Chương 3 Cuộc sống mới
NHƯNG HÓA RA khi bị kéo ra ngoài cửa nhà thờ lớn trong tiết trời lạnh lẽo của buổi sáng ngày hôm sau tôi không bận tâm đến Davy. Davy thậm chí không phải là đối tượng tôi đang nhìn.
Mà là một con ngựa.
Nhóc trai, nó nói, chuyển trọng tâm từ móng này sang móng khác, nhìn xuống tôi, mắt mở lớn điên khùng kiểu ngựa, như thể đang nhăm nhe giày xéo tôi thật lực.
“Tôi không biết gì về ngựa cả,” tôi nói.
“Nó được chọn từ đàn ngựa riêng của ta,” thị trưởng Prentiss lên tiếng từ trên lưng con ngựa của chính ông ta, Morpeth. “Tên nó là Angharrad và nó sẽ đối xử tốt với cậu, Todd.”
Morpeth đang nhìn con ngựa của tôi, và tất cả những gì nó nghĩ là quy phục, quy phục, quy phục, khiến con ngựa của tôi càng bồn chồn tợn, một con ngựa quá bồn chồn để tôi cưỡi.
“Sao?” Davy Prentiss khinh khỉnh hỏi từ trên yên con ngựa thứ ba. ”Sợ hả?”
“Sao?” tôi hỏi. “Bố chưa cho mày thuốc chữa hả?”
Tiếng Ồn của hắn bùng lên ngay lập tức. “Đồ rác...”
“Nào, nào,” thị trưởng nói. “Chưa nói với nhau được mười từ đã bắt đầu cãi cọ sao?”
“Nó gây sự trước mà,” Davy nói.
“Và Todd cũng sẽ kết thúc, ta cược là vậy,” thị trưởng nói, nhìn tôi, đọc Tiếng Ồn đỏ rực đầy kích động với những câu hỏi dồn dập về Viola và trận đòn tôi muốn trút lên Davy Prentis. “Đi nào, Todd,” thị trưởng nói, giật dây cương ngựa. “Đã sẵn sàng để làm một người lãnh đạo rồi chứ?”
“Chỉ là một sự phân chia đơn giản,” ông ta nói khi chúng tôi phóng xuyên qua ánh bình minh, nhanh hơn nhiều so với những gì tôi mong đợi. “Đàn ông sẽ chuyển đến mé ngoài phía Tây của thung lũng trước cửa nhà thờ lớn còn đàn bà ở phía Đông đằng sau nó.”
Chúng tôi đang đi về phía Đông, qua đường chính của thị trấn Prentiss Mới, con đường bắt đầu từ đoạn quanh co gần ngọn thác, dẫn xuống quảng trường thị trấn, vòng qua nhà thờ lớn và tiến sâu hơn xuống thung lũng. Các tiểu đội diễu binh dọc theo những con đường nhánh và đàn ông của thị trấn Prentiss Mới đi bộ qua chúng tôi từ hướng đối diện, mang theo túi đeo và những hành lý khác.
“Con không thấy lũ đàn bà đu cả,” Davy nói.
“Đâu cả,” thị trưởng chỉnh lời. “Và ừ, đại úy Morgan và đại úy Tate đã giám sát việc di dời số phụ nữ còn lại từ tối qua.”
“Ông sẽ làm gì họ?” tôi hỏi, ghì chặt tay cầm yên ngựa khiến các khớp ngón tay chuyển màu trắng bệch.
Ông ta ngoái đầu nhìn tôi. “Không gì cả, Todd. Họ sẽ được đối xử tử tế và xứng đáng với tầm quan trọng của họ cho tương lai của Tân Thế Giới.” Ông ta quay đi. “Nhưng tạm thời, cách ly là giải pháp tốt nhất.”
“Bố đã đặt lũ điếm về đúng vị trí của chúng,” Davy ngạo nghễ nói.
“Con sẽ không nói chuyện kiểu đó trước mặt ta, David,” thị trưởng nói, bình tĩnh nhưng không hề đùa bỡn. “Phụ nữ phải luôn luôn được tôn trọng và được chu cấp đủ tiện nghi. Nhưng nếu bỏ qua sự thô tục thì con nói đúng. Mỗi người đều có vị trí của mình. Tân Thế Giới khiến đàn ông quên mất vị trí của họ, và điều đó có nghĩa đàn ông phải tránh xa phụ nữ cho đến khi mỗi người đều nhớ lại mình là ai, và mình phải trở thành người như thế nào.”
Giọng ông ta tươi tỉnh hơn đôi chút. “Mọi người sẽ chào đón điều này. Ta đã trao cho họ sự rõ ràng ở nơi xưa kia chắng có gì ngoài hỗn mang.”
“Viola có ở cùng những người phụ nữ đó không?” tôi hỏi. “Cô ấy vẫn ổn chứ?”
Ông ta lại quay đầu nhìn tôi. “Cháu đã hứa, Todd Hewitt,” ông ta nói. “Ta có cần nhắc lại cho cháu biết không? Chỉ cần cứu cô ấy và tôi sẽ làm bất cứ điều gì ông muốn , ta tin đó là những gì cháu đã nói.”
Tôi bồn chồn liếm môi. “Làm sao tôi biết được ông sẽ giữ lời hứa?”
“Cháu không biết được,” ông ta đáp, trông thẳng vào mắt tôi, như thể đang nhìn xuyên qua những lời nói dối mà tôi có thể tuôn ra. “Ta muốn cháu đặt niềm tin ở ta, Todd ạ, nhưng niềm tin mà có bằng chứng thì không còn là niềm tin nữa.”
Ông ta quay đầu nhìn đường, bỏ mặc tôi với Davy đang cười khúc khích bên cạnh nên tôi chỉ thì thầm, “Nào nào,” với con ngựa của mình. Lông nó màu nâu sẫm với một sọc trắng chạy dài xuống mũi và bờm được chải chuốt cẩn thận nên tôi gắng không bám vào đó để tránh làm nó nổi giận. Nhóc trai, nó nghĩ.
Ngựa cái, tôi nghĩ. Nó là ngựa cái. Rồi câu hỏi mà tôi chẳng có dịp hỏi trước đây hiện lên trong đầu. Những con cừu cái ở trang trại của tôi cũng có Tiếng Ồn, và nếu phụ nữ không có Tiếng Ồn thì...
“Vì phụ nữ không phải là động vật,” thị trưởng nói, đọc Tiếng Ồn của tôi. “Bất kể người ta buộc tội quan điểm của ta là gì. Họ chỉ đơn giản là không có Tiếng Ồn.”
Ông ta hạ giọng. “Đó là điểm khiến họ khác biệt.”
Ở đoạn này của con đường hầu như chỉ có các cửa hàng, ẩn hiện giữa những hàng cây, đang đóng cửa, chỉ Chúa mới biết đến khi nào chúng mới được mở lại, những căn nhà trải ra đường nhánh, về hướng dòng sông bên mé trái lẫn những ngọn đồi của thung lũng bên mé phải. Hầu hết các tòa nhà, nếu không muốn nói là tất cả, đều được xây khá xa nhau. Tôi nghĩ đó là việc nên làm khi xây dựng một thành phố lớn trước khi phát minh ra thuốc chữa Tiếng Ồn.
Chúng tôi đi qua nhiều toán lính khác đang diễu binh thành từng nhóm gồm năm đến mười người, những người đàn ông đang nhắm đến phía Tây mang theo hành lý, vẫn không có phụ nữ. Tôi nhìn vào gương mặt của từng người đàn ông đi qua, hầu hết đều đang chăm chăm nhìn xuống mặt đường dưới chân, chẳng ai có vẻ sẵn sàng chiến đấu.
“Nào nào, cô bạn,” tôi lại thì thầm với Angharrad vì hóa ra cưỡi ngựa chẳng hề dễ chịu cho bộ phận kín đáo của ta chút nào.
“Đúng là Todd,” Davy nói, ghé lại gần tôi. “Chưa gì đã rên rỉ.”
“Im mồm đi, Davy,” tôi đáp.
“Hai đứa sẽ gọi nhau là ông Prentiss Con và ông Hewitt,” thị trưởng nói vọng lại với chúng tôi.
“Gì cơ ạ?” Davy hỏi, Tiếng Ồn của hắn dâng lên. “Nó còn chưa phải là đàn ông! Nó chỉ là...”
Thị trưởng khiến hắn phải im bặt bằng một cái nhìn. “Một thi thể đã được tìm thấy trên sông vào sáng sớm ngày hôm nay,” ông ta nói. “Thi thể của một người đàn ông với những vết thương khủng khiếp và một con dao lớn đâm vào cổ, chết chưa quá hai ngày.”
Ông ta nhìn tôi chằm chằm, lại dò xét Tiếng Ồn của tôi. Tôi đẩy những hình ảnh mà ông ta muốn nhìn lên, khiến sự tưởng tượng của tôi trông như thật, vì đó là bản chất của Tiếng Ồn, nó là tất cả những gì ta nghĩ, không chỉ có mỗi sự thật, và nếu ta gắng đủ sức để nghĩ mình đã làm một việc gì đó, ừ, thì, có lẽ ta đã thực sự làm vậy.
Davy cười khẩy. “ Mày đã giết thầy tế Aaron? Tao đếch tin.”
Thị trưởng không nói gì, chỉ thúc Morpeth chạy nhanh hơn đôi chút. Davy nhìn tôi khinh bỉ, rồi thúc ngựa đuổi theo.
“Đuổi theo,” Morpeth hí khẽ.
“Đuổi theo,” ngựa của Davy hí trả.
Đuổi theo, ngựa của tôi hí, chạy theo họ, khiến tôi xóc nẩy càng dữ dội hơn.
Trên đường đi, tôi không ngừng tìm cô, dù chẳng đời nào tôi tìm thấy. Ngay cả nếu còn sống, cô cũng đang quá yếu để ra ngoài, và nếu không quá yếu, cô cũng đang bị nhốt lại cùng những người phụ nữ khác.
Nhưng tôi không ngừng tìm...
(vì lỡ cô trốn được...)
(biết đâu cô đang đi tìm tôi...)
(biết đâu cô...)
Rồi tôi nghe thấy.
TA LÀ NHÓM VÀ NHÓM LÀ TA.
Rõ như tiếng chuông, ngay trong đầu tôi, giọng của thị trưởng, quyện lấy giọng tôi, như thể đang nói thẳng vào Tiếng Ồn của tôi, bất thình lình và thật đến mức khiến tôi giật thót và suýt ngã khỏi ngựa. Davy có vẻ ngạc nhiên, Tiếng Ồn của hắn đang tự hỏi tôi bàng hoàng vì cái gì.
Nhưng thị trưởng chỉ tiếp tục phi ngựa trên đường, như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Thị trấn càng lúc càng ít rực rỡ hơn khi chúng tôi đi xa khỏi nhà thờ lớn về phía Đông, không lâu sau đã đến đoạn đường rải sỏi. Nhà cửa trông cũng đơn giản hơn, chỉ là những căn nhà dài bằng gỗ cách xa nhau như những viên gạch bị ném vào chỗ đất trống giữa những rặng cây.
Những căn nhà tỏa ra sự im lặng của phụ nữ.
“Quả vậy,” thị trưởng nói. ”Chúng ta đang tiến vào khu phụ nữ mới.”
Tim tôi thắt lại khi đi qua, sự im lặng trào dâng như một bàn tay đang bấu níu.
Tôi ngồi thẳng hơn trên lưng ngựa.
Vì cô đang ở đây, đang hồi phục ở đây.
Davy lại ghé sang tôi, bộ ria mép nửa vời, đáng thương của hắn cong lại thành một nụ cười xấu xí. Tao sẽ cho mày biết con điếm của mày đang ở đâu, Tiếng Ồn của hắn nói.
Thị trưởng xoay ngoắt người trên yên ngựa.
Và một chùm âm thanh kỳ cục nhất bắn ra từ ông ta, như tiếng gào thét nhưng lại yên lặng và xa xăm như chẳng thuộc và thế giới này, như cả triệu ngôn từ được thốt lên cùng một lúc, nhanh đến nỗi tôi thề rằng tóc mình đã bị thổi ngược về phía sau.
Nhưng Davy mới là người phản ứng lại...
Đầu hắn giật ngược như thể vừa bị đấm, và hắn phải ghì lấy dây cương để khỏi ngã vật xuống đường, ngựa của hắn xoay vòng, mắt hắn mở lớn và bàng hoàng, miệng há hốc, nước dãi chảy nhễu ra.
Chuyện quái quỷ gì vậy...?
“Nó không biết chỗ đâu, Todd,” thị trưởng nói. “Bất kể Tiếng Ồn của nó nói gì về cô bé thì đó cũng chỉ là một lời nói dối.”
Tôi nhìn Davy, vẫn bàng hoàng và đang hấp háy mắt vì đau, rồi quay lại nhìn thị trưởng. “Nghĩa là cô ấy vẫn được an toàn?”
“Nghĩa là nó không biết. Phải không, David?”
Vâng, thưa bố, Tiếng Ồn của Davy nói, vẫn run rẩy.
Thị trưởng Prentiss nhướn mày.
Tôi thấy Davy nghiến răng. “Vâng, thưa bố,” hắn nói thành lời.
“Ta biết con trai ta là một kẻ dối trá,” thị trưởng nói. “Ta biết nó là một kẻ thích bắt nạt người khác và là một thằng cục súc và không tôn trọng những điều ta trân quý. Nhưng nó là con trai ta.” Ông ta quay lại nhìn đường. “Và ta tin vào sự chuộc lỗi.”
Tiếng Ồn của Davy yên lặng trong lúc chúng tôi tiếp tục phóng đi nhưng nó vẫn có màu đỏ thẫm sục sôi.
Thị trấn Prentiss Mới xa dần và con đường gần như chẳng còn bóng dáng nhà cửa. Những cánh đồng bắt đầu ló ra chỗ đỏ chỗ xanh qua những rặng cây và leo lên đồi, có loại cây trồng tôi nhận ra, có loại không. Sự im lặng của phụ nữ đã loãng bớt và thung lũng dần trở thành một khoảng không gian rộng lớn, hoa cỏ mọc trong những con mương, đám sóc rù rì phỉ báng nhau, mặt trời sáng tỏ và dịu dàng như thể chẳng có chuyện gì khác đang diễn ra.
Ở nơi con sông rẽ ngoặt, chúng tôi vòng qua một ngọn đồi và tôi nhìn thấy một tòa tháp kim loại lớn thò ra từ đỉnh, chọc thẳng lên trời.
“Đó là cái gì vậy?” tôi hỏi.
“Tao cược rằng mày muốn biết lắm hả?” Davy nói, dù rõ ràng hắn cũng chẳng biết đó là thứ gì. Thị trưởng không trả lời.
Đi qua tòa tháp, con đường lại rẽ và men theo một bức tường đá đột ngột hiện ra từ những rặng cây. Sau đó một chút, bức tường dẫn tới chiếc cổng vòng cung bự chảng với hai cánh cổng bằng gỗ khổng lồ. Đó là lỗ hổng duy nhất mà tôi có thể thấy dọc theo bức tường dài đằng đẵng. Từ cổng trở đi chỉ là đường đất, như thể chúng tôi đã đến điểm cuối cùng.
“Tu viện đầu tiên và cuối cùng của Tân Thế Giới,” thị trưởng nói, dừng lại trước cổng. “Được xây lên để những người đàn ông thánh thiện nhất trong số chúng ta dùng làm nơi tĩnh tâm. Được xây lên khi chúng ta còn tin rằng mình có thể đánh bại vi khuẩn Tiếng Ồn bằng việc giữ giới và kỷ luật.” Giọng ông ta nghiêm nghị. “Đã bị bỏ hoang trước khi hoàn thành.”
Ông ta quay sang nhìn chúng tôi. Tôi nghe thấy sự hân hoan kỳ quái nhá lên trong Tiếng Ồn của Davy. Thị trưởng Prentiss ném cho hắn một cái nhìn cảnh cáo.
“Cháu đang tự hỏi,” ông ta nói với tôi, “tại sao ta lại bổ nhiệm con trai ta làm người giám sát cháu.”
Tôi liếc nhìn Davy vẫn đang mỉm cười ngạo nghễ.
“Cháu cần một bàn tay nghiêm khắc, Todd,” thị trưởng nói. “Đến lúc này mà những ý nghĩ của cháu vẫn là làm thế nào để bỏ trốn ngay khi có cơ hội hòng đi tìm Viola quý báu.”
“Cô ấy đang ở đâu?” tôi hỏi, biết rõ mình sẽ không nhận được câu trả lời.
“Và ta hoàn toàn yên tâm rằng,” thị trưởng tiếp tục,“David sẽ là bàn tay nghiêm khắc mà cháu cần.”
Mặt và Tiếng Ồn của Davy cười ngạo nghễ.
“Đổi lại, David sẽ học được lòng dũng cảm thực sự là thế nào.” Nụ cười của Davy biến mất. “Nó sẽ học được cách hành động bằng danh dự, cách hành xử như một người đàn ông thực thụ. Nói đơn giản là hành xử như cháu, Todd Hewitt ạ.” Ông ta ném cho con trai mình một cái nhìn cuối cùng rồi thúc Morpeth quay lại với con đường. “Ta rất ngóng chờ được nghe kể ngày đầu tiên của hai đứa diễn ra như thế nào.”
Không nói thêm một lời, ông ta lên đường trở lại thị trấn Prentiss Mới. Tôi tự hỏi tại sao ông ta phải đến đây. Hẳn ông ta có nhiều việc quan trọng hơn để làm.
“Hẳn là ta có,” thị trưởng đáp, không thèm quay đầu lại. “Nhưng đừng đánh giá thấp bản thân mình, Todd.”
Ông ta phóng đi. Davy và tôi đợi cho đến khi ông ta đã đi xa khỏi tầm nghe.
Tôi là người đầu tiên lên tiếng.
“Nói cho tao biết chuyện gì đã xảy ra với chú Ben, bằng không tao sẽ xé toạc cổ họng của mày ra.”
“Tao là sếp của mày đấy, nhóc,” Davy trả lời, lại mỉm cười ngạo nghễ, nhảy khỏi ngựa và ném túi xuống đất. “Tốt hơn hết mày hãy tỏ ra tôn kính với tao, bằng không bố tao sẽ...”
Nhưng tôi đã nhảy xuống khỏi Angharrad và đấm hắn mạnh hết sức bình sinh, nhắm vào bộ ria mép thảm hại ấy. Hắn lĩnh trọn cú đấm nhưng nhanh chóng vung tay đánh trả. Tôi ngó lờ cơn đau, hắn cũng vậy, và chúng tôi ngã uỵch xuống đất, vẫn không ngừng tuôn ra từng tràng những cú đấm, đá, cùi chỏ và lên gối. Hắn vẫn to lớn hơn tôi dù chẳng đáng là bao, chẳng cách biệt như hồi trước nhưng vẫn đủ để sau một hồi, hắn vật ngửa tôi ra, cẳng tay chèn lên cổ họng.
Môi hắn chảy máu, mũi cũng vậy, mặt tôi chẳng khá gì hơn nhưng đó không phải là điều khiến tôi bận tâm lúc này. Davy vòng tay ra sau lưng lấy khẩu súng đang giắt ở đó.
“Bố mày chẳng đời nào để cho mày bắn tao,” tôi nói.
“Ờ,” hắn đáp, “nhưng tao vẫn có súng còn mày thì không.”
“Ben đã đánh mày nát đít,” tôi gằn giọng dưới tay hắn. “Chú ấy đã chặn đường mày. Và bọn tao đã trốn thoát.”
“Lão đã không ngăn được tao,” Davy mỉa mai đáp trả. “Tao đã bắt được lão, đúng không? Tao đã lôi cổ lão về cho bố tao, và bố tao đã để cho tao hành hạ lão. Hành hạ lão đến chết .”
Và Tiếng Ồn của Davy...
Tôi...
Tôi không thể nói ra điều ở trong Tiếng Ồn của Davy (hắn là một kẻ dối trá, hắn là một kẻ dối trá ) nhưng thế là đủ để tôi đẩy được hắn ra. Chúng tôi tiếp tục đánh nhau, Davy dùng báng súng đánh tôi lùi lại, cho đến khi cuối cùng, bằng một cú thọc cùi chỏ vào cổ họng, tôi đánh ngã hắn.
“ Nhớ lấy, nhãi ranh,” Davy nói, ho sù sụ, tay vẫn ghì chặt khẩu súng. “Bố tao nói những điều tốt đẹp về mày. Nhưng ông ấy cũng là người đã cho phép tao tra tấn chú Ben của mày.”
“Mày là thằng dối trá,” tôi nói. “Ben đã đánh bại mày.”
“Ồ, thật sao?” Davy hỏi. “Vậy lão đang ở đâu? Đang đến cứu mày hả?”
Tôi tiến tới trước, vung nắm đấm lên, vì dĩ nhiên hắn nói đúng, chẳng phải sao? Tiếng Ồn của tôi bùng lên vì thương tiếc Ben, như thể điều đó lại đang diễn ra, ngay tại đây.
Davy cười, lảo đảo lùi lại cho đến khi chạm vào cánh cổng bằng gỗ khổng lồ. “Bố tao có thể đọc mày,” hắn nói, rồi mắt hắn mở lớn chế nhạo. “Đọc mày như đọc một quyển sách .”
Tiếng Ồn của tôi gầm càng lớn hơn. “Mày trả cho tao quyển sách đó! Bằng không tao thề, tao sẽ giết mày!”
“Mày sẽ chẳng làm gì tao hết, ông Hewitt ,” Davy nói và đứng dậy, lưng vẫn tựa vào cổng. “Mày không muốn đẩy con điếm yêu dấu của mày vào vòng nguy hiểm chứ?”
Thế đấy.
Chúng biết chúng đã tóm được tôi trong lòng bàn tay.
Vì tôi sẽ không để cô phải gặp thêm nguy hiểm nào nữa.
Hai tay tôi đã sẵn sàng để gây thêm thương tích cho Davy Prentiss, như cách chúng đã làm lần trước, khi hắn khiến cô bị thương, khi hắn bắn cô...
Nhưng giờ chúng sẽ không làm vậy...
Dù chúng có thể ...
Vì hắn yếu.
Và cả hai chúng tôi đều biết điều đó.
Nụ cười của Davy vụt tắt. “Mày nghĩ mình đặc biệt phải không?” hắn gào lên. “Mày nghĩ bố tao đối xử đặc biệt với mày?”
Tôi ghì chặt hai nắm đấm, rồi lại thả chúng ra.
Nhưng tôi vẫn đứng yên.
“Bố tao hiểu mày,” Davy nói. “Bố tao đã đọc mày.”
“Ông ta không hiểu,” tôi nói. “Mày cũng không.”
Davy lại mỉm cười ngạo nghễ. “Thật sao?” Hắn đưa tay với nắm cửa bằng gang. “Vậy thì hãy đến gặp đàn gia súc mới của mày đi, Todd Hewitt.”
Hắn dùng lưng đẩy cửa và bước vào bãi đất, rồi tránh sang một bên để tôi có thể nhìn rõ.
Cả trăm, hoặc nhiều hơn, những tên Xú Vật đang chằm chằm nhìn lại tôi.