật hay huyết thuật. Maenad chuyên ăn cả xác chết lẫn thịt sống, mụ này còn dính lại trên răng vài mảnh thịt người đã thối rữa.

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng gõ gõ thật lớn đâu đó bên trên - chẳng liên quan gì đến đám Maenad. Ngay lập tức có tiếng gõ trả lời lại, gần hơn và rõ to hơn. Âm thanh đó to dần to dần thánh tiếng vút cao đến điếc cả tai. Chỉ trong tích tắc, âm thanh đó như bao vây lấy chúng tôi, một thứ tạp âm gồm những tiếng gõ gõ nhịp nhàng vào vách đá. Âm thanh đó mỗi lúc một lớn, như một tiếng sấm dai dẳng đầy đe dọa.

Mụ Maenad mất hết kiên nhẫn, lao vào tôi. Tôi dựng trượng như lưỡi giáo, thọc mạnh vào vai mụ. Mụ la lên thất thanh, lảo đảo lùi lại. Cùng lúc đó, có lẽ do thứ tiếng động nghe như tiếng sấm kia làm cho rã ra, đất đá bắt đầu rơi quanh chúng tôi, bên trên còn có cả âm thanh rùng rùng đáng sợ.

Một vật gì đó đánh sượt qua đầu tôi làm tôi bổ ngửa, sém chút đứng hình. Tôi gượng quỳ dậy, nhác thấy gương mặt đầy sợ hãi của Alice; rồi cùng tiếng kẽo kẹt, lào xào, rùng rùng ầm ào, đường hầm đổ ụp xuống, mọi thứ tối đen.

Tôi mở to mắt nhìn thấy Alice đang quỳ xuống bên cạnh tôi. Ngọn nến đã cháy gần hết còn có một mẩu. Miệng tôi có vị đăng đắng. Một mẩu lá nhỏ đang nằm dưới lưỡi tôi - một loại dược thảo nào đó trong cái túi da của Alice.

"Tớ đang thấy lo lắm đấy," cô bé nói. "Cậu bất tỉnh từ nãy tới giờ."

Cô bé đỡ tôi đứng dậy. Tôi đau đầu kinh khủng còn trên đỉnh đầu là cục u to bằng quả trứng. Nhưng bọn tấn công chúng tôi thì không thấy đâu cả.

"Đám Maenad bị vùi trong đống đá lở đó rồi, Tom ạ, cho nên chúng ta được an toàn."

"Cũng mong là thế, Alice nhỉ - bọn chúng mạnh lắm cơ và nếu có kẻ nào còn sống sót thì chúng sẽ bắt đầu đào đá lên mà tìm bắt chúng ta mất thôi."

Alice gật đầu, mắt liếc nhìn về đống đá lở. "Tớ thắc mắc mãi mấy âm thanh kia là gì..."

"Tớ không muốn nghĩ đến đâu, nhưng dẫu có là gì thì chắc chắn đấy là thứ làm sập đường hầm."

"Ta cần phải nhanh chóng tìm đường ra thôi Tom ạ. Ngọn nến này không cháy được lâu nữa đâu."

Đấy là giả dụ có đường ra đấy. Bằng không thì chúng tôi coi như xong. Chúng tôi không có khả năng dỡ đống đá ấy lên. Có những tảng đá to đến mức dẫu cả hai chúng tôi hợp sức cũng không thể nâng lên nổi.

Chúng tôi tiếp tục đi xuống đường hầm, nhanh nhất có thể: ngọn nến bắt đầu leo lét dần. Rồi chẳng bao lâu nữa chúng tôi sẽ chìm trong bóng tối mất thôi; có thể sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày nữa.

Ngay khi đấy tôi nhận ra ngọn nến lập lòe không phải vì nó sắp tắt. Có một luồng không khí đang thổi về phía chúng tôi. Nhưng mà cái khe đá ấy rộng chừng nào mới được? Tôi tự nghĩ. Chúng tôi lách ra có lọt không? Dần dà, chúng tôi càng trèo lên cao, luồng khí ấy càng mạnh hơn. Hy vọng của tôi dâng lên. Và rồi - trong tích tắc ánh sáng hiện ra phía trên đầu. Có lối thoát rồi!

Vài phút sau, quá đỗi vui mừng vì thoát khỏi nơi tưởng chừng chôn sống cả hai đứa, chúng tôi ùa ra một lối đi phía ngoài hang. Sườn núi được ánh trăng soi rọi, lúc này trông nhợt nhạt hơn vì bình minh sắp đến. Tôi lấy lại mẩu nến trong tay Alice, thổi tắt đi rồi nhét vào túi quần mình phòng trường hợp sau này cần. Rồi, không nói một lời nào, chúng tôi tiếp tục đi về hướng đông dọc theo đường mòn đang dẫn chúng tôi sâu hơn vào những dãy núi.

Chúng tôi phải đi tiếp tìm đường đến vùng bình nguyên phía bên kia. Tôi chỉ cầu mong sao cho Mẹ và mọi người sống sót qua trận đột kích của đám Maenad. Nếu sống sót, họ sẽ tiếp tục đi đến Meteora và đó là nơi chúng tôi sẽ tái ngộ.