← Quay lại trang sách

Chương 12 Nữ Yêu

Cuối cùng chúng tôi cũng đến được một ngã ba trên đường đi. Cả hai con đường dường như đều me mé hướng đông dẫn về vùng đồng bằng, nhưng chúng tôi nên chọn con đường nào?

"Đường nào đây, Alice?" tôi hỏi. Cô bé chẳng đáp mà khịt khịt mũi. "Xem chừng mình chẳng có nhiều lựa chọn nhỉ," cô bé vừa nói vừa cau mày. "Chẳng có đường nào là an toàn cả. Cái chỗ này, nguy hiểm quá." "Nguy hiểm như thế nào?"

"Nữ yêu. Rất nhiều là đằng khác..."

Nữ yêu luôn lẩn khuất trong sơn địa như nơi này, rình bắt khách lữ hành. Thực sự chỉ cần nghĩ đến chúng thôi, tôi cũng thấy căng thẳng tột cùng - tôi nhớ lại những gì Mab bảo rằng cô ả đã chiêm bói thấy: Alice sẽ bị một nữ yêu sát hại trên đường đến thành Ord. Tôi bị giằng xé giữa việc liệu có nên nói cho cô biết điều này không hay là sẽ giữ im lặng. Nhưng tại sao lại phải nói cho Alice biết chứ, tôi tự vấn. Dẫu sao thì cô ấy cũng đã biết trước mối nguy từ nữ yêu rồi kia mà, nên có biết thì chỉ khiến cho cô thêm lo lắng mà thôi.

Tuy thế tôi vẫn lo sợ là lời Mab sẽ được ứng nghiệm. "Hay là mình chờ ở đây một lúc đi Alice," tôi đề nghị, mắt nhìn lên bầu trời lúc này đã rạng sáng. "Mặt trời sẽ mọc lên sớm thôi. Chắc cũng chỉ còn có nửa tiếng nữa thì sẽ tới bình minh mà."

Nữ yêu không thể chịu được ánh nắng mặt trời - khi đó chúng tôi sẽ được an toàn - nhưng Alice lại lắc đầu. "Tớ đoán là bọn chúng cũng ngửi thấy chúng ta rồi. Chúng sẽ biết được là mình đang ở đây, Tom à. Mình mà cứ đứng một chỗ thì chúng sẽ từ bốn phía đổ về đấy - biết đâu chúng lại sẽ xuất hiện trước khi mặt trời mọc. Tốt hơn cả là đi tiếp thôi."

Những gì cô bé nói thật hợp lý, thế là, theo quán tính, tôi chọn con đường phía tay trái để đi tiếp. Con đường dốc ngược lên một đoạn rồi đổ xuống thung lũng mà hai bên là những vách đá dựng đứng chĩa thẳng lên trời. Ngay cả khi mặt trời nhô lên cao thì khu vực thung lũng này vẫn chìm trong bóng núi. Chúng tôi đi xuống phía dưới thung lũng, ánh trăng nhợt nhạt khuất dạng nên tôi thấy bắt đầu căng thẳng. Phía tay phải chúng tôi là lối vào một cái hang nhỏ. Rồi tôi để ý thấy mấy cọng lông chim rải rác quanh mình.

Trước đây lúc còn ở Hạt tôi đã từng thấy chuyện như thế này rồi. Đây là dấu hiệu báo rằng phù thủy nữ yêu hoang dã đang ở quanh quất đâu đó. Khi không có sẵn mồi săn là con người, phù thủy nữ yêu tạm sống qua ngày bằng những loài nhỏ hơn như chuột, chim, sử dụng tà thuật bắt nhốt con mồi rồi xé xác chúng ra mà uống máu.

Chẳng mấy chốc, đúng như những gì đang lo sợ, chúng tôi lại phát hiện thêm nhiều dấu hiệu của sự nguy hiểm nữa: một cái hang thứ hai, mấy mảnh xác chim chết - cánh, mỏ, đầu và cẳng - nằm vương vãi trên những tảng đá loang lổ máu ngay ngoài hang. Tôi nhận thấy những mẩu xác này đều đã cũ, không phải là những con mới bị giết.

"Chúng ta đi nhầm đường rồi, Alice! Mình cần phải quay lại!"

"Hoặc là thế hoặc là đi tiếp nhưng phải nhanh hơn lên!" cô bé lý sự, nhưng đã quá trễ...

Chúng tôi nghe thấy một tiếng rít ớn óc nên quay lại và trông thấy thứ gì đó thật to đang lạch bạch bò dọc lối đi đầy đá sau lưng chúng tôi. Là một phù thủy nữ yêu hoang dại. Mụ này, chí ít cũng cao gấp rưỡi tôi, đang bò xoài trên tứ chi lỏng khỏng, bàn tay to bè, những ngón tay chĩa thẳng ra và kết thúc bằng những cái móng vuốt nhọn hoắc, sắc lẻm. Tóc dài nhớt nhợt lòng thòng phủ lên tấm lưng đầy vảy, xõa ngang cả mặt. Những gì tôi trông thấy từ mặt mũi nó mách cho tôi biết rằng tình hình không thể nào còn xấu hơn được. Đây không phải là gương mặt phù nề của mụ phù thủy nữ yêu vừa mới được uống máu xong, nếu thế thì nó đã chậm chạp kém hung hăng hơn rồi. Không đâu, nữ yêu này hốc hác, gầy rộc, cặp mắt mí dày cui đang mở to biểu lộ vẻ đói kém cồn cào.

Tôi quay lại, đứng trước che cho Alice và giơ thanh trượng lên - nữ yêu không thích gỗ thanh hương trà. Tôi quất thanh trượng mạnh và nhanh lên đầu mụ. Có một tiếng cốc khi đầu trượng chạm đến và nữ yêu thụt lùi đi, rít lên giận dữ.

Tôi chạy đuổi theo, đâm liên tiếp vào mụ. Cùng lúc đó, tôi lại nghe tiếng rít lên tức giận từ sau lưng: tôi quay lưng lại và trông thấy một mụ nữ yêu thứ hai đang tiến đến Alice. Gần như ngay lập tức một mụ nữ yêu thức ba lạch bạch bò lên tảng đá to chạy về phía bên phải chúng tôi.

Bây giờ thì gỗ thanh hương trà không đủ lực nữa rồi, nên tôi phải nhấn nút ngay đầu thanh trượng, và với một tiếng cách đanh gọn, đầu lưỡi dao gấp bật ra khỏi đầu trượng.

"Bám sát tớ nhé Alice!" tôi nói lớn. Nếu tôi có thể đẩy được đám mụ nữ yêu này về nơi con đường mòn mở rộng ra, thì chúng tôi sẽ có thể chạy vượt qua đấy mà tẩu thoát.

Không phí một giây, tôi lại quất thanh trượng về phía mụ nữ yêu đang đứng trước mặt. Tôi nhắm ngay trúng đích và lưỡi dao xuyên qua vai phải mụ, làm bắn lên một dòng máu đen xì. Mụ hét lớn và thối lui, tôi dấn lên, đâm thật nhanh, giữ một khoảng cách an toàn và cố gắng duy trì sức tập trung. Nữ yêu nữ di chuyển nhanh không tưởng nên vụ rút lui chậm chạp này có khả năng trở thành một cuộc tấn côn điên cuồng vũ bão bất cứ lúc nào ngay. Nữ yêu có thể đáp lên tôi trong chớp mắt, móng vuốt mụ ghim tôi xuống, hàm răng đói khát ngoạm vào da thịt tôi. Bởi thế tôi phải tập trung chờ thời cơ để xuyên lưỡi dao qua tim mụ. Từ từ từng bước một, tôi tiếp tục sấn tới. Tập trung vào! Tôi tự nhủ thầm. Phải quan sát! Phải tập trung! Phải sẵn sàng ngay khi có dấu hiệu đầu tiên nhảy xổ vào mình.

Rồi bất ngờ có một tiếng hét to từ phía sau. Là Alice! Tôi liều liếc lại sau lưng mình. Không thấy Alice đâu cả! Quay lưng lại nữ yêu đang bị thương, tôi bắt đầu chạy thục mạng về phía con đường theo hướng tiếng kêu thất thanh khi nãy. Không hề có dấu vết nào của cô bé, tôi tạm dừng lại giữa đường. Mình đã đi quá xa chăng? Tôi tự hỏi.

Cùng đường, tim nện thình thịch vì lo lắng cho Alice, tôi nhanh chóng lần lại các bước cho đến khi tới chỗ một khe nứt trên tảng đá. Trên nền đất bên ngoài khe nứt còn sót lại vài sợi lông và vài mẩu xác chim. Alice bị kéo lôi vào trong này chăng? Một tiếng la từ bên trong vọng ra chứng tỏ là thế thật, nhưng giọng của ALice nghe sao thật xa xăm và như bị nghẹn lại. Tôi cố lèn người qua khe hở di chuyển vào bên trong vùng thâm u mỗi lúc một tối dần. Rồi tôi lại đến một cái hang khác, nhỏ hơn so với những cái trước rất nhiều - chỉ như là một cái hố sâu tối đen như mực dẫn thẳng xuống lòng đất.

Bỗng tôi trông thấy Alice nhìn về phía tôi. Mắt cô như dán chặt vào tôi, đầy sợ hãi, đau đớn và tuyệt vọng. Hàm mụ nữ yêu đang cắn chặt vai phải của cô, và còn có máu ở ngay cổ họng cô nữa. Nữ yêu đang kéo lê cô, đầu chúi xuống đất, sâu hơn vào sào huyệt của mụ. Điều cuối cùng tôi trông thấy là mắt cá chân trái của Alice rồi chiếc giày mũi nhọn cũng khuất dần sau tầm mắt. Mọi việc diễn ra quá nhanh: trước khi tôi kịp trở tay thì cô đã mất dạng.

Tôi chạy nhanh về phía cửa hang, quẳng thanh trượng của tôi xuống, quỳ sụp xuống thọc tay trái vào trong nỗ lực tuyệt vọng cố chụp lấy cổ chân Alice. Nhưng cô đã bị lôi đi quá xa. Tôi cho tay vào túi lấy mẩu nến cùng hộp đánh lửa. Tôi cần phải có chút ánh sáng để đi theo Alice vào vùng tối. Cổ tôi như nghẹn lại. Răng của nữ yêu đã cắn Alice khá sâu, rất có thể mụ ta đã bắt đầu uống máu cô ấy rồi, tôi nghĩ vậy. Đó chính xác là những gì Mab đã tiên đoán. Và Mab bảo rằng Alice phải bỏ mạng dưới nơi tăm tối này. Mụ phù thủy sẽ hút máu Alice cho đến khi tim cô ngừng đập.

Tôi nghe thấy tiếng đào bới sục sạo ở dưới chân. Có lẽ tôi đã đến quá trễ rồi. Hoảng lên vì lo sợ cho Alice, tôi đột nhiên nhớ đến lời ám nguyện mà Grimalkin đã tặng cho mình. Sử dụng đến nó là sai trái - làm vậy là cầu viện đến thế lực bóng tối. Nhưng tôi còn lựa chọn nào khác sao? Làm sao tôi có thể đứng yên đó để mặc Alice chết trong khi tôi có quyền năng cứu được cô ấy chứ? Mắt tôi ướt nhòa, cổ họng như thắt lại với bao tâm trạng. Tôi không thể tưởng tượng được cuộc sống không có Alice. Tôi phải làm thôi.

Nhưng liệu sử dụng lời ước này có thể cứu được Alice không? Liệu nó có đủ sức?

"Tôi nguyện Alice sẽ không bị đau đớn, sẽ được an toàn và khỏe mạnh!" tôi hét lớn, và rồi nhanh chóng lập lại như Grimalkin đã hướng dẫn. "Tôi nguyện Alice sẽ không bị đau đớn, sẽ được an toàn và khỏe mạnh!"

Lúc đó tôi không biết là mình đang mong điều gì sẽ xảy ra nữa. Dĩ nhiên Alice không đơn giản xuất hiện trước mặt tôi một cách an toàn và khỏe mạnh rồi. Tôi hy vọng sẽ thấy Alice an toàn bò ra khỏi hang ổ của mụ nữ yêu. Nhưng tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là tiếng gió từ xa xăm rền rĩ. Grimalkin đã từng nói lời ước này chứa đựng bao nhiêu năm quyền phép. Thế thì tới giờ phải có chuyện gì xảy ra chứ nhỉ?

Nhưng chẳng có gì cả - không một động tĩnh gì - thế là tim tôi rớt xuống đất. Lời ước đã không hiệu nghiệm. Mình có làm sai gì không nhỉ? Tôi nhìn vào cái lòng hang đen thăm thẳm nơi sào huyệt của mụ nữ yêu, nỗi hối hận bắt đầu cấu xé. Phí thời gian ước làm gì cơ chứ? Sao mình ngốc quá thế này? Lẽ ra mình phải thắp nến lên bò ngay theo xuống mới phải.

Tôi mở hộp đánh lửa ra, đúng lúc đấy thì cảm nhận được thứ gì đó ngay sau lưng nên tôi chợt nhớ đến mụ nữ yêu thứ ba. Lúc nãy vì quá hấp tấp cứu Alice, tôi đã quên bẵng mụ này! Tôi quay người lại...

Nhưng đó không phải là yêu nữ. Không, mà là thứ tồi tệ hơn nhiều. Đang đứng kia cười cười nhìn xuống tôi là Quỷ Vương.

Hắn đang trong hình hài của Matthew Gillbert, người kéo phà đã bị sát hại. Matthew là một bác dễ chịu, lực lưỡng với đôi bàn tay to lớn và một nụ cười ấm áp. Hai nút áo trên cùng mở phanh ra, để lộ phần lông nâu trên khuôn ngực nở nang vạm vỡ. Hắn trông giống như tạc với con người cần mẫn từng làm việc kéo phà dọc kênh từ Cater đến Kendal này. Nhưng trước đây Quỷ Vương từng gặp tôi trong bộ dạng đó nên tôi biết đích xác mình đang đối mặt với kẻ nào.

"Ôi Tom, chẳng phải hôm nay là một ngày đặc biệt sao? Ngày mà ta đã đợi quá lâu rồi. Cuối cùng ngươi cũng đã sử dụng quyền năng của thế lực bóng tối!"

Tôi cảnh giác lùi lại khi nghe thế rồi lắc lắc đầu - dẫu rằng tôi biết mình đang tự dối lòng. Làm sao tôi có thể phủ nhận được đây? Thầy trừ tà từng cảnh báo tôi rằng Quỷ Vương sẽ cố gắng lôi kéo tôi về phía hắn, sẽ dần dà hủy hoại tôi cho đến khi linh hồn tôi không còn là của tôi nữa và tôi sẽ thuộc về hắn. Và thầy cũng cho rằng Alice là khả năng khả dĩ nhất mà hắn sẽ sử dụng để đạt được mục đích này. Và giờ điều đó đã xảy đến. Tôi đã sử dụng quyền năng của thế lực bóng tối để cứu Alice.

"Đừng cố gắng giả vờ như mi đã không làm như thế nhé! Dù sao thì mi cũng vừa sử dụng lời nguyện bóng tối còn gì. Mi nghĩ là ta không biết sao? Việc mi sử dụng phép thuật hắc ám đánh động cho ta biết về những gì đang xảy ra, nên ta đến ngay đây. Lời nguyện đã cứu được Alice đấy. Nó sẽ đến bên mi ngay thôi - ngay khi ta đi khỏi cho phép thời gian quay trở lại bình thường. Mi thì đã có thể thoải mái di chuyển nhưng mọi thứ khác thì chưa. Nhìn quanh đi nào - có lẽ lúc đấy mi sẽ tin ta..."

Quỷ Vương có khả năng làm xáo trộn thời gian; đôi khi còn làm được cho thời gian ngừng hẳn lại. Tôi nhìn lên qua khe nứt trên tảng đá và trông thấy một con chim, một loại diều hâu gì đấy, ở xa tít trên cao gần vách đá dựng đứng, nhưng không hề di chuyển. Nó cứ bất động đông cứng đó trên nền trời xanh nhợt nhạt.

"Mi thật may mắn mới trốn thoát được mà đến rặng núi này," Quỷ Vương nói tiếp. "Cuộc đột kích khiến cả đám bọn mi hoàn toàn bất ngờ. Lũ phù thủy ở Pendle, những kẻ chống lại ta, không phát hiện ra mối đe dọa. Cả cái con nhãi chiêm tinh bói cầu Moudlheel tinh ranh ấy cũng không hề. Pháp thuật của mẹ mi vô dụng mất rồi vì ta đã làm mờ đi khả năng nhìn trước tương lai của mụ ta - ta làm thế đã bao tháng nay rồi đấy. Làm sao mụ ta lại có thể hy vọng chiến thắng được kẻ thù được ta hậu thuẫn chứ? Nói cho ta nghe nào!"

Tôi không nói gì. Phải đối mặt với một kẻ vừa quyền phép vừa kinh khủng như mụ Ordeen cũng đã là quá ghê gớm rồi. Nhưng sau lưng mụ ta, đang chuẩn bị sẵn sàng với bao sức mạnh còn ghê gớm hơn, lại chính là Quỷ Vương cơ đấy.

Mẹ chẳng có hy vọng nào để đánh bại được hắn cả. Toàn bộ chiến dịch này dường như phải chịu kiếp thảm bại thôi.

"Mi im lặng quá đấy Tom. Mi biết là ta nói đúng. Thế thì để ta nói thêm nhé. Ta sẽ giải thích cho mi biết mọi chuyện thực ra sẽ tồi tệ đến mức nào. Sắp tới sinh nhật mi rồi nhỉ - mi sẽ được mười lăm tuổi, đúng không?"

Tôi không đáp, nhưng hắn nói đúng. Tôi sẽ tròn mười lăm vào ngày mồng ba tháng Tám, là còn chưa đến một tuần nữa thôi.

"Mẹ mi phụ thuộc vào mi để thực hiện cái sứ mạng thảm bại của mụ," hắn nói. "Mi có muốn biết vai trò của mi trong cái kế hoạch ngu xuẩn đó không?"

"Tôi tin Mẹ tôi," tôi bảo. "Tôi là con trai bà và tôi sẽ làm mọi thứ bà muốn."

"Bất cứ điều gì à? Rộng rãi quá Tom nhỉ. Vô cùng hào phóng đấy. Nhưng mi sẽ phải hào phóng thôi - thật là hào phóng vào - bởi vì Mẹ mi cần rất nhiều từ mi lắm. Mạng của mi đấy, chẳng ít hơn đâu. Vào đúng ngày sinh nhật lần thứ mười lăm mi sẽ bị hiến tế để mẹ mi có thể hoàn tất cơn thèm khát chiến thắng đáng thương của mụ ấy."

"Ngươi nói dối!" tôi hét lớn, lắc đầu giận dữ. "Mẹ yêu ta. Mẹ yêu tất cả những người con của bà. Mẹ sẽ không làm thế."

"Không sao Tom? Kể cả cho mọi chuyện tốt đẹp hơn à? Mỗi cá nhân đều có thể là vật đánh đổi. Mụ ta tin vào chính nghĩa và sẵn sàng làm mọi thứ để có thể tiêu diệt được thế lực bóng tối. Thậm chí là phải hy sinh những thứ mụ ta yêu quý nhất. Là mi đấy, Tom à. Đó là những gì Mẹ mi sẽ làm!"

"Bà sẽ không làm thế. Sẽ không làm thế..."

"Không ư? Mi chắc không? Hy sinh giọt máu đặc biệt có thể cho mụ ta cơ hội thôi. Mà máu của mi thì đặc biệt vô cùng, Tom ạ. Máu của đứa con thứ bảy của người con thứ bảy..."

Tôi không đáp lại. Tôi đã nói quá đủ rồi.

Quỷ Vương thích thú tận hưởng sự bất an trong tôi. "Không chỉ có thế đâu," hắn nói tiếp. "Mi cũng là con trai của mẹ mi nữa. Mà mụ ta có phải là người đâu. Mi có biết mụ ấy là thứ gì không?" hắn cười đắc thắng. "Mụ ta đã nói cho mi biết rồi nhỉ, ta có thể thấy thế. Trông mặt mi là đoán ra rồi, Tom ạ, mi cứ như một quyển sách mở toang ấy. Thế nghĩa là mi đã biết mẹ mi làm gì trong quá khứ rồi chứ gì. Mụ ta từng thật là tàn ác và khát máu làm sao - một kẻ tôi tớ đích thực của thế lực bóng tối. Rồi dù là mụ ta đã quay đầu sang ánh sáng đấy, nhưng mụ ấy đang trở lại hình dạng nguyên thủy của mình kìa. Cứ nghĩ mà xem, một cái thứ sát sinh như thế phải hy sinh mi cho điều mà mụ ta tin tưởng chẳng phải là chuyện dễ ợt sao!"

Vạn vật chìm dần vào bóng tối và tôi cảm giác như mình rơi qua không gian - và sắp phải chịu một chấn động kinh hoàng gì đấy. Cứ như thể tôi bị quẳng qua mỏm núi mà lao thẳng xuống đám đá tảng bên dưới kia. Tôi hoảng loạn, biết rồi mình sẽ bị tan xương nát thịt bất cứ lúc nào.