Chương 7 Bà Coyle
“CÓ SÁU TÀU,” tôi ngồi trên giường, lặp lại lần thứ ba sau nhiều ngày, những ngày mà Todd vẫn đang ở đâu đó, những ngày tôi không biết chuyện gì xảy ra với cậu hay với bất kỳ ai khác ngoài kia.
Từ cửa sổ căn phòng, tôi thấy binh lính diễu binh không ngừng, nhưng tất cả những gì họ làm là diễu binh. Tất cả mọi người trong khu điều trị phần nào trông đợi họ sẽ đập cửa xông vào bất kỳ lúc nào, sẵn sàng làm những việc tồi tệ, sắn sàng hưởng men say chiến thắng.
Nhưng họ chưa làm vậy. Họ chỉ diễu binh ngang qua. Những người đàn ông khác đưa đồ ăn đến cho chúng tôi qua cửa sau, và bỏ mặc các thầy thuốc tự lo công việc của mình.
Chúng tôi vẫn không được phép rời khỏi tòa nhà, nhưng thế giới bên ngoài không có vẻ gì là đã dừng lại. Đó không phải điều mọi người trông đợi. Bà Coyle tin rằng điều đó chỉ có nghĩa một việc tôi tệ hơn đang sắp sửa xảy ra.
Tôi không thể ngừng suy nghĩ rằng có lẽ bà ấy nói đúng.
Bà cau mày với những ghi chép của mình. “Chỉ sáu thôi sao?”
“Tám trăm người định cư đang ngủ và ba gia đình điều dưỡng ở mỗi tàu,” tôi đáp. Tôi cảm thấy đói, nhưng cũng biết mình sẽ chẳng được ăn cho đến khi bà nói rằng cuộc thảo luận đã kết thúc. “Bà Coyle...”
“Cháu có chắc tất cả chỉ có tám mươi mốt người thuộc các gia đình điều dưỡng chứ?”
“Dĩ nhiên,” tôi đáp. “Cháu đã đi học cùng tất cả lũ trẻ nhà họ.”
Bà ấy ngước lên nhìn. “Ta biết chuyện này thật tẻ nhạt, Viola, nhưng thông tin là sức mạnh. Thông tin mà chúng ta cho ông ta biết. Thông tin mà chúng ta nhận được từ ông ta.”
Tôi sốt ruột thở dài. “Cháu không biết gì về việc do thám cả.”
“Không phải là do thám,” bà nói, quay lại với những ghi chép. “Chỉ là tìm hiểu thông tin.” Bà tiếp tục viết vào cuốn sổ. “Bốn nghìn tám trăm tám mươi mốt người,” bà nói, chủ yếu với chính mình.
Tôi biết bà muốn nói gì. Đông hơn dân số của cả hành tinh này. Đủ để thay đổi mọi thứ.
Nhưng thay đổi bằng cách nào?
“Lần tới khi ông ta nói chuyện với cháu,” bà ấy nói, “cháu không được cho ông ta biết về những con tàu. Để cho ông ta tự thắc mắc. Không cho ông ta biết con số chính xác.”
“Trong khi vẫn tìm hiểu mọi thông tin có thể,” tôi nói.
Bà đóng cuốn sổ, cuộc trò chuyện đã kết thúc. “Thông tin là sức mạnh,” bà lặp lại.
Tôi ngồi dậy trên giường, phát ốm vì phải làm bệnh nhân. “Cháu có thể hỏi bà một chuyện được không?”
Bà đứng dậy và lấy áo choàng. “Dĩ nhiên.”
“Tại sao bà lại tin cháu?”
“Vì vẻ mặt của cháu khi ông ta bước vào phòng,” bà nói mà không ngần ngại. “Trông như thể cháu vừa gặp kẻ thù tồi tệ nhất của mình.”
Bà cài cúc áo choàng dưới cằm đánh cạch. Tôi cẩn thận quan sát. “Nếu cháu có thể tìm ra Todd hoặc đến được tòa tháp liên lạc...”
“Để bị quân đội bắt đi?” Bà không cau có nhưng mắt thì sáng quác. “Để đánh mất lợi thế duy nhất của chúng ta?” Bà mở cửa. “Không, cô gái của ta ạ, tổng thống sẽ đến, và khi ông ta làm vậy, cháu sẽ moi những thông tin có lợi cho chúng ta.”
Tôi gọi với theo trong lúc bà bỏ đi, “Ý bà là gì khi nói chúng ta ?”
Nhưng bà đã đi mất.
“... và điều cuối cùng tôi còn nhớ là cậu ấy đang bế tôi qua một ngọn đồi rất dài, bảo với tôi rằng tôi sẽ không phải chết, rằng cậu ấy sẽ cứu tôi.”
“Ôi,” Maddy thở nhẹ, những lọn tóc thò ra khỏi mũ của cô trong lúc chúng tôi chậm rãi bước qua một hành lang để đến một hành lang khác, tập luyện nhằm giúp tôi lấy lại sức. “Và cậu ấy đã cứu cô.”
“Nhưng cậu ấy không thể giết người,” tôi nói, “dù để cứu bản thân. Đó là điều khác biệt ở cậu ấy, là lý do khiến họ muốn có cậu ấy đến vậy. Cậu ấy không giống họ. Cậu ấy đã giết một Xú Vật và đã không ngừng dằn vặt vì điều đó. Giờ thì họ đã bắt được cậu ấy...”
Tôi phải dừng lại và không ngừng chớp mắt và nhìn xuống sàn nhà.
“Tôi cần phải thoát khỏi nơi này,” tôi nói, nghiến chặt răng. “Tôi không phải gián điệp. Tôi phải tìm cậu ấy và phải đến được tòa tháp đó và cảnh báo họ. Có thể họ sẽ phái viện trợ tới. Họ có nhiều tàu do thám khác. Họ có vũ khí...”
Mặt Maddy có vẻ căng thẳng như thường lệ mỗi khi tôi nói chuyện theo lối này. “Chúng ta thậm chí còn chưa được phép ra ngoài.”
“Cô không thể cứ chấp nhận những gì người ta nói, Maddy. Không thể cứ làm theo nếu họ nói sai.”
“Và cô không thể một mình chống lại cả đội quân.” Cô nhẹ nhàng đỡ tôi đi ngược lại hành lang, ném cho tôi một nụ cười. “Ngay cả Viola Eade quả cảm và vĩ đại cũng không thể làm vậy.”
“Tôi đã làm vậy,” tôi nói. “Tôi đã cùng cậu ấy làm vậy.”
Cô hạ giọng. “Vì...”
“Tôi đã mất bố mẹ,” tôi nói, giọng khàn khàn. “Tôi không thể khiến họ sống lại. Giờ tôi lại để mất cậu ấy. Nhưng nếu có cơ hội, nếu có dù chỉ là một cơ hội...”
“Bà Coyle sẽ không cho phép,” cô nói, nhưng có điều gì đó trong giọng nói của cô khiến tôi ngẩng đầu lên.
“Nhưng?” tôi hỏi.
Maddy không nói thêm gì, chỉ đưa chúng tôi tới cửa sổ hành lang nhìn xuống con đường. Một toán lính đang đi ngang qua trong ánh mặt trời chói lọi, chiếc xe kéo bụi bặm chở thóc màu tím đang đi đến từ hướng ngược lại, Tiếng Ồn dội từ thị trấn dọc con đường như một đội quân của chính nó.
Ban đầu, Tiếng Ồn này không giống như bất kỳ Tiếng Ồn nào mà tôi từng nghe thấy, tiếng rì rầm kỳ quái của kim loại cọ vào kim loại. Rồi nó lớn dần. Như hàng nghìn người cùng hò hét, mà có lẽ là thế thật, quá ồn, quá hỗn độn để nhận diện từng người.
Quá ồn để nhận diện một cậu con trai.
“Có lẽ mọi chuyện không quá tồi tệ như chúng ta nghĩ.” Giọng Maddy chậm rãi, cẩn trọng từng lời, như thể cô đang kiểm chứng chúng cho chính mình. “Ý tôi là, thị trấn có vẻ yên bình. Ồn ào , nhưng những người đàn ông đưa thức ăn đến nói các cửa tiệm sắp được mở cửa trở lại. Tôi cược rằng cậu Todd của cô đang ở ngoài kia làm việc, an toàn và yên ổn, đợi để được gặp cô.”
Tôi không biết Maddy nói những điều này vì cô thực sự tin vậy hay đang tìm cách làm cho tôi tin. Tôi đưa tay áo chùi mũi. “Có thể.”
Cô nhìn tôi hồi lâu, rõ ràng đang nghĩ điều gì đó nhưng không nói ra. Rồi cô quay lại nhìn ra cửa kính.
“Nghe họ gầm mà xem,” cô nói.
Ở đây có ba thầy thuốc khác ngoài bà Coyle. Bà Waggoner, người phụ nữ mập lùn đầy nếp nhăn với bộ ria mép, bà Nadari, người chuyên điều trị các bệnh ung thư mà tôi chỉ từng nhìn thấy một lần trong lúc bà ấy đang đóng cửa, và bà Lawson, người điều trị cho trẻ em ở một khu khác nhưng đã bị nhốt ở đây trong khi đang trao đổi với bà Coyle lúc cuộc đầu hàng diễn ra và kể từ đó không ngừng cằn nhằn về việc phải bỏ lại những đứa trẻ đang bị bệnh.
Cũng có nhiều người học việc khác ngoài Maddy và Corinne, khoảng một tá tất cả. Hai cô có vẻ là những thực tập viên hàng đầu ở khu điều trị này, thậm chí là ở cả Haven, vì họ được làm việc cùng bà Coyle. Tôi hầu như chẳng nhìn thấy những người còn lại, ngoại trừ lúc họ lẽo đẽo theo sau một trong số các thầy thuốc, ống nghe bập bênh trước ngực, áo choàng trắng phấp phới sau lưng, đi tìm việc để làm.
Vì sự thật là, khi ngày trôi qua và thị trấn vẫn tiếp tục những gì đang diễn ra phía ngoài cánh cửa nơi giam giữ chúng tôi, hầu hết các bệnh nhân của chúng tôi đã ngày càng khá hơn và không có bệnh nhân mới nào được đưa đến. Maddy nói với tôi rằng tất cả bệnh nhân nam đã được đưa khỏi đây từ đêm đầu tiên, bất kể họ có thể đi hay không, và không có thêm bệnh nhân nữ nào được mang đến, dù sự xâm chiếm và đầu hàng không thể ngăn chặn bệnh tật.
Điều đó khiến bà Coyle lo lắng.
“Thì, nếu không thể trị bệnh, bà ấy còn là ai?” Corinne nói, buộc dây hơi chặt quanh cánh tay tôi. “Bà ấy từng điều hành tất cả các khu điều trị, không chỉ khu này. Ai cũng biết bà ấy, ai cũng tôn trọng bà ấy. Có thời gian bà ấy còn đứng đầu Hội đồng Thành phố.”
Tôi hấp háy mắt. “Bà ấy từng là người lãnh đạo ư?”
“Nhiều năm trước. Ngừng cựa quậy đi.” Cô chọc kim tiêm vào tay tôi mạnh hơn mức cần thiết. “Bà ấy vẫn thường nói rằng làm một người lãnh đạo sẽ khiến những người bạn yêu quý ghét bạn hơn mỗi ngày một chút.” Cô bắt gặp ánh mắt của tôi. “Tôi cũng tin vậy.”
“Vậy chuyện gì đã xảy ra?” tôi hỏi. “Tại sao bà ấy không còn lãnh đạo nữa?”
“Bà ấy phạm phải một sai lầm,” Corinne nghiêm nghị nói. “Những người không ưa bà ấy đã lợi dụng điều đó.”
“Sai lầm gì?”
Vẻ cau có thường trực của Corinne càng dữ tợn hơn. “Bà ấy đã cứu mạng một người,” cô trả lời, và mạnh tay tháo sợi dây buộc, để lại một vết hằn.
Một ngày nữa trôi qua, rồi lại một ngày, và chẳng có gì thay đổi. Chúng tôi vẫn không được phép ra ngoài, đồ ăn vẫn được mang đến, và thị trưởng vẫn chưa cho gọi tôi. Người của ông ta đã đến kiểm tra tình trạng của tôi nhưng cuộc trò chuyện đã hứa vẫn không thấy diễn ra. Cho đến giờ ông ta vẫn cứ để mặc tôi ở đây.
Ai mà biết tại sao?
Nhưng ông ta là tất cả những gì mọi người bàn tán.
“Và cháu có biết ông ta đã làm gì không?” bà Coyle nói trong bữa tối đầu tiên kể từ khi tôi được phép ra khỏi giường bệnh và ăn trong căng tin. “Nhà thờ lớn không chỉ là trụ sở chính của ông ta. Ông ta đã biến nó thành nhà của mình.”
Nhiều tiếng tặc lưỡi khinh bỉ thốt lên từ những người phụ nữ đang ngồi xung quanh. Bà Waggoner thậm chí còn đẩy đĩa của mình ra xa. “Giờ hắn đã tự tơ tưởng mình là Chúa ,” bà nói.
“Nhưng ông ta vẫn chưa đốt cả thị trấn,” tôi lên tiếng từ phía đối diện của bàn ăn. Maddy và Corinne ngẩng lên nhìn, mắt tròn mắt dẹt. Nhưng tôi vẫn tiếp tục. “Chúng ta đều nghĩ ông ta sẽ làm vậy, nhưng chưa thấy.”
Bà Waggoner và bà Lawson ném cho bà Coyle những cái nhìn đầy ẩn ý.
“Cháu đang thể hiện sự non dạ của mình, Viola,” bà Coyle nói. “Và cháu không nên thách thức bề trên.”
Tôi chớp mắt ngạc nhiên. “Ý cháu không phải vậy,” tôi đáp. “Cháu chỉ muốn nói ông ta đã làm trái với những gì chúng ta trông đợi.”
Bà Coyle cắn thêm một miếng trong lúc vẫn nhìn tôi. “Ông ta đã giết tất cả phụ nữ ở thị trấn của mình chỉ vì không thể nghe thấy suy nghĩ của họ, vì ông ta không thể hiểu họ, theo cách người ta hiểu đàn ông trước khi tìm ra thuốc.”
Các bà khác gật đầu. Tôi mở miệng chực nói nhưng bà ấy đã cắt ngang.
“Một sự thật khác, cô gái của ta ạ,” bà nói, “là tất cả những gì chúng ta từng trải qua kể từ khi đặt chân đến hành tinh này - sự kinh ngạc trước Tiếng Ồn, sự hỗn loạn diễn ra sau đó - những người bạn của cháu trên kia chưa biết gì hết.” Bây giờ thì bà đang cẩn thận quan sát tôi. “Mọi thứ đã từng diễn ra với chúng ta sắp sửa diễn ra với họ.”
Tôi không trả lời, chỉ nhìn bà.
“Và cháu muốn ai lãnh đạo quá trình đó?” bà hỏi. “Ông ta ư?”
Bà ngừng nói với tôi và quay sang để tiếp tục cuộc trò chuyện khẽ khàng hơn với các bà khác. Corinne lại tiếp tục ăn, một nụ cười ngạo nghễ nở ra trên mặt. Maddy vẫn tròn mắt nhìn tôi, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là những lời bỏ ngỏ.
Khi bà ấy nói Ông ta ư? có phải bà ấy cũng muốn hỏi, Hay là ta?
Đến ngày thứ chín kể từ khi chúng tôi bị nhốt bên trong, tôi đã không còn là một bệnh nhân nữa. Bà Coyle gọi tôi đến văn phòng.
“Quần áo của cháu,” bà nói, đưa cho tôi túi đồ đang đặt trên mặt bàn. “Cháu có thể mặc vào ngay nếu muốn. Để cháu lại cảm thấy như một người bình thường.”
“Cảm ơn bà,” tôi thật lòng nói, bước ra sau bức bình phong mà bà đã chỉ. Tôi lột bộ đồ bệnh nhân và nhìn qua vết thương, gần như đã lành hẳn ở cả hai phía.
“Bà quả thực là thầy thuốc giỏi nhất,” tôi nói.
“Ta vẫn cố gắng để được như vậy,” bà đáp.
Tôi mở gói đồ và thấy tất cả quần áo của mình ở trong, đã được giặt sạch sẽ, tinh tươm và thơm mát khiến tôi cảm thấy mặt mình đang dãn ra một cách kỳ quái, rồi tôi nhận thấy mình đang mỉm cười.
“Cháu biết không, cháu là một cô gái dũng cảm, Viola ạ,” bà Coyle nói trong lúc tôi bắt đầu mặc đồ. “Dù cháu không biết khi nào thì nên giữ im lặng.”
“Cảm ơn bà,” tôi đáp, có đôi chút khó chịu.
“Tàu gặp nạn, bố mẹ chết, hành trình phi thường để đến được đây. Cháu đối mặt với những chuyện ấy bằng sự khôn ngoan và tháo vát.”
“Cháu đã được giúp đỡ,” tôi nói, ngồi xuống để đi tất.
Tôi nhận ra cuốn sổ của bà Coyle đang đặt trên chiếc bàn nhỏ, cuốn sổ đầy những ghi chú từ cuộc trò chuyện giữa chúng tôi. Tôi ngước lên nhìn nhưng bà vẫn đang ở phía bên kia của tấm bình phong. Tôi với tay ra lật bìa.
“Ta cảm nhận được những điều lớn lao ở cháu, cô gái của ta,” bà nói. “Tiềm năng lãnh đạo.”
Cuốn sổ đang đặt ngược và tôi không muốn gây ra tiếng động bằng việc di chuyển nó, nên tôi cố xoay đầu để xem nó viết gì.
“Ta thấy bản thân mình ở cháu.”
Ở trang đầu, trước khi các ghi chú bắt đầu, chỉ có một chữ cái duy nhất, viết bằng mực xanh.
С.
Chẳng có gì khác.
“Chúng ta là những lựa chọn mình đưa ra, Viola,” bà Coyle vẫn nói. “Và cháu có thể trở thành một nguồn lực quý báu đối với chúng ta. Nếu cháu lựa chọn làm vậy.”
Tôi ngẩng đầu lên hỏi. “ Chúng ta nào?”
Cánh cửa thình lình bật mở đầy ồn ào và tôi nhảy dựng dậy, thò đầu ra từ sau tấm bình phong. Là Maddy. “Có người đến đưa tin,” cô nói không ra hơi. “Phụ nữ đã bắt đầu được ra ngoài.”
“Ở đây ồn quá,” tôi nói, nhăn mặt trước tiếng GẦM của tổng thể Tiếng Ồn đang quyện vào nhau ở thị trấn Prentiss Mới.
“Rồi cô sẽ quen,” Maddy nói. Chúng tôi đang ngồi trên ghế băng bên ngoài cửa tiệm trong lúc Corinne và một người học việc khác tên Thea mua đồ dùng cho khu trị liệu, để dự trữ cho dòng bệnh nhân được cho rằng sẽ lũ lượt đổ đến.
Tôi nhìn quanh những con phố. Các cửa hiệu đang mờ, người người đi qua, chủ yếu đi bộ, nhưng cũng có những người đi xe đạp nhiệt hạch và ngựa. Nếu không nhìn quá kỹ ta sẽ nghĩ chẳng có gì bất ổn.
Nhưng rồi ta để ý thấy những người đàn ông đang đi lại trên đường không hề nói với nhau nửa lời. Và phụ nữ chỉ được phép ra ngoài theo từng nhóm bốn người vào ban ngày và chỉ được phép đi mỗi lần một giờ. Và nhóm bốn người này không bao giờ giao tiếp với nhóm bốn người nọ. Kể cả đàn ông của Haven cũng không lại gần chúng tôi.
Và binh lính ở mọi góc đường, súng cầm trên tay.
Chuông reo lên khi cửa tiệm mở ra. Corinne bước ra ngoài, tay xách đầy những túi, mặt đầy vẻ thịnh nộ, Thea chật vật đằng sau. “Chủ tiệm nói không ai nghe thấy tin tức gì về các Xú Vật kể từ khi họ bị đưa đi,” Corinne nói, thả bịch một chiếc túi lên đùi tôi.
“Corinne và bầy Xú Vật của cô ấy,” Thea nói, đảo mắt rồi đưa cho tôi một chiếc túi khác.
“Đừng gọi họ như vậy,” Corinne nói. “Nếu chúng ta không thể đối xử tử tế với họ thì cô nghĩ ông ta sẽ còn đối xử với họ ra sao?”
“Tôi rất tiếc, Corinne,” Maddy nói trước khi tôi kịp hỏi xem ý của Corinne là gì, “nhưng cô có nghĩ rằng chúng ta nên tập trung vào bản thân mình trước không?” Mắt cô để ý đám binh lính đã quay ra nhìn khi thấy Corinne lớn giọng. Họ không di chuyển, thậm chí còn chưa nhúc nhích từ mái hiên cửa hiệu đồ ăn gia súc.
Nhưng họ đang nhìn.
“Những gì chúng ta đã làm với họ thật vô nhân đạo,” Corinne nói.
“Đúng, nhưng chúng đâu phải là người,” Thea trả treo qua kẽ răng, cũng để mắt đến đám binh lính.
“Thea Reese!” Mạch máu căng phồng trên trán Corinne. “Sao cô có thể tự gọi mình là thầy thuốc mà vẫn nói...”
“Được rồi, được rồi,” Maddy tìm cách hòa giải. “Những chuyện đó thật tệ. Tôi đồng ý. Cô biết tất cả chúng tôi đều đồng ý, nhưng chúng ta có thể làm gì khác hơn?”
“Các cô đang nói chuyện gì vậy?” tôi hỏi. “Làm gì với họ.”
“Thuốc chữa Tiếng Ồn,” Corinne nói như thể nó là một lời nguyền.
Maddy quay sang nhìn tôi, thở dài mệt mỏi. “Họ phát hiện ra thứ thuốc ấy có hiệu quả với Xú Vật.”
“Bằng cách thử nghiệm trên người họ,” Corinne nói.
“Nhưng nó có tác dụng nhiều hơn thế,” Maddy nói. “Cô thấy đấy, Xú Vật không biết nói . Họ có thể cựa quậy những cái miệng một chút, nhưng chẳng khác gì chúng ta búng ngón tay.”
“Tiếng Ồn là cách duy nhất để chúng giao tiếp,” Thea nói.
“Và hóa ra chúng ta không cần họ giao tiếp với chúng ta để nói cho họ biết họ phải làm gì,” Corinne nói, thậm chí còn lên giọng hơn nữa. “Nên ai thèm quan tâm liệu họ có cần nói chuyện với nhau hay không?”
Tôi bắt đầu hiểu ra. “Và thuốc đã...”
Thea gật đầu. “Đã khiến chúng trở nên ngoan ngoãn.”
“Khiến họ trở thành những nô lệ tốt hơn,” Corinne nói cay đắng.
Miệng tôi há hốc. “Họ là nô lệ ư?”
Suỵt,” Maddy nói vội, hất đầu về phía đám lính đang nhìn chúng tôi, sự thiếu hụt Tiếng Ồn của họ giữa tiếng GẦM của tất cả những người đàn ông khác khiến họ trống rỗng đến đáng quan ngại.
“Như thể chúng ta đã cắt lưỡi của họ,” Corinne nói, hạ giọng nhưng vẫn giận tím tái.
Nhưng Maddy đã kéo chúng tôi đi, dù vẫn ngoái đầu lại phía đám lính.
Đám lính nhìn theo chúng tôi.
Chúng tôi cuốc bộ qua quảng đường ngắn ngủi trở về khu điều trị trong im lặng, bước qua cửa chính, dưới biểu tượng bàn tay màu xanh đang xòe ra trên khung cửa. Sau khi Corinne và Thea đã bước vào, Maddy khẽ nắm tay tôi, giữ tôi lại.
Cô nhìn xuống sàn hồi lâu, vết hằn hiện ra giữa hai đường chân mày. “Cách mà những tên lính ấy nhìn chúng ta,” cô nói.
“Ừ?”
Cô khoanh tay và run rẩy. “Tôi không nghĩ tôi thích loại hòa bình này.”
“Tôi hiểu,” tôi đáp khẽ.
Cô đợi trong giây lát, rồi nhìn tôi chăm chú. “Người của cô có thể giúp chúng ta không? Họ có thể dừng điều này lại không?”
“Tôi không biết,” tôi nói, “nhưng thử tìm hiểu còn tốt hơn là ngồi đây chờ điều tồi tệ nhất xảy ra.”
Cô nhìn quanh để xem chúng tôi có bị nghe lén hay không. “Bà Coyle rất giỏi,” cô nói, “nhưng đôi khi bà ấy chỉ tin vào quan điểm của mình.”
Cô đợi, và cắn môi trên.
“Maddy?”
“Chúng ta sẽ để ý,” cô nói.
“Để ý điều gì?”
“ Nếu thời điểm thích hợp xảy đến, và chỉ nếu thôi nhé,” cô lại nhìn quanh, “thì chúng ta sẽ thử xem có cách nào để liên lạc với tàu của cô hay không.”