Chương 22 Lời Trăng Trối
Với bao cảm xúc đan xen, tôi chạy như bay lên những bậc thang, chỉ dừng lại với lấy túi và đèn. Tôi tưởng Mab cũng sẽ chạy theo tôi nhưng cô ta chỉ gật đầu chào từ biệt. "Tớ không đi theo đường đó được vì rào cản, Tom ạ. Tớ sẽ đi theo con đường Mẹ cậu tạo ra và sẽ gặp cậu sau nhé."
Tôi không nói lời nào. Tôi không tin tưởng giọng nói của mình. Tôi biết rằng nếu tôi mở miệng nói, bao nỗi đau và nước nước mắt mà tôi đang cố giấu trong lòng đây sẽ tuôn ra thác đổ.
Tôi nhanh chóng tiếp tục bước trên những bậc thang xuống hình xoắn ốc và băng xuyên qua khoảng không tối tăm, lòng thầm mong mình đang đi đúng đường, về phía bức tường rào vô hình.
Khi đến được nơi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi có thể trông thấy bóng của Alice, ông Arkwright và của Thầy trừ tà đứng phía ngoài.
Tôi nhanh chóng bước ra.
"Ôi Tom!" Alice la lên, chạy bổ về phía tôi. "Cậu ở trong đó lâu quá. Chúng tớ không kiếm ra được lối đi nào khác vào trong cả nên quay lại đây chờ cậu. Nhưng mọi người đã chờ ở đây lâu lắm rồi. Tớ lo rằng có thể cậu sẽ không quay lại nữa cơ - rằng có chuyện kinh khủng nào đấy đã xảy ra cho cậu."
Cô bé chợt ngừng nói và nhìn vào mắt tôi. "Nhưng có điều gì đó thật sự không hay đã xảy ra đúng không?"
Tôi gật đầu, nhưng không thốt nên lời.
"Ôi Tom! Cậu bị bỏng," cô nói, nhẹ nhàng chạm vào chỗ tóc cháy xém của tôi và cả vết bỏng đau điếng trên mặt.
"Không sao đâu!" tôi nói. "Đó chẳng là gì so với những gì vừa xảy ra..."
"Nào anh bạn," Thầy trừ tà lên tiếng, giọng thầy ôn tồn một cách lạ kỳ. "Hãy nói chúng ta nghe..."
"Là mẹ. Mẹ đang chiến đấu với mụ Ordeen. Mẹ nói cả hai bọn họ sẽ chết và thế là sẽ tiêu hủy hoàn toàn thành Ord. Chúng ta cần phải đi ra khỏi đây càng nhanh càng tốt!"
"Ta không làm được gì sao hả Tom? Chúng ta không thể làm gì được để giúp bà ấy sao?" Alice khóc.
Tôi lắc đầu và bắt đầu cảm thấy nước mắt câm lặng, nóng hổi trào ra trên mắt. "Tất cả những gì chúng ta có thể làm là làm theo những lời căn dặn cuối cùng của Mẹ - rằng chúng ta phải đến chỗ an toàn trước khi thành Ord bị tiêu hủy. Chẳng lâu nữa đâu rồi pháo đài này sẽ sụp đổ quay ngược qua cổng dịch chuyển."
"Nếu chúng ta vẫn ở đây khi nó sụp, thì chúng ta cũng sẽ bị lôi theo vào bóng đêm!" ông Arkwright nói, buồn bã lắc đầu.
Không còn thời gian để thảo luận thêm về những gì đã xảy ra. Chúng tôi chỉ còn cách chạy như bay qua những căn phòng và những lối đi trong Ord. Chúng tôi xuyên qua những bậc tam cấp dẫn xuống dưới, qua những đoạn dốc thoai thoải, rồi xuống thấp hơn đến khoảng sân trải sỏi.
Chúng tôi nhanh chóng cảm thấy nóng nực khó chịu nhưng không phải chỉ do đang cố sức. Không khí cũng đang nóng dần lên, và những bức tường đá bắt đầu tản nhiệt. Pháo đài Ord đang chuẩn bị để lại bị nhấn chìm trong cột lửa khi nó đi lui về qua cổng dịch chuyển đến với cái thế giới nó vốn thuộc về. Những kẻ sống trong đó, vì không được có cơ hội lao ra tàn phá thế giới bên ngoài, nên cũng đang chìm dần lại vào trạng thái ngủ của chúng. Có lúc một quả cầu hỏa linh lừ lừ tính tiến đến gần nhưng Thầy trừ tà đã kịp chọc trượng vào nó làm nó trôi đi, vừa trôi vừa tản mất.
Chúng tôi sắp sửa băng qua con đường cuối cùng dẫn vào sân trong. Chúng tôi đã rất gần, tiến rất gần nơi để có thể thoát ra khỏi thành Ord thì chuyện xảy ra. Một quả cầu lửa khác lại xuất hiện từ bức tường sau lưng chúng tôi. Quả cầu này to, mờ đục và nguy hiểm, và nó bắt đầu dạt đến gần hơn.
Rồi thêm hai quả cầu khác nữa chui ra thế là chúng tôi bắt đầu chạy.
Tôi ngoái nhìn lại sau lưng mình. Chúng đang rút ngắn khoảng cách. Và giờ không chỉ có ba quả cầu thôi. Có khoảng sáu hay bảy gì đó.
Chúng tôi đến được lối vào hẹp để hướng về con đường nhỏ. Lúc đó thì ông Arkwright ngừng lại.
"Mọi người đi trước đi!" ông nói, tay giương thanh trượng lên. "Tôi sẽ cầm chân chúng ở đây!"
"Không! Chúng ta sẽ cùng nhau đánh bọn chúng!" Thầy trừ tà quát lại.
"Cả đám chết hết thì vô duyên quá," ông Arkwright lì lợm gắt. "Đưa thằng bé tới nơi an toàn đi. Thằng bé mới là quan trọng và thầy biết rõ rồi mà!"
Thầy trừ tà trù trừ một lúc.
"Giờ hãy đi khi còn có thể!" ông Arkwright nằn nì. "Tôi sẽ theo sau ngay nếu được."
Thầy trừ tà chụp vai tôi đẩy tôi vào con đường trước mặt. Tôi lúc đầu cũng đã kháng lại nhưng Alice lại túm tay kia của tôi mà lôi theo.
Tôi cố gắng nhìn với lại. Ông Arkwright tay lăm lăm thanh trượng, quay lưng về phía chúng tôi, trượng giơ ngang theo thế thủ. Một quả cầu lửa bay vào ông. Ông tấn công vào nó bằng lưỡi dao phía đầu thanh trượng, và đó là lần cuối cùng tôi trông thấy ông Arkwright.
Thầy trừ tà, Alice và tôi băng qua sân và đi theo con đường hầm để quay trở ra bức tường bên ngoài thành Ord. Chúng tôi vội vàng chạy thẳng về Kalambaka nhanh nhất có thể, nhưng bị cản trở bởi đám bùn nhớp nhúa dưới chân do trận mưa lúc trước. Không lâu sau chúng tôi phát hiện ra mình không phải là những người duy nhất sống sót. Một đám những phù thủy khác- trong đó có cả Grimalkin và một vài người nữa thuộc cả ba tộc phù thủy, có cả hai người em của Mab- cũng đang chạy trước chúng tôi một đoạn. Chúng tôi đuổi kịp họ - và ngay cả thầy của tôi, tôi nghĩ vậy, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi trông thấy bọn họ.
Thình lình có một tiếng rống rền vang sau lưng chúng tôi - như tiếng thét của một con thú bị thương - khiến chúng tôi phải quay nhìn lại. Đám mây đen bên trên pháo đài Ord giờ đã tái tụ lại và đang ùn ùn những lửa. Sét ngoằn ngoèo giáng xuống, biến đỉnh chóp của mấy ngọn tháp uốn éo kia thành quầng ánh sáng cam rực.
Chúng tôi cảm nhận được sức nóng trên lưng mỗi lúc một gia tăng với tốc độ đáng ngại nên hiểu ra là phải lùi ra xa hơn nữa - và phải đi thật nhanh. Huyết mạch rực lửa nối giữa đám mây và mặt đất sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào. Sẽ rộng dường nào nhỉ? Chúng tôi vẫn đang ở quá gần chăng nên sắp bị nhấn chìm trong lửa luôn ấy?
Cuối cùng, kiệt quệ sau cuộc tháo chạy, chúng tôi ngoái nhìn lại khi bị tiếng tru chết chóc của cột lửa đánh động. Một lần nữa cột lửa đang co bóp vặn vẹo, pháo đài Ord bên trong vẫn còn trông thấy rõ, đỉnh chóp các cột tháp lúc này rực lên sáng trắng. Tôi nghĩ về mẹ, vẫn đang mắc kẹt trong căn phòng đó, đang siết chặt lấy mụ Ordeen. Trước mắt chúng tôi, thành trì bắt đầu rã ra và tòa tháp chao đảo. Pháo đài Ord đang được đưa trở lại bóng tối, nhưng việc dịch chuyển này cũng đang phá hủy nó. Bên trong đó, mụ Ordeen có thể đã bị tiêu diệt và sẽ không bao giờ có thể quay trở lại thế giới của chúng tôi nữa. Nhưng Mẹ cũng sẽ phải hy sinh trong lò ngục này. Toàn thân xác tôi nát tan đau đớn khi nghĩ đến đấy.
Rồi còn ông Bill Arkwright nữa. Ông có chặn bước được những kẻ truy đuổi chúng tôi và kịp thoát ra ngoài không đây?
Trong chớp mắt lửa đỏ lụi đi và gió bắt đầu thổi ào ạt sau lưng chúng tôi; không khí đang bị hút vào nơi mà pháo đài Ord đã từng hiện diện. Khi gió đã dịu đi, mưa phùn lạnh ngắt lất phất rơi. Tôi nhắm mắt lại, cảm giác gần giống như đang ở Hạt. Chúng tôi đứng đó đợi khá lâu nhưng không thấy bóng dáng ông Arkwright đâu. Có vẻ như ông đã hy sinh.
Chúng tôi lầm lũi cất bước về Kalambaka, rồi Meteora ngay gần đó. Mặt tôi ròng ròng những nước mưa lẫn nước mắt.
Chúng tôi đi bọc ven phía tây thị trấn Kalambaka thẳng đến Megalou Meteorou, là tu viện cổ nhất trong tất cả các tu viện ở đây. Thầy trừ tà cho rằng chúng tôi nên đến diện kiến Cha Bề Trên và báo cho ông ấy biết những gì vừa xảy ra.
Tôi nhớ rằng Mẹ đã nói phụ nữ không được chào đón trên tu viện, nhưng tôi không nói lời nào, và Alice vẫn tiến lên những bậc thang cùng với Thầy trừ tà và tôi. Cô bé đã dùng lá từ chiếc túi của mình tạo thành thuốc mỡ xoa dịu để thoa lên vết bỏng trên mặt tôi. Cô chỉ áp dụng phương thuốc mà những thầy lang ở Hạt hay dùng thôi; chứ không phải tà thuật bóng tối gì cả. Thuốc mỡ giúp giảm đau ngay tức thì, nhưng John Gregory vẫn tiếp tục lắc đầu không đồng ý. Thầy không tin Alice làm bất cứ thứ gì vì tôi. Tôi chuẩn bị sẵn tinh thần để đối mặt. Alice đã góp phần vào công cuộc cứu giữ tu viện, nên nếu cô bé không được cho vào, thì tôi cũng sẽ quay lưng trở ra.
Nhưng rồi tất cả chúng tôi đều vào trong mà không bị làm khó dễ, và được đưa đến diện kiến Cha Bề Trên. Một lần nữa, chúng tôi bước vào căn phòng đơn sơ thì thấy vị tu sĩ có khuôn mặt xám, hốc hác đang cầu nguyện. "Chúng tôi lại kiên nhẫn chờ, tôi nhớ lại lần trước khi đến đây, Mẹ vẫn còn sống. Cuối cùng ông ta cũng nhìn lên và mỉm cười.
"Chào đón mọi người," ông nói. "Và ta vô cùng biết ơn các người, vì ta cho rằng mọi người đã đem chiến thắng trở về - bằng không chẳng ai trong chúng ta còn có thể sống sót..."
"Mẹ con đã hy sinh để đem lại chiến thắng này!" tôi buột miệng. Tôi nói mà không hề suy nghĩ, cứ như lời lẽ được tuôn ra từ ai đó khác. Tôi có thể nghe thấy sự đau đớn và chua chát trong chính giọng nói mình.
Vị tu sĩ nhìn tôi, mỉm cười đôn hậu. "Nếu có an ủi được con phần nào, thì ta có thể nói con nghe rằng mẹ con vô cùng hạnh phúc khi được hy sinh tính mạng mình để tiêu diệt kẻ thù của thế giới này. Nguyên một năm qua ta và mẹ con đã trò chuyện nhiều lần, và có lần bà đã tiết lộ rằng bà biết mình sẽ chết để đạt được điều cần phải làm. Bà có bao giờ nói bao giờ nói cho con nghe điều đó không, Thomas?"
Tôi lắc đầu. Vị tu sĩ già nua này có vẻ còn biết về Mẹ nhiều hơn cả tôi, tôi thầm nhủ, cảm giác tổn thương càng dâng thêm lên trong ngực. Mẹ biết rằng bà sẽ chết vậy mà đã không hề nói cho tôi đến tận những giây phút cuối cùng! Rồi tôi hít thật sâu vào: tôi biết mình có điều cần phải hỏi ông ta. Một điều tôi nhất định cần phải biết.
"Pháo đài Ord đã bị tiêu hủy và lùi về bóng tối. Mẹ con sẽ ở đấy luôn phải không ạ? Bị mắc kẹt trong bóng đêm ấy?"
Phải mất một hồi lâu Cha Bề Trên mới trả lời. Tôi có cảm giác rằng ông đang lựa chọn cặn kẽ từng lời nói. Chắc chắn thông tin đưa ra sẽ không mấy dễ chịu gì rồi.
"Ta tin vào lòng khoan dung vô lượng của Chúa trời, Thomas ạ. Nếu không có nó, tất cả chúng ta đều phải trầm luân rồi vì chúng ta ai cũng có tội, từng người từng người một trong chúng ta. Nên chúng ta sẽ cầu nguyện cho bà. Đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm."
Tôi nén lại tiếng nấc. Tôi chỉ muốn ngồi một mình để gặm nhấm nỗi đau, nhưng tôi phải nghe Thầy trừ tà kể cho Cha Bề Trên nghe thêm chi tiết những chuyện đã xảy ra.
Sau đó chúng tôi đến katholicon, nơi một lần nữa tôi nghe thấy tiếng thánh ca của các tu sĩ cất cao tràn ngập vòm khấn nguyện. Lần này Cha Bề Trên bảo tôi rằng họ đang cầu nguyện cho Mẹ và cho những người đã bỏ mạng trong pháo đài. Tôi cố tận trong tâm khảm tin rằng ổn thôi mà, mẹ đã về nơi ánh sáng. Nhưng tôi không được chắc lắm. Tôi nghĩ về những tội ác bà đã gây ra từ nhiều năm trước đây. Liệu những tội lỗi ấy có cản bước bà? Gây thêm khó khăn cho bà vươn tới ánh sáng? Mẹ đã nỗ lực hết mình để đền tội, nên cái ý nghĩ rằng bà phải muôn đời giam cầm trong bóng tối thật quá sứng chịu đựng. Không công bằng chút nào. Thế giới này có vẻ quá tàn nhẫn, quá khủng khiếp. Còn tôi lại phải đối mặt với Quỷ Vương chóng thôi. Tôi từng chỉ mong sao Mẹ có thể bằng cách nào đó bảo vệ tôi khỏi hắn. Giờ đây tôi chỉ còn một mình.
Mãi đến ngày hôm sau tôi và thầy mới nói chuyện cụ thể về những gì đã xảy ra. Chúng tôi sẽ sớm xuất phát đi ra vùng duyên hải, nhưng hiện thời chúng tôi cần nghỉ ngơi, lấy lại sức lực cho một chặng đường dài phía trước. Thầy trừ tà dẫn tôi đi xa khỏi đám lửa trại, chắc chắn là để tránh bị Alice nghe được, rồi chúng tôi ngồi xuống đám cỏ nói chuyện với nhau.
Tôi bắt đầu kể cho thầy nghe Mẹ đã chuyển hóa thế nào để trở về hình hài hoang dã của mình trước khi Mẹ hy sinh ôm ghì lấy mụ Ordeen. Tôi kể cho thầy nghe gần như tất cả mọi việc xảy ra - dĩ nhiên, chỉ trừ phần gốc gác thực sự của mẹ, cũng như về thỏa hiệp tôi đã đồng ý với Quỷ Vương để có được cơ hội chiến thắng. Đó là điều tôi sẽ không bao giờ có thể kể ra với thầy - vì đó là chuyện tôi phải tự giải quyết. Quỷ Vương sẽ đến tìm tôi ngay đêm mai thôi.
Tôi cảm giác như mình càng ngày càng xa thầy hơn. Ông đã hy sinh vài nguyên tắc của mình để đến Hy Lạp tham gia vào cuộc chiến chống lại mụ Ordeen. Nhưng sự hy sinh của tôi còn to lớn hơn: tôi đã hy sinh chính linh hồn của mình. Rồi chẳng bao lâu nó sẽ thuộc về Quỷ Vương, là hiện thân bằng da bằng thịt của thế lực bóng tối, trong khi tôi chẳng thể nghĩ ra cách nào để tự giải cứu mình.
Khi tôi kể xong đầu đuôi câu chuyện, Thầy trừ tà thở dài, đoạn cho tay vào túi áo choàng mà lấy ra hai lá thư. "Một lá là thư của Mẹ con gửi cho ta. Một lá khác là cho con, anh bạn ạ. Ta đã đọc cả hai lá. Dẫu ta có nghi ngờ rất lắm, nhưng hai lá thư này là lý do cuối cùng ta đã đổi ý mà đến Hy Lạp, ngược lại bao nguyên tắc ta luôn tin tưởng.
Thầy đưa cả hai lá thư cho tôi và tôi đọc thư cho mình trước.
Tom yêu quý của mẹ,
Khi con đọc lá thư này, mẹ chắc chắc đã chết. Đừng đau buồn lâu quá. Hãy nghĩ đến những phút giây hạnh phúc mà mẹ con mình có, nhất là khi con và các anh con còn nhỏ và bố vẫn còn trên đời. Khi đấy mẹ thực sự hạnh phúc và người hơn bao giờ hết.
Mẹ đã nhìn thấy trước cái chết của mình từ nhiều năm trước. Chúng ta ai cũng có lựa chọn- mẹ đã có thể bước sang một bên, nhưng mẹ biết với việc hy sinh mạng sống của mình thì mẹ có thể đem lại chiến thắng cho chính nghĩa. Và bất chấp cái giá phải trả là sự đau đớn của con người, nhưng khi đó mụ Ordeen cũng sẽ bị tiêu diệt.
Con phải tiếp tục hoàn tất nhiệm vụ của mình mà tiêu diệt Quỷ Vương. Nếu không làm được điều đó, thì ít nhất hắn phải bị trói buộc. Trong trọng trách này, Alice Deane sẽ là đồng minh của con.
Cho dẫu kết cục có thế nữa, mẹ sẽ vẫn luôn tự hào về con. Con đã sống vượt quá mong đợi của mẹ đấy.
Thương con nhiều, Mẹ
Tôi gấp thư lại bỏ vào túi. Đó là vật sau cùng tôi nhận được từ mẹ, những lời trăng trối của mẹ cho tôi. Rồi tôi đọc tiếp lá thư Mẹ viết cho Thầy. Lá thư đã khiến thầy rời khỏi Chipenden, và dù vẫn hoài nghi, thầy vẫn đi cùng chúng tôi đến Hy Lạp.
Gửi ông Gregory,
Tôi rất lấy làm tiếc về những khó chịu tôi đã gây ra. Tôi làm những gì phải làm vì những động cơ cao cả nhất. Dẫu ông có thể không đồng ý với phương cách mà tôi sử dụng để đạt đến kết quả, nhưng tôi hy vọng giành được chiến thắng vinh quang. Nếu tôi thất bại, mụ Ordeen sẽ có thể hoành hành bất cứ nơi đâu trên trái đất này và có rất nhiều khả năng rằng Hạt mình sẽ là mục tiêu đầu tiên của mụ. Mụ ta sẽ không thể quên những gì tôi đã gây ra cho mụ và sẽ xả cơn thịnh nộ của mình lên nơi mà cả gia đình tôi đang sinh sống.
Hầu như chắc chắn tôi sẽ bỏ mạng trong thành Ord, và khi đó thì con trai tôi sẽ cần được ông huấn luyện chuẩn bị cho để đối đầu với Quỷ Vương một lần dứt điểm. Về phần ông, hãy cứ giữ vững những nguyên tắc của mình, nhưng tôi cầu xin ông, hãy đưa ra hai ngoại lệ. Một là, dĩ nhiên, thằng bé Thomas con tôi. Sức mạnh và sự dạy dỗ của ông sẽ vô cùng quan trọng giúp cho thằng bé toàn mạng vượt qua giai đoạn tiếp theo trong cuộc đời. Hiện tại Tom đang ở trong hiểm nguy còn to lớn hơn bao giờ.
Tôi cũng xin ông tạo thêm một ngoại lệ nữa cho Alice Deane. Con bé là con gái của Quỷ Vương và tiềm năng là một phù thủy độc. Con bé sẽ luôn bước đi chênh vênh giữa bóng tối và ánh sáng. Nhưng sức mạnh của con bé là rất khủng khiếp. Nếu như có khi nào buộc phải liên quân với thế lực bóng tối, Alice sẽ là một phù thủy tà thuật nhất từng sống trên thế gian này. Nhưng rủi ro ấy rất đáng chấp nhận. Vì con bé cũng có thể trở thành một kẻ phục vụ ánh sáng đắc lực không kém. Và chỉ khi nào cả Tom và Alice cùng chiến đấu với nhau thì chúng mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ vốn luôn là mục tiêu của tôi - là điều tôi đã hy sinh cả đời mình để đạt được. Hai đứa cùng nhau sẽ có được tiềm lực để tiêu diệt Quỷ Vương và mang đến một kỷ nguyên ánh sáng mới cho thế giới này.
Ông có thể giúp cho chuyện này thành hiện thực. Xin ông hãy đi cùng chúng tôi đến quê hương tôi. Sự hiện diện của ông là vô cùng cần thiết cho sự an toàn của con trai tôi và để đảm bảo rằng thằng bé sẽ trở về Hạt an toàn. Xin ông hãy nhún lại chút bản thân mình để trở thành một người vĩ đại hơn.
Bà Ward
"Mẹ con là một người cao cả," Thầy trừ tà lên tiếng. "Ta chắc chắc không đồng tình với cách làm của bà đâu, anh bạn ạ, nhưng bà đã làm tất cả những gì bà nghĩ là mình nên làm. Quê hương của bà mai đây sẽ là một nơi tốt đẹp hơn nhờ những gì bà đã làm hôm nay. Thực ra, cả Hạt và toàn thế giới này sẽ an toàn hơn ấy chứ."
Thầy trừ tà đang ngợi ca mẹ tôi mà chưa từng bao giờ khen được Alice. Nhưng dĩ nhiên là vì thầy không biết hết ngọn nguồn sự thật. Tôi không thể nói cho thầy biết rằng mẹ tôi là Nữ Yêu chúa, là Mẹ của bao dòng giống yêu tinh phù thủy. Thầy sẽ không bao giờ chấp nhận được chuyện đó. Lại thêm một điều bí mật nữa mà thầy trò tôi sẽ không thể sẻ chia. Thêm một điều nữa có khả năng chia cắt thầy trò.
"Thế còn Alice thì thế nào ạ? Thầy có làm những gì Mẹ yêu cầu không?"
Thầy trừ tà vuốt vuốt râu trông rất đăm chiêu. Rồi ông gật đầu nhưng gương mặt vẫn vô cùng căng thẳng. "Con vẫn sẽ là chân tập sự của ta, anh bạn ạ. Giờ Bill Arkwright có thể xem như đã không còn, vậy thì trách nhiệm của ta là giúp con bằng mọi cách và tiếp tục dạy dỗ con. Phải, ta không từ chối gì chuyện đó nữa. Nhưng con bé kia khiến ta lo lắng. Dẫu cho ta có cẩn trọng và để mắt sát sao đến nó đến chừng nào đi nữa, nhưng mọi chuyện vẫn có thể sai lệch vô cùng. Nhưng ta cũng đang nghĩ là sẽ cố gắng thử một lần xem sao- ít nhất là trong thời gian hiện tại. Sau tất cả những gì Mẹ con đã làm, làm sao ta có thể từ chối bà chứ?
Sau đó tôi suy nghĩ lại tất cả những điều chúng tôi đã nói chuyện với nhau. Khi chúng tôi nói chuyện, tôi gần như đã khiến mình tin rằng mọi chuyện rồi đây sẽ tốt đẹp cả và Thầy trừ tà, Alice và tôi sẽ quay trở về an toàn đến Chipenden và tiếp tục sống cuộc sống như trước đây. Nhưng làm sao có thể thế được trong khi tôi chỉ còn chưa tới một ngày sống trên cõi đời này?
Tôi quá sợ hãi những gì sắp xảy đến với tôi đến nỗi, trong phút giây yếu lòng, tôi đã định sẽ đến gặp thầy và nói cho ông biết những điều tôi sắp phải đối mặt, với một hy vọng mong manh rằng trong tất cả những kiến thức bao la mà thầy thu thập được, thầy có thể tìm ra cách cứu tôi. Nhưng tôi biết đó là vô vọng.
Cơ hội cuối cùng của tôi sẽ là sử dụng đến lọ máu mà Alice đã đưa, nhỏ thêm vào đó vài giọt máu của tôi hòa chung máu của cô ấy. Nhưng rồi chúng tôi phải luôn ở bên sau trong suốt phần đời còn lại để Alice có thể nhờ tôi bảo vệ chống lại Quỷ Vương. Rồi chuyện gì đấy sẽ xảy ra chia cắt chúng tôi và khi đó cơn thịnh nộ của Quỷ Vương sẽ trút lên đầu Alice. Không, tôi không thể để điều đó xảy ra. Tôi đã tự đưa mình vào tình thế này nên phải tự xoay sở thoát ra thôi - hoặc là chấp nhận hậu quả của nó.