Chương 16 Đổ Đầy Vào
Khi chúng tôi đi thẳng về phía trước, Grimalkin luôn đi bên phải tôi, Alice phía trên trái. Tôi ngoái nhìn lại, mười người được chọn trong đám quân của mẹ, có cả ông Seilenos, cũng bước theo sau, những bóng hình đen đen nổi lên trên màn sương dày đặc.
Chẳng mấy chốc mọi thứ đều im bặt ngoài tiếng giày ủng của chúng tôi nên lộp cộp trên nền. Ngoài trời vẫn mưa - không nặng hạt nữa, nhưng nền đất vẫn nhanh chóng biến thành bùn.
Bỗng, nhanh đến không ngờ, những bức tường hiện lên ngay trước mặt chúng tôi, những tảng đá to lớn ướt đẫm lấp lánh dưới mưa. Tường cứng chắc lắm, thật khó mà tin được là pháo đài này vừa mới xuyên qua cổng dịch chuyển phừng lửa kia để đến được thế giới con người này. Chúng tôi rẽ trái, đi men theo tường cho đến khi đến được lối vào nhỏ.
Grimalkin không hề nao núng khi dẫn cả đoàn chúng tôi xuyên qua bên dưới đầu lâu phù điêu, vào sâu trong thành Ord. Một đường hầm trải dài trước mặt chúng tôi, nhưng Grimalkin lại rẽ sang lối vào cửa bên tay trái và chúng tôi đi theo vào một sảnh rộng mênh mông đến mức khung vòm như khuất trong bóng tối. Ánh sáng trong này tù mù. Không hề có đuốc, thấy một chiếc bàn phủ lụa đỏ; trên đó có bày biện những chiếc đĩa bạc và đồng, chất đầy hoa quả và thịt. Có đúng mười ba chiếc ghế tựa lưng được đẽo ra loại ngà voi tinh trắng nhất và bọc nệm lụa dày đen; trên bàn, trước mỗi chiếc ghế, là những chiếc ly bằng vàng, được gia công vô cùng tinh xảo chứa ngập rượu vang đỏ.
Khi ánh sáng đã rõ hơn, những hàng cột bên phải bên trái hiện ra, và giờ, tôi có thể nhìn thấy sàn nhà giữa những hàng cột là bức tranh đá khảm tinh tế mô tả hai con rắn lớn đang cuộn vào nhau. Tôi đang lần mắt nhìn theo những hình hài xoắn xít trên sàn nhà đó thì bỗng chợt ngừng lại kinh ngạc.
Ngay chính giữa sàn nhà là một cái hố đen ngòm. Chẳng hiểu vì sao nhưng miệng hố kia làm tôi khiếp đảm. Tôi bắt đầu run lẩy bẩy vì sợ. Hố ấy chứa gì đây? tôi tự hỏi.
Mọi người cùng ngồi xuống, nhưng nhớ lại những gì Mẹ đã dặn dò, chúng tôi tảng lờ thức ăn đồ uống trên bàn. Những chiếc ghế được đặt một bên bàn để tất cả chúng tôi đều đối mặt chính diện với cái hố.
Rồi chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân vang vọng, thoạt đầu là từ xa, càng lúc càng tiến đến gần. Trước mặt kia chầm chậm nhô lên từ miệng hố như thể được một bàn tay khổng lồ nâng lên. Kẻ nào đó đang leo từng bước lên khỏi hố ấy. Một hình thù tối đen bước ra sàn nhà đá khảm; một chiến binh trong bộ giáp đen từ đầu đến chân. Tay trái hắn cầm một thanh gươm dài; tay phải mang một ly rượu thánh lễ lớn bằng thủy tinh.
Hắn đi thẳng về phía chúng tôi bằng những bước thận trọng, cho tôi vài giây ngắm kỹ hắn. Chiếc nón giáp sắt ấy không hề có một chỗ thông gió nào cho mũi hoặc mồm, chỉ có hai khe hở ngang nhỏ tại vị trí của hai mắt. Nhưng tôi lại không nhìn thấy mắt hắn - chỉ một màu tối đen. Bộ giáp của hắn là loại giáp xích màu đen, đôi giày của hắn trông bất thường và sặc mùi chết chóc. Hai mũi giày là những mũi nhọn sắc lẹm tua tủa gai.
Hắn dừng lại bên bàn chúng tôi, và khi hắn cất tiếng, nỗi sợ hãi bấu chặt tim tôi. Giọng nói vang lên lạnh lùng ngạo mạn, đanh thép.
"Tại sao các ngươi không ăn thức ăn dọn sẵn ra cho mình? Tại sao không uống rượu mời miễn phí ấy?" hắn tra vấn, giọng đầy trách móc, giọng hắn vang vang, dội từ trần nhà xuống sàn và dội lại qua các bức tường.
Câu hỏi của hắn làm chúng tôi giật mình, nhưng chính Grimalkin nói thay cho cả bọn.
"Chúng tôi rất cám ơn lòng hiếu khách của ông," bà ta đáp, giọng điềm tĩnh đạo mạo. "Nhưng, hiện giờ, chúng tôi chưa thấy đói hoặc khát cho mấy."
"Quyết định đó là của các ngươi, nhưng dẫu có vậy, vật phẩm trao đổi vẫn phải được đưa ra để bù lại những gì chúng ta đã chu cấp cho các ngươi. Rót đầy chiếc ly này để chủ nhân của chúng ta sống lại!"
Nói xong, chiến binh bóng tối đưa chiếc ly về phía phù thủy sát thủ.
"Chúng tôi sẽ cho gì vào đây?" Grimalkin hỏi.
Lúc đầu chiến binh không trả lời. Đầu hắn quay lại, hình như hắn nhìn dọc xuống hết bàn, kiểm tra đánh giá từng người một. Thế rồi tim tôi hụt hẫng. Tôi vẫn không thể nhìn thấy mắt hắn, nhưng tôi biết chắc chắn rằng mắt hắn đang dán vào tôi.
"Chủ nhân của ta cần chất nuôi dưỡng. Ngài cần phải uống máu nóng từ thân xác của kẻ nhỏ tuổi nhất trong đám này!" hắn nói, chỉ tay kiếm về thẳng tôi. "Dâng mạng thằng bé đây. Và đổ đầy cốc này bằng máu từ tim của nó!"
Tôi lại bắt đầu run rẩy. Dù đã được dặn dò từ trước, dù biết là Grimalkin sẽ chiến đấu để bảo vệ mạng sống cho tôi, tôi vẫn thấy sợ. Mọi nghi hoặc bắt đầu xoay mòng trong tâm trí tôi, cơn hoảng sợ lạnh toát bấu cứng lấy tim. Tôi có phải bỏ mạng nơi đây không? Quỷ Vương đã nói lên sự thật? Liệu đây có phải là dự định từ bấy lâu của Mẹ - hy sinh tính mạng của tôi ấy? Có lẽ sự chuyển đổi từ từ sang trạng thái hoang dại đã làm tiêu tán đi hết mọi nhân tính yêu thương mà bà có thể có được dành cho đứa con của mình.
Grimalkin lắc đầu. "Ngươi đòi hỏi quá nhiều rồi đấy!" bà ta quát lên bằng giọng lanh lảnh mạnh mẽ. "Chúng tôi yêu cầu quyền được giao đấu!"
Tên chiến binh nghiêng đầu. "Đó là quyền của các ngươi. Nhưng đừng xem nhẹ lời giao chiến ấy đấy. Vì nếu ta thắng, mạng sống của tất cả bọn mi cũng sẽ lập tức bị tước đoạt. Mi vẫn còn muốn giao chiến chăng?"
Grimalkin cúi đầu chấp thuận điều kiện. Và mọi thứ xung quanh bỗng phụt tối. Tôi nghe thấy những tiếng thở dài và thì thào quanh mình, và rồi, khi ánh sáng lại bao trùm toàn bộ sảnh, tôi thấy tên chiến binh đang đứng lăm lăm vũ khí sẵn sàng giao chiến ngay chính giữa sảnh. Hắn không còn cầm chiếc ly nữa. Tay phải hắn đang nắm thanh gươm dài; còn tay trái, là một cái chùy với gai nhọn tua tủa gắn vào một sợi xích dài.
Grimalkin tuốt hai lưỡi dao dài ra, với sự uyển chuyển tuyệt vời, nhảy qua chiếc bàn, đáp xuống nhẹ nhàng như mèo. Bà ta bắt đầu di chuyển về hướng hình nhân trong bộ giáp sắt, chầm chậm rình rập đối thủ. Dường như tôi nhìn thấy một nụ cười vờn trên môi của phù thủy sát thủ. Đây là lẽ sống của bà ta. Bà ta sẽ tận hưởng trận giao chiến với tay hiệp sĩ này. Bà ta thích được thử thách tài nghệ của mình với đối thủ ngang tài ngang sức, và tôi biết rằng bà ta đã tìm được đối thủ xứng đáng có khả năng khiến bà ta phải chiến đấu hết sức mình. Grimalkin không sợ chết. Nhưng nếu bà ta thua và bị giết, thì chúng tôi cũng sẽ chết hết.
Đối thủ của Grimalkin bước lên phía trước và bắt đầu quay cái chùy nhọn hoắt quanh đầu. Sợi xích cứ xoắn lên cao mãi cao mãi, khối cầu bằng kim loại nơi đầu sợi xích xẻ dọc không trung bằng lực và vận tốc dư sức cắt lìa đầu Grimalkin khỏi xác.
Nhưng Grimalkin không phải tự nhiên mà làm phù thủy sát thủ của tộc Malkin. Canh thời gian chính xác đến từng li, bà ta dấn bước vào trong quỹ đạo của quả chùy đang quay tít mà thọc thẳng vào khe hở mắt trái của chiếc mũ giáp, lưỡi dao của bà ta cạ rin rít vào kim loại trượt mục tiêu chỉ khoảng một lóng tay.
Lưỡi kiếm của chiến binh cũng nhanh không kém dao của Grimalkin, và họ bắt đầu ra những đòn chết người, nhưng Grimalkin áp rất sát khiến tên kia không thể quăng chùy thêm nữa. Quả chùy thòng lọng vô dụng trên sợi xích trong khi bà ta dùng hai con dao để đấu với chỉ một thanh gươm của hắn. Trong một lúc bà ta dường như thắng thế và dồn ép gã kia đến cùng đường.
Rồi đến lúc gã chiến binh lại đánh trả để giành thế chủ động. Phù thủy sát thủ không được trang bị giáp, và giờ, trong lúc thối lui, sự thiếu hụt kia trở nên quá hiển hiện. Đã hai lần hắn đá vào người bà ta, gai nhọn như muốn moi gan móc ruột, nhưng Grimalkin xoay vòng như con vụ, mỗi cử động đều được tính toán, áp thật sát hắn để hắn không thể sử dụng được chùy. Dao của Grimalkin liên tục va chan chát vào phần thân của đối thủ, nhưng rồi vẫn bị bật xa bởi bộ giáp sắt bao bọc xung quanh hắn. Có vẻ như Grimalkin khó mà sống sót được, nói gì đến chuyện đánh thắng chứ. Bà ta có cơ hội nào để đánh lại một kẻ địch được trang bị kỹ lưỡng như thế này? Tay chân bà thì không có gì che chắn; da thịt bà rất dễ bị thương tổn.
Tôi bỗng ngộ ra Grimalkin đã từ bỏ những thứ mà rất có khả năng đem lại lợi thế lớn cho bà ta.
Nếu bà ấy còn giữ con dao và lời bí nguyện, hẳn lúc này bà ta có thể đem chúng ra dùng được rồi. Quả là bà ta đã hy sinh rất nhiều.
Giờ đây Grimalkin quay người mòng mòng để thoát khỏi kẻ thù, quay theo chiều kim đồng hồ rút lui theo vòng tròn về hướng bàn chúng tôi. Tôi bắt đầu lo lắng. Chiến thuật này có vẻ kém khôn ngoan quá. Với khoảng cách này tên chiến binh có thể một lần nữa xoay quả chùy chết người của hắn vào bà ta. Hắn bắt đầu quay quay quả chùy trên đầu, với tốc độ ngày một nhanh, sẵn sàng cho đòn chí mạng. Grimalkin bước về phía đối thủ, như thể đặt mình vào vị trí thích hợp nhất để chờ cho quả chùy gai góc lao đến nghiền nát mình. Tim tôi thót lên tới họng. Tôi tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc.
Nhưng ngay khi thứ vũ khí ấy lao xuống, phù thủy sát thủ đã không còn tại vị trí ấy nữa. Quả chùy đập rầm xuống bàn với một lực mạnh kinh khủng, hất mọi chén bát và ly tách rớt xuống sàn vỡ nát. Rồi Grimalkin chú tâm ngắm đích, nhắm thẳng vào khe hở trên mũ giáp là nơi đánh dấu vị trí con mắt trái không được nhìn thấy của kẻ thù. Con dao lao đến trúng đích, một tiếng hét đau đớn vang vọng cả sảnh.
Mọi thứ lại tối sầm lại, không khí bắt đầu lạnh cóng. Tà thuật kình lực đang được sử dụng. Tôi thấy chóng mặt nên quờ tay về phía bàn để giữ thăng bằng. Căn phòng hoàn toàn im lặng sau khi âm vang của tiếng thét kia lắng lại. Nhưng rồi, từ trong bóng tối, tôi thấy một cặp mắt sáng quắc di chuyển về hướng chúng tôi từ chiếc hố.
Rồi ánh sáng lại bật lên và chúng tôi tất cả lại ngồi bên bàn - mặc dù tôi không nhớ mình có ngồi xuống. Cốc đĩa ban nãy còn nằm la liệt trên sàn giờ đã trở lại đúng vị trí. Grimalkin an tọa tại chỗ cũ bên bàn.
Chiến binh bóng đêm một lần nữa đứng đối diện chúng tôi, tay cầm chiếc ly thủy tinh và thanh gươm dài. Có phải cùng một tên không nhỉ? Hắn được sống lại nhờ tà thuật à? Cứ như thể cuộc đấu với Grimalkin chưa hề xảy ra vậy.
"Chủ nhân của ta cần chất nuôi dưỡng. Ngài phải uống máu nóng từ cơ thể của thằng bé!" hắn nói, chĩa thẳng gươm về phía tôi. "Hãy rót đầy ly đi!"
Khi gã chiến binh đáng sợ kia giơ ra chiếc ly, tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực vì sợ hãi.
"Chúng ta đã chiến thắng rồi, cậu nhỏ à!" Grimalkin thì thầm vào bên tai tôi, giọng nói đầy vẻ khải hoàn. "Hắn không đòi phải giết cậu nữa - chỉ muốn cậu đổ đầy máu vào chiếc cốc thôi. Đó chính xác là tất cả những gì chúng ta muốn."
Chiến binh im lặng đặt chiếc ly thủy tinh trên mảnh lụa đỏ trên tấm khăn trải bàn. Grimalkin nhấc ly lên và lấy ra một cái dao ngắn trong bao kiếm. Bà ta quay về phía tôi. "Vén tay áo lên đi, cậu bé. Tay phải ấy..."
Tôi làm theo bằng những ngón tay run rẩy. "Giờ cậu cầm lấy chiếc ly đi, và giữ nó dưới cánh tay để hứng máu."
Tôi nâng cánh tay trần lên và đặt chiếc ly chạm trổ tinh vi ấy xuống dưới. Grimalkin rạch một vệt nhỏ trên tay tôi. Tôi không cảm thấy gì, nhưng máu đã bắt đầu nhỏ xuống; tuy nhiên máu ngừng chảy trước khi được nửa ly.
"Thêm nhát nữa là xong," Grimalkin bảo.
Tôi lại cảm giác thấy lưỡi dao và phải hít một hơi thật sâu khi cơn đau nhói lên. Lần này, máu tôi tuôn ra xối xả, và ly máu bỗng dưng trở nên nặng lạ kỳ. Ly nhanh chóng đầy, nhưng khi máu chạm đến vành ly thì tự nhiên không còn rỉ ra nữa. Tôi nhận thấy máu đã khô lại thành một đường mảnh màu đỏ trên nền da tái xanh của mình.
Phù thủy sát thủ đặt chiếc ly lên bàn; gã chiến binh nhận chiếc ly và đem xuống hố. Chúng tôi nhìn theo hắn đi xuống bậc cấp cho tới khi khuất hẳn khỏi tầm mắt, rồi im lặng chờ đợi cho đến khi hắn đã cách xa khỏi sảnh. Tất cả đều không muốn rủi ro để hắn nghe được tiếng chào xáo mà quay lại. Máu của tôi nhất thiết phải được đưa cho Ordeen. Từng phút chậm chạp trôi qua, nhưng sau cùng Grimalkin mỉm cười và lôi ra một chiếc gương nhỏ giấu trong tay áo, chuẩn bị báo hiệu sự thành công của chúng tôi.
Nhưng trước khi bà ta kịp làm vậy, mọi thứ xung quanh lại tối sầm và tôi lại cảm thấy lạnh sống lưng. Lại thêm nhiều cặp mắt sáng quắc tiến dần về phía chúng tôi từ chiếc hố. Bọn tùy tùng của Ordeen đã đoán ra kế hoạch của chúng tôi rồi ư?
Đột nhiên tôi nhận ra rằng, dù im lặng như tờ là thế, sảnh đường lúc này đây lại đầy những người. Mà bọn người này mới kỳ quái và đáng sợ làm sao!
Đàn ông thì rất cao, mũi với cằm nhọn hoắt, mặt dài ngoẵng. Chắc chắn chúng là yêu tinh, tôi đoán thế, với nào là hai mắt trũng sâu hoắm, quần áo đen đúa, lòng thòng bao quanh người nhưng những tấm buồm bằng trải trên cành liễu. Ngay thắt lưng chúng là thanh kiếm dài cong vòng.
Những tên yêu tinh này làm tôi nhớ lại một câu tục ngữ ở Hạt: Mũi khoằm và cằm hếch, Bóng tối ngự trị chẳng sai!"
Ngược lại, đám phụ nữ lại trông đầy đặn, với những đường cong khêu gợi, để lộ những phần da sáng bóng như được thoa dầu. Và tất cả bọn họ đang nhảy múa - xoay vòng nhịp nhàng theo nhịp vỗ từ cái trống xa xa nào đấy chẳng thấy đâu. Những người phụ nữ này nhảy múa một mình, trong khi những người đàn ông đứng ủ rũ ven rìa sàn nhảy hoặc thập thò trong bóng tối giữa mấy cây cột, nhìn theo với ánh mắt thèm thuồng.
Tôi quay lại nhìn trên bàn và thấy những người trong đoàn tôi dường như đang ngây người trông theo những vũ công. Những vũ điệu lạ lẫm của họ có chứa sức quyến rũ gì đấy. Grimalkin tay vẫn cầm chiếc gương nhưng dường như lại không có chút sức lực nào để dùng nó cả. Bọn chúng tôi vô dụng hết. Có phải chúng tôi đã gần chạm đến thành công lắm rồi nhưng đến phút cuối thì bị phá hỏng hết chăng?
Rồi tôi nhận thấy một vài lính hộ tống cho mẹ, trong đó có cả ông Seilenos, đang ăn ngấu ăn nghiến những thứ trong đĩa, nốc rượu ừng ực rượu vang trong những chiếc ly bằng vàng - bất chấp lời cảnh báo từ trước. Khi đấy tôi hiểu được rằng Thầy trừ tà ở Hy Lạp thiếu đi sự kiên định và ý chí như thầy John Gregory - chắc chắn điều này sẽ hủy hoại ông ta.
Tôi quay nhìn lại những người phụ nữ đang nhảy múa xung quanh miệng hố và nhận thấy mỗi một người lúc trước chỉ đứng nhảy một mình thì giờ đây lại thành cặp, hai người phụ nữ nhảy với nhau, theo đúng như những họa tiết tranh đá khảm về hai con rắn dài. Tiếng trống lại càng to hơn, nhanh hơn và điên cuồng hơn, và lúc này có nhiều hơn một tiếng trống. Nó khiến tôi chỉ muốn nhịp chân, tôi cảm nhận được sự thôi thúc mãnh liệt muốn nhổm dậy khỏi ghế. Tôi nhìn sang và thấy cả Alice cũng phải ghì chặt vào ghế, cố kìm mình không tham gia vào đám người nhảy múa đó. Tôi thở chậm lại, đấu tranh cưỡng lại niềm thôi thúc nhảy nhót cho đến khi nó bắt đầu dịu đi.
Thế rồi tôi trông thấy một trong số những người đang nhảy múa đó thực ra là một người đàn ông - một người mà tôi quen biết. Là ông Seilenos. Chỉ một phút trước tôi còn trông thấy ông đang ăn những thức ăn bị cấm; giờ bỗng nhiên ông ta lại dự phần vào điệu nhảy điên rồ. Tôi thoáng để mất dấu ông, nhưng ông lại xoay mòng mòng xuất hiện trở lại, lần này thì gần bàn chúng tôi hơn. Và tôi có thể thấy một người phụ nữ đang ngoặm vào cổ ông ta, răng của ả cắm ngập vào da thịt ông; máu nhỏ xuống ngực ông. Nỗi kinh hãi chất đầy hai mắt đang lồi ra của ông Seleinos; hai tròng mắt đảo như điên dại trong hốc mắt. Bụng ông hình như co giật còn áo quần thì tả tơi, để lộ ra mấy vết thương sâu hoắm ngang lưng. Ả kia đang hút sạch máu của ông Seilenos. Rồi xác ông bị quẳng ra đống xác người phía gần miệng hố và tôi không nhìn thấy ông nữa.
Tôi thầm cảm ơn vì mình đã được Thầy trừ tà dạy dỗ chu đáo và đã nhịn ăn trước khi bước vào pháo đài này. Chính sự ham ăn và sở thích uống rượu của ông Seilenos đã khiến ông mất mạng - và có thể mất cả linh hồn!
Khi đó, bên phải tôi, tôi lại thấy Grimalkin, mặt căng ra vì nỗ lực hết mình chống lại những tà thuật của thế lực bóng tối trói buộc mọi người. Bà ta chậm chạp đưa tấm gương lên miệng. Bà hà hơi lên gương, dồn hết tâm trí, bắt đầu dùng ngón trỏ mà viết. Đó là dấu hiệu bắt đầu cuộc tấn công.