PHẦN IV ĐÊM BUÔNG Chương 19 Những gì cháu không biết
“BUÔNG TÔI RA!”
Bà ta đưa tay bịt miệng tôi, giữ chặt nó ở đó, giữ tôi bằng cả sức nặng cơ thể của bà ta trong lúc những đám mây bụi cuộn dâng xung quanh chúng tôi từ tòa tháp nát vụn. “Ngừng la hét đi,” bà ta rít lên.
Tôi cắn tay bà ta.
Bà ta nhăn nhó vẻ đau đớn, giận dữ và thịnh nộ, nhưng vẫn không thả ra, chỉ chấp nhận cú cắn mà không hề suy suyển.
“Lát nữa cháu có thể thỏa sức la ó và gào thét, cô gái của ta,” bà ta nói, “nhưng chỉ hai giây nữa, nơi này sẽ đầy nhung nhúc lính, và cháu thực sự nghĩ họ sẽ tin cháu chỉ tình cờ đi ngang qua đây sao?”
Bà ta đợi phản ứng của tôi. Tôi nhìn bà ta chằm chằm nhưng rồi cũng gật đầu. Bà ta gỡ tay ra.
“Đừng bao giờ gọi tôi là cô gái của ta nữa,” tôi nói, hạ giọng nhưng cũng hừng hực lửa chẳng kém gì bà ta. “Đừng bao giờ gọi tôi như vậy nữa.”
Tôi đi theo bà ta xuống sườn đồi dốc, quay lại con đường, trượt trên thảm lá rụng đẫm sương mai, không ngừng đi xuống, rồi lại đi xuống. Tôi trèo qua những cành cây gãy và những cái rễ, chiếc túi vải nặng như một hòn đá trên vai.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đi theo bà ta.
Nếu không tôi sẽ bị bắt và chỉ có Chúa mới biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi trở lại thị trấn.
Bà ta đã cướp mất lựa chọn còn lại của tôi.
Bà ta đã xuống đến những bụi cây dưới chân sườn đồi dốc. Bà ta nhanh chóng cúi người đi qua và ra hiệu cho tôi đi theo. Tôi trượt xuống bên cạnh, hơi thở đứt đoạn, rồi bà ta nói, “Bất kể cháu làm gì, cũng đừng gào thét.”
Trước khi tôi kịp mở miệng, bà ta đã nhảy xuyên qua. Bụi cây khép lại sau lưng bà ta, và tôi phải vất vả gạt cành lá để đi theo. Tay khua trước mặt, tôi loạng choạng tiến sang đầu bên kia.
Ra tới đường.
Nơi hai tên lính đang đứng cạnh một chiếc xe kéo cùng một người đàn ông khác, tất cả đều nhìn thẳng vào tôi và bà Coyle.
Hai tên lính trông có vẻ sửng sốt hơn là giận dữ, nhưng họ không có Tiếng Ồn, nên chẳng có cách nào để biết.
Nhưng họ đang cầm súng.
Và chĩa thẳng vào chúng tôi.
“Và đây là đứa quái nào?” một tên gầm gừ, một gã đàn ông trung niên trọc đầu với vết sẹo dọc một bên cằm.
“Đừng bắn!” bà Coyle nói, tay giơ lên.
“Chúng tôi nghe thấy tiếng nổ,” tên lính còn lại lên tiếng, một thanh niên, không lớn hơn tôi là bao, với mái tóc vàng dài ngang vai.
Rồi tên lính già hơn nói một điều gì đó, một điều bất ngờ.
“Bà về muộn .”
“Đủ ròi, Magnus,” bà Coyle nói, hạ tay xuống và bước lại gần chiếc xe kéo. “Hạ súng xuống đi. Cô bé đi cùng ta.”
“Gì cơ?” tôi hỏi, vẫn đờ người tại chỗ.
“Bom dò đi lạc hoàn toàn,” người lính trẻ nói với bà ta. “Chúng tôi không chắc nó đáp xuống đâu.”
“Tôi đã bảo với bà rằng nó quá cũ,” Magnus nói.
“Nó đã hoàn thành nhiệm vụ,” bà Coyle đáp, loay hoay với cái xe kéo, “dù nó đáp xuống ở đâu đi nữa.”
“Này!” tôi nói. “Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Rồi tôi nghe thấy, “Hildy?”
Bà Coyle dừng lại, hai người lính cũng làm theo, và nhìn chằm chằm vào người đàn ông đánh xe kéo.
“Là cháu phải không?” ông ấy hỏi. “Hildy hay còn gọi là Viola.” Nãy giờ đầu tôi quay cuồng, hoàn toàn tập trung vào những tên lính mà bỏ qua người đàn ông đánh xe, bỏ qua khuôn mặt hầu như không bộc lộ cảm xúc, bộ quần áo, chiếc mũ, giọng nói, và Tiếng Ồn phẳng lì bình tĩnh như đường chân trời xa tắp.
Người đàn ông đã từng đưa tôi và Todd vượt qua biển thú.
“Wilf,” tôi thở gấp.
Giờ thì tất cả mọi người đều đang nhìn tôi. Chân mày bà Coyle nhướn cao đến nỗi chúng trông như thể đang tìm cách bò vào mái tóc của bà ta.
“Chào,” Wilf nói.
“Chào bác,” tôi đáp trả, quá ngạc nhiên để nói thêm gì khác.
Wilf chạm hai ngón tay lên vành mũ. “Ta mừng vì thấy cháu vẫn còn sống.”
Miệng bà Coyle động đậy cỡ một, hai giây nhưng chẳng có lời nào thốt ra. “Rồi sẽ có thời gian để chào hỏi,” cuối cùng bà ta nói. “Chúng ta phải đi ngay. ”
“Có đủ chỗ cho hai người không?” tên lính trẻ cất tiếng hỏi.
“Phải đủ.” Bà ta cúi xuống rồi tháo tấm ván bên dưới xe kéo ra, vẫy tay bảo tôi lại gần. “Chui vào đi.”
“Vào đâu?” tôi cúi đầu và nhìn thấy một khoang xe được giấu bằng cái bẫy thị giác, hẹp và ngắn như một cái củi ngay phía trên trục xe sau.
“Đeo túi thì không vừa đâu,” Wilf nói, chỉ vào chiếc túi trên lưng tôi. “Để ta cầm cho.”
Tôi cởi túi ra và đưa cho ông. “Cảm ơn, bác Wilf.”
“ Khẩn trương lên, Viola,” bà Coyle nói.
Tôi gật đầu lần cuối với Wilf, cúi xuống và trèo vào, co người chui rúc cho đến khi đầu gần chạm phía bên kia của khoang xe. Bà Coyle không đợi mà trèo ngay vào sau tôi. Người lính trẻ nói đúng. Không đủ chỗ. Bà ta áp sát vào người tôi, mặt đối mặt, đầu gối thọc vào đùi tôi, mũi chúng tôi cách nhau chưa đến một phân. Bà ta vừa rút chân lại thì tấm ván đã được hạ xuống, đẩy chúng tôi vào bóng tối gần như tuyệt đối.
“Chúng ta đang...” tôi chực nói nhưng bà ta đã mạnh bạo suỵt tôi im.
Tôi nghe tiếng hai người lính rảo bước bên ngoài, bước theo tiếng vó ngựa.
“Báo cáo!” một giọng hét lên dừng xe kéo lại.
Giọng của hắn...
Cao vút, và tôi nghe thấy tiếng ngựa hí...
Nhưng giọng của hắn...
“Tôi nghe thấy tiếng nổ, thưa ngài,” tên lính già của chúng tôi trả lời. “Người đàn ông này nói hắn nhìn thấy một vài ả đàn bà đi ngang qua con đường ven sông khoảng một giờ trước.”
Chúng tôi nghe thấy tên lính thật nhổ nước bọt. “Lũ chó cái.”
Tôi nhận ra giọng hắn...
Là trung sĩ Hammar.
“Các ngươi ở đội nào?” hắn hỏi.
“Đội một, thưa ngài,” người lính trẻ của chúng tôi trả lời, sau một giây ngập ngừng ngắn ngủi. “Đội trưởng O’Hare.”
“Thẳng ẻo lả đó hả?” Trung sĩ Hammar lại nhổ. “Nếu chúng mày muốn làm những tên lính thực sự , hãy chuyển sang đội bốn. Tao sẽ cho chúng mày thấy làm lính là như thế nào.”
“Vâng, thưa ngài,” người lính già của chúng tôi đáp, nghe có vẻ bồn chồn hơn tôi mong đợi.
Tôi nghe thấy Tiếng Ồn của những tên lính trong đội của trung sĩ Hammar. Chúng đang nghĩ đến chiếc xe kéo. Chúng đang nghĩ đến vụ nổ. Chúng đang nghĩ đến việc được bắn những người phụ nữ.
Nhưng không có Tiếng Ồn nào phát ra từ trung si Hammar.
“Bắt lão này lại,” cuối cùng trung sĩ Hammar nói, ý chỉ Wilf.
“Chúng tôi đang làm đây, thưa ngài.”
“Lũ chó cái,” trung sĩ Hammar lại nói, và chúng tôi nghe thấy hắn thúc ngựa (Đầu hàng, con ngựa nghĩ), rồi hắn và người của mình phóng đi.
Tôi thở hắt ra mà không biết mình đang nín thở. “Ông ta thậm chí còn không bị trừng phạt ,” tôi thì thầm, với chính mình hơn là với bà Coyle.
“Rồi sẽ đến lượt hắn,” bà ta thì thầm đáp trả.
Tôi nghe tiếng Wilf quất dây cương rồi chúng tôi lắc lư trong lúc chiếc xe nặng nề tiến về phía trước.
Hóa ra thị trưởng là một kẻ dối trá. Suốt bấy giờ.
Dĩ nhiên ông ta đã nói dối, mày là một con ngốc.
Và tên sát nhân đã cướp đi mạng sống của Maddy vẫn được tự do để tiếp tục giết người, vẫn được dùng thuốc.
Còn tôi thì đang lắc lư và liên tục va vào người đàn bà đã hủy hoại hy vọng duy nhất để liên lạc với phi hành đoàn có thể cứu mạng chúng tôi.
Và Todd vẫn ở ngoài kia. Ở một nơi nào đó. Bị bỏ lại.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy cô đơn đến vậy.
Khoang xe nhỏ khủng khiếp. Chúng tôi chia sẻ lượng không khí ít ỏi, khuỷu tay và vai va đụng bầm tím trong lúc cỗ xe lăn bánh, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Chúng tôi không mở miệng.
Thời gian trôi đi. Rồi lại trôi đi. Cứ thế trôi đi mãi. Tôi chìm vào trạng thái mơ màng, sức nóng ngột ngạt hút cạn sinh lực khỏi người tôi. Chiếc xe lắc lư cuối cùng cũng gạt phăng những lo nghĩ của tôi và tôi nhắm mắt lại.
Tôi tỉnh giấc khi người lính già gõ lên thành gỗ, và nghĩ cuối cùng chúng tôi cũng được ra ngoài, nhưng ông ta chỉ nói, “Chúng ta sắp đi qua đoạn đường xấu. Bám chặt vào.”
“Bám vào cái gi?” tôi toan hỏi nhưng dừng lại vì có cảm giác chiếc xe kéo đang rơi khỏi vực đá.
Trán bà Coyle đập vào mũi tôi và ngay lập tức tôi ngửi thấy mùi máu. Tôi nghe tiếng thở gấp khi bàn tay tôi chọc vào cổ bà ta và chiếc xe vẫn lảo đảo và rung lắc và tôi trông đợi khoảnh khắc khoang xe long ra.
Rồi bà Coyle luồn cả hai tay quanh người tôi, kéo tôi lại gần, cố định chúng tôi trong khoang xe bằng một tay và một chân tì vào phía đối diện. Tôi kháng cự, chống lại cử chỉ an ủi ý nhị này, nhưng hành động ấy là có chủ đích vì chúng tôi ngừng va vào nhau ngay lập tức, dù chiếc xe vẫn phóng về phía trước và vẫn rung lắc.
Chặng đường cuối cùng của tôi diễn ra trong vòng tay của bà Coyle. Cũng chính trong vòng tay của bà ta tôi tiến vào khu trại của Câu Trả Lời.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại và tấm ván được gỡ ra gần như ngay lập tức.
“Chúng ta đã đến nơi,” người lính trẻ nói. “Mọi người vẫn ổn chứ?”
“Tại sao không?” bà Coyle cấm cảu đáp. Bà ta buông tôi ra rồi trèo khỏi khoang xe, xòe một tay để giúp tôi bước xuống. Tôi ngó lơ, tự mình ra ngoài rồi nhìn xung quanh.
Chúng tôi đã đi xuống một con đường dốc gồ ghề đầy sỏi đá chỉ vừa đủ rộng cho một chiếc xe, tiến vào nơi có vẻ như là một bãi đá trong rừng. Cây cối vây quanh tứ phía, một hàng cây thấp ở ngay trước mặt chúng tôi.
Đằng sau chúng hẳn phải là đại đương, Hoặc tôi đã ngủ lâu hơn mình tưởng hoặc bà ta đã nói dối và biển ở gần hơn so với những gì bà ta kể.
Vốn chẳng phải là điều đáng ngạc nhiên.
Người lính trẻ tóc vàng huýt sáo khi nhìn thấy mặt chúng tôi, và tôi cảm thấy vết máu khô đã đông lại dưới mũi. “Anh có thể lấy cho em thứ gì đó để xử lý vụ này,” anh ta nói.
“Nó là thầy thuốc,” bà Coyle đáp. “Nó có thể tự lo cho mình.”
“Anh tên Lee,” anh ta nói với tôi, nhoẻn miệng cười.
Trong thoáng chốc, tôi hoàn toàn nhận thức được mình hẳn phải trông khủng khiếp lắm với cái mũi đầy máu và bộ quần áo kỳ cục này.
“Em tên Viola,” mặt tôi cúi gằm xuống đất.
“Túi của cháu đây,” Wilf nói, đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi, chìa chiếc túi vải dựng thuốc và băng gạc ra. Tôi nhìn ông trong giây lát rồi cứ thế lao vào ông mà ôm thật chặt, kéo ông lại gần, cảm nhận cơ thể to bè an toàn của ông ấy. “Ta cũng rất mừng khi được gặp lại cháu, Hildy,” ông nói.
“Cháu cũng vậy, bác Wilf,” tôi nói, giọng nghẹn lại. Tôi buông ông ra và cầm chiếc túi.
“Corinne đã chuẩn bị chiếc túi đó hả?” bà Coyle hỏi.
Tôi lấy một miếng băng gạc ra và bắt đầu lau máu trên mũi. “Bà quan tâm làm gì?”
“Cháu có thể buộc tội ta nhiều điều,” bà ta nói, “nhưng vô tâm không phải là một trong số chúng, cô gái của ta ạ.”
“Tôi đã bảo với bà,” tôi nói, nhìn thẳng vào mắt bà ta, “đừng bao giờ gọi tôi như vậy nữa.”
Bà Coyle liếm răng, liếc sang Lee và người lính còn lại, Magnus, hai người họ vội vàng bỏ đi, biến mất sau rặng cây trước mặt chúng tôi. “Cả ông nữa, Wilf.”
Wilf nhìn tôi. “Cháu sẽ ổn chứ?”
“Cháu nghĩ vậy, bác Wilf,” tôi đáp và nuốt khan, “nhưng bác đừng đi xa quá.”
Ông gật đầu, lại chạm tay vào vành mũ rồi đi theo những người lính kia. Chúng tôi nhìn ông bỏ đi.
“Được rồi.” Bà Coyle quay sang tôi, khoanh tay lại. “Nói đi.”
Tôi nhìn bà ta, nhìn vẻ mặt đầy thách thức, rồi cảm thấy hơi thở của mình đang gấp gáp dần, cơn giận đang bùng lên thật nhanh, thật dễ dàng, như thể tôi sẽ gãy làm đôi. “Sao bà dám ...”
Chưa gì bà ta đã ngắt lời. “Ai liên lạc với tàu của cháu trước sẽ là người có lợi thế. Nếu là người nhanh hơn, ông ta sẽ nói với họ đủ lời dối trá về một tổ chức khủng bố nho nhỏ độc địa mà ông ta đang phải chống trả rồi nhờ họ dùng thiết bị định vị để tìm ra chúng ta và thổi bay chúng ta khỏi Tân Thế Giới này.”
“Nhưng nếu chúng ta...”
“Phải, dĩ nhiên nếu chúng ta đến trước, chúng ta có thể nói với họ về tên bạo chúa ấy, nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.”
“Chúng ta có thể thử...”
“Cháu có biết mình đang làm gì khi chạy đến tòa tháp đó không?”
Tôi nắm chặt tay. “ Không, nhưng ít nhất chúng ta có thể...”
“Có thể làm gì?” Mắt bà ta thách thức. “Gửi một thông điệp đến tọa độ mà tổng thống đang tìm? Cháu không nghĩ ông ta đang đợi cháu thử sao? Theo cháu thì chính xác vì sao cháu chưa bị bắt?”
Tôi bấu móng tay vào lòng bàn tay, buộc mình không được nghe những lời bà ta đang nói.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian,” bà ta nói. “Và nếu chúng ta không thể dùng nó để kêu gọi trợ giúp, thì ít nhất chúng ta có thể ngăn hắn làm điều tương tự.”
“Và khi họ hạ cánh thì sao? Kế hoạch phi thường của bà là gì?”
“Thì,” bà ta đáp, buông tay ra rồi tiến một bước lại gần tôi, “nếu khi ấy chúng ta chưa lật đổ được hắn, sẽ có một cuộc đua đến chỗ họ, phải không nào? Ít nhất, bằng cách này, đó sẽ là một cuộc chiến công bằng.”
Tôi lắc đầu. “Bà không có quyền.”
“Đây là một cuộc chiến.”
“Mà bà đã khơi mào.”
“Ông ta đã khơi mào, cô gái của ta.”
“Và bà đã khiến nó leo thang.”
“Những quyết định khó khăn phải được đưa ra.”
“Và ai cho bà cái quyền quyết định?”
“Ai cho ông ta cái quyền nhốt quá nửa dân số của hành tinh này?”
“Bà đang khiến người ta nổ banh xác!”
“Tai nạn,” bà ta đáp. “Rất lấy làm tiếc.”
Đến lượt tôi bước một bước lại gần bà ta. “Đó chính xác là những gì ông ta sẽ nói.”
Hai vai bà ta gồng lên và nếu bà ta có Tiếng Ồn, nó hẳn sẽ thổi tung đầu tôi. “Cháu đã trông thấy nhà tù cho phụ nữ chưa, cô gái của ta? Những gì cháu không biết có thể nhét đầy một miệng núi lửa ...”
“Bà Coyle!” Một giọng nói vọng lại từ những rặng cây. Lee bước vào vùng trũng gồ ghề. “Có tin mới nhận.”
“Tin gì?” bà Coyle hỏi.
Lee nhìn từ bà ta sang tôi. Tôi lại nhìn xuống đất.
“Ba sư đoàn đang hành quân dọc bờ sông,” anh ta nói, “hướng ra biển.”
Tôi ngước lên nhìn. “Họ đang đến đây sao?”
Cả bà Coyle và Lee đều nhìn tôi.
“Không,” Lee đáp. “Họ đang hướng ra biển.”
Tôi chớp mắt nhìn họ. “Nhưng không phải chúng ta...?”
“Dĩ nhiên là không phải,” bà Coyle đáp, giọng đều đều, đầy vẻ chế nhạo. “Điều gì khiến cháu nghĩ chúng ta đang ở gần biển? Và ta tự hỏi, điều gì khiến tổng thống nghĩ chúng ta đang ở gần biển?”
Tôi tức giận đến rùng mình dù trời đang nắng nóng, và run rẩy bên dưới hai ống tay áo lùng thùng ngớ ngẩn.
Bà ta đã thử tôi.
Như thể tôi sẽ nói với thị trưởng nơi...
“Sao bà dám ...” tôi lại nói.
Nhưng cơn giận đột nhiên biến mất khi tôi nhớ ra.
“Todd,” tôi thì thầm.
Đại dương khắp Tiếng Ồn của cậu.
Cậu đã hứa sẽ giấu nó.
Và tôi biết cậu sẽ giữ lời hứa ấy...
Nếu có thể.
(ôi, Todd, có phải cậu đã...?)
(có phải cậu...?)
Ôi, không.
“Tôi phải trở lại,” tôi nói. “Tôi phải cứu cậu ấy...”
Chưa gì bà ta đã lắc đầu. “Giờ thì chúng ta không thể làm gì cho cậu ta...”
“Họ sẽ giết cậu ấy.”
Bà ta nhìn tôi, không phải không cảm thông. “Cậu ta có thể đã chết rồi, cô gái của ta ạ.”
Tôi cảm thấy cổ họng đang nghẹn lại nhưng vẫn kháng cự. “Bà không biết điều đó.”
“Nếu chưa chết, hẳn cậu ta đã tự nguyện nói với tổng thống.” Bà ta nghiêng đầu. “Cháu muốn cái nào là sự thật?”
“Không,” tôi nói, lắc đầu. “Không...”
“Ta rất tiếc, cô gái của ta.” Giọng bà ta đã bình tĩnh hơn, đã nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn nghiêm nghị. “Ta thật sự rất tiếc, nhưng mạng sống của hàng nghìn người đang bên bờ vực nguy hiểm. Và dù muốn hay không, cháu cũng đã chọn phe.” Bà ta nhìn sang chỗ Lee đang đứng. “Vậy nên tại sao cháu không để ta dẫn cháu đi gặp đội quân của mình?”