Chương 18 Cuộc Thương Lượng
Tôi rớt xuống nền đất mềm, cú ngã làm tôi tắc thở và tuột thanh trượng cùng chiếc giỏ khỏi tay. Dưới này tối om om- tôi thậm chí còn không nhìn thấy được bàn tay đặt ngay trước mặt mình. Tôi lồm cồm bò dậy. Bên dưới tôi là bùn, bùn ẩm ướt bắt đầu ngấm vào quần tôi. Tôi gọi Thầy trừ tà và Alice nhưng không nghe thấy một tiếng trả lời.
Nhưng tôi lại không có một mình. Tôi cảm nhận sự di chuyển trong bóng tối gần bên. Dẫu là gì đi nữa thì nó cũng di chuyển bằng hơn hai chân, lạch bạch đi về phía tôi. Giật bắn mình, tôi cảm nhận có gì đó chạm mắt cá chân tôi, ngay phía trên chiếc ủng. Là một cú chạm rất nhẹ, gần như là vuốt ve, làm tôi thoáng nghĩ rốt cuộc cũng có thứ mà tôi không cần phải sợ đây. Nhưng rồi cú chạm nhẹ nhàng ban đầu ấy biến thành một cú túm chặt, tôi cảm nhận được những chiếc răng sắc lẻm cắn ngập vào chân mình. Tôi đợi cho cái thứ gì là gì đấy cắn vào thấu xương, thậm chí là cắn đứt lìa đi ấy chứ, nhưng nó lại bắt đầu kéo tôi đi theo sau nó. Tôi không dám chống cự. Bất lực, tôi bị va đập kéo lê trên sàn đất, rồi nhận thấy mặt đất dưới mình thay đổi, trở nên vừa cứng vừa lạnh. Tôi có thể nghe thấy tiếng hai chân của sinh vật kia lích kích lộc cộc băng qua sàn. Rồi nó dừng lại, nhả chân tôi ra rồi lút cút bỏ đi.
Gần quanh đấy, người ta đang cười ha hả. Tôi cảm giác những tiếng cười đó đang nhắm vào mình, như đang cố khiêu khích tôi bằng cách nào đó. Tôi nằm im bất động và không nói lời nào. Tôi đã làm rơi thanh trượng và chiếc túi lúc bị rớt xuống, và ngoài mỗi sợi xích bạc trong túi quần ra, tôi hoàn toàn mất khả năng tự vệ.
Đột nhiên mặt đất bên dưới tôi bắt đầu quay cuồng dữ dội và tôi nghe tiếng sợi xích nghiến vào nhau ken két. Theo bản năng tôi ngồi bật dậy và chống hai tay ra hai bên để trụ lại. Những tiếng cười khiêu khích ban nãy dường như nhỏ đi bên dưới tôi. Hoặc là như vậy hoặc là do tôi bị đẩy lên cao. Những âm thanh đó nghe nhỏ dần nhỏ dần rồi im bặt. Lúc này có thoảng không khí vờn qua mặt tôi. Đúng là tôi đang bị đẩy lên cao trong bóng tối!
Cảm giác mình như con chuột nhắt bị sa vào ổ mèo, tôi ngồi im lìm bất động. Một chuyển động nhỏ nhất cũng có thể dấy lên cuộc tấn công. Bất cứ gì cũng có thể đang rình rập trong bóng tối còn tôi thì không muốn lôi kéo sự chú ý. Nhưng rồi tôi lờ mờ nhận ra chính mình: nơi này đang trở nên sáng hơn. Tôi từng sợ bóng tối, nhưng ánh sáng lúc này lại cho tôi thấy tình thế của mình vô vọng đến dường nào.
Mặt phẳng bên dưới tôi làm bằng kim loại, lỗ chỗ những vết gỉ sét và cào cấu. Khi ánh sáng mỗi lúc một sáng hơn, tôi nhận ra mình đang ngồi trên một chiếc đĩa kim loại hình tròn khá sâu, treo lơ lửng từ đỉnh một tòa tháp cao cao bên trên tôi. Ba sợi xích gỉ được buộc vào rìa đĩa: ngoại trừ kích cỡ to lớn, chiếc đĩa này trông rất giống với chiếc đĩa mồi mà các thầy trừ tà hay dùng để nhử Ông kẹ vào trong hố. Tôi đang bị làm mồi nhử cho sinh vật nào đó chăng - một loại thú săn mồi nào ấy? tôi lo lắng tự hỏi.
Gần đó cũng có mấy sợi xích, hình như chúng cũng đang đung đưa. Tôi nghe thấy một âm thanh rùng rùng ầm ầm rõ to phía trên. Mình cách mặt đất bao xa nhỉ? Khi tôi di chuyển để nhìn qua mép chiếc đĩa, đĩa bắt đầu xoay tròn đến sợ. Bên dưới là một vực thẳm đang há miệng sâu hoắm. Và xung quanh mình tôi có thể nhận ra rất nhiều những chiếc đĩa khác cũng đang được nâng lên cao. Tôi kẹt trong bẫy rồi. Không có lối xuống.
Những bức tường cũng dần dần áp sát vào hơn khi con đường xoắn ốc dần thu hẹp. Giờ tôi có thể trông thấy từng thớ đá - và cả những thứ khác nữa: có những thứ gì đó đang bám trên tường - hằng hà sa số đến nỗi chúng trông như một đám côn trùng chi chít, như phần trung tâm tổ ong lúc nha lúc nhúc. Chúng là gì đây?
Tôi càng được đưa lên cao, những bức tường cong cong càng như ép sát vào tôi hơn; bỗng tôi nhận ra chính xác những gì mình đang trông thấy. Tim tôi như bắn ra ngoài vì sợ hãi.
Tôi đang nhìn vào một đàn phù thủy nữ yêu đông đúc, loại vaengir.
Có đến hàng trăm mụ. Mỗi mụ có bốn chân, những mụ lớn hơn được trang bị những móng vuốt chết người; hai chi trước giống như tay người với bàn tay linh hoạt. Một cặp cánh như cánh côn trùng màu đen gập lại trên lưng chúng, che một cặp cánh khác bên trong, màu nhạt hơn. Sau trận mưa ban nãy, chúng đang vỗ cánh phành phạch để làm ráo. Ngoài kia, trên bình nguyên, trời sắp tối rồi, và một khi cánh đã khô ráo hơn thì chúng có thể rời khỏi thành Ord và lao ra màn mây che chắn để tấn công Kalambaka và những tu sĩ ở Meteora.
Tôi có thể trông thấy những nữ yêu đang nhìn tôi chòng chọc qua mấy cặp mắt mí dày sùm sụp, chúng hốc hác bồn chồn không yên; bọn chúng hăm hở được ăn rồi đấy. Tiếng ầm ầm bên trên mỗi lúc một lớn hơn, từ từ chuyển thành tiếng ken két và loảng xoảng đinh tai nhức óc. Tôi ngước mắt nhìn lên. Phía trên đầu tôi là trục quay vĩ đại, đang quay chầm chậm, cuộn xích lên, kéo các đĩa kim loại lên trên.
Tôi liếc nhìn xuống mấy đĩa kia và thấy những hình hài con người cũng đang nằm sóng xoài trên một số những chiếc đĩa khác - còn sống hay đã chết thì tôi không rõ vì họ đang ở quá xa bên dưới tôi. Nhưng không ai có vẻ là đang cử động cả. Rồi tôi chợt hiểu ra...
Chúng tôi là mồi cho đám yêu nữ! Thức ăn để cho chúng có năng lượng mà bay đi. Nỗi kinh hoàng về điều mình đang đối mặt khiến toàn bộ người tôi run rẩy. Có nghĩa là tôi sắp bị xé xác thành trăm mảnh. Thật chậm rãi, hít thở thật sâu, tôi cố ép cho nỗi sợ hãi tan biến. Còn những người khác mình cần phải nghĩ tới. Thầy trừ tà, ông Arkwright và Alice có cùng trong tình huống như mình không, đang bị kéo lên trên làm mồi cho bầy nữ yêu háu đói này ấy?
Bỗng một cú giật mạnh, tiếng ầm ầm ken két ngừng bặt. Tôi lại ngoái nhìn xuống và nhận thấy mình đang ở ngay chính giữa trung tâm của tòa tháp, là cái đĩa cao nhất trong khoảng ba mươi chiếc.
Rồi tôi cảm giác chiếc đĩa của mình lại tiếp tục được nâng lên. Tôi liếc nhìn những chiếc đĩa khác bên dưới mình nhưng chúng không hề di chuyển; tôi đang bỏ chúng lại phía sau. Một lúc sau tôi đi ngang qua một ống hình trụ lớn bằng kim loại đang đứng yên được quấn xung quanh bằng những sợi xích, là một trong số những cỗ máy kéo những chiếc đĩa khác lên. Chắc chắn tôi đang bị mắc vào một hệ thống khác. Giờ đây, phía trên tôi, tôi trông thấy thứ gì đấy trông như một đám mây đen đang vần vũ, rất giống với đám mây bên trên thành Ord, nhưng mà là ở trong lòng nó. Tôi nép người né đi khi bị kéo đến gần hơn. Đám mây làm tôi kinh sợ. Rồi chỉ một phút sau, tôi đã ở trong lòng đám mây, thậm chí còn không thể nhìn thấy được tay ngay trước mặt mình. Chiếc đĩa ngưng lại và tôi bị treo lơ lửng như vậy một lúc lâu trong bóng tối đen như mực.
Rồi đám mây đen bắt đầu tản ra, mỏng dần, lúc này tôi có thể quan sát xung quanh mình. Tôi vẫn đang nằm trong cái đĩa kim loại gỉ sét. Phía dưới vẫn là khoảng trống há mồm là nơi tôi vừa được kéo lên. Tôi được kéo lên một căn phòng nhỏ bằng đá đen; nó chỉ giống một cái hộp, không cửa sổ hoặc cửa ra vào và chỉ có hai vật dụng bày bên trong: một tấm gương tròn lớn treo trên tường ngay phía trái tôi - và một chiếc ngai vàng.
Tôi bắt đầu run lập cập vì tôi đã từng nhìn thấy chiếc ngai đó trước đây, hồi mùa xuân, trước khi từng đụng độ với Maenad, hay thậm chí từng nghe đến mụ Ordeen. Đó chính là cái ngai mà Quỷ Vương ngồi lên khi tôi nói chuyện với hắn trên chiếc xà lan đen ngòm hồi mùa xuân năm rồi. Ngai được chạm khắc tinh xảo: tay trái là con rồng dữ tợn, vuốt giương ra hung hăng; tay phải là một con rắn lưỡi chĩa hai, thân rắn dài luồn xuống một bên ngai rồi cuộn tròn dưới chân ghế trái.
Tôi bước khỏi chiếc đĩa đặt chân lên nền đá, mắt nhìn thẳng phía trước vì sợ phải liếc xuống hố sâu bên dưới. Vừa bước đi, tôi chợt thấy lạnh buốt nơi sống lưng; là lời cảnh báo rằng tôi đang ở nơi có sự hiện diện tên bề tôi nguy hiểm nhất của thế lực bóng tối. Tôi biết những điều sẽ xảy ra vì trước đây đã từng là như vậy. Tôi không thể cử động. Thậm chí còn không hít thở nữa kia mà cũng không thấy mình buộc phải thở làm gì. Thời gian ngừng lại. Ngưng đọng hoàn toàn đối với tôi và những thứ xung quanh tôi. Điều này chỉ có một nghĩa duy nhất. Quỷ Vương...
Và thình lình kìa hắn kia, đang ngồi trên chiếc ngai vàng chạm trổ đó, một lần nữa là trong hình hài bác Matthew Gilbert.
"Ta sẽ cho mi xem vài điều đây, Tom," hắn nói, giọng nói đầy ác ý. "Tương lai đấy. Những gì sẽ xảy ra trong vài giờ tới. Chỉ có mi mới có thể thay đổi nó. Nhìn vào gương kìa!"
Tôi thấy tim mình lồng lên trong ngực. Tôi giờ có thể thở được đôi chút nhưng mọi vật xung quanh tôi vẫn tĩnh lặng như tờ. Mặc dù tôi có thể tùy nghi nhúc nhích, nhưng thời gian vẫn đang ngừng trôi. Không thể làm gì khác hơn, tôi nghe theo lời hắn và nhìn vào tấm gương. Xung quanh vụt tối om, trong phút chốc tôi thấy mình như đang rơi, nhưng rồi tôi đang đứng đâu đấy trên cao nhìn xuống mấy chiếc đĩa kim loại, có thể thấy hết cả, mắt tôi nhìn rõ ràng và sắc nét hơn bao giờ hết.
Vài đĩa chứa đầy máu; một số khác đang có người phía trên. Thịt và máu - tất cả đều là thức ăn. Thức ăn cho yêu nữ. Tôi có thể nhìn thấy Thầy trừ tà trong một chiếc đĩa; thầy không cầm thanh trượng nào cả, trông thầy già nua và yếu ớt, mắt ngước lên trên đầy hãi sợ và tuyệt vọng. Trên một chiếc đĩa khác là Alice, đang nắm chặt mép chiếc đĩa đến mức khớp tay trắng bạch. Nhưng mẹ không có ở kia, không hiểu sao điều này cho tôi chút hy vọng.
Vừa mới nghĩ đến đấy thì tôi nghe thấy tiếng đập cánh phành phạch rồi một bầy vaengir sà xuống trên những chiếc đĩa với móng vuốt giương hết ra. Chúng hợp thành một đống những đôi cánh đen thui đói khát đang vẫy đập, che khuất tầm nhìn của tôi, nhưng tôi nghe thấy tiếng Alice hét lên thất thanh.
Tôi hoàn toàn bất lực, không thể đến để cứu cô bé được. Tôi không thể làm được gì cho bất cứ ai trong số bọn họ; thậm chí tôi còn không thể bịt tai để không phải nghe âm thanh những tiếng hét kinh hoàng và tiếng xé thịt ghê rợn.
Giờ hình ảnh trên gương đổi lại và tôi đang ở ngoài thành Ord, đang nhìn đám tùy tùng của mụ Ordeen xổ ra khỏi cổng. Có đến hàng ngàn hàng ngàn, giáo mác mã tấu sẵn sàng, những bản mặt dài ngoằng đằng đằng hiểm ác. Bọn chúng toàn là đàn ông; và không hề thấy bóng dáng của một mụ đàn bà nào. Thời gian như trôi nhanh hơn, tôi thấy chúng tiến vào Kalambaka, tấn công đám lính lúc trước rút lui khỏi Ord. Chúng chém giết không thương tiếc, nhấc ngược họ lên mà hút máu ra trước khi quẳng những cái xác dập nát xuống đất. Sau bọn chúng là từng bầy từng bầy Maenad, đang ăn ngấu nghiến thịt người chết và hấp hối.
Bên trong thị trấn có tường xây bao bọc, bọn chúng tấn công tất cả những ai không muốn hoặc không kịp chạy trốn. Bao đàn ông và phụ nữ không khí giới cùng chịu chung số phận. Trẻ em, cả những bé sơ sinh, bị giằng khỏi tay mẹ, bị hút cạn máu, rồi quẳng vào bờ tường lem luốc vết máu. Một lần nữa, lũ Maenad nhào vào mấy cái xác rách mướp mà xé xác da thịt nạn nhân. Rồi tôi thấy vaengir sà xuống những tu viện ở Meteora; ngay cả độ cao sừng sững như vậy cũng không thể ngăn trở được gì một cuộc tấn công trên không tàn bạo đến vậy. Tôi thấy xác người rớt xuống như những con búp bê gãy; sàn nhà của khu katholicon thấm đẫm máu. Các bài thánh ca sẽ không còn dâng cao vút như thiên thần vang vọng khắp mái vòm nữa; lời nguyện cầu của các tu sĩ sẽ không còn củng cố được nguồn sáng. Mụ Ordeen giờ đã có thể thoải mái hiện ra bất cứ đâu mụ muốn. Cả đến Hạt của tôi cũng đang bên bờ vực nguy hiểm
"Đó chính là tương lai đấy, Tom!" Quỷ Vương đắc thắng hét lớn. "Tất cả mọi chuyện mà ta vừa cho mi thấy sẽ diễn ra chốc lát nữa thôi, bắt đầu bằng cái chết của thầy mi, Alice và rồi đến lão Arkwright. Thế đấy, trừ khi mi làm những điều cần thiết để ngăn chặn lại. Ta có thể giúp mi. Ta cần duy nhất một thứ từ mi, chỉ có thế thôi. Ta chỉ cần mi trao cho ta linh hồn của mi. Để đổi lại ta sẽ cho mi cơ hội để tiêu diệt kẻ thù của Mẹ mi."
Những hình ảnh mờ đi và tôi đang đứng ngây người nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình. Tôi quay người lại về phía Quỷ Vương. "Linh hồn ta ư?" tôi hỏi đầy ngạc nhiên. "Ngươi muốn chiếm hữu linh hồn ta sao?"
"Đúng vậy, linh hồn mi sẽ thuộc về ta. Thuộc quyền sở hữu của ta để ta tùy nghi sử dụng."
Sở hữu linh hồn à? Điều đó có nghĩa là gì? Hậu quả ra sao? Là sẽ chết và bị mắc kẹt suốt kiếp trong địa ngục sống chăng? Hay trong chính bóng tối ấy?
Gương mặt đang nhìn tôi từ bên trên ngai vàng giờ không còn mỉm cười nữa. Ánh mắt khắc nghiệt tàn nhẫn.
"Ba ngày kể từ hôm nay, nếu mi sống sót, ta sẽ đến lấy linh hồn mi. Chừng đó sẽ cho mi có đủ thời gian để hoàn thành ước nguyện của Mẹ mi và đến được nơi an toàn. Ta sẽ không giết mi đâu. Không, điều kiện trong thỏa thuận này là rằng khi ta đến tìm mi như đã thỏa thuận, hơi thở sẽ lìa bỏ thân xác mi và mi sẽ chết, linh hồn mi sẽ rơi vào tay ta. Và khi đó linh hồn ngươi sẽ hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của ta và do ta định đoạt. Lúc đó những điều ràng buộc với ta sẽ không còn quan trọng nữa. Ta sẽ không tự tay giết chết mi, nên sự trị vì của ta sẽ không bị giới hạn chỉ trong một trăm năm. Mi sẽ phải đồng ý hy sinh mạng sống để mi rời khỏi thế giới này một cách tự nguyện. Khi đó ta sẽ có thể tự do sử phương pháp của mình để dần dà thống trị toàn thế giới này. Sẽ tốn thời gian đấy, rất nhiều là đằng khác, nhưng ta kiên nhẫn mà."
Tôi lắc đầu. "Không. Thật là điên rồ. Nhà ngươi đang yêu cầu quá nhiều đấy. Ta không đồng ý được."
"Sao lại không hả Tom? Đó là điều hiển nhiên phải làm mà. Hãy hy sinh và giao linh hồn mi cho ta nắm giữ. Mi sẽ được nhiều lắm: ta có thể cho mi cơ hội để ngăn chặn những cái chết ta vừa cho mi thấy. Và mi sẽ ngừa được mọi hiểm họa tương lai nào cho Hạt. Tất cả là do mi định đoạt thôi đấy, Tom. Nhưng mi đã nhìn thấy tất cả những gì sắp diễn ra. Chỉ có mi mới có thể ngăn được thôi!"
Chỉ có đồng ý thì tôi mới có thể ngăn chặn được cái chết của Alice, ông Arkwright và Thầy trừ tà. Hàng ngàn người khác sẽ chết, mụ Ordeen sẽ chiến thắng, rồi sau đó bảy năm, khi mụ trả thù mẹ và phá hủy toàn bộ mọi thứ mọi người mà mẹ yêu quý, thì sẽ đến, thì sẽ đến phiên Hạt cũng sẽ cùng chung số phận. Nhưng để ngăn chặn chuyện này thì tôi phải chịu mất mát chính linh hồn mình. Đó là một điều kinh khủng. Nhưng liệu rằng sự hy sinh đó có đáng không? Quỷ Vương ám chỉ điều gì khi nói cho tôi "cơ hội"?
"Tôi sẽ có được chừng nào "cơ hội" để trao đổi linh hồn của tôi vậy?" tôi hỏi. "Ông sẽ làm gì để giúp tôi đây?"
"Hai việc. Một là làm chậm lại quá trình thức tỉnh của Ordeen. Một giờ đồng hồ thôi, ta chỉ làm được thế. Dĩ nhiên, một số tay sai của mụ sẽ thức giấc trước mụ rất lâu. Còn số khác thì đã bắt đầu cựa mình rồi. Là những kẻ mà mi phải tránh ra hay chiến đấu lại bằng hết sức mình. Nhưng hai là, và quan trọng hơn cả, ta sẽ nói cho mi biết mụ Ordeen đang ở đâu."
Trong quá khứ đã không chỉ một lần tôi từng được những kẻ phục vụ cho thế lực bóng tối đề nghị đổi chác. Golgoth, một trong những vị Cổ Thần, đã đòi đổi mạng sống và linh hồn tôi để giải cứu hắn khỏi ngôi sao năm cánh đang giam hãm hắn. Tôi đã từ chối. Tôi thì có sá gì đâu; nhiệm vụ của tôi luôn là phục vụ cho Hạt. Ở Pendle, phù thủy Wurmalde cũng đã đòi hỏi ở tôi - chìa khóa mở chiếc rương của Mẹ. Mụ hy vọng sẽ kiếm được những quyền lực siêu phàm từ bóng tối trong chiếc rương đó. Dẫu lúc đó mạng sống của Jack, Ellie, và Mary đứa con gái bé bỏng của anh chị đang phụ thuộc vào thỏa thuận của tôi, một lần nữa tôi cũng đã cự tuyệt.
Nhưng sự đổi chác lần này thì khác hẳn. Không chỉ có mạng tôi đang ngàn cân treo sợi tóc không thôi; cũng không phải sinh mạng của các thành viên trong gia đình tôi nữa. Phải, linh hồn tôi sẽ thuộc về Quỷ Vương - là hiện thân của cái ác. Nhưng ngược lại tôi lại tôi lại có thể cứu được cả Hạt khỏi cuộc tàn sát trong tương lai. Và chỉ khi hắn thuyết phục được tôi về phe hắn thì Quỷ Vương mới có thể thống trị toàn thế giới đến muôn đời. Sẽ không như thế đâu - hắn đơn giản chỉ là chiếm được một phần bất tử trong tôi mà thôi. Pháo đài Ord là một khu vực tinh vi phức tạp. Việc biết được đích xác vị trí của kẻ thù của Mẹ sẽ cho chúng tôi cơ hội chiến thắng.
Tôi đang xiêu lòng muốn chấp nhận lời đề nghị của hắn đây. Còn có thể làm gì khác được chứ? Mà làm vậy sẽ kéo dài được chút thời gian - là thứ chúng tôi đang rất cần. Hơn nữa, còn một chuyện quả có cho tôi chút hy vọng. Không hề có bằng chứng nào cho thấy Mẹ đã chết, và nếu Mẹ còn, thì chuyện gì cũng có thể cả. Có lẽ Mẹ sẽ tìm ra cách để cứu tôi, cách nào ấy mà nhờ đó tôi có thể được giải thoát khỏi cuộc thỏa thuận mà tôi sắp đưa ra đây.
"Được rồi," tôi vừa nói vừa rùng mình khi nghĩ đến việc mình bị giao vào quyền điều khiển của Quỷ vương. "Tôi sẽ trao linh hồn của tôi để đổi lấy những gì ngươi vừa hứa."
"Ba ngày nữa ta sẽ đến để lấy. Vậy là thỏa thuận đúng không?"
Tôi gật đầu. "Đúng. Thỏa thuận là vậy," tôi đáp, tim như muốn rụng rời.
"Quyết định vậy đi. Rồi thì đây là thông tin mi cần. Ordeen sẽ không được tìm thấy trong ba tòa tháp này đâu. Đây chỉ là nơi trú ngụ của những kẻ tay sai và chỉ chứa toàn là bẫy chết cho những kẻ xâm nhập thôi. Tuy nhiên, sau lưng ba tòa tháp là một mái vòm, ngay trên mái khu vực chính. Đó là nơi mi sẽ tìm ra mụ. Nhưng mà nhớ cẩn thận khi băng qua mái nhà nhé- vô cùng nguy hiểm đấy. Và hãy nhớ rằng, mi chỉ có một giờ đồng hồ trước khi mụ Ordeen thức tỉnh."
Ngay sau khi tiết lộ phần thứ hai của những gì đã hứa, Quỷ Vương cười cười ra dấu cho tôi quay trở lại chiếc đĩa. Vừa làm theo xong thì căn phòng trở nên tối hẳn, mây mù kéo đến vần vũ quanh tôi. Điều cuối cùng tôi có thể thấy được là gương mặt hả hê của hắn. Nhưng tôi đâu có thể làm gì khác được? Tôi tự vấn. Làm sao tôi có thể để cho quá nhiều người phải chết chứ? Ít ra làm vậy thì cũng cho chúng tôi chút cơ may ngăn chặn một cuộc tắm máu mà. Linh hồn tôi có là gì đâu khi so với điều ấy?
Tôi đã thỏa thuận với Quỷ Vương. Trong thời gian ba ngày, trừ khi Mẹ có thể giúp được cho, bằng không tôi sẽ phải trả một giá rất đắt cho cơ hội chiến thắng này.