Chương 14 Điềm Báo
ghi lễ hiến máu... bao gồm những gì thế?" Thầy trừ tà gặng hỏi, mắt trừng trừng nhìn Mẹ.
Tất cả chúng tôi đang ở trong lều của mẹ, ngồi thành vòng tròn trên đất. Alice ngồi phía trái tôi, còn Thầy trừ tà ngồi phía phải. Cả ông Bill Arkwright và Grimalkin cũng có mặt. Thầy trừ tà đã xả một tràng ra với mẹ ngay khi chúng tôi quay về trại. Một cách rất nhã nhặn nhưng cũng rất đanh thép, thầy yêu cầu được biết chính xác chúng tôi sẽ đối mặt với những gì, đặc biệt đối với phái đoàn kia; thậm chí Thầy còn cáo buộc mẹ tôi đã giấu nhẹm những thông tin trọng yếu mà chúng tôi nhất thiết cần biết.
Cuộc họp này là kết quả của những lời lẽ chát chúa ấy. Mẹ trông sát khí đằng đằng không cười lấy nửa miệng. Tôi cảm nhận được là có những chuyện Mẹ không muốn nói ra - dĩ nhiên là không nói với toàn thể những người đang tập hợp lại đây rồi. Tôi nghĩ mẹ muốn nói riêng với tôi hơn.
"Ta nào biết hết mọi chuyện đâu - biết rất ít là đàng khác," Mẹ thừa nhận. "Tất cả những gì ta biết là nhờ trò chuyện với những kẻ sống sót từ các phái đoàn nghi lễ trước. Vài lời thuật lại có mâu thuẫn với nhau, có thể do tâm trí họ bị bấn loạn sau những gì trải qua. Có vẻ như đám tay sai của mụ Ordeen đòi có máu. Và bọn chúng muốn có máu của con, Tom ạ."
"Máu của con ư? Tại sao chúng lại muốn máu của con chứ?"
"Bởi vì con là đứa trẻ nhất, con trai. Thế đấy, mỗi lần phái đoàn nghi lễ đến, bọn chúng sẽ lấy máu của người trẻ nhất. Và chúng ta thì rất muốn dâng máu con cho bọn chúng - quan trọng là ở đấy."
"Thế bà muốn con bà thí mạng à?" Thầy trừ tà giận dữ. Mẹ lắc đầu mỉm cười. "Nhưng lần này bọn chúng sẽ không giết người hiến tế đâu - mặc dù đó là chuyện chúng vẫn làm trong những lần trước. Lần này chúng sẽ chỉ có được một ly máu đầy thôi." Ánh nhìn của Mẹ chuyển từ Thầy trừ tà sang nhìn tôi. "Con có biết chuyện về Thất bại của Thành Troy không?" bà hỏi.
Tôi lắc đầu. Mặc dù mẹ đã dạy tôi tiếng Hy Lạp, nhưng bà chẳng kể gì về quê hương của mình; cuộc đời tôi những ngày còn sống ở nông trại toàn đầy những chuyện về Hạt, về ông kẹ, phù thủy và chiến tranh mà thôi.
"Ngày xưa, người Hy Lạp của mẹ đã phải trải qua một trận chiến dai dẳng khốc liệt với thành Troy," bà nói. "Chúng ta đã bao vây thành trong suốt mấy năm liền, quân lính đóng quân ngay ngoài cửa thành kiên cố đó. Sau cùng chúng ta đẽo một con ngựa gỗ to, để trên bãi đất trống ngay ngoài cửa thành rồi lên thuyền đi, vờ như là đã bỏ cuộc. Người ta nghĩ con ngựa gỗ to đó là tế vật cho các thần, thế là dân thành Troy kéo con ngựa gỗ đó vào thành và bắt đầu làm lễ mừng thắng trận.
"Là trò lừa thôi. Con ngựa thật ra là rỗng ruột, và tối hôm đó, khi dân thành Troy qua về giường sau khi đã ăn nhậu no say mệt lử, thì lính Hy Lạp trốn trong bụng con ngựa đã lẻn ra ngoài, tháo mở cổng thành, để đội quân quay lại xâm nhập vào. Rồi cuộc tàn sát đẫm máu bắt đầu: thành Troy bị thiêu rụi và trận chiến kết cục thắng về tay chúng ta. Thế đấy con, con sẽ là con ngựa thành Troy cho chúng ta. Chúng ta sẽ đánh lừa đám tay chân của mụ Ordeen và sẽ phá vỡ vòng phòng thủ của thành Ord."
"Bằng cách nào ạ?" tôi hỏi.
"Mụ Ordeen cần đến máu tế của con người để tỉnh dậy trong bóng tối bên kia cổng dịch chuyển. Máu của con sẽ truyền sinh khí vào mụ; cho mụ sống lại. Nhưng máu của con cũng là máu của mẹ: máu của kẻ thù không đội trời chung với mụ sẽ tràn qua huyết mạch trong người mụ. Khiến mụ suy yếu. Giới hạn lại quyền năng của mụ. Không chỉ có thế: mụ và con có chung dòng máu sẽ giúp con giống như huyết thống của mụ vậy. Con sẽ có thể thâm nhập vào được những nơi mà thường không mở ra với con. Và mẹ cũng thế. Hàng rào phòng thủ của Ordeen -các kiểu cạm bẫy cùng những thể loại bóng tối khác - đều sẽ bị suy yếu. Những kẻ bảo vệ mụ có giác quan đồng điệu với máu. Có lẽ một số bọn chúng sẽ không thể cảm nhận được sự hiện diện của con - hoặc mẹ - là mối đe dọa. Đó là điều mẹ mong đạt được."
"Bà bảo chỉ cần một cốc máu đầy của Tom thôi sao?" Thầy trừ tà hỏi vặn. "Trước đây phải mất một sinh mạng. Vậy tại sao lần này lại khác chứ - bà nói tôi nghe thử xem!"
"Sẽ có lời mời một đại diện của phái đoàn đứng ra đấu tay đôi," Mẹ nói. "Luật thì không được rõ ràng cho lắm nhưng chiến thắng của đại diện phái đoàn có nghĩa là mạng sống của kẻ hiến máu sẽ không bị tước đoạt."
"Thế từng có đại diện phái đoàn nào đánh thắng chưa?" Thầy trừ tà vẫn tiếp tục hỏi xoáy.
"Thường thì không có ai đủ mạnh mẽ và can đảm để xung phong đảm nhận vai trò này. Lần này Grimalkin sẽ là người đại diện."
"Thế nhỡ như ả thua?" ông Arkwright lần đầu tiên mở lời.
"Tôi sẽ thắng," Grimalkin điềm đạm nói, "nên câu hỏi này chẳng cần phải trả lời."
"Thế vẫn chưa được!" ông khăng khăng. "Cô cũng đâu biết là mình sẽ phải đối mặt với những gì bên trong thành trì đó. Biết đâu là thứ yêu ma nào đấy; cái thứ thế lực bóng tối thường người phàm không thể đánh lại ấy."
"Grimalkin cười khinh khỉnh, hé môi để lộ những chiếc răng nhọn hoắt. "Nếu như chúng là da thịt bọc xương, thì tôi sẽ cắt nát chúng. Nếu chúng thở, tôi sẽ bắt chúng ngừng thở. Bằng không" - bà ta nhún vai - "tất cả chúng ta sẽ chết..."
Mẹ thở dài và cuối cùng cũng trả lời câu hỏi của ông Arkwright. "Nếu Grimalkin thua, sinh mạng của cả phái đoàn sẽ bị hiến tế, khi đó mũi tấn công chủ đạo của chúng ta sẽ thất bại. Từng thành viên trong đoàn sẽ bị giết hại, cùng với cư dân thành Kalambaka và những tu sĩ kia. Rồi bảy năm sau, mụ Ordeen sẽ được tự do sử dụng cổng dịch chuyển mà hiện hình tại bất cứ đâu mụ muốn..."
Một lúc lâu không ai nói ra lời nào. Mức độ nghiêm trọng của thứ chúng tôi đối mặt cùng hậu họa khi chúng tôi thua cuộc quả là kinh khiếp đến mức chẳng dám nghĩ đến. Thật khó có thể chấp nhận được. Chính vị cựu chiến binh - ông Bill Arkwright, đã khiến chúng tôi như bừng tỉnh.
"Cứ cho là Grimalkin sẽ giành được chiến thắng đi," ông bắt đầu nói. "Bàn về cách thức tiếp cận nhé, tôi đã thảo luận việc triển quân với thủ lĩnh của đoàn lính đánh thuê của chúng ta. Việc kìm chân đám Maenad không phải là chuyện khó. Nhưng còn cuộc tấn công thực thụ thì thế nào? Làm sao những người còn lại có thể vào được thành Ord?"
"Chỉ có duy nhất một điểm tiến vào mà có thể mang lại cơ hội thành công cho cuộc tấn công của chúng ta," Mẹ giải thích. "Cách cửa chính năm mươi bước chân về phía tay trái, ở cao trên tường, là một tượng phù điêu đầu thú rất to. Là tượng đầu lâu, có nanh như gạc hươu mọc ra từ trán. Bên dưới đó là một con đường hầm dẫn đến sân trong của thành Ord. Đó là con đường đi vào thành Ord mà phái đoàn sẽ đi - là cách dễ nhất đi vào pháo đài. Các phù thủy ở Pendle sẽ tạo đợt tấn công đầu tiên. Ngay sau đó, đoàn lính đánh thuê sẽ có thể phóng ngựa thẳng vào thiết lập vòng vây đối phó với hàng phòng ngự bên trong."
"Nhỡ pháo đài được phòng thủ dày đặc thì sao?" ông Arkwright hỏi thêm.
"Chúng ta phải chấp nhận rủi ro này thôi. Nếu chúng ta có thể tấn công đủ sớm, mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Mọi người đều biết rồi đấy, đám tay chân của Ordeen đón phái đoàn nghi lễ sẽ hoàn toàn thức tỉnh ngay khi pháo đài Ord nguội đi. Nhưng bọn chúng sẽ bị phái đoàn đánh lạc hướng và hy vọng có thể bị các phù thủy ở Pendle thủ tiêu ngay sau khi bọn chúng uống máu của Tom. Dù gì đi nữa thì đó là tất cả những gì ta mong đạt được thôi. Còn những tay chân khác của mụ, phải mất hàng giờ thì chúng mới tỉnh táo hẳn được. Chúng ta phải tiếp cận được Ordeen mà tiêu diệt mụ trước khi mụ lấy lại toàn bộ sức mạnh."
"Những người ở ngoài làm sao biết được là phái đoàn đã hoàn thành nhiệm vụ?" ông Arkwright tiếp tục hỏi.
"Grimalkin sẽ dùng một tấm gương," Mẹ đáp.
Tôi trông gương mặt của Thầy trừ tà đanh lại, nhưng thầy chẳng nói gì.
"Một khi chúng ta vào được trong Ord, chúng ta biết tìm mụ Ordeen ở đâu không hả mẹ?" tôi hỏi.
Trước khi Mẹ kịp gật đầu, qua nét mặt của mẹ, tôi đoan chắc rằng Mẹ cũng không biết được. "Chúng ta giả định là mụ sẽ ở đâu đó xa mấy lối vào chính là nơi dễ bị tấn công nhất. Có nhiều khả năng là mụ sẽ ngủ đâu đó trên nóc một trong ba tòa tháp, nhưng ngoài chúng ra còn có một khối kiến trúc hình vòm nữa. Một khi vào trong pháo đài rồi thì chúng ta cần phải tìm cho được mụ Ordeen, mặc dù là chúng ta còn phải chống trả lại mấy cư dân bóng tối khác nữa."
Một lúc lâu sau khi nghe những lời ảm đạm ấy, chẳng ai nói năng gì cả. Có vẻ như chúng tôi có rất ít cơ hội chiến thắng, và tôi chắc tất cả chúng tôi ai cũng có cùng quan điểm, có lẽ ngay cả Mẹ cũng thế. Rồi tôi chuyển sang nghĩ về phái đoàn nghi lễ. Liệu Mẹ có trong đoàn đó không?"
"Cái phái đoàn ấy... ai sẽ cùng đi với con hả mẹ?"
"Có Grimalkin, Seilenos và thêm mười người lính áp tải mẹ. Sẽ vô cùng nguy hiểm và dĩ nhiên không phải tất cả mọi người đều có thể quay trở về. Mẹ chỉ mong là mình có thể đi cùng con mà chia sẻ bao hiểm nguy ấy, nhưng mụ Ordeen và đám tay chân của mụ đều biết nhẵn mặt mẹ. Mẹ e là mình sẽ bị phát hiện ra ngay thôi và toàn bộ kế hoạch của chúng ta sẽ bị thất bại. Tuy nhiên, mẹ đã nói cho Grimalkin biết về tất cả những mối nguy hiểm có khả năng xảy ra rồi. Ví dụ nhé, con sẽ đến chỗ một cái bàn chất đầy rượu thịt - nhưng con phải không được ăn được uống gì hết. Quan trọng lắm đấy."
"Thức ăn có độc hả mẹ?" tôi hỏi.
"Không phải độc. Mà là bị bỏ bùa. Tẩm đầy phép thuật bóng tối không thôi. Nên phải cảnh giác đấy," Mẹ bảo, hạ thấp giọng hết mức có thể. "Không chạm đến bất kỳ món ăn thức uống nào. Những ai đã ăn đồ của Ordeen đều không thể trở về được..."
"Nếu Tom phải đối mặt với hiểm nguy như vậy, cháu cũng sẽ đi cùng!" Alice từ đầu đến giờ mới mở miệng lớn tiếng.
Mẹ lắc đầu. "Chỗ của con là ở cạnh ta, Alice."
"Không, không được đâu!" cô bé bật phắt dậy. "Cháu phải ở bên cạnh Tom."
"Tránh xa thằng bé ra, con oắt," Thầy trừ tà lên tiếng. "Tránh xa ư? Cậu ấy đã suýt mất mạng nếu không có tôi - ông biết cả rồi còn gì."
Mẹ vẫn lắc đầu. "Ngồi xuống đi!" bà ra lệnh.
"Cháu sẽ không ngồi chừng nào bà cho cháu làm chuyện cháu muốn cơ!" Alice cãi lại, gần như là khạc từng lời ra. "Bà nợ cháu điều này đấy! Và còn nhiều chuyện thậm chí đến bà vẫn chưa biết đâu!"
Mẹ đứng dậy đối mặt với Alice, hùng hổ dữ tợn. Ngay lúc đó mấy tấm bạt dựng lều bật lên phần phật. Tối hôm đó trời khá lặng, nhưng đột nhiên gió bắt đầu thổi mạnh. Một lúc sau, gió thốc từng cơn như muốn xé toạc tấm bạt khỏi những thanh trụ đỡ.
Mẹ đi ra ngoài lều và nhìn lên trời. "Bắt đầu rồi đấy," bà nói, tay chỉ về phía chân trời. "Đó là những điềm báo đầu tiên. Mụ Ordeen đang chuẩn bị di chuyển qua cổng dịch chuyển."
Một cơn gió giật từ phía nam thốc lên, đường chân trời phía ấy phủ sắc vàng không lẫn vào đâu được. Có vẻ như một cơn bão lớn đang thành hình. Đây là một trong những dấu hiệu đầu tiên. Mẹ chắc chắn thế. Vậy là chúng tôi bắt tay vào chuẩn bị: chúng tôi sẽ xuất hành ngay khi bình minh đến.
Thật là một đêm chào xáo, muông thú tháo chạy khỏi phương nam chộn rộn cả lên. Có lúc trại của chúng tôi bị một đám chuột cống tràn qua, rần rật lích rích. Chim chóc quang quác hoảng loạn khi chúng vỗ cánh phành phạch bay lên hướng bắc trong màn tối.
Khoảng một giờ trước lúc bình minh, vì không thể ngủ được, tôi đi ra ngoài duỗi chân cẳng cho thoải mái. Ông Seilenos đã đứng ngoài đó, đang ngước mắt nhìn lên trời. Ông trông thấy tôi thì tiến lại gần, lắc đầu buồn bã.
"Chào Thầy trừ tà trẻ tuổi, hôm nay chúng ta hoặc thắng hoặc chết đây. Cái vùng đất này này, nguy hiểm lắm. Vùng đất của bao điều kì bí nữa chứ. Trước mắt còn lắm nguy nan đấy. Cậu cứ ở sát bên tôi thì sẽ an toàn thôi. Seilenos này, biết phải làm gì mà. Cứ hỏi tôi bất cứ điều gì. Tôi sẽ giải thích. Phù thủy nữ yêu hay linh khí tôi đều rành rẽ cả. Tôi sẽ chỉ bảo cho cậu..."
Tôi chợt nhớ đến những âm thanh bí ẩn trong đường hầm trước khi nóc hang sụp xuống. Tôi tò mò muốn biết đó là gì. "Sau khi trại của mình bị tấn công, Alice và cháu đã trốn trong một hang động và phải đối mặt với vài mụ Maenad, nhưng mà còn có một thứ khác nữa - những tiếng gõ gõ kỳ lạ quanh bọn cháu. Rồi đến đá lở xém chút làm chúng cháu mất mạng."
"Tiếng gõ ư? Mấy tiếng ấy, là kiểu gì? Nhanh hay chậm?" "Bắt đầu thì chậm nhưng càng về sau càng nhanh. Tiếng gõ này có nhịp hẳn hoi và tăng tiến dần thành hợp âm cao khiến cho đến đá cũng phải lở, làm chúng cháu suýt chết." "Cậu trừ tà này, cậu may mắn thoát chết đấy. Mấy thứ ấy là loại yêu tinh rất nguy hiểm. Bọn chúng sống trong hang động và được gọi mà ma gõ. Bọn chúng cố đuổi con người ra khỏi hang. Lúc đầu chỉ là gõ cho sợ thôi. Những tiếng gõ nghe mà khiếp. Tiếp đến là cố tình làm đá sụp xuống để nghiền nát con người. Khi nào nghe thấy ma gõ - co giò mà chạy nhé!"
Lời khuyên chắc cũng hữu ích thật, nhưng khi đó chúng tôi đang phải đối mặt với lũ Maenad nguy hiểm nên buộc phải đứng lại mà chiến đấu với chúng. Seilenos vỗ vỗ vai tôi rồi bỏ đi về phía một trong những đám lửa nơi điểm tâm đang được sửa soạn. Tôi vẫn đứng tại chỗ, chờ mặt trời mọc.
Mà có thấy được đâu - vì khi bình minh lên thì toàn bầu trời nhuộm một màu vàng hư ảo. Thầy trừ tà bảo chúng tôi cần phải nhịn đói để chuẩn bị đối mặt với thế lực bóng tối, nên chúng tôi không dùng điểm tâm. Ngay cả ông Bill Arkwright, người chẳng chịu được lâu khi không có thức ăn, giờ cũng chỉ nhón một lát bánh mì mỏng, trong khi ông Seilenos ăn no kềnh, cười toe toét lắc lắc đầu khi thấy chúng tôi chẳng chạm vào mấy đĩa thịt cừu và thịt heo rừng.
"Ăn đi chứ! Mọi người cần năng lượng mà. Ai biết đến bao giờ ta mới được ăn lại?"
"Tôi nói ông rồi, ở Hạt chúng tôi hoạt động cách khác - mà là có lý do chính đáng cả," Thầy trừ tà càu nhàu. "Tôi sắp phải đối mặt với thứ có khả là mối nguy hại đáng sợ nhất trong thế lực bóng tối mà tôi từng chạm trán trong bao năm tháng hành nghề của mình. Tôi muốn chuẩn bị đầy đủ, chứ không phải cứ ních đầy bụng để rồi không nghĩ ra được gì!"
Ông Seilenos thì cứ phá ra cười rồi tiếp tục tộng mấy lát thịt lớn vào mồm, xong nốc tiếp một ly vang đỏ.
Khi chúng tôi chuẩn bị xuất phát hướng về phương nam, Alice đến bên tôi, nụ cười mỉm làm cả gương mặt rạng rỡ.
"Mẹ cậu đổi ý rồi, Tom ạ," cô bé nói. "Cuối cùng thì tớ cũng là một người trong phái đoàn nhé."
"Cậu chắc là cậu muốn làm chuyện này chứ Alice? Chẳng phải cậu ở bên mẹ sẽ an toàn hơn sao? Tớ chẳng muốn chuyện gì không hay đến với cậu đâu."
"Còn tớ cũng chẳng muốn chuyện gì xấu xảy ra cho cậu cả. Bởi thế tớ mới muốn ở bên cậu. Cậu sẽ an toàn hơn nếu cậu ở cạnh tớ, Tom à. Tin tớ đi. Với lại hai đứa mình đều muốn ở bên nhau trong ngày sinh nhật cậu mà, đúng không?"
Tôi cười gật đầu. Tôi đã quên bẵng mất sinh nhật của mình. Hôm nay là ngày mùng Ba tháng Tám. Tôi vừa được mười lăm tuổi.
Nhưng Alice vẫn chưa nói xong. Tôi cảm giác cô bé sắp nói thêm gì đó nữa. Điều gì đó mà tôi sẽ không thích. Cô bé liên tục liếc sang tôi rồi bặm bặm môi.
"Cậu sẽ vào pháo đài Ord với Grimalkin, một phù thủy sát thủ, là trợ thủ của thế lực bóng tối. Cậu đã sử dụng lời bí nguyện mà bà ta tặng cậu để cứu sống tớ. Thế thì giữa việc làm như thế với việc cậu dùng lọ máu để giữ chân Quỷ Vương có gì khác nhau đâu?" Alice hỏi. "Cậu cầm lấy cái bình đi. Là quà sinh nhật tớ tặng cậu đấy."
"Thôi đi cho, Alice!" Tôi bực mình quát. "Không cần cậu nói mấy chuyện này thì tình hình cũng đã quá khó khăn rồi đây này. Đừng làm mọi chuyện tồi tệ hơn nữa chứ, xin cậu đấy."
Alice im bặt.
Tôi cảm giác như mình càng đang chìm xuống sâu hơn. Đến cả mẹ cũng ép tôi phải thỏa hiệp với thế lực bóng tối. Tôi biết rõ mẹ không có nhiều sự lựa chọn nào khác và tôi phải là một phần trong lựa chọn của bà - dù vậy mọi mối e ngại của Thầy trừ tà dường như đều có căn cứ cả.