← Quay lại trang sách

Phần III Chiến Tranh Kết Thúc Chương 12 Sự phản bội

THỊ TRƯỞNG PRENTISS ĐANG ĐỨNG ĐÓ.

Thủ lĩnh của thị trấn này, của thế giới này.

Tay rộng mở.

Như thể đây là cái giá.

Tôi có nên trả nó?

Chỉ là một cái ôm, tôi nghĩ.

(phải không?)

Một cái ôm để được gặp Todd.

Tôi bước lại gần...

(chỉ là một cái ôm)

... và ông ta quàng tay quanh người tôi.

Tôi gắng không đờ người ra khi bị ông ta chạm vào.

“Ta chưa nói với cháu,” ông ta nói vào tai tôi. “Chúng ta đã tìm thấy tàu của cháu ở đầm lầy trên đường diễu binh đến đây. Chúng ta đã tìm thấy bố mẹ cháu.”

Tôi thốt ra một tiếng thở gấp đầy nước mắt rồi gượng mình nuốt nó vào trong.

“Chúng ta đã tiến hành chôn cất họ tử tế. Ta rất lấy làm tiếc, Viola. Ta biết cháu đã cảm thấy rất đơn độc, và chẳng có gì khiến ta vui lòng hơn là, nếu một ngày nào đó, cháu có thể coi ta như...”

Một tiếng động bất chợt át đi tiếng GẦM...

Một mẩu Tiếng Ồn đang bay cao hơn những Tiếng Ồn còn lại, rõ như một mũi tên...

Một mũi tên bay thẳng vào tôi...

Viola! nó gầm lên, đánh bật những lời đang thốt ra từ miệng thị trưởng...

Tôi tách ra khỏi cái ôm của ông ta, tay ông ta buông xuống...

Tôi quay người lại...

Và ở đó, trong nắng chiều, giữa quảng trường, trên lưng ngựa ở khoảng cách chưa đến mười mét...

Cậu đang ở đó.

Là cậu.

Là cậu.

“TODD!” tôi hét lên mà không nhận ra mình đang chạy.

Cậu đang đứng ở nơi vừa trượt xuống từ lưng ngựa, tay này đỡ lấy tay kia một cách kỳ cục, và tôi nghe thấy Viola! gầm lên trong Tiếng Ồn của cậu nhưng tôi cũng có thể nghe ra cơn đau ở cánh tay cậu và sự bối rối đang chạy quanh mọi ngõ ngách, có điều tâm trí tôi đang quá rối loạn và tim tôi đang đập quá nhanh để có thể nghe rõ bất kỳ điều gì trong số đó.

“TODD!” tôi lại hét lên và đến được với cậu, Tiếng Ồn của cậu mở rộng để bao bọc lấy tôi như một tấm chăn, tôi kéo cậu vào lòng, kéo cậu như thể tôi sẽ không bao giờ buông cậu ra nữa, cậu kêu lên vì đau nhưng cánh tay còn lại cũng kéo tôi vào lòng, nó đang kéo tôi, đang kéo tôi vào lòng...

“Tớ tưởng cậu đã chết,” cậu nói, hơi thở phả lên cổ tôi. “Tớ tưởng cậu đã chết.”

“Todd,” tôi nói và bật khóc, và điều duy nhất tôi có thể thốt lên là tên của cậu. “Todd.”

Cậu lại thở hắt đầy khó nhọc và cơn đau bùng lên âm ĩ trong Tiếng Ồn của cậu khiến tôi như muốn đui mù. “Tay cậu,” tôi nói rồi buông cậu ra.

“Bị gãy,” cậu thở hồn hển, “bị gãy vì...”

“Todd?” thị trưởng lên tiếng, ngay sau lưng chúng tôi, nhìn chăm chú vào bên trong cậu. “Cháu về sớm vậy?”

“Tay tôi,” Todd nói. “Xú Vật...”

“Xú Vật?” tôi hỏi.

“Trông tệ quá, Todd,” thị trưởng nói, cái bóng của ông ta trùm lên đầu chúng tôi. “Cháu phải được chữa trị gấp.”

“Cậu ấy có thể đến gặp bà Coyle!”

“Viola,” thị trưởng nói và tôi nghe thấy Todd đang nghĩ “Viola?”, tự hỏi tại sao thị trưởng lại nói chuyện với tôi theo cách này. “Khu chữa trị của cháu ở quá xa, Todd không thể đi đến đó trong tình trạng này.”

“Tớ sẽ đi với cậu!” tôi nói. “Tớ đang học để trở thành thầy thuốc!”

“Gì cơ?” Todd hỏi. Cơn đau của cậu rền rĩ như còi báo động nhưng cậu vẫn nhìn tôi rồi lại nhìn thị trưởng. “Chuyện gì đang diễn ra vậy? Tại sao cậu lại biết...”

“Ta sẽ giải thích mọi chuyện,” thị trưởng nói, cầm cánh tay lành lặn của Todd, “sau khi cháu đã được chữa trị.” Ông ta quay sang tôi. “Lời mời cho ngày mai vẫn còn hiệu lực. Giờ thì cháu có một đám tang để chuẩn bị.”

“Đám tang?” Todd hỏi. “Đám tang gì?”

“Ngày mai,” thị trưởng nghiêm nghị nhắc lại rồi kéo Todd đi.

“Đợi đã...” tôi nói.

“Viola!” Todd hét lên, giằng khỏi tay thị trưởng nhưng chuyển động khiến cánh tay bị gãy của cậu rúng động và cậu khuỵu xuống vì đau. Cơn đau thấu xương, ầm ĩ và rõ ràng trong Tiếng Ồn của cậu khiến đám lính phải dừng lại để nghe. Tôi chạy lại giúp nhưng thị trưởng đã giơ tay ra ngăn tôi lại.

“Đi đi,” ông ta nói, và đó không phải là kiểu giọng muốn tranh cãi. “Ta sẽ giúp Todd. Cháu về chuẩn bị cho tang lễ và tưởng niệm bạn của cháu đi. Tối mai cháu sẽ được gặp Todd, nguyên vẹn như mới.”

Viola? Tiếng Ồn của Todd lại nói, nuốt một tiếng rên rỉ vì cơn đau khủng khiếp, khủng khiếp đến nỗi tôi nghĩ cậu không còn khả năng lên tiếng.

“Tối mai, Todd,” tôi nói lớn, gắng át đi Tiếng Ồn của cậu. “Tối mai tớ sẽ gặp lại cậu.”

Viola! cậu lại hét lên nhưng thị trưởng đã đưa cậu đi khỏi.

“Ông đã hứa!” tôi nói vọng theo họ. “Hãy nhớ rằng ông đã hứa!”

Thị trường ném cho tôi một nụ cười. “Hãy nhớ cháu cũng đã hứa.”

Thật sao? tôi nghĩ.

Rồi tôi nhìn họ bỏ đi, nhanh như thể chuyện này chưa từng xảy ra.

Nhưng Todd...

Todd vẫn còn sống.

Tôi phải gập người xuống sát mặt đất suốt một phút để đón nhận sự thật.

“Và với những tấm lòng nặng trĩu, chúng ta tiễn con về với đất.”

“Đây.” Bà Coyle cầm tay tôi sau khi nữ tu vừa dứt lời và đặt nắm đất mềm vào đó. “Chúng ta rải nó lên quan tài.”

Tôi nhìn đăm đăm vào nắm đất trong tay. “Tại sao?”

“Để quan tài được chôn bằng nỗ lực của tất cả mọi người.”

Bà ấy dẫn tôi lại một hàng các thầy thuốc đang tụ tập xung quanh huyệt mộ. Từng người một đi qua lỗ huyệt, ném nắm đất đầy lên hộp gỗ nơi Maddy đang nằm yên nghỉ. Mọi người đứng xa tôi hết mức có thể.

Không ai ngoài bà Coyle nói chuyện với tôi.

Họ trách tôi.

Tôi cũng trách tôi.

Có hơn năm mươi người phụ nữ ở đây, các thầy thuốc, những người học việc và các bệnh nhân. Binh lính đứng rải rác thành một vòng tròn xung quanh, nhiều hơn số cần thiết cho mộc đám tang: Đàn ông, gồm bố Maddy, bị ngăn cách ở phía bên kia huyệt mộ. Tôi nghĩ Tiếng Ồn thống thiết của bố Maddy là thứ tang thương nhất tôi từng nghe.

Và ở giữa tất cả những chuyện đó, tôi còn cảm thấy có lỗi hơn nữa vì hầu như tôi chỉ nghĩ đến Todd.

Giờ đây khi ở xa nhau, tôi có thể thấy sự bối rối trong Tiếng Ồn của cậu một cách rõ ràng hơn, cảm giác của cậu khi thấy tôi đang ở trong vòng tay của thị trưởng, khi thấy vẻ thân thiện giữa chúng tôi.

Dù có thể giải thích mọi chuyện, tôi vẫn cảm thấy hổ thẹn.

Rồi cậu biến mất.

Tôi ném nắm đất lên quan tài của Maddy, rồi bà Coyle cầm tay tôi. “Chúng ta cần phải nói chuyện.”

“Hắn muốn bắt tay với ta?” bà Coyle nói, trong lúc chúng tôi đang uống trà ở căn phòng nhỏ của tôi.

“Ông ta nói ông ta ngưỡng mộ bà.”

Bà nhướn mày. “Thật vậy sao?”

“Cháu biết,” tôi nói. “Cháu biết chuyện đó nghe có vẻ thế nào, nhưng nếu bà nghe ông ta nói...”

“Ồ, ta nghĩ mình đã nghe đủ nhiều từ tổng thống của chúng ta rồi.”

Tôi ngả người xuống giường. “Cháu không biết, nhưng ông ta có thể buộc cháu phải nói với ông ta về phi hành đoàn. Nhưng ông ta lại không buộc cháu làm gì cả.” Tôi nhìn đi chỗ khác. “Thậm chí ông ta còn cho cháu gặp bạn vào ngày mai.”

“Cậu bạn Todd của cháu?”

Tôi gật đầu. Biểu cảm trên mặt bà cứng như đá.

“Và ta đoán cháu đã thấy cảm kích vì điều đó, phải không?”

“Không,” tôi nói, đưa tay xoa mặt. “Cháu đã thấy những gì đội quân của ông ta làm trên đường đến đây. Cháu đã tận mắt chứng kiến.”

Sự im lặng kéo dài.

“Nhưng?” cuối cùng bà Coyle nói.

Tôi không nhìn bà. “Nhưng ông ta đã ra lệnh tử hình kẻ bắn Maddy. Ngày mai ông ta sẽ cho hành hình.”

Bà thốt lên một tiếng bác bỏ, “Giết thêm một người thì có đáng gì so với kẻ như hắn? Thêm một mạng thì đã sao? Cũng chẳng có gì là lạ khi hắn nghĩ làm vậy sẽ giải quyết được vấn đề?

“Ông ta có vẻ thực sự hối tiếc.”

Bà nhìn đi chỗ khác. “Ta cược là vậy. Ta cược rằng đó chính xác là những gì ông ta ra vẻ .” Bà hạ giọng. “Ông ta là tổng thống của những lời dối trá, cô gái của ta ạ. Ông ta sẽ nói dối tài tình đến nỗi khiến cháu tin rằng đó là sự thật. Ác quỷ kể những câu chuyện hay ho nhất. Mẹ cháu không dạy cháu điều đó sao?”

“Ông ta không nghĩ mình là ác quỷ,” tôi nói. “Ông ta chỉ coi mình là một người lính đã chiến thắng cuộc chiến.”

Bà cẩn trọng nhìn tôi. “Sự thỏa hiệp,” bà nói. “Bản chất là vậy. Sự thỏa hiệp. Đó là một con dao hai lưỡi.”

“Ý bà là gì?”

“Ý ta là cháu muốn bắt tay với kẻ thù. Ý ta là cháu muốn gia nhập cùng hắn thay vì đánh bại hắn, đó là cách dễ nhất để bị đánh gục.”

“Cháu không muốn như vậy !” tôi hét lên. “Cháu chỉ muốn tất cả những chuyện này dừng lại ! Cháu chỉ muốn nơi này trở thành nhà của tất cả những người đang trên đường đến, căn nhà mà bọn cháu đã trông đợi được đặt chân tới. Cháu muốn có hòa bình và hạnh phúc.” Giọng tôi gằn lại. “Cháu không muốn ai phải chết nữa.”

Bà hạ cốc trà xuống, đặt tay lên đầu gối và nhìn tôi đăm đăm. “Cháu chắc rằng đó là những gì cháu muốn chứ?” bà nói. “Hay cháu sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết vì cậu nhóc đó?”

Và trong khoảnh khắc, tôi tự hỏi bà có đọc được tâm trí của tôi không.

(vì, phải, tôi muốn gặp lại Todd...)

(tôi muốn giải thích với cậu...)

“Rõ ràng lòng trung thành của cháu không dành cho chúng ta ,” bà Coyle nói. “Sau màn trình diễn của cháu với Maday, vài người trong số chúng ta tự hỏi cháu sẽ còn mang lại nguy hiếm gì nữa, thay vì là một tài sản như chúng ta những tưởng.”

Một tài sản, tôi nghĩ.

Bà thở dài và sâu. “Nhân tiện, ta không trách cháu về cái chết của Maddy,” bà nói. “Nó đã đủ lớn để tự đưa ra quyết định cho mình, và nếu nó quyết định giúp đỡ cháu thì ta đành chấp nhận.” Bà miết ngón tay lên trán. “Ta thấy mình ở cháu, Viola. Ngay cả khi ta không muốn.” Bà đứng dậy để ra về. “Vậy nên làm ơn hãy nhớ, ta không trách cháu. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa.”

“Ý của bà là gì khi nói dù chuyện gì xảy ra đi nữa ?”

Nhưng bà ấy không nói thêm một lời.

Tối hôm đó, họ tổ chức một buổi lễ gọi là canh thức. Mọi người trong khu điều trị uống thật nhiều bia nhẹ và hát những bài ca mà Maddy từng yêu thích, thay nhau kể những câu chuyện về cô. Có những giọt nước mắt tuôn rơi, cả của tôi. Chúng không phải là những giọt nước mắt hạnh phúc, nhưng cũng không quá đau buồn như đáng lẽ phải vậy.

Và ngày mai tôi sẽ được gặp lại Todd.

Đó là cảm giác bình thường nhất mà tôi có thể có vào lúc này.

Tôi lang thang khắp khu điều trị, quanh những thầy thuốc, các học viên và những bệnh nhân đang nói chuyện với nhau. Không ai trong số họ nói chuyện với tôi. Tôi thấy Corinne đang ngồi một mình trên chiếc ghế gần cửa sổ, có vẻ bực bội bất thường. Cô không chịu nói chuyện với ai kể từ sau cái chết của Maddy, thậm chí còn từ chối phát biểu ở tang lễ. Phải ngồi sát cô thì mới thấy những vệt nước mắt trên má.

Hẳn vì có bia trong người, nhưng trông cô thật buồn nên tôi lại gần và ngồi xuống bên cạnh.

“Tôi xin lỗi...” tôi chực nói nhưng cô đã đứng đậy trước khi tôi kịp dứt lời rồi bỏ đi, bỏ tôi lại đó.

Bà Coyle đến gần, cầm hai cốc bia trên tay. Bà đưa một cốc cho tôi. Cả hai chúng tôi nhìn Corinne rời phòng. “Đừng để ý đên nó,” bà Coyle nói rồi ngồi xuống.

“Cô ấy luôn ghét cháu.”

“Nó không ghét cháu. Nó chỉ đang trải qua một thời gian khó khăn, vậy thôi.”

“Khó khăn đến mức nào?”

“Chỉ nó mới có quyền kể cho cháu biết, ta không thể. Uống đi.”

Tôi uống. Bia ngọt và có vị lúa mì, bọt nồng lên ở cuống họng nhưng không tệ. Chúng tôi ngồi và uống trong vài phút.

“Cháu từng nhìn thấy đại dương chưa, Viola?” bà Coyle hỏi.

Tôi ho ra một chút bia. “Đại dương?”

“Ở Tân Thế Giới có các đại dương,” bà ấy nói, “to đến không tưởng.”

“Cháu sinh ra trên tàu,” tôi nói, “nhưng cháu đã nhìn thấy chúng từ quỹ đạo trong lúc bay đến đây bằng tàu do thám.”

“À, vậy thì cháu chưa từng đứng trên bãi biển khi những con sóng tràn vào, nước trải dài trước mặt cho đến khi khuất khỏi tầm mắt, dập dềnh và xanh biếc, sống động và lớn hơn cả vũ trụ đen thẳm, vì đại dương ẩn giấu những gì nó chứa đựng.” Bà lắc đầu vẻ hạnh phúc. “Nếu cháu muốn biết mình nhỏ bé như thế nào trong mắt Chúa, chỉ cần đứng ở rìa một đại dương.”

“Cháu chỉ mới thấy một dòng sông.”

Bà ấy bĩu môi với tôi. “Sông này dẫn ra biển, cháu biết không? Không xa lắm. Chỉ hai ngày cưỡi ngựa. Một buổi sáng nếu đi ô tô nhiệt hạch, dù đường đi không đẹp lắm.”

“Có đường sao?”

“Không còn lại nhiều.”

“Ở đó có gì?”

“Từng có nhà của ta,” bà nói, cựa người trên ghế. “Khi chúng ta mới đến hành tinh này, khoảng hai mươi ba năm trước. Định làm khu đánh bắt, có tàu và đủ thứ. Trong vòng một trăm năm, nó có thể trở thành một bến cảng.”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Cùng một chuyện đã xảy ra với những nơi khác trên hành tinh này, tất cả những kế hoạch lớn của chúng ta đổ vỡ chỉ sau vài năm đầu vì gặp phải khó khăn. Khó mà xây dựng một xã hội mới, khó hơn so với những gì chúng ta tưởng. Cháu phải bò trước khi có thể đi.” Bà nhấp một ngụm bia. “Đôi khi đang đi cháu phải quay lại bò.” Bà mỉm cười với chính mình. “Dù sao như vậy cũng tốt hơn. Hóa ra các đại dương của Tân Thế Giới không dành cho việc đánh bắt.”

“Tại sao không?”

“Ồ, cá ở đây to bằng cả một con tàu. Chúng bơi cạnh cháu, nhìn thẳng vào mắt cháu, và nói với cháu cách chúng định ăn thịt cháu.” Bà khẽ cười. “Rồi chúng ăn thịt cháu.”

Tôi cũng khẽ cười. Rồi tôi nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra.

Bà lại nhìn tôi, bắt gặp ánh mắt của tôi. “Nhưng nó rất đẹp, đại dương ấy. Không giống như bất kỳ thứ gì cháu từng thấy.”

“Bà nhớ nó.” Tôi uống cạn cốc bia.

“Được nhìn thấy đại dương là được học cách nhớ đại dương,” bà nói, cầm chiếc cốc rỗng từ tay tôi. “Để ta lấy cho cháu một cốc khác.”

Đêm đó, tôi mơ.

Tôi mơ về đại dương và những con cá sẽ ăn thịt tôi. Tôi mơ về đội quân bơi qua với bà Coyle dẫn đầu. Tôi mơ về Maddy đang cầm tay tôi, kéo tôi ra khỏi làn nước.

Tôi mơ về sấm đang gầm lên một tiếng BÙM! độc nhất, chẻ đôi bầu trời.

Maddy mỉm cười khi tôi nhảy dựng dậy trước tiếng động đó. “Tớ sẽ đi gặp cậu ấy,” tôi nói với cô.

Cô nhìn qua vai tôi và nói, “Cậu ấy kia kìa.”

Tôi quay lại nhìn.

Tôi thức giấc nhưng mặt trời có vẻ khác lạ. Tôi ngồi dậy, đầu nặng như đá, và tôi phải nhắm mắt lại để ngăn mọi thứ khỏi quay mòng mòng.

“Cảm giác sau cơn say là thế này sao?” tôi nói thành lời.

“Bia ấy không có cồn,” Corinne đáp.

Tôi mở choàng mắt. Đó là một sai lầm vì những đốm đen hiện lên khắp nơi trong tầm nhìn của tôi. “Cô đang làm gì ở đây vậy?”

“Đợi cô tỉnh dậy để người của tổng thống có thể dẫn cô đi.”

“Gì cơ?” tôi nói trong lúc cô đứng dậy. “Chuyện gì đang diễn ra?”

“Bà ấy đã đánh thuốc mê cô. Bỏ rễ cây đen vào bia, và rễ cây cong để giấu mùi. Bà đã để lại cho cô thứ này.” Cô xòe ra một mẩu giấy nhỏ. “Cô phải hủy nó sau khi đọc.”

Tôi cầm mẩu giấy. Đó là lời nhắn của bà Coyle.

Tha lỗi cho ta, cô gái của ta, nó viết, nhưng tổng thống đã sai rồi. Cuộc chiến chưa kết thúc. Hãy tiếp tục ở phe chính nghĩa, tiếp tục thu thập thông tin, tiếp tục đánh lạc hướng ông ta. Rồi chúng ta sẽ liên lạc với cháu.

“Họ đã cho nổ một cửa hàng và bỏ đi giữa cơn hỗn loạn,” Corinne nói.

“Họ đã làm gì cơ?” tôi xẵng giọng. “Corinne, chuyện gì đang diễn ra vậy ?”

Nhưng cô thậm chí không thèm nhìn tôi. “Tôi đã bảo với họ rằng họ đang bỏ rơi niềm tin thiêng liêng của mình, rằng không có gì quan trọng hơn việc cứu mạng người.”

“Còn ai ở đây nữa?”

“Chỉ có cô và tôi,” cô nói. “Và binh lính đang đợi bên ngoài để đưa cô đến gặp tổng thống.” Cô nhìn xuống giày, và lần đầu tiên tôi nhận thấy sự giận dữ, cơn thịnh nộ đang bùng lên từ cô. “Tôi nghĩ tôi sẽ bị một người không được tử tế đến vậy thẩm vấn.”

“Corinne...”

“Từ giờ cô sẽ phải gọi tôi là bà Wyatt,” cô nói, quay người bước ra cửa. “Đó là trong trường hợp hy hữu cả hai chúng ta còn sống mà trở lại đây.”

“Họ đã bỏ đi ư?” tôi nói, vẫn không thể tin điều đó.

Corinne chỉ liếc nhìn tôi, đợi cho tôi đứng dậy.

Họ đã bỏ đi.

Bà ấy đã bỏ tôi lại một mình với Corinne.

Bà ấy đã bỏ tôi lại đây.

Để đi khơi mào một cuộc chiến mới.