Chương 20 Đống đổ nát
“LŨ CHÓ CÁI,” ông Hammar nói từ trên lưng ngựa.
“Không ai hỏi nhận định của ông cả, trung sĩ,” thị trưởng nói, cưỡi Morpeth qua làn khói và đống kim loại vặn xoắn.
“Lần này chúng cũng để lại dấu hiệu,” ông Hammar nói, chỉ vào một thân cây to ở rìa khoảng rừng trống.
Trên đó có chữ C sơn màu xanh của Câu Trả Lời.
“Sự lo lắng của ông cho thị giác của ta đã được ghi nhận,” thị trưởng đáp, đủ nghiêm nghị để khiến ông Hammar phải im miệng.
Chúng tôi phóng thẳng từ tu viện đến đây, trên đường gặp tiểu đoàn của ông Hammar, trông có vẻ đã sẵn sàng chiến đấu. Khi lên tới đỉnh đồi, chúng tôi thấy Ivan và những tên lính đáng lẽ phải canh gác tòa tháp. Ivan được thăng chức lên đây, tôi đoán vậy, sau khi tập trung xong đám Xú Vật, nhưng giờ ông ta trông có vẻ đang ước gì mình chưa từng nghe nói đến một tòa tháp.
Vì nó không còn ở đây nữa. Tòa tháp chỉ còn là một đống kim loại đang bốc khói thành hàng dài sau khi đổ xuống, như gã đàn ông say xỉn vừa ngã thẳng cẳng rồi quyết định nằm yên đó mà ngủ.
(và tôi gắng hết sức để không nghĩ đến việc cô từng hỏi tôi làm cách nào để đến đây)
(cô nói chúng tôi phải đến đây trước)
(ôi, Viola, chẳng lẽ cậu...)
“Nếu chúng có đủ thuốc nổ để thổi tung một thứ lớn đến nhường này...” Davy nói từ phía bên phải tôi, nhìn về bên kia cánh đồng. Hắn không kết thúc câu nói của mình vì đó là điều mà tất cả chúng tôi đang nghĩ đến, điều đang xuất hiện trong Tiếng Ồn của mọi người.
Tất cả những người có Tiếng Ồn, vì ông Hammar có vẻ là một trong số những người may mắn. “Này nhóc,” ông ta nhìn tôi khinh bỉ. “Mày đã là đàn ông chưa?”
“Chẳng phải ông có nơi khác cần phải đến sao, trung sĩ?” thị trưởng hỏi mà không nhìn ông ta.
“Tôi đi ngay đây, thưa ngài,” ông Hammar nói, nháy mắt quỷ quyệt với tôi, thúc ngựa rồi hét lớn lệnh cho người của mình đi theo. Họ phóng xuống sườn đồi nhanh chưa từng thấy, bỏ chúng tôi lại với Ivan và lính của ông ta, Tiếng Ồn của họ đang tỏ ra hối hận với thị trưởng vì đã chạy về phía tu viện sau khi nghe thấy quả bom dò phát nổ.
Nhưng ngẫm lại thì mọi thứ đã quá rõ ràng. Quả bom nhỏ được cho nổ ở một nơi khác, hòng dụ những người canh gác chạy khỏi nơi ta đã gài một quả bom lớn hơn.
Nhưng họ đánh bom tu viện làm cái quái gì?
Tại sao phải tấn công các Xú Vật?
Tại sao phải tấn công tôi ?
“Binh nhì Farrow,” thị trưởng nói với Ivan.
“Thực ra là hạ sĩ Farrow...” Ivan toan sửa lời.
Thị trưởng quay đầu từ tốn và Ivan ngừng nói khi chợt hiểu ra. “Binh nhì Farrow,” thị trưởng lặp lại. “Ông sẽ vớt vát số kim loại và phế liệu có thể, rồi báo cáo với chỉ huy của mình để trao lại số thuốc...”
Ông ta dừng lại. Chúng tôi có thể nghe thấy Tiếng Ồn của Ivan rõ như ban ngày. Thị trưởng nhìn quanh. Từng tên lính trong tiểu đội của Ivan đều có Tiếng Ồn. Tất cả bọn họ đều đã bị trừng phạt vì điều này hay điều khác.
“Ông sẽ đến gặp chỉ huy của mình để tiếp nhận hình phạt thích đáng.”
Ivan không trả lời, nhưng Tiếng Ồn của ông ta thì đang sôi sùng sục.
“Có gì chưa rõ sao, binh nhì?” thị trưởng hỏi, giọng rõ ràng một cách đáng sợ. Ông ta nhìn vào mắt Ivan không rời. “Ông sẽ đến gặp chỉ huy của mình để tiếp nhận hình phạt thích đáng,” thị trưởng nhắc lại, nhưng có điều gì đó trong giọng nói của ông ta, một sự rúng động kỳ quặc.
Tôi nhìn Ivan. Mắt ông ta đờ đẫn, mất tập trung, miệng khẽ há ra. “Tôi sẽ đến gặp chỉ huy của mình để tiếp nhận hình phạt thích đáng,” ông ta nói.
“Tốt,” thị trưởng đáp, quay lại nhìn đổng đổ nát.
Ivan khẽ chùng xuống khi thị trưởng rời mắt đi, hấp háy như thể ông ta vừa thức dậy, trán nhăn lại.
“Nhưng, thưa ngài,” ông ta nói sau lưng thị trưởng.
Thị trưởng quay lại, có vẻ cực kỳ ngạc nhiên khi thấy Ivan vẫn đang nói.
Ivan lấn tới. “Chúng tôi đã đến để trợ giúp ngài khi...”
Thị trưởng chớp mắt. “Khi Câu Trả Lời đứng nhìn ông làm chính xác những gì họ muốn ông làm rồi thổi tung tòa tháp của ta. ”
“Nhưng thưa ngài...”
Không đổi thái độ, thị trưởng rút súng lục ra bắn vào chân Ivan.
Ivan ngã sụm, rên rỉ. Thị trưởng nhìn những tên lính còn lại.
“Còn ai muốn đóng góp thêm gì trước khi làm việc không?”
Trong lúc đám lính tảng lờ tiếng hét của Ivan và bắt đầu dọn dẹp đống đổ nát, thị trưởng cưỡi Morpeth đến trước chữ C lớn và rõ như bản thân lời tuyên bố ấy. “Câu Trả Lời,” ông ta lẩm bẩm, giọng thì thầm như thể đang nói với chính mình. “Câu Trả Lời.”
“Để bọn con truy lùng chúng đi bố,” Davy nói.
“Hả?” Thị trưởng từ tốn quay đầu, như thể ông ta đã quên mất sự có mặt của chúng tôi.
“Bọn con có thể chiến đấu,” Davy nói. “Bọn con đã chứng minh điều đó. Nhưng thay vì để bọn con chiến đấu, bố lại bắt bọn con trông coi lũ súc vật bại trận.”
Thị trưởng cân nhắc trong giây lát, dù tôi không biết bằng cách nào, hay khi nào, mà Davy đã biến hắn và tôi thành bọn con. “Nếu con nghĩ chúng đã bị đánh bại, David,” cuối cùng ông ta nói, “thì hiểu biết của con về Xú Vật vẫn còn rất ít.”
Tiếng Ồn của Davy khẽ lạo xạo. “Con nghĩ con đã học được ít nhiều.”
Và dù ghét phải thừa nhận, tôi cũng đành đồng ý với hắn.
“Phải,” thị trưởng nói. “Ta nghĩ con đã học được ít nhiều. Cả hai đứa.” Ông ta nhìn thẳng vào mắt tôi và tôi không thể ngăn bản thân nghĩ về việc mình đã cứu 1017 khỏi quả bom, mạo hiểm mạng sống để đưa gã ra khỏi đó.
Còn gã thì cắn và cào cấu tôi thay lời cảm ơn.
“Vậy một dự án mới thì sao?” thị trưởng hỏi, thúc Morpeth chạy lại chỗ chúng tôi. “Dự án mà hai đứa có thể sử dụng tất cả chuyên môn của mình.”
Tiếng Ồn của Davy không chắc về chuyện đó. Có vẻ hãnh diện, nhưng cũng có những hoài nghi.
Còn tôi chỉ thấy khiếp đảm.
“Cháu đã sẵn sàng lãnh đạo chưa, Todd?” thị trưởng hỏi khẽ.
“ Con đã sẵn sàng này bố,” Davy nói.
Thị trưởng vẫn chỉ nhìn tôi. Ông ta biết tôi đang nghĩ đến cô, nhưng ông ta tảng lờ mọi câu hỏi.
“Câu Trả Lời,” ông ta nói, quay lại với chữ C . “Nếu đó là những gì họ muốn trở thành thì cứ để mặc họ.” Ông ta quay lại nhìn chúng tôi. “Nhưng nếu có một Câu Trả Lời, trước hết người ta phải...”
Ông ta để giọng lịm đi và mỉm cười xa xăm, như thể đang cười với trò đùa bí mật của chính mình.
Davy trải cuộn giấy trắng khổng lồ xuống nền cỏ, không thèm bận tâm rằng nó đang bị ướt sương mai. Chữ viết chi chít trên đầu cuộn giấy, những biểu đồ, những hình vuông và những thứ khác vẽ đầy bên dưới.
“Chủ yếu là số liệu đo đạc,” Davy đọc. “Nhiều chết mịa. Ý tao là, nhìn mà xem.”
Hắn giơ cuộn giấy lên, cố thuyết phục tôi phải đồng tình.
Và, ừ thì...
Ừ, được rồi, tôi...
Sao cũng được.
“Nhiều chết mịa,” tôi nói, cảm thấy mồ hôi đang túa ra ở nách.
Đó là sau hôm tòa tháp bị đánh sập và chúng tôi đã quay lại tu viện, quay lại với việc đốc thúc các nhóm Xú Vật lao động. Vụ bỏ trốn của tôi có vẻ đã bị lãng quên, như thể nó là một phần của một cuộc sống khác và giờ tất cả chúng tôi đang có những chuyện cấp thiết hơn để lo nghĩ. Thị trưởng không chịu đả động gì về Viola và tôi đã quay trở lại làm việc cho Davy, kẻ không có vẻ gì là hài lòng.
Vậy là vẫn như trước.
“Đang có đánh nhau mà ông ấy lại bắt chúng ta xây một cung điện chết tiệt,” Davy cau có, nhìn xuống bản vẽ.
Không phải là cung điện, nhưng hắn nói có lý. Trước đây kế hoạch chỉ là xây một khu trại thô sơ cho Xú Vật tạm trú qua mùa đông nhưng thứ này trông giống một tòa nhà dành cho đàn ông, chiếm phần lớn diện tích bên trong tu viện.
Thậm chí còn có một cái tên viết trên đỉnh.
Một cái tên mà mắt tôi chạm phải khi đang tìm cách...
Davy quay sang tôi, mắt mở lớn. Tôi khiến Tiếng Ồn của mình Ồn Ào hết mức có thể.
“Chúng ta phải bắt đầu thôi,” tôi nói, và đứng dậy.
Nhưng Davy vẫn nhìn tôi. “Mày nghĩ chỗ này viết thế là sao?” hắn hỏi, đặt tay lên một đoạn chữ. “Những chữ này mới phi thường làm sao, nhỉ?”
“Ừ,” tôi nhún vai. “Có lẽ vậy.”
Mắt hắn càng thích thú trợn trừng hơn nữa. “Đó là danh sách vật liệu, Cứt Lợn!” Giọng hắn đang thực sự hân hoan. “Mày không biết đọc, phải không?”
“Im mồm,” tôi nói, nhìn đi chỗ khác.
“Mày không biết đọc!” Davy cười với mặt trời lạnh giá và với những tên Xú Vật đang nhìn chúng tôi. “Sao lại có thằng ngu nào sống nổi trên đời này mà không biết...”
“Tao đã bảo mày im mồm đi mà!”
Davy há hốc miệng khi hắn nhận ra.
Và tôi biết hắn sẽ nói gì trước cả khi hắn cất lời.
“Cuốn sách của mẹ mày,” hắn nói. “Bà ta đã viết nó cho mày, mà mày thậm chí không thể...”
Tôi biết làm gì khác ngoài việc đấm vào cái mõm chó của hắn?
Tôi đã cao hơn và lớn hơn, khiến Davy phải vất vả chống trả, nhưng hắn có vẻ không bận tâm. Ngay cả khi chúng tôi đã quay lại làm việc, hắn vẫn cười khúc khích và ra vẻ đọc bản vẽ.
“Phức tạp chết mịa, mớ hướng dẫn này,” hắn nói, một nụ cười toe nở ra trên cái miệng vừa mới bị tôi đấm rách bươm.
“Đọc con mịa nó tiếp đi!”
“Được rồi, được rồi,” hắn nói. “Việc đầu tiên là những gì chúng ta đang làm. Đập bỏ tất cả những bức tường phía trong.” Hắn nhìn lên. “Tao có thể viết ra cho mày.”
Tiếng Ồn của tôi gầm lên đỏ rực với hắn, nhưng Tiếng Ồn là một món vũ khí vô dụng.
Trừ phi ta là thị trưởng.
Tôi đã tưởng cuộc sống này không còn có thể tồi tệ hơn, nhưng cuộc sống luôn tồi tệ hơn, phải không? Những vụ đánh bom và tòa tháp sụp đổ và phải làm việc với Davy và thị trưởng dành cho tôi sự chú ý đặc biệt và...
(và tôi không biết cô đang ở đâu)
(và tôi không biết thị trưởng sẽ làm gì với cô)
(và có phải cô đã cài những quả bom không?)
(có phải không?)
Tôi quay lại với công trường.
1150 cặp mắt Xú Vật đang nhìn chúng tôi, nhìn tôi , như thể chúng là những con vật chết tiệt ở nông trại đang ngẩng lên vì nghe thấy một tiếng động lớn.
Lũ cừu ngu ngốc chết tiệt.
“QUAY LẠI LÀM VIỆC!” tôi gào lên.
“Trông cậu thảm quá,” thị trưởng Ledger nói, trong lúc tôi ngã vật xuống giường.
“Im đi,” tôi đáp.
“Ông ta đang bắt cậu làm việc nhiều quá hả?” Ông ta mang bữa tối cho tôi. Có vẻ ông ta chưa ăn mất quá nhiều trước khi tôi về.
“Ông ta không bắt ông phải làm việc nhiều hay sao?” tôi hỏi, rồi xúc thức ăn.
“Nói thực, ta nghĩ tổng thống đã quên ta rồi.” Ông ta ngồi xuống giường. “Đã không biết bao lâu rồi ta không nói chuyện với ổng.”
Tôi ngước lên nhìn ông ta. Tiếng Ồn của ông ta xám xịt, như thể đang che giấu điều gì đó, dù đây cũng không phải là việc hiếm thấy.
“Ta chỉ hoàn thành việc dọn rác của mình,” ông ta nói, nhìn tôi ăn. “Và nghe những gì người ta đồn đại.”
“Và họ đang đồn đại gì?” tôi hỏi, vì có vẻ như ông ta đang muốn trò chuyện.
“Thì,” ông ta đáp. Tiếng Ồn của ông ta rì rì bất an.
“Thì làm sao?”
Rồi tôi nhận ra lý do khiến Tiếng Ồn của ông ta phẳng lì đến vậy, có điều gì đó ông ta không muốn nói với tôi nhưng lại cảm thấy cần phải nói, nên vẫn nói ra.
“Khu điều trị đó,” ông ta nói. “Là khu điều trị đó.”
“Nó làm sao?” tôi hỏi, gắng không tỏ ra quan tâm, nhưng thất bại.
“Nó đã bị đóng cửa,” ông ta đáp. “Trống trơn.”
Tôi ngừng ăn. “Ý ông là sao? Trống trơn?”
“Ý ta là trống trơn ,” ông ta nhẹ nhàng nhắc lại, vì biết đó là một tin xấu. “Không còn ai ở đó cả, dù là các bệnh nhân. Tất cả đều đã biến mất.”
“Biến mất?” tôi thì thầm.
Biến mất.
Tôi đứng dậy dù không có nơi nào để đi, đĩa thức ăn ngu ngốc vẫn ở trên tay.
“Biến mất đi đâu? Ông ta đã làm gì cô ấy?”
“Ông ta không làm gì cả,” thị trưởng Ledger nói. “Bạn của cậu đã chạy trốn. Đó là những gì ta nghe đồn. Bỏ chạy cùng đám phụ nữ trước khi tòa tháp sụp đổ.” Ông ta xoa cằm. “Những người khác trong khu điều trị đều đã bị bắt nhốt vào ngục. Nhưng bạn của cậu thì... đã trốn thoát.”
Ông ta nói đã trốn thoát như thể đó không phải là những gì ông ta thực sự nghĩ, như thể ý ông ta là cô đã lên kế hoạch tẩu thoát từ đầu.
“Ông không biết điều đó,” tôi nói. “Ông không biết liệu đó có phải là sự thật hay không.”
Ông ta nhún vai. “Có thể không,” ông ta đáp. “Nhưng ta đã nghe một trong những tên lính từng canh gác khu điều trị ấy nói vậy.”
“Không,” tôi gạt đi, nhưng không biết mình muốn nói gì. “Không.”
“Cậu hiểu cô bé ấy rõ đến mức nào?” thị trưởng Ledger hỏi.
“Ông im đi.”
Tôi thở khó nhọc, ngực phập phồng.
Cô bỏ chạy là điều tốt, phải không?
Phải không?
Cô đã gặp nguy hiểm, và giờ...
(nhưng)
(nhưng có phải cô đã cho nổ tòa tháp?)
(tại sao cô không nói với tôi rằng cô sẽ làm vậy?)
(có phải cô đã nói dối tôi?)
Tôi không nghĩ đến điều đó, tôi không nghĩ đến nó, nhưng không thể...
Cô đã hứa.
Rồi cô bỏ trốn.
Cô đã bỏ tôi.
(Viola?)
(cậu bỏ tớ lại ư?)