← Quay lại trang sách

Chương 15 Cầm tù

BÙM!

... bầu trời rách toạc sau lưng chúng tôi và một cơn gió thổi dọc theo con đường và Angharrad kinh hãi nhảy dựng và tôi ngã khỏi lưng nó và bụi và tiếng gào thét và tiếng đập dồn dập trong tai tôi khi tôi nằm đó đợi xem mình đã chết hay chưa.

Một quả bom khác. Quả bom thứ ba trong tuần này sau hai quả đầu tiên. Lần này chỉ cách chúng tôi chưa đến hai trăm mét.

“Lũ chó cái,” tôi nghe tiếng Davy nhổ nước bọt, hắn đang đứng dậy và nhìn ngược lại con đường.

Tai tôi ù vang và cả người tôi run rẩy trong lúc đứng dậy. Mấy quả bom phát nổ vào các thời điểm khác nhau trong ngày, tại những vị trí khác nhau trong thành phố. Một quả ở đường ống dẫn nước phía Tây thị trấn, một quả ở hai cây cầu chính dẫn đến khu đất canh tác phía Bắc dòng sông. Hôm nay, là...

“Là quán ăn,” Davy nói, gắng ngăn Deadfall/Acorn nổi khùng. “Nơi quân lính ngồi ăn.”

Hắn dỗ cho Deadfall khuỵu xuống rồi trèo lên yên. “Đi nào!” hắn hét. “Chúng ta phải xem họ có cần trợ giúp gì hay không.”

Tôi đặt tay lên Angharrad, nó vẫn sợ, vẫn nhóc trai nhóc trai hết lần này đến lần khác. Tôi gọi tên nó cả chục lần và cuối cùng cũng trèo được lên lưng nó.

“Chớ có ý nghĩ kỳ khôi nào đấy,” Davy nói. Hắn rút súng ra và chĩa vào tôi. “Mày không được rời khỏi tầm mắt tao.”

Vì đó là cuộc sống của tôi kể từ khi những vụ đánh bom bắt đầu.

Davy chĩa súng vào tôi, mọi phút, suốt cả ngày.

Để tôi không thể đi tìm cô.

“Đám phụ nữ rõ ràng đang không làm gì có lợi cho đại nghĩa của mình,” thị trưởng Ledger nói, miệng đầy đồ ăn.

Tôi không nói gì, chỉ ăn bữa tối và gạt đi những dấu chấm hỏi từ Tiếng Ồn của ông ta. Quán ăn bị đánh bom khi đang đóng cửa, cũng như mọi thứ khác mà cái thứ Câu Trả Lời này đã đánh bom. Nhưng chỉ vì đáng ra ở quán cà phê không có người không có nghĩa là nó luôn luôn không có người. Davy và tôi tìm thấy hai xác lính khi đến nơi cộng với xác của một người có lẽ là chân lau dọn hay gì đó tương tự. Ba người lính khác đã bỏ mạng trong các vụ nổ trước.

Tất cả những chuyện này khiến thị trưởng Prentiss rất bực mình.

Tôi hầu như chẳng thấy ông ta đâu nữa, kể từ ngày tôi bị gãy tay, kể từ ngày tôi nhìn thấy Viola trong giây lát. Thị trưởng Ledger nói ông ta đang bắt người và nhốt họ vào các nhà ngục ở phía Tây thị trấn nhưng không moi được thông tin ông ta muốn từ họ. Ông Morgan, ông O’Hare và ông Tate đang dẫn đầu các toán quân lùng sục những ngọn đồi ở phía Tây thị trấn hòng tìm khu trại của những người đánh bom, chính là những người phụ nữ đã biến mất trong cái đêm mà quả bom đầu tiên phát nổ.

Nhưng họ không tìm thấy gì và thị trưởng ngày càng tức giận, ngày càng đặt ra nhiều lệnh giới nghiêm, và lấy đi ngày càng nhiều thuốc của đám lính.

Thị trấn Prentiss Mới ngày càng ồn ào.

“Thị trưởng đang phủ nhận ngay cả sự tồn tại của Câu Trả Lời,” tôi nói.

“Chà, tổng thống có thể nói bất cứ điều gì ông ta muốn.” Thị trưởng Ledger dùng dĩa chọc thức ăn. “Nhưng người ta đồn đại.” Ông ta cắn thêm một miếng. “Ồ, phải, họ đồn đại.”

Ngoài những cái đệm mà họ đã khiêng vào tòa tháp, chúng tôi còn có thêm một cái chậu được thay nước sạch mỗi sáng và một bệ xí di động nhỏ đặt ở góc tối nhất. Chúng tôi cũng được ăn những món ngon hơn, do ông Collins mang đến, trước khi nhốt chúng tôi lại.

Cạch.

Đó là nơi tôi đang ở, bị nhốt ở đây mỗi khi không đi cùng Davy. Thị trưởng rõ ràng không muốn tôi ra ngoài tìm Viola, bất kể ông ta có nói gì về lòng tin.

“Chúng ta không biết liệu có phải chỉ có mỗi phụ nữ hay không,” tôi nói, gắng loại cô ra khỏi Tiếng Ồn của mình. “Chúng ta không biết chắc.”

“Một nhóm tự gọi mình là Câu Trả Lời đã góp mặt trong cuộc chiến Xú Vật, Todd. Đặt bom, hoạt động về đêm, đại loại vậy.”

“Và?”

“Và họ toàn phụ nữ. Không có Tiếng Ồn để kẻ thù có thể nghe thấy, cậu hiểu mà.” Ông ta lắc đầu. “Nhưng cuối cùng họ đã vượt khỏi tầm kiểm soát, tự trở thành luật lệ. Sau hòa bình, họ thậm chí còn tấn công thành phố của chúng ta. Cuối cùng chúng ta phải tử hình một vài người trong số họ. Chẳng vui vẻ gì.”

“Nhưng nếu các ông đã tử hình họ, sao đây còn có thể là họ nữa?”

“Vì tư tưởng vẫn tồn tại sau khi người tạo ra nó đã chết.” Ông ta ợ khẽ. “Nhưng ta không hiểu họ nghĩ mình sẽ đạt được gì. Sớm muộn gì tổng thống cũng tìm ra họ thôi.”

“Một số đàn ông cũng đã mất tích,” tôi nói, vì đó là sự thật, nhưng điều tôi đang nghĩ là...

(cô có đi cùng họ?)

Tôi liếm môi. “Các khu điều trị mà những người phụ nữ này làm việc,” tôi hỏi, “chúng có được đánh dấu không? Có cách nào để nhận diện không?”

Ông ta uống một ngụm nước, nhìn tôi qua miệng cốc. “Tại sao cậu muốn biết chuyện đó?”

Tôi xáo trộn Tiếng Ồn của mình một chút để giấu đi những gì có thể khiến mình bị lộ. “Không có gì,” tôi nói. “Quên đi.” Tôi đặt bữa tối của mình xuống chiếc bàn nhỏ mà họ đã mang đến. Đó là dấu hiệu của thỏa thuận giữa tôi và thị trưởng Ledger, rằng ông ta có thể ăn nốt phần còn lại. “Tôi đi ngủ đây.”

Tôi nằm xuống và quay mặt vào tường. Những tia nắng cuối ngày rọi qua cửa sổ tòa tháp. Cửa không có kính và mùa đông đang đến. Tôi không biết chúng tôi sẽ sống sót qua mùa đông như thế nào. Tôi luồn tay dưới gối và co chân lên ngực, gắng không nghĩ quá ồn. Tôi có thể nghe thấy thị trưởng Ledger đang ăn nốt bữa tối của mình.

Nhưng rồi một hình ảnh trôi bồng bềnh trong Tiếng Ồn của ông ta, trôi thẳng về phía tôi, hình ảnh một bàn tay đang xòe ra, được sơn màu xanh.

Tôi quay sang nhìn ông ta. Tôi đã nhìn thấy bàn tay này ở ít nhất hai tòa nhà khác nhau trên đường đến tu viện.

“Có năm tòa tất cả,” ông ta nói, giọng thì thầm. “Ta có thể cho cậu biết địa điểm của chúng. Nếu cậu muốn.”

Tôi nhìn vào Tiếng Ồn của ông ta. Ông ta nhìn vào Tiếng Ồn của tôi. Cả hai chúng tôi đều đang che giấu điều gì đó, bên dưới tất cả những dòng suy nghĩ. Sau tất cả những ngày bị nhốt cùng nhau mà chúng tôi vẫn tự hỏi mình có thể tin người kia hay không.

“Nói đi,” tôi bảo.

“1017,” tôi đọc cho Davy trong lúc hắn xoay dụng cụ kẹp, gắn chiếc vòng vào một Xú Vật, kẻ ngay lập tức trở thành 1017.

“Vậy là đủ cho hôm nay rồi,” Davy nói, ném dụng cụ vào trong túi.

“Chúng ta vẫn có...”

“Tao bảo đủ rồi.” Hắn lết chân đến chai nước của chúng tôi và uống một ngụm. Đáng lẽ đến giờ chân của hắn phải lành rồi. Tay của tôi đã lành, nhưng hắn vẫn phải lết chân.

“Đáng lẽ chúng ta phải hoàn thành việc này trong một tuần,” tôi nói. “Nhưng đã gần hai tuần rồi.”

“Tao không thấy ai giục chúng ta cả.” Hắn nhổ ra một chút nước. “Mày có thấy không?”

“Không, nhưng...”

“Không có chỉ đạo mới, không có nhiệm vụ mới...” Hắn ngừng lời, uống thêm một ngụm nước rồi lại nhổ ra. Hắn nhìn sang phía bên trái tôi. “Mày đang nhìn gì đấy?”

1017 vẫn đứng đó, một tay ôm chiếc vòng và nhìn chúng tôi chằm chằm. Tôi nghĩ hắn là một tên đực, và tôi nghĩ hắn vẫn còn trẻ, vẫn chưa trưởng thành. Hắn tặc lưỡi với chúng tôi một lần rồi một lần nữa và mặc dù hắn không có Tiếng Ồn nhưng những tiếng lách cách ấy nghe vẫn có vẻ khiếm nhã.

Davy cũng nghĩ vậy. “Ồ, thật sao?” Hắn với tay ra sau lưng để lấy khẩu súng, Tiếng Ồn của hắn bắn liên tiếp vào đám Xú Vật đang bỏ chạy.

1017 vẫn đứng yên. Hắn nhìn vào mắt tôi và lại tặc lưỡi.

Phải, chắc chắn là khiếm nhã.

Hắn lùi lại, bỏ đi nhưng vẫn nhìn chúng tôi chằm chằm, một tay xoa chiếc vòng kim loại. Tôi quay sang Davy, hắn đã giương súng lên và chĩa vào 1017 trong lúc tên Xú Vật bỏ đi.

“Đừng,” tôi nói.

“Tại sao không?” Davy hỏi. “Có ai cản chúng ta chứ?”

Tôi không có câu trả lời, vì dường như chẳng có ai.

Những vụ đánh bom diễn ra cứ ba, bốn ngày một lần. Không ai biết chúng sẽ diễn ra ở đâu hay bom được gài như thế nào, nhưng BÙM! BÙM! BÙM! Đêm diễn ra vụ nổ thứ sáu, lần này ở một lò phản ứng nhiệt hạch, thị trưởng Ledger trở về với một con mắt thâm đen và cái mũi sưng vù.

“Chuyện gì vậy?” tôi hỏi.

“Lính,” ông ta nhổ. Thị trưởng Ledger cầm đĩa đồ ăn, lại là thịt hầm, rồi nhăn nhó trong lúc cắn miếng đầu tiên.

“Ông đã làm gì?”

Tiếng Ồn của ông ta khẽ vùng lên và ông ta liếc con mắt giận dữ về phía tôi. “Ta không làm gì cả.”

“Ông biết ý tôi là gì mà.”

Ông ta gầm gừ thêm một lúc, ăn thêm một chút thịt hầm, rồi nói, “Vài người trong số họ đã có một ý tưởng vĩ đại rằng ta là Câu Trả Lời. Ta. ”

“Ông?” tôi hỏi, có hơi quá ngạc nhiên.

Ông ta đứng dậy, bỏ đĩa thịt hầm xuống, hầu như vẫn chưa đụng đến, nên tôi biết hẳn ông ta phải đau lắm . “Họ không tìm được những người phụ nữ phải chịu trách nhiệm, nên họ đang tìm một người để đổ tội.” Ông ta nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ngắm màn đêm buông xuống thành phố từng là nhà của ông ta. “Và tổng thống làm gì để ngăn họ đánh đập ta?” ông ta nói, gần như với chính mình. “Không, ông ta không làm gì cả.”

Tôi tiếp tục ăn, gắng giữ Tiếng Ồn im lặng trước những điều tôi không muốn nghĩ đến.

“Người ta đang đồn đại,” thị trưởng Ledger nói, giữ giọng thì thầm, “về một thầy thuốc mới, một người còn trẻ mà chưa ai từng nhìn thấy trước đó, mới đây có ra vào nhà thờ lớn này, hiện giờ đang làm việc ở khu điều trị do bà Coyle từng điều hành.”

Viola, tôi nghĩ lớn và rõ, trước khi kịp che đậy.

Thị trưởng Ledger quay sang tôi. “Cậu chưa từng nhìn thấy khu điều trị đó. Nó nằm ngoài đường chính, phải đi xuống một ngọn đồi nhỏ về phía sông, bằng khoảng nửa đường tới tu viện. Có hai kho thóc nằm cạnh nhau trên đường đi, đánh dấu chỗ rẽ.” Ông ta lại nhìn ra cửa sổ. “Cậu không thể lạc được đâu.”

“Tôi không thể thoát khỏi Davy,” tôi đáp.

“Ta không biết cậu đang nói gì,” thị trưởng Ledger nói, nằm xuống giường của ông ta. “Ta chỉ đang cho cậu biết những điều linh tinh về thành phố xinh đẹp của chúng ta.”

Tôi thở gấp hơn, tâm trí và Tiếng Ồn lướt qua những khả năng về cách để đi đến đó, để lẩn khỏi Davy và tìm khu điều trị.

(để tìm cô)

Mãi sau tôi mới nhớ ra để hỏi, “Bà Coyle là ai?”

Dù trời đang tối, tôi cũng có thể cảm thấy Tiếng Ồn của thị trưởng Ledger đỏ hơn một chút. “À,” ông ta nói vào màn đêm. “Bà ta là Câu Trả Lời của cậu, chẳng phải sao?”

“Đó là Xú Vật cuối cùng,” tôi nói, nhìn Xú Vật số 1182 lỉnh đi, xoa xoa cổ tay.

“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng xong,” Davy nói, ngả lưng xuống cỏ. Không khí hanh khô nhưng mặt trời vẫn ló dạng và bầu trời gần như trong xanh.

“Giờ chúng ta phải làm gì?” tôi hỏi.

“Biết chết liền.”

Tôi đứng đó nhìn đám Xú Vật. Nếu không biết rõ hơn, ta sẽ không nghĩ họ thông minh hơn lũ cừu rất nhiều.

“Chúng không thông minh,” Davy nói, mắt nhắm lại vì nắng.

“Im đi,” tôi nói.

Nhưng ý tôi là, cứ nhìn họ xem.

Họ chỉ ngồi trên cỏ, vẫn không có Tiếng Ồn, không nói năng gì, một nửa bọn họ đang nhìn chúng tôi chằm chằm, một nửa nhìn lẫn nhau, thỉnh thoảng tặc lưỡi nhưng hầu như chẳng động đậy, chẳng làm gì với đôi bàn tay rảnh và thời gian nhàn rỗi. Tất cả những khuôn mặt trắng bệch, trông như bị rút kiệt sức sống, chỉ ngồi cạnh tường, đợi hoài đợi mãi một chuyện gì đó xảy ra, bất kể chuyện đó là gì.

“Và bây giờ là thời điểm cho chuyện đó xảy ra, Todd,” một giọng nói vang lên sau lưng chúng tôi. Davy loạng choạng đứng dậy trong lúc thị trưởng tiến qua cổng chính, ngựa của ông ta được buộc bên ngoài.

Nhưng ông ta đang nhìn tôi, chỉ mình tôi. “Đã sẵn sàng cho công việc mới chưa?”

“Hầu như chẳng thèm nói chuyện với tao suốt mấy tuần nay,” Davy phụng phịu trong lúc chúng tôi cưỡi ngựa về nhà. Chuyện giữa hắn và bố không được tốt đẹp cho lắm. “Chỉ có cứ tiếp tục giám sát Todd và mau làm cho xong việc với lũ Xú Vật đi.” Tay hắn ghì chặt dây cương. “Tao có nhận được một lời cảm ơn hay làm tốt lắm, David không?”

“Đáng lẽ chúng ta phải đánh số Xú Vật chỉ trong một tuần,” tôi nói, lặp lại những gì thị trưởng đã nói với hắn. “Chúng ta mất hơn gấp đôi số thời gian đó.”

Hắn quay sang tôi, Tiếng Ồn rực đỏ. “Chúng ta đã bị tấn công ! Đó là lỗi của tao sao?”

“Tao đâu có nói đó là lỗi của mày,” tôi đáp trả nhưng Tiếng Ồn của tôi đang nhớ lại cái vòng quanh cổ 0038.

“Đến mày cũng đổ lỗi cho tao hả?” Hắn dừng ngựa và nhìn tôi chằm chằm, nhướn người trên lưng ngựa, sẵn sàng nhảy xuống.

Tôi mở miệng để trả lời nhưng rồi chỉ nhìn dọc con đường sau lưng hắn.

Có hai kho thóc ở khúc cua cuối đường, khúc cua rẽ xuống dòng sông.

Tôi vội vàng quay lại nhìn Davy.

Hắn nhoẻn một nụ cười quỷ quyệt. “Có gì ở đó?”

“Không gì cả.”

“Cô ả của mày phải không?” hắn cười ngạo nghễ.

“Cút mịa mày đi, Davy.”

“Không, Cứt Lợn,” hắn nói, rồi trượt xuống lưng ngựa, Tiếng Ồn càng đỏ hơn. “Mịa mày ấy.”

Rồi chẳng còn gì khác để làm ngoài đánh nhau.

“Lính hả?” thị trưởng Ledger hỏi, nhìn thấy những vết bầm và máu khi tôi trở về tòa tháp ăn tối.

“Đừng bận tâm,” tôi gầm gừ. Đó là vụ ẩu đả tồi tệ nhất của tôi và Davy suốt một thời gian dài. Cả người tôi đau nhức đến nỗi chẳng thể bước được về giường.

“Cậu sẽ ăn thứ đó chứ?” thị trưởng Ledger hỏi.

Một từ cụ thể trong Tiếng Ồn của tôi nói với ông ta rằng không, tôi sẽ không ăn. Ông ta cầm đĩa lên đánh chén mà không thèm cảm ơn.

“Ông định tìm tự do bằng việc ăn uống hả?” tôi hỏi.

“Xem thằng nhóc luôn được người khác mang đồ ăn đến cho nói gì này.”

“Tôi không phải là thằng nhóc.”

“Số thực phẩm mà chúng ta mang theo khi hạ cánh chỉ đủ dùng trong một năm,” ông ta nói, miệng nhồm nhoàm thúc ăn, “Khi ấy khả năng săn bắn và trồng trọt của chúng ta còn chưa đủ dùng.” Ông ta cắn thêm một miếng. “Sự đói khát làm cậu cảm kích một bữa ăn nóng, Todd ạ.”

“Tại sao đàn ông lúc nào cũng phải biến mọi thứ thành bài học vậy?” Tôi lấy tay che mặt, rồi rụt lại vì con mắt thâm đen đang đau nhức nhối.

Đêm lại xuống. Trời đã trở lạnh còn dữ dội hơn trước nên tôi mặc gần như nguyên quần áo mà chui vào chăn. Thị trưởng Ledger bắt đầu ngáy, nằm mơ về việc đi bộ trong một căn nhà với vô số phòng và không tìm được lối ra.

Đây là thời điểm an toàn nhất mà tôi có để nghĩ về cô.

Vì có thực là cô đang ở ngoài kia?

Liệu cô có là một phần của thứ Câu Trả Lời gì đó?

Và những điều khác nữa.

Cô sẽ nói gì khi nhìn thấy tôi?

Khi thấy những việc mà tôi làm hằng ngày?

Cùng với hắn ?

Tôi nuốt vào khí lạnh của trời đêm và chớp chớp để gạt đi những giọt nước mắt.

(cậu có còn đứng về phía tớ, Viola?)

(cậu có còn?)

Một tiếng sau tôi vẫn chưa thể ngủ. Có điều gì đấy khiến tôi trằn trọc và tôi không ngừng trở mình trên giường, tìm cách dọn dẹp điều gì đấy khỏi Tiếng Ồn, bất kể nó là gì, tìm cách bình tĩnh lại đủ để sẵn sàng cho nhiệm vụ mới mà thị trưởng vạch ra cho chúng tôi ngày mai, mà nếu phải nói thực, nghe không có vẻ kinh khủng lắm.

Nhưng có vẻ tôi đang bỏ sót điều gì đó, một điều rất hiển nhiên, ở ngay trước mũi.

Một điều gì đó...

Tôi ngồi dậy, lắng nghe Tiếng Ồn đang ngáy của thị trưởng Ledger, tiếng gầm say ngủ của thị trấn Prentiss Mới, tiếng hót của đám chim đêm, và cả tiếng rì rầm của dòng sông phía xa.

Không có tiếng cạch sau khi ông Collins để tôi vào.

Tôi nhớ lại.

Chắc chắn không.

Tôi nhìn xuyên bóng tối về phía cánh cửa.

Ông ta đã quên khóa nó.

Ngay lúc này, ngay khoảnh khắc này.

Cửa không khóa.