← Quay lại trang sách

Chương 14 Quả bom thứ hai

BINH LÍNH ĐỢI đến giữa ngày rồi mới đưa tôi và Corinne đi. Họ phải kéo cô ra khỏi việc trị liệu cho những bệnh nhân bị bỏ lại và áp giải chúng tôi trên đường, tám tên lính hộ tống hai cô gái nhỏ. Họ thậm chí còn không thèm nhìn chúng tôi. Người đi cạnh tôi còn rất trẻ, anh ta chẳng lớn hơn Todd là bao, trẻ đến nỗi anh ta có một cái mụn to tướng ở cổ mà vì một lý do ngu ngốc nào đó tôi không thể rời mắt khỏi.

Rồi tôi nghe tiếng Corinne thở gấp. Họ đang áp giải chúng tôi qua cửa hiệu nơi quả bom phát nổ, mặt tiền tòa nhà đã sụp đổ, binh lính canh gác những gì còn sót lại. Đoàn áp giải chúng tôi đi chậm lại để nhìn.

Đó là lúc nó diễn ra.

BÙM!

Âm thanh lớn đến nỗi khiến không khí đặc quánh lại như một nắm đấm, như con sóng hợp thành từ những viên gạch, như thể cả thế giới đang sụp đổ dưới chân ta và ta rơi thỏm, nghiêng ngả, lên xuống cùng lúc, như môi trường không trọng lực của vũ trụ tối tăm.

Có một khoảng trống trơn mà tôi không thể nhớ được gì, rồi tôi mở mắt và thấy mình đang nằm trên mặt đất còn khói cuộn xung quanh thành những dải ruy băng quay tròn bồng bềnh, nhiều đốm lửa rải rác rơi xuống từ trời cao và suốt một phút mọi thứ trông gần như yên bình, gần như tuyệt đẹp, rồi tôi nhận ra mình chẳng thể nghe thấy gì ngoài một âm thanh rền rĩ chói tai át đi mọi tiếng la hét câm lặng mà những người xung quanh đang phát ra trong lúc loạng choạng đứng lên và tôi từ từ ngồi dậy, thế giới vẫn chìm trong sự rền rĩ lặng thinh và anh lính với cái mụn ở cổ nằm trên mặt đất cạnh tôi, người phủ đầy những mảnh vỡ, chắc hẳn anh ta đã che chắn cho tôi khỏi vụ nổ vì tôi vẫn ổn còn anh ta thì bất động.

Anh ta bất động.

Âm thanh bắt đầu quay lại, và giờ tôi mới nghe thấy những tiếng gào thét.

“Đây chính là lịch sử mà ta không muốn lặp lại,” thị trưởng nói, nhìn chằm chằm đầy tư lự vào luồng sáng đang rọi qua ô cửa kính màu.

“Tôi không biết gì về quả bom nào hết,” tôi nhắc lại, hai tay vẫn run rẩy và hai tai vẫn ù ù thật lớn, khiến tôi khó mà nghe được những gì ông ta nói. “Cả hai quả.”

“Ta tin cháu,” ông ta đáp. “Bản thân cháu cũng đã suýt phải bỏ mạng.”

“Một anh lính đã che chắn cho tôi,” tôi lắp bắp, nhớ lại thi thể của anh ta, nhớ lại vũng máu đã chảy ra từ nó, những mảnh vỡ găm khắp cơ thể...

“Bà ta lại chuốc thuốc mê cháu, phải không?” ông ta hỏi, lại ngước lên nhìn ô cửa sổ kính màu, như thể những câu trả lời đang nằm ở đó. “Bà ta đã chuốc thuốc mê và bỏ rơi cháu.”

Những lời ấy dội vào tôi như một cú đấm.

Bà ấy đã bỏ rơi tôi.

Và cho nổ một quả bom giết chết người lính trẻ.

“Phải,” cuối cùng tôi lên tiếng. “Bà ấy đã bỏ đi. Tất cả bọn họ.”

“Không phải tất cả.” Ông ta vòng ra sau lưng tôi, chỉ còn là một giọng nói trong căn phòng, một giọng nói lớn và đủ to để tôi nghe thấy. “Có năm khu điều trị ở thành phố này. Một khu vẫn còn nguyên nhân sự, các thầy thuốc và người học việc ở ba khu khác đã bỏ đi một phần. Chỉ có khu của cháu là hoàn toàn trống trải.”

“Corinne đã ở lại,” tôi thì thàm, rồi thấy mình đột nhiên bào chữa. “Cô ấy đã chữa trị cho những binh lính bị thương trong vụ nổ thứ hai. Cô ấy đã không ngần ngại. Cô ấy chạy thẳng tới những người bị thương nặng nhất và buộc ga rô, kiểm tra khí quản...”

“Ghi nhận,” ông ta cắt lời, dù đó là sự thật, dù cô đã gọi tôi lại để trợ giúp, và chúng tôi đã làm hết sức, cho đến khi đám binh lính ngu ngốc không hiểu hoặc cố tình không hiểu việc chúng tôi đang làm và kéo chúng tôi đi. Corinne đã kháng cự, nhưng họ tát vào mặt cô và cô ngừng chống trả.

“Xin đừng làm hại cô ấy,” tôi lại mở miệng. “Cô ấy không liên quan đến việc này. Cô ấy đã tình nguyện ở lại. Cô ấy đã tìm cách giúp đỡ...”

“Ta sẽ không làm hại nó!” ông ta bất thình lình hét lên. “Thôi rúm ró đi! Chừng nào ta vẫn còn là tổng thống, sẽ không có người phụ nữ nào bị hại! Tại sao cháu không thể hiểu điều đó?”

Tôi nghĩ đến những tên lính đã đánh Corinne. Nghĩ đến Maddy ngã xuống mặt đất.

“Xin đừng làm hại cô ấy,” tôi lại thì thầm.

Ông ta thở dài và hạ giọng. “Chúng ta chỉ cần một số thông tin từ nó, chỉ có vậy. Cùng một thông tin mà ta cần từ cháu.”

“Tôi không biết họ đã đi đâu,” tôi nói. “Bà ấy không nói với tôi. Bà ấy không nói gì cả.”

Rồi tôi dừng lại và ông ta nhận ra. Vì bà ấy đã nhắc đến một chuyện gì đó, chẳng phải sao?

Bà ấy đã kể cho tôi nghe về...

“Có chuyện gì cháu muốn kể sao, Viola?” thị trưởng hỏi, quay ra nhìn thẳng mặt tôi, bất chợt tỏ ra hứng thú.

“Không có gì,” tôi vội vàng đáp. “Không có gì, chỉ là...”

“Chỉ là gì?” Mắt ông ta dán vào tôi, nhìn khắp mặt để dò xét, tìm cách đọc tôi, dù tôi không có Tiếng Ồn, và tôi thoáng nhận ra ông ta hẳn phải ghét điều đó lắm.

“Chỉ là bà ấy đã sống trên đồi vào những năm đầu khi mới đến Tân Thế Giới,” tôi nói dối, nuốt khan. “Ở phía Tây thị trấn, bên kia ngọn thác. Tôi những tưởng đó chỉ là một câu chuyện phiếm.”

Thị trưởng vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, một sự im lặng kéo dài, cho đến khi ông ta lại bắt đầu cất bước.

“Điều quan trọng nhất,” ông ta nói, “là liệu quả bom thứ hai có phải là một sai lầm, liệu nó có phải là một phần của quả bom thứ nhất phát nổ muộn do bất cẩn hay không?” Ông ta quay lại đọc phản ứng trên mặt tôi. “Hay đó là vụ đánh bom có chủ đích? Họ đã cố tình sắp xếp để nó phát nổ sau một khoảng thời gian, đợi đến khi người của ta đang ở hiện trường, nhằm gia tăng số lượng người bị hại lên mức cao nhất?”

“Không,” tôi nói, lắc đầu. “Bà ấy sẽ không làm vậy. Bà ấy là một thầy thuốc. Bà ấy sẽ không giết...”

“Một tướng lĩnh sẽ làm mọi việc để chiến thắng,” ông ta nói. “Vậy mới là chiến tranh.”

“Không,” tôi không ngừng lời. “Không, tôi không tin...”

“Ta biết cháu không tin.” Ông ta lại bước ra xa, quay lưng lại. “Đó là lý do vì sao cháu bị bỏ lại.”

Ông ta đi đến chiếc bàn nhỏ đặt cạnh ghế của mình rồi cầm lên một mẩu giấy. Ông ta chìa nó ra cho tôi xem.

Có một chữ C màu xanh sáng viết trên đó.

“Thứ này có ý nghĩa gì đối với cháu không, Viola?”

Tôi gắng không để lộ điều gì.

“Tôi chưa từng thấy nó trong đời.” Tôi lại nuốt khan, tự chửi mình khi làm vậy. “Nó là cái gì?”

Ông ta lại nhìn tôi chăm chú, rồi đặt tờ giấy xuống bàn. “Bà ta sẽ liên lạc với cháu.” Ông ta nhìn tôi. Tôi gắng không để lộ điều gì. “Phải,” ông ta nói, như thể với chính mình. “Bà ta sẽ liên lạc, và khi bà ta làm vậy, cháu làm ơn hãy gửi giùm ta một lời nhắn.”

“Tôi không...”

“Nói với bà ta rằng chúng ta có thể dừng cuộc đổ máu này tại đây, rằng chúng ta có thể kết thúc mọi chuyện trước khi nó bắt đầu, trước khi nhiều người khác phải bỏ mạng và hòa bình sẽ vĩnh viễn bị tước đoạt. Hãy nói với bà ta điều đó, Viola.”

Ông ta nhìn tôi chằm chằm. Tôi nói, “Được rồi.”

Ông ta không chớp mắt. Chúng là những cái hố đen trói chặt mọi ánh nhìn. “Nhưng cũng nói với bà ta rằng, nếu bà ta muốn chiến tranh, bà ta sẽ có chiến tranh.”

“Làm ơn...” tôi mở miệng.

“Chỉ vậy thôi,” ông ta nói, ra hiệu cho tôi đứng dậy và chỉ về phía cửa. “Quay về khu điều trị của cháu đi. Chữa cho những người cháu có thể chữa.”

“Nhưng..”

Ông ta mở cửa cho tôi. “Chiều nay sẽ không có cuộc hành quyết nào diễn ra cả,” ông ta nói. “Một số hoạt động sẽ bị cắt bỏ vì những hành động khủng bố gần đây.”

“Khủng bố...?”

“Và ta sợ rằng mình quá bận bịu dọn dẹp đống hỗn độn mà bà Coyle của cháu để lại để có thể tổ chức bữa tối như đã hứa với cháu.”

Tôi mở miệng nhưng chẳng có lời nào được thốt ra.

Ông ta đóng cửa.

Đầu tôi quay mòng mòng khi tôi lảo đảo đi dọc đường chính. Todd đang ở đâu đó ngoài kia và tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là tôi sẽ không được gặp cậu để nói với cậu về những chuyện đã xảy ra hoặc để giải thích.

Và đó là lỗi của bà ấy.

Phải. Tôi ghét phải nói ra nhưng đó là lỗi của bà ấy. Tất cả những chuyện này. Mặc cho đủ thứ lý do mà bà ấy nghĩ là đúng đắn, tất cả vẫn là lời của bà ấy. Tại bà ấy mà tối nay tôi không thể gặp Todd. Tại bà ấy mà chiến tranh đang diễn ra. Tại bà ấy...

Tôi lại đi qua đống đổ nát.

Có bốn cái xác trên đường, những tấm ga trải giường màu trắng không đủ rộng để che vũng máu bên dưới. Gần tôi nhất nhưng ở phía bên kia của đám lính là tấm ga trải giường phủ lên người lính đã tình cờ cứu tôi.

Tôi thậm chí không biết tên anh ta.

Rồi bỗng nhiên anh ta chết.

Nếu bà ấy chịu đợi, nếu bà ấy nhìn thấy những gì thị trưởng muốn bà ấy làm...

Nhưng rồi tôi nghĩ, Sự thỏa hiệp, cô gái. Đó là một con dao hai lưỡi...

Nhưng những cái xác đang nằm trên đường...

Nhưng Maddy đang ngã xuống...

Nhưng anh lính đã cứu tôi...

Nhưng Corinne bị đánh khi đang cố cứu người...

(ôi, Todd, cậu đang ở đâu?)

(tớ phải làm gì? đâu là điều đúng đắn?)

“Đi chỗ khác,” một tên lính quát khiến tôi nhảy dựng.

Tôi vội vàng bước đi, và trước khi kịp nhận ra, tôi đã vắt chân lên chạy.

Tôi trở lại khu điều trị gần như trống trơn trong tình trạng thở không ra hơi và đóng mạnh cửa. Trên đường đã có đông binh lính hơn, nhiều lính tuần, nhiều người cầm súng đứng trên các sân thượng theo dõi từng bước tôi chạy, một trong số họ còn huýt sáo thô lỗ khi tôi đi ngang qua.

Đừng hòng mò đến tòa tháp liên lạc nữa.

Lại thêm một việc mà bà ấy phá hoại.

Trong lúc lấy lại hơi thở, tôi mới nhận ra mình là người duy nhất gần giống với một thầy thuốc ở đây vào lúc này. Nhiều bệnh nhân đã đủ khỏe để đi theo bà Coyle, và, ai mà biết, có khi họ còn là những người gài bom, nhưng vẫn có ít nhất hai chục người nằm trên giường ở đây, với nhiều bệnh nhân mới mỗi ngày.

Và tôi là thầy thuốc tệ nhất mà thị trấn Prentiss Mới từng có.

“Ôi, ai đó giúp tôi,” tôi thì thầm với chính mình.

“Mọi người đi đâu hết cả rồi?” bà Fox hỏi ngay khi tôi vừa mở cửa bước vào phòng. “Không có thức ăn, không có thuốc...”

“Cháu xin lỗi,” tôi nói, hối hả cầm cái bô đặt cạnh giường bà. “Cháu sẽ mang đồ ăn đến cho bà ngay khi có thể.”

“Chúa ơi, cháu yêu!” bà nói khi tôi quay người lại, mắt mở lớn. Tôi nhìn lưng áo choàng trắng của mình, nơi mắt bà ấy đang dán vào. Một vệt máu của anh lính trẻ kéo dài đến tận viền áo.

“Cháu ổn chứ?” bà Fox hỏi.

Tôi nhìn vệt máu, và tất cả những gì tôi có thể nói là, “Cháu sẽ lấy thức ăn cho bà.”

Những giờ tiếp theo là một mớ hỗn độn mơ hồ. Các hộ lý đã đi hết, tôi phải gắng hết sức nấu ăn cho những bệnh nhân còn lại, phục vụ họ ăn, đồng thời hỏi xem họ uống những loại thuốc gì, khi nào, liều lượng ra sao, và mặc dù đều thắc mắc chuyện gì đang diễn ra, hẳn họ đã thấy vẻ mặt của tôi nên cũng gắng tỏ ra hữu ích hết mức có thể.

Đã quá nửa đêm, tôi đang rẽ qua một góc hành lang với cái khay đựng đầy đĩa bẩn thì thấy Corinne đang đứng ở đó, ngay tại cửa chính, dùng một tay tựa vào tường để giữ thăng bằng.

Tôi ném cái khay xuống sàn và chạy lại. Cô giơ cánh tay còn lại lên để ngăn tôi. Cô nhăn nhó khi tôi đến gần.

Và tôi thấy mắt cô sưng vù.

Môi dưới cũng sưng.

Và cái cách mà cô đang gượng đứng quá thẳng, như thể đau lắm, vô cùng đau.

“Ôi, Corinne,” tôi nói.

“Chỉ cần,” cô nói, hít một hơi. “Chỉ cần giúp tôi vào phòng.”

Tôi cầm tay cô và cảm thấy một thứ gì đó được giấu trong lòng bàn tay, áp vào lòng bàn tay tôi. Cô giơ một ngón tay lên miệng để ngăn những câu hỏi đang chực thốt ra từ cái miệng há hốc của tôi.

“Một cô bé,” cô thì thầm. “Trốn trong bụi cây bên đường.” Cô lắc đầu giận dữ. “Chỉ là một cô bé.”

Tôi không nhìn nó cho đến khi đã đưa Corinne vào phòng rồi rời đi để lấy băng cho các vết thương trên mặt và gạc cho sườn. Tôi đợi đến khi chỉ còn lại một mình trong kho thuốc rồi mới xòe tay ra.

Đó là một mẩu giấy được gấp gọn, với chữ V viết bên ngoài. Bên trong chỉ có vài dòng, hầu như chẳng viết gì nhiều.

Cô gái, nó viết. Đã đến lúc cháu phải lựa chọn.

Rồi có một câu hỏi duy nhất.

Chúng ta có thể trông cậy ở cháu hay không?

Tôi ngẩng lên.

Rồi nuốt khan.

Chúng ta có thể trông cậy ở cháu hay không?

Tôi gấp tờ giấy, bỏ vào túi rồi cầm băng gạc đi chăm sóc Corinne.

Người đã bị những tên lính của thị trưởng đánh.

Người đáng ra đã không bị đánh nếu không đại diện cho bà Coyle.

Người đã bị đánh dù thị trưởng nói cô sẽ không bị làm hại.

Chúng ta có thể trông cậy ở cháu hay không?

Và chữ ký không phải một cái tên.

Nó chỉ viết, Câu Trả Lời.

Câu Trả Lời với chữ C màu xanh sáng.