Chương 6 Những phiên bản của một câu chuyện
BÀ COYLE DẪN ĐƯỜNG CHO ÔNG TA BƯỚC VÀO. Mặt bà nghiêm nghị hơn bao giờ hết, trán nhăn nhúm, hàm đanh lại. Dù chỉ mới gặp bà một lần, tôi cũng có thể thấy bà đang không được vui.
Ông ta đứng bên cạnh bà. Cao, gầy nhưng vai rộng, mặc toàn đồ trắng và đội chiếc mũ mà ông ta vẫn chưa cởi ra.
Tôi chưa từng gặp ông ta một cách chính thức. Khi ông ta đến gần chúng tôi ở quảng trường thị trấn, tôi đang chảy máu và mấp mé giữa lằn ranh của sự sống và cái chết.
Nhưng đó là ông ta.
Chỉ có thể là ông ta.
“Chào buổi tối, Viola,” ông ta nói. “Ta đã đợi rất lâu để được gặp cháu.”
Bà Coyle nhìn tôi vật lộn với tấm chăn, nhìn Maddy đang vươn tay ra. “Có chuyện gì sao, Madeleine?”
“Ác mộng,” Maddy nói, bắt gặp ánh mắt của tôi. “Cháu nghĩ cô ấy đã làm đứt chỉ khâu.”
“Chúng ta sẽ xử lý nó sau,” bà Coyle nói, vẻ bình tĩnh và nghiêm túc của bà khi nói câu vừa rồi đã thu hút sự chú ý của Maddy. “Trong lúc ấy, hãy cho cô bé 400 đơn vị rễ cây đen.”
“400?” Maddy ngạc nhiên hỏi lại, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của bà Coyle nên chỉ đáp, “Vâng, thưa bà.” Maddy bóp tay tôi một lần cuối rồi rời khỏi phòng.
Cả hai người bọn họ nhìn tôi hồi lâu, rồi thị trưởng nói, “Bà có thể đi, bà Coyle.”
Bà Coyle ném cho tôi một cái nhìn im lặng trong lúc bỏ đi, có lẽ để trấn an tôi, có lẽ để hỏi tôi hoặc nói với tôi điều gì đó, nhưng tôi đang quá sợ hãi để nhận ra trước khi bà bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại phía sau.
Rồi chỉ còn lại tôi và ông ta.
Ông ta để sự im lặng leo thang cho đến khi rõ ràng tôi phải lên tiếng trước. Tôi kéo chăn lên ngực bằng hai bàn tay nắm chặt, vẫn cảm thấy cơn đau thấu ruột gan bên hông mỗi khi cử động.
“Ông là thị trưởng Prentiss,” tôi nói. Giọng run rẩy nhưng vẫn nói được thành lời.
“ Tổng thống Prentiss,” ông ta nói, “nhưng dĩ nhiên cháu biết ta dưới danh nghĩa thị trưởng.”
“Todd đâu?” tôi nhìn vào mắt ông ta, không chớp mắt. “Ông đã làm gì cậu ấy?”
Ông ta lại mỉm cười. “Sự thông minh ở câu đầu, sự can đảm ở hai câu tiếp theo. Chúng ta có thể làm bạn của nhau được đấy.”
“Cậu ấy có bị thương không?” Tôi nuốt cảm giác cháy bỏng đang bùng lên trong lòng ngực. “Cậu ấy còn sống không?”
Trong giây lát, trông ông ta như thể sẽ không thèm nói cho tôi biết, thậm chí không thèm thừa nhận rằng tôi đã hỏi, nhưng rồi ông ta đáp, “Todd vẫn ổn. Todd còn sống và khỏe mạnh và luôn hỏi về cháu mỗi khi có thể.”
Tôi nhận ra mình đã nín thở để chờ đợi câu trả lời của ông ta. “Thật sao?”
“Dĩ nhiên là thật.”
“Tôi muốn gặp cậu ấy.”
“Và cậu ấy muốn gặp cháu,” thị trưởng Prentiss nói. “Nhưng mọi chuyện cần tuân theo đúng thứ tự.”
Ông ta vẫn mỉm cười. Một nụ cười gần như thân thiện.
Suốt những tuần ấy chúng tôi đã trốn chạy khỏi người đàn ông này, người đàn ông đang ở dây, đứng trong phòng tôi, và tôi hầu như không thể di chuyển vì đau.
Và ông ta đang mỉm cười.
Một nụ cười gần như thân thiện.
Nếu ông ta đã làm Todd bị thương, nếu ông ta đã đặt một ngón tay lên người cậu...
“Thị trưởng Prentiss...”
“ Tổng thống Prentiss,” ông ta nhắc lại, rồi giọng trở nên vui vẻ hơn. “Nhưng cháu có thể gọi ta là David.”
Tôi không nói gì, chỉ ấn mạnh hơn lên băng gạc, bất chấp cơn đau.
Có điều gì đó ở ông ta. Điều gì đó mà tôi chưa thể hiểu...
“Đó là trong trường hợp,” ông ta nói, “ta có thể gọi cháu là Viola.” Có tiếng gõ. Maddy mở cửa, mang theo một lọ thuốc nho nhỏ. “Rễ cây đen,” cô nói, nhìn đăm đăm xuống sàn. “Để giảm đau.”
“Dĩ nhiên rồi,” thị trưởng nói, tránh khỏi giường của tôi, tay chắp sau lưng. “Cứ làm đi.”
Maddy rót cho tôi một cốc nước và nhìn tôi nuốt bốn viên con nhộng màu vàng, nhiều gấp đôi so với lượng tôi đã uống trước đó. Cô đỡ chiếc cốc từ tay tôi và, trong lúc quay lưng lại với thị trưởng, ném cho tôi một cái nhìn cương nghị, nghiêm túc, không cười cợt mà đầy quả cảm, nó khiến tôi cảm thấy khá hơn đôi chút, khỏe hơn đôi chút.
“Cô ấy sẽ nhanh chóng cảm thấy mệt,” Maddy nói với thị trưởng, vẫn không nhìn ông ta.
“Ta hiểu,” thị trưởng đáp. Maddy rời đi, đóng cửa lại sau lưng. Ngay lập tức tôi cảm thấy bụng mình ấm lên, nhưng mất một phút thì cơn đau mới dịu đi, mang theo cơn run rẩy chạy khắp người.
“Vậy,” thị trưởng nói. “Ta được phép chứ?”
“Được phép làm gì?”
“Gọi cháu là Viola?”
“Tôi đâu cấm được ông,” tôi đáp. “Cứ gọi nếu ông muốn.”
“Tốt,” ông ta nói, không ngồi xuống, không di chuyển, nụ cười vẫn thường trực. “Khi cháu cảm thấy khá hơn, Viola, ta rất muốn được nói chuyện với cháu.”
“Về việc gì?”
“Dĩ nhiên là về phi hành đoàn,” ông ta nói. “Đang đến gần từng phút.”
Tôi nuốt khan. “Phi hành đoàn nào?”
“Ồ, không, không, không.” Ông ta lắc đầu nhưng vẫn mỉm cười. “Cháu đã bắt đầu cuộc trò chuyện này bằng sự thông minh và gan dạ. Cháu đang sợ nhưng vẫn đối mặt với ta bằng thái độ bình tĩnh và sáng suốt. Tất cả đều rất đáng nể.” Ông ta cúi đầu.
“Nhưng chúng ta phải thêm vào sự thành thật nữa. Chúng ta phải thành thật với nhau ngay từ đầu, Viola, bằng không chúng ta tiếp tục thế nào đây?”
Tiếp tục cái gì? tôi nghĩ.
“Ta đã nói với cháu rằng Todd còn sống và vẫn khỏe,” ông ta nói, “và đó là sự thật.” Ông ta đặt một tay lên thành giường. “Nó sẽ tiếp tục được an toàn.” Ông ta ngập ngừng. “Và cháu sẽ thành thực với ta.”
Tôi hiểu mà không cần ông ta giải thích rằng hai việc đó phụ thuộc lẫn nhau.
Cảm giác ấm áp tỏa ra từ bụng đang lan khắp người tôi, khiến mọi thứ dường như chậm lại, mềm mại hơn. Cơn đau ở hông dịu bớt, mang theo sự tỉnh táo. Tại sao phải tăng gấp đôi liều lượng nếu làm vậy sẽ khiến tôi lăn ra ngủ nhanh hơn? Nhanh đến mức tôi sẽ không thể nói chuyện với...
Ồ.
Ồ.
“Tôi cần gặp cậu ấy để có thể tin ông,” tôi nói.
“Sớm thôi,” ông ta đáp. “Có nhiều việc phải làm ở thị trấn Prentiss Mới. Có nhiều việc phải sửa đổi .”
“Dù mọi người có muốn hay không.” Mắt tôi nặng trĩu. Tôi ép chúng phải mở ra. Chỉ khi đó tôi mới nhận ra mình vừa nói thành lời.
Ông ta lại mỉm cười. “Ta thấy mình nói ra điều này khá thường xuyên, Viola. Chiến tranh đã kết thúc. Ta không phải kẻ thù của cháu.”
Tôi nhướn cặp mắt ngái ngủ, ngạc nhiên nhìn ông ta,
Tôi sợ ông ta. Tôi sợ.
Nhưng...
“Ông từng là kẻ thù của phụ nữ ở thị trấn Prentiss,” tôi nói. “Ông từng là kẻ thù của người dân Farbranch.”
Thị trường khựng lại, dù ông ta đã tìm cách che đậy, “Sáng nay một thi thể đã được tìm thấy dưới sông,” ông ta nói. “Với con dao cắm trên cổ.”
Tôi gắng không trợn mắt, dù đang chịu ảnh hưởng của rễ cây đen. Ông ta đang nhìn tôi chăm chú. “Có lẽ cái chết của người đàn ông ấy là vì lý do chính đáng,” ông ta nói. “Có lẽ người đàn ông ấy từng có kẻ thù .”
Tôi thấy mình ra tay...
Tôi thấy mình cắm ngập con dao vào...
Tôi nhắm mắt.
“Với ta, cuộc chiến đã kết thúc,” thị trưởng nói. “Quãng thời gian chinh chiến của ta đã hết. Giờ là lúc lãnh đạo, là lúc kết nối mọi người.”
Bằng cách chia rẽ họ , tôi nghĩ, nhưng hơi thở của tôi đang chậm dần. Căn phòng ngày càng sáng, nhưng theo một cách diu dịu khiến tôi muốn thả minh vào đó mà ngủ, ngủ và ngủ. Tôi lún sâu hơn xuống gối.
“Ta sẽ để cháu nghỉ ngơi,” ông ta nói. ”Chúng ta sẽ còn gặp lại.
Tôi bắt đầu thở bằng miệng. Giấc ngủ đang ập đến không cách nào cưỡng nối.
Ông ta nhìn tôi chìm vào giấc ngủ.
Và ông ta làm một điều ngạc nhiên quá đỗi.
Ông ta bước lại gần, kéo chăn lên, như thể đang vỗ về tôi.
“Ta có một yêu cầu trước khi đi,” ông ta nói.
“Hả?” tôi hỏi, gắng hết sức để giữ tỉnh táo.
“Ta muốn cháu gọi ta là David.”
“Hả?” tôi hỏi lại, giọng nặng trĩu.
“Ta muốn cháu nói, ‘Chúc ngủ ngon, David’. ” Rễ cây đen khiến tôi mất kiểm soát, nên từ ngữ được thốt lên trước khi tôi nhận ra mình đang nói chúng. “Chúc ngủ ngon, David.” Qua sự mơ hồ của thuốc, tôi thấy ông ta có vẻ hơi ngạc nhiên, thậm chí là có chút thất vọng.
Nhưng ông ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. “Cháu cũng vậy, Viola.” Ông ta gật đầu rồi bước ra cửa.
Rồi tôi nhận ra điều đó, điều khiến ông ta khác lạ.
“Tôi không thể nghe thấy ông,” tôi thì thầm từ trên giường.
Ông ta dừng lại và quay người. “Ta nói, cháu cũng ...”
“Không,” tôi nói, lưỡi hầu như chẳng nhúc nhích. “Ý tôi là tôi không thể nghe thấy ông. Tôi không thể nghe thấy những điều ông nghĩ.”
Ông ta nhướn chân mày. “Ta hy vọng là vậy.”
Rôi tôi chìm vào giấc ngủ trước cả khi ông ta ra về.
Tôi ngủ một giấc thật dài, thật lâu rồi chớp mắt tỉnh dậy trước ánh mặt trời, tự hỏi đâu là thực, đâu là mơ.
(... bố tôi, đang xòe tay ra giúp tôi trèo lên cầu thang tiến vào cửa hầm, mỉm cười và nói, “Chào đón con lên tàu, hoa tiêu...”)
“Cô ngáy,” một giọng nói cất lên.
Corinne đang ngồi trên ghế, tay múa que đan luồn qua một mảnh vải nhanh đến nỗi trông như thể có người khác đang làm giùm cô, như thể đôi bàn tay giận dữ của một người nào đó đang mượn cuộn len của cô.
“Không có,” tôi đáp.
“Ngáy như một con bò động đực.”
Tôi lật chăn. Băng gạc đã được thay và cơn đau thấu ruột gan đã không còn. Hẳn là mối chỉ bung đã được khâu lại. “Tôi đã ngủ bao lâu?”
“Hơn một ngày.” Cô ta có vẻ không tán thành. “Tổng thống đã cử người đến đây kiểm tra tình trạng của cô hai lần.”
Tôi đặt tay lên hông, thử ấn vào vết thương. Cơn đau hầu như không còn tồn tại.
“Không có gì để nói về điều đó sao, cô gái của tôi?” Corinne hỏi, que đan vẫn múa một cách hung bạo.
Tôi nhăn trán. “Có gì để nói? Tôi chưa từng gặp ông ta trước đây.”
“Nhưng ông ta lại rất muốn được làm quen với cô, chẳng phải sao? Ối!” Cô ta rít lên rồi thọc đầu ngón tay vào miệng. “Trong khi đó ông ta lại nhốt chúng tôi ở đây,” cô ta nói qua đầu ngón tay. “Chúng tôi thậm chí không thể rời khỏi tòa nhà này.”
“Tôi không nghĩ đó là lỗi của tôi.”
“Đó không phải là lỗi của cháu, cô gái của ta,” bà Coyle nói, bước vào phòng. Bà nghiêm nghị nhìn Corinne. “Và ở đây không ai nghĩ cháu có lỗi cả.”
Corinne đứng dậy, khẽ cúi đầu với bà Coyle rồi bỏ đi mà không nói thêm một lời.
“Cháu cảm thấy thế nào?” bà Coyle hỏi.
“Mơ hồ.” Tôi ngồi thẳng dậy và nhận ra lần này tôi đã có thể làm vậy dễ dàng hơn. Tôi cũng nhận ra bàng quang của mình đầy một cách khó chịu. Tôi nói với bà Coyle.
“Chà, hãy xem cháu có thể đứng dậy để tự mình giải quyết việc đó hay không,” bà nói.
Tôi hít sâu rồi quay người và tìm cách đặt chân xuống sàn. Hai chân của tôi không muốn gập lại quá nhanh, nhưng cuối cùng chúng cũng làm được, và cuối cùng tôi cũng có thể đứng dậy, thậm chí có thể bước ra cửa.
“Maddy đã nói bà là thầy thuốc giỏi nhất thị trấn,” tôi trầm trồ.
“Maddy không nói dối.”
Bà đi cùng tôi qua hành lang dài màu trắng đến nhà vệ sinh. Khi xong việc, tôi rửa tay và mở cửa, bà Coyle đưa bộ áo choàng màu trắng dày hơn cho tôi. Nó dài và đẹp hơn cái áo chùng buộc ngược mà tôi đang mặc. Tôi trùm nó qua đầu rồi chúng tôi lại đi qua hành lang, tôi hơi loạng choạng nhưng cũng tự bước được.
“Tổng thống đã hỏi về tình trạng sức khỏe của cháu,” bà nói, đưa tay đỡ tôi.
“Corinne đã nói với cháu.” Tôi nhướn mắt nhìn bà. “Chỉ vì đoàn người định cư. Cháu không biết ông ta. Cháu không thuộc phe ông ta.”
“À,” bà Coyle nói, đỡ tôi đi qua cánh cửa dẫn vào căn phòng rồi đặt tôi xuống giường. “Vậy là cháu nhận ra ở đây có các phe phái?”
Tôi nằm xuống, lúng búng lưỡi sau hàm răng nghiến chặt. “Có phải bà đã cho cháu gấp đôi lượng rễ cây đen để cháu không phải nói chuyện nhiều với ông ta?” tôi hỏi. “Hay để cháu không thể nói cho ông ta biết quá nhiều?”
Bà gật đầu như muốn nói tôi mới thông minh làm sao. “Nếu vì mỗi thứ một chút thì có phải là điều tồi tệ nhất không?”
“Đáng lẽ bà nên nói với cháu.”
“Không có đủ thời gian,” bà đáp, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. “Chúng ta chỉ biết về ông ta dựa trên quá khứ của ông ta, cô bé ạ, và quá khứ của ông ta cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ tồi tệ. Bất kể ông ta đã nói gì về một xã hội mới, cũng sẽ tốt hơn nếu cháu được chuẩn bị đầy đủ trước khi nói chuyện với ông ta.”
“Cháu không quen ông ta,” tôi nhắc lại. “Cháu không biết gì hết.”
“Nhưng, nếu làm đúng, cháu có thể khai thác được vài điều từ một người đàn ông có hứng thú với cháu,” bà nói với một nụ cười mỉm.
Tôi tìm cách đọc bà, đọc ý nghĩa đằng sau những lời bà muốn nói, nhưng hiển nhiên phụ nữ ở đây cũng không có Tiếng Ồn, chẳng phải sao?
“Bà đang muốn nói gì?” tôi hỏi.
“Ta nói đã đến lúc để cháu kiếm chút đồ ăn rắn bỏ bụng rồi.” Bà đứng dậy, phủi những sợi chỉ vô hình khỏi chiếc áo choàng trắng, “Ta sẽ sai Madeleine mang bữa sáng đến cho cháu.”
Bà bước ra cửa, cầm tay nắm nhưng chưa vội vặn nó. “Nhưng hãy nhớ,” bà nói mà không buồn quay đầu. “Nếu các phe phái có tồn tại, và tổng thống của chúng ta ở một phe...” Bà liếc nhìn tôi qua vai. “Thì chắc chắn ta sẽ ở phe còn lại.”