← Quay lại trang sách

Chương 18 Sống là chiến đấu

TÔI GỤC HOÀN TOÀN sau khi thị trưởng và người của ông ta đưa Todd đi. Cuối cùng Corinne phải tiêm thuốc cho tôi. Tôi chỉ lờ mờ cảm thấy mũi tiêm chọc vào tay mình, thấy bàn tay của cô đặt lên lưng tôi, không nhúc nhích, không vuốt ve, không làm bất cứ điều gì để khiến tôi cảm thấy khá hơn, chỉ đặt ở đó, giữ tôi lại với thế giới này.

Tôi rất tiếc khi phải nói rằng mình không hề cảm kích.

Khi tôi tỉnh lại trên giường, trời chỉ vừa rạng sáng, mặt trời còn quá thấp chưa vượt ra khỏi đường chân trời, mọi thứ vẫn được phủ trong bóng tối ban mai.

Corinne đang ngồi trên ghế cạnh tôi.

“Sẽ tốt hơn nếu cô được ngủ một giấc dài,” cô nói, “nhưng tôi sợ rằng cô không thể.”

Tôi nhoài về phía trước đến khi gần như gập người làm đôi. Ngực tôi nặng trĩu, như thể đang bị kéo xuống sàn. “Tôi biết,” tôi thì thầm. “Tôi biết.”

Tôi thậm chí không hiểu tại sao cậu lại gục xuống như vậy. Cậu choáng váng, gần như bất tỉnh, miệng sùi bọt, rồi đám lính nhấc cậu dậy và kéo đi.

“Họ sẽ đến tìm tôi,” tôi nói, nuốt cục nghẹn ở cổ. “Sau khi xong việc với Todd.”

“Phải, tôi nghĩ họ sẽ làm vậy,” Corinne trả lời đơn giản, nhìn xuống tay, xuống những vết chai sạn màu kem phồng lên ở những đầu ngón tay, xuống lớp da màu tro đang tróc ra khỏi hai bàn tay bị nhúng quá nhiều trong nước nóng.

Thật ngạc nhiên, buổi sáng lạnh, se lạnh đến nghiệt ngã. Dù cửa sổ đã đóng, tôi vẫn cảm thấy cơn ớn lạnh sắp đến. Tôi vòng tay quanh người.

Cậu đã đi rồi.

Cậu đã đi rồi.

Và tôi không biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo.

“Tôi lớn lên ở một khu định cư tên là Kentish Gate,” Corinne bất chợt nói, không nhìn vào mắt tôi, “ở rìa một khu rừng lớn.”

Tôi ngước lên. “Corinne?”

“Bố tôi đã chết trong cuộc chiến Xú Vật,” cô tiếp tục, “nhưng mẹ tôi đã sống sót. Từ lúc biết đi, tôi đã làm việc cùng bà trong vườn cây ăn quả, hái táo và thông mào gà, cả những loại quả dại.”

Tôi nhìn cô chằm chằm, tự hỏi tại sao là lúc này, tại sao lại kể cho tôi chuyện ấy vào lúc này?

“Phần thưởng cho công sức lao động vất vả của tôi là một chuyến cắm trại, sau vụ mùa cuối cùng của năm,” cô tiếp tục, “chỉ có tôi và mẹ, vào sâu trong rừng cho đến khi nào cả hai không dám bước tiếp nữa.” Cô ngước nhìn hừng đông tăm tối. “Ở đây có rất nhiều sự sống, Viola. Rất nhiều, trong từng ngõ ngách của từng khu rừng và dòng suối, từng con sông và ngọn núi. Sự sống ở hành tinh này ngân nga .”

Cô miết một ngón tay lên những vết chai. “Lần cuối chúng tôi đi cắm trại, tôi mới tám tuổi. Chúng tôi đã đi suốt ba ngày về phía Nam, đó là món quà mẹ tặng vì tôi đã tỏ ra trưởng thành. Chỉ có Chúa mới biết chúng tôi đã đi bao nhiêu dặm, nhưng chỉ có chúng tôi, chỉ có tôi và mẹ và đó là tất cả những gì quan trọng.”

Cô im lặng hồi lâu. Tôi không phá vỡ sự im lặng đó.

“Bà đã bị một con rắn đỏ cắn vào gót chân, trong lúc đang ngâm chân dưới suối.” Cô lại xoa tay. “Đó là một loại rắn độc, chết người, nhưng chậm rãi.”

“Ôi, Corinne,” tôi nói qua hơi thở.

Đột nhiên cô đứng dậy, như thể sự thông cảm của tôi là thô lỗ. Cô lại gần cửa sổ. “Mười bảy tiếng sau bà mới chết,” cô nói, vẫn không nhìn tôi. “Đó là những giờ tồi tệ và đau đớn và khi bị mù, bà đã kéo tôi và cầu xin tôi hãy cứu bà, cầu xin tôi hết lần này đến lần khác hãy cứu mạng bà.”

Tôi giữ im lặng.

“Với những gì chúng ta biết bây giờ, những gì mà các thầy thuốc đã khám phá ra, tôi đã có thể cứu mạng bà, chỉ cần nấu sôi rễ cây vàng.” Cô khoanh tay. “Vốn mọc đầy xung quanh chúng tôi khi đó. Một cách thừa mứa.”

Tiếng GẦM của thị trấn Prentiss Mới chỉ vừa bắt đầu dấy lên cùng bình minh. Nắng lấp ló ở đường chân trời xa tít, nhưng chúng tôi tiếp tục giữ im lặng thêm một lúc.

“Tôi xin lỗi, Corinne,” cuối cùng tôi nói. “Nhưng tại sao...?”

“Mỗi người ở đây đều là con gái của một ai đó,” cô nói khẽ. “Mỗi tên lính ngoài kia đều là con trai của một ai đó. Tội ác duy nhất, tội ác duy nhất là cướp đi mạng sống của một người. Chẳng có gì khác quan trọng.”

“Đó là lý do cô không chiến đấu,” tôi nói.

Cô quay ngoắt lại. “Sống là chiến đấu,” cô gắt. “Bảo tồn sinh mạng là chiến đấu chống lại mọi thứ người đàn ông ấy tin tưởng.” Cô hít một hơi giận dữ. “Và giờ là cả bà ấy nữa, với tất cả những vụ đánh bom. Tôi đang chống lại họ mỗi khi băng bó cho một người phụ nữ với con mắt bị thâm đen, mỗi khi tôi gỡ mảnh đạn từ người nạn nhân của một vụ nổ.”

Giọng cô xắng lên rồi lại dịu xuống. “Đó là cuộc chiến của tôi,” cô nói. “Đó là cuộc chiến mà tôi đang chiến đấu.”

Cô bước lại chỗ cái ghế và nhặt lên mớ vải đặt bên cạnh. “Bởi vậy, tôi cần cô mặc thứ này vào,” cô nói.

Corinne không cho tôi cơ hội để cự cãi hay thậm chí là chất vấn kế hoạch của cô. Cô cởi áo choàng thực tập và bộ quần áo đã giặt qua nhiều lần của tôi ra, bắt tôi mặc chiếc áo dài tay sờn cũ và chiếc váy dài, cùng một chiếc khăn trùm đầu để che tóc.

“Corinne,” tôi nói, buộc khăn lại.

“Im đi và nhanh lên.”

Khi tôi đã mặc xong, cô dẫn tôi đến cuối hành lang dài dẫn ra bờ sông cạnh khu điều trị. Có một chiếc túi vải nặng trịch đựng đầy thuốc và băng gạc đặt cạnh cửa. Cô đưa nó cho tôi và nói, “Đợi khi có tiếng động. Nghe thấy là cô sẽ biết thôi.”

“Corinne...”

“Cơ hội của cô không nhiều nhặn gì đâu, cô phải hiểu điều đó.” Cô nhìn thẳng vào mắt tôi. “Nhưng nếu đến được nơi họ đang ẩn náu, cô phải sử dụng những thứ này với tư cách một thầy thuốc , hiểu chứ? Cô có khả năng cho dù cô có biết điều đó hay không.”

Tôi thở gấp, bồn chồn, nhưng vẫn nhìn cô và nói, “Vâng, thưa bà.”

“Gọi bà là đúng đấy,” cô nói, rồi nhìn qua cửa kính. Chúng tôi thấy một tên lính đang đứng vẻ buồn chán ở góc tòa nhà, tay ngoáy mũi. Corinne quay sang tôi. “Giờ thì, đánh tôi đi.”

Tôi chớp mắt. “Gì cơ?”

“Đánh tôi,” cô nói. “Ít nhất tôi phải bị chảy máu mũi hoặc rách môi.”

“Corinne...”

“Nhanh lên, bằng không bọn lính sẽ nhanh chóng ùa ra đầy ngoài kia.”

“Tôi sẽ không đánh cô đâu!”

Cô chộp lấy tay tôi, mạnh bạo đến mức tôi phải giật lại. “Nếu tổng thống đến tìm cô, cô thực sự nghĩ mình sẽ có hy vọng mà trở về ư? Ông ta đã tìm cách moi móc sự thật từ cô, bằng cách dò hỏi rồi gài bẫy cậu bạn của cô. Cô thực sự nghĩ sự kiên nhẫn của một người đàn ông như ông ta là vĩnh viễn ư?”

“Corinne...”

“Rồi ông ta sẽ đánh cô,” cô nói. “Nếu từ chối làm theo lời ông ta, ông ta sẽ giết cô.”

“Nhưng tôi không biết ...

“Ông ta không bận tâm cô có biết hay không!” có rít qua kẽ răng. “Nếu có thể ngăn chặn một người bỏ mạng, tôi sẽ làm vậy, dù là cái mạng đáng ghét như của cô.”

“Cô đang làm tôi đau,” tôi nói khẽ khi những ngón tay của cô bấu vào người tôi.

“Tốt,” cô nói. “Tức giận đi rồi đánh tôi.”

“Nhưng tại sao...”

“Làm ngay!” cô hét.

Tôi hít sâu, rồi lại hít sâu, và lấy hết sức bình sinh đánh vào mặt cô.

Tôi đợi, khom mình dưới ô cửa kính và theo dõi tên lính. Tiếng bước chân của Corinne xa dần phía cuối hành lang khi cô chạy về phòng đón tiếp. Tôi đợi thêm một lúc. Tên lính là một trong vô vàn những kẻ đã bị tước đi thuốc chữa Tiếng Ồn và trong sự im lặng của buổi sáng tôi có thể nghe thấy những suy nghĩ của hắn. Những suy nghĩ về cảm giác nhàm chán, những suy nghĩ về ngôi làng mà hắn đã sống trước khi bị quân đội đánh chiếm, những suy nghĩ về đội quân mà hắn buộc phải tham gia.

Những suy nghĩ về một cô gái mà hắn quen đã bỏ mạng.

Rồi tôi nghe thấy tiếng hét của Corinne vẳng lại từ cửa chính. Cô hét lên rằng Câu Trả Lời đã lẻn vào giữa đêm tối, đánh cô không hề nương tay rồi bắt cóc tôi ngay trước mũi họ, rằng cô đã thấy Câu Trả Lời đem tôi bỏ chạy về hướng ngược lại so với hướng tôi phải đi.

Đó là một câu chuyện đáng thương, không đời nào có hiệu quá, làm sao người ta lẻn được vào đây khi lính canh ở khắp nơi?

Nhưng tôi biết cô trông đợi điều gì. Một huyền thoại đang được lan truyền, một huyền thoại về Câu Trả Lời.

Làm sao họ có thể gài bom mà không bị ai nhìn thấy?

Mà không bị ai bắt gặp?

Nếu Câu Trả Lời làm được việc đó, có khi nào họ cũng có thể lẻn qua mặt những tên lính đầy đủ vũ trang?

Có phải họ vô hình?

Tôi nghe thấy những suy nghĩ đó ngay khi tên lính quay đầu về phía âm thanh huyên náo. Những suy nghĩ đó vang mỗi lúc một lớn trong Tiếng Ồn của hắn lúc hắn chạy qua góc nhà và biến mất khỏi tầm mắt.

Chỉ như vậy, thời cơ đã đến.

Tôi đeo túi thuốc lên vai.

Tôi mở cửa.

Tôi chạy.

Tôi chạy về phía rặng cây và xuôi dòng sông. Có một con đường nhỏ dọc bờ sông, nhưng tôi vẫn men theo những thân cây mọc bên cạnh, và trong lúc chiếc túi tung tẩy trên vai tôi không thể ngăn mình khỏi nghĩ đến quãng thời gian chạy dọc con sông này cùng Todd, dọc chính bờ sông này, xa khỏi đội quân, chạy và chạy nữa và chạy mãi.

Tôi phải ra đến đại dương.

Dù rất muốn cứu Todd, nhưng cơ hội duy nhất của tôi là tìm ra bà ấy trước.

Rồi quay trở lại cứu cậu.

Tôi sẽ làm vậy.

Tớ sẽ không bao giờ bỏ cậu, Todd Hewitt. Chẳng bao giờ nữa.

Tim tôi đau nhói khi nhớ lại những lời mình nói.

Khi tôi phá vỡ lời hứa.

(hãy cố chịu đựng, Todd)

(hãy cố sống sót)

Tôi chạy.

Tôi chạy xuôi về hạ nguồn, tránh đám lính tuần, băng qua những khu vườn sau nhà, chạy sau những hàng rào, tránh nhà cửa và các tòa nhà xa hết mức có thể.

Thung lũng một lần nữa hẹp lại. Những ngọn đồi đang hợp làm một với con đường và nhà cửa bắt đầu thưa thớt. Có một lần tôi nghe thấy tiếng hành quân nên phải ngồi thụp xuống những bụi cây con trong lúc đám lính đi ngang qua, nín thở, khom mình sát đất hết mức. Tôi đợi đến khi chỉ còn lại những tiếng chim (chốn an toàn của ta ở đâu?) và tiếng GẦM của thị trấn giờ đã trở nên xa xôi, đợi thêm một hai giây, rồi ngẩng đầu nhìn dọc theo con đường.

Dòng sông rẽ ngoặt ở phía xa và con đường biến mất khỏi tầm mắt sau những ngọn đồi quanh co và những cánh rừng xa xăm. Bên kia đường, ở mé xa này của thị trấn, chủ yếu chỉ có nông trại và những cánh đồng vươn lên sườn đồi khúc khuỷu dẫn vào rừng rậm. Ngay đối diện tôi có một lối đi nhỏ dẫn đến nông trại với những rặng cây con trong vườn. Những cánh đồng trải dài sang mé phải, nhưng phía sau nông trại, khu rừng lại ngút ngàn. Đi vào lối nhỏ đó là an toàn nhất. Nếu bắt buộc, tôi sẽ ẩn mình đến lúc trời tối rồi lẻn đi trong màn đêm.

Tôi nhìn dọc con đường một lần nữa, dỏng tai tìm tiếng hành quân, tìm những Tiếng Ồn lạc lõng, tìm tiếng lạch cạch của một chiếc xe kéo.

Tôi hít vào.

Rồi chạy qua đường.

Tôi dán mắt vào nông trại, túi đập sau lưng, hai tay đấm vào không khí, phổi phập phồng trong lúc chạy nhanh hơn, rồi nhanh hơn, và nhanh hơn nữa...

Lên lối đi nhỏ...

Gần đến những rặng cây...

Gần đến...

Thì một nông dân bước ra.

Tôi dừng phắt lại, loạng choạng và suýt ngã lăn. Anh ta giật lùi, rõ ràng cũng ngạc nhiên khi thấy tôi đột ngột xuất hiện trước mặt.

Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm.

Tiếng Ồn của anh ta yên lặng, kỷ luật, gần như một người đàn ông đích thực, đó là lý do khiến tôi không thể nghe thấy nó từ xa. Anh ta đang đeo giỏ trên một tay, tay còn lại cầm một quả lê đỏ.

Anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân, nhìn chiếc túi trên lưng tôi, thấy tôi đang ở một mình giữa đường lúc trời vừa hửng sáng, thấy hơi thở tôi nặng nè, rõ ràng là vì vừa mới chạy.

Rồi nó hiện lên trong Tiếng Ồn của anh ta, rõ và nhanh như buổi sáng.

Câu Trả Lời, anh ta nghĩ.

“Không,” tôi nói. “Tôi không phải là...”

Nhưng anh ta đặt một ngón tay lên miệng.

Anh ta hất đầu về phía con đường.

Và tôi nghe tiếng những tên lính đang tiến đến từ đằng xa.

“Hướng đó,” anh nông dân thì thầm, chỉ về phía một lối mòn hẹp, một lối đi nhỏ dẫn tới khu rừng hẳn sẽ dễ dàng bị bỏ qua nếu ta không biết đến sự tồn tại của nó. “Nhanh lên.”

Tôi lại nhìn anh ta, gắng tìm cái bẫy, gắng phán đoán , nhưng không còn thời gian nữa. Không còn thời gian.

“Cảm ơn anh,” tôi nói rồi bỏ chạy.

Lối đi gần như dẫn ngay vào khoảnh rừng rậm rạp hơn, dốc lên miết. Nó hẹp nên tôi phải gạt dây leo và cành cây chắn đường để đi qua. Khu rừng nuốt chửng lấy tôi, và tôi chỉ có thể tiến tới, rồi tiến tới, hy vọng đang không tự đưa mình vào rọ. Tôi lên tới đỉnh đồi, chỉ để nhận ra nó xoải xuống một chút rồi lại có một ngọn đồi khác để vượt qua. Tôi chạy qua cả ngọn đồi đó, vẫn đang hướng về phía Đông, nhưng tầm nhìn của tôi không đủ thoáng để thấy con đường hay dòng sông hay hướng tôi phải đi...

Tôi suýt ngã vào một khoảng rừng thưa.

Nơi một tên lính đang đứng cách tôi không quá mười mét.

Hắn quay lưng lại với tôi (tạ ơn Chúa, tạ ơn Chúa) và phải đến lúc tim tôi đã nhảy ra khỏi lồng ngực khi tôi lấy lại thăng bằng và chui vào bụi cây, tôi mới thấy thứ hắn đang canh gác.

Nó ở đó.

Giữa khoảng rừng thưa ngự trên đồi, với ba cái chân bằng kim loại, cao gần năm mươi mét chọc thẳng lên trời. Những cái cây xung quanh đã bị đốn trụi, và bên đưới nó, bên kia khoảng rừng thưa, tôi nhìn thấy một tòa nhà nho nhỏ và một con đường dẫn xuống phía bên kia ngọn đồi, tới dòng sông.

Tôi đã tìm thấy tháp liên lạc.

Nó ở đây.

Và không có nhiều lính canh. Tôi đếm được năm, không, là sáu tên.

Chỉ sáu tên. Với nhiều khoảng trống.

Tim tôi đập thình thịch.

Rồi lại đập mạnh hơn.

Tôi đã tìm thấy nó.

Và một tiếng BÙM! vọng lại từ đằng xa.

Tôi giật thót, những tên lính cũng vậy. Lại thêm một quả bom. Lại thêm một lời tuyên thệ của Câu Trả Lời. Lại thêm một...

Đám lính đang bỏ đi.

Chúng đang chạy về phía vụ nổ, chạy xa khỏi tôi xuôi về phía bên kia ngọn đồi, về nơi tôi đã có thể thấy một cột khói trắng đang bốc lên.

Tòa tháp sừng sững trước mặt tôi.

Bỗng nhiên trống trải, không ai canh gác.

Tôi thậm chí không dừng lại để cân nhắc xem mình đang hành động ngu ngốc đến mức nào...

Tôi chỉ chạy...

Chạy về phía tòa tháp...

Nếu đây là cơ hội để tôi cứu tất cả mọi người thì...

Tôi không biết...

Tôi chỉ chạy...

Qua khoảng đất trống...

Về phía tòa tháp...

Về phía tòa nhà bên dưới...

Tôi có thể cứu tất cả mọi người...

Bằng cách nào đó tôi có thể cứu tất cả mọi người...

Rồi qua khóe mắt, tôi nhìn thấy có người đang chạy ra khỏi chỗ nấp bên trái tôi, giữa những rặng cây...

Có người đang chạy thẳng về phía tôi...

Có người...

Có người đang gọi tên tôi...

“Viola!” tôi nghe thấy. “Quay lại!”

“Viola, ĐỪNG!” bà Coyle đang gào tên tôi.

Tôi không dừng lại...

Bà cũng không dừng lại...

“QUAY LẠI!” bà hét lớn...

Và đang băng qua khoảng rừng thưa trước mặt tôi...

Chạy và chạy và chạy...

Rồi tôi nhận ra...

Như một cú đấm vào giữa bụng...

Lý do khiến bà đang hét lớn...

Không...

Dù tôi dừng lại đột ngột...

Không, tôi nghĩ...

Không, bà không thể...

Và bà Coyle đã đến chỗ tôi...

Bà KHÔNG THỂ...

Và đè cả hai chúng tôi xuống đất...

KHÔNG!

Và những cái chân của tòa tháp phát nổ thành ba chùm sáng đui lòa.