← Quay lại trang sách

Chương 19 Số Phận Của Con

Chiếc đĩa tròng trành và bắt đầu di chuyển xuống, mây mù nhanh chóng tan biến để lộ ra bên trong hình xoắn ốc ngoằn ngoèo của ngọn tháp. Lũ phù thủy nữ yêu vẫn đang ở chỗ cũ, bám vào tường đá, nhưng lại bất động. Khi tôi đi ngang qua ống trụ kim loại lớn thì nó đang quay chầm chậm, rùng rùng răng rắc khi nó thả những sợi xích theo lực kéo của trọng lực. Tôi liếc qua mép chiếc đĩa nhìn mấy đĩa khác đang hạ xuống ngay phía dưới mình. Mặc dù là tôi đã nhìn rất chăm chú, tìm mấy chiếc đĩa chứa Thầy trừ tà, Alice và ông Arkwright, nhưng họ đều đã biến mất.

Tôi nhớ vùng tối đen đặc trong khu vực thấp dưới kia hơn, vừa nghĩ đến thì ánh sáng xung quanh tôi đã mờ đi; tôi đi xuống trong bóng tù mù. Cuối cùng, với một cái xóc nẩy lên, chiếc đĩa của tôi đã chạm đến đất.

Tôi chẳng di chuyển gì trong một lúc. Tôi chờ trong bóng tối, không dám thở. Tôi nghe thấy những tiếng thịch khô khốc xung quanh khi những chiếc đĩa khác đáp xuống đất mềm. Tôi chợt nhớ đến thứ sinh vật được bóng tối khoác lên mình kia, đã cắn vào chân tôi mà kéo lê tôi lên chiếc đĩa. Nhỡ nó vẫn đang lẩn khuất đâu đó gần đây thì sao nhỉ? Tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Thứ sinh vật không nhìn ra được ấy đã làm xong việc, đã đặt tôi vào nơi tôi có thể bị kéo lên gặp Quỷ Vương. Chắc chắn giờ nó sẽ để tôi yên thôi nhỉ? Dẫu gì thì chúng tôi cũng đã đạt được thỏa thuận rồi và tôi có được chỉ một giờ đồng hồ để tìm ra mụ Ordeen trước khi mụ tỉnh giấc hoàn toàn. Nhưng tôi có tin Quỷ Vương được không đây? Liệu hắn có giữ lời hứa?

Có gì đấy nhúc nhích bên phía phải tôi và tôi né ra, nhưng sau đấy ánh sáng chợt bừng lên và tôi thấy một hình thù đang giơ cao ngọn đèn. Mừng quá đó là Thầy trừ tà. Thầy chầm chậm tiến đến tôi, bồn chồn liếc nhìn quanh. Ngay sau thầy là ông Arkwright. Khi tôi đang leo ra khỏi chiếc đĩa kim loại của mình, chân ngập trong bùn, thì một hình thù khác từ trong bóng tối tiến về phía ánh đèn: là Alice.

"Ta tưởng chúng ta xong đời rồi chứ," Thầy trừ tà quan sát. "Mới đang chờ bị hút máu đây thôi, giờ thì ta lại ở đây. Có vẻ hên quá không tin nổi rồi..."

Thấy liếc qua chúng tôi từng người một nhưng tôi không nói lời nào, mặc dù tôi có thể cảm nhận thấy mắt Alice đang quan sát mình rất chăm chú.

"Vậy thì đi xem chúng ta có thể tìm thấy gì khác nữa nào," thầy tôi nói. "Ta luôn cảm thấy yên tâm hơn khi cầm thanh trượng trong tay."

Chúng tôi theo chân Thầy trừ tà, bám sát nhau dưới ánh đèn le lói của chiếc đèn. Thoắt cái chúng tôi tìm thấy thanh trượng và túi của thầy; rồi của ông Arkwright, và cuối cùng là những đồ dùng của tôi.

"Tôi thấy yên tâm hơn rất nhiều rồi đây khi đã có những thứ này trong tay!" ông Arkwright reo lên.

"Cứ như kiểu có ai đó đang hỗ trợ chúng ta vậy," Thầy trừ tà nhận xét. "Ta đang nghĩ liệu Mẹ con có đóng vai trò gì trong chuyện này không..."

"Nếu vậy thì hay rồi. Con chỉ mong là Mẹ con vẫn ổn thôi," tôi nói, thầm hy vọng là thầy không đoán được vai trò của tôi trong những chuyện vừa xảy ra.

"À, trông đúng là có vẻ như chúng ta được cho thêm một cơ hội nữa," ông nói tiếp, "bởi thế nên chúng ta phải tận dụng triệt để thôi. Ta không biết là chúng ta còn bao nhiêu thời gian trước khi cái nơi này hoàn toàn tỉnh giấc nên hãy nhanh chân lên. Nhưng câu hỏi là - đi hướng nào đây?"

Tôi giờ đây đã biết tìm được mụ Ordeen ở chỗ nào, nhưng làm sao tôi có thể nói ra mà không tiết lộ nguồn cơn của những gì mình biết chứ?"

"Chúng ta cần phải đi xuống chân mấy cầu thang kia đã," thầy tôi nói tiếp. "Mỗi cầu thang hẳn là dẫn lên một tòa tháp. Tháp vừa rồi là cái bẫy. Tháp chính giữa thì có những loại đã giết chết các phù thủy. Giờ chỉ còn một tháp nữa thôi."

"Linh cảm của con mách bảo rằng ta không thể kiếm ra được mụ trong mấy cái tòa thấp đó đâu," tôi nói, lựa chọn kỹ lưỡng từng từ trước khi phát ngôn. "Chắc chắn mỗi tòa tháp đều chứa bẫy giống như cái sém kết liễu chúng ta vừa rồi ấy. Con nghĩ là mụ Ordeen sẽ ở trong hình vòm ngay trên mái nhà của tòa nhà chính thôi ạ - nơi mà Mẹ có nhắc đến ấy. Mẹ nói rằng, nếu mụ Ordeen không có trong mấy cái tháp, thì chắc chắn mụ sẽ ở nơi đó."

Thầy trừ tà gãi gãi chòm râu và cân nhắc những điều tôi vừa nói. "À, anh bạn, như ta đã nói với con nhiều lần rồi ấy, rằng ta nên tin vào bản năng của mình. Nên nếu như cả con và Mẹ con đều nghĩ như thế, ta cho rằng chúng ta cứ làm như vậy đi. Nhưng làm sao mình ra được khỏi đây?" thầy vừa hỏi vừa xoay đầu quanh và giơ cao ngọn đèn hơn.

Ngoài khu vực được ánh đèn soi sáng thì chúng tôi bị bao quanh bởi bóng tối mịt mùng; chúng tôi thậm chí còn không thể trông thấy những bức tường ngay cạnh. Nhưng Thầy trừ tà vẫn tiến đi rất nhanh và chúng tôi tất cả đều đi theo. Nhờ một cửa sổ hẹp mà chúng tôi nhác thấy được quanh cảnh thê lương của những cột nhà, những tháp canh và những vũng nước đen sì bên dưới. Chúng tôi không nấn ná lại làm gì mà tiếp tục đi qua một lối cửa hẹp dẫn xuống mấy bậc cấp cho đến khi chúng tôi đứng ngay trên mái của toà nhà chính của thành Ord phía sau mấy tòa tháp.

Có nhiều tháp canh nhỏ với những phần nhô ra ngược ngạo trước mặt chúng tôi, nhưng sau đấy là mái vòm cong lên. Chúng tôi đi thành hàng một, Thầy trừ tà dẫn đầu, Alice đi sau tôi và ông Arkwright là người đi sau rốt. Xa xa bên trên, mây đen vẫn đang sôi sục và một cơn mưa phùn đang lất phất xuống mặt chúng tôi. Thầy trừ tà vẫn tay cầm đèn - mặc dù lúc này đây ngọn đèn không mấy tác dụng vì những tảng đá ở Ord đang tỏa ra ánh sáng vàng đồng.

Trên mái nhà đọng rất nhiều nước. Mấy vũng nước sâu đọng lại trong mấy trũng hoắm. Rồi chúng tôi đang bước xuống sườn nghiêng thoai thoải dọc theo một rãnh nước tù; hai bên là hai dãy đá lớn, bao lấy chúng tôi ở giữa.

Rồi bỗng nhiên ánh sáng vàng vọt từ trên cao rọi xuống chúng tôi. Tôi nhìn lên thấy mặt trăng khuyết trước khi nó bị che khuất. Chúng tôi đang tiến gần vào nơi trông như cửa vào của một đường hầm, nhưng khi đi vào, tôi thấy rằng chúng tôi không phải bị che khuất bầu trời hoàn toàn.

Một lần nữa trăng lại hiện ra, soi ánh sáng qua những gì trông như là mấy thanh chấn song chắn ngang cái hang. Giống như chúng tôi đang trong một bộ xương của một loài vật khổng lồ, đang nhìn lên những thanh xương sườn cong cong của nó. Treo lủng lẳng trên vách đá là những kẻ đã chết không thanh thản. Một số đu bằng tay; một số khác bám bằng cả tứ chi. Và trên nền nhà xung quanh chúng tôi đều thấy thêm nhiều người chết nữa.

"Ôi, tớ không thích nơi này tí nào cả!" Alice than, mắt mở to sợ hãi.

Là chân học việc của Thầy trừ tà, trước đây tôi đã từng chạm trán những linh hồn bị mắc kẹt, nhưng cảnh tượng này thực sự còn ghê rợn hơn nhiều. Một số rõ ràng là người - những con người khốn khổ quần áo tả tơi, hoặc là đang vươn tay ra về phía chúng tôi cầu xin cứu giúp, hoặc chỉ đang lảm nhảm những lời không mạch lạc. Vậy còn chưa hết ghê, có những kẻ khác chỉ một phần giống người thôi nên trông như sinh vật từ ác mộng. Một kẻ trong hình hài người đàn ông trần truồng, nhưng có rất nhiều chân tay như một con nhện co rút, da dẻ đầy mụn cóc mụn nhọt; kẻ khác có đầu chuột cống râu ria thân mình thì ngoằn ngoèo uốn lượn và kết thúc là đuôi chứ không phải là chân.

"Chúng là gì vậy ạ?" tôi hỏi Thầy trừ tà. "Và chúng đang làm gì ở đây?"

Thầy quay sang tôi lắc đầu. "Ta không chắc nữa, anh bạn ạ, nhưng ta cho rằng đa phần chúng là những linh hồn bị mắc kẹt. Vài linh hồn hẳn đã ở đây lâu lắm rồi, bị trói buộc vào thành Ord khi nó qua lại cổng dịch chuyển. Số khác thoái hóa quá xa hình thù con người trước kia nên chúng hầu như không nhìn ra được là gì. Ta gọi chúng là "linh hồn phi nhân" vì linh hồn của chúng đang thoái hóa và sa ngã rời xa khỏi thứ chúng từng là. Ta e rằng cho dẫu có thời gian, chúng ta cũng không thể làm gì với những kẻ đáng thương này được. Ta không biết là bọn chúng đã mắc tội gì trên trần thế để bị giam cầm tại nơi thế này, nhưng chúng đang rời quá xa ánh sáng không thể nào với tới được nữa. Chỉ có phá hủy toàn bộ thành Ord này mới có thể giải thoát được bọn chúng thôi."

Linh hồn bị mắc kẹt ư? Tôi cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến việc chỉ sau ba ngày nữa thôi, tôi cũng sẽ chịu chung số phận.

Thầy trừ tà lắc đầu, cất bước đi tiếp đến khi chúng tôi vượt qua được con đường hầm đáng sợ đó; những tiếng kêu gào van lơn xa hẳn chìm dần. Rãnh nước đến đây là kết thúc, nhưng sau đấy mái nhà dốc xuống sâu hơn. Ngay trước mặt chúng tôi là mái vòm mà mụ Ordeen đang ngủ trong đó. Tôi có thể trông thấy một lối vào hẹp dưới chân mái vòm - một khung cửa hình bầu dục tối hù làm lòng dạ tôi khiếp sợ. Không có cửa ra vào, nhưng khi Thầy trừ tà cố gắng luồn người vô trong, thầy bỗng bật ra ngay lập tức như thể thầy bước chân vào vật cản.

Thầy xoa xoa trán một lúc, rồi đi lùi lại và thọc mạnh vào chỗ ra vào ấy bằng cán thanh trượng. Có vẻ như thầy đang đánh vào không khí, nhưng rồi có tiếng huỵch khô khốc khi chuôi trượng chạm vào một chiếc cửa vô hình nào đó.

"Ta cảm thấy như có thanh cản ấy," thầy nói, lần lòng bàn tay quanh khu vực. "Rất nhẵn nhưng lại rất cứng. Hy vọng phải có con đường khác vào trong thôi."

Nhưng khi tôi thử chạm vào thứ thầy vừa nói, tay tôi vượt qua được tay Thầy. Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước tới, vượt qua rào chắn một cách dễ dàng. Ngay lập tức tôi cảm nhận được khoảng cách rất lớn giữa tôi và những người còn lại. Tôi vẫn có thể trông thấy họ đang đứng ở cửa, nhưng họ như những chiếc bóng và không hề có một ánh sáng nào chiếu đến mọi vật cả. Tôi giờ lại đang ở trong một thế giới tối om tĩnh mịch - tất cả những gì tôi cảm nhận được là một không gian khép kín mênh mông.

Tôi bước trở ra về phía mọi người, và lập tức bị nhận chìm trong âm thanh; khiến tôi nhớ đến lúc ông Arkwright dạy tôi bơi. Ông quẳng tôi xuống kênh làm tôi tưởng mình sắp chết đuối rồi chứ. Rồi khi ông lôi gáy kéo tôi lên, tôi ra khỏi thế giới dưới nước im lặng mà bị âm thanh bao vây tứ bề. Bây giờ cũng tương tự vậy; âm thanh đan xen giữa những giọng nói lo lắng cùng tiếng la hoảng của Alice.

"Ôi, Tom! Tớ tưởng là chúng tớ mất cậu rồi chứ. Cậu cứ như biến đâu mất tiêu!" cô bé nói, giọng hốt hoảng.

"Tớ có thể thấy được cậu," tôi nói. "Nhưng mọi người chỉ như những cái bóng và tớ không thể nghe thấy ai nói gì."

Lúc đó Alice mới tiến đến rào chắn vô hình và cố gắng vượt qua nhưng không được. Ông Arkwright cũng thử; đầu tiên là bằng trượng, tiếp đến là dùng tay. "Sao Tom lại có thể vào trong mà chúng ta lại không nhỉ?" ông thắc mắc.

Thầy trừ tà không trực tiếp trả lời câu hỏi của ông. Thầy nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh. "Là Mẹ con đã làm đấy, anh bạn. Có nhớ những gì Mẹ con nói không? Rằng việc trao máu cho mụ Ordeen, con sẽ được phép vào nơi mà bình thường con sẽ không vào được ấy? Bà ấy rất mong mỏi con quay trở lại Hy Lạp cùng với bà. Có lẽ ở vùng thành Ord này có một việc gì đó mà chỉ con mới có thể làm được. Chắc là vậy rồi vì chỉ con mới có thể băng qua được bức rào chắn này thôi."

Thầy trừ tà nói phải. Máu của tôi giờ đã chảy trong huyết mạch mụ Ordeen. Giờ đây tôi có thể vào những nơi mà bình thường những người khác không thể, và Mẹ tôi cũng thế. Đây là một phần trong kế hoạch của bà.

"Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Có lẽ con nên đi một mình chăng?" tôi đề xuất.

Tôi sợ chứ, nhưng có lẽ đó là cách duy nhất. Tôi tưởng Thầy trừ tà sẽ phản đối, nhưng thầy cũng gật đầu "Chắc đấy là cách duy nhất để một trong chúng ta đến được chỗ mụ Ordeen trước khi mụ kịp tỉnh giấc, nhưng nếu con chọn cách đi tiếp, anh bạn ạ, con sẽ phải đi một mình- vào những nguy hiểm nào thì chẳng ai mà biết."

"Tớ không thích như thế, Tom!" Alice la lên.

"Ta nghĩ đây là rủi ro mà chúng ta phải chịu thôi," Thầy trừ tà nói tiếp. "Nếu chúng ta không tìm và tiêu diệt mụ Ordeen thì không ai trong chúng ta có thể toàn mạng thoát ra cả. Ở trong đó như thế nào? Con đã thấy những gì?"

"Không gì cả ạ - chỉ có bóng tối và vô cùng tĩnh mịch." "Vậy con hãy cầm lấy chiếc đèn này," ông nói, và trao nó cho tôi. "Đi tiếp đi, anh bạn, và xem xem con có thể làm được tới đâu. Chúng ta sẽ thử tìm đường vào khác."

Tôi gật đầu, cầm lấy cây đèn, mỉm cười trấn an Alice rồi - rồi bước thẳng vào tấm cửa vô hình. Tôi sợ muốn chết nhưng phải làm thôi. Tôi liếc lại những bóng hình mờ ảo của Thầy trừ tà, ông Arkwright và Alice, đoạn cương quyết bước vào thế giới tĩnh lặng kia. Nhưng rồi mọi thứ không phải hoàn toàn im ắng khi tôi đã hoàn toàn vào bên trong. Tiếng bước chân tôi vọng lại từ trong bóng tối, tôi ý thức được tiếng thở và nhịp đập tim mình. Nắm chặt thanh trượng và túi bên tay trái, tôi giơ cao ngọn đèn lên trên bằng tay phải. Bất cứ gì đều có thể ẩn nấp đâu đó ngoài vùng ánh đèn vàng vọt này.

Tôi đi bộ chừng hai trăm bước mà không gặp phải bất kỳ một chướng ngại hoặc bức tường nào, nhưng tôi nhận thấy có sự thay đổi chung quanh. Tiếng bước chân không còn vang vọng lại. Và rồi, trước mặt tôi, tôi trông thấy một lối cửa rộng có bậc thang dẫn lên.

Tôi nín thở đứng chựng lại. Ai đó đang ngồi trên bậc tam cấp dưới cùng mà nhìn về phía tôi. Là một cô gái tóc vàng nhạt đang xõa xuống hai vai, bộ váy rách tả tơi và đôi bàn chân trần. Cô ta đứng dậy và mỉm cười nhìn tôi. Cô ta cũng chỉ cao trạc tôi và trông không lớn tuổi hơn Alice, tuy vậy dù môi nở nụ cười nhưng vẻ mặt lại phảng phất vẻ quyền uy hung hãn thế nào ấy.

Là Mab Mouldheel. Có vẻ như dự đoán về cái chết của cô ta là hoàn toàn sai lầm. Nhưng làm sao cô ả có thể vào đến đây? Cô ta vược qua rào chắn kia bằng cách nào?