Chương 15 Tiến Vào Thành Ord
Chúng tôi hướng thẳng về phương nam, lội ngược dòng người đang chạy trốn khỏi Ord. Người lánh nạn tán loạn khắp nơi. Có người đi chân đất, tay ôm tài sản hay bế theo con; người thì chất đầy mọi thứ có thể lên mấy cỗ xe thồ hàng nhỏ xíu, để rồi đẩy hoặc kéo bằng tay. Nhiều kẻ mãi ngoái nhìn lại kêu lên cảnh báo, bảo chúng tôi hãy cùng lánh nạn với họ; họ tuyệt vọng và lo sợ cho bản thân lẫn gia đình.
Chúng tôi đi bộ nguyên buổi sáng qua những vùng đất khô cằn cỗi dưới bầu trời vàng vọt. Mấu cuộn gió lốc xám xịt xuất hiện ở cuối chân trời, kéo về phương bắc phá hủy toàn bộ mọi thứ trên đường đi, nhưng rất may là chúng không di chuyển đến gần chúng tôi. Giờ đây gió đã ngừng thổi, không khí trở nên ấm áp hơn nhưng cũng ngột ngạt hơn hẳn. Tôi đang mang theo thanh trượng và túi đồ của mình được lấy khỏi cỗ xe của mẹ. Đoàn quân hộ tống mẹ đi ngựa ngay sau bà, tiếp đó là những phù thủy ở Pendle, dẫn đầu là Grimalkin.
Ông Bill Arkwright và Thầy trừ tà đi bên phải Alice và tôi, ba chú chó bám sát theo sau. Rồi đàng sau xa, cách ít nhất cũng phải vài chục mét, là đám kỵ binh lính đánh thuê.
Alice và tôi vừa mệt lả vừa lo lắng về những gì sắp xảy ra nên chẳng đứa nào buồn trò chuyện. Có lúc ông Bill Arkwright đi lên ngang hàng với tôi.
"Này, cậu Ward, ở đây so với Hạt thì thế nào hử? Cậu có thay đổi ý kiến chưa đấy? Có muốn sống ở đây không?" ông hỏi.
"Cháu ước là mình đang ở nhà cơ," tôi đáp. "Cháu nhớ mấy ngọn đồi mấy canh rừng xanh um quá - nhớ cả những cơn mưa nữa!"
"Ừ, tôi biết cậu muốn nói gì mà. Đây đúng là cái xứ nóng như nung, nhưng theo những gì Mẹ cậu nói thì tôi nghĩ chúng ta chắc sẽ sớm có mưa thôi."
Ông đang nói đến trận mưa như trút sẽ xảy ra ngay sau khi thành Ord xuất hiện. "Có chuyện này tôi muốn nhờ cậu, cậu Ward ạ. Nếu có chuyện gì chẳng lành xảy ra với tôi, cậu có thể giúp tôi chăm nom mấy con chó này không? Chắc chắn là thầy Gregory sẽ chẳng muốn chúng ở Chipenden đâu - Ông Kẹ và chó không ưa gì nhau cả! Nhưng cậu có thể kiếm cho chúng một gia đình nào đó tử tế, tôi chắc là được."
"Tất nhiên cháu sẽ làm ạ."
"Ha, cứ hy vọng là sẽ không đến mức đó; hy vọng rằng tất cả chúng ta sẽ an toàn quay trở về Hạt sớm thôi. Trước mắt là gian nan, nguy hiểm hơn tất cả những gì chúng ta đã trải qua, tôi e là như thế. Cho nên may lỡ chúng ta không gặp lại nhau, thì đây là cái bắt tay hữu nghị của tôi này..."
Ông Arkwright giơ tay ra và tôi bắt tay ông. Gật đầu và mỉm cười với Alice, ông bước đi tiếp. Tôi thấy buồn, cứ như thể chúng tôi vừa nói lời vĩnh biệt nhau vậy.
Còn một cuộc chia tay khác nữa, đó là với Thầy trừ tà. Chỉ một lúc sau, thầy cũng tiến lên đi bên cạnh tôi. Khi thầy đang tiến đến, tôi thấy Alice đi chậm lại sánh ngang Grimalkin, bà ta đang ở ngay sau chúng tôi.
"Có lo lắng không, anh bạn?" thầy hỏi.
"Vừa lo vừa sợ ạ," tôi đáp lại thầy. "Con vẫn cố gắng thở chậm nhưng có vẻ như không tác dụng là mấy."
"Sẽ có tác dụng đấy, anh bạn, sẽ có mà. Con cứ thở như thế và hãy nhớ tất cả những gì ta đã cố gắng dạy con thời gian qua. Một khi chúng ta vào được bên trong pháo đài thì con hãy ráng ở gần bên ta. Chẳng ai biết được chúng ta sẽ gặp phải nguy hiểm gì trong ấy cả."
Thầy vỗ vai tôi, rồi lại đi sang một bên. Tôi tự hỏi liệu đó có phải là do thầy không muốn đi bên cạnh Alice hay không. Ngay sau đó chúng tôi dừng chân nghỉ một chốc, tôi nhanh chóng ghi chép lại những gì ông Seilenos vừa bảo về ma gõ vào sổ ghi chép của tôi. Làm thế giúp tôi bình tâm lại. Dù mối nguy hại đang đe dọa có là gì, tôi vẫn phải tiếp tục rèn luyện chứ.
Khi chúng tôi tiếp tục xuất phát, tôi lại được thăm hỏi thêm một lần nữa - lần này thì cả tôi và Alice thà không có còn hơn. Mab với hai đứa em gái mũi khoằm tiến đến chỗ chúng tôi.
"Đang âm mưu gì ấy, Tom nhỉ?" Mab liếc xéo sang tôi. "Con nhỏ đi bên cậu có phải người chết đâu. Đúng ra nó phải chết ngắc rồi cơ, cái con Alice Deane này ấy. Tớ đã thấy trước rồi mà. Thấy mụ phù thủy nữ yêu dùng nanh hút máu rồi xé xác nó ra mà. Chỉ có thứ gì đấy từ thế lực bóng tối mới có thể cứu được nó thôi. Đó là thứ duy nhất tớ đã không thể nhìn ra được. Giở trò gì thế hả Tom? Tớ nghĩ chắc cậu có dây dưa gì với thế lực bóng tối rồi. Chỉ có thế thì chuyện mới như thế này chứ! Lão Gregory nghĩ thế nào về chuyện này, hả?"
Alice chạy xổ tới đẩy ngược Mab ra sau làm cô ta mất thăng bằng suýt té. "Mọi chuyện cũng đã tồi tệ lắm rồi chẳng cần phải nghe thêm mấy thứ rác rưởi của mày đâu. Cút xéo! Để Tom yên!"
Mab quay phắt sang Alice thọc hai tay tới trước, rõ ràng với ý định cào vào mặt cô bé, nhưng tôi đã nhanh chóng chặn giữa hai người. Mab nhún vai rút tay lại.
"Bọn tớ sẽ đi tiếp đây," cô ả nhếch mép cười. "Mặc cậu tự suy xét về những gì đã được làm và những gì đã được nói nhé. Này Tom, giờ đây cậu đang cận kề với thế lực bóng tối rồi đấy. Còn gần hơn cả như trước đây chưa bao giờ gần như thế..."
Dứt lời Mab và hai con em bỏ đi, để lại tôi với bao suy nghĩ. Tôi vẫn đi song hành cùng Alice nhưng chẳng ai lên tiếng nói lời nào. Có gì để nói chứ? Cả hai chúng tôi đều biết rõ tôi đã thỏa hiệp với thế lực bóng tối rồi. Tôi chỉ mừng vì Thầy trừ không nghe được những gì Mab vừa nói.
Vào khoảng giữa trưa, thời tiết bắt đầu thay đổi. Gió lại nổi lên, phần phật thành cơn gió giật đến ù cả tai. Chúng tôi vẫn tiếp tục đi dưới cái nóng hầm hập, nhưng giờ ai nấy cũng đều thấy khó chịu.
Ngay lúc đó, Alice chỉ tay về phía trước. "Nhìn kìa, Tom. Tớ chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì giống thế bao giờ!"
Thoạt tiên tôi chẳng nhìn thấy gì; nhưng rồi một hình thù đầy đe dọa chờn vờn hiện ra phía chân trời.
"Gì thế nhỉ? Mỏm núi đá ư? Hay là dãy đồi màu đen?" tôi hỏi.
Alice lắc đầu. "Là mây đó Tom. Mà rõ là một đám mây đen kỳ quái. Cái này không phải là tự nhiên đâu! Tớ chẳng thích cảnh này tí nào."
Bình thường thì một đám mây đáng sợ như thế sẽ chỉ báo trước cho một cơn bão sắp ập đến, cùng những trận mưa như trút. Nhưng khi chúng tôi càng tiến lại gần hơn, tôi có thể nhìn thấy ven rìa đám mây cuộn xoăn lại như một mảng kim loại hay tấm khiên chắn màu đen khổng lồ. Gió lại ngừng, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống một cách đáng ngại; mới đây thôi chúng tôi như bị cái nóng thiêu đốt, giờ ai cũng run lên bần bật vì lạnh và sợ. Chúng tôi đột nhiên bị chìm vào một thế giới lờ mờ tối tăm, mặt chúng tôi chìm trong bóng tối.
Tôi nhìn quanh mình: Alice, ông Arkwright và những người còn lại, cả những phù thủy ở Pendle, đang di chuyển chậm chạp, đầu cúi xuống, như đang bị sức nặng của thế lực bóng tối bên trên ép xuống. Chỉ duy nhất Thầy trừ tà vẫn ngẩng cao đầu.
Mặc dù giờ đây không còn gợn một tí gió, tôi có thể nhìn thấy đám mây điềm gở bất bình thường kia vẫn đang cuồn cuộn xáo trộn, vần vũ quần đảo trên cao xa như thể có một gã khổng lồ dùng chiếc đũa cả khuấy tung nó lên vậy. Ngay sau đấy tôi nghe thấy tiếng rít lên the thé chói lói; đột nhiên, từ phía chân trời xa xa, tôi trông thấy một cột sáng màu cam.
"Đó là những gì Mẹ đã kể đấy Alice," tôi la lên, chỉ về phía trước. "Đó là cột lửa. Sào huyệt Ord chỉ đâu đó trong đấy thôi!"
Mặc dù chúng tôi cách cái cột lửa phừng phừng kia cả ba dặm, nhưng chẳng bao lâu sau tôi đã cảm nhận được hơi ấm từ nó trên trán mình dù nhiệt độ xung quanh đang sụt giảm đáng kể. Chúng tôi đang tiến về một vòi xoáy đỏ thẫm khổng lồ, một huyết mạch vĩ đại đang đập nhịp nối từ trời xuống đất. Huyết mạch ấy trông vừa hùng vĩ vừa đáng sợ, và dường như càng lúc nó càng dày lên và co giãn nhịp nhàng: tôi chỉ sợ là lỡ đâu nó bất chợt nổ tung ra mà nhấn chìm toàn bộ chúng tôi mất. Từ dưới gốc vòi xoáy những tia sét đánh xỉa lên, rẽ làm hai nhánh sắc trắng sắc xanh như những cành cây lởm chởm vươn cao đến đám mây đen ngòm trên đầu.
Mặc dù ở nguyên tại chỗ, cột lửa kia lại đang xoay nhanh ngược chiều kim đồng hồ, xoay tít mù. Bụi khuấy đảo tạo thành cây nấm dưới chân cột lửa, và trên đỉnh cột lửa bụi hòa quyện với đám mây đang vần vũ. Tiếng rền rĩ the thé dần chuyển thành tiếng rít khàn khàn, một mùi nồng nặc bốc lên, lúc đầu thật khó có thể xác định được là mùi gì; mùi sộc thẳng mũi tôi và tôi như có thể nếm được từ gốc lưỡi mình.
"Mùi như mùi thịt người cháy khét nhỉ!" Alice vừa hít hít vừa la toáng. "Còn nghe thì như tiếng linh hồn ai oán dưới địa ngục vậy. Chúng đang cháy! Cháy tất!"
Thế nhưng, nếu là như vậy, thì dường như lại trái ngược với những gì mà các giác quan trong tôi mách bảo: đây là hóa tạo chứ không phải hỏa táng; da thịt sinh ra từ lửa. Nếu những gì mẹ nói với tôi là thật, thì mụ Ordeen và đám tùy tùng đang xâm nhập vào thế giới loài người qua đám lửa mù mịt này đây. Đây là một cổng dịch chuyển phừng lửa. Hơi nóng trên mặt tôi nguội đi chút ít; lửa bừng bừng cũng dịu đi khi màu sắc cột lửa hoán đổi, từ đỏ thẫm chuyển dần sang màu đồng.
"Có một tòa nhà lớn kìa!" Alice lại hét lớn, chỉ tay một cách đầy sợ hãi về phía trước. "Nhìn kia! Ở bên trong ấy! Cậu có thể nhìn thấy nó bên trong cột lửa đấy! Pháo đài Ord..."
Alice nói đúng. Tôi có thể trông thấy cơn lốc đang quay chậm dần và thu nhỏ lại, nhưng quá trình ấy không phải là sụp đổ lụi tàn gì; giờ đây nó gần như là trong suốt, cho phép chúng tôi nhìn được hình thù pháo đài Ord đang nằm bên trong, cái sào huyệt hắc ám của mụ Ordeen.
Pháo đài có ba tháp xoắn ốc cao bằng nhau, rất cao đến mức vươn tận đến mây. Phía sau chúng, như thể được che chắn, là khu mái vòm mà mẹ có nhắc đến. Cả mấy ngọn tháp lẫn khu mái vòm đều vươn lên từ một dinh thự đồ sộ trông giống như một nhà thờ lộng lẫy, nhưng lại to lớn nguy nga hơn hẳn thánh đường ở Priestown, là nhà thờ lớn nhất trong Hạt. Với lại trong khi nhà thờ đôi khi phải thường mất đến vài thập kỷ mới xây dựng xong, thì kiến trúc này chỉ như được hoàn thành trong chớp mắt.
Cột lửa giờ đã biến mất hẳn. Chúng tôi đi tiếp, mỗi lúc một tiến gần hơn đến khối pháo đài Ord đen ngòm lừng lững, hiện lên trước mặt chúng tôi như một con quái vật khổng lồ kinh khiếp. Mặc dù bóng tối bên ngoài lại tăng lên, từ bên trong pháo đài Ord dường như có thứ ánh sáng mới lạ tỏa ra. Pháo đài giờ đây được thắp sáng từ bên trong bằng một quầng sáng màu vàng đồng đang mỗi lúc một hửng lên ngay trước mắt tôi. Giờ đây, lần đầu tiên tôi có thể chiêm ngưỡng từng chi tiết của khối kiến trúc. Mỗi ngọn tháp xoắn đều có nhiều cửa sổ dài và hẹp, đầu cửa sổ khum thành hình vòng cung như cửa sổ nhà thờ. Cửa sổ mở toang, qua đấy ánh lửa bên trong càng soi rọi ra ngoài thêm phần tráng lệ.
"Hình như có những thứ gì đó ghê ghê đang di chuyển phía trong những cái cửa sổ kia," Alice thì thào, mặt lộ vẻ kinh hoàng sửng sốt. "Những thứ từ địa ngục."
"Chỉ là cậu tưởng tượng thôi, Alice." tôi bảo. "Đang ở xa quá có nhìn rõ được gì bên trong đâu."
Quở là quở thế, nhưng tôi cũng thấy những chuyển động tại vài cửa sổ; những hình thù không xác định được cứ thoắt ẩn thoắt hiện như vong hồn trước ánh sáng. Tôi không muốn nghĩ đến việc chúng có thể là gì. Rồi mắt tôi chú mục đến lối vào chính -là lối qua cửa sâu hun hút rộng nhất dẫn vào tòa nhà. Lối vào này thật cao với trần mái vòm, và mặc dù nó sáng lóa đấy, thẳm sâu trong nó lại là một màn tối đen ngòm khiến tôi bất chợt thấy sợ khi nghĩ đến những gì nó đang che giấu. Pháo đài Ord vừa từ thế giới bóng tối đi qua đây, nên bất kỳ thứ gì cũng có thể đang rình rập bên trong nó.
Chúng tôi đang tiến đến gần rồi: pháo đài đồ sộ, sừng sững trước mặt chúng tôi chắn hết bầu trời tối om.
Một mệnh lệnh được hô to vang lên sau lưng chúng tôi, chúng tôi quay lại trông thấy đoàn chiến binh đứng nghiêm lại rồi chuyển đội hình sang hình lưỡi liềm, phần nhọn hướng về phía thành Ord. Họ trông thật đẹp mắt, với nào là áo giáp vũ khí lấp la lấp lánh. Họ đã thực hiện rất tốt nhiệm vụ đầu tiên trong số hai nhiệm vụ được giao. Đám Maenad đã bị kìm chân: thỉnh thoảng vài nhóm lính nhỏ tách ra khỏi đội ngũ chính để đánh đuổi Maenad rồi truy sát. Giờ đây nhóm lính đánh thuê đối mặt với nhiệm vụ còn nguy hiểm hơn rất nhiều: chẳng bao lâu nữa họ sẽ phi ngựa thẳng vào lòng pháo đài mà chiến đấu với những phần tử bóng tối trong đó.
Chúng tôi vẫn tiếp tục đi. Như đã thỏa thuận từ trước thì lính đánh thuê chỉ tiến vào khi đến thời điểm tấn công. Tôi nhìn chăm chăm quanh pháo đài, rà soát quanh mấy bức tường bên ngoài, cuối cùng tôi tìm được lối vào thứ hai mà mẹ đã mô tả: bên trên nó là một đầu lâu đá có hai chiếc gạc kềnh càng. Đây chính là nơi phái đoàn nghi lễ sẽ đi vào. Nếu chúng tôi thất bại, đám tay sai của mụ Ordeen sẽ tràn ra theo lối vào chính để tàn phá toàn bộ nơi này.
Đột nhiên tôi cảm nhận được những giọt nước đầu tiên trên mặt; những giọt nước nhanh chóng chuyển thành dòng mưa âm ấm tuôn như trút từ trên bầu không khí tĩnh lặng đến nao người. Trong khi nước đổ xuống, nện lộp bộp liên hồi trên mặt đất khô cong, thì hơi nước bắt đầu bốc lên từ pháo đài Ord, làm một ý nghĩ kỳ cục chợt nảy ra trong đầu tôi rằng có một tay thợ rèn nào đó, vừa mới rèn xong sản phẩm, giờ đang nhúng nước làm nguội để tôi nó cho mục đích sử dụng của gã.
Trong chớp mắt một đám sương mù trắng đục dày đặc cuộn bay về phía chúng tôi làm giảm tầm nhìn xuống chỉ còn có vài thước. Vạn vật bỗng trở nên im lặng rợn người. Không lâu sau đó, Grimalkin hiện ra khỏi đám sương mù, cùng với ông Seilenos và những người khác trong đoàn quân hộ tống mẹ hợp thành phái đoàn nghi lễ mười ba người.
Mẹ quay sang tôi, vỗ vai tôi trấn an. "Đến lúc rồi. Con cần phải can đảm lên, con trai nhé. Sẽ không dễ dàng đâu. Nhưng con có đủ sức mạnh để vượt qua mà."
"Chẳng phải Maenad đã thông báo cho mụ Ordeen rằng mình đang đến sao Mẹ? Vậy liệu bọn chúng có nói cho mụ ta biết rằng ta có cả một đoàn quân ở đây không?"
Mẹ lắc đầu. "Không, chúng không thể tiếp xúc trực tiếp với Ordeen được. Chúng chỉ đợi khi Ordeen đến, lợi dụng nỗi kinh hoàng mà mụ ta gieo rắc, để say sưa trên thân xác của người chết lẫn đang hấp hối thôi."
"Nhưng mà dẫu sao đi nữa chúng ta cũng sẽ bị phát hiện đúng không ạ? Những kẻ đã thức dậy trong pháo đài Ord không đoán ra được dự định của chúng ta sao?"
"Mặc dù lần này chúng ta gồm nhiều người hơn bình thường, nhưng luôn luôn có một đoàn quân đi theo phái đoàn nghi lễ vào thành Ord, vì thế không có gì khác lạ cả. Đối với đám lính canh bên trong, đám quân tùy tùng này cũng chỉ là thịt và máu sẵn sàng cho bữa ăn của chúng cả thôi. Chúng sẽ không ngờ đến cuộc tấn công mà chúng ta đã định đâu."
Bỗng mẹ ôm tôi thật chặt. Khi Mẹ buông tôi ra, mắt bà đẫm lệ. Bà ráng nói thành lời: miệng bà mấp máy nhưng không từ nào thoát ra được.
Ai đó di chuyển trong bóng tối sau lưng bà. Thầy tôi. Ông đặt một tay lên vai tôi và kéo tôi sang một bên.
"À thôi, anh bạn, tới lúc rồi. Ta không thích phương thức của mẹ con và cũng không ưa cái đoàn người bà đưa đi cùng, nhưng ta biết rõ rằng bà là người của ánh sáng và bà đang làm mọi chuyện vì lợi ích của tất cả chúng ta. Dẫu con sẽ phải đối mặt với những gì trong đó đi nữa, hãy luôn nhớ những gì ta đã dạy con, giữ vững lòng tin và đừng bao giờ quên rằng con là chân tập sự giỏi nhất ta từng có."
Tôi cảm ơn thầy và thầy trò tôi bắt tay.
"Còn một điều nữa," ông nói khi tôi vừa quay lưng chuẩn bị bước đi. "Ta chưa hiểu vì sao mẹ con lại đồng ý phái con nhãi phù thủy đó đi cùng con." Ông chỉ tay về phía Alice. "Có vẻ bà nghĩ con bé sẽ bảo vệ được con. Ta thực tâm cũng mong như vậy. Nhưng đừng có bao giờ quên cha mẹ con bé là ai nhé. Nó là con của một phù thủy với Quỷ sứ. Nó không phải là một trong số chúng ta và sẽ không bao giờ là thế, cho dù nó có cố gắng như thế nào đi nữa. Con cần phải nhớ rất kỹ điều này đấy, anh bạn."
Những lời nói của thầy làm tôi tim tôi đau nhói. Nhưng tôi không thể có lời nào đáp lại, nên tôi chỉ gật đầu, nhặt lấy túi và trượng, và đi thẳng đến nơi Grimalkin đang chờ tôi cùng với Alice và những người khác. Bà ta dẫn chúng tôi đi vào màn sương, hướng thẳng đến pháo đài Ord.