Phần II Khu Điều Trị Chương 5 Viola tỉnh giấc
“BÌNH TĨNH, CÔ GÁI CỦA TA.”
Một giọng nói...
Trong ánh sáng...
Tôi chớp mắt choàng tỉnh. Mọi thứ trắng muốt tinh khôi tựa như chỉ là một âm thanh và có tiếng người ở đâu đó và đầu tôi quay mòng và hông tôi đau nhức và mọi thứ quá sáng và tôi không thể suy nghĩ...
Đợi đã...
Đợi đã...
Cậu đang bế tôi xuống đồi...
Chỉ mới đây thôi cậu còn đang bế tôi xuống đồi về phía Haven sau khi...
“Todd?” tôi gọi, giọng khàn đặc, đầy đờm và nước miếng, nhưng tôi gắng hết sức, ép miệng mình phải thốt lên mặc cho ánh sáng đang làm tôi đui mù. “TODD?”
“Ta đã bảo bình tĩnh lại, ngay lập tức.”
Tôi không nhận ra giọng nói đó, giọng của một người phụ nữ...
Một người phụ nữ.
“Bà là ai?” tôi hỏi, gượng ngồi dậy, xòe tay ra sờ những thứ xung quanh, cảm thấy sự mát lạnh của không khí, sự mềm mại của...
Một cái giường?
Tôi cảm thấy cơn hoảng loạn bắt đầu vùng lên.
“Cậu ấy đâu rồi?” tôi hét lên. “TODD?”
“Ta không biết Todd nào cả, cô gái của ta ạ,” giọng nói cất lên khi các hình dạng bắt đầu thành hình, khi ánh sáng tách ra thành những chùm sáng mờ nhạt hơn, “nhưng ta biết cháu không đủ khỏe để yêu cầu thông tin.”
“Cô đã bị bắn ,” một giọng nói khác cất lên, một người phụ nữ khác, trẻ hơn giọng nói đầu tiên, ở phía bên phải tôi.
“Cẩn thận cái miệng, Madeleine Poole,” người phụ nữ đầu tiên nói.
“Vâng, thưa bà Coyle.”
Tôi không ngừng chớp mắt và cuối cùng cũng nhìn thấy những gì ở trước mặt. Tôi đang nằm trên một chiếc giường hẹp màu trắng đặt giữa một căn phòng hẹp màu trắng, mặc áo chùng mỏng cũng màu trắng buộc sau lưng. Một người phụ nữ cao mập đang đứng trước mặt tôi, mặc áo choàng trắng, huy hiệu hình bàn tay đang xòe ra màu xanh đính trên vai, miệng mím chặt, vẻ cương nghị. Bà Coyle. Sau lưng bà là một cô gái không lớn hơn tôi bao nhiêu. Cô đang đứng ở ngưỡng cửa, cầm một cái bát đựng nước bốc hơi nghi ngút.
“Tôi là Maddy,” cô gái nói và nhoẻn miệng cười.
“Ra ngoài đi,” bà Coyle ra lệnh, thậm chí không buồn quay mặt lại. Maddy bắt gặp ánh mắt của tôi trong lúc bỏ đi, một nụ cười khác lại nở ra.
“Cháu đang ở đâu?” tôi hỏi bà Coyle, hơi thở vẫn dồn dập.
“Ý cháu là căn phòng này, hay thị trấn này, cô gái của ta?” Bà nhìn tôi không rời mắt. “Hay hành tinh này?”
“Làm ơn,” tôi nói và bất chợt mắt tôi nhòe nước và tôi tự giận mình vì điều đó nhưng vẫn tiếp tục nói. “Cháu đã đi cùng một cậu bạn.”
Bà thở dài và nhìn đi chỗ khác, rồi mím môi ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường. Mặt bà nghiêm nghị, tóc tết thành bím chặt đến độ tưởng chừng có thể bám vào mà trèo lên, thân hình bà cứng cáp, to khỏe, không phải là kiểu người có thể giỡn mặt.
“Ta xin lỗi,” bà nói, gần như nhẹ nhàng. Chỉ gần như thôi.
“Ta không biết gì về thằng bé cả.” Bà cau mày. “Ta e là mình không biết bất cứ điều gì ngoại trừ việc cháu đã được đưa đến khu điều trị này vào sáng hôm qua trong tình trạng thập tử nhất sinh đến nỗi ta đã không chắc chúng ta có thể giữ cháu lại với cuộc đời này hay không. Và chúng ta đã được cảnh cáo một cách rõ ràng rằng mạng sống của chúng ta phụ thuộc vào mạng sống của cháu .”
Bà đợi xem tôi tiếp nhận thông tin ấy như thế nào.
Tôi không biết phải tiếp nhận nó như thế nào.
Cậu đang ở đâu? Họ đã làm gì cậu?
Tôi quay người khỏi bà để cố thử suy nghĩ nhưng người tôi đang bị cuốn nhiều băng gạc đến nỗi không thể ngồi dậy hẳn hoi.
Bà Coyle xoa ngón tay lên chân mày. “Và giờ cháu đã tỉnh dậy,” bà ấy nói. “Ta không nghĩ cháu sẽ cảm ơn chúng ta vì đã đưa cháu trở lại thế giới này.”
Bà kể cho tôi rằng thị trưởng Prentiss đã đến Haven trước tin đồn về một đội quân hùng hậu, đủ lớn để đánh bại thị trấn này mà không cần tốn sức, đủ lớn để đốt cháy cả hành tinh. Bà kể cho tôi về việc một người tên là thị trưởng Ledger đầu hàng, về cách ông ta bịt miệng số ít những người muốn chiến đấu, về số đông đồng ý để cho ông ta “đặt thị trấn lên một cái đĩa, buộc nơ quanh nó, rôi dâng cho kẻ thù”.
“Rồi các khu điều trị,” bà nói, cơn thịnh nộ đang thực sự dâng lên, “bỗng trở thành nhà ngục cho phụ nữ.”
“Vậy ra bà là bác sĩ?” tôi hỏi, nhưng tất cả những gì tôi có thể cảm thấy là ngực mình đang tự thít lại, chùng xuống như phải gánh một sức nặng không tưởng, chùng xuống vì hóa ra chạy nhanh hơn một đội quân chẳng mang lại lợi ích gì.
Miệng bà cong lại thành một nụ cười nhỏ kín đáo, như thể tôi vừa để lộ diều gì đó. Nhưng đó không phải là một nụ cười độc địa và tôi thấy mình ít e ngại bà hơn, ít e ngại ý nghĩa của căn phòng này, và bớt lo lắng cho sự an toàn của bản thân, mà lo lắng nhiều hơn cho cậu .
“Không, cô gái của ta,” bà nói, nghiêng đầu. “Ta cược rằng cháu đã biết, ở Tân Thế Giới không có nữ bác sĩ nào cả. Ta là thầy thuốc.”
“Thì có gì khác?”
Bà lại xoa ngón tay lên chân mày. “Quả vậy, thì có gì khác?”
Bà đặt tay lên đùi rồi nhìn chúng. “Cháu biết đấy, dù bị nhốt, chúng ta vẫn nghe thấy những tin đồn,” bà nói. “Những tin đồn về việc cách ly đàn ông và phụ nữ khắp thị trấn, những tin đồn về một đội quân đang trên đường đến, có lẽ vào chính hôm nay, tin đồn về sự tàn sát đang ập đến từ ngọn đồi để xóa sổ chúng ta, cho dù chúng ta đã ngoan ngoãn đầu hàng .”
Bà nhìn tôi chăm chú. “Và rồi cháu xuất hiện.”
Tôi quay mặt đi chỗ khác. “Cháu chẳng phải ai đặc biệt.”
“Thật vậy sao?” Bà không có vẻ bị thuyết phục. “Cô gái mà cả thị trấn phải lánh mặt để thị trưởng chào đón? Cô gái mà chúng ta được lệnh phải cứu nếu không sẽ phải trả giá bằng mạng sống? Cô gái,” bà nhướn người về phía trước để đảm bảo rằng tôi đang lắng nghe, “vừa đặt chân tới từ vũ trụ đen thẳm?”
Tôi nín thở và hy vọng bà không nhận ra. “Bà lấy ý tưởng ấy từ đâu?”
Bà lại mỉm cười, không độc địa. “Ta là thầy thuốc. Thứ đầu tiên ta nhìn là làn da nên ta hiểu nó rất rõ. Da kể chuyện của một người, nơi họ đã đến, thứ họ đã ăn, bản chất con người họ. Cháu có chút dấu tích của bụi đường, cô gái ạ, nhưng phần da còn lại của cháu thì chắc chắn là mềm nhất và trắng nhất mà ta từng thấy trong suốt hai mươi năm làm công việc cao cả này. Quá mềm mại và quá trắng cho một hành tinh toàn nông dân.”
Tôi vẫn không nhìn bà.
“Rồi dĩ nhiên còn tin đồn, từ những người tị nạn, về những người định cư khác đang trên đường đến. Hàng nghìn người.”
“Làm ơn,” tôi khẽ nói, mắt lại nhòe nước. Tôi cố kìm nước mắt lại.
“Và không có cô gái nào từ Tân Thế Giới lại hỏi một người phụ nữ rằng bà ấy có phải là bác sĩ hay không,” bà kết lời.
Tôi nuốt khan, đặt tay lên miệng. Cậu đang ở đâu? Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì bà ấy vừa nói vì cậu đang ở đâu ?
“Ta biết cháu đang sợ,” bà Coyle nói. “Nhưng chúng ta đang phải đối mặt với quá nhiều sợ hãi ở thị trấn này và ta chẳng thể làm gì được.” Bà chạm bàn tay thô ráp của mình vào tay tôi.
“Nhưng có một việc mà cháu có thể làm để giúp đỡ chúng ta.”
Tôi nuốt khan nhưng không nói gì.
Chỉ có một người duy nhất mà tôi có thể tin tưởng.
Và cậu không ở đây.
Bà Coyle tựa lưng vào ghế. “Chúng ta đã cứu mạng cháu,” bà nói. “Chỉ một chút thông tin thôi cũng là đủ rồi.”
Tôi hít sâu, nhìn quanh căn phòng, nhìn những tia sáng đang chiếu vào từ cửa sổ trông ra những rặng cây và một con sông, chính con sông mà chúng tôi đã men theo để tiến vào nơi đáng lẽ là an toàn này. Thật khó để tin rằng có chuyện xấu xa đang diễn ra ngoài kia vào một ngày sáng sủa đến vậy, rằng nguy hiểm đang rình rập nơi ngưỡng cửa, rằng một đội quân đang trên đường ập tới.
Nhưng quả thực một đội quân đang trên đường ập tới.
Quả vậy.
Và đội quân ấy sẽ không tỏ ra thân thiện với bà Coyle, bất kể chuyện gì đã xảy ra với...
Tôi cảm thấy một cơn đau nhói ở ngực.
Nhưng tôi vẫn hít thở.
Rồi tôi bắt đầu nói.
“Tên cháu,” tôi lên tiếng, “là Viola Eade.”
“Nhiều người định cư khác hả?” Maddy hỏi kèm theo một nụ cười. Tôi đang nằm nghiêng trong lúc cô tháo miếng băng gạc dài quấn quanh người tôi. Mặt dưới thấm đỏ, da tôi phủ đầy bụi đất và có màu gỉ đồng nơi máu đã khô. Bụng tôi có một lỗ nhỏ, đã được khâu lại.
“Tại sao tôi không cảm thấy đau?” tôi hỏi.
“Băng gạc có rễ cây đen,” Maddy nói. “Một loại á phiện tự nhiên. Cô sẽ không cảm thấy đau nhưng cũng không thể đi vệ sinh trong suốt một tháng. Chưa kể, cô sẽ lăn ra ngủ sau năm phút nữa.”
Tôi chạm vào chỗ da quanh vết đạn, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng. Một cái lỗ khác sau lưng, nơi viên đạn găm vào. “Tại sao tôi chưa chết?”
“Cô muốn chết sao?” Cô lại mỉm cười, rồi nụ cười nhanh chóng chuyển thành cái nhăn mày hớn hở nhất mà tôi từng thấy. “Tôi không nên giỡn. Bà Coyle luôn nói rằng tôi thiếu tính nghiêm túc cần thiết để trở thành thầy thuốc.” Cô nhúng giẻ vào một cái chậu đựng nước nóng rồi bắt đầu lau rửa vết thương. “Cô chưa chết vì bà Coyle là thầy thuốc giỏi nhất Haven, giỏi hơn những người được gọi là bác sĩ ở đây. Ngay cả những kẻ xấu cũng biết điều đó. Cô nghĩ tại sao họ lại đưa cô đến đây thay vì một trạm xá?”
Cô cũng mặc áo choàng trắng như bà Coyle nhưng đội thêm chiếc mũ màu trắng đính huy hiệu một bàn tay màu xanh đang xòe ra. Cô nói với tôi rằng đó là đồng phục của một người học việc. Cô chỉ lớn hơn tôi một hoặc hai tuổi, bất kể họ tính tuổi theo cách nào trên hành tinh này, nhưng hai bàn tay của cô dứt khoát, nhẹ nhàng và vững vàng trong lúc xử lý vết thương.
“Vậy,” cô nói, giọng giả vờ nhẹ nhàng. “Những kẻ này xấu đến mức nào?”
Cửa mở ra. Một cô gái lùn xủn mặc đồng phục học việc bước vào, trẻ như Maddy nhưng có làn da nâu sậm và một đám mây dông xám xịt trên đầu. “Bà Coyle nói cậu cần hoàn thành công việc ngay lập tức.”
Maddy không ngước lên nhìn trong lúc dán miếng băng gạc mới lên vết thương phía trước người tôi. “Bà Coyle biết tôi chỉ có thể làm được nửa chừng với số thời gian ấy.”
“Chúng ta đã được triệu tập,” cô gái kia nói.
“Cậu nói như thể chúng ta thường xuyên được triệu tập vậy, Corinne.” Băng gạc ở đây tốt gần bằng băng gạc mà chúng tôi có trên tàu. Thuốc đã làm dịu vết thương trên người tôi, khiến mắt tôi nặng trĩu. Maddy dán xong đằng trước và quay người để cắt những miếng băng gạc khác cho cái lưng của tôi. “Tôi đang dở tay chữa trị.”
“Có một người đàn ông cầm súng đến,” Corinne nói.
Maddy dừng lại.
“Mọi người đều bị triệu tập đến quảng trường,” Corinne tiếp tục. “Trong đó bao gồm cả cậu, Maddy Poole, bất kể cậu có đang chữa trị hay không.” Cô khoanh tay chắc nịch. “Tôi cược rằng đội quân đã đến.”
Maddy nhìn vào mắt tôi. Tôi quay mặt đi.
“Cuối cùng chúng ta cũng được thấy kết cục của mình,” Corinne nói.
Maddy đảo mắt. “Cậu lúc nào cũng thật lạc quan,” cô nói. “Bảo bà Coyle tôi sẽ ra sau hai giây nữa.”
Corinne hằn học nhìn Maddy nhưng rồi cũng bỏ đi. Maddy dán xong băng gạc lên lưng tôi. Đến lúc này tôi chẳng còn mở nổi mắt.
“Giờ thì cô ngủ đi,” Maddy nói. “Sẽ ổn thôi, cứ chờ mà xem. Vì sao họ phải cứu cô nếu họ định...” Cô không nói hết câu, chỉ mím môi rồi mim cười. “Tôi luôn nói Corinne có đủ sự nghiêm túc cho tất cả mọi người.”
Nụ cười của cô là thứ cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi chìm vào giấc ngủ.
“TODD!”
Một lần nữa, tôi choàng tỉnh giấc, cơn ác mộng tan biến, Todd trượt khỏi tay tôi...
Tôi nghe có tiếng bộp và nhìn thấy một cuốn sách rớt khỏi đùi Maddy khi cô chớp mắt tỉnh dậy trên chiếc ghế cạnh giường. Đêm đã xuống, và căn phòng tối mịt, chỉ có một cây đèn nhỏ nơi Maddy đáng ra đang ngồi đọc sách.
“Todd là ai vậy?” cô hỏi, ngáp dài, chưa gì đã nhoẻn miệng cười. “ Bạn trai của cô hả?” Vẻ mặt của tôi khiến cô phải ngừng giễu cợt ngay lập tức. “Một người quan trọng ư?”
Tôi gật đầu, vẫn thở khó nhọc vì cơn ác mộng, tóc đẫm mồ hôi dính bết trán. “Một người quan trọng.”
Cô rót cho tôi một cốc nước từ chiếc bình đặt trên mặt tủ đầu giường. “Chuyện gì đã xảy ra?” tôi hỏi và nhận lấy cốc nước. “Cô đã bị triệu tập.”
“À, phải, chuyện đó,” Maddy nói, ngả ra sau. “ Chuyện đó thật thú vị.”
Cô kể cho tôi rằng tất cả mọi người trong thị trấn - không còn là Haven nữa, giờ đã là thị trấn Prentiss Mới, cái tên khiến bụng tôi chùng xuống - đã tập trung để chiêm ngưỡng cảnh đội quân diễu binh tiến vào và xem thị trưởng mới tử hình thị trưởng cũ.
“Chỉ có điều ông ta đã không làm vậy,” Maddy nói. “Ông ta đã tha cho thị trưởng Ledger. Ông ta nói sẽ tha cho cả chúng tôi nữa. Và ông ta sẽ lấy đi thuốc chữa Tiếng Ồn, một việc khiến cánh đàn ông không mấy hài lòng. Chúa nhân từ, thật tốt khi không phải nghe những tiếng rên rỉ suốt sáu tháng qua, nhưng ông ta nói chúng tôi nên biết vị trí của mình, nên nhớ mình là ai, và phải cùng nhau xây dựng một mái nhà mới để chuẩn bị đón những người định cư đang trên đường đến.”
Cô mở to mắt, đợi tôi lên tiếng.
“Tôi không hiểu một nửa những điều cô vừa nói,” tôi bảo. “Có thuốc chữa sao?”
Cô lắc đầu nhưng không phải để phủ nhận. “Chà, cô quả thật không phải người ở đây nhỉ?”
Tôi đặt cốc nước xuống, nhoài người về phía trước và hạ giọng thành một tiếng thì thầm. “Maddy, gần đây có trạm liên lạc nào không?”
Cô nhìn tôi như thể tôi vừa hỏi cô có muốn chuyển lên một trong hai mặt trăng để sống cùng tôi không. “Để tôi liên lạc với phi hành đoàn,” tôi nói tiếp. “Nó có thể là một lòng chảo lớn. Hoặc một tòa tháp?”
Cô đăm chiêu. “Có một tòa tháp cũ bằng kim loại ở trên đồi,” cô đáp, cũng thì thầm, “nhưng tôi không chắc nó có phải là tháp liên lạc hay không. Nó đã bị bỏ hoang nhiều năm nay. Chưa kể, cô sẽ không đến được đó. Có cả một đội quân ngoài kia, Vi ạ.”
“Lớn đến mức nào?”
“Đủ lớn.” Cả hai chúng tôi vẫn thì thầm. “Người ta đang đồn rằng họ sẽ cách ly những người phụ nữ cuối cùng vào tối nay.”
“Để làm gì?”
Maddy nhún vai. “Corinne nói một người phụ nữ trong đám đông đã kể với cô ấy rằng họ cũng tập trung cả các Xú Vật nữa.”
Tôi ngồi dậy, làm băng gạc dãn ra. “Xú Vật?”
“Họ là loài bản địa ở đây.”
“Tôi biết họ là ai.” Tôi ngồi thẳng dậy, kéo căng băng gạc. “Todd đã kể cho tôi nhiều chuyện, cả những việc xảy ra hồi trước. Maddy, nếu thị trưởng đang cách ly phụ nữ và Xú Vật thì chúng ta sắp gặp nguy hiểm. Chúng ta sắp phải đối mặt với loại nguy hiểm tồi tệ nhất.”
Tôi đẩy chăn chực ngồi dậy, nhưng một cơn đau thấu ruột gan ngay lập tức chạy xuyên bụng tôi. Tôi kêu lên và nằm vật ra.
“Đứt chỉ rồi,” Maddy tặc lưỡi, đứng ngay dậy.
“Làm ơn.” Tôi nghiến răng chịu đau. “Chúng ta phải đi khỏi đây. Chúng ta phải chạy.”
“Cô không đủ sức chạy,” cô nói, với tay tìm miếng băng gạc trên người tôi.
Đó là lúc thị trưởng bước qua cửa.