Chương 9 Chiến tranh kết thúc
“ĐẾN LƯỢT MÀY DỌN HỐ,” Davy nói, ném cho tôi cái hộp đựng vôi.
Chúng tôi chưa bao giờ thấy Xú Vật sử dụng cái hố mà họ đã đào ở một góc để đi vệ sinh, nhưng mỗi sáng nó lại đầy hơn một chút và hôi hơn một chút nên chúng tôi phải rải vôi để khử mùi và ngăn chặn nguy cơ nhiễm trùng.
Tôi hy vọng khả năng phòng ngừa nhiễm trùng của nó tốt hơn khả năng khử mùi.
“Tại sao không bao giờ đến lượt mày ?” tôi hỏi.
“Vì mặc dù bố tao nghĩ mày là thằng đàn ông tử tế hơn,” Davy nói, “ông ấy vẫn để tao nắm quyền, đồ cứt lợn.”
Hắn cười nham nhở với tôi.
Tôi bước về phía cái hố.
Ngày cứ không ngừng trôi qua rồi lại trôi qua, cho đến khi đã chẵn hai tuần và còn lâu hơn thế.
Tôi vẫn sống sót và vẫn sinh tồn.
(còn cô?)
( còn cô?)
Mỗi sáng, tôi và Davy cưỡi ngựa đến tu viện, rồi hắn “giám sát” Xú Vật gỡ hàng rào và nhổ bụi mâm xôi và tôi dành cả ngày để xúc số thức ăn không đủ khẩu phần và gắng hết sức - rồi thất bại - để sửa hai cái máy bơm cuối cùng và lãnh toàn bộ nhiệm vụ dọn hố phân.
Đám Xú Vật vẫn giữ im lặng, vẫn không làm gì để tự cứu mình, tất cả một nghìn năm trăm người bọn họ - con số mà cuối cùng chúng tôi cũng tìm cách đếm được - túm tụm trong một khoảnh đất chẳng đủ để tôi chăn hai trăm con cừu. Thêm nhiều lính canh được cử đến. Họ đứng trên các vách tường bằng đá, chĩa súng qua hàng rào thép gai, nhưng đám Xú Vật không mảy may tỏ vẻ đe dọa.
Họ vẫn sống sót. Họ vẫn sinh tồn.
Thị trấn Prentiss Mới cũng vậy.
Mỗi ngày, thị trưởng Ledger lại kể tôi nghe những gì ông ta đã chứng kiến trong lúc đi dọn rác. Đàn ông và đàn bà vẫn bị cách ly và có nhiều loại thuế mới được đưa ra áp dụng, nhiều luật lệ hơn về cách ăn mặc, một danh sách dài những cuốn sách bị tịch thu và đem đốt, đi lễ nhà thờ đã trở thành bắt buộc, dù dĩ nhiên không phải ở nhà thờ lớn.
Nhưng thị trấn cũng đã bắt đầu trở lại bình thường. Các cửa hiệu lại mở cửa, xe kéo và xe đạp nhiệt hạch, thậm chí một hai xe ô tô nhiệt hạch cũng thấy thấp thoáng trên đường. Đàn ông đã trở lại làm việc. Thợ máy quay lại sửa chữa, thợ bánh quay lại làm bánh, nông dân quay lại làm nông, tiều phu quay lại đốn củi, một số người còn tình nguyện nhập ngũ, dù ta có thể nhận ra ai là lính mới, vì họ chưa được phát thuốc chữa Tiếng Ồn.
“Cậu biết không,” thị trưởng Ledger nói vào một đêm nọ và tôi có thể thấy điều ông ta định nói qua Tiếng Ồn trước cả khi ông ta mở miệng, thấy ý nghĩ thành hình, ý nghĩ tôi chưa nghĩ đến, ý nghĩ tôi chưa cho phép mình nghĩ đến. “Tình hình không tệ như ta tưởng,” ông ta nói. “Ta đã trông đợi những cuộc thảm sát. Hiển nhiên, ta đã trông đợi chính mình cũng bị sát hại, và có lẽ cả thị trấn bị đốt cháy. Việc đầu hàng cũng chỉ là nỗ lực níu lấy cơ hội của kẻ ngu, nhưng có lẽ ông ta đã không nói dối.”
Ông ta đứng dậy và nhìn xuống thị trấn Prentiss Mới. “Có lẽ, chiến tranh đã thực sự chấm dứt.”
“Ê!” tôi nghe tiếng Davy khi đang trên đường đến hố phân. Tôi quay người. Một Xú Vật đang tiến lại gần hắn.
Nó giơ cánh tay dài trắng hếu ra, có lẽ ngụ ý hòa hảo, rồi tặc lưỡi, chỉ về phía một nhóm Xú Vật vừa gỡ xong hàng rào. Nó tặc lưỡi và tặc lưỡi, chỉ vào cái máng nước trống trơn, nhưng không có cách nào để hiểu ý nó, không thể khi ta không nghe thấy Tiếng Ồn.
Davy bước lại gần, mắt trợn trừng, đầu gật gù cảm thông, nụ cười nham hiểm. “Ừ, ừ, bọn mày khát vì phải làm việc vất vả,” hắn nói. “Dĩ nhiên bọn mày khát, dĩ nhiên rồi, cảm ơn vì đã cho tao biết điều đó, cảm ơn cả tá. Đổi lại, để tao nói cho mày biết điều này.”
Hắn đập báng súng vào mặt tay Xú Vật. Ta có thể nghe thấy tiếng xương vỡ và Xú Vật ngã sụp xuống, ôm chặt lấy cằm, hai cái chân dài thòng ngoe nguẩy trong không khí.
Một tràng những tiếng tặc lưỡi vang lên xung quanh chúng tôi và Davy lại nhấc súng chĩa vào đám đông. Súng trường cũng kêu lách cách từ những bờ tường, đám binh lính đang ngắm bắn. Đám Xú Vật lùi lại, tên bị vỡ hàm vẫn đang quằn quại giữa bãi cỏ.
“Biết gì không, Cứt Lợn?” Davy hỏi.
“Gì?” tôi nói, mắt vẫn dán vào Xú Vật đang nằm trên mặt đất, Tiếng Ồn của tôi run rẩy như lá sắp rụng.
Hắn quay sang tôi, vẫn chĩa súng. “Thật tuyệt khi là người nắm quyền chỉ huy.”
Tôi không ngừng ngóng đợi mọi thứ sụp đổ.
Nhưng điều đó không diễn ra.
Và mỗi ngày tôi đều tìm cô.
Tôi tìm cô từ cửa sổ trên đỉnh tòa tháp chuông, nhưng tất cả những gì tôi thấy là đội quân diễu hành và đàn ông làm việc. Không bao giờ nhìn thấy một gương mặt thân thuộc, không bao giờ cảm thấy sự yên lặng của cô.
Tôi tìm cô khi cùng Davy cưỡi ngựa đến tu viện và trên đường về, tìm cô bên khung cửa sổ của Nữ Giới Khu, nhưng không bao giờ thấy cô nhìn đáp trả.
Tôi thậm chí còn phần nào trông đợi sẽ thấy cô trong đám Xú Vật, tự hỏi liệu cô có đang trốn đằng sau một trong số họ, sẵn sàng nhảy xổ ra và lớn lối chửi Davy vì đã đánh đập họ, rồi nói với tôi, “Này, tớ đang ở đây, là tớ đây.” Như thể mọi chuyện đều ổn.
Nhưng chẳng thấy cô đâu.
Chẳng thấy cô đâu.
Tôi đã hỏi thị trưởng Prentiss về cô mỗi lần gặp ông ta và ông ta luôn trả lời rằng tôi phải tin tưởng, rằng ông ta không phải là kẻ thù của tôi, rằng nếu tôi tin tưởng ông ta thì mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn.
Nhưng tôi vẫn tìm.
Và chẳng thấy cô đâu.
“Chào cô bạn,” tôi thì thầm với Angharrad trong lúc buộc yên lên lưng nó vào cuối ngày. Tôi đã cưỡi ngựa khá hơn, quen nói chuyện với nó và hiểu tâm trạng của nó hơn. Tôi không còn quá bồn chồn khi phải cưỡi trên lưng nó và nó không còn quá bồn chồn khi phải chở tôi. Sáng nay, sau khi tôi cho nó một quả táo, nó đã gặm tóc tôi như thể coi tôi là đồng loại.
Nhóc trai, Angharrad nói trong lúc tôi trèo lên lưng nó để cùng Davy trở về thị trấn.
“Angharrad,” tôi đáp, nhoài người giữa hai tai của nó vì đó là điều mà lũ ngựa thích, không ngừng gợi nhắc rằng mọi người đang ở đó, không ngừng gợi nhắc rằng nó vẫn đang ở giữa đàn.
Hơn bất cứ điều gì khác, ngựa ghét phải ở một mình.
Nhóc trai, Angharrad nhắc lại.
“Angharrad,” tôi đáp.
“Chúa ạ, Cứt Lợn,” Davy rên rỉ, “sao mày không cưới con ngựa chết tiệt ấy luôn đ...” Hắn ngưng bặt. “Ồ, quỷ tha ma bắt,” hắn nói, bỗng hạ giọng thành một tiếng thì thầm, “nhìn mà coi.”
Tôi ngước lên nhìn.
Một nhóm phụ nữ đang bước ra khỏi cửa hàng.
Bốn người bọn họ, đi thành một nhóm. Chúng tôi biết họ đã được phép ra ngoài, nhưng chỉ khi trời còn sáng, là lúc tôi và Davy đang ở tu viện, nên chúng tôi luôn trở về thị trấn của những người đàn ông, như thể phụ nữ chỉ là những bóng ma, chỉ là những lời đồn thổi.
Lâu rồi tôi mới được nhìn thấy một người phụ nữ mà không phải qua một ô cửa sổ hay từ trên đỉnh tòa tháp.
Họ mặc váy và áo có ống tay dài hơn so với những gì tôi từng thấy. Tóc của họ được búi sau đầu theo cùng một kiểu. Họ bồn chồn nhìn đám lính đứng dọc những con phố, nhìn tôi và Davy, tất cả đang quan sát họ bước xuống bậc thềm cửa tiệm.
Và vẫn sự im lặng đó, vẫn cảm giác thít chặt lồng ngực khiến tôi phải đưa tay chùi mắt khi đã chắc mẩm rằng Davy không để ý.
Vì trong số họ không có cô.
“Chúng bị muộn,” Davy nói, giọng thật nhỏ khiến tôi đoán rằng hắn cũng chưa nhìn thấy người phụ nữ nào suốt nhiều tuần lễ. “Đáng lẽ chúng phải về từ trước khi trời tối.”
Chúng tôi quay đầu nhìn họ đi qua. Họ ôm chặt những gói hàng theo về Nữ Giới Khu. Ngực tôi thắt lại, cổ họng thì thít chặt.
Vì không ai trong số họ là cô.
Và tôi nhận ra...
Một lần nữa tôi nhận ra mình... đến mức nào...
Và Tiếng Ồn của tôi bỗng trở nên xám xịt.
Thị trưởng Prentiss dùng cô để kiểm soát tôi.
Còn phải hỏi.
Thằng ngốc nào cũng có thể nhận ra điều đó. Nếu tôi không làm theo những gì họ bảo, họ sẽ giết cô. Nếu tôi tìm cách bỏ trốn, họ sẽ giết cô. Nếu tôi đụng tới Davy, họ sẽ giết cô.
Đó là trong trường hợp cô chưa chết từ đời nào rồi.
Tiếng Ồn của tôi đen đúa hơn.
Không.
Không, tôi nghĩ.
Vì có thể cô vẫn còn sống.
Có thể cô đang ở ngoài kia, trên chính con đường này, đi cùng một nhóm bốn người khác.
Hãy sống, tôi nghĩ. Làm ơn làm ơn làm ơn hãy sống.
(làm ơn hãy sống)
Tôi đứng gần cửa sổ trong lúc cùng thị trưởng Ledger ăn tối, lại ngóng tìm cô, gắng bỏ ngoài tai những tiếng GẦM dữ dội.
Vì thị trưởng Ledger nói đúng. Có quá nhiều đàn ông đến nỗi một khi thuốc đã bị đào thải khỏi cơ thể họ, ta không thể nghe thấy các Tiếng Ồn riêng lẻ nữa. Chẳng khác gì cố nghe tiếng của một giọt nước giữa dòng sông. Tiếng Ồn của họ trở thành một bức tường ầm ĩ, trộn vào nhau đến khi chẳng còn gì ngoài GRÀO
Nhưng hóa ra đó lại là thứ ta có thể làm quen. Ở một khía cạnh nào đó thì những lời xì xầm, những suy nghĩ và cảm xúc của thị trưởng Ledger phập phồng trong Tiếng Ồn xám xịt của ông ta còn khiến tôi bị phân tán tư tưởng hơn.
“Đúng vậy,” ông ta nói, lấy tay vỗ bụng. “Một người đân ông có khả năng suy nghĩ. Một đám đông thì không.”
“Một đội quân lại có,” tôi nói.
“Chỉ khi nó có một người chỉ huy làm đầu não.”
Trong lúc nói, ông ta nhìn ra ngoài ô cửa sổ bên cạnh cửa sổ của tôi. Thị trưởng Prentiss đang cưỡi ngựa ở phía bên kia quảng trường, ông Hammar, ông Tate, ông Morgan và ông O’Hare đang cưỡi ngựa bên cạnh ông ta, lắng nghe những mệnh lệnh mà ông ta ban ra.
“Đội thân tín,” thị trưởng Ledger nói.
Và trong khoảnh khắc, tôi tự hỏi liệu Tiếng Ồn của ông ta có phải đang ganh tị hay không.
Chúng tôi nhìn thị trưởng xuống ngựa, đưa cương cho ông Tate rồi biến mất vào nhà thờ lớn.
Chưa đầy hai phút sau, một tiếng cạch vang lên và ông Collins mở cửa.
“Tổng thống muốn gặp mày,” ông ta nói với tôi.
“Đợi một chút, Todd,” thị trưởng nói, mở một chiếc thùng và nhìn vào trong.
Chúng tôi đang đứng trong căn hầm của nhà thờ lớn, ông Collins đã đẩy tôi đi xuống những bậc thang ở phía sau đại sảnh. Tôi đứng đó chờ đợi, tự hỏi thị trưởng Ledger sẽ ăn hết mấy phần bữa tối của tôi trước khi tôi trở lại.
Tôi nhìn thị trưởng Prentiss ngó vào một chiếc thùng khác.
“ Tổng thống Prentiss,” ông ta nói mà không ngẩng đầu lên. “Hãy gắng nhớ lấy điều đó.” Ông ta đứng thẳng dậy. “Chỗ này từng là hầm rượu. Chứa nhiều hơn so với mức cần thiết để làm lễ ban Thánh Thể.”
Tôi không nói gì. Ông ta nhìn tôi vẻ tò mò. “Cháu không định hỏi ta à?”
“Hỏi gì?” tôi nói.
“Thuốc chữa, Todd,” ông ta đáp, đập tay lên một trong những chiếc thùng. “Người của ta đã thu hồi toàn bộ thuốc từ những hộ dân ở thị trấn Prentiss Mới, và chúng đang ở đây.”
Ông ta thò tay vào, lấy ra một lọ thuốc, mở nắp, rồi cầm một viên thuốc nhỏ màu trắng lên giữa ngón trỏ và ngón cái. “Đã bao giờ cháu tự hỏi tại sao ta không đưa thuốc cho cháu và David chưa?”
Tôi nhúc nhắc đổi chân trụ. “Để trừng phạt hả?”
Ông ta lắc đầu. “Ông Ledger vẫn bứt rứt không yên chứ?”
Tôi nhún vai. “Thỉnh thoảng. Chỉ một chút thôi.”
“Họ đã chế tạo ra thuốc,” thị trưởng nói. “Rồi để mình lệ thuộc vào nó.” Ông ta chỉ từng hàng những thùng và hộp. “Nếu ta có tất cả những thứ họ cần thì...”
Ông ta đặt viên thuốc vào lọ rồi quay lại đối diện tôi, miệng cười lớn.
“Ông muốn gì à?” tôi lẩm bẩm.
“Cháu thực sự không biết phải không?” ông ta hỏi.
“Biết gì?”
Ông ta lại ngập ngừng, rồi nói, “Chúc mừng sinh nhật, Todd.”
Tôi há miệng. Rồi há rộng hơn.
“Từ bốn ngày trước rồi,” ông ta nói. “Ta ngạc nhiên khi cháu không nhắc gì đến nó.”
Không thể tin được. Tôi đã hoàn toàn quên béng.
“Không tổ chức gì,” thị trưởng nói, “vì dĩ nhiên cả hai ta đều biết cháu đã trở thành đàn ông, phải không?”
Và tôi lại đẩy những hình ảnh của Aaron lên.
“Hai tuần vừa qua cháu đã tỏ ra rất ấn tượng,” ông ta nói, tảng lờ những hình ảnh ấy. “Ta biết đó là quãng thời gian khó khăn đối với cháu, không biết phải tin gì về chuyện của Viola, không biết phải hành xử thế nào để giữ cho cô bé được an toàn.” Tôi cảm thấy giọng nói ông ta đang rì rầm trong đầu tôi, lục lọi khắp nơi. “Mặc dù vậy, cháu vẫn làm việc hết sức mình. Cháu thậm chí còn có ảnh hưởng tốt tới David.”
Tôi không thể ngăn mình nghĩ đến những cách mà tôi muốn đập cho Davy Prentiss thành một đống máu me bầy nhầy, nhưng thị trưởng chỉ nói, “Đổi lại, phần thưởng của ta cho cháu là hai món quà sinh nhật muộn.”
Tiếng Ồn của tôi dâng lên. “Tôi có thể gặp cô ấy sao?”
Ông ta mỉm cười như thể đã trông đợi tôi nói thế. “Cháu không thể,” ông ta đáp, “nhưng ta sẽ hứa với cháu điều này. Vào ngày cháu thực sự tin tưởng ở ta, Todd ạ, thực sự hiểu rằng ta chỉ muốn những điều tốt đẹp cho thị trấn này và cho cháu, thì vào ngày đó, cháu sẽ thấy ta đáng được tin tưởng.”
Tôi nghe rõ tiếng thở của mình. Trong những điều ông ta đã nói, đây là thứ gần nhất với việc thừa nhận rằng cô vẫn ổn.
“Không, món quà sinh nhật đầu tiên của cháu là món quà mà cháu đã tự kiếm được cho mình,” ông ta nói. “Cháu sẽ bắt đầu công việc mới vào ngày mai. Vẫn với những người bạn Xú Vật, nhưng với trách nhiệm mới, và góp phần quan trọng vào quá trình mới mẻ của chúng ta.” Ông ta lại nhìn tôi chăm chú. “Đó là công việc có thể đưa cháu tiến xa, Todd Hewitt ạ.”
“Xa đến mức trở thành lãnh đạo của đám đàn ông?” tôi hỏi, hy vọng là với giọng mỉa mai hơn mức ông ta muốn nghe.
“Quả vậy,” ông ta đáp.
“Và món quà thứ hai là gì?” tôi nói, vẫn hy vọng đó sẽ là cô.
“Món quà thứ hai ta cho cháu, Todd, vây quanh bởi tất cả số thuốc này.” Ông ta lại chỉ vào những cái thùng. “Là không cho cháu thuốc.”
Tôi há hốc miệng. “Hả?”
Nhưng ông ta tiến lại gần tôi như thể cuộc trò chuyện của chúng tôi đã kết thúc.
Và đúng lúc ông ta đi qua...
TA LÀ NHÓM VÀ NHÓM LÀ TA.
Vang trong đầu tôi, chỉ một lần, từ tận trong tâm khảm, nơi cốt lõi con người tôi.
Tôi nhảy dựng lên vì ngạc nhiên.
“Tại sao tôi nghe được câu vừa rồi trong khi ông đang uống thuốc?” tôi hỏi.
Nhưng ông ta chỉ ném cho tôi một nụ cười ranh mãnh rồi biến mất trên cầu thang, bỏ tôi lại đó.
Chúc mừng sinh nhật muộn.
Tôi là Todd Hewitt, tôi nghĩ trong lúc đang nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào bóng tối. Tôi là Todd Hewitt và bốn ngày trước tôi đã trở thành đàn ông.
Dù chẳng thấy gì khác biệt, hừm.
Tất cả những ngày chờ đợi, tất cả những lần nhấn mạnh về tầm quan trọng của thời khắc ấy, và tôi vẫn là thằng Todd Hewitt ngu ngốc chết tiệt, vẫn bất lực, không thể làm gì để cứu mình chứ đừng nói gì tới cứu cô.
Todd Hewitt chết tiệt.
Nằm đó trong bóng tối, thị trưởng Ledger ngáy khò khò trên đệm, tôi nghe thấy tiếng phụp khe khẽ bên ngoài, ở đâu đó xa xăm, một tên lính ngu ngốc nào đó vừa nổ súng vào thứ gì chỉ có Chúa mới biết (hay người nào chỉ có Chúa mới biết) và đó là lúc tôi nghĩ.
Đó là lúc tôi nghĩ chỉ sống sót thôi là không đủ.
Sống sót là không đủ nếu ta không thực sự sống.
Họ sẽ vờn tôi cho đến khi nào tôi còn cho phép họ.
Và cô có thể đang ở ngoài kia.
Cô có thể đang ở ngoài kia hôm nay.
Tôi sẽ tìm cô...
Ngay khi có cơ hội, tôi sẽ chớp lấy nó và sẽ đi tìm cô...
Và khi tìm được...
Rồi tôi nhận ra thị trưởng Ledger không còn ngáy nữa.
Tôi xẵng giọng trong bóng tối. “Ông muốn nói gì sao?”
Nhưng rồi ông ta tiếp tục ngáy, Tiếng Ồn của ông ta xám xịt và mụ mẫm, và tôi tự hỏi vừa rồi có phải chỉ do tôi tưởng tượng ra hay không.