← Quay lại trang sách

Chương 17 Khổ sai

NÓ LÀ ÂM THANH nhưng lại không phải âm thanh và nó lớn hơn bất kỳ thứ gì và nó sẽ chọc thủng màng nhĩ của ta nếu ta nghe bằng tai thay vì tâm trí và mọi thứ trở nên trắng xóa và tôi không chỉ như bị mù mà còn bị điếc và đờ đẫn và đóng băng và cơn đau do nó gây ra đến từ bên trong nên ta chẳng có nơi nào để bám vào mà chống trả, chỉ có một cú tát nhức nhối, rát bỏng ở chính giữa con người ta.

Đây là những gì Davy cảm thấy, mỗi khi hắn bị đánh bằng Tiếng Ồn của thị trưởng.

Và chúng là từ ngữ...

Tất cả chỉ là từ ngữ...

Nhưng là tất cả từ ngữ, nhồi vào đầu ta cùng một lúc, và cả thế giới hét lên với ta rằng MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ và nó tước đi mọi từ ngữ của chính ta, như thể nó đang nhổ tóc ta, kéo theo cả da đầu...

Một chùm từ ngữ và tôi chẳng còn là gì cả...

Tôi chẳng là gì cả...

MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ...

Rồi tôi ngã xuống và thị trưởng có thể làm bất cứ điều gì ông ta muốn với tôi.

* * *

Tôi không muốn nói về những chuyện xảy ra sau đó.

Thị trưởng lệnh cho một số lính ở lại để canh gác khu điều trị và số khác kéo tôi về nhà thờ lớn, ông ta không nói năng gì trong lúc chúng tôi đi, không nói dù chỉ một lời khi tôi cầu xin ông ta đừng làm hại cô, khi tôi hứa và gào thét và khóc lóc (im đi) rằng mình sẽ làm mọi điều ông ta muốn miễn là ông ta đừng làm hại cô.

(im đi, im đi)

Khi chúng tôi về đến nơi, ông ta lại cho trói tôi vào ghế.

Và để ông Collins thoải mái ra tay.

Và...

Và tôi không muốn nhắc đến chuyện đó.

Vì tôi khóc và nôn mửa và cầu xin và gọi tên cô và cầu xin thêm chút nữa và tất cả những chuyện ấy khiến tôi xấu hổ đến mức thậm chí còn không dám nhắc đến.

Thị trưởng không nói nửa lời trong suốt quãng thời gian những chuyện ấy xảy ra. Ông ta chỉ đi vòng quanh tôi, hết lần này đến lần khác, nghe tôi la hét, nghe tôi cầu xin.

Nghe Tiếng Ồn của tôi dưới tất cả những lời ấy.

Và tôi nói với chính mình rằng tôi đang thốt ra tất cả những tiếng la hét, tất cả những lời cầu xin, để che đậy những gì mà cô đã kể cho tôi nghe, để bảo vệ cô, để ngăn không cho ông ta biết. Tôi nói với chính mình rằng tôi phải khóc, phải cầu xin thật lớn để ông ta không thể nghe thấy.

(im đi)

Đó là những gì tôi đã nói với chính mình.

Và tôi không muốn nhắc đến chuyện đó nữa.

(câm con mịa nó miệng lại)

Đến khi tôi trở lên tháp thì trời đã gần sáng và thị trưởng Ledger đang đợi tôi và dù không đủ khỏe để làm bất cứ điều gì, tôi vẫn tự hỏi liệu ông ta có góp phần trong vụ việc lần này hay không, nhưng vẻ lo lắng ngay tắp lự mà ông ta dành cho tôi lẫn vẻ kinh hãi khi ông ta nhìn thấy tình trạng của tôi, nghe có vẻ thành thực trong Tiếng Ồn của ông ta, thành thực đến nỗi tôi chỉ chậm rãi nằm xuống và không biết phải nghĩ gì.

“Họ thậm chí còn không thèm bước vào buồng giam,” ông ta nói, đứng sau tôi. “Collins chỉ mở cửa, liếc vào nhìn, rồi khóa cửa nhốt tôi lại. Như thể họ đã biết.”

“Ừm,” tôi nói vào gối. “Quả là như thể họ đã biết.”

“Ta không liên quan gì đến chuyện này cả, Todd,” ông ta nói, hiểu ý tôi. “Ta thề đấy. Ta không bao giờ giúp đỡ người đàn ông ấy.”

“Cứ kệ tôi đi,” tôi nói.

Và ông ta làm theo.

Tôi không ngủ.

Tôi sôi sục.

Tôi sôi sục vì đã ngu ngốc để cho họ gài bẫy một cách quá ư đơn giản, để cho họ dễ dàng lợi dụng cô chống lại tôi. Tôi sôi sục với nỗi tủi hổ vì đã khóc khi bị đánh ( im đi). Tôi sôi sục vì đau đớn khi phải xa cách cô một lần nữa, đau đớn vì lời hứa của cô, đau đớn vì không biết chuyện gì đang diễn ra với cô.

Tôi đếch bận tâm đến những gì họ sẽ làm với tôi.

Cuối cùng, mặt trời cũng ló dạng và tôi biết được hình phạt của mình.

“Dùng lưng mà đào, Cứt Lợn.”

“Câm mồm đi, Davy.”

Nhiệm vụ mới của chúng tôi là chia các Xú Vật thành từng nhóm để đào móng cho những tòa nhà mới của tu viện, những tòa nhà dành cho Xú Vật hòng tránh mùa đông đang tới.

Hình phạt của tôi là, tôi phải làm việc cùng họ.

Hình phạt của tôi là, Davy toàn quyền lãnh đạo.

Hình phạt của tôi là, hắn có một cái roi mới.

“Này,” hắn nói, quất vào vai tôi. “Làm việc đi!”

Tôi quay người, từng thớ thịt đau nhức và rệu rã. “Mày mà dùng nó đánh tao một lần nữa, tao sẽ xé rách cái cổ chó của mày ra.”

Hắn cười nhe răng, Tiếng Ồn hân hoan chiến thắng. “Tao rất muốn được nhìn mày thử, ông Hewitt ạ.”

Rồi hắn chỉ cười.

Tôi quay lại đào. Các Xú Vật cùng nhóm đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi chưa được ngủ và các ngón tay thì tê cóng trong nắng sớm hanh khô, nên tôi không thể kiềm chế mà hét lên với họ. “Quay lại làm việc đi!”

Họ tặc lưỡi lách cách với nhau rồi lại đào bằng tay.

Tất cả trừ một Xú Vật, hắn nhìn tôi thêm một lát.

Tôi hằn học nhìn đáp trả, Tiếng Ồn thách thức và gầm lên đầy thịnh nộ với hắn. Hắn chỉ im lặng đón nhận, hơi thở trắng xóa, mắt hắn đang thách tôi ra tay. Hắn giơ cổ tay lên, như để xưng danh, cứ như thể tôi không biết hắn là ai, rồi hắn quay lại đào đất lạnh một cách từ tốn nhất có thể.

1017 là tên duy nhất không sợ chúng tôi.

Tôi cầm xẻng và thọc mạnh xuống đất.

“Thấy vui không?” Davy hỏi.

Tôi chèn một thứ vào Tiếng Ồn, thô tục hết mức.

“Ô, mẹ tao chết lâu rồi,” hắn nói. “Cũng như mẹ mày.” Rồi hắn phá lên cười. “Tao thắc mắc không biết bà ta có nói nhiều như trong sách của bả không.”

Tôi đứng thẳng dậy, Tiếng Ồn của tôi rực đỏ. “Davy...”

“Vì quỷ tha ma bắt, bà ta đã lảm nhảm hết trang này đến trang khác. ”

“Một ngày nào đó, Davy,” tôi nói, Tiếng Ồn dữ dội đến mức tôi có thể thấy nó đang bẻ cong không khí như một luồng hơi nóng. “Một ngày nào đó, tao sẽ...”

“Cháu sẽ làm gì, hả cậu bé?” thị trưởng hỏi, cưỡi Morpeth qua cổng chính. “Ta nghe tiếng hai đứa cãi nhau từ ngoài đường.” Ông ta quay sang nhìn Davy. “Và cãi nhau không phải là làm việc.”

“Ồ, con đã bắt chúng làm việc mà bố,” Davy nói, hất đầu về phía những cánh đồng.

Và đó là sự thật. Tôi và đám Xú Vật đã bị chia thành từng nhóm mười đến hai mươi mạng, dàn trải khắp tư viện, gỡ đá khỏi những bức tường thấp phía trong và đào đất ở đồng. Những nhóm khác đắp đất đã đào ở những cánh đồng còn lại, còn nhóm của tôi đã đào xong một phần rãnh cho móng của tòa nhà thứ nhất. Tôi có xẻng. Còn các Xú Vật phải dùng tay.

“Không tệ,” thị trưởng nói. “Không tệ chút nào.”

Tiếng Ồn của Davy thật hài lòng đến nỗi xấu hổ. Không ai nhìn hắn.

“Còn cháu, Todd?” Thị trưởng quay sang tôi. “Buổi sáng của cháu thế nào?”

“Xin đừng làm hại cô ấy,” tôi nói.

“Xin đừng làm hại cô ấy,” Davy chế nhạo.

“Ta nhắc lại lần cuối, Todd,” thị trưởng đáp, “ta sẽ không làm hại cô bé. Ta chỉ muốn nói chuyện với nó thôi. Thực ra, ta đang trên đường đến nói chuyện với nó.”

Tim tôi nhảy dựng lên và Tiếng Ồn của tôi bập bùng.

“Ồ, hắn không thích điều đó kìa bố,” Davy nói.

“Yên lặng đi,” thị trưởng nạt. “Todd, cháu có gì muốn nói để chuyến viếng thăm của ta tới chỗ cô bé diễn ra nhanh chóng và dễ chịu hơn cho tất cả mọi người không?”

Tôi nuốt khan.

Và thị trưởng chỉ nhìn tôi chằm chằm , nhìn vào Tiếng Ồn của tôi, rồi từ ngữ hình thành trong đầu tôi, XIN ĐỪNG LÀM HẠI CÔ ẤY , giọng của tôi và của ông ta trộn lẫn vào nhau, đè lên những điều tôi nghĩ, những điều tôi biết và khác với một cú tát bằng Tiếng Ồn, giọng nói này chọc ngoáy những chỗ mà tôi không muốn ông ta chọc ngoáy, tìm cách mở những cánh cửa khóa kín và lật những tảng đá và rọi ánh sáng lên những chỗ đáng lẽ nên luôn ở trong bóng tối đồng thời vẫn nói XIN ĐÙNG LÀM HẠI CÔ ẤY và tôi cảm giác như mình bắt đầu muốn nói (đại dương), bắt đầu muốn mở khóa những cánh cửa đó (đại dương), bắt đầu muốn làm chính xác những gì ông ta yêu cầu, vì ông ta đã đúng, ông ta đã đúng về mọi chuyện và tôi là ai mà dám kháng cự...

“Cô ấy không biết gì cả,” tôi đáp, giọng run rẩy, gần như hổn hển.

Ông ta nhướn mày. “Trông cháu có vẻ căng thẳng, Todd.” Ông ta xoay cương Morpeth để tiến lại gần tôi. Phục tùng, Morpeth nói. Davy nhìn thị trưởng dành sự chú ý cho tôi và dù ở khoảng cách này tôi cũng nghe thấy hắn đang ghen tị. “Mỗi khi cần bình tĩnh lại, ta đều làm một việc, Todd.”

Ông ta nhìn thẳng vào mắt tôi.

TA LÀ NHÓM VÀ NHÓM LÀ TA.

Đục giữa tâm trí tôi, như con sâu trong quả táo.

“Để nhắc ta nhớ mình là ai,” thị trưởng nói. “Nhắc ta cách kiểm soát bản thân.”

“Cái gì nhắc cơ?” Davy hỏi và tôi nhận ra hắn không nghe thấy.

TA LÀ NHÓM VÀ NHÓM LÀ TA.

Một lần nữa, ở giữa tâm trí tôi.

“Điều đó nghĩa là gì?” tôi suýt thở gấp, câu nói đó nặng trĩu trong não tôi khiến tôi khó mà mở miệng.

Rồi chúng tôi nghe thấy.

Một âm thanh rì rầm, không phải Tiếng Ồn, vo ve như một con ong màu tím mập mạp đang bay đến hòng đốt ta.

“Cái quái...?” Davy nói.

Rồi chúng tôi nhất loạt quay người, nhìn sang phía bên kia tu viện, qua đầu đám lính đang đứng trên bờ tường.

Vùùùù...

Nó ở trên trời, chuyển động đang tạo thành một vòng cung, cao và gắt, bay lên từ những ngọn cây phía sau tu viện, khói theo sau, nhưng tiếng rì rầm ngày càng lớn, khói bắt đầu chuyển sang đặc quánh một màu đen.

Rồi thị trưởng rút ống nhòm của Viola ra khỏi túi áo để nhìn cho rõ.

Tôi nhìn chằm chằm vào nó, Tiếng Ồn dậy sóng, bùng lên những dấu chấm hỏi mà ông ta tảng lờ.

Hẳn Davy cũng đã nhặt ống nhòm về từ ngọn đồi.

Tôi siết chặt tay thành nắm đấm.

“Bất kể thứ đó là gì, nó cũng đang hướng đến đây,” Dayy nói.

Tôi quay lại nhìn. Nó đã lên đến đỉnh vòng cung và đang rơi xuống.

Hướng về phía tu viện nơi tất cả chúng tôi đang đứng.

Vùùùù...

“Nếu là hai đứa, ta sẽ tránh khỏi đây,” thị trưởng nói. “Là một quả bom.”

Davy co giò chạy về phía cổng nhanh đến mức đánh rơi cây roi. Đám lính trên tường cũng lũ lượt nhảy ra ngoài. Thị trưởng ghì cương ngựa sẵn sàng nhưng chưa vội di chuyển, đợi xem quả bom sẽ rơi ở đâu.

“Bom dò,” ông ta nói, giọng đầy hứng thú. “Đã quá cổ, hầu như vô dụng. Chúng ta đã sử dụng chúng trong cuộc chiến Xú Vật.”

Tiếng vùùùù ngày càng lớn. Quả bom vẫn rơi, ngày càng nhanh.

“Thị trưởng Prentiss?”

“Tổng thống,” ông ta chỉnh lời nhưng vẫn nhìn qua ống nhòm như thể đang bị thôi miên. “Âm thanh và khói,” ông ta nói. “Quá lộ liễu để sử dụng cho việc do thám.”

“Thị trưởng Prentiss!” Tiếng Ồn của tôi dâng lên vì lo lắng.

“Cả thành phố đã bị đánh bom bụi, vậy thì tại sao...”

“CHẠY ĐI!” tôi hét lên.

Morpeth bắt đầu chạy và thị trưởng nhìn tôi.

Nhưng tôi không nói với ông ta.

“CHẠY ĐI!” Tôi hét lớn, vẫy cả tay lẫn xẻng vào đám Xú Vật đang đứng gần tôi nhất, đám Xú Vật trên cánh đồng của tôi.

Cánh đồng mà quả bom đang nhắm tới.

Vùùùù...

Bọn họ không hiểu. Hầu hết bọn họ chỉ đứng nhìn quả bom đang lao thẳng về phía mình. “CHẠY ĐI!” tôi không ngừng hét lên và ném hình ảnh vụ nổ vào Tiếng Ồn, chỉ cho họ thấy chuyện gì sẽ xảy ra một khi quả bom chạm đất, những hình ảnh của máu và xương và tiếng BÙM . “QUỶ THA MA BẮT, CHẠY ĐI !”

Cuối cùng họ cũng chịu làm theo và một số người đã bắt đầu tản ra, có lẽ chỉ để tránh khỏi tôi đang gào thét và vung vẩy cái xẻng, nhưng họ chạy còn tôi đuổi họ chạy xa hơn khỏi cánh đồng. Tôi ngoái lại nhìn. Thị trưởng đã chạy ra đến cổng tu viện, sẵn sàng để tránh xa hơn nếu cần thiết.

Nhưng ông ta đang nhìn tôi.

“CHẠY ĐI!” tôi không ngừng la hét, giục đám Xú Vật phải bỏ chạy, tránh xa khỏi trung tâm cánh đồng. Một số Xú Vật cuối cùng trèo qua bức tường phía trong gần nhất và tôi trèo theo, thở hổn hển và quay người lại để nhìn quả bom chuẩn bị đáp xuống...

Và tôi thấy 1017, vẫn đứng đó ở giữa cánh đồng, chỉ nhìn chằm chằm lên trời.

Vào quả bom sẽ giết chết hắn tại nơi hắn đang đứng.

Tôi nhảy lại qua bức tường phía trong trước cả khi kịp nhận ra mình đang làm gì...

Chân tôi giậm trên bãi cỏ...

Nhảy qua những cái rãnh mà chúng tôi đã đào...

Chạy thật nhanh đến nỗi chẳng có gì trong Tiếng Ồn của tôi...

Chỉ có tiếng VÙÙÙ của quả bom...

Mỗi lúc một lớn...

Và 1017 đang giơ tay lên để che ánh nắng...

Tại sao hắn không chạy?

Chân tôi giậm thình thịch...

Miệng tôi gào đều đặn “Quỷ tha ma bắt nhà mày, quỷ tha ma bắt nhà mày”...

VÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙ...

Và 1017 không nhìn thấy tôi đang chạy đến...

Tôi lao vào đủ mạnh để hất hắn lên không, cảm thấy không khí bị ép ra khỏi phổi hắn trong lúc chúng tôi bay qua bãi cỏ, trong lúc chúng tôi hạ cánh lăn lộn trên mặt đất, rồi rơi xuống một cái rãnh nông, trong lúc tiếng...

BÙM

khổng lồ đớp và nuốt lấy cả hành tinh

thổi tung mọi ý nghĩ và từng mảnh Tiếng Ồn

cuốn lấy bộ não của ta và đập nó thành từng mảnh

rồi từng chút không khí bị rút sạch và ào ạt thổi qua người chúng tôi

rồi đất và cỏ văng mạnh vào chúng tôi

rồi khói tràn vào phổi chúng tôi

Rồi im lặng.

Sự im lặng ồn ào.

“Cháu có bị thương không?” tôi nghe tiếng thị trưởng hét, như thể ông ta đang ở cách xa cả nghìn dặm và sâu dưới mặt nước.

Tôi ngồi dậy, nhìn thấy một cái hố khổng lồ đang bốc khói giữa đồng, khói đã tan dần vì không có gì để đốt, từng hàng Xú Vật túm tụm đứng nhìn từ những cánh đồng phía xa.

Tôi thở nhưng không thể nghe thấy tiếng thở của mình.

Tôi quay sang 1017, vẫn hầu như đang bị tôi đè lên, đang quờ quạng đứng dậy, và tôi toan mở miệng hỏi hắn có ổn không dù hắn chẳng thể trả lời...

Rồi hắn tát tôi thật mạnh, để lại những vết cào khắp mặt tôi.

“Này!” tôi hét lên, dù gần như chẳng thể nghe thấy chính mình...

Hắn đang vặn vẹo dưới người tôi và tôi giơ tay toan đè hắn xuống...

Và hắn cắn mạnh tay tôi bằng những cái răng nhỏ sắc nhọn...

Và tôi rút tay lại, chưa gì đã chảy máu...

Và tôi đã sẵn sàng đấm hắn, sẵn sàng đập hắn...

Và hắn thoát khỏi tôi, chạy qua miệng hố, về phía những Xú Vật khác...

“Này!” tôi lại hét, Tiếng Ồn của tôi dâng lên đỏ rực.

Hắn chỉ bỏ chạy và quay lại nhìn chằm chằm và từng hàng Xú Vật cũng đang nhìn tôi, những bộ mặt im lặng ngớ ngẩn của họ còn ít cảm xúc hơn mặt của những con cừu ngu ngốc bậc nhất mà tôi từng nuôi ở nông trại và tay tôi đang chảy máu và tai tôi kêu ù ù và mặt tôi đau nhức vì những vết xước và tôi đã cứu cái mạng ngu ngốc của hắn và đây là lời cảm ơn mà tôi nhận được ư?

Lũ súc sinh, tôi nghĩ. Những con vật ngu ngốc, vô dụng chết tiệt.

“Todd?” thị trưởng lại nói, cưỡi ngựa về phía tôi. “Cháu có bị thương không?”

Tôi ngẩng mặt về phía ông ta, không chắc mình đủ bình tĩnh để trả lời, nhưng khi tôi vừa mở miệng...

Thì mặt đất vùng lên.

Thính giác của tôi vẫn chưa hồi phục nên tôi cảm thấy thì đúng hơn là nghe thấy, cảm thấy sự sục sôi truyền qua mặt đất, thấy không khí bùng lên với ba lần rung chấn dữ dội, lần này nối tiếp lần khác, thấy thị trưởng đột ngột quay đầu về phía thị trấn, thấy Davy và tất cả Xú Vật cũng làm theo.

Nhiều quả bom khác.

Phía đằng xa, ở thị trấn, là những vụ nổ bom lớn nhất từng xuất hiện trong lịch sử thế giới này.