← Quay lại trang sách

Chương 2 Đạp chân lên cổ

SÁNG SỚM HÔM SAU, ồn ào và chóng vánh, thị trưởng cho dựng một khán đài có micro gần chân tháp chuông, và khi buổi sáng qua đi và buổi chiều tới, đàn ông của thị trấn Prentiss Mới tập trung trước nó.

“Để làm gì?” tôi hỏi, nhìn xuống bọn họ.

“Cậu nghĩ để làm gì?” thị trưởng Ledger nói, ngồi trong góc tối, xoa thái dương, Tiếng Ồn của ông ta rì rầm, nóng và lách cách. “Để gặp thủ lĩnh mới.”

Những người đàn ông ấy không nói gì nhiều, mặt tái nhợt và u ám, dù ai mà biết họ đang nghĩ gì khi không thể đọc Tiếng Ồn của họ? Trông họ sạch sẽ hơn những người đàn ông ở thị trấn của tôi, tóc họ ngắn hơn, mặt nhẵn nhụi, quần áo tươm tất. Nhiều người trong số họ béo mập như thị trưởng Ledger.

Chắc hẳn Haven từng là một nơi dễ chịu, một nơi mà người ta không phải chiến đấu mỗi ngày chỉ để sinh tồn.

Có lẽ quá dễ chịu chính là vấn đề.

Thị trưởng Ledger cười khẩy nhưng không nói gì.

Người của thị trưởng Prentiss trên lưng ngựa chốt ở những vị trí chiến lược trên quảng trường, khoảng mười đến mười hai người, súng trường lăm lăm, để đảm bảo mọi người sẽ hành xử ngoan ngoãn dù chỉ cần mối đe dọa của một đội quân đang đến là đã đủ rồi. Tôi thấy ông Tate và ông Morgan và ông O’Hare, những người mà tôi đã lớn lên bên cạnh, những người tôi từng coi như nông dân đơn thuần, những người từng chỉ là người cho đến khi bỗng nhiên họ trở thành một thứ gì đó khác.

Tôi không thấy Davy Prentiss đâu cả và Tiếng Ồn của tôi lại bắt đầu xáo động trước ý nghĩ về hắn.

Chắc hắn đã quay lại sườn đồi từ bất kỳ nơi nào mà con ngựa đã kéo hắn đến rồi tìm thấy túi của Viola. Chẳng có gì trong đó ngoài quần áo rách và cuốn sách.

Cuốn sách của mẹ tôi.

Những lời mẹ gửi tôi.

Được viết khi tôi ra đời. Cho đến ngay trước lúc bà bỏ mạng.

Trước khi bà bị giết.

Con trai yêu dấu của mẹ, mẹ hứa con sẽ thấy một thế giới tốt đẹp hơn.

Những từ mà Viola đã đọc cho tôi vì tôi không thể...

Và giờ Davy Prentiss chết tiệt...

“Cậu có thể thôi đi không,” thị trưởng Ledger nói qua kẽ răng, “ít nhất cũng cố...” Ông ta dừng lại và nhìn tôi vẻ hối lỗi. “Ta xin lỗi,” ông ta nói, lần thứ một triệu kể từ lúc ông Collins mang bữa sáng đến đánh thức chúng tôi dậy.

Trước khi có thể đáp trả, tôi cảm thấy tim mình bỗng nhói buốt, đột ngột đến nỗi tôi suýt thở không ra hơi.

Tôi lại nhìn ra ngoài.

Phụ nữ của thị trấn Prentiss Mới đang đến.

Họ bắt đầu xuất hiện từ đằng xa, theo từng nhóm dọc những con hẻm tách khỏi đám đàn ông, bị quản thúc bởi lính của thị trưởng đang cưỡi ngựa đi tuần qua lại.

Tôi cảm thấy sự im lặng của họ khác với sự thiếu vắng Tiếng Ồn ở đám đàn ông. Giống nỗi mất mát, như nỗi buồn thống thiết giữa tiếng động của thế giới xung quanh và tôi phải chùi mắt nhưng vẫn tựa sát hơn vào ô cửa, cố nhìn họ, cố nhìn từng người trong số bọn họ.

Cố nhìn xem cô có ở dưới đó hay không.

Nhưng chắng có.

Chẳng có.

Trông họ cũng giống đàn ông, hầu hết mặc quần dài và áo sơ mi các loại, vài người mặc váy dài, nhưng chủ yếu trông vẫn sạch sẽ, thoải mái và được ăn uống đầy đủ. Tóc họ đa dạng hơn, được búi phía sau hoặc lên trên hoặc ngắn hoặc dài và không mấy người có tóc vàng như trong Tiếng Ồn của những người đàn ông ở thị trấn của tôi.

Và tôi thấy nhiều người trong số họ đang đứng khoanh tay, mặt hoài nghi hơn so với cánh đàn ông.

Nhiều vẻ giận dữ hơn.

“Có ai phản đối ông không?” tôi hỏi thị trưởng Ledger trong lúc tiếp tục tìm kiếm. “Có ai không muốn đầu hàng không?”

“Đây là một chế độ dân chủ, Todd ạ,” ông ta thở dài. “Cậu có biết điều ấy nghĩa là gì không?”

“Chịu,” tôi nói, vẫn tìm, vẫn không thấy.

“Nghĩa là lời của thiểu số được lắng nghe,” ông ta nói, “nhưng đa số thống trị.”

Tôi nhìn ông ta. “Tất cả những người này đều muốn đầu hàng ư?”

“Tổng thống đã đưa ra một lời đề nghị, ” ông ta nói, chạm tay vào cái môi rách, “tới hội đồng lãnh đạo, hứa rằng thành phố sẽ không bị tổn hại nếu bọn ta đồng ý.”

“Và ông tin lời ông ta ư?”

Ông ta quắc mắt nhìn tôi. “Chắc cậu đã quên hoặc không biết rằng bọn ta đã trải qua một cuộc đại chiến, một cuộc chiến để kết thúc mọi cuộc chiến, vào khoảng thời gian cậu ra đời. Nếu có thể tránh điều tương tự...”

“Thì các ông sẵn sàng trao mình cho một kẻ giết người.”

Ông ta lại thở dài. “Đại đa số Hội đồng, do ta lãnh đạo, đã quyết định đây là cách tốt nhất để cứu sống nhiều sinh mạng nhất có thể.” Ông ta tựa đầu lên gạch. “Không phải chuyện gì cũng rạch ròi trắng đen, Todd. Thậm chí, gần như chẳng có gì là rạch ròi.”

“Nhưng nếu...”

Cạch. Khóa cửa bị kéo ra và ông Collins bước vào, giơ súng lục lên.

Ông ta nhìn thẳng vào thị trưởng Ledger. “Đứng dậy,” ông ta nói.

Tôi nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ. “Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi.

Thị trưởng Ledger đứng dậy từ góc phòng. “Có vẻ đã đến giờ trả giá, Todd ạ,” ông ta nói, gắng tỏ vẻ phớt đời nhưng tôi nghe tiếng rì rầm đang dâng lên đầy sợ hãi. “Đây từng là một thành phố xinh đẹp,” ông ta nói với tôi. “Và ta từng tốt hơn thế này. Làm ơn, hãy ghi nhớ điều đó.”

“Ông đang nói gì vậy?” tôi hỏi.

Ông Collins chộp lấy tay thị trưởng cũ và đẩy ông ta qua cửa.

“Này!” tôi hét, chạy theo họ. “Ông định đưa ông ta đi đâu?”

Ông Collins giơ tay lên để đấm tôi...

Và tôi lùi lại.

(im đi)

Ông ta cười và đóng cửa sau lưng.

Cạch.

Và tôi bị bỏ lại một mình trong tòa tháp.

Và trong lúc tiếng rì rầm của thị trưởng Ledger biến mất dưới cầu thang, tôi nghe thấy nó.

Rầm rập, rầm rập, rầm rập, ở tít đằng xa.

Tôi chạy đến một ô cửa.

Họ đã đến.

Đội quân chinh phạt, đang tiến vào Haven.

Họ tràn xuống con đường dích dắc như một dòng sông đen đứa, bụi bặm và bẩn thỉu và ập đến như nước tràn con đập. Họ hành quân theo từng hàng bốn đến năm người và khi nhóm đầu tiên biến mất sau những rặng cây xa tít cuối chân đồi thì nhóm cuối cùng mới đến được đỉnh đồi. Đám đông dõi theo họ, đàn ông quay lại nhìn từ khán đài, đàn bà nhòm ra từ những con hẻm.

Tiếng rầm rập, rầm rập, rầm rập ngày càng lớn, vọng khắp đường phố. Như chiếc đồng hồ đang từ tốn chạy tích tắc.

Đám đông chờ đợi. Tôi cũng đợi cùng họ.

Rồi, qua những rặng cây, ở khúc quanh của con đường...

Họ đã đến.

Đội quân.

Ông Hammar đi đầu.

Ông Hammar sống ở trạm xăng, ông Hammar kẻ có những ý nghĩ độc địa, bạo lực mà không thằng nhóc nào nên nghe thấy, ông Hammar kẻ đã bắn vào lưng của người dân Farbranch đang bỏ chạy.

Ông Hammar dẫn đầu đội quân.

Tôi có thể nghe thấy ông ta, đang hô lên những tiếng hành quân để giữ mọi người đồng nhịp. Đạp, ông ta hét lên cùng nhịp hành quân.

Đạp.

Đạp.

Đạp chân lên cổ.

Họ hành quân vào quảng trường và vòng sang một phía, chia cắt những người đàn ông và đàn bà như một thế lực không thể ngăn chặn. Ông Hammar đã đến đủ gần để tôi có thể nhìn thấy nụ cười, nụ cười mà tôi biết quá rõ, nụ cười biết thụi, nụ cười biết đánh, nụ cười biết chế ngự.

Và ông ta đến càng gần, tôi càng chắc chắn.

Đó là nụ cười không có Tiếng Ồn.

Một ai đó, có lẽ là một trong số những người cưỡi ngựa, đã chạy ngược lại phía đội quân. Hắn mang theo thuốc. Đội quân không hề phát ra tiếng động ngoại trừ tiếng giậm chân và tiếng hô hào.

Đạp, đạp, đạp chân lên cổ.

Họ hành quân quanh quảng trường về phía khán đài. Ông Hammar dừng lại ở một góc, để đám lính tập trung đội hình sau khán đài, quay lưng lại với tôi, đối mặt với đám đông giờ đây đã quay người lại để nhìn họ.

Tôi nhận ra một số binh lính khác khi họ xếp hàng. Ông Wallace. Ông Smith Trẻ. Ông Phelps chủ cửa hàng. Những người đàn ông của thị trấn Prentiss và nhiều, nhiều người đàn ông khác đồng hành cùng họ.

Đội quân đã lớn dần trong lúc hành quân.

Tôi nhìn thấy Ivan, người đàn ông trong nhà kho ở Farbranch, ông đã bí mật nói với tôi rằng có những người đàn ông khác vẫn ngầm ủng hộ. Ông ta đứng đầu một đội hình và tất cả những gì minh chứng cho lời ông ta nói đang đứng phía sau, tay thẳng tắp, súng sẵn sàng.

Tên lính sau chót bước vào vị trí với tiếng hô cuối cùng.

Đạp chân lên CỔ!

Rồi chẳng còn lại gì ngoài im lặng, thổi qua thị trấn Prentiss Mới như một cơn gió.

Cho đến khi tôi nghe thấy tiếng cửa nhà thờ lớn mở ra ngay bên dưới nơi mình đang đứng.

Và thị trưởng Prentiss bước ra để chào thành phố mới của ông ta.

“Ngay lúc này,” ông ta nói vào micro sau khi đã chào ông Hammar và trèo lên những bậc cấp của khán đài, “các người đang hoảng sợ.”

Những người đàn ông của Haven ngước lên nhìn ông ta, không nói một lời, không có Tiếng Ồn hay những tiếng rì rầm.

Đàn bà đứng yên trong các con hẻm, cũng im lặng.

Quân đội đứng nghiêm, tập trung, sẵn sàng cho mọi chuyện.

Tôi nhận ra mình đang nín thở.

“Ngay lúc này,” ông ta tiếp tục, “các người nghĩ mình đã bị chinh phục. Các người nghĩ rằng không còn hy vọng. Các người nghĩ ta đang đứng đây để đọc điếu văn của các người.”

Ông ta quay lưng lại với tôi, nhưng từ những chiếc loa được giấu ở bốn góc, giọng ông ta vang vọng khắp quảng trường, khắp thành phố, có lẽ là khắp thung lũng và xa hơn nữa. Vì còn ai đang không nghe ông ta nói? Còn ai ở Tân Thế Giới đang không tụ tập ở đây hoặc nằm dưới đất?

Thị trưởng Prentiss đang nói với cả hành tinh.

“Và các người đã đúng,” ông ta tuyên bố, và để tôi nói bạn nghe, tôi cược rằng mình đã nghe thấy một nụ cười. “Các người đã bị chinh phục. Các người đã bị đánh bại. Và ta đang đọc điếu văn của các người.”

Ông ta để những lời ấy ngấm trong giây lát. Tiếng Ồn của tôi sôi sục và tôi thấy vài người đàn ông ngước lên nhìn đỉnh tòa tháp. Tôi gắng giữ im lặng nhưng những người này là ai? Những kẻ sạch sẽ và thoải mái và không hề đói khát này là ai, những kẻ đã tự đem mình cống nạp?

“Nhưng ta không phải kẻ đã chinh phục các người,” thị trưởng nói. “Ta không phải kẻ đã đánh bại hay hạ gục hay thu nạp các người làm nô lệ.”

Ông ta dừng lại, nhìn xuống đám đông. Ông ta đang mặc toàn đồ trắng, mũ trắng, ủng trắng, và với những miếng vải trắng phủ khán đài và mặt trời ban chiều rọi xuống, ông ta trông gần như chói lóa.

“Các người đã trở thành nô lệ cho sự nhàn rỗi,” thị trưởng nói. “Các người đã bị đánh bại bởi tính tự mãn. Các người đã bị tận diệt ” - nói đến đây, ông ta bỗng gầm lên, hét từ tận diệt thật lớn khiến quá nửa đám đông nhảy dựng - “bởi chính những ý định tốt đẹp của các người!”

Ông ta đang càng lúc càng có vẻ kích động, những hơi thở nặng nề phả vào micro.

“Các người đã tự cho phép mình trở nên quá yếu đuối , quá nhu nhược khi phải đối mặt với những thử thách của thế giới này đến nỗi chỉ sau một thế hệ các người đã trở thành những kẻ sẵn sàng đầu hàng trước MỘT LỜI ĐỒN ĐẠI !”

Ông ta bắt đầu đi qua đi lại trên khán đài, micro cầm tay. Mọi khuôn mặt sợ hãi trong đám đông, mọi khuôn mặt của đội quân, tất cả đều dõi theo ông ta đi đi, lại lại.

Tôi cũng trông theo.

“Các người đã để một đội quân đi bộ vào thành phố của mình, và thay vì buộc nó phải chiếm đánh , các người lại tình nguyện tặng cả thành phố cho nó !”

Ông ta vẫn đi qua đi lại, giọng vẫn mỗi lúc một lớn dần.

“Và các người biết ta đã làm gì rồi đấy. Ta đã chiếm đoạt. Ta đã chiếm đoạt các người . Ta đã chiếm đoạt sự tự do của các người. Ta đã chiếm đoạt thành phố của các người. Ta đã chiếm đoạt tương lai của các người.”

Ông ta bật cười, như thể chẳng dám tin vào vận may của mình.

“Ta đã trông chờ một cuộc chiến,” ông ta nói.

Vài người trong đám đông nhìn xuống chân, tránh nhìn vào mắt nhau.

Tôi tự hỏi có phải họ đang cảm thấy tủi thẹn hay không.

Tôi hy vọng vậy.

“Nhưng thay vì một cuộc chiến,” thị trưởng nói, “ta lại nhận được một cuộc thương thuyết. Một cuộc thương thuyết bắt đầu bằng, Xin đừng làm hại chúng tôi và kết thúc bằng Cứ lấy bất cứ thứ gì ngài muốn .”

Ông ta dừng lại giữa khán đài.

“Ta đã trông chờ một CUỘC CHIẾN!” ông ta lại hét lên, dứ nắm đấm về phía họ.

Và họ nao núng.

Nếu một đám đông có thể nao núng, nó vừa nao núng.

Hơn một nghìn người đàn ông nao núng trước nắm đấm của một người.

Tôi không nhìn thấy phản ứng của phụ nữ.

“Và vì các người không cho ta một cuộc chiến,” thị trưởng nói, giọng nhẹ bẫng, “các người sẽ phải gánh lấy hậu quả.”

Tôi lại nghe thấy tiếng cửa nhà thờ mở và ông Collins bước ra ngoài, đẩy thị trưởng Ledger về phía trước, qua từng hàng binh lính, hai tay bị trói chặt sau lưng.

Thị trưởng Prentiss nhìn ông ta đến gần, tay khoanh trước ngực. Những tiếng rì rầm cuối cùng cũng rộ lên từ đám đàn ông, lớn hơn từ đám phụ nữ, và những kẻ cưỡi ngựa vung vẩy súng trường để dập tắt chúng. Thị trưởng Prentiss thậm chí không thèm ngoái lại để nhìn nơi phát ra tiếng động, như thể điều đó không đáng để ông ta phải chú ý. Ông ta chỉ nhìn ông Collins đẩy thị trưởng Ledger bước lên những bậc cấp ở phía sau khán đài.

Thị trưởng Ledger dừng lại trên đỉnh cầu thang, nhìn xuống đám đông. Họ trừng mắt nhìn lại, một số người nheo mắt vì tiếng rì rầm từ Tiếng Ồn của ông ta, những tiếng rì rầm mà tôi nhận ra giờ đây đã bắt đầu thốt lên những lời thực sự, những lời sợ hãi, cảnh tượng sợ hãi, cảnh tượng ông Collins tặng cho ông ta một con mắt bầm và cái môi rách, cảnh tượng ông ta đồng ý đầu hàng và bị nhốt trong tòa tháp.

“Quỳ xuống,” thị trưởng Prentiss nói, và mặc dù ông ta nói thật khẽ, mặc dù ông ta nói ở khoảng cách khá xa so với micro, tôi vẫn nghe thấy những lời ấy rõ như tiếng chuông ngân vang trong đầu. Và dựa vào những tiếng thở gấp của đám đông, tôi tự hỏi liệu có phải họ cũng nghe thấy như thế hay không.

Và trước khi nhận thức được những gì mình đang làm, thị trưởng Ledger đã quỳ gối giữa khán đài, trông có vẻ ngạc nhiên.

Cả thành phố dõi theo hành động của ông ta.

Thị trưởng Prentiss đợi trong giây lát.

Rồi lại gần ông ta.

Và rút dao.

Nó là một thứ vũ khí chết người, chẳng đùa, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Thị trưởng giơ nó lên quá đầu.

Ông ta từ tốn quay lại, để mọi người có thể thấy chuyện sắp xảy ra.

Để mọi người có thể thấy con dao.

Ruột gan tôi chao đảo và trong khoảnh khắc tôi nghĩ...

Nhưng nó chẳng phải của tôi...

Nó chẳng phải...

Rồi có người hét, “Tên sát nhân!” từ phía bên kia quảng trường.

Một giọng nói duy nhất cắt lên giữa bầu không khí im lặng.

Là tiếng của một người phụ nữ.

Tim tôi nhảy dựng trong giây lát...

Nhưng dĩ nhiên đó không thể là cô...

Ít nhất cũng có người dám. Ít nhất cũng có người dám.

Thị trưởng điềm tĩnh lại gần micro. “Kẻ thù đã chiến thắng của các người đang nói với các người,” ông ta lên tiếng, gần như lịch sự, như thể người vừa hét lên chỉ đơn giản là chưa thực sự hiểu rõ tình hình. “Những kẻ lãnh đạo các người phải bị tử hình như một kết cục không thể tránh khỏi của việc các người bại trận.”

Ông ta quay sang nhìn thị trưởng Ledger, người đang quỳ gối trên khán đài. Thị trưởng Ledger gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng ai cũng có thể nghe thấy ông ta không muốn chết đến mức nào, nghe thấy những ước muốn của ông ta trẻ con đến mức nào, nghe thấy Tiếng Ồn vừa tái phát của ông ta đang tràn ra khắp nơi ầm ĩ đến mức nào.

“Và giờ các người sẽ được biết,” thị trưởng Prentiss nói, quay lại đối diện với đám đông, “tổng thống mới của các người là ai. Và ông ta yêu cầu gì ở các người.”

Im lặng, vẫn im lặng, trừ những âm thanh mếu máo của thị trưởng Ledger.

Thị trưởng Prentiss lại gần ông ta, dao lóe sáng. Những tiếng thì thầm lại lan truyền giữa đám đông khi cuối cùng họ cũng hiểu những gì mình sắp nhìn thấy. Thị trưởng Prentiss vòng ra sau lưng thị trưởng Ledger và lại giơ dao lên. Ông ta đứng đó, nhìn đám đông dõi theo, ngắm từng khuôn mặt trong lúc họ nhìn và lắng nghe thị trưởng cũ của mình gắng gượng và thất bại trong việc kiểm soát Tiếng Ồn.

“HÃY ĐÓN NHẬN!” thị trưởng Prentiss hét lên. “TƯƠNG LAI CỦA CÁC NGƯỜI!”

Ông ta xoay dao chực đâm xuống, như để nói một lần nữa, hãy đón nhận...

Tiếng thì thầm của đám đông lớn dần...

Thị trưởng Prentiss vung tay...

Một giọng nói, của phụ nữ, có lẽ là người hồi nãy, hét lên, “Không!”

Rồi bỗng nhiên tôi nhận ra mình biết chính xác chuyện gì sẽ xảy đến.

Khi tôi ngồi trên ghế, trong căn phòng với vòng tròn ánh sáng chiếu qua cửa sổ kính màu, ông ta đã hạ gục tôi, đã đưa tôi đến bờ vực cái chết, đã khiến tôi phải biết rằng cái chết sẽ đến...

Rồi ông ta đặt một miếng băng gạc lên người tôi.

Đó là lúc tôi làm những gì ông ta muốn.

Con dao chém qua không khí và cắt phăng sợi dây đang trói tay thị trưởng Ledger.

Tiếng thở hắt lớn bằng cả thị trấn, lớn bằng cả hành tinh .

Thị trưởng Prentiss đợi trong giây lát, rồi lặp lại, “Hãy đón nhận tương lai của các người,” một cách khẽ khàng, không buồn nói vào micro.

Nhưng nó vẫn vang vọng, trong tâm trí ta.

Ông ta giắt dao sau lưng rồi quay lại chỗ micro.

Và bắt đầu dán băng gạc lên đám đông.

“Ta không phải kẻ như các người nghĩ,” ông ta nói. “Ta không phải là một tên bạo chúa đến đây để tàn sát kẻ thù. Ta không phải một kẻ điên đến đây để phá hủy mọi thứ, dù làm vậy sẽ cứu được hắn. Ta không phải...” ông ta nhìn thị trưởng Ledger “... đao phủ của các người.”

Đám đông đàn ông đàn bà đứng lặng thinh, như thể quảng trường này hoàn toàn trống trải.

“Cuộc chiến đã kết thúc, ” thị trưởng tiếp tục. “Và hòa bình mới sẽ thế chỗ.”

Ông ta chỉ lên trời. Mọi người nhìn theo, như thể ông ta đang hô biến ra một thứ gì đó để đổ ụp lên người bọn họ.

“Có thể các người đã nghe nói đến một tin đồn,” ông ta nói. “Rằng có những toán định cư mới đang trên đường đến.”

Ruột gan tôi lại quặn thắt.

“Với tư cách là tổng thống ta cho các người biết,” ông ta nói. “Tin đồn ấy là sự thực.”

Làm sao ông ta biết? Làm thế quái nào ông ta biết được?

Đám đông xì xào trước tin tức này, cả đàn ông lẫn đàn bà. Thị trưởng cứ để mặc họ, vui vẻ nói tiếp giữa những tiếng huyên náo.

“Chúng ta sẽ sẵn sàng để chào đón họ!” ông ta nói. “Chúng ta sẽ xây dựng một cộng đồng đáng tự hào để chào đón họ đến với Vườn Địa Đàng mới!” Ông ta lại lên giọng. “Chúng ta sẽ cho họ thấy rằng họ đã rời khỏi Cựu Thế Giới để bước vào CHỐN CỰC LẠC!”

Giờ đây những tiếng rì rầm đang vang rộ, khắp mọi nơi.

“Ta sẽ lấy thuốc chữa Tiếng Ồn của các người,” thị trưởng nói.

Và quỷ tha ma bắt, những tiếng rì rầm ngưng bặt mới đột ngột làm sao.

Thị trưởng tảng lờ, để mặc cho sự im lặng dồn nén, rồi mới nói, “Tạm thời là vậy.”

Cánh đàn ông nhìn nhau, rồi nhìn thị trưởng.

“Chúng ta đang bước vào một thời đại mới,” thị trưởng Prentiss nói. “Các người sẽ nhận được sự tin tưởng của ta bằng cách bắt tay với ta để kiến tạo một xã hội mới. Khi xã hội mới đó được thiết lập, khi chúng ta đương đầu với những thử thách và hái gặt được những thành công đầu tiên, các người sẽ lại nhận được quyền gọi mình là đàn ông. Các người sẽ nhận được quyền có lại thuốc trị Tiếng Ồn và đó là lúc tất cả đàn ông sẽ thực sự là anh em.”

Ông ta không nhìn đám phụ nữ. Đám đàn ông cũng vậy. Phụ nữ không cần được ban tặng thuốc chữa Tiếng Ồn, phải không?

“Sẽ có khó khăn,” ông ta tiếp tục. “Ta sẽ không giả vờ là hành trình này không khó khăn. Nhưng hành trình này là xứng đáng.” Ông ta chỉ tay về phía đội quân. “Các trợ thủ của ta đã bắt đầu tiến hành tổ chức và sắp xếp lại các người. Các người sẽ tiếp tục nghe theo sự chỉ huy của họ, nhưng ta đảm bảo với các người rằng sẽ không có gì phức tạp và các người sẽ sớm thấy ta không phải là kẻ chinh phục các người. Ta không phải là tận thế của các người. Ta không phải,” ông ta lại dừng lời, “là kẻ thù của các người.”

Ông ta nhìn lướt qua đám đàn ông một lần cuối.

“Ta là kẻ cứu rỗi các người,” ông ta nói.

Và mặc dù không nghe được Tiếng Ồn, tôi vẫn thấy đám đông đang tự hỏi liệu ông ta có đang nói sự thật, có khi nào mọi chuyện rồi cũng ổn thỏả, có khi nào, họ đã tai qua nạn khỏi, bất chấp những điều họ từng sợ hãi.

Chẳng phải đâu, tôi nghĩ. Các người đừng có mơ.

Trước cả khi đám đông bắt đầu trật tự giải tán sau màn trình diễn của thị trưởng Prentiss, một tiếng cạch vang lên từ cánh cửa sau lưng tôi.

“Chào buổi tối, Todd,” thị trưởng nói, bước vào buồng giam vốn là tháp chuông rồi nhìn quanh, hơi nhăn mũi trước mùi hôi thối. “Cháu thích bài diễn thuyết của ta chứ?”

“Làm sao ông biết những người định cư đang trên đường đến?” tôi hỏi. “Ông đã nói chuyện với cô ấy ư? Cô ấy có ổn không?”

Ông ta không trả lời nhưng cũng không đánh tôi vì đã hỏi. Ông ta chỉ mỉm cười và nói, “Rồi sẽ đến lúc, Todd.”

Chúng tôi nghe thấy Tiếng Ồn đi lên cầu thang. Còn sống, mình vẫn còn sống nó nói, còn sống còn sống còn sống rồi thị trưởng Ledger bước vào, ông Collins hộ tống phía sau.

Ông ta dừng lại khi thấy thị trưởng Prentiss đang đứng đó.

“Ngày mai giường đệm mới sẽ được chuyển đến,” thị trưởng Prentiss nói, vẫn nhìn tôi. “Cùng các thiết bị vệ sinh.”

Thị trưởng Ledger hấp háy môi nhưng phải mất vài lần thử mới thốt ra tiếng. “Ngài tổng thống...”

Thị trưởng Prentiss lờ ông ta. “Công việc đầu tiên của cháu sẽ bắt đầu vào ngày mai, Todd.”

“Công việc?” tôi hỏi.

“Ai cũng phải làm việc, Todd,” ông ta nói. “Công việc là con đường dẫn đến tự do. Ta cũng sẽ làm việc. Ông Ledger cũng vậy.”

“Tôi cũng vậy?” thị trưởng Ledger hỏi lại.

“Nhưng bọn tôi đang bị cầm tù,” tôi nói.

Ông ta lại mỉm cười nhưng lần này nụ cười đó đã mang nhiều vẻ thích thú hơn trước và tôi tự hỏi mình sẽ bị đâm chọc như thế nào.

“Đi ngủ đi,” ông ta nói rồi bước ra cửa, nhìn thẳng vào mắt tôi. “Sáng sớm mai con trai ta sẽ tới đón cháu.”