← Quay lại trang sách

Chương 11 Cứu mạng mày nhé

“PHẢI ĐÁNH SỐ CHÚNG,” Davy nói, lôi một chiếc túi vải nặng nề ra khỏi nhà kho của tu viện và thả đánh bịch xuống cỏ. “Đó là công việc mới của chúng ta.”

Giờ là buổi sáng sau hôm thị trưởng chúc mừng ngày sinh nhật muộn của tôi, buổi sáng sau ngày tôi thề phải tìm được cô.

Nhưng chẳng có gì thay đổi.

“Đánh số họ?” tôi hỏi, quay sang các Xú Vật vẫn đang nhìn chúng tôi chằm chằm trong bầu không khí im lặng khó hiểu.

Hẳn đến giờ thuốc phải hết tác dụng rồi mới phải. “Tại sao?”

“Mày không bao giờ nghe lời bố tao nói sao?” Davy đáp, lôi ra một mớ dụng cụ. “Đứa nào cũng phải biết thân biết phận. Chưa kể, chúng ta phải đánh dấu lũ động vật bằng cách nào đó chứ.”

“Họ chẳng phải động vật, Davy,” tôi nói, không quá gay gắt vì chúng tôi đã cãi nhau quá nhiều lần về việc này rồi. “Họ chỉ là người ở hành tinh này thôi.”

“Sao cũng được, Cứt Lợn,” hắn nói và rút ra một cái kìm cắt khóa từ trong túi, đặt nó lên mặt cỏ. Hắn lại thò tay vào túi. “Cầm lấy,” hắn nói, giơ ra một nắm vòng kim loại được xỏ vào một cái vòng to hơn. Tôi nhận lấy nó từ tay hắn.

Rồi nhận ra thứ mà mình đang cầm.

“Đừng có đùa,” tôi nói.

“Có chứ sao không.” Hắn giơ lên một dụng cụ khác mà tôi cũng nhận ra.

Đây là cách chúng tôi đánh dấu cừu ở thị trấn Prentiss. Ta lấy dụng cụ mà Davy đang cầm rồi thòng một cái vòng kim loại quanh chân cừu, dùng dụng cụ đóng hai đầu vòng lại thật chặt, quá chặt, chặt đến mức cứa vào da, chặt đến mức gây nhiễm trùng. Nhưng mặt kim loại có phủ thuốc nên lớp da nhiễm trùng bắt đầu lành lại quanh chiếc vòng, dính vào chiếc vòng, lớp da cũ bị thay thế bằng chiếc vòng kim loại.

Tôi lại quay sang các Xú Vật vẫn đang nhìn chúng tôi.

Vì rắc rối là, vết thương sẽ không bao giờ lành lại nếu ta tháo vòng ra. Làm vậy con cừu sẽ chảy máu tới chết. Đã đeo vòng vào là phải đeo tới chết. Không có đường lùi.

“Thế thì tất cả những gì mày cần làm là coi chúng như cừu,” Davy nói, cầm dụng cụ đứng dậy và quay sang đám Xú Vật. “Xếp hàng!”

“Chúng tao sẽ đánh số từng cánh đồng một,” hắn hét, một tay đang cầm dụng cụ chỉ vào đám Xú Vật, tay còn lại cầm súng lục. Binh lính trên tường vẫn đang chĩa súng trường vào họ. “Sau khi được đánh số, chúng mày phải đứng yên đấy, không được di chuyển sang cánh đồng khác, hiểu chứ?”

Có vẻ họ hiểu.

Vấn đề nằm ở đó.

Họ hiểu được nhiều hơn cừu.

Tôi nhìn những chiếc vòng kim loại đang cầm trên tay.

“Davy, chuyện này...”

“Bắt tay vào làm đi, Cứt Lọn,” hắn sốt ruột nói. “Hôm nay chúng ta phải đánh số hai trăm tên cơ đấy.”

Tôi nuốt khan. Xú Vật đứng đầu hàng cũng đang nhìn những chiếc vòng kim loại. Tôi nghĩ đó là một phụ nữ vì đôi khi ta có thể nhận ra giới tính bằng màu địa y mọc trên người họ như quần áo. Cô ta cũng lùn hơn so với một Xú Vật thông thường. Cao bằng tôi hoặc thấp hơn một chút.

Và tôi nghĩ, nếu tôi không làm, nếu tôi không phải là người đánh số Xú Vật, họ chỉ cần tìm một người không thèm bận tâm đến việc các Xú Vật có bị đau hay không. Thà để tôi làm, tôi sẽ nhẹ tay với họ. Còn hơn là để Davy đánh số một mình.

Phải không?

(phải không?)

“Buộc cái vòng chết tiệt lên tay nó đi, bằng không chúng ta sẽ phải ở đây cả buổi sáng con mịa nó đấy,” Davy nói.

Tôi ra hiệu cho cô ta giơ tay ra. Cô ta làm theo, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, không chớp. Tôi lại nuốt khan. Tôi tháo các vòng kim loại ra, gỡ chiếc vòng gắn số 0001. Cô ta vẫn nhìn tôi chằm chằm, vẫn không chớp mắt.

Tôi cầm bàn tay đang giơ ra ấy.

Da thịt ấm, ấm hơn so với những gì tôi tưởng tượng, trông thật trắng và lạnh.

Tôi quấn chiếc vòng quanh cổ tay cô ta.

Tôi có thế cảm thấy mạch máu của cô ta đập dưới các đầu ngón tay.

Cô ta vẫn nhìn vào mắt tôi.

“Tôi xin lỗi,” tôi thì thầm.

Davy lại gần, đặt hai đầu để hở của cái vòng vào dụng cụ, xoay thật mạnh và thật gọn khiến cô Xú Vật rít lên một tiếng đau đớn, rồi hắn dập dụng cụ, khóa dải kim loại vào cổ tay cô ta, biến cô ta thành 0001 vĩnh viễn.

Cô ta chảy máu dưới cái vòng. 0001 chảy máu đỏ.

(một việc mà tôi đã biết trước)

Dùng tay còn lại ôm cổ tay đang chảy máu, cô ta lùi khỏi chúng tôi, vẫn nhìn chằm chằm, vẫn không chớp mắt, vẫn im lặng như một lời nguyền.

Không ai trong số họ kháng cự. Họ chỉ xếp hàng và nhìn chằm chằm. Thỉnh thoảng họ tặc lưỡi lách cách với nhau nhưng không có Tiếng Ồn, không hề kháng cự, không hề phản kháng.

Điều đó chỉ càng khiến Davy tức giận hơn.

“Lũ khốn kiếp,” hắn nói, ghì chặt cái vòng thêm một giây trước khi dập lại, chỉ để xem có thể khiến Xú Vật rít lên trong bao lâu. Rồi lại kẹp lâu hơn một hai giây nữa.

“Thích thế chứ hả?” hắn hét lên với một Xú Vật trong lúc nó bỏ đi, ôm cổ tay, ngoái lại nhìn chúng tôi chằm chằm.

Tiếp theo là số 0038. Đó là một Xú Vật cao ráo, có lẽ là đân ông, gầy đét và đang ngày càng gầy hơn vì đến cả một thẳng ngốc cũng thấy được số thức ăn mà chúng tôi cấp cho họ mỗi sáng là không đủ cho một nghìn năm trăm Xú Vật.

“Quấn cái vòng vô cổ nó,” Davy nói.

“Cái gì?” tôi hỏi, mắt mở lớn. “Không!”

“Quấn cái vòng chết tiệt lên cổ nó!”

“Tao không...”

Bỗng nhiên hắn lao tới, dùng dụng cụ đập vào đầu tôi rồi giật chuỗi vòng kim loại ra khỏi tay tôi. Tôi khuỵu gối, ôm đầu và cơn đau khiến tôi không thể ngẩng mặt lên mất mấy giây.

Và khi tôi ngẩng lên thì đã quá muộn.

Davy ép tay Xú Vật phải quỳ trước mặt hắn, chiếc vòng 0038 quấn chặt quanh cổ, và hắn đang dùng kìm vặn vòng chặt hơn nữa. Những tên lính đứng trên bờ tường đang cười ha hả và tay Xú Vật khó nhọc thở, cào cấu chiếc vòng, máu chảy ra quanh cổ.

“Dừng lại đi!” tôi hét lên, loạng choạng đứng dậy.

Nhưng Davy đã dập cái kìm lại và tay Xú Vật ngã phịch xuống cỏ, thốt ra những tiếng khò khè ầm ĩ, đầu gã bắt đầu chuyển sang màu hồng độc địa. Davy đứng trước gã, không buồn động đậy, chỉ nhìn gã ngạt thở đến chết.

Nhìn thấy cái kìm cắt khóa mà Davy đặt trên cỏ, tôi loạng choạng chạy lại, chộp lấy nó và vội vàng đi ra chỗ gã 0038. Davy định ngăn tôi nhưng tôi vung cái kìm về phía hắn để buộc hắn phải lùi lại rồi quỳ xuống bên cạnh 0038 và tìm cách cắt vòng kim loại, nhưng Davy đã vặn nó quá chặt và tay Xú Vật đang vùng vẫy dữ dội vì nghẹt thở nên cuối cùng tôi phải lấy một nắm tay ghì gã xuống.

Tôi cắt vòng. Nó rụng xuống cùng một mớ máu và da. Tay Xú Vật hít căng tràn phổi một cách ồn ào đến độ khiến ta phải ù tai và tôi lùi lại, kìm cắt khóa vẫn cầm trên tay.

Trong lúc tôi đang nhìn tay Xú Vật vất vả hít thở mà có lẽ không thành và trong lúc Davy đang lượn lờ sau lưng tôi, kìm dập vẫn ở trên tay, thì tôi nhận ra những tiếng lách cách đang rộ lên trong đám Xú Vật, và đó là lúc, sau bao nhiêu thời điểm, sau bao nhiêu chuyện, sau bao nhiêu lý do...

Đó là lúc họ quyết định tấn công.

Cú đấm đầu tiên sượt qua đầu tôi. Họ gầy và nhẹ nên chẳng thể đấm mạnh.

Nhưng họ có một ngàn năm trăm người.

Và họ tràn đến như con sóng, dày đặc như thể ta đang bị dìm xuống nước...

Nhiều nắm tay, nhiều cú đấm khác ập đến, những vết xước xuất hiện khắp mặt và sau cổ, tôi bị đánh gục xuống đất và sức nặng của họ đè lên tôi, chộp lấy tay chân, túm quần áo và tóc tôi, tôi hét lên và một trong số họ giật lấy cái kìm cắt khóa và đập mạnh nó vào khuỷu tay tôi, cơn đau thấu xương khiến tôi không thể chịu nổi...

Và ý nghĩ duy nhất của tôi, ý nghĩ ngu ngốc duy nhất của tôi là...

Tại sao họ lại tấn công tôi ? Tôi đã tìm cách cứu 0038 cơ mà.

(nhưng họ biết, họ biết...)

(họ biết tôi đã từng giết...)

Davy hét lên và tôi nghe thấy những tràng súng đầu tiên nổ ra từ bờ tường đá. Nhiều cú đấm và nhiều vết cào nhưng cũng có nhiều phát súng khác nữa, và Xú Vật bắt đầu tản ra, tôi nghe họ làm vậy rõ hơn là nhìn, vì cơn đau đang lan ra từ khuỷu tay.

Vẫn còn một Xú Vật đang đè lên người tôi, cào tôi từ phía sau trong lúc tôi nằm úp mặt xuống cỏ rồi tìm cách xoay được người lại dù đạn vẫn bắn ra và mùi thuốc súng vẫn đang tràn ngập trong không khí và các Xú Vật khác đang bỏ chạy, Xú Vật đó vẫn đè lên tôi, vẫn cào và vẫn tát.

Đúng lúc tôi nhận ra đó là 0001, Xú Vật đầu tiên bị tôi đánh số, Xú Vật đầu tiên mà tôi đụng vào, thì một tiếng nổ lớn vang lên và 0001 ngã vật xuống cỏ bên cạnh tôi. Chết ngắc.

Davy đứng trên đầu tôi, tay cầm súng lục, khói vẫn phả ra từ nòng. Mũi và môi hắn đang chảy máu, hắn cũng bị cào chẳng kém gì tôi, và hắn đang cà nhắc.

Nhưng hắn mỉm cười.

“Cứu mạng mày nhé.”

Súng vẫn không ngừng nổ. Đám Xú Vật vẫn đang bỏ chạy nhưng làm gì có chỗ nào để trốn. Họ ngã xuống lũ lượt.

Tôi nhìn xuống khuỷu tay. “Tao nghĩ tao bị gãy tay rồi.”

“Còn tao bị gãy chân,” Davy nói, “nhưng mày về gặp bố tao ngay. Kể cho ông ấy nghe chuyện gì đã xảy ra. Bảo với ông ấy rằng tao đã cứu mạng mày.”

Davy không nhìn tôi, hắn vẫn đang giương súng lục, nã đạn, dáng đứng cà nhắc kỳ cục.

“Davy...”

“Đi đi!” hắn nói và ở hắn toát lên vẻ phấn khởi dữ tợn. “Tao có việc phải làm cho xong.” Hắn lại nã súng. Một Xú Vật khác ngã xuống. Họ ngã xuống khắp nơi.

Tôi tiến một bước ra cổng chính. Một bước nữa.

Rồi tôi bắt đầu chạy.

Tay tôi run rẩy sau mỗi bước chân, nhưng Angharrad nói nhóc trai ngay khi tôi lại gần nó và ngửi mặt tôi bằng cái mũi ướt át. Nó khuỵu xuống để tôi có thể ném mình lên yên. Khi bắt đầu chạy, nó đợi tôi ngồi thẳng dậy rồi mới phi hết tốc lực, nhanh nhất kể từ khi tôi gặp nó. Tôi bám vào bờm nó bằng một tay, tay bị thương co quắp dưới người, và gắng hết sức để không nôn mửa vì cơn đau.

Tôi ngước lên và thấy những người phụ nữ đang nhìn tôi từ cửa sổ của họ, im lặng và xa xăm. Tôi nhìn những người đàn ông tang ngắm tôi cưỡi ngựa chạy qua, họ nhìn vào khuôn mặt đầy máu và đầy vết thương của tôi.

Tôi tự hỏi họ nghĩ mình đang nhìn thấy ai.

Họ thấy một người trong số họ?

Hay kẻ thù của họ?

Họ nghĩ tôi là ai?

Tôi nhắm mắt lại nhưng suýt mất thăng bằng nên lại mở mắt ra.

Angharrad đưa tôi qua con đường bên cạnh nhà thờ lớn, móng của nó tóe lửa trên nền đá cuội trong lúc vòng qua góc đường để rẽ đến cửa chính. Quân đội đang tập diễu binh ở quảng trường. Hầu hết bọn họ vẫn không có Tiếng Ồn nhưng tiếng giậm chân của họ đủ lớn để bẻ cong không khí.

Tôi nhăn mặt trước tất cả những chuyện ấy rồi ngẩng lên nhìn nơi chúng tôi đang hướng đến, tới cửa trước của nhà thờ lớn...

Và Tiếng Ồn của tôi bàng hoàng đến mức khiến Angharrad dừng lại đột ngột, quờ quạng trên mặt đá cuội, mép sủi bọt vì đã đưa tôi đến đây nhanh như gió.

Suýt nữa tôi đã không để ý...

Tim tôi ngừng đập...

Tôi đã ngừng thở...

Vì cô đang ở đó.

Ngay trước mắt tôi, đang bước lên bậc thềm của nhà thờ lớn...

Cô đang ở đó.

Rồi tim tôi lại đập thình thịch, Tiếng Ồn của tôi đã sẵn sàng để gào tên cô và cơn đau đang biến mất...

Vì cô còn sống...

Cô còn sống...

Nhưng rồi tôi nhìn thấy nhiều hơn...

Tôi nhìn thấy cô đang bước lên bậc thêm...

Về phía thị trưởng Prentiss...

Vào vòng tay rộng mở của ông ta...

Và ông ta đang ôm cô...

Còn cô ôm ông ta.

Và tất cả những gì tôi có thể nghĩ...

Tất cả những gì tôi có thể nói...

Là...

“Viola?”