Chương 8 Người học việc mới nhất
“NHƯNG NÔ DỊCH LÀ SAI TRÁI,” tôi nói, cuốn thêm một miếng băng gạc.
“Các thầy thuốc luôn phản đối điều đó.” Bà Coyle đánh dấu một mục khác trong danh sách tồn kho. “Ngay cả sau khi cuộc chiến Xú Vật kết thúc, chúng ta cũng cho rằng làm vậy là vô nhân đạo.”
“Vậy sao bà không ngăn cản?”
“Nếu từng chứng kiến một cuộc chiến,” bà nói, không rời mắt khỏi tấm bảng kẹp, “cháu sẽ hiểu chiến tranh chỉ phá hoại. Không ai thoát khỏi chiến tranh. Không ai hết. Kể cả những người sống sót. Cháu chấp nhận những điều mà bình thường khiến cháu kinh hãi, vì cuộc sống đã tạm mất đi mọi ý nghĩa.”
“Chiến tranh biến họ trở thành những tên ác quỷ đội lốt đàn ông,” tôi nói, trích lời chú Ben từ cái đêm ở nơi kỳ quái ấy, nơi Tân Thế Giới chôn thân người chết.
“Và đội lốt cả phụ nữ,” bà Coyle đáp, gỡ ngón tay lên các hộp xi lanh để đếm.
“Nhưng cuộc chiến Xú Vật đã kết thúc từ lâu, chẳng phải sao?”
“Mười ba năm rồi.”
“Mười ba năm để bà sửa sai lầm.”
Cuối cùng bà cũng nhìn tôi. “Cuộc sống chỉ đơn giản như vậy khi cháu còn trẻ, cô gái của ta ạ.”
“Nhưng bà từng là lãnh đạo,” tôi nói. “Bà đã có thể làm gì đó.”
“Và ai nói với cháu ta từng là lãnh đạo?”
“Corinne...”
“À, Corinne,” bà ấy nói, quay lại với tấm bảng kẹp của mình, “luôn gắng hết sức yêu mến ta, bất kể sự thật là gì.”
Tôi mở một chiếc túi đựng đồ dự trữ khác. “Nhưng nếu bà từng là người đứng đầu cái hội đồng gì đó,” tôi tiếp tục, “hiển nhiên bà đã có thể làm một việc gì đó cho các Xú Vật.”
“Đôi khi, cô gái của ta ạ,” bà ấy nói, ném cho tôi một cái nhìn không hài lòng, “cháu có thể lãnh đạo mọi người đến nơi họ không muốn đến, nhưng đa phần, cháu không thể . Xú Vật sẽ không được trao trả tự do, nhất là khi chúng ta vừa đánh bại họ trong một cuộc chiến kinh hoàng và độc địa, khi chúng ta cần nhiều nhân lực để xây dựng và tái thiết. Nhưng họ đã được đối xử tử tế hơn, phải không? Họ đã được cho ăn đủ và được giao việc trong khoảng thời gian thỏa đáng và được sống cùng gia đình họ. Tất cả những chiến thắng đó là do ta đã giành được cho họ, Viola.”
Bà viết mạnh tay hơn lên bảng kẹp. Tôi quan sát bà trong thoáng chốc. “Corinne nói bà đã bị đuổi khỏi hội đồng vì cứu mạng một người.”
Bà không trả lời, chỉ đặt tấm bảng xuống và nhìn lên một trong những chiếc kệ cao. Bà với tay lấy một chiếc mũ học việc và bộ áo choàng được gấp cẩn thận, rồi quay sang ném chúng cho tôi.
“Thứ này để cho ai?” tôi hỏi, đưa tay bắt lấy chúng.
“Cháu muốn tìm hiểu làm một người lãnh đạo là như thế nào phải không?” bà hỏi. “Vậy thì bắt đầu thôi.”
Tôi nhìn bà.
Rồi cúi xuống nhìn bộ áo choàng và chiếc mũ.
* * *
Từ đó, tôi hầu như chẳng có thời gian để ăn.
Ngay sau ngày phụ nữ được phép ra ngoài, có mười tám bệnh nhân mới được đưa đến, tất cả đều là phụ nữ, những người gặp phải đủ loại vấn đề: viêm ruột thừa, bệnh tim, quá hạn điều trị ung thư định kỳ, gãy xương - tất cả đều đã bị nhốt trong nhà, sau khi bị cách ly khỏi chồng và con trai. Ngày hôm sau, có thêm mười một bệnh nhân khác. Bà Lawson đã trở về khu bệnh nhi ngay khi được phép, còn bà Coyle, bà Waggoner và bà Nadari chốc chốc lại phải chạy từ phòng này sang phòng khác, gào lên các mệnh lệnh và cứu người. Tôi không nghĩ có ai được ngủ một giấc an lành kể từ ngày ấy.
Rõ ràng không có thì giờ để tôi và Maddy tìm kiếm cái thời điểm của hai đứa, thậm chí không có thì giờ để nhận ra thị trưởng vẫn chưa đến gặp tôi. Thay vào đó tôi chạy loăng quăng, vô ý ngáng đường, giúp đỡ khi có thể, cùng lúc vẫn phải tranh thủ thời gian mà học việc.
Hóa ra tôi không phải là một thầy thuốc bẩm sinh.
“Tôi không nghĩ mình sẽ thạo việc này,” tôi nói, một lần nữa không thể đọc huyết áp của bà Fox, một nữ bệnh nhân lớn tuổi trìu mến.
“Có vẻ vậy,” Corinne nói, ngước nhìn đồng hồ.
“Cứ kiên nhẫn, cô gái xinh đẹp ạ,” bà Fox nói, mặt bà ấy nhăn lại khi cười. “Một điều đáng học là một điều đáng để học đến nơi đến chốn.”
“Bà nói đúng, bà Fox ạ,” Corinne nói, quay lại nhìn tôi. “Thử lần nữa đi.”
Tôi bơm băng tay cho đến khi nó căng phồng, nghe qua ống nghe để tìm tiếng phụp, phụp trong mạch máu bà Fox và so sánh với mặt đồng hồ nhỏ. “Sáu mươi trên hai mươi?” tôi dè dặt hỏi.
“Để xem,” Corinne nói. “Sáng nay bà có chết không, bà Fox?”
“Ồ, không có đâu,” bà Fox trả lời.
“Vậy không phải sáu mươi trên hai mươi rồi,” Corinne đáp.
“Tôi mới làm được ba ngày,” tôi trả treo.
“Còn tôi đã làm được sáu năm,” Corinne nói, “từ khi tôi còn nhỏ hơn cô rất nhiều , cô gái của tôi ạ. Cô thậm chí không thể đo huyết áp, nhưng bỗng chốc đã trở thành người học việc giống tôi. Cuộc đời thật khôi hài, phải không?”
“Cháu làm được vậy là tốt rồi, cưng ạ,” bà Fox nói với tôi.
“Không, không hề, bà Fox ạ,” Corinne nói. “Cháu xin lỗi phải bất đồng ý kiến với bà, nhưng một số người bọn cháu coi việc chữa bệnh là một nghĩa vụ thiêng liêng.”
“Tôi coi nó là một nghĩa vụ thiêng liêng,” tôi nói, gần như theo phản xạ.
Đó là một sai lầm.
“Chữa bệnh không chỉ là một công việc , cô gái của tôi ạ,” Corinne nói, khiến cô gái của tôi nghe như một lời phỉ báng tồi tệ nhất. “Cuộc sống này không có gì quan trọng hơn việc bảo tồn cuộc sống. Chúng ta là đôi bàn tay của Chúa giữa cõi đời này. Chúng ta là sự đối lập với ông bạn bạo chúa của cô.”
“Ông ta không phải là..”
“Để một người, bất kỳ người nào, phải chịu đau khổ là tội lỗi khủng khiếp nhất trần đời.”
“Corinne...”
“Cô không hiểu gì hết,” cô nói, giọng trầm đục và dữ tợn. “Nên bỏ cái kiểu tỏ ra mình hiểu đi.”
Bà Fox co rúm người lại chẳng kém gì tôi.
Corinne hết nhìn bà ấy rồi lại nhìn tôi, chỉnh mũ, vén ve áo và xoay cổ. Cô nhắm mắt lại, rồi thở ra một hơi thật dài.
Cô nói mà không nhìn vào tôi, “Thử lại lần nữa đi.”
“Sự khác biệt giữa phòng khám và khu điều trị là gì?” bà Coyle hỏi, đánh dấu các hạng mục trên giấy.
“Sự khác biệt chính là phòng khám do các bác sĩ nam điều hành, còn khu điều trị do các nữ thầy thuốc cai quản,” tôi nhắc lại trong lúc đếm thuốc bỏ vào từng chiếc ly nhỏ cho mỗi bệnh nhân.
“Và tại sao lại như vậy?”
“Để bệnh nhân, dù là nam hay nữ, có thể lựa chọn xem mình có muốn biết suy nghĩ của người chữa bệnh cho mình hay không.”
Bà ấy nhướn một chân mày. “Và lý do thực sự là gì?”
“Chính trị,” tôi nói, nhắc lại những lời bà đã dạy.
“Đúng vậy.” Bà hoàn thiện giấy tờ rồi đưa cho tôi. “Phiền cháu đưa cái này cùng số thuốc đến chỗ Madeleine.”
Bà bỏ đi, còn tôi tiếp tục đổ thuốc vào ly đặt trên khay. Khi cầm khay ra ngoài, tôi thấy bà Coyle ở cuối hành lang, đang đi ngang qua bà Nadari.
Và tôi thề rằng bà ấy đã đưa cho bà Nadari một mẩu giấy, dù rằng hai người bọn họ không hề dừng lại một giây.
Chúng tôi vẫn chỉ có thể ra ngoài mỗi lần một tiếng, vẫn phải đi theo từng nhóm bốn người, nhưng như vậy là đủ để thấy thị trấn Prentiss Mới đang được tái lập như thế nào. Khi tuần đầu tiên dưới tư cách người học việc của tôi kết thúc, chúng tôi nghe nói một số phụ nữ thậm chí còn bị phái đến làm việc ở những cánh đồng chỉ có phụ nữ.
Chúng tôi nghe nói các Xú Vật đang bị giam ở một nơi ngoài rìa thị trấn, đợi để bị “xử lý”, bất kể điều đó có nghĩa là gì.
Chúng tôi nghe nói thị trưởng cũ đang làm người quét rác.
Chúng tôi không nghe nói gì về một cậu bé.
“Tôi đã để lỡ sinh nhật của cậu ấy,” tôi nói với Maddy trong lúc chúng tôi tập quấn băng quanh một cái chân bằng cao su giống thật đến nổi ai cũng gọi nó là Ruby. “Bốn ngày trước. Tôi đã không biết mình bất tỉnh bao lâu và...”
Tôi không thể nói gì thêm, chỉ biết kéo băng cho thật chặt...
Và nghĩ đến lần cậu dán băng gạc cho tôi...
Và lần tôi dán băng gạc cho cậu.
“Tôi chắc rằng cậu ấy vẫn ổn, Vi ạ,” Maddy nói.
“Cô không biết điều đó.”
“Phải” cô đáp, nhìn qua cửa số trông xuống đường, “nhưng bằng một phép mầu nào đó, thành phố không có chiến tranh. Bằng một phép mầu nào đó, chúng ta vẫn còn sống và vẫn làm việc. Nên, bằng một phép mầu nào đó, có thể Todd vẫn còn sống và vẫn khỏe mạnh.”
Tôi kéo băng chặt hơn. “Cô có biết gì về chữ C màu xanh không?”
Cô quay sang nhìn tôi. “Chữ C gì cơ?”
Tôi nhún vai. “Một thứ mà tôi nhìn thấy trong sổ tay của bà Coyle.”
“Chịu.” Cô lại quay ra cửa sổ.
“Cô đang tìm gì vậy?”
“Đang đếm lính,” Maddy nói. Cô nhìn xuống tôi và Ruby. “Quấn băng tốt lắm.” Nụ cười của cô khiến những lời động viên gần như trở thành sự thật.
Tôi đi qua hành lang chính, Ruby tung tẩy trong một tay. Tôi phải tập tiêm thuốc vào đùi nó. Chưa gì tôi đã cảm thấy áy náy với người phụ nữ tội nghiệp nào phải chịu phát tiêm đầu tiên của tôi vào đùi.
Tôi vòng qua góc hành lang dẫn đến trung tâm tòa nhà, nơi nó ngoẹo một góc chín mươi độ sang một khu vực khác, và suýt tông phải một nhóm các bà, họ dừng lại khi nhìn thấy tôi.
Bà Coyle và bốn, năm, sáu thầy thuốc khác đang đi đằng sau. Tôi nhận ra bà Nadari và bà Waggoner, cả bà Lawson nữa, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ba người còn lại, thậm chí còn chưa thấy họ bước vào khu trị liệu.
“Không có việc gì làm sao, cô gái của ta?” bà Coyle hỏi, giọng hơi đanh lại.
“Ruby,” tôi lắp bắp, chìa cái chân ra.
“Là con bé đây sao?” một trong số các thầy thuốc mà tôi không nhận ra cất tiềng.
Bà Coyle không giới thiệu tôi với bọn họ.
Bà ấy chỉ nói, “Phải, là nó đó.”
* * *
Tôi phải đợi cả ngày để được gặp lại Maddy, nhưng trước khi tôi kịp hỏi cô về cuộc đụng độ của mình, cô đã nói, “Tô lo liệu được rồi.”
“Có phải một trong số họ có vết sẹo ở môi trên?” Maddy thì thầm trong bóng tối. Đã quá nửa đêm, quá giờ tắt đèn, quá giờ cô nên ở trong phòng.
“Tôi nghĩ vậy,” tôi thì thầm đáp trả. “Họ bỏ đi khá nhanh.”
Chúng tôi nhìn hai người lính khác đi qua. Maddy nghĩ chúng tôi có khoảng ba phút.
“Đó hẳn là bà Barker,” cô nói. “Có nghĩa những người còn lại là bà Braithwaite và bà Forth.” Cô lại nhìn ra cửa sổ. “Chuyện này thật điên khùng, cô hiểu không? Nếu bị bà Coyle bắt gặp, chúng ta sẽ lãnh đủ.”
“Tôi không nghĩ bà ấy sẽ đuổi việc cô trong hoàn cảnh này đâu.”
Cô có vẻ đăm chiêu. “Cô có nghe thấy những bà khác nói gì không?”
“Không, họ im bặt ngay khi nhìn thấy tôi.”
“Nhưng cô là con bé ấy ?”
“Ừ,” tôi đáp. “Và bà Coyle đã tránh mặt tôi suốt từ lúc ấy.”
“Bà Barker...” Maddy nói, vẫn đăm chiêu. “Nhưng việc đó thì giải quyết được gì?”
“Việc gì giải quyết được gì?”
“Ba người ấy đã từng ở trong hội đồng với bà Coyle. Bà Barker vẫn là thành viên của hội đồng. Hoặc đã từng, trước khi tất cả những chuyện này xảy ra. Nhưng tại sao họ lại...” Cô ngưng bặt và tựa vào cửa sổ. “Đó là bốn người cuối cùng.”
Tôi nhìn ra và thấy bốn tên lính đang đi trên đường.
Nếu Maddy quan sát đúng, đây sẽ là thời điểm ấy.
Nếu Maddy quan sát đúng.
“Cô đã sẵn sàng chưa?” tôi thì thầm.
“ Dĩ nhiên tôi chưa sẵn sàng,” Maddy nói, kèm một nụ cười khiếp đảm. “Nhưng tôi sẽ đi.”
Tôi thấy cô đang nắm hai bàn tay rồi xòe ra để ngăn chúng khỏi run rẩy. “Chúng ta sẽ chỉ quan sát,” tôi nói. “Chỉ vậy thôi. Ra ngoài rồi quay trở lại luôn, khi cô còn chưa kịp nhận ra.”
Trông Maddy vẫn khiếp đảm nhưng cô gật đầu. “Tôi chưa bao giờ trong đời từng làm việc nào như thế này.”
“Đừng lo,” tôi nói, nhấc khung cửa sổ lên cao hết mức. “Tôi là chuyên gia đấy.”
Tiếng GẦM của thị trấn, ngay cả khi đang ngủ, vẫn đủ để át đi tiếng bước chân của chúng tôi, trong lúc chúng tôi lén lút đi qua bãi cỏ tối. Ánh sáng duy nhất là từ hai mặt trăng đang rọi xuống, khuyết mất nửa trên bầu trời.
Chúng tôi đến con mương ven đường, khom mình nấp trong những bụi cây.
“Giờ thì sao?” Maddy thì thầm.
“Cô đã nói có hai phút, rồi đến hai tên lính khác.”
Maddy gật đầu trong bóng tối. “Rồi chúng ta sẽ có bảy phút di chuyển.”
Trong khoảng thời gian đó, Maddy và tôi sẽ bám theo con đường, lần giữa những bụi cây, tiếp tục ẩn mình, và thử xem liệu có đến được tháp liên lạc hay không, thử xem liệu đó thậm chí có phải là tháp liên lạc hay không.
Thử xem ở đó có gì khi chúng tôi đến nơi.
“Cô ổn chứ?” tôi thì thầm.
“Ừ,” cô thì thầm đáp trả. “Sợ, nhưng cũng phấn khích.”
Tôi hiểu ý cô. Ở ngoài này, khom người trong một con mương dưới sự che chở của màn đêm, thật điên khùng, thật nguy hiểm, nhưng cuối cùng tôi cũng cảm thấy như mình đang làm một việc gì đó, cuối cùng tôi cũng cảm thấy như mình đang tự quyết định vận mệnh, lần đầu tiên kể từ khi phải nằm bẹp trên giường bệnh.
Cuối cùng tôi cũng cảm thấy như mình đang làm một việc gì đó cho Todd.
Chúng tôi nghe thấy tiếng lạo xạo trên mặt sỏi và khom người thấp hơn một chút, hai tên lính mà chúng tôi đang đợi đi ngang qua rồi biến mất.
“Hành động thôi,” tôi nói.
Chúng tôi đứng dậy, thẳng người hết mức có thể, di chuyển thật nhanh dọc con mương, xa khỏi thị trấn.
“Còn ai khác trong gia đình cô ở trên tàu không?” Maddy thì thầm. “Ngoài bố mẹ cô?”
Tôi khẽ nhăn mặt trước tiếng động mà cô tạo ra, nhưng tôi biết cô chỉ nói chuyện để xua đi cơn sợ hãi. “Không, nhưng tôi biết tất cả mọi người. Bradley Tench, anh ấy là điều dưỡng viên chính trên tàu Beta , và Simone Watkin trên tàu Gamma thì rất thông minh.”
Con mương rẽ theo con đường rồi đến một giao lộ mà chúng tôi phải băng qua.
Maddy lại bắt đầu nói. “Vậy Simone là người mà cô...”
“Suỵt,” tôi nói vì nghe thấy tiếng động.
Maddy đến đủ gần để tựa vào tôi. Cả người cô đang run rẩy và hơi thở đứt đoạn. Lần này cô phải đi cùng vì cô biết tòa tháp ở đâu, nhưng tôi không thể nhờ cô đi cùng thêm lần nào nữa. Lần tới, tôi sẽ đi một mình.
Vì nếu có chuyện gì xảy ra...
“Tôi nghĩ chúng ta đã ổn,” tôi nói.
Chúng tôi bước chậm rãi từ con mương ra giao lộ, ngoái đầu nhìn quanh quất, bước khẽ trên mặt sỏi.
“Đang đi đâu sao?” một giọng nói cất lên.
Maddy thở gấp sau lưng tôi. Một tên lính đang đứng tựa vào gốc cây, chân hắn chắp lại như thể không sao thoải mái hơn được nữa.
Dù là dưới ánh trăng mờ ảo, tôi cũng trông thấy khẩu súng đang lười nhác treo trên tay hắn.
“Có hơi muộn để đi dạo nhỉ?”
“Chúng tôi đi lạc,” tôi lắp bắp. “Chúng tôi bị tách ra khỏi...”
“Ừ,” hắn cắt lời. “Tao cược là vậy.”
Hắn quẹt một que diêm lên dây khóa đồng phục. Trong ánh lửa, tôi nhìn thấy dòng chữ TRUNG SĨ HAMMAR trên túi áo của hắn. Hắn dùng diêm châm điếu thuốc ở miệng.
Thị trưởng đã cấm hút thuốc lá.
Nhưng có lẽ nếu bạn là một sĩ quan thì sẽ khác.
Một sĩ quan không có Tiếng Ồn, người có khả năng ẩn náu trong bóng tối.
Hắn tiến một bước lại gần và chúng tôi nhìn rõ mặt hắn. Hắn đang cười nham nhở dù miệng ngậm thuốc lá, nụ cười xấu xí nhất mà tôi từng thấy.
“Là mày?” hắn nói, nhận ra khi đến gần hơn.
Khi hắn giương súng.
“Mày là đứa con gái ấy,” hắn nói, nhìn thẳng vào tôi.
“Viola?” Maddy thì thầm, nép lại gần bên phải tôi.
“Thị trưởng Prentiss biết tôi,” tôi nói. “Ông sẽ không làm hại tôi.”
Hắn rít thuốc, đốm lửa cháy lóe lên, chiếu thẳng vào mắt tôi. “ Tổng thống Prentiss biết mày.”
Rồi hắn nhìn Maddy, chĩa súng vào cô.
“Còn mày thì, tao không nghĩ ông ấy biết mày.”
Rồi trước khi tôi kịp mở miệng...
Không một lời cảnh báo...
Như thể với hắn việc ấy tự nhiên chẳng khác gì hít thở...
Trung sĩ Hammar bóp cò.