Chương 16 Cậu là ai
“TA NGHE THẤY TIẾNG ỒN BÊN NGOÀI,” bà Fox nói khi tôi rót thêm nước để bà uống buổi đêm.
“Bà không nghe thấy mới lạ, bà Fox ạ.”
“Ngay bên ngoài cửa sổ...”
“Là đám lính đang hút thuốc thôi.”
“Không, ta chắc chắn là...”
“Cháu đang bận lắm, bà Fox, nếu bà không phiền.”
Tôi thay gối cho bà rồi dọn bô. Bà không lên tiếng cho đến khi tôi chuẩn bị rời đi.
“Mọi chuyện không còn như ngày xưa nữa,” bà nói khẽ.
“Có lẽ là vậy.”
“Haven từng tốt hơn thế này,” bà nói. “Không hoàn hảo. Nhưng tốt hơn thế này.”
Và bà chỉ nhìn ra cửa sổ.
Tôi mệt muốn chết sau các ca trực nhưng vấn ngồi xuống giường, lấy mảnh giấy chưa từng rời khỏi túi ra và đọc lần thứ một trăm, một nghìn.
Cô gái của ta,
Đã đến lúc cháu phải lựa chọn.
Chúng ta có thể trông cậy ở cháu hay không?
Câu Trả Lời.
Không có lấy dù chỉ một cái tên, không có lấy dù là tên bà ấy .
Đã gần ba tuần trôi qua kể từ thời điểm tôi nhận được mảnh giấy này. Đã ba tuần mà vẫn không có gì xảy ra, có thể điều ấy cho thấy họ thực sự trông cậy ở tôi nhiều đến mức nào. Chẳng có thêm một mẩu giấy, chẳng có thêm một dấu hiệu, cứ thế mắc kẹt ở đây với Corinne - hay bà Wyatt, theo cách mà tôi phải gọi cô những ngày này - và các bệnh nhân. Họ là những người phụ nữ đã ngã bệnh vì các nguyên nhân tự nhiên, nhưng cũng có những người phụ nữ trở về sau các “buổi gặp mặt” với người của thị trưởng để tra hỏi về chuyện của Câu Trả Lời, những người phụ nữ người đầy vết bầm tím và xước xát, những người phụ nữ với những chiếc xương sườn bị gãy, hay những ngón tay bị gãy, và những cánh tay bị gãy. Cả những người phụ nữ bị bỏng nữa.
Và đó là những người may mắn, vì đã không bị ném vào nhà ngục.
Và cứ mỗi ba, bốn ngày lại BÙM! BÙM! BÙM!
Rôi lại có thêm nhiều người bị bắt và thêm nhiều người bị gửi đến đây.
Mà vẫn không có một lời nào từ bà Coyle.
Không có một lời nào từ thị trưởng.
Không có một lời nào về việc tại sao tôi bị bỏ một mình. Đáng ra tôi phải là người bị bắt đầu tiên, phải là người bị tra khảo hết lần này đến lần khác, phải là người bị nhốt mục xương trong tù.
“Nhưng chẳng có gì,” tôi thì thầm. “Chẳng có gì hết.”
Và không một lời nào từ Todd.
Tôi nhắm mắt. Tôi đã quá mệt để có thể cảm thấy bất cứ điều gì. Ngày nào tôi cũng nghĩ cách tìm đến tòa tháp liên lạc nhưng giờ đây binh lính có mặt ở khắp nơi , quá đông để tìm một thói quen, và tình hình chỉ ngày càng thêm tồi tệ sau mỗi vụ đánh bom.
“Mình phải làm một việc gì đó ,” tôi nói thành lời. “Mình phải làm, bằng không mình sẽ phát điên lên mất.” Tôi bật cười. “Mình sẽ phát điên và tự lẩm bẩm một mình.”
Tôi lại cười, rồi cười mãi dù chuyện chẳng hài hước đến thế.
Rồi có tiếng gõ ở cửa sổ.
Tôi ngồi dậy, tim đập thình thịch.
“Bà Coyle?” tôi hỏi.
Đây rồi sao? Đã đến thời điểm rồi sao?
Đây sẽ là lúc tôi phải lựa chọn sao?
Họ có thể trông cậy ở tôi không?
(nhưng có phải tôi đang nghe thấy Tiếng Ồn ...?)
Tôi quỳ trên giường và kéo rèm chỉ vừa đủ rộng để nhìn qua khe hở, trông đợi sẽ nhìn thấy cái nhăn mày đó, những ngón tay che trán đó...
Nhưng không phải bà ấy.
Hoàn toàn không phải bà ấy.
“Todd!”
Tôi gỡ khung trượt và nhấc kính lên và cậu thò người vào và Tiếng Ồn của cậu đang gọi tên tôi và tôi quàng tay quanh người cậu rồi kéo cậu vào, thực ra là nhấc cậu lên rồi kéo qua cửa sổ và cậu trèo qua và chúng tôi ngã xuống giường tôi và tôi nằm ngửa còn cậu nằm đè lên tôi và mặt chúng tôi ở sát bên nhau và tôi nhớ lại chúng tôi đã từng ở trong tư thế này sau khi thực hiện cú nhảy dưới chân thác với Aaron đuổi ngay phía sau và khi đó tôi đã nhìn thẳng vào mắt cậu.
Và tôi biết chúng tôi sẽ được an toàn.
“Todd.”
Dưới ánh điện trong phòng, tôi nhìn thấy con mắt thâm đen và vết máu trên mũi cậu và tôi hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu bị thương sao? Tớ có thể...”
Nhưng cậu chỉ nói, “Là cậu.”
Tôi không biết chúng tôi đã nằm đó bao lâu, người này cảm nhận sự hiện diện của người kia, biết rằng người kia đang thực sự ở đó, đang còn sống. Sự an toàn của cậu, sức nặng tựa vào tôi, những ngón tay thô ráp chạm mặt tôi, hơi ấm, mùi và bụi bặm từ quần áo, chúng tôi chẳng nói nửa lời và Tiếng Ồn của cậu đang cuộn trào cảm xúc, đầy những điều phức tạp, ký ức lúc tôi bị bắn, và những gì cậu đã cảm thấy khi nghĩ tôi đang hấp hối, cảm xúc từ những đầu ngón tay chạm vào tôi lúc này, nhưng trên hết, cậu chỉ nói, Viola, Viola, Viola.
Và đó là Todd.
Quỷ tha ma bắt, đó là Todd.
Và mọi thứ đều ổn.
Rồi có tiếng chân ngoài hành lang.
Tiếng chân dừng lại ngay trước cửa phòng tôi.
Cả hai chúng tôi nhìn về phía cửa. Một cái bóng đang lấp ló bên dưới. Hai chân của một người đang đứng ngay phía ngoài.
Tôi đợi tiếng gõ cửa.
Tôi đợi lệnh phải đưa cậu ra ngoài.
Sẵn sàng cho màn kháng cự.
Rồi đôi chân ấy bỏ đi.
“Ai vậy?” Todd hỏi.
“Bà Wyatt,” tôi đáp, và tôi có thể nghe thấy sự kinh ngạc trong giọng nói của chính mình.
“Rồi những vụ đánh bom bắt đầu diễn ra,” tôi kể, “và ông ta chỉ gọi tớ đến hai lần, hồi đầu, để hỏi tớ có biết gì về chuyện ấy không và tớ không biết, tớ thực sự không biết, và chỉ có vậy. Chẳng còn gì khác. Đó là tất cả những gì tớ biết về ông ta, tớ thề đấy.”
“Ông ta cũng không nói gì nhiều với tớ kể từ lúc những vụ đánh bom bắt đầu,” Todd nói, nhìn xuống chân. “Tớ đã sợ rằng cậu là người gài bom.”
Tôi thấy cây cầu nổ tung trong Tiếng Ồn của cậu. Thấy mình là người khiến nó phát nổ. “Không,” tôi nói, nghĩ đến mẩu giấy trong túi áo. “Không phải tớ.”
Todd nuốt khan, rồi cậu chỉ nói, đơn giản, rõ ràng, “Bọn mình có nên bỏ chạy không?”
“Có,” tôi đáp, phản bội Corinne quá nhanh khiến tôi thấy mình đỏ mặt vì xấu hổ, nhưng phải, chúng tôi nên bỏ chạy, chúng tôi nên chạy nữa và chạy mãi.
“Nhưng đi đâu được chứ?” cậu hỏi. “Còn nơi nào khác mà đi?”
Tôi mở miệng toan trả lời...
Nhưng rồi ngần ngại.
“Câu Trả Lời đang trốn ở đâu?” cậu hỏi. “Bọn mình có thể đến đó không?”
Rồi tôi nhận thấy sự căng thẳng trong Tiếng Ồn của cậu, vẻ không tán thành và miễn cưỡng.
Những vụ đánh bom. Cậu cũng không thích những vụ đánh bom.
Tôi thấy hình ảnh vài người lính đã bỏ mạng trong đống đồ nát của quán ăn.
Nhưng còn nhiều hơn thế, phải không?
Tôi lại ngần ngại.
Tôi tự hỏi, chỉ trong khoảnh khắc, như thể nó là con ruồi mà tôi đang cố xua đi, tôi tự hỏi...
Tôi tự hỏi liệu mình có thể nói với cậu hay không.
“Tớ không biết,” tôi nói. “Tớ thực sự không biết. Họ không nói gì với tớ, phòng khi không thể tin tưởng tớ.”
Todd ngước lên nhìn tôi.
Và trong khoảnh khắc, tôi nhìn thấy sự nghi ngờ trên mặt cậu.
“Cậu không tin tớ,” tôi nói, trước khi kịp suy nghĩ.
“Cậu cũng không tin tớ,” cậu đáp. “Cậu đang tự hỏi liệu tớ có đang làm việc cho thị trưởng hay không. Và cậu đang tự hỏi tại sao lâu như vậy tớ mới đến tìm cậu.” Cậu buồn bã nhìn xuống sàn. “Tớ vẫn đọc được cậu,” cậu nói. “Gần rõ như đọc chính tớ.”
Tôi nhìn cậu, nhìn Tiếng Ồn của cậu. “ Cậu đang tự hỏi liệu tớ có phải là một phần của Câu Trả Lời hay không. Cậu nghĩ tớ dám làm việc ấy.”
Cậu không nhìn tôi, nhưng gật đầu. “Tớ chỉ gắng sinh tồn, tìm đủ mọi cách để tìm kiếm cậu, và hy vọng cậu chưa bỏ tớ ở lại.”
“Không bao giờ,” tôi nói. “Tớ không bao giờ làm vậy.”
Cậu ngước lên nhìn tôi. “Tớ cũng không bao giờ bỏ cậu.”
“Hứa chứ?”
“Có trời chứng giám,” cậu nói, cười bẽn lẽn.
“Tớ cũng hứa,” tôi nói, rồi nhoẻn miệng cười. “Tớ sẽ không bao giờ bỏ cậu, Todd Hewitt, chẳng bao giờ nữa.”
Cậu cười tươi hơn khi tôi nói chẳng nhưng rồi nụ cười tắt lịm và tôi thấy cậu đang tập trung Tiếng Ồn để nói với tôi một điều gì đó, một điều khó nói, một điều khiến cậu tủi hổ, nhưng trước khi cậu làm vậy, tôi muốn cậu biết , tôi muốn cậu biết chắc.
“Tớ nghĩ họ đang ở gần đại dương,” tôi nói. “Bà Coyle kể cho tớ nghe một câu chuyện trước khi bỏ đi. Tớ nghĩ bà ấy đã tìm cách nói với tớ nơi họ chuẩn bị đến.”
Cậu ngước nhìn tôi.
“Giờ thì hãy nói với tớ rằng tớ không tin cậu nữa đi, Todd Hewitt.”
Rồi tôi nhận thấy sai lầm của mình.
“Sao vậy?” cậu hỏi, nhìn thấy vẻ mặt của tôi.
“Nó ở trong Tiếng Ồn của cậu,” tôi nói, đứng dậy. “Todd, nó hiện khắp Tiếng Ồn của cậu. Đại dương, hết lần này đến lần khác.”
“Tớ đâu cố tình,” cậu nói, nhưng mắt cậu trợn trừng và tôi nhìn thấy cửa phòng giam để ngỏ và thấy một người đàn ông ở cùng phòng với cậu nói cho cậu biết vị trí của tôi và thấy những dấu chấm hỏi dâng lên...
“Tớ thật ngu ngốc ,” Todd nói, cũng đứng dậy. “Thật là một thằng đại ngu! Chúng ta phải đi ngay. Ngay lập tức!”
“Todd...”
“Đại dương cách đây bao xa?”
“Hai ngày cưỡi ngựa...”
“Vậy là bốn ngày đi bộ.” Cậu đi đi lại lại. Tiếng Ồn của cậu lại nói Đại dương, rõ như một quả bom phát nổ. Cậu thấy tôi đang nhìn cậu, thấy tôi nhìn thấy hành động đó. “Không phải tớ đang do thám cậu,” cậu nói. “ Không phải, nhưng chắc hẳn ông ta đã cố tình không khóa cửa để tớ...” Cậu bực dọc kéo tóc. “Tớ sẽ giấu nó. Tớ đã giấu sự thật về Aaron và tớ cũng có thể giấu chuyện này.”
Ruột gan tôi chao đảo, nhớ lại những gì thị trưởng đã nói với tôi về Aaron.
“Nhưng bọn mình phải đi thôi,” Todd nói. “Cậu có thức ăn để mang theo không?”
“Tớ có thể đi kiếm,” tôi đáp.
“Nhanh lên.”
Trong lúc quay người bỏ đi, tôi nghe thấy tên mình trong Tiếng Ồn của cậu. Viola, nó nói đầy vẻ lo lắng, lo rằng chúng tôi đã bị gài bẫy, lo rằng tôi đang nghĩ cậu được phái đến đây, lo rằng tôi nghĩ cậu đang nói dối, và tất cả những gì tôi làm được là nhìn cậu và nghĩ về tên cậu.
Todd.
Và hy vọng cậu có thể hiểu tôi.
Tôi hối hả chạy vào nhà ăn, lại chỗ các tủ bếp. Tôi hầu như không bật điện, gắng nhẹ nhàng hết mức trong lúc chộp những phần ăn đã được đóng gói sẵn và những ổ bánh mì.
“Nhanh vậy hả?” Corinne nói.
Cô ngồi ở chiếc bàn đặt tít trong bóng tối, cốc cà phê ở trước mặt. “Anh bạn của cô xuất hiện và cô cứ thế bỏ đi.” Cô đứng dậy bước về phía tôi.
“Tôi phải đi,” tôi nói. “Tôi xin lỗi.”
“Cô xin lỗi?” cô nói, chân mày nhướn lên. “Rồi chuyện gì sẽ xảy ra ở đây? Chuyện gì sẽ xảy ra với tất cả những bệnh nhân cần cô?”
“Tôi là một thầy thuốc tệ hại , Corinne, tất cả những gì tôi có thể làm là giặt giũ và nấu ăn cho họ...”
“Để tôi có thời gian chữa trị trong khả năng có hạn của tôi.”
“Corinne...”
Mắt cô sáng quắc. “Bà Wyatt.”
Tôi thở dài. “Bà Wyatt,” tôi nói, rồi cân nhắc và nói ra cùng lúc. “Hãy đi cùng chúng tôi!”
Cô có vẻ sửng sốt, gần như là kinh hãi. “Cái gì?”
“Cô không thấy mọi chuyện đang dẫn đến đâu sao? Phụ nữ bị bỏ tù, phụ nữ bị thương. Cô không thấy tình hình sẽ không thể khá hơn dù chỉ một chút hay sao?”
“Không thể, nếu những vụ đánh bom cứ diễn ra mỗi ngày, phải không?”
“Tổng thống mới là kẻ thù của chúng ta,” tôi nói.
Cô khoanh tay. “Cô nghĩ chỉ có một kẻ thù duy nhất thôi sao?”
“Corinne...”
“Thầy thuốc không giết người,” cô nói. “Thầy thuốc không bao giờ giết người. Lời thề đầu tiên của chúng ta là không bao giờ được làm hại người khác.”
“Những quả bom được cài ở nơi không có người.”
“Không phải lúc nào chúng cũng không có người, phải không?” Cô lắc đầu, bỗng nhiên buồn bã, buồn hơn những gì tôi từng thấy. “Tôi biết mình là ai, Viola. Tận sâu bên trong , tôi biết. Tôi chữa cho người bị bệnh, tôi chữa những vết thương, đó là con người tôi.”
“Nếu ở lại, cuối cùng họ sẽ đến bắt chúng ta.”
“Nếu ta đi, các bệnh nhân sẽ chết.” Cô không còn có vẻ giận dữ nữa, và điều ấy còn đáng sợ hơn.
“Và nếu cô bị bắt thì sao?” tôi hỏi, giọng thách thức. “Khi ấy ai sẽ chữa cho họ?”
“Tôi đã hy vọng cô sẽ thay tôi làm việc ấy.”
Trong giây lát, tôi chỉ hít thở. “Chuyện không đơn giản như vậy.”
“Nó đơn giản đối với tôi.”
“Corinne, nếu tôi có thể trốn thoát, nếu tôi có thể liên lạc với người của mình...”
“Thì sao? Chính cô đã nói họ vẫn còn cách đây năm tháng bay nữa. Năm tháng là một quãng thời gian dài.”
Tôi quay lại với các tủ bếp, tiếp tục lấy đồ ăn. “Tôi phải thử,” tôi nói. “Tôi phải làm một việc gì đó .” Tôi quay lại nhìn cô, túi đã đầy. “Đó là con người tôi .” Tôi nghĩ đến Todd đang đợi, và tim tôi đập nhanh hơn. “Ít nhất đó là con người mà tôi đã trở thành.”
Cô im lặng nhìn tôi rồi trích những lời mà bà Coyle đã từng nói với tôi. “Chúng ta là những lựa chọn mình đưa ra.”
Mất một lúc tôi mới nhận ra cô vừa nói lời tạm biệt.
“Sao lâu vậy?” Todd hỏi, bồn chồn nhìn ra cửa sổ.
“Không có gì,” tôi nói. “Tớ sẽ kể với cậu sau.”
“Cậu đã lấy được thức ăn chưa?”
Tôi giơ túi lên.
“Tớ đoán là bọn mình sẽ lại men theo dòng sông hả?” cậu hỏi.
“Có lẽ vậy.”
Cậu nhìn tôi một cách kỳ cục trong giây lát, gắng không mỉm cười. “Lại bắt đầu.”
Rồi tôi cảm thấy một luồng năng lượng kỳ khôi, và tôi biết bất kể chúng tôi đang gặp phải hiểm nguy gì, nguồn năng lượng ấy là hạnh phúc , và cậu cũng cảm thấy nó, và chúng tôi nắm tay nhau thật chặt trong giây lát, rồi cậu đứng dậy trên giường, đặt một chân lên bậu cửa và nhảy qua.
Tôi chuyền túi thức ăn cho cậu rồi trèo ra ngoài, đế giày đáp xuống lớp bùn cứng. “Todd,” tôi thì thầm.
“Sao?”
“Có người nói với tớ rằng ở đâu đó ngoài rìa thị trấn có một tòa tháp liên lạc,” tôi nói. “Chắc hẳn nó bị canh gác nghiêm ngặt nhưng tớ nghĩ nếu bọn mình tìm ra nó...”
“Một tòa tháp lớn bằng kim loại hả?” cậu cắt lời. “Cao hơn những ngọn cây?”
Tôi chớp mắt. “Có lẽ vậy,” tôi đáp, mắt mở lớn. “Cậu biết nó ở đâu sao?”
Cậu gật đầu. “Tớ đi ngang qua nó mỗi ngày.”
“Thật sao?”
“Thật,” cậu đáp, rồi tôi nhìn thấy nó trong Tiếng Ồn của cậu, nhìn thấy con đường...
“Và ta nghĩ như vậy đã đủ rồi,” một giọng nói cất lên từ trong đêm.
Giọng nói mà cả hai chúng tôi cùng nhận ra.
Thị trưởng bước ra khỏi bóng tối, một đám lính đi sau ông ta.
“Chào buổi tối hai cháu,” ông ta nói.
Tôi nghe thấy một chùm Tiếng Ồn bay ra từ thị trưởng.
Và Todd gục xuống.