Chương 10 Trong nhà của Chúa
“TA XIN VÔ CÙNG CHIA BUỒN VỚI CHÁU.”
Tôi không nhận lấy cốc cà phê rễ cây mà ông ta đưa cho.
“Làm ơn, Viola,” ông ta nói, chìa ra cho tôi.
Tôi nhận lấy nó. Hai bàn tay tôi vẫn run rẩy.
Chúng chưa ngừng run rẩy kể từ tối qua.
Kể từ lúc tôi nhìn cô ngã xuống.
Đầu tiên là trên hai gối, rồi nằm nghiêng, xuống nền đá sỏi, mắt vẫn mở lớn.
Mở, nhưng đã không còn nhìn.
Tôi đã nhìn cô ngã xuống.
“Trung sĩ Hammar sẽ bị trừng phạt.” Thị trưởng ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi. “Đáng ra ông ta không được làm vậy và chắc chắn không phải do mệnh lệnh của ta.”
“Hắn đã giết cô ấy,” tôi nói, hầu như không có âm thanh nào phát ra. Trung sĩ Hammar đã kéo tôi về khu điều trị, dùng báng súng dộng cửa, đánh thức mọi người, và bảo họ đi lượm xác của Maddy.
Tôi đã không thể mở miệng, thậm chí không thể khóc.
Họ không chịu nhìn tôi, các bà, những người học việc khác.
Ngay cả bà Coyle cũng không nhìn vào mắt tôi.
Cô nghĩ mình vừa làm gì thế? Cô nghĩ mình định dẫn nó đi đâu?
Và sáng nay thị trưởng Prentiss đã gọi tôi đến nhà thờ của ông ta, đến nhà của ông ta, nhà của Chúa.
Rồi họ thực sự không nhìn tôi nữa.
“Ta xin lỗi, Viola,” ông ta nói. “Một số đàn ông của thị trấn Prentiss, thị trấn Prentiss cũ , vẫn chưa quên được mối thù với phụ nữ vì những việc đã xảy ra nhiều năm về trước.”
Ông ta nhìn thấy vẻ kinh hãi của tôi. “Câu chuyện mà cháu nghĩ rằng mình biết,” ông ta nói, “không phải là sự thật.”
Tôi vẫn há hốc miệng nhìn ông ta. Ông ta thở dài. “Cuộc chiến Xú Vật cũng đã diễn ra ở thị trấn Prentiss, Viola ạ, và đó là một cuộc chiến kinh hoàng, nhưng đàn ông và đàn bà đã cùng nhau chiến đấu.” Ông ta chụm các đầu ngón tay thành hình tam giác, giọng vẫn điềm tĩnh, vẫn nhẹ nhàng. “Nhưng đã có sự chia rẽ ở tiền đồn nho nhỏ của chúng ta, dù chúng ta là những người chiến thắng. Sự chia rẽ giữa đàn ông và đàn bà.”
“Tôi cược là vậy.”
“Họ đã thành lập quân đội của riêng mình, Viola. Họ đã tự tách ra vì không còn tin tưởng những người đàn ông mà họ đọc được suy nghĩ. Chúng ta đã tìm cách thương lượng với họ, nhưng cuối cùng họ lại muốn chiến tranh. Và ta sợ rằng họ đã có được điều họ muốn.”
Ông ta ngồi dậy, nhìn tôi vẻ buồn bã. “Một đội quân toàn nữ giới vẫn là một đội quân có súng, vẫn là một đội quân có thể đánh bại cháu.”
Tôi nghe rõ tiếng thở của mình. “Ông đã giết tất cả bọn họ.”
“Ta không hề làm vậy,” ông ta đáp. “Nhiều người trong số họ đã chết trong chiến trận, nhưng khi họ nhận ra mình sắp thua, họ đã truyền tin đi rằng chúng ta là những kẻ sát nhân, rồi họ tự sát để những người đàn ông còn lại phải gánh chịu hậu quả, dù theo cách nào đi nữa.”
“Tôi không tin ông,” tôi nói, vẫn nhớ Ben đã kể cho chúng tôi nghe một phiên bản khác. “Đó không phải là những gì đã diễn ra.
“Ta đã ở đó, Viola. Ta vẫn nhớ tất cả những chuyện ấy rõ rệt hơn so với những gì ta muốn.” Ông ta bắt gặp ánh mắt của tôi. “Ta cũng là người không muốn lịch sử lặp lại nhất. Cháu hiểu ý ta không?”
Tôi nghĩ mình hiểu ý ông ta và ruột gan tôi chùng lại. Rồi tôi không thể kiềm chế mà bật khóc, nghĩ đến chuyện họ khiêng thi thể của Maddy về, nghĩ đến bà Coyle cứ khăng khăng bảo tôi phải giúp bà ấy chuẩn bị thi thể để chôn cất, nghĩ đến chuyện bà ấy muốn tôi phải tận mắt chứng kiến cái giá của việc tìm cách đến gần tòa tháp.
“Bà Coyle,” tôi nói, gắng kiềm chế bản thân. “Bà Coyle muốn tôi hỏi liệu chúng tôi có thể chôn cất Maddy vào trưa nay không.”
“Ta đã chuyển lời rằng bà ta có thể,” thị trưởng nói. “Mọi thứ bà Coyle yêu cầu đều đang được chuyển đến trong lúc chúng ta nói chuyện.”
Tôi đặt cốc cà phê xuống chiếc bàn nhỏ cạnh ghế. Chúng tôi đang ngồi giữa một căn phòng khổng lồ, lớn hơn bất kỳ không gian kín nào tôi từng thấy ngoại trừ khoang phóng trên tàu của tôi. Quá lớn cho hai chiếc ghế tiện nghi và một cái bàn gỗ. Ánh sáng duy nhất rọi vào qua khung cửa sổ tròn ốp kính màu, khảm hình thế giới này và hai mặt trăng của nó.
Mọi thứ ngoài luồng sáng ấy đều nằm trong bóng tối.
“Cháu nghĩ gì về bà ta?” thị trưởng hỏi. “Về bà Coyle.”
Gánh nặng trên vai tôi, gánh nặng vì Maddy đã mất, gánh nặng vì Todd vẫn còn ở ngoài kia, nặng đến nỗi tôi đã quên đi sự có mặt của ông ta trong giây lát. “Ý ông là gì?”
Ông ta khẽ nhún vai. “Làm việc với bà ta thế nào? Khả năng giảng dạy của bà ta ra sao?”
Tôi nuốt khan. “Bà ấy là thầy thuốc giỏi nhất Haven.”
“Và giờ là thầy thuốc giỏi nhất thị trấn Prentiss Mới,” ông ta chỉnh lời tôi. “Mọi người nói với ta rằng bà ta từng là một người có thế lực ở đây. Một đối tượng đáng gờm.”
Tôi cắn môi và nhìn xuống thảm. “Bà ấy đã không thể cứu Maddy.”
“Hãy tha thứ cho bà ta về điều đó, nhé?” Giọng ông ta trầm, êm, gần như dịu dàng. “Không ai hoàn hảo cả.”
Ông ta đặt cốc xuống. “Ta xin lỗi về bạn của cháu,” ông ta lặp lại. “Và xin lỗi vì đã mất nhiều thời gian đến vậy để chúng ta lại có thể trò chuyện. Đã có nhiều việc cần làm. Ta muốn dừng tất cả khổ đau trên hành tinh này, đó là lý do khiến cái chết của bạn cháu làm ta buồn phiền đến vậy. Đó là nhiệm vụ của ta. Chiến tranh đã kết thúc, Viola, đã thực sự kết thúc. Giờ là lúc chữa thương.”
Tôi không nói nửa lời trước điều ấy.
“Nhưng bà giáo của cháu không nghĩ vậy, phải không?” ông ta hỏi tôi. “Bà ta coi ta như kẻ thù.”
Sáng nay, trong lúc chúng tôi đang mặc bộ áo tang màu trắng cho Maddy, bà Coyle đã nói, Nếu ông ta muốn chiến tranh, ông ta sẽ có chiến tranh. Chúng ta thậm chí còn chưa bắt đầu chiến đấu.
Nhưng khi tôi bị gọi đến đây, bà ấy đã dặn tôi không được nhắc gì đến chuyện ấy, chỉ được hỏi về tang lễ.
Và moi móc những gì có thể.
“Cháu cũng coi ta như kẻ thù,” ông ta nói, “và ta thực sự ước gì đó không phải sự thực. Ta rất thất vọng vì tai nạn khủng khiếp này đã khiến cháu còn nghi ngờ ta hơn.”
Tôi cảm thấy Maddy lại vùng lên trong lồng ngực của tôi. Cảm thấy Todd cũng đang vùng lên. Tôi phải thở bằng miệng một lúc.
“Ta biết việc tồn tại các phe phái nghe thật hợp lý, và cháu nghĩ mình phải đứng về phía bà ta, ” ông ta nói. “Ta không trách cháu. Ta thậm chí còn chưa hỏi cháu về những con tàu vì ta biết cháu sẽ nói dối. Ta biết bà ta đã bảo cháu làm vậy. Nếu ở vị trí của bà Coyle, ta cũng sẽ làm điều tương tự. Ép cháu phải giúp đỡ ta. Sử dụng quân bài đã rơi vào tay ta.”
“Bà ấy không sử dụng tôi,” tôi nói khẽ.
Cháu có thể trở thành một nguồn lực quý báu đối với chúng ta, tôi nhớ lại, nếu cháu lựa chọn làm vậy.
Ông ta nhoài người về phía trước. “Ta có thể nói với cháu điều này không, Viola?”
“Điều gì?” tôi hỏi.
Ông ta nghiêng đầu. “Ta rất muốn cháu gọi ta là David.”
Tôi lại nhìn xuống thảm. “Điều gì, David?”
“Cảm ơn cháu, Viola,” ông ta nói. “Điều đó thực sự có ý nghĩa đối với ta.” Ông ta đợi cho đến khi tôi lại ngẩng đầu lên. “Ta đã gặp hội đồng điều hành Haven trước kia. Đã gặp thị trưởng cũ của Haven. Đã gặp cảnh sát trưởng và bác sĩ trưởng, lẫn người phụ trách giáo dục. Ta đã gặp tất cả những nhân vật quan trọng của thị trấn này. Vài người trong số họ đang làm việc cho ta. Số khác không thích hợp cho bộ máy quản lý mới và điều đó không sao cả, có nhiều việc khác cần làm để xây dựng lại thị trấn này, chuẩn bị sẵn sàng cho người của cháu , Viola, biến nó thành một thiên đường đích thực mà họ cần, muốn, và trông đợi.”
Ông ta vẫn đang nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi nhận ra mắt của ông ta xanh mới sẫm làm sao, như nước chảy qua một tảng đá.
“Và trong tất cả những người ta gặp ở thị trấn Prentiss Mới, bà Coyle của cháu là người duy nhất biết việc lãnh đạo thực sự là như thế nào. Quyền lãnh đạo không tự mọc ra, Viola. Nó phải bị chiếm đoạt , và bà ta là người duy nhất trên cả hành tinh này, ngoài ta, có đủ sức mạnh, đủ ý chí để chiếm lấy nó.”
Tôi nhìn không chớp vào mắt ông ta và một ý nghĩ chợt đến.
Tiếng Ồn của ông ta vẫn im lặng như vũ trụ phía trên, mặt và mắt ông ta cũng không để lộ điều gì.
Nhưng tôi bắt đầu tự hỏi...
Ngay ở đó, sau những suy nghĩ của tôi...
Có phải ông ta đang sợ bà ấy?
“Cháu nghĩ tại sao ta lại đưa cháu đến chỗ bà ta để trị thương?” ông ta hỏi.
“Bà ấy là thầy thuốc giỏi nhất. Chính ông đã nói vậy.”
“Đúng, nhưng bà ta không phải là người duy nhất. Băng và thuốc làm phần lớn công việc. Bà Coyle chỉ sử dụng chúng một cách cực kỳ điêu luyện.”
Tay tôi tự tìm đến vết sẹo. “Không chỉ có vậy.”
“Cháu nói đúng, không chỉ có vậy.” Ông ta nhoài người còn gần hơn nữa. “Ta muốn bà ta về phe của ta, Viola. Ta cần bà ta về phe của ta để biến xã hội mới này thành một xã hội thành công. Nếu làm việc cùng nhau, bà Coyle và ta,” ông ta ngả người, “ôi chao, thế giới mà chúng ta có thể cùng nhau kiến tạo.”
“Ông đã nhốt bà ấy.”
“Nhưng ta không có ý định nhốt bà ta vĩnh viễn . Ranh giới giữa đàn ông và đàn bà đã phai nhạt, và việc tái áp dụng các ranh giới đó là một quá trình chậm rãi, đau đớn. Sự hình thành lòng tin chung cần có thời gian, nhưng như ta đã nói, điều quan trọng nhất cần phải nhớ là chiến tranh đã kết thúc , Viola. Đã thực sự kết thúc. Ta không muốn chiến đấu, không muốn phải đổ máu nữa.”
Tôi nhặt cốc cà phê nguội lạnh lên hòng có việc để làm. Tôi đưa nó lên miệng nhưng không uống.
“Todd có khỏe không?” tôi hỏi, không nhìn vào ông ta.
“Khỏe, vui vẻ, và đang làm việc ngoài trời,” thị trưởng nói.
“Tôi có thể gặp cậu ấy không?”
Ông ta im lặng, như thể đang cân nhắc điều đó. “Cháu có thể làm cho ta một việc được chú?”
“Việc gì?” Một ý nghĩ khác lại nảy ra trong đầu tôi. “Ông muốn tôi do thám các hoạt động của bà ấy cho ông.”
“Không,” ông ta nói. “Không phải do thám , không hề. Ta chỉ muốn cháu giúp ta thuyết phục bà ta rằng ta không phải là một bạo chúa như bà nghĩ, rằng lịch sử không phải như những gì bà ta biết, rằng nếu bắt tay cùng nhau, chúng ta có thể biến nơi này trở thành mái nhà mà cả hai từng muốn khi người của chúng ta rời khỏi Cựu Thế Giới nhiều năm trước. Ta không phải là kẻ thù của bà ta. Và ta cũng không phải là kẻ thù của cháu.”
Ông ta có vẻ thành khẩn. Thực sự thành khẩn.
“Ta đang khẩn cầu sự giúp đỡ của cháu,” ông ta nói.
“Ông đang nắm quyền kiểm soát tuyệt đối,” tôi đáp. “Ông không cần sự giúp đỡ của tôi.”
“Ta cần,” ông ta kiên quyết. “Cháu đã trở nên thân thiết với bà ta hơn những gì ta có thể.”
Thật sao? tôi nghĩ.
Là nó đó, tôi nhớ lại.
“Ta cũng biết bà ta đã cho cháu uống thuốc ngủ vào đêm đầu tiên để cháu không thể nói với ta quá nhiều.”
Tôi uống cốc cà phê nguội. “Chẳng phải ông cũng sẽ làm điều tương tự hay sao?”
Ông ta mỉm cười. “Vậy là cháu cũng nghĩ chúng ta không khác nhau đến vậy, ta và bà ấy, phải không?”
“Làm sao tôi có thể tin ông?”
“Làm sao cháu có thể tin bà ta khi bà ta đã đánh thuốc cháu?”
“Bà ấy đã cứu mạng tôi.”
“Sau khi ta đưa cháu cho bà ta.”
“Bà ấy không nhốt tôi trong khu điều trị.”
“Cháu đã đến đây mà không cần có người giám sát, phải không? Giới hạn đang được nới lỏng mỗi ngày.”
“Bà ấy đang đào tạo tôi trở thành thầy thuốc.”
“Và các thầy thuốc mà bà ta đang gặp gỡ là ai?” Ông ta lại ghép các ngón tay thành hình túp lều. “Cháu nghĩ họ đang định làm gì?”
Tôi cúi xuống nhìn cốc cà phê và nuốt khan, tự hỏi tại sao ông ta lại biết.
“Và họ có kế hoạch gì dành cho cháu?” ông ta hỏi.
Tôi vẫn không nhìn ông ta.
Ông ta đứng lên. “Vui lòng đi theo ta.”
Ông ta dẫn tôi ra khỏi căn phòng khổng lò, qua tiền sảnh ngắn ở đầu nhà thờ lớn. Cửa mở toang dẫn ra quảng trường thị trấn. Quân đội đang tập diễu binh ở đó và tiếng giậm thình thịch của họ tràn vào qua khung cửa, tiếng GẦM của những người đàn ông không còn thuốc trị Tiếng Ồn len lỏi theo sau.
Tôi khẽ nhăn mặt.
“Hãy nhìn đằng kia,” thị trưởng nói.
Đằng sau đội quân, ở trung tâm quảng trường, vài người đàn ông đang dựng một bục gỗ nhỏ, một cây cột cong giương lên phía trên.
“Cái gì vậy?”
“Đó là nơi trung sĩ Hammar sẽ bị treo cổ vào chiều mai vì tội ác khủng khiếp đáng tởm của ông ta.”
Ký ức về Maddy, về cặp mắt vô hồn của cô lại trào lên trong ngực tôi. Tôi phải đặt tay lên miệng để ghìm nó lại.
“Ta đã tha cho thị trưởng cũ của thành phố này,” ông ta nói, “nhưng ta sẽ không tha cho một trong những trung sĩ trung thành lâu năm nhất của mình.” Ông ta nhìn tôi. “Cháu thực sự nghĩ ta sẽ làm những việc quá khích như vậy chỉ để làm vừa lòng một cô bé nắm giữ thông tin mà ta muốn có hay sao? Cháu thực sự nghĩ ta phải gắng sức đến vậy khi ta nắm quyền kiểm soát tuyệt đối như cháu nói hay sao?”
“Vậy tại sao ông phải làm thế?” tôi hỏi.
“Vì ông ta đã phá luật. Vì đây là một thế giới văn minh và những hành động man rợ sẽ không được dung thứ. Vì chiến tranh đã kết thúc .” Ông ta quay sang tôi. “Ta rất muốn cháu thuyết phục bà Coyle như vậy.” Ông ta tiến lại gần hơn. “Cháu sẽ giúp ta chứ? Ít nhất cháu sẽ nói với bà ta những việc ta đang làm để bù đắp cho tình huống đáng buồn này chứ?”
Tôi nhìn xuống chân. Tâm trí tôi quay cuồng như sao băng.
Những điều ông ta nói có thể là sự thật.
Nhưng Maddy đã chết.
Và đó là lỗi của tôi.
Todd vẫn mất dạng.
Tôi phải làm gì?
(tôi phải làm gì?)
“Cháu sẽ giúp ta chứ, Viola?”
Ít nhất thì đây cũng là thông tin để mình báo lại cho bà Coyle, tôi nghĩ.
Tôi nuốt khan. “Tôi sẽ thử?”
Ông ta lại mỉm cười. “Tuyệt lắm.” Ông ta khẽ chạm vào tay tôi. “Giờ cháu chạy về đi. Họ sẽ cần cháu giúp một tay để chuẩn bị cho tang lễ.”
Tôi gật đầu và bước qua bậc thèm, đi xa khỏi ông ta, tiến vào quảng trường, Tiếng GẦM dội vào tôi cũng mạnh như ánh nắng gay gắt. Tôi dừng lại, gắng vớt vát những hơi thở dường như đã bỏ chạy khỏi mình.
“Viola.” Ông ta vẫn nhìn tôi, dõi theo tôi từ bậc thềm ngôi nhà của ông ta, nhà thờ lớn. “Sao ngày mai cháu không đến đây ăn tối với ta nhỉ?”
Ông ta toe toét cười, nhìn thấy nỗ lực che giấu vẻ không muốn đến của tôi.
“Dĩ nhiên Todd cũng sẽ có mặt,” ông ta nói.
Tôi trợn mắt. Một cơn sóng khác trào lên trong lồng ngực, khiến những giọt nước mắt lại tuôn ra và làm tôi bị bất ngờ đến nỗi lên cơn nấc cụt. “Thật sao?”
“Thật,” ông ta nói.
“Ông không lừa tôi chứ?”
“Không,” ông ta đáp.
Rồi ông ta dang tay về phía tôi, đón đợi một cái ôm.