← Quay lại trang sách

Chương 4 Kiến tạo Tân Thế Giới

Ý NGHĨ ĐẦU TIÊN CỦA TÔI là quay đầu bỏ chạy. Chạy, chạy nữa, chạy mãi, không bao giờ dừng lại.

“Tao rất thích được nhìn thấy mày làm thế ,” Davy nói, đã bước hẳn vào trong, cười như thể vừa giật giải.

Có quá nhiều Xú Vật, quá nhiều những bộ mặt trắng bệch dài ngoẵng đang nhìn lại tôi; những cặp mắt quá lớn; những cái miệng quá nhỏ, có quá nhiều răng và ở vị trí quá cao trên khuôn mặt; những cái tai chẳng hề giống của người.

Nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy mặt người, chẳng phải sao?

Vẫn nhìn thấy những bộ mặt có cảm xúc và nỗi sợ...

Lẫn những khổ đau.

Khó để biết đâu là đàn ông và đâu là đàn bà vì họ đều có lớp địa y và rêu mọc trên da thay cho quần áo, nhưng dường như có cả những gia đình Xú Vật ở đây, các Xú Vật lớn đang bảo vệ những Xú Vật nhỏ và kia chắc hẳn là Xú Vật chồng đang bảo vệ Xú Vật vợ, những cánh tay đang quàng vào nhau, đầu tựa sát nhau. Tất cả đều im lặng...

Im lặng.

“Tao biết !” Davy nói. “Mày có tin được là họ đã cho lũ súc vật này uống thuốc không?”

Họ quay sang nhìn Davy và những cái tặc lưỡi kỳ cục cùng những ánh nhìn và những cái gật đầu lan truyền khắp đám đông. Davy giơ súng lục và tiến sâu hơn vào đất tu viện. “Định giở trò gì hả?” hắn gào lên. “Cho tao một cái cớ đi! Giỏi thì làm đi! CHO TAO MỘT CÁI CỚ ĐI!”

Các Xú Vật xáp lại gần nhau thành những nhóm nhỏ, tránh xa khỏi hắn.

“Lại đây, Todd,” Davy nói. “Chúng ta có việc phải làm.”

Tôi không động đậy.

“Tao đã bảo lại đây cơ mà! Chúng chỉ là những con vật. Chúng sẽ không dám làm gì cả.”

Tôi vẫn không động đậy.

“Hắn đã giết một trong số chúng mày,” Davy nói với đám Xú Vật.

“Davy!” tôi hét.

“Đã dùng một con dao để cứa đứt đầu. Cứa và cứa...”

“Dừng lại!” Tôi chạy tới để khiến hắn im cái mồm thối của hắn lại. Tôi không hiểu tại sao hắn lại biết nhưng hắn đã biết và hắn phải im cái mồm thối của hắn lại ngay lập tức .

Những tên Xú Vật đang đứng gần cửa lùi lại tắp lự khi thấy tôi đến gần, tránh xa khỏi tôi nhanh hết mức có thể, nhìn tôi vẻ sợ hãi, bố mẹ kéo lũ con ra sau lưng. Tôi đẩy mạnh Davy nhưng hắn chỉ ré lên cười và tôi nhận ra mình đã ở trong những bức tường của tu viện.

Rồi tôi thấy đám Xú Vật đông đến mức nào.

Bức tường đá của tu viện vây quanh một khu đất khổng lồ nhưng cả khu đất chỉ có một căn nhà nhỏ xíu, trông như nhà kho. Phần còn lại được chia thành những cánh đồng nhỏ hơn, ngăn cách bởi hàng rào gỗ có cổng thấp. Hầu hết đồng ruộng không được chăm sóc, ta có thể thấy cỏ mọc um tùm và những bụi cây mâm xôi trải dài tới tận bức tường phía sau cách xa dễ đến cả trăm mét.

Nhưng hầu hết những gì ta thấy là Xú Vật.

Hàng trăm và hàng trăm người bọn họ nhung nhúc khắp nơi.

Có lẽ hơn một nghìn người.

Họ đang ép sát người vào tường tu viện, túm tụm sau những hàng rào mục nát, ngồi thành nhóm hoặc đứng thành hàng.

Nhưng tất cả đều đang nhìn tôi, im lặng như những nấm mồ, trong lúc Tiếng Ồn của tôi ùa ra mọi hướng.

“Hắn là một kẻ dối trá!” tôi nói. “Không phải vậy! Hoàn toàn không phải vậy!”

Nhưng không phải vậy thì là thế nào? Là thế nào để tôi có thể giải thích?

Vì tôi đã làm vậy, chẳng phải sao?

Không hẳn theo cái cách mà Davy đã miêu tả nhưng cũng tệ gần giống thế và ồn ào hệt như Tiếng Ồn của tôi, quá ồn để có thể che giấu khỏi những con mắt kia, quá ồn để vùi trong những lời nói dối che đậy sự thật, quá ồn để không nghĩ đến trong lúc đám đông Xú Vật cứ nhìn tôi chằm chằm.

“Đó là một tai nạn,” tôi nói, giọng nhỏ dần, nhìn từ khuôn mặt kỳ quái này đến khuôn mặt kỳ quái khác, không nhìn thấy những hình ảnh của Tiếng Ồn Xú Vật, không hiểu những tiếng tặc lưỡi, do đó không hiểu những gì đang diễn ra. “Tôi không cố ý làm vậy.”

Nhưng không ai trong số họ đáp trả nửa lời. Họ chẳng làm gì ngoài chằm chằm nhìn tôi.

Có tiếng kẽo kẹt vang lên khi cánh cổng sau lưng chúng tôi lại mở ra. Chúng tôi quay lại nhìn.

Đó là Ivan từ Farbranch, người đã gia nhập đội quân thay vì đứng lên chống trả.

Và hãy nhìn xem lựa chọn của ông ta đúng đắn đến mức nào. Ông ta đang mặc quân phục sĩ quan và dẫn theo một toán lính.

“Ông Prentiss Con,” ông ta nói, gật đầu với Davy, hắn gật đầu đáp trả. Ivan quay sang tôi, không thể đọc được phản ứng trong mắt ông ta và cũng không có Tiếng Ồn. “Rất mừng được gặp lại, ông Hewitt.”

“Hai người biết nhau sao?” Davy hỏi sắc lẹm.

“Chúng tôi đã từng đụng mặt,” Ivan nói, vẫn nhìn tôi.

Nhưng tôi không đáp trả nửa lời.

Tôi đang bận bịu với Tiếng Ồn của mình.

Bận nghĩ đến Farbranch. Đến Hildy, Tam và Francia. Đến vụ thảm sát đã diễn ra ở đó. Vụ thảm sát không bao gồm ông ta.

Vẻ khó chịu vụt qua mặt Ivan. “Cậu đến nơi nào có quyền lực,” ông ta nói. “Đó là cách để cậu sinh tồn.”

Tôi đẩy hình ảnh thị trấn đang bốc cháy của ông ta lên, những người đàn ông, đàn bà và trẻ con cháy cùng nó.

Ông ta càng nhăn mày tợn. “Những người này sẽ ở lại canh gác. Nhiệm vụ của các cậu là bắt lũ Xú Vật dọn đồng, đảm bảo chúng được ăn uống đầy đủ.”

Davy đảo mắt. “Bọn tôi biết điều đó...”

Nhưng Ivan đã quay người bước ra cổng, bỏ mười người đàn ông đang cầm súng trường ở lại. Họ vào vị trí, đứng ở các trụ gác trên bức tường tu viện, bắt tay vào làm việc, giăng thép gai dọc gờ tường.

“Mười người cầm súng và chúng ta đối phó với tất cả số Xú Vật này,” tôi nói qua kẽ răng, nhưng Tiếng Ồn thì gầm vang.

“Ầy, sẽ ổn thôi,” Davy nói. Hắn giơ súng lên nhắm vào Xú Vật gần nhất, có lẽ là một người đàn bà, đang bế một Xú Vật sơ sinh. Bà ta xoay đứa bé sang một bên để lấy thân mình che chắn cho nó. “Đằng nào thì chúng cũng không có ý định chiến đấu.”

Tôi nhìn vào khuôn mặt của Xú Vật đang che chở cho đứa bé.

Vẻ bại trận, tôi nghĩ. Tất cả bọn họ. Và họ biết điều đó.

Tôi hiểu cảm giác ấy.

“Này, Cứt Lợn, coi nè,” Davy nói. Hắn vung tay lên trời, thu hút sự chú ý của đám Xú Vật. “Cư dân của thị trấn Prentiss Mói!” hắn hét, tay vung vẩy. “Ta đang đọc điếu văn của các ngườiiiii !”

Rồi hắn cười ré lên, cười nữa, cười mãi.

Davy tình nguyện giám sát Xú Vật dọn cỏ trên đồng nhưng chẳng qua cũng vì điều đó đồng nghĩa với việc tôi phải xúc thức ăn từ nhà kho ra cho họ rồi xối nước vào máng để họ uống.

Nhưng đó là việc thường ngày ở trang trại. Tôi đã quen với chúng. Tất cả những việc mà Ben và Cillian bắt tôi làm mỗi ngày. Tất cả những việc tôi thường kêu ca.

Tôi chùi mắt và bắt tay vào việc.

Đám Xú Vật giữ khoảng cách xa hết mức có thể trong lúc tôi làm việc. Phải nói rằng tôi chẳng hề thấy phiền.

Vì tôi phát hiện ra mình không thể thực sự nhìn vào mắt họ.

Tôi cúi gằm mặt mà xúc.

Davy nói bố hắn bảo hắn rằng Xú Vật ở Haven từng làm việc như người hầu hoặc đầu bếp, nhưng một trong những mệnh lệnh đầu tiên của thị trưởng là bắt mọi người nhốt Xú Vật trong nhà cho đến khi đội quân ập đến và đưa tất cả tới đây vào đêm qua trong lúc tôi đang ngủ.

“Người ta đã để chúng sống trong vườn ,” Davy nói, nhìn tôi xúc thức ăn từ sáng đến chiều, ăn hết bữa trưa của cả hai chúng tôi. “Mày có tin được không? Như thể chúng là thành con mịa nó viên trong gia đình vậy.”

“Có lẽ đã từng là vậy,” tôi nói.

“Chẳng còn nữa,” Davy đáp rồi đứng dậy và rút súng. Hắn nhe răng cười với tôi. “Quay lại làm việc.”

Tôi đã xúc ra gần hết số cỏ khô trong kho nhưng dường như vẫn còn lâu mới đủ. Chưa kể ba trong số năm máy bơm chẳng thèm hoạt động và đến lúc mặt trời lặn tôi mới chỉ sửa được một cái.

“Đến giờ về rồi,” Davy nói.

“Tao chưa xong,” tôi đáp.

“Tùy,” hắn nói, bước về phía cổng. “Cứ ở đây nếu mày thích.”

Tôi quay lại nhìn đám Xú Vật. Giờ đây khi công việc trong ngày đã kết thúc, họ nép mình xa khỏi đám lính và xa cổng chính hết mức có thể.

Xa khỏi tôi và Davy hết mức có thể.

Tôi hết nhìn họ lại nhìn Davy đang bỏ đi. Họ không có đủ thức ăn. Họ không có đủ nước uống. Họ không có nơi tử tế để đi vệ sinh và hoàn toàn không có chỗ trú thân.

Tôi chìa hại bàn tay trống trơn về phía họ nhưng làm vậy cũng chẳng thể giải thích hay giải quyết được gì. Họ chỉ nhìn tôi chằm chằm trong lúc tôi hạ tay xuống và đi theo Davy ra cổng.

“Dũng cảm quá nhỉ, Cứt Lợn?” Davy hỏi, tháo dây buộc cho con ngựa mà hắn đặt tên là Deadfall nhưng chỉ trả lời khi được gọi là Acorn.

Tôi mặc kệ hắn vì đang mải nghĩ đến Xú Vật. Đến việc sẽ đối xử tử tế với họ. Tôi sẽ làm vậy. Tôi sẽ đảm bảo họ có đủ nước để uống và đủ đồ để ăn và tôi sẽ làm mọi việc có thể để bảo vệ họ.

Tôi sẽ làm thế.

Tôi tự hứa với mình điều đó.

Vì ắt hẳn đó là những gì cô muốn.

“Ôi, để tao cho mày biết ả thực sự muốn gì,” Davy chế giễu.

Và chúng tôi lại đánh nhau.

Ga đệm mới đã được trải sẵn khi tôi về đến tòa tháp, một bên cho tôi, bên còn lại cho thị trưởng Ledger, ông ta đang ngồi trên đệm của mình, Tiếng Ồn lách cách, ăn một bát thịt hầm.

Mùi xú uế cũng đã biến mất.

“Phải,” thị trưởng Ledger nói. “Đoán xem ai là người phải dọn?”

Hoá ra ông ta đã bị bắt làm lao công.

“Công việc chân chính,” ông ta nói với tôi, nhún vai, nhưng có những âm thanh khác trong Tiếng Ồn xám xịt của ông ta khiến tôi nghĩ thị trưởng Ledger không thực sự nghĩ đó là một công việc chân chính. ”“Rất mang tính biểu tượng, ta đoán thế. Ta lên voi rồi xuống chó. Sẽ rất thi vị nếu điều đó không quá rõ ràng.”

Có một bát thịt hầm khác được đặt trên giường cho tôi, và tôi cầm nó lên rồi đi đến bên cửa sổ để nhìn ra thị trấn.

Thị trấn đang kêu rì rầm.

Khi thuốc dần dần bị đào thải ra khỏi cơ thể của những người đàn ông trong thị trấn, ta bắt đầu nghe thấy. Từ bên trong những căn hộ và các tòa nhà, từ mỗi con hẻm và sau những rặng cây.

Tiếng Ồn đang trở lại với thị trấn Prentiss Mới.

Đi qua thị trấn Prentiss cũ với chỉ 146 người đàn ông đã khó, thị trấn Prentiss Mới lại có hẳn gấp mười lần số ấy. Cả lũ nhóc nữa.

Không biết rồi đây làm sao tôi có thể chịu được.

“Rồi cậu sẽ quen,” thị trưởng Ledger nói, đã ăn hết bát thịt hầm. “Hãy nhớ, ta đã sống ở đây hai mươi năm, trước khi bọn ta tìm được thuốc chữa.”

Tôi nhắm mắt nhưng tất cả những gì tôi thấy là đàn Xú Vật, đàn Xú Vật đang nhìn lại tôi.

Phán xét tôi.

Thị trưởng Ledger vỗ vai tôi và chỉ vào bát thịt hầm. “Cậu sẽ ăn bát thịt đó chứ?”

Đêm đó tôi mơ...

Về cô...

Mặt trời đang chiếu sáng sau lưng cô và tôi có thể thấy rõ khuôn mặt cô, chúng tôi đang ở bên sườn đồi, cô đang nói điều gì đó, nhưng tiếng gầm của ngọn thác sau lưng chúng tôi quá ồn ào, và tôi hỏi, “Gì cơ?” và khi với tay về phía cô, tôi không chạm vào cô nhưng bàn tay tôi rút về nhuốm đầy máu...

“Viola!” tôi hét, ngồi dậy trên đệm trong bóng tối, thở hồn hển.

Tôi nhìn sang thị trưởng Ledger đang nằm quay lưng lại với tôi, nhưng Tiếng Ồn của ông ta không phải là Tiếng Ồn đang ngủ, nó là kiểu Tiếng Ồn xám xịt mà ông ta vẫn có mỗi khi tỉnh táo.

“Tôi biết ông chưa ngủ,” tôi nói.

“Cậu mơ ồn ào quá,” ông ta đáp, vẫn không quay lại nhìn.

“Cô bé ấy là một người quan trọng với cậu ư?”

“Lo chuyện của ông đi.”

“Chúng ta chỉ cần vượt qua, Todd ạ,” ông ta nói. “Đó là tất cả những gì chúng ta phải làm lúc này. Hãy sống sót và vượt qua chuyện này.”

Tôi quay sang nhìn tường.

Tôi chẳng thể làm gì. Chẳng thể khi chúng đang giữ cô.

Chẳng thể khi tôi không biết.

Chẳng thể khi chúng vẫn có thể làm hại cô.

Hãy sống sót và vượt qua chuyện này, tôi nghĩ.

Và tôi nghĩ về cô ở ngoài kia.

Và tôi thì thầm, thì thầm với cô, bất kể cô đang ở đâu. “Hãy sống sót và vượt qua chuyện này.”

Hãy sống sót.