Chương 20 Sự Thật Phơi Bày
Sao cậu lâu thế?" Mab hỏi. "Tớ ngồi đây chờ cậu lâu quá rồi."
"Sao lại chờ tôi?" tôi hỏi một cách thận trọng.
"Vì cậu phải hoàn tất nhiệm vụ mà thời gian lại quá hạn hẹp! Mẹ cậu đang đợi đấy," cô ta trả lời. "Đây, tớ sẽ cầm cái này..."
Nói xong cô ta cầm lấy cây đèn từ tay tôi, rồi tóm lấy áo tôi và bắt đầu lôi tôi đi. Lúc đầu tôi hơi kháng cự lại nhưng rồi lại để cô ta lôi tôi đi lên những bậc tam cấp theo hình xoắn ốc nhỏ hẹp. Chúng tôi đi mỗi lúc một nhanh hơn, đến khi gần như là chạy.
Bỗng nhiên tôi thấy lo.Tại sao tôi lại để cô ta điều khiển mình thế này? Liệu có phải Mad đang sử dụng tà thuật gì đấy bắt tôi làm theo ý muốn của cô ta không đây?
"Hai em cô đâu? Mà sao cô lại không đi cùng những phù thủy Mouldheels khác?" tôi gặng hỏi, làm cuộc chạy như bay lên trên của chúng tôi khựng lại. Tôi không tin cô ta chút nào. Có thể Quỷ Vương đã lừa tôi, không giữ lời hứa. Lỡ Mab đang mang tôi đi giao vào móng vuốt mụ Ordeen vốn đã hoàn toàn tỉnh giấc rồi thì sao?
"Chúng tớ chia ra làm nhiều nhóm khi xâm nhập vào thành Ord," Mab giải thích. "Beth, Jennet và tớ đi theo tận phía sau. Giờ thì mấy đứa nó đang được an toàn và đã đi xa khỏi cái nơi xấu xí này rồi. Nhưng tớ thì ở lại đây. Tớ phải liều mạng để làm cái việc này. Cậu phải cảm ơn tớ đấy."
"Để làm gì?"
"Tìm kiếm mụ Ordeen cho Mẹ cậu. Phải bói cầu tìm cho ra đấy. Là việc khó khăn nhất tớ từng làm. Giờ thì, đi thôi, Tom. Không còn thời gian mà trì hoãn nữa đâu. Gấp lắm rồi đấy và Mẹ cậu đang chờ ở trên đó kìa!" cô ta vừa quát vừa cố kéo lấy tôi đi một kéo lấy tôi đi một lần nữa.
"Chờ đã!" tôi hét lớn, kháng cự lại. "Cô biết mụ Ordeen ở đâu à? Sao bọn tôi không được nói cho biết vậy? Chúng tôi phí hết thời gian rồi còn rơi vào bẫy nữa chứ. Sao cô lại không cảnh báo cho chúng tôi? Chúng tôi dám bị giết chết mất rồi!"
Và còn chuyện tệ hơn nữa kia, dù tôi không nói cho Mab biết. Tôi đã phải dâng nộp linh hồn mình để tìm ra nơi của mụ Ordeen.
"Không, Tom. Mọi việc không như cậu nghĩ đâu. Chỉ có thể tiên tri được khi đã vào trong thành Ord thôi. Tớ chỉ có thể làm được khi sử dụng máu của một trong những tay sai của mụ Ordeen. Tớ cắt cổ một trong những tên đang ngủ. Cũng không tốn nhiều thời gian lắm."
"Rồi chúng tớ biết rằng mụ Ordeen không ở trong bất kỳ một tòa tháp nào cả. Và biết là mụ đang ở đây. Nên Mẹ cậu đã quyết định liều lĩnh là đi thẳng đến đây. Bà dẫn tớ ra khỏi đường hầm đi men theo tường. Đi thẳng qua cửa chính nhé, đường đường chính chính đấy! Nhưng bên trong thì lắm thứ nguy hiểm- ba cái thứ côn trùng dơ dáy sáu chân, một đôi càng to và vô vàn mắt. Bọn chúng không tiến đến gần Mẹ cậu- cứ né né ra xa thôi. Rồi chúng tớ đi đến cánh cửa ngăn ngoài kia. Mẹ cậu vào được còn tớ thì không. Rồi bà dùng sức mạnh của bà đẩy tớ vô và thế là tớ vô được. Mà bà cũng phải trả giá đắt đấy - làm tiêu hao chút sức lực của bà. Điều đó cho thấy là bà cần tớ đến mức nào. "Hãy đưa Tom đến chỗ ta càng nhanh càng tốt!" bà nói. Nên đi thôi. Không còn thời gian nữa!"
Nói xong cô ta lại lôi tôi đi. Tôi không chống cự nữa và chốc sau thì cả hai chạy như bay. Chúng tôi dừng lại tại đầu cầu thang tối tăm. Trước mặt chúng tôi là một lối vào cửa và sau đấy là bóng tối ngập tràn.
"Cậu vào trong đi," Mab nói. "Mẹ cậu đang đợi bên trong để nói chuyện với cậu đấy. Bà bảo tớ phải đợi bên ngoài. Bà chỉ muốn nói chuyện riêng với cậu."
Tôi không muốn vào trong, nhưng tôi chìa tay đòi lại đèn. Mab lắc đầu. "Bà không muốn cậu trông thấy bà đâu. Không phải theo cách này. Bà ấy đang thay đổi. Mới đổi được nửa chừng thôi. Không mấy dễ chịu khi nhìn đâu..."
Tôi không thích cách cô ta nói về Mẹ tôi như thế và tôi như muốn dùng thanh trượng của mình đánh cô ta một trận. Liệu có phải Mẹ đang biến lại thành hình dạng Nữ Yêu hoàn toàn không?
"Vào đi!" Mab quát lên.
Tôi quắc mắc nhìn cô ta, rồi nắm lấy thanh trượng và bị, bước vào trong bóng tối của căn phòng cấm kỵ đó mà chờ cho mắt mình quen dần với bóng tối. Nhưng thậm chí trước khi tôi kịp hình dung ra hình thù trong góc phòng kia, thì tôi đã có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc. Phải là Mẹ không? Nghe như Mẹ đang bị thương thì phải.
"Mẹ! Mẹ! Là Mẹ phải không?" tôi hét lên.
"Ừ, con trai, là Mẹ đây!" một giọng nói đáp lại. Giọng nói khản đặc và trầm hơn là tôi nhớ. Và cũng mệt nhọc và đầy đau đớn nữa. Nhưng không nghi ngờ gì nữa đó đúng là Mẹ.
"Mẹ có sao không? Mẹ bị thương à?"
"Cũng có đau đớn, con ạ, nhưng đã biết trước là vậy rồi." "Mẹ đang chuyển đổi. Mẹ có thể chọn hình dáng của mình và mẹ đang chuyển sang một hình dạng có khả năng cho mẹ cơ hội chống lại mụ Ordeen. Nhưng việc này khó khăn hơn mẹ tưởng. Khó hơn rất nhiều. Mẹ vẫn còn cần thêm một chút thời gian nữa để chuẩn bị. Con phải kìm chân mụ."
"Kìm chân mụ ư? Bằng cách nào?" tôi hỏi.
"Đầu tiên là bằng lời lẽ. Con sẽ là bài toán khó với mụ, là câu hỏi hóc búa mà mụ sẽ rất muốn giải đáp. Đó là hàng phòng ngự đầu tiên của con. Sau đó, trượng và xích của con có thể cho chúng ta được thêm chút thời gian. Con vẫn đeo con dao chứ, Tom? Và con đã sử dụng lời bí nguyện chưa vậy?"
Tim tôi như rụng rời khi nghe Mẹ hỏi. Tôi chợt ngộ ra rằng lâu nay Mẹ muốn tôi sử dụng món quà của Grimalkin để chống trả lại mụ Ordeen kia. Nhưng tôi phải nói sự thật cho Mẹ nghe thôi.
"Con vẫn còn con dao ạ, nhưng con đã sử dụng lời bí nguyện để cứu Alice rồi. Một phù thủy nữ yêu ngoặm cô ấy vào mồm. Nếu không làm thế thì Alice chắc đã chết mất."
Tôi nghe Mẹ thở dài mệt mỏi. "Nếu kết hợp lời nguyện và thanh kiếm thì con có thể có cơ hội chống lại mụ Ordeen. Nhưng nếu như con sống sót qua trận này, con trai ạ, thì con đã quyết định sáng suốt đấy. Con sẽ cần có Alice bên mình. Dù sao khi cùng đường lắm thì con hãy dùng đến dao nhé."
"Mẹ bảo con là câu hỏi hóc búa với mụ Ordeen là sao hả mẹ? Con không hiểu lắm. Tại sao con sẽ là câu hỏi khó chứ?"
"Con không nhớ những gì mẹ nói con biết sao? Lý do chúng ta trao máu của con cho mụ ấy đấy? Mụ sẽ biết con nhưng lại không hoàn toàn biết con. Con sẽ trở thành như là máu mủ của mụ. Người mà mụ đáng lẽ phải biết nhưng lại không biết. Nên con có thể lôi kéo sự chú ý của mụ để cho mẹ sẵn sàng rồi tấn công mụ trước. Mụ đã uống máu của con, nuốt vào trong người để có được cuộc sống hiện tại. Máu đã thay đổi mụ. Máu khiến con gần gũi mụ hơn. Máu đã làm mụ suy yếu rồi. Đó là lý do vì sao con có thể đi xuyên qua tấm rào chắn. Cũng là lý do vì sao mẹ có thể vào được nơi này. Chúng ta có cùng dòng máu, Tom ạ."
Giọng nói của bà đang thay đổi. Trở nên ít giống tiếng người hơn. Một lần nữa, tôi lại ngờ vực. Tôi đã bị lừa rất nhiều lần trước đây nên vô cùng cẩn trọng.
"Là Mẹ phải không, Mẹ? Có phải là Mẹ không?" tôi gặng hỏi.
"Dĩ nhiên rồi, Tom. Còn ai vào đây nữa? Nhưng mẹ không trách con đã nghi ngờ mẹ đâu. Ta đã thay đổi và sẽ còn thay đổi nữa. Mẹ đã khoác vào quá nhiều hình dáng trong suốt cuộc đời dài dặc mình và giờ là lần lột xác cuối cùng. Quá trình này đang tăng tốc ngay cả khi mẹ con ta nói chuyện đây. Mẹ không còn là người phụ nữ trước đây mẹ đã từng nữa. Mẹ vẫn nhớ là mẹ của con. Vẫn nhớ là vợ của bố con. Nhưng giờ đây mẹ đã là một thứ gì đó khác rồi. Con đừng buồn nhé, Tom. Vạn vật cuối cùng thì cũng sẽ thay đổi thôi. Chẳng có gì là vĩnh cửu cả. Tất cả những gì chúng ta có thể làm lúc này là khiến cho những giây phút mẹ con bên nhau thêm ý nghĩa."
"Gần như suốt cả đời đằng đẵng của mẹ, mẹ đã lên kế hoạch tiêu diệt mụ Ordeen. Và giờ cơ hội đó đang gần như trong tầm với. Con trao máu của con cho mụ ấy- trao đi rất kiên cường. Đó là lý do vì sao mẹ mang con về quê nhà của mẹ. Nhưng còn có thêm một chuyện mà con có thể làm để biến chuyển tình hình. Hãy kìm chân mụ. Kéo dài thời gian giùm mẹ. Mab sẽ dẫn con đến nơi mà mụ ta chốc nữa thôi sẽ tỉnh giấc hoàn toàn. Chẳng bao lâu sau đến lượt mẹ dốc hết sức lực để tiêu diệt mụ. Mẹ sẽ quyết một trận tử chiến. Nhưng nếu mẹ làm được điều đó, con phải rời khỏi thành Ord ngay lập tức. Con có làm được không? Con có hứa không, Tom?"
"Bỏ mặc Mẹ ư? Làm sao con làm được?"
"Phải làm thôi, con trai ạ. Con phải rời khỏi đây. Con được sinh ra để tiêu diệt Quỷ Vương. Đó chính là điều mẹ đã nhọc công lâu nay để đạt được. Nếu con chết ở đây cùng với mẹ, thì mọi việc coi như đổ sông đổ bể cả. Mẹ sẽ trói chặt mụ Ordeen đến khi sức lực mụ ta không còn. Khi đó, cả thành Ord sẽ bị sụp đổ qua cổng dịch chuyển. Thành sẽ bị tiêu hủy, và nếu mụ không thể thoát ra được, thì đó cũng sẽ là mồ chôn mụ."
"Nhưng rồi Mẹ cũng sẽ bị chết theo! Mẹ đang nói thế phải không mẹ?"
"Đúng vậy, mẹ cũng sẽ ra đi, nhưng sự hy sinh đó là đáng giá thôi. Lúc đó mẹ sẽ đạt được điều mình đặt ra từ bao lâu nay rồi. Vậy con có hứa không? Mẹ xin con! Hứa cho mẹ nghe nào..."
Tôi thấy choáng váng đau buồn. Mẹ sẽ hy sinh nơi đây. Nhưng làm sao tôi có thể từ chối Mẹ khi đó là điều cuối cùng Mẹ yêu cầu tôi làm chứ?
"Con hứa, mẹ ạ. Con sẽ nhớ mẹ nhiều. Nhưng con sẽ làm Mẹ tự hào về con"
Ngay lúc đó một tia sáng ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ tỏa sáng lên đỉnh đầu mẹ. Tôi vẫn có thể nhận ra mẹ, nhưng xương gò má Mẹ cao hơn và nhọn hơn bao giờ, ánh mắt lại càng độc địa hơn nữa. Tôi chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra dáng mẹ mà cũng chỉ sơ sơ thôi. Bà đang bò rạp dưới đất. Có nào vảy, những móng vuốt nhọn, và đôi cánh gập lại... Ngay cả trong lúc tôi quan sát thì mẹ cũng đang biến đổi càng lúc càng ít giống người hơn, biến hình thành hình dạng Nữ Yêu lần cuối cùng ngay trước mắt tôi.
"Đừng nhìn mẹ, Tom! Con đừng nhìn! Quay mặt đi nào!" Mẹ la lên, giọng chất chứa đau thương phiền muộn.
Trước đây tôi từng nhìn thấy cảnh tương tự vậy rồi - và cũng đã nghe thấy Mẹ thốt lên như thế. Tên Quỷ Độc sống trong mê cung dưới nhà thờ Priestown đã một lần cho tôi xem cảnh mộng kinh hoàng, cho tôi thấy mẹ trong hình hài như vậy. Và tôi nhớ đích xác từng lời hắn đã nói:
Ánh trăng làm lộ rõ chân tướng sự thật, thằng nhãi ạ. Mi đã biết rồi còn đâu. Tất cả những gì mi vừa nhìn thấy đều là thật và đều sẽ xảy ra. Tất cả chỉ là thời gian thôi.
Quỷ Độc đã đúng: giờ đây tôi trong cơn ác mộng tỉnh thức. Mọi việc đúng là đã xảy ra.
Tôi tần ngần thì nghe mẹ lại la lớn, "Con hãy đi đi và làm những điều mẹ bảo! Đừng làm mẹ thất vọng chứ! Hãy nhớ con là ai và rằng mẹ yêu con!"
Thế là tôi quay người chạy khỏi căn phòng nhỏ, thấy nỗi đau đớn đang giày vò chính mình.
Ở bên ngoài, Mab thoáng cười ngạo nghễ với tôi. "Đã bảo bà ấy trông không đẹp đẽ gì mà. Giờ tớ sẽ đưa cậu đến chỗ mụ Ordeen..."
Vẫn còn run rẩy trước những gì mình vừa trông thấy, tôi theo chân Mab leo thêm vài bậc nữa. Thật đau lòng biết bao khi nghĩ đến cơn đau mẹ đang phải chịu đựng cùng sự chuyển hóa mà bà đang trải qua. Nhưng tôi không còn nhiều thời gian để nghĩ về chuyện đó vì chúng tôi đã đến ban công có hàng lan can bằng đá thấp, Mab chỉ tay về một cái thang khác dẫn xuống dưới nằm ngay bên cạnh.
"Mụ ta ở đó đó!" Mab rít lên. "Mụ Ordeen!"
Phía xa xa bên dưới là một khu trông giống như phía trong của một nhà thờ; chỉ thiếu những hàng ghế dài cho con chiên đi lễ. Một lối đi thẳng hẹp len qua giữa những cột đá cẩm thạch chạm khắc mà dẫn về một cái bệ dài màu trắng, nơi một người phụ nữ trong bộ đồ áo dài lụa đen đang ngồi tựa vào một chiếc ngai bằng đá đen. Những cây nến đen cao dựng trong những chân nến bằng vàng đặt dọc theo lối đi, và phía sau chiếc ngai là thêm hàng trăm những cây nến khác, lửa cháy thành ngọn trong không khí yên tĩnh. Đàng sau những cây cột là hốc tường tối tăm, trong đó có thể có đủ kiểu hiểm nguy đang rình rập.
Tôi lại nhìn người phụ nữ. Mắt bà ta vẫn nhắm nghiền nhưng có lẽ bà ta sẽ thức tỉnh bất cứ lúc nào. Trực giác mách bảo tôi rằng đây đích thị là mụ Ordeen.
Khi tôi quay lại đối mặt Mab, cô ta ép ngón tay lên môi. "Nói nhỏ thôi," cô ả thì thào cảnh báo.
"Mụ ta sẽ sớm cựa mình đấy. Cậu đi xuống những bậc thang kia và làm những gì Mẹ cậu dặn dò đi, trước khi quá muộn. Hãy làm đi bằng không sẽ chẳng ai trong chúng ta có thể ra đây toàn mạng đâu."
Tôi nhận ra không còn nhiều thời gian để nói. Thế là tôi đặt túi xuống, quay lưng lại với Mab Mouldheel và bắt đầu bước xuống những bậc tam cấp, cố gắng đi càng nhẹ càng tốt. Khi xuống đến chân cầu thang tôi bước dọc theo lối đi, thẳng đến chiếc ngai đen. Dẫu đã cố gắng hết sức, tiếng ủng của tôi vẫn vọng inh tai qua trần nhà uốn vòm. Tôi tự hỏi không biết mụ Ordeen đang ngủ kia có được bảo vệ không - tôi liếc nhìn trái nhìn phải trong những hốc tường tối đen phía sau hàng cột, nhưng không có gì di chuyển cả. Ở đấy không có mối đe dọa nào.
Càng bước gần lại, tôi càng nhận thấy nguồn năng lượng áp đảo từ sự hiện diện của mụ; một cơn lạnh buốt từ từ dâng lên dọc sống lưng tôi. Mẹ bảo rằng tôi phải cố gắng hết sức để làm mụ chú ý cho đến khi Mẹ sẵn sàng đến hỗ trợ tôi và tiêu diệt mụ. Nhưng nhỡ mụ ta vừa thấy tôi là tấn công liền thì sao nhỉ? Thế là, chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với hiểm nguy, tôi chuyển thanh trượng từ tay trái sang tay phải, đoạn lôi sợi xích bạc trong túi quần ra rồi cho tay trái xuống áo choàng để giấu đi sự đe dọa của sợi xích.
Giờ khi tôi đã ở gần hơn, một mùi hôi thoảng qua trước mặt tôi. Mụ Ordeen có hình hài phụ nữ nhưng từ mụ vẫn có gì đó như là thú hoang- một mùi xạ hương hôi hám sém chút làm tôi phát ói.
Tôi dừng lại trước ngai. Mắt mụ vẫn nhắm nghiền và mụ trông vẫn như đang ngủ. Liệu đây có phải là cơ hội tấn công trước khi mụ kịp thức tỉnh và khôi phục toàn bộ quyền năng không? Tại sao lại không tận dụng cơ hội này chứ? Nhưng liệu mấy món vũ khí của tôi có thứ nào hiệu nghiệm không vậy?
Bạc luôn là một công cụ hiệu quả chống lại những tôi tớ của thế lực bóng tối, nhưng tôi không chiến đấu với một phù thủy thông thường - đây là một trong những cổ thần, một thực thể quyền năng hơn hẳn. Liệu sợi xích bạc này có thể trói được mụ không? Có vẻ như là không rồi. Thanh trượng của tôi, với lưỡi dao nhỏ bằng hợp kim bạc, có thể làm mụ bị thương đấy. Nhưng tôi sẽ phải đâm vào tim mụ trong khi mụ lại rất nhanh và khỏe. Có lẽ tôi không có cửa đâu. Tôi vẫn giữ con dao của Grimalkin tặng tôi, nhưng tôi đã dùng lời bí nguyện rồi. Mặc dù Mẹ đã hiểu rằng tôi dùng lời nguyện để cứu Alice, nhưng tôi vẫn cảm nhận được nỗi thất vọng của bà khi đã mất đi lời nguyện. Con dao có thể đả thương mụ Ordeen đấy, nhưng cơ hội tốt nhất của tôi để làm tổn thương mụ ta trầm trọng cũng đã vụt mất rồi.
Tôi quyết định sử dụng thứ vũ khí của mình theo thứ tự sau: xích, thanh trượng rồi đến con dao. Nhưng đầu tiên, tôi phải cố gắng kìm chân kẻ thù mình bằng lời đã. Tôi phải sử dụng tất cả mọi thứ mình có để trì hoãn mụ cho đến khi Mẹ sẵn sàng chiến đấu.
Tuy nhiên khi những suy nghĩ đó vẫn còn quay mòng trong đầu tôi thì mụ Ordeen đột nhiên mở mắt nhìn thẳng vào tôi rồi ngồi thẳng dậy trên chiếc ngai. Môi mụ bắt đầu thắm lên sắc máu, trở nên căng mọng và đỏ rực; mắt mụ là một màu trời xanh thẫm như bầu trời một giờ sau lúc hoàng hôn.
Mụ đã thức tỉnh.