Chương 6 HỘI ĐỒNG
MỘT TẤM BIỂN NHỎ ĐẶT NGOÀI tiền sảnh khách sạn thông báo rằng phòng họp Washington tối nay đã được thuê để phục vụ một buổi họp kín, nhưng không có thông tin nào cho biết đó là buổi họp gì. Và thật thà mà nói nếu bạn có nhìn thấy những người ngồi trong phòng Washington tối hôm ấy, bạn cũng chẳng biết thêm được gì về những việc đang xảy ra trong đó, tuy chỉ liếc một cái là đã thấy được ở đó không có một người phụ nữ nào. Trong phòng chỉ toàn nam giới, điều đó thì rõ rồi, họ ngồi quanh những chiếc bàn ăn tròn, và đang ăn nốt món tráng miệng.
Có khoảng một trăm người cả thảy, tất cả dều mặc com lê màu đen nghiêm trang, nhưng họ cũng chỉ giống nhau ở những bộ com lê ấy mà thôi. Tóc họ đủ các màu trắng, đen, vàng, đỏ, có người đầu lại trọc nhẵn, vẻ mặt họ hoặc thân thiện hoặc thù dịch, niềm nở hoặc lầm lì, cởi mở hoặc bí hiểm, thô lỗ hoặc thanh nhã. Phần lớn bọn họ là người da trắng, nhưng cũng có cả người da nâu và da den. Họ là người châu Âu, châu Phỉ, người Ấn Độ, Trung Quốc, Nam Mỹ, Philippin, Hoa Kỳ. Họ nói chuyện với nhau và với bồi bàn bằng tiếng Anh, nhưng giọng nói của họ cũng đa dạng như bản thân họ vậy. Họ đã đến từ khắp mọi nơi trên châu Âu và trên toàn thế giới.
Những người đàn ông mặc đồ đen ấy ngồi quanh bàn, trong khi một người trong bọn họ, một người to béo, mặt mũi tươi tắn, mặc lễ phục như vừa tham dự tiệc cưới, đang đứng trên khán đài, thông báo về các Hành động Từ thiện. Trẻ em từ các nước nghèo đã được đưa đi nghỉ ở nước ngoài. Một chiếc xe buýt đã được mua để đưa những người đang cần thư giãn đi du ngoạn.
Gã đàn ông tên Jack ngồi giữa chiếc bàn ở hàng đầu, cạnh một người dáng dấp sang trọng, tóc bạc trắng. Họ đang đợi cà phê.
"Thời gian đang trôi qua” người tóc trắng nói, "và trong chúng ta không ai có thể trẻ hơn được nữa."
Gã đàn ông tên Jack đáp, "Tôi đã nghĩ rồi. Chuyện xảy ra ở San Francisco bốn năm trước..”
"Đó là chuyện không may, nhưng cũng giống như hoa nở mùa xuân thôi, tra la la, nó chẳng liên quan gì đến vụ này hết. Anh đã thất bại, Jack ạ. Anh có nhiệm vụ thủ tiêu tất cả bọn chúng. Có nghĩa là cả đứa bé mới sinh nữa. Nhất là đứa bé mới sinh ấy. Gần được thì chỉ được tính trong trò ném móng ngựa và lựu đạn thôi”
( Trong trò chơi ném móng ngựa vào cọc, người chơi vẫn được điểm nếu móng ngựa rơi gần cọc (chứ không móc hẳn vào cọc), còn lựu đạn dù không ném trúng mục tiêu thì vẫn có thể gây thương tích ) .
Một người bồi bàn mặc áo trắng rót cà phê cho những người ngồi quanh bàn: một người nhỏ thó với bộ ria đen tỉa kỹ, một người cao lớn, tóc vàng, đẹp trai như diễn viên điện ảnh hay người mẫu, và một người da nâu với cái đầu to tướng lúc nào cũng trừng mắt như một con bò tót đang nổi giận. Những người này đang cố không lắng nghe cuộc trò chuyện của Jark mà chỉ chú ý vào diễn giả trên bục, thậm chí thỉnh thoáng còn vỗ tay nữa. Người đàn ông tóc bạc cho mấy thìa đường đầy có ngọn vào cốc cà phê của mình rồi khuấy đều.
"Mười năm rồi," ông ta nói. "Thời gian chẳng chờ đợi ai hết. Chẳng mấy chốc đứa bé đó sẽ lớn lên. Khi ấy rồi sẽ thế nào?"
"Tôi vẫn còn thời gian mà, ngài Dandy," gã đàn ông tên Jack mở miệng, nhưng người tóc bạc ngắt lời, đưa một ngón tay hồng hào chỉ về phía hắn.
"Anh đã có thời gian. Giờ thì anh chỉ còn một thời hạn nhất định mà thôi. Anh phải thông minh lên mới được. Chúng tôi không thể nới tay với anh được nữa. Chúng tôi đã chán ngấy vì phải chờ đợi rồi, tất cả những người tên Jack trong số chúng tôi đều cảm thấy như thế."
Gã đàn ông tên Jack gật đầu cụt lủn. "Tôi đã có một số đầu mối," hắn nói.
Người đàn ông tóc bạc nhấp một hớp cà phê "Thật à?"
"Thật. Và tôi xin nhắc lại, tôi nghĩ nó có liên quan đến vụ rắc rối chúng ta gặp phải ở San Francisco”
"Anh đã bàn việc này với thư ký chưa?" Ngài Dandy chỉ về phía người đang đứng trên bục, người này đang nêu một danh sách những trang thiết bị y tế mà họ đã mua trong năm vừa qua, bằng sự hào phóng của mình. ("Không phải một, không phải hai, mà là ba chiếc máy chạy thận," ông ta nói. Những người trong phòng lịch sự vỗ tay khen ngợi bản thân cùng sự hào phóng của chính họ.)
Gã đàn ông tên Jack gật đầu. "Tôi có nói qua”
"Và sao nữa?"
"Ông ta không quan tâm. Ông ta chỉ muốn kết quả thôi. Ông ta muốn tôi hoàn thành nhiệm vụ tôi đã bắt đầu."
"Tất cả chúng tôi đều muốn thế, anh bạn ạ," người tóc bạc nói. "Thằng bé vẫn còn sống. Và thời gian không còn đồng hành với chúng ta nữa."
Những người khác ngồi quanh bàn, từ nãy đến giờ vẫn giả bộ không chú ý lắng nghe, liền ậm ừ gật đầu vẻ đồng tình.
"Như tôi đã nói đấy” ngài Dandy lạnh lùng kết luận. "Thời gian đang trôi đi."