Chương 21 Chiếc Nanh Nhọn
Mụ Ordeen đứng dậy giận dữ trừng mắt nhìn xuống tôi, vẻ mặt ngang tàng khinh miệt.
"Một con bọ dám bò vào lãnh thổ của ta," mụ nhẹ nhàng nói. "Ta cảm nhận được nó đang run rẩy vì sợ hãi. Tất cả những gì ta cần làm là giơ ngón tay ra và dí nó xuống nền đá lạnh lẽo này. Ta có nên làm thế không?"
Lúc đó tôi mới chú ý đến xương hàm của mụ. Xương hàm dưới rất khỏe và rộng, những bó cơ nổi lên dưới tai. Khi mụ mở miệng ra, tôi nhìn thấy những chiếc răng mụ thật bén - đặc biệt là răng nanh. Chúng không dài như răng thủy phù thủy, nhưng chúng lại cong cong, và một khi mụ đã cắn ngập răng vào thịt rồi thì sẽ chẳng có lối thoát nào khỏi cái hàm kinh khiếp ấy. Tôi liếc xuống tay mụ. Hai bàn tay thật lớn so với tay phụ nữ rồi còn có mạch máu nổi phồng cả lên. Và thay vì móng tay, mụ lại có những chiếc vuốt sắc lẹm.
Tôi biết mụ đang cố làm tôi run sợ, nên tôi hít một hơi thật dài và cố gắng kìm chế nỗi sợ hãi của mình - luôn là nhiệm vụ đầu tiên của Thầy trừ tà khi đối mặt với bóng tối. Tôi cảm nhận thấy nỗi sợ hãi lắng dần đi, và rồi, khi đã thôi run rẩy, tôi bước một bước về phía mụ. Mụ ta không ngờ đến việc này, tôi thấy mắt mụ mở to kinh ngạc.
"Ngươi là ai, đồ dòi bọ?" mụ hỏi. "Ta cảm giác rằng ta hình như có biết ngươi. Ta cảm giác rằng chúng ta đã gặp nhau. Làm sao ngươi vào đây được? Làm sao ngươi vượt qua được đám tay chân của ta cùng những bẫy những rào cản để tới được đến tận đây?"
"Tôi lẻn vào như một con chuột nhắt thôi," tôi trả lời. "Tôi quá nhỏ bé và chẳng quan trọng gì cả để cần phải ai chú ý đến."
"Thế còn thanh trượng nhà ngươi đang cầm trong tay? Thanh trượng làm bằng gỗ thanh hương trà có giấu chiếc nanh trong đó! Một lưỡi dao bằng kim loại được ngâm bạc."
"Bà muốn nói đến cái này hả?" tôi bình thản hỏi lại, nhấn vào nút trên thanh trượng để lưỡi dao bật ra sau một tiếng cách.
"Nanh này quá bén đối với một con chuột nhắt đấy," mụ nói, bước xuống bước đầu tiên trên bục đài. "Nhưng ngươi vẫn là một bí mật. Ngươi là kẻ lạ ở nơi này. Nhà ngươi ở đâu?"
"Xa tít bên kia đại dương trên một vùng đất xanh màu mỡ nơi mưa gió không bao giờ khan hiếm."
"Cha mẹ ngươi là ai? Ai sinh ra ngươi?"
"Cha ta là một nông dân lao động cần cù để nuôi gia đình và dạy cho chúng tôi những điều sai lẽ phải. Ông đã qua đời rồi nhưng tôi sẽ không bao giờ quên ông. Hay quên những điều ông đã dạy."
"Ta cảm giác ta quen ngươi. Ngươi có lẽ là anh em của ta cũng nên. Ngươi có chị em gì không?"
"Không có chị nhưng tôi có anh trai-"
"Phải! Ta thấy rồi. Có đến sáu người! Sáu! Và ngươi là người thứ bảy! Và cha ngươi là người con thứ bảy. Như vậy là ngươi có tài. Có khả năng nhìn và nghe thấy người chết. Có khả năng ngăn chặn trò đánh hơi dài của phù thủy. Ngươi là kẻ thù bẩm sinh của bóng tối. Vậy đó có phải lý do vì sao ngươi ở đây không, con chuột nhắt kia? Để giết chết ta bằng thanh trượng của ngươi ấy? Cho dẫu có sắc, nhưng ngươi sẽ cần hơn một chiếc răng để có thể tiêu diệt được ta..."
Làm sao mụ có thể biết hết những điều này nhỉ? Mụ đang đọc tâm trí tôi à? Thật đáng sợ, vì chỉ trong tích tắc dường như mụ đã biết được tôi là ai. Và thông qua tôi, mụ sẽ biết về Mẹ. Lập tức bao nỗi lo sợ của tôi được chứng thực ngay.
"Khoan! Còn nữa," mụ nói tiếp. "Còn nhiều điều nữa! Ngươi có những tài nghệ khác. Từ người mẹ hoang dã của ngươi. Tốc độ có thể trêu chọc thời gian. Khả năng ngửi thấy mùi cái chết đang đến ở những kẻ đau đớn vì bệnh tật hay thương tích. Một bóng ánh trăng dài vằng vặc cho ngươi thấy ngươi sẽ trở thành gì. Nhưng loại mẹ nào có thể cho ngươi được những thứ như thế, hả chuột nhắt? Ta thấy bà ta rồi. Ta biết bà ta qua ngươi. Mẹ ngươi là Nữ Yêu, mà kẻ thù không đội trời chung với ta!"
Tôi nhìn thấy ý định trong mắt mụ. Mụ sẽ giết chết tôi ngay tại đây. Thật nhanh - nhanh như chưa từng bao giờ nhanh đến thế - tôi thả sợi xích sắt trôi xuống cổ tay ra và kéo tay ra áo. Mụ không phản ứng. Tôi di chuyển nhưng mụ Ordeen lại không. Mụ chỉ nhìn tôi chằm chặp, nỗi giận dữ làm mày cau lại.
Khoảnh khắc như giãn ra. Thời gian thoáng đi rồi ngưng lại. Tôi thấy lạ lẫm. Tôi là kẻ duy nhất cử động trong cái thế giới tĩnh tại đó. Tôi không thở. Tim tôi không đập.
Liệu đó có phải điều mà mụ Ordeen có ý khi nói "tốc độ trêu chọc thời gian" chăng? Tôi thật đã thừa hưởng tài từ mẹ à? Nó có giống như thứ mà Quỷ Vương đã dùng không? Cũng khả năng đó đã giúp tôi tóm lấy lưỡi dao trong không khí mùa hè năm trước khi Grimalkin phóng dao vào tôi.
Cẩn thận nhắm đích, tập trung toàn lực vào mục tiêu, tôi vung xích tung thẳng vào mụ. Tôi hoàn toàn không sợ là mình có thể trượt. Những mục tiêu đang chuyển động thì luôn luôn khó tung trúng, nhưng mụ Ordeen lại đang bất động như cây cột luyện tập trong khu vườn ở Chipenden của Thầy trừ tà.
Sợi xích rơi xuống theo đường xoắn ốc hoàn hảo tròng qua đầu mụ rồi thít chặt quanh người mụ. Mắt mụ mở to và như lồi cả ra ngoài hốc mắt, mụ đổ sụp xuống trên hai gối, đau đớn thấy rõ. Mụ hét lên trước khi ưỡn cong người, mấy mạch máu trên cổ phồng lên. Rồi mụ bắt đầu co giật, vùng đổ ập về phía trước, đập sầm cằm xuống đất, cổ rướn lên, mặt vẫn hướng về phía tôi. Tôi nghe rõ một tiếng răng rắc khô khốc. Gãy xương à?? Hay là cổ?
Tôi hít thở trở lại, tim đập mạnh trong lồng ngực. Dù là gì đã xảy ra khi tôi chuẩn bị vung xích thì giờ không còn nữa; thời gian lúc này đang trôi đi bình thường.
Mụ Ordeen như đang nhìn trừng trừng về phía tôi, nhưng ánh mắt vô thần mờ đục và dĩ nhiên mụ không thở. Mụ ta chết rồi à? Nếu vậy thì tôi không thể tin nổi sợi xích hiệu quả đến mức đó. Tôi trố mắt ngạc nhiên. Hân hoan lắm chứ nhưng vẫn rất thận trọng. Tôi đang đối mặt với một trong những Cổ Thần cơ mà. Chuyện như thế thì dễ quá. Dễ quá mức tưởng tượng...
Tôi lùi lại một bước - phòng trường hợp đó là một cái bẫy - rồi săm soi mụ Ordeen. Mụ hoàn toàn bất động, không tỏ ra một dấu hiệu sự sống nào. Cú tiếp xúc với hợp kim bạc đã kết liễu mụ chăng? Chắc chắn không phải là thế chứ?
Rồi tôi nhìn thấy một điều, dấu hiệu nguy hiểm đầu tiên. Hơi nước dường như từ người mụ bốc lên. Không khí bên trên bắt đầu trở nên mờ mờ ảo ảo. Có một tiếng lách tách và đột nhiên mùi da thịt cháy xém chua loét bốc lên. Tôi to mắt nhìn da mụ bắt đầu bị cháy xém từng mảng một, xoăn lại và xạm đen. Mụ đang cháy! Lửa ngọn phật lân phừng phừng!
Đầu mụ giật mạnh thình lình. Tôi nhìn vào cái hàm dưới to khỏe của mụ và thấy nó mở rộng kéo dài ra, nguyên cái đầu nhấc lên. Dù mụ có vẻ vẫn không hề thở, nhưng tôi có thể thấy một bên cổ họng mụ giật giật ngay cả khi đang bị cháy đen thui. Tôi lại lùi thêm một bước nữa và nắm chắc thanh trượng trong tay. Cái đầu mụ giờ là một quả cầu lửa rồi có tiếng xé toạc, tiếng răng rắc; hàm của mụ bỗng trẹo đi rồi cái sọ cháy đen vỡ toác bay tứ tán như những mảnh sành vỡ chậu đất. Nhưng tận ngay phía trong còn có gì đó. Có gì đó trong ngọn lửa, rất sống động và nguy hiểm! Vật gì đó đang từ từ nhô lên từ cái vỏ bọc hình hài con người đang bị thiêu đốt, cháy đen. Mụ như một con rắn đang lột khỏi cái xác cũ. Tôi phải tấn công bây giờ, trước khi quá muộn.
Tôi nhanh chóng bước tới trước, lấy khuỷu tay che mặt và phóng thanh trượng đi, nhắm thẳng tới điểm sau vai mụ nơi tôi đoán là vị trí của tim. Lưỡi dao chạm phải một vật gì đó rất cứng - cứng hơn xương nhiều. Tay tôi nảy ra ê ẩm: chấn động đó lan dọc cánh tay lên đến vai làm tôi phải buông cả trượng. Nao núng đó nhưng rồi tôi lại thấy mừng.
Thật may là tôi đã buông thanh trượng ra; bằng không tôi có thể đã mất cả cánh tay - bởi ngay sau đó một tiếng phụt rồi thanh trượng cháy bùng, bị sức nóng thiêu đốt tan ngay thành tro trắng. Tôi lại lùi bước khi có gì đấy bò bằng bốn chân có móng vuốt trồi ra khỏi ngọn lửa, thoát khỏi bộ da cháy đen của thứ lúc nãy là hình dạng con người, rồi lắc người một cái để thoát khỏi sợi xích bạc của tôi.
Là một loài giống như con tắc kè khổng lồ, với những đường vằn vện màu xanh lá và nâu, phủ đầy mình những cục u sần sùi. Nó có hình dạng của con rồng lửa, là loại hỏa linh mạnh mẽ và uy lực nhất mà ông Seilenos đã nói với tôi.
Nhưng, nếu vậy, thì đây không phải là một con bình thường. Giờ mụ Ordeen đã hiện hữu với hình dáng thực của mụ, có vẻ là thế - hình dáng của một loài tắm mình trong lửa và thống trị linh khí đó.
Mụ hối hả từ đống tro tàn của thân xác cũ tiến về phía tôi, miệng mở rộng nhe nguyên hai hàm răng sắc lẹm đầy sát khí. Có tiếng rít chói tai phát ra khi mụ thở ra, một cuộn hơi nước nóng hổi phà ra về phía tôi từ hai lỗ mũi mụ. Tôi nhảy sang một bên thế là cột hơi nước sượt qua, sát ngay mặt tôi nên tôi phải nhắm nghiền cả hai mắt để tránh không bị bỏng lửa.
Tôi chỉ còn lại một vũ khí duy nhất: con dao Grimalkin đã tặng tôi. Tôi với tay trái ra phía sau vai dưới áo choàng và sơ mi, giật dao ra khỏi bao. Rồi tôi nhìn thẳng mặt mụ Ordeen và tập trung cao độ. Lại một lần nữa, tôi thấy thời gian trôi đi chậm lại. Tôi hít một hơi thật sâu và giữ nhịp tim, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi bước một bước cẩn trọng về phía kẻ thù của mình.
Mụ Ordeen không di chuyển nhưng đôi mắt rồng lửa của mụ, hai con ngươi là hai khe ngang màu đỏ, nhìn tôi chòng chọc, móng vuốt xòe ra như thể đang căng người chuẩn bị phóng đến. Tôi chú mục vào thân hình giống tắc kè dài ngoẵng của mụ và cái phần sau cổ nơi tôi định sẽ cắm phập lưỡi dao vào. Nhưng tôi có đủ sức đâm trúng đích không đây? Hay nó lại cháy rụi như thanh trượng của tôi nữa? Tôi không còn lựa chọn nào khác nên phải liều thôi, mặc dù tôi phải áp thật sát nếu muốn thành công. Còn phải sát hơn là lúc tôi dùng trượng nữa kia. Trong khi sức nóng khủng khiếp vẫn đang tỏa ra từ người mụ.
Hàm mụ he hé mở, rồi nhanh chóng ngoác ra để lộ vòm họng đỏ lòm hình oval. Tôi chỉ nhận được chừng đó cảnh báo. Lần này, thay vì hơi nước nóng lột da, một luồng lửa vàng cam phun thẳng về phía tôi.
Một lần nữa mụ lại hụt tôi trong gang tấc. Lúc này mụ Ordeen đột nhiên đứng thẳng dậy bằng hai chân sau sừng sững trước mặt tôi, đầu bắt đầu xoay qua xoay lại.
Tôi lại tập trung, nhắm thẳng vào mục tiêu mới - cái cổ họng tai tái ngay dưới hàm. Chỗ này sẽ mềm hơn. Dễ tổn thương hơn. Đó là nơi cần nhắm vào. Gần như ngay lập tức, mụ Ordeen ngừng cử động.
Là vậy đấy ư? Tập trung cao độ và thời gian trôi chậm lại... dường như ngừng trôi? Phải rồi, phải là thế thôi. Đó là kết quả của sự chăm chú và tập trung cao độ.
Nhưng trò tự hỏi rồi đưa ra kết luận ấy suýt lấy mất mạng tôi. Làm vậy khiến tôi mất tập trung. Cái đầu tắc kè của mụ Ordeen quẩy trái quẩy phải, một dòng lửa khác lại khạc về phía tôi. Tôi quỳ thụp xuống vừa kịp lúc, cảm nhận được tóc mình kêu lách tách và cháy xém.
Tập trung vào! Tôi tự nói với chính mình. Bóp chẹt thời gian lại! Làm nó ngừng trôi đi!
Một lần nữa sự tập trung của tôi có tác dụng, tôi đứng dậy, sẵn sàng con dao và bước một bước thận trọng về phía kẻ thù. Đúng vậy đó. Phải tập trung vào nhiệm vụ.
Từng bước từng bước một. Vậy là đúng rồi. Tôi chợt nhớ đến điều mẹ từng nói với mình:
Khi nào con trở thành một người đàn ông thực thụ, lúc đó bóng tối sẽ vô cùng sợ con, vì con khi đấy sẽ trở thành kẻ đi săn, không còn là kẻ bị săn đuổi nữa. Đó là lý do vì sao mẹ sinh ra con.
A, giờ thì tôi vẫn chưa thành đàn ông thực thụ, nhưng tôi bỗng dưng cảm thấy mình như là một kẻ đi săn...
Tôi chỉ còn cách cái hàm mở ra của mụ Ordeen khoảng chừng một cánh tay. Đã quá gần không thể nào thoát khỏi một lần khạc lửa khác nữa rồi. Tôi căng người, rồi thọc ngược lên vào cổ họng mụ, đâm lút cán dao và buông tay ngay lập tức. Một làn sóng tuyệt vọng bao trùm lấy tôi khi tôi nhìn theo con dao của mình chảy ra, tan thành những giọt kim loại bị nung chảy nhỏ rơi xuống.
Tôi lảo đảo lui về phía sau, sức nóng như thiêu đốt tôi. Thời gian lại chuyển động và tôi không thể làm gì được. Nhưng tôi nhận ra cuối cùng mình đã làm mụ bị tổn thương. Một dòng máu đen nóng hổi phọt ra từ cuống họng mụ Ordeen rớt xuống nền nhà đá khảm, rồi ngay lập tức chúng bốc hơi tạo thành một màn sương dày đặc che mờ mắt tôi. Có vẻ ít nhất tôi cũng đã làm mụ suy yếu đi chứ nhỉ? Mùi cháy khét oi nồng làm tôi phải nôn khan sặc sụa, mắt cay xè chảy nước, trong thoảng chốc không nhìn thấy gì.
Nhưng khi làn hơi bay đi, mụ Ordeen vẫn đứng đó. Vết cứa trên cổ mụ đã liền lại, và giờ mụ đang hướng ánh mắt tàn bạo về phía tôi. Tôi không còn vũ khí trong tay. Mụ lao đến tôi, nhanh đến mức tôi không thể chạy kịp. Và chỉ vài giây nữa thôi tôi sẽ tan ra thành tro bụi.
Và rồi, ngay khi tôi nghĩ mình đã tiêu đời, đã chết chắc, thì một việc đã xảy ra...
Tai tôi nhận thấy những dấu hiệu đầu tiên. Có một sự im lặng đột ngột. Sự tĩnh lặng như tờ - như khi con cú đang sà xuống chộp lấy con mồi không ngờ trước của nó. Một sự im lặng đến nhức nhối. Tôi nhìn lên và trông thấy một cái gì đó đang nhô lên trên ban công ngay phía trên khi mụ Ordeen quay người lại, hướng lên trên để đối đầu với mối đe dọa trên không đó.
Đó là mẹ. Sự lột xác của Mẹ đã hoàn tất, nhưng Mẹ không trông như tôi tưởng tượng. Mẹ có cánh, dĩ nhiên, và những móng vuốt giương ra, sẵn sàng chộp lấy và xé xác kẻ thù. Nhưng đó không phải là cánh của loài sâu bọ như của vaengir. Mẹ trông giống thiên thần hơn là sâu bọ, đôi cánh mẹ có lông vũ, trắng muốt như tuyết đầu mùa.
Mẹ đáp ngay trên người mụ Ordeen, đè mụ sát trên sàn đá, hai bên giằng co nhau kịch liệt. Khi tôi có thể đứng thẳng người dậy, tim tôi thắt lại xót xa, vì bộ lông vũ trên cánh Mẹ bắt đầu xạm đi rồi bùng cháy, tôi nghe tiếng Mẹ hét lên trong đau đớn: "Đi đi, Tom! Hãy đi khi con còn có thể! Mẹ sẽ giữ chân mụ ở đây!"
Phản xạ của tôi bảo tôi rằng tôi nên đến hỗ trợ mẹ, nhưng trong tay tôi không còn bất thứ vũ khí nào, và trong lúc đứng nhìn hai người họ xé xác nhau, máu phụt lên thành dòng, lông lách tách cháy trụi, tôi nhận ra rằng mình không thể làm gì được cả. Nếu tôi lao tới chỗ họ, tôi sẽ chết ngay tức khắc. Tất cả những gì tôi có thể làm là nghe theo lời mẹ. Và, mặc dù tim tôi như tan nát, tôi chộp lấy sợi xích rồi bỏ chạy. Đó là điều khó khăn nhất tôi từng làm; là thời khắc đen tối nhất mà tôi phải đối mặt.