Chương 17 Hoả Linh
Những hình thù nhảy múa vẫn tiếp tục xoay điên cuồng theo nhịp điệu rồ dại kia một chặp lâu sau, nhưng cuối cùng chúng cũng bắt đầu chậm lại. Tiếng trống hơi lịm đi, rồi tắt hẳn. Đám yêu ma đứng bất động, như đông cứng lại với thời gian, giống hệt chúng tôi một phút trước đó. Vài tên còn nghiêng nghiêng đầu và tôi cảm giác rằng chúng đang nghe ngóng.
Tôi nghe tiếng giậm chân thình thịch từ xa vọng lại. Rồi tiến lại gần hơn. Cánh cửa bật đánh sầm ra sau và những phù thủy xứ Pendle tràn vào sảnh, với dao dài lăm lăm trong tay, gương mặt hoang dại và hiếu chiến.
Trong đó có cả những phù thủy thuộc tộc Mouldheel nhưng không thấy bóng dáng Mab và hai con em đâu cả. Sao chúng không tham gia vào lần tấn công này?
Một lần nữa, Grimalkin nhảy vòng qua bàn và tham chiến.
Tất cả những chiêu bùa phép của đám yêu ma ấy giờ hoặc là không được sử dụng hoặc không còn tác dụng nữa trước cuộc tổng tấn công cuồng bạo của những phù thủy. Hết sang trái đến sang phải, những phù thủy chặt chém, vung dao xoay xoáy một cách điệu nghệ tài tình. Kẻ thù họ cũng chống cự lại, rút kiếm ra đánh trả, nhưng chỉ trong chốc lát khối kẻ đã chết lăn quay, máu đỏ đọng thành vũng trên sàn.
Mọi việc diễn ra quá nhanh đến mức chúng tôi còn không kịp tham chiến. Mới đây thôi là một trận chiến kịch liệt, thế mà thoắt cái đám yêu ma đã đang rút lui xuống mấy bậc thang dưới hố. Nhưng đó là một sự rút lui có trật tự. Một số kẻ đánh bọc hậu trong khi đám phụ nữ tẩu thoát. Chẳng bao lâu sau chỉ còn lại những phù thủy, nhìn đăm đăm xuống những bậc thang dẫn vào bóng tối.
Alice níu chặt cánh tay tôi khi chúng tôi bước tới bên đám phù thủy, nhưng họ đã quay lưng lại với cái hố rồi.
"Đi theo bọn này nguy hiểm lắm," Grimalkin nói, quay về phía tôi. "Tôi đoán rằng đó chính xác là điều bọn chúng muốn ta làm. Chúng đầu hàng và rút lui quá dễ dàng. Chắc chắn bọn chúng muốn lừa chúng ta xuống vùng bóng tối để rồi đánh úp. Chúng ta sẽ đi theo lối được mẹ cậu chỉ cho vậy. Ta nghĩ rằng cậu nên ở lại đây chờ đến khi đoàn quân đánh thuê đã phát lệnh tấn công. Họ đang trên đường đến đấy nên bọn ta sẽ đi trước dấn sâu hơn vào trong pháo đài."
Nói xong, Grimalkin dẫn đầu đám phù thủy khát máu đi qua đường hầm, hướng thẳng vào sân trong.
"Tốt hơn hết cứ làm như bà ấy nói đi Tom," Alice nói, vẫn nắm chặt tay tôi. "Chúng ta cũng sẽ theo sát họ trong một lúc nữa thôi..."
Một vài người còn sống sót trong đám lính hộ tống của mẹ tôi gật đầu ủng hộ. Không có người chỉ huy nên bọn họ có vẻ khá căng thẳng.
Xác của Seilenos và hai người hộ tống mẹ nữa đang nằm trên mấy vũng máu, những đôi mắt không còn nhìn thấy được gì nữa đang mở trừng trừng nhìn lên trần nhà.
"Ta đi đến gần cánh cửa hơn đi," Alice vừa nói vừa lo lắng nhìn về phía những bậc thang. "Giờ mấy phù thủy kia đi rồi thì đám yêu ma kia có thể quay trở lại đấy."
Có vẻ đó là một ý hay, nên tất cả chúng tôi đều đi về hướng cánh cửa đang mở toang.
Chẳng mấy chốc chúng tôi nghe thấy tiếng ngựa phi nước đại về phía mình. Chúng tôi nhìn theo đoàn lính đánh thuê lao qua lối vào dọc theo đường hầm để bất đầu tấn công. Phải mất một lúc lâu họ mới đi qua hết. Khi tiếng vó ngựa cuối cùng vang vọng rời đi xa, chúng tôi cũng rời sảnh và theo bước họ đi về phía sân trong.
Tôi thoáng nhìn ngoái lại. Không thấy bóng Mẹ, Thầy trừ tà hay bất kỳ ai khác. Lẽ ra giờ này họ phải ở đây rồi chứ? Tôi nghĩ.
Khi chưa đi được quá chục bước dọc theo đường hầm thì chúng tôi lại nghe thấy tiếng vó ngựa. Tiếng động mỗi lúc một lớn hơn! Những chiến binh đang quay lại. Họ đã rút lui mất rồi! Đã có chuyện gì thế?
Một con ngựa không người cưỡi chạy vụt qua, suýt chút nữa đã dẫm đạp lên Alice. Hai mắt nó trợn tròn sợ hãi, miệng sùi bọt mép. Thêm vài con chạy qua, một số có người cưỡi, nhưng vũ khí của họ đã không còn, mắt mở to kinh hãi. Vâng, đúng là họ đang rút lui. Không còn nghi ngờ gì nữa. Đó là một cuộc thảm bại. Điều gì đã khiến cho những chiến binh ấy quay đầu bỏ chạy như vậy?
Khi mỗi lúc một thêm nhiều ngựa chạy xổ về chúng tôi, tôi nhận ra rằng chúng tôi đang trong tình trạng nguy hiểm vì có khả năng bị giẫm đạp. Tôi đẩy Alice vào khe nứt trên vách đường hầm, dùng thân mình che chắn cho cô bé. Những con ngựa lại tiếp tục xô đẩy vào chúng tôi, toàn bộ con đường hầm là những tiếng vó ngựa đập rầm rập. Âm thanh này như vang mãi không dứt, nhưng rồi không gian cũng trở nên im lặng và bước lùi ra khỏi tường.
"Cậu không sao chứ, Alice?" tôi vừa hỏi vừa cầm thanh trượng túi của mình lên.
Cô bé gật đầu. "Lính hộ tống của mẹ cậu đâu cả rồi?" cô hỏi.
Tôi nhìn quanh. Thêm ba trong số họ đã thiệt mạng, xác bị dẫm nát, còn những người còn lại thì không thấy đâu. Còn Mẹ, Thầy trừ tà và ông Arkwright đâu rồi? Liệu họ có ở trong đường hầm sau lưng tôi không? Có bị nghiền nát trong cuộc dẫm đạp vừa rồi không? Cổ họng tôi như nghẹn lại.
Tôi gọi lớn, "Mẹ! Mẹ ơi!" nhưng không có tiếng trả lời, chỉ có sự im lặng đáng sợ.
"Chúng ta nên bám theo đám phù thủy," Alice đề xuất.
"Có thể Mẹ cậu và lão Gregory bị chậm trễ gì đó. Có khi họ còn chưa vào tới đường hầm này khi đám ngựa ban nãy chạy qua cũng nên."
Tôi gật đầu và chúng tôi đi tiếp. Tôi vẫn đang lo lắng cho mẹ, đồng thời cũng e sợ về những gì đang đợi chúng tôi phía trước.
Cho dù đó là gì đi nữa, thì cả ngàn binh sĩ đã thà là tháo chạy trong sợ hãi còn hơn phải đối mặt với nó. Liệu đó có phải là mụ Ordeen? Có phải mụ đã uống máu của tôi và đã hoàn toàn thức tỉnh?
Chúng tôi tiến về phía cuối con đường hầm và sương mù bắt đầu vờn vũ quanh mình. Một nỗi sợ hãi kỳ lạ đang gặm nhấm lấy tâm trí tôi. Những đợt gió lạnh buốt thổi qua người tôi như cơn cuồng phong đang cố gắng đẩy tôi quay ngược lại.
"Cậu có cảm thấy nó không, Tom?" Alice hỏi.
Tôi gật đầu. Đối với một kẻ trừ tà, bất kỳ mức độ sợ sệt nào đều sẽ rất nguy hiểm khi đối diện với thế lực xấu. Như thế sẽ làm cho kẻ thù của ánh sáng mạnh hơn lên gấp bội.
Chúng tôi chật vật đi tiếp. Tôi cố ngăn chặn nỗi sợ hãi bằng cách nghĩ đến những khoảnh khắc hạnh phúc trong thời thơ ấu của mình: những lúc ngồi trên đùi mẹ hoặc bố đang kể cho nghe những câu chuyện về thời đi biển. Chúng tôi ráng sức đi tiếp cho đến khi, cuối cùng lại qua màn sương mù, bức tường bên trong cao ngất của tòa Ord đang sừng sững trước mặt, những tảng đá khổng lồ trên đó vẫn còn bốc hơi nghi ngút.
Chúng tôi đã vào đến sân trong trải đầy đá. Xác ngựa nằm chết vương vãi trên sân; cả xác những chiến binh nữa, đôi mắt mở trợn trừng trừng, gương mặt méo xệch đầy kinh khiếp.
"Cái gì đã giết họ thế, Alice?" tôi la lên. "Không có dấu tích nào trên người họ cả. Không cả một vết thương."
"Chết vì sợ hãi, họ chết vì vậy đấy Tom. Sợ hãi làm đông cứng những suy nghĩ của họ, làm tim họ ngừng đập... Nhưng nhìn kìa! Có cánh cổng đang mở kia."
Trước mặt chúng tôi, trên bức tường, là một cánh cửa gỗ mở toang. Cửa thì mở, nhưng bóng tối đang chực chờ trong đấy. Khi tôi nhìn vào cửa, sự tuyệt vọng dâng tràn trong tôi làm tôi không tìm ra được chút ý chí để mà tiến thêm một bước nào nữa về phía trước. Bao công sức lâu nay rồi cũng chẳng được gì. Những chiến binh đều đã tháo chạy hoặc mất mạng cả, giờ đây không còn có cơ hội nào để xâm nhập vào trong và tiêu diệt mụ Ordeen trước khi mụ lấy lại toàn bộ sức mạnh của mụ.
Chúng tôi cứ đứng đấy nhìn chằm chằm vào cánh cổng mở toang. Tôi và Alice thì có thể làm được gì? Và bao lâu nữa thì mụ Ordeen sẽ thực sự tỉnh giấc?
"Tớ không còn đủ sức đi vào trong đó nữa đâu," tôi nói với Alice, vẫn nhận thức được là mình đang bị ảnh hưởng của tà thuật bóng tối, thứ đã được áp dụng cho đoàn lính đánh thuê. "Tớ không đủ can đảm để làm chuyện này... Tớ không có ý chí..."
Phản ứng đáp trả của Alice cũng chỉ là một cái gật đầu mệt mỏi đồng ý.
Mặc dù chẳng ai trong chúng tôi nói ra những gì mình đang suy nghĩ, nhưng có vẻ như chắc chắn rằng những phù thủy Pendle đã đi qua cánh cổng đó trước chúng tôi. Nhưng chúng tôi vẫn không di chuyển. Tôi đang nghĩ về điều gì đã xảy đến cho mẹ và những người khác. Tâm trí và dũng khí của tôi đã hoàn toàn tiêu tán.
Tôi không biết chúng tôi đã đứng như thế trong bao lâu, nhưng rồi tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân đàng sau bèn quay lại nhìn thấy một dáng người cao lênh khênh đội mũ trùm tay cầm thanh trượng và túi từ phía đường hầm đi ra. Với sự ngạc nhiên tột cùng, tôi nhận ra đó chính là Thầy trừ tà. Bước ngay sau là ông Bill Arkwright, trông hiên ngang kiên cường, như thể đang trong tâm trạng muốn băm vằm vài cái đầu vậy. Nhưng không thấy ba chú chó đâu.
Ông Arkwright gật đầu nhưng Thầy trừ tà đi thẳng qua mà không hề nhìn về hướng chúng tôi đang đứng. Rồi khi đến được cổng, ông quay lại nhìn tôi, ánh mắt sáng lên dữ tợn.
"Đi thôi chứ anh bạn, đừng lãng phí thời gian chứ!" thầy quát lên."Có rất nhiều việc phải làm. Còn nếu chúng ta không làm, thì ai sẽ làm đây?"
Tôi cố gắng ép mình bước tới gần hơn một bước; rồi thêm bước nữa. Mỗi bước chân về sau lại càng dễ dàng hơn và các gọng cùm sợ hãi bắt đầu nới lỏng rồi rã ra khỏi tâm trí tôi. Tôi nhận ra rằng dù đám binh sĩ đã trốn chạy hay bỏ mạng đi nữa, thì loại hình công việc của chúng tôi - cộng thêm việc thầy trừ tà là con trai thứ bảy của người con thứ bảy- đã cho chúng tôi sức mạnh mà kháng cự. Nhưng trên hết chính là Thầy trừ tà cùng sự cương định của thầy đã giúp tôi vượt qua nỗi sợ của mình.
Đối với Alice, quá trình huấn luyện làm phù thủy cũng đã giúp cô bé phần nào - mặc dù thầy không kêu cô bé đi cùng, nhưng cả hai chúng tôi đều bước qua cổng mà đi vào bóng tối mù mịt bên trong.
"Thầy có nhìn thấy Mẹ con không ạ?" tôi hỏi Thầy trừ tà. Cả hai ông lắc đầu. "Bọn ta bị tách ra khi những con ngựa đó chạy toán loạn trong hầm về phía chúng ta. Đừng lo anh bạn ạ," Thầy trừ tà nói. "Mẹ con có thể xoay sở được mà. Chắc chắn bà ấy sẽ theo chân chúng ta thôi."
Lời an ủi xuôi tai thật nhưng chẳng giúp được tôi thấy yên tâm hơn.
"Thế con Vuốt và hai chú chó con đâu ạ?" Tôi hỏi ông Bill. "Bọn chúng ổn chứ?"
"Đến giờ thì vẫn ổn," ông đáp. "Chẳng cần phải đem chúng vào tới tận đây. Chúng chỉ được huấn luyện để đối phó với thủy phù thủy và những thứ đại loại thế thôi. Còn đối với hỏa linh thì chúng đâu làm được gì."
Tôi chợt nghe thấy tiếng thác nước đổ ầm ào, và gần hơn nữa, là tiếng vọng của những giọt nước lớn nhỏ xuống tảng đá. Còn có cả tiếng hơi nước bốc lên xèo xèo. Hồi nãy một trận mưa rất lớn trút xuống thành Ord, và hầu hết nước đều đổ vào trong thành. Tôi thò tay ra chạm lấy bức tường. Những tảng đá vẫn còn ấm nóng.
Thầy trừ tà mở túi, lôi ra một ngọn đèn nhỏ, châm đèn rồi giơ lên cao. Chúng tôi nhìn quanh và ngay lập tức thấy ra không chỉ có một con đường phía trước mặt mình. Ngoằn ngoèo quanh màng sương là một lối đi hẹp, hơi dốc lên; phía phải là một lối đi khác, lối này thì phẳng lì. Thầy trừ tà dừng lại. Có vẻ như nghe ngóng gì đấy. Tôi nghĩ mình nghe thấy tiếng thét yếu ớt từ đâu đó vọng lại, nhưng nó không lặp lại nên chặp sau thầy quay sang phía tôi.
"Ta nghĩ là con đường dốc lên là con đường ta nên đi. Ta nghĩ là mình sẽ tìm thấy được mụ Ordeen ở một trong những tòa tháp. Anh thấy sao?" thầy hỏi, quay về phía ông Arkwright.
Thầy trừ tà còn lại gật đầu thật khẽ, rồi thầy tôi bắt đầu bước đi, sải dài dứt khoát. Chúng tôi theo sau, Alice theo sát bên tôi.
Chúng tôi đi bộ chưa được vài phút thì lối đi thành đường cụt. Phía trước là tảng đá, nhưng tôi nhìn thấy một ngõ mở bên trái. Không chút chần chừ, Thầy trừ tà đi xuyên qua đấy rồi giờ đèn lên. Chúng tôi đi theo thầy vào một căn phòng rộng đầy đá vát thành phiến mà nằm trên đấy là những kẻ mà tôi nghĩ là người đang ngủ. Không như lối đi vào, căn phòng ngủ này không hoàn toàn tối tăm; phòng tràn ngập thứ ánh sáng vàng le lói phát ra từ đâu không rõ.
Những hình thù nằm ngửa trông giống con người, nhưng thân hình dài hơn, mặt cũng dài thườn thượt, cằm và mũi đều nhọn hoắt cùng mắt trũng hoắm. Đây là đám yêu ma chúng tôi đã trông thấy khi đang quan sát những vũ công trên sảnh. Nhưng lúc này, khi ánh đèn bao phủ những kẻ ở gần hơn, tôi nhận ra không phải chúng đang ngủ, mà là đã chết.
Cổ họng chúng bị cắt và chúng đang nằm trên vũng máu của chính mình, máu loang lổ xuống tận sàn đá. Khi di chuyển chậm về phía trước, cẩn thận từng bước giữa mấy phiến đá, chúng tôi phát hiện ra những dấu chân nhuốm máu. Một số là dấu giày mũi nhọn, nhưng cũng có vài dấu chân trần-dấu chân của phù thủy tộc Mouldheel.
"Phù thủy ở Pendle không phải là những đồng minh ta muốn có, nhưng ít ra thì trong phòng này chúng ta không phải sợ gì hết," Thầy trừ tà bảo.
"Thành Ord thênh thang quá," tôi nói. "Chắc chắn sẽ có rất nhiều phòng. Tưởng tượng xem phải có đến bao nhiêu những thứ như thế này thầy nhỉ..."
"Nghĩ làm gì chứ anh bạn. Chúng ta phải đi tiếp. Ít ra nếu có nguy hiểm, thì những kẻ đi trước sẽ chạm trán trước rồi cảnh báo cho chúng ta."
Thầy trừ tà và ông Arkwright rời khỏi căn phòng; nhưng khi vừa định theo gót thầy thì tôi nghe thấy tiếng la sau lưng mình bèn quay lại thấy Alice đang đứng chết trân, gương mặt đầy sợ hãi. Một trong những tên yêu ma bỗng nhiên ngồi bật dậy trên chiếc giường đá phiến; hắn đang túm chặt tay Alice mà trừng trừng nhìn cô đầy độc địa.
Hắn đang chảy máu ngay cổ, nhưng rõ là vết cắt không đủ sâu và giờ khi tỉnh lại thì hắn trông thấy có kẻ xâm nhập vào lãnh địa của mình. Hai mắt hắn long lên dữ tợn, hắn với tay lấy lưỡi gươm cong cong nơi thắt lưng. Hắn sắp sửa chém vào Alice! Tôi lao đến dùng một đầu gậy của mình thọc mạnh vào ngực hắn. Hắn thở đánh hực khi gậy thanh lương trà chạm vào mình rồi há hốc cả mồm; máu dãi túa ra. Hắn rút gươm ra, thế là tôi lại thọc mạnh vào hắn. Thanh gươm bắn khỏi tay hắn; hắn thả tay Alice ra mà lăn xa khỏi tôi, cuộn một vòng qua chiếc giường đá rồi đáp chân ngồi sà xuống. Hắn lừ đừ quay sang tôi, mắt chỉ cao hơn mép giường một chút.
Trước khi tôi kịp phản ứng, hắn nhảy phóng lên. Không một người thường nào có thể nhảy cao đến mức đó với vận tốc như vậy. Hắn bay qua phiến đá mà đáp xuống ngay trên người tôi, làm thanh trượng của tôi bật khỏi tay. Tôi ngã ngửa ra, vặn người lăn mình thoát đi. Tôi thấy là tên này sắp lại tấn công trong khi mình chỉ có một cơ hội. Lôi sợi xích bạc giấu trong túi quần ra thì sẽ rất tốn thời gian, nhưng tôi có thể với tay qua vai rút ra con dao nhỏ mà Grimalkin đã tặng tôi. Vừa nghĩ được như vậy thì tôi nhận ra mình đã quá trễ. Tên yêu ma đã đáp lên tôi rồi.
Hai việc xảy ra cùng lúc đó. Có một tiếng "cách" rồi một vật gì đó bay vèo qua đầu xỉa toạc cổ tên yêu quái. Hắn đổ quỳ sụm xuống, sặc ặc ặc, và rồi ngã người sang một bên. Sau một hơi thở dài run rẩy hắt ra, hắn nằm bất động.
Alice chạy đến bên tôi; cô bé đang cầm thanh trượng của tôi. Tiếng "cách" lúc nãy tôi nghe thấy là Alice bật lưỡi dao ra, lưỡi dao giờ dính đầy máu. Lúc này Thầy trừ tà và ông Arkwright mới chạy quay lại vào phòng. Cả hai hết nhìn thứ sinh vật chết ngắc kia rồi nhìn sang Alice.
"Có vẻ như Alice lại cứu sống cậu lần nữa rồi, cậu Ward nhỉ," ông Arkwright nói khi tôi đang lồm cồm bò dậy.
Thầy trừ tà không nói tiếng nào; như thường lệ thầy chẳng bao giờ chịu khen Alice một lời. Ngay lúc đó từ góc kia căn phòng vọng lên tiếng rên rỉ: một tên tay chân khác của mụ Ordeen lại bắt đầu trỗi dậy.
"Đám phù thủy kia làm việc chẳng được rốt ráo như ta tưởng," John Gregory nhận định. "Đi tiếp thôi nào. Không thể nấn ná thêm chút nào nữa. Thời gian còn lại rất ít - và ai mà biết được điều gì đang đợi ta phía trước?"
Phía ngoài cánh cửa lại là một con đường khác, lại dẫn chúng tôi lên trên. Chúng tôi bắt đầu leo, Thầy trừ tà dẫn đầu. Bỗng thầy giơ một tay lên và đứng sững lại, đoạn chỉ tay về phía bức tường bên trái. Một quả cầu nhỏ đang tỏa sáng, như một bong bóng lửa mờ đục, đang treo lơ lửng bên bức tường ấy ở độ cao ngang đầu. Quả cầu không to hơn nắm tay tôi, lúc đầu tôi nghĩ là nó được đính vào tường. Trong khi tôi quan sát, quả cầu trôi ngang qua lối đi mà biến mất vào trong tường đá.
"Cái gì vậy ạ?" tôi hỏi. "Hỏa linh chăng?"
"Ừ ta đoán là thế, anh bạn ạ. Vì sống cả đời ở Hạt nên ta chưa từng bao giờ trông thấy nó trước đây. Từ những gì ta đọc được, thì chúng có thể trở nên thực sự nguy hiểm đấy, nhưng nhờ lượng nước mới trút xuống Ord-và đổ hết vào trong thành - nên cũng cần phải mất một lúc nữa hỏa linh mới thực sự nguy hiểm. Lại thêm nhiều lý do để chúng ta đi tiếp càng nhanh càng tốt! Mà Seilenos đâu rồi ấy nhỉ? Ông ta rành tất cả những thứ này mà..."
"Ông ấy chết rồi ạ," tôi giải thích, lắc đầu một cách buồn bã. "Dù Mẹ đã cảnh báo trước rồi, nhưng ông vẫn ăn và uống những thứ trên bàn, rồi bị một trong đám yêu ma ấy giết."
"Lòng tham đã giết chết anh chàng tội nghiệp ấy," Thầy trừ tà rầu rĩ nói. "Phương pháp của Hạt mình là đúng đắn nhất khi đối đầu với bóng tối. Thật đáng tiếc. Chúng ta đang rất cần đến chuyên môn của ông ta ở đây."
Con đường mòn vẫn càng dốc cao tợn, một lần nữa chúng tôi lại chạm phải một bức tường đá chặng ngang trước mặt và khoảng mở bên tay trái. Trong căn phòng tiếp theo ngọn đèn lồng soi rõ ra thêm nhiều phiến đá có yêu ma nằm bên trên. Tất cả đều bị giết theo cùng một cách, máu me đầm đìa, nhưng khi chúng tôi đi tiếp len giữa các phiến đá thì Alice há hốc kinh hãi.
Lần này, những phù thủy có vẻ đã gặp trở ngại. Một trong số họ đã thiệt mạng. Xác ả này cũng chẳng còn lại gì nhiều. Những gì còn sót lại chỉ là hai chân từ đầu gối trở xuống và đôi giày mũi nhọn. Từ đầu gối trở lên chỉ còn là dúm tro đen sì, vẫn còn nghi ngút khói. Không khí nồng lên mùi thịt người cháy khét.
"Cái gì gây ra chuyện này đây?" tôi hỏi. "Có phải là cái đốm sáng lúc nãy chúng ta thấy không ạ?"
"Là nó đấy hoặc thứ gì đó tương tự như vậy. Chắc chắn là một trong mấy loại hỏa linh rồi. Thôi cứ hy vọng là nó đã di chuyển đi đâu khác. Thành Ord đang chuyển mình sống lại nhanh hơn ta nghĩ đấy," Thầy trừ tà nói, rồi mắt ông trợn tròn lên như cảnh báo.
Một quả cầu lửa đã xuất hiện trong không trung cách chúng tôi khoảng năm bước chân. Trông nó nguy hiểm hơn nhiều so với cái cục sáng mờ mờ đùng đục chúng tôi thấy ban nãy. Quả cầu này lớn hơn đầu người một chút sáng trắng mờ đục, bắn ra những đốm lửa nhỏ, phập phồng nhịp nhàng, phình ra rồi thu lại. Nó bắt đầu trôi về phía chúng tôi, kích thước nhanh chóng phình to hơn.
Thầy trừ tà dùng trượng đánh vào nó khiến nó lui ra một chút rồi lại tiến tới. Thầy thọc nó thêm lần nữa, hụt chỉ trong gang tấc, thế là nó phóng qua đầu chúng tôi với tốc độ khủng khiếp rồi đập vào tường bắn ra một trận mưa những tia lửa màu cam.
Thầy trừ tà gấp gáp sải bước tới trước, dẫn lối cho chúng tôi thoái khỏi căn phòng. Tôi ngoái nhìn lại và thấy quả cầu lửa ấy đã tái tụ lại nơi chân tường mà bắt đầy trôi về phía chúng tôi. Phía ngoài cửa, những bậc tam cấp bằng đá dẫn dốc ngược chúng tôi lên cao và chúng tôi vẫn tiếp tục trèo nhanh nhất có thể. Tôi lại bồn chồn liếc ra sau, nhưng hỏa linh kia có vẻ như đã không còn theo gót. Có phải nó bị giới hạn thế nào ấy chỉ trong căn phòng đó thôi không nhỉ. Nhiệm vụ của nó là canh gác căn phòng ấy chăng?
Rồi những bậc thang trở thành hình xoắn ốc. Chúng tôi đã vào được trong một trong ba ngọn tháp rồi ư? Chẳng thể nào biết được vì không có cửa sổ nào cả. Tôi bắt đầu thấy mỗi lúc một thêm lo sợ. Cứ cho là chúng tôi tiêu diệt được mụ Ordeen đi, nhưng con đường này đầy rẫy những linh khí... với lại còn các sinh vật khác ai mà biết được là gì chứ? Chúng tôi lại phải đi xuống những bậc thang này, khi ấy thì bất cứ thứ gì ẩn nấp trong bóng tối cũng sẽ hoàn toàn thức tỉnh và trở nên vô cùng nguy hiểm. Làm sao chúng tôi có thể trốn thoát được?
Một lúc sau chúng tôi lại chạm trán với một mối hiểm nguy khác. Một phù thủy Mouldheel nằm chết trên những bậc thang ngay trước mặt bọn tôi, nhờ đôi chân trần và cái váy tả tơi mà nhận dạng được thôi. Nơi lẽ ra phải là đầu và vai, một hỏa linh màu cam sáng quắc hình dạng như sao biển đang loằng ngoằng lép bép, chầm chậm di chuyển xuống dưới để thủ tiêu phần xác còn lại. Đấy là một trong những hỏa tinh mà hồi trước Thầy trừ tà có cảnh báo cho tôi.
"Có vẻ như là nó thả xuống đầu cô ta khi cô ta đi qua bên dưới nó," thầy quan sát. "Một cái chết không dễ chịu mấy..."
Ép sát vào mấy vách tường đá, chúng tôi đi tiếp, chừa cho ả phù thủy đã chết cùng tên sát nhân kinh khủng của ả khoảng cách càng rộng càng tốt. Nhưng rồi Thầy trừ tà lại tiếp tục chỉ tay về phía trước. Có khoảng bốn hoặc năm hỏa linh tương tự đang bám trên trần cao, xẹt ra những tia lửa.
"Không rõ tốt hơn là nên di chuyển thật chậm hay phải chạy thật nhanh nữa đây," thầy lầm bầm. "Ta thử đi thật chậm bám sát vào nhau xem nào. Chuẩn bị thanh trượng sẵn sàng nhé anh bạn!"
Thầy trừ tà vẫn tiếp tục dẫn đầu, Alice theo ngay sau và ông Bill Arkwright ở phía cuối. Chúng tôi lăm lăm tay trượng. Miệng tôi như khô khốc lại vì sợ hãi. Chúng tôi leo lên thật chậm nhưng thật vững bước, luồn qua dưới hai hỏa linh hình sao. Có lẽ hai hỏa linh này vẫn còn đang ngủ hoặc bị trận mưa khi nãy tác động nhỉ? Chúng tôi chỉ còn biết mong là vậy thôi...
Ngay khi chúng tôi những tưởng là đã thoát hiểm, chúng tôi nghe thấy tiếng rít và một hỏa linh to tướng thả rơi xuống ngay trên đầu Thầy trừ tà. Ông quơ quơ thanh trượng, lưỡi dao chẻ hỏa linh làm hai mảnh bắn ra một trận mưa tia lửa. Chúng rơi lả tả trên những bậc thang ngay sau lưng chúng tôi. Tôi liếc lại nhìn thấy chúng đang bò về phía nhau, như đang cố gắng tái tạo lại thành một đốm lửa to lần nữa.
Chúng tôi vội bước đi nhưng vẫn kiểm tra trần nhà xem có nguy hiểm gì không. Cuối cùng cũng đến được đầu cầu thang. Trước mặt chúng tôi là ba lối cửa vào sâu hun hút, tôi nhận ra đây hẳn là lối vào ba tòa tháp.
"Thế lối nào vậy nhỉ?" Thầy trừ tàvừa hỏi vừa nhìn đăm đăm lần lượt vào mấy dãy cầu thang.
"Có trời mới biết!" ông Arkwright đáp lại bằng một cái nhún vai. "Nơi này rộng quá-Chúng ta sẽ không kịp mất trước khi có thể lục soát hết khắp. Trông không hay rồi."
"Alice có thể đánh hơi thấy nguy hiểm đấy ạ," tôi đề xuất. Thầy trừ tà cau mày- rõ ràng thầy cho rằng làm thế là sử dụng quyền lực bóng tối.
Tôi liến thoắng trước khi thầy kịp từ chối. "Chắc chắn Mẹ cũng mong muốn chúng ta tận dụng mọi phương tiện khả dĩ để sống sót và để tiêu diệt mụ Ordeen thôi thầy ạ!"
"Còn ta cũng đã giải thích rất nhiều lần rằng ta không hề thích cách Mẹ con và bản thân ta sẽ không định sử dụng đến đâu!" thầy tôi nạt lại.
"Hãy để Alice làm đi thầy," tôi xuống giọng nài nỉ. "Xin thầy đấy..."
"Tôi nghĩ chúng ta không có nhiều lựa chọn đâu, nên hãy để cô bé thử xem sao," ông Arkwright nói.
Thầy trừ tà nhắm mắt lại như thể bị đau; rồi ông gật đầu nhẹ đến mức khó có thể nhận ra được.
Alice ngay lập tức đi đến chân cầu thang ở giữa mà hít hít lớn tiếng hai lần. "Cháu không thể nhận ra trên đó có gì cả," cô bé thừa nhận, "bởi vì đó là con đường mà các phù thủy khác đã đi qua. Họ đã làm nhiễu mùi trong không khí rồi, nên cháu không thể nói được những gì chất chứa sau đó."
"Như vậy thì chọn cầu thang đấy là hợp lẽ rồi," Thầy trừ tà đề xuất. "Vì ít nhất khi đó chúng ta có thể nhìn thấy dấu hiệu cảnh báo nếu mấy phù thủy gặp sự cố. Chẳng phải đằng nào chúng cũng đã đánh hơi thấy đấy là con đường an toàn nhất rồi sao?"
Nhưng trước khi Alice kịp trả lời, đột nhiên có một tiếng hét lớn từ phía đường hầm chính giữa và chúng tôi có thể nghe thấy có kẻ nào đó đang chạy xuống cầu thang về phía chúng tôi. Thầy trừ tà giương trượng lên cùng tiếng cách khi thầy bấm nút bật thả lưỡi dao.
Một lúc sau, một phù thủy mồm gào thét chạy xô ra đầu cầu thang, tóc tai phừng phực lửa, đôi giày mũi nhọn gõ lóc cóc trên sàn đá. Tôi nghĩ ả ta thậm chí còn không nhìn thấy chúng tôi. Vừa la hét, ả vừa chạy xuống cầu thang rồi mất dạng. Thêm một phù thủy nữa xuất hiện, một ả Mouldheel chân đất, một trong những người theo Mab. Ông Arkwright nhanh chóng chặn ngang đường ả, chộp lấy tay áo nát bươm của ả và giơ thanh trượng ra đe dọa. Ánh mắt ả đầy vẻ kinh hoàng, mặt mũi nhem nhuốc bồ hóng, nhưng trông như ả không hề bị thương chỗ nào.
"Hãy để tôi đi!" ả gào lên. "Chuyện gì xảy ra thế?" ông hỏi.
"Quỷ lửa! Chúng ta không thể thắng được đâu. Bọn họ chết rồi! Chết cả rồi!"
Dứt lời ả giằng tay ra chạy tiếp xuống cầu thang. Nếu ả nói đúng, thì tất cả những phù thủy kia đã hy sinh-cả Grimalkin và Mab. Như vậy quyền năng của mụ Ordeen quá mạnh đến nỗi họ đã không thể ngửi thấy mùi nguy hiểm và họ không cân sức với lũ hỏa linh.
Alice kiểm tra cầu thang bên trái và lại lắc đầu. "Ở trên đó rất nguy hiểm!" cô nói. Tại lối bên phải thì cô bé chầm chậm gật đầu. "Có vẻ ổn hơn..."
Vậy là chúng tôi thận trọng leo lên, Thầy trừ tà lại một lần nữa dẫn đầu đoàn. Chúng tôi cứ trèo mãi trèo mãi: chân tôi mỏi nhừ và nặng như chì. Thật khiếp sợ khi nghĩ đến cảnh toàn bộ khối kiến trúc này đi xuyên qua cổng dịch chuyển, đầy rẫy những thể loại sinh vật bóng tối - có những loài trong số đó chúng tôi chưa biết tới và thậm chí còn chưa được lưu trong Ngụ ngôn về thú vật của Thầy trừ tà. May lỡ thành Ord này đột nhiên phải quay lại qua cổng dịch chuyển, đem toàn bộ chúng tôi theo thì sao đây? Quả là một ý nghĩ thật đáng sợ và tôi chỉ ước sao chúng tôi đã hoàn tất những việc cần làm và đang trên đường trở ra thay vì cứ dấn thân sâu hơn vào, với một mớ những hiểm nguy không biết mặt đặt tên đang rình rập trước mặt.
Cuối cùng chúng tôi cũng đặt chân lên bậc cấp cao nhất, để rồi phải đối diện với một cánh cửa lớn hình tròn bằng đồng. Trên cánh cửa có hình khắc một chiếc đầu lâu to tướng. Không thấy khóa hay tay nắm gì, nhưng Thầy trừ tà đặt một tay lên tấm hình khắc mà đẩy. Cánh cửa mở ra êm ru. Tay cầm cao cây đèn, thầy bước vào một căn phòng hình bát giác nhỏ. Chúng tôi hoang mang nhìn quanh. Không có một cánh cửa nào khác. Nơi này là gì ấy nhỉ? Phòng này dùng làm gì?
Hầu như ngay lập tức tôi nhận được câu trả lời. Đây là một cái bẫy! Bỗng nhiên mặt đất dưới chân tôi nứt ra và tôi nghe tiếng Alice hét lên sợ hãi. Rồi đèn tắt ngóm, bụng dạ tôi cồn cào, tôi rớt vào hư vô.