← Quay lại trang sách

Chương 22 1017

“LŨ CHÓ CHẾT CHÚNG MÀY di chuyển nhanh hơn được không?”

Bốn, năm tên Xú Vật đứng gần tôi giật mình, dù tôi không nói lớn đến mức đó.

“ Nhanh lên!”

Từ trước đến giờ vẫn vậy, không suy nghĩ, không Tiếng Ồn, không gì hết.

Chúng hẳn đã ăn thuốc được trộn lẫn trong số thực phẩm mà tôi vẫn phải xúc ra hằng ngày. Nhưng tại sao? Khi không ai khác được dùng thuốc? Thuốc khiến chúng chỉ còn là một biển những tiếng tặc lưỡi im lặng và những cái lưng trắng hếu cong lại vì lạnh và những cái miệng cũng trắng thở ra những hơi thở trắng và những cánh tay trắng móc lên đầy đất và khi ta nhìn quanh tu viện, vào tất cả những cơ thể trắng hếu đang làm việc ấy, chúng chẳng khác gì một đàn cừu, chẳng phải sao?

Dù khi nhìn kỹ, ta có thể thấy các gia đình và vợ và chồng và con cái. Ta có thể thấy lũ Xú Vật già khuân vác được ít hơn và chậm hơn. Ta có thể thấy lũ Xú Vật trẻ giúp đỡ họ, tránh không cho chúng tôi nhìn thấy những tên già không thể làm việc quá sức. Ta có thể thấy một đứa trẻ được mẹ địu trên ngực bằng một miếng vải cũ. Ta có thể thấy một tên cực cao đang chỉ đạo những tên khác ở một nhóm làm việc nhanh hơn. Ta có thể thấy một Xú Vật cái nhỏ người đang đắp bùn quanh vòng đánh số bị nhiễm trùng của một Xú Vật cái to lớn hơn. Ta có thể thấy chúng làm việc cùng nhau, cúi gằm mặt, tìm cách để tránh thu hút sự chú ý từ tôi hay Davy hay những tên lính đứng đằng sau hàng rào thép gai.

Ta có thể thấy tất cả những điều đó nếu nhìn kỹ.

Nhưng ta không thấy thì dễ hơn.

Dĩ nhiên chúng tôi không thể đưa xẻng cho chúng. Chúng có thể dùng xẻng làm vũ khí chống lại chúng tôi và những tên lính trên bờ tường sẽ giật thót ngay cả khi một tên Xú Vật vươn tay quá cao. Nên tất cả bọn chúng đều cúi gằm mặt xuống đất, đào, di chuyến những tảng đá, im lặng như những đám mây, chịu khổ nhọc nhưng vẫn không làm gì để thay đổi tình hình.

Nhưng tôi đã có vũ khí. Họ đã trả súng trường cho tôi.

Vì tôi còn biết đi đâu?

Khi giờ đây cô đã đi mất.

“ Nhanh lên!” tôi hét lên với các Xú Vật, Tiếng Ồn của tôi rực đỏ khi nghĩ về cô.

Tôi bắt gặp ánh mắt của Davy, một nụ cười vẻ ngạc nhiên nở ra trên mặt hắn. Tôi quay người băng qua cánh đồng để tiếp cận một nhóm khác. Được nửa đường thì tôi nghe thấy một tiếng tặc lưỡi lớn.

Tôi nhìn quanh, tìm tên đang phát ra tiếng động.

Luôn là gã.

1017, lại đang nhìn tôi chằm chằm, bằng vẻ mặt không chút dung thứ. Gã liếc mắt xuống tay tôi.

Chỉ khi đó tôi mới nhận ra mình đang ghì chặt khẩu súng.

Tôi thậm chí không nhớ đã gỡ nó ra khỏi vai.

Dù có đám Xú Vật lao động khổ sai này, chúng tôi vẫn cần vài tháng nữa thì may ra mới hoàn thành được tòa nhà, bất kể nó là gì, và đến khi ấy, mùa đông đã đi được nửa đường, đám Xú Vật sẽ không có nơi trú ẩn mà đáng lẽ chúng đang xây cho mình. Tôi biết Xú Vật sống ngoài trời nhiều hơn con người nhưng chúng khó mà sống sót nổi với sương giá mùa đông và tôi không nghe nói gì đến một địa điểm khác cho chúng trú thân.

Nhưng chúng tôi cũng chỉ mất bảy ngày để phá tất cả những bức tường phía trong, sớm hơn hai ngày so với kế hoạch, và không có Xú Vật nào bị chết, dù một vài tên bị gãy tay. Các Xú Vật đó liền bị lính đưa đi.

Và chúng tôi không nhìn thấy chúng nữa.

Đến cuối tuần thứ hai kể từ khi tòa tháp bị đánh bom, chúng tôi đã đào gần xong những cái rãnh và di dời hết đá tảng để làm móng, một việc mà tôi và Davy sẽ phải giám sát dù Xú Vật mới là những kẻ biết làm.

“Bố tao bảo chúng là những kẻ đã xây lại thành phố sau cuộc chiến Xú Vật,” Davy nói. “Dù nhìn lũ này mày chẳng thể nào đoán được.”

Hắn nhổ vỏ hạt xuống đất. Thực phẩm dần khan hiếm vì Câu Trả Lời đã thêm những vụ cướp nhu yếu phẩm vào danh sách nhiệm vụ của mình, nhưng Davy luôn tìm được cách kiếm gì đó để ăn. Chúng tôi đang ngồi trên một đống đá, nhìn ra cánh đồng lớn mà giờ đây đã bị đào lỗ chỗ hố hình vuông và rãnh, còn đá thì chất ngổn ngang nên hầu như chẳng còn chỗ cho Xú Vật đứng túm tụm với nhau.

Nhưng chúng vẫn tụ tập gần bờ tường bao và ôm nhau trong cái lạnh, chẳng cằn nhằn lấy một lời.

Davy nhổ ra một cái vỏ khác. “Mày có định mở miệng nói chuyện nữa không?”

“Tao có nói,” tôi đáp.

“Không, mày gào lên với lũ Xú Vật mà mày quản lý và gầm gừ với tao. Đó không phải là nói chuyện.” Hắn lại nhổ ra một cái vỏ khác, cao và xa, rớt xuống đầu tên Xú Vật đứng gần nhất. Gã chỉ phủi cái vỏ đi rồi tiếp tục đào nốt đoạn cuối cái rãnh.

“Ả đã bỏ mày,” Davy nói. “Chấp nhận đi.”

Tiếng Ồn của tôi vùng lên. “Câm miệng!”

“Tao không có ý gì xấu.”

Tôi quay sang nhìn hắn, tròn mắt.

“Sao?” hắn hỏi. “Ý tao là, mày biết đấy. Ả đã bỏ đi, không có nghĩa là ả đã chết.” Nhổ. “Từ những gì tao còn nhớ, con nhãi đó thừa sức tự chăm sóc bản thân.”

Tiếng Ồn của hắn hiện lên cảnh bị điện giật ở bờ sông. Đáng lẽ cảnh đó phải khiến tôi hả hê, nhưng tôi không thấy vậy, vì cô đang đứng đó trong Tiếng Ồn của Davy, đứng đó và hạ gục hắn.

Đứng ngay đó mà không phải ở đây.

(cô đã đi đâu?)

(cô đã đi đến chỗ mịa nào rồi?)

Thị trưởng Ledger nói với tôi ngay sau vụ đánh bom tòa tháp rằng quân đội đã tiến thẳng đến bờ biển vì họ nhận được tin tình báo rằng đó là nơi Câu Trả Lời đang ấn náu...

(có phải vì tôi? có phải ông ta đã nghe được điều ấy từ tôi? tôi đau đớn trước ý nghĩ ấy...)

Nhưng khi ông Hammar và lính của ông ta đến nơi, họ chẳng tìm thấy gì ngoài những tòa nhà đã bỏ hoang từ lâu và những chiếc thuyền đã chìm quá nửa.

Vì thông tin ấy hóa ra là giả.

Tôi cũng đau đớn trước điều ấy.

(có phải cô đã lừa tôi?)

(có phải cô đã cố tình làm vậy?)

“Chúa ạ, Cứt Lợn.” Davy lại nhổ. “ Bọn tao cũng làm đếch gì có bạn gái. Lũ đàn bà hoặc đã bị nhốt hết vào ngục hoặc đang đánh bom hoặc đi thành nhóm đông đến nỗi mày chẳng thể nói chuyện với chúng.”

“Cô ấy không phải bạn gái tao,” tôi nói.

“Đếch quan trọng,” hắn đáp. “Quan trọng là bọn tao cũng đơn độc chẳng kém gì mày, nên quên mịa nó đi.”

Một cảm xúc mãnh liệt và xấu xí đột ngột hiện lên trong Tiếng Ồn của hắn. Hắn gạt phăng nó đi khi thấy tôi đang nhìn. “Mày nhìn cái gì?”

“Không gì cả,” tôi đáp.

“Lại chẳng.” Hắn đứng dậy, cầm súng trường và thậm thịch quay trở lại công trường.

Chẳng hiểu sao 1017 luôn xuất hiện trong phần việc của tôi. Tôi thường làm việc ở cuối công trường, hoàn thiện việc đào rãnh. Davy ở gần mặt tiền, giám sát Xú Vật ghép những bức tường dựng sẵn mà chúng tôi sẽ sử dụng khi đổ bê tông. Đáng lẽ 1017 phải làm việc đó, nhưng cứ ngước lên là tôi lại trông thấy hắn, đứng gần tôi nhất bất kể tôi bảo hắn cút đi bao nhiêu lần.

Dĩ nhiên hắn cũng đang làm việc, dùng tay đào đất hoặc xếp thép thành hàng đều đặn, nhưng luôn đưa mắt nhìn tôi, luôn khiến tôi phải chú ý.

Luôn tặc lưỡi lách cách với tôi.

Tôi bước lại chỗ hắn, tay cầm báng súng, những đám mây xám xịt bắt đầu co cụm phía trên. “Tao đã cử mày sang nhóm của Davy,” tôi gầm gừ. “Mày còn làm gì ở đây?”

Nghe thấy tên mình, Davy cất tiếng gọi từ phía bên kia công trình. “Gì?”

Tôi đáp trả, “Sao mày cứ để thằng này sang chỗ tao?”

“Mày đang nói cái quái gì vậy?” Davy hét. “Trông chúng khác đéo gì nhau!”

“Nó là 1017!”

Davy nhún vai. “Thì sao?”

Tôi nghe có tiếng tặc lưỡi sau lưng, đầy vẻ chế nhạo và thô lỗ.

Tôi quay lại và thề với bạn rằng 1017 đang mỉm cười với tôi.

“Đồ khốn thối th...” tôi chực nói, lần tìm khẩu súng đeo trước ngực.

Đó là lúc tôi nhìn thấy một chùm Tiếng Ồn.

Đến từ 1017.

Nhanh và rõ ràng, tôi đang đứng trước mặt hắn, tay lần tìm súng, chỉ đơn giản là những thứ hắn đang nhìn thấy...

Ngoại trừ việc hắn chộp lấy khẩu súng từ tay tôi...

Rồi Tiếng Ồn biến mất.

Tôi vẫn cầm súng trên tay, 1017 vẫn lút chân dưới hố.

Không còn Tiếng Ồn.

Tôi nhìn hắn từ đầu đến chân. Hắn gầy hơn so với lúc trước, nhưng tất cả bọn chúng đều gầy đi, chúng không được ăn đủ, và tôi tự hỏi liệu có phải 1017 đang nhịn ăn hoàn toàn hay không.

Để không phải uống thuốc.

“Mày đang giở trò gì?” tôi hỏi.

Nhưng hắn đã quay lại làm việc, hai tay đang móc lên những nắm đất, xương sườn lồ lộ dưới làn da trắng hếu.

Và hắn không nói gì.

“Tại sao phải cho chúng uống thuốc nếu bố mày đang cắt thuốc của những người khác?”

Tôi hỏi Davy vào ngày hôm sau khi cả hai đang ăn trưa. Những đám mây nặng trĩu phía trên. Trời hẳn sẽ sớm đổ mưa, cơn mưa đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, hứa hẹn ập đến cùng với rét buốt, nhưng vì đã nhận lệnh phải tiếp tục làm việc dù có chuyện gì xảy ra nên chúng tôi vẫn dành cả ngày tiếp theo để giám sát đám Xú Vật đổ mẻ bê tông đầu tiên từ máy trộn.

Sáng nay Ivan đưa máy trộn đến, chân đã lành nhưng vẫn còn phải lết, Tiếng Ồn của ông ta đầy thịnh nộ. Tôi tự hỏi ông ta nghĩ quyền lực lúc này đang nằm ở đâu.

“Thuốc ngăn chúng bày mưu tính kế, phải không?” Davy nói. “Ngăn chúng trao đổi ý tưởng.”

“Nhưng chúng có thể làm điều đó bằng cách tặc lưỡi.” Tôi suy nghĩ trong giây lát. “Phải không?”

Davy nhún vai vẻ ai thèm bận tâm, Cứt Lợn . “Còn bánh mì kẹp không?”

Tôi đưa miếng bánh mì của mình cho hắn, vẫn để mắt đến đám Xú Vật. “Không phải chúng ta nên biết những gì đang diễn ra trong đầu bọn chúng hay sao?” tôi hỏi. “Chẳng phải đó là một việc tốt hay sao?”

Tôi nhìn sang phía bên kia công trường, về hướng 1017, kẻ mà, chẳng có gì lạ, đang nhìn lại tôi.

Độp. Giọt mưa đầu tiên đáp xuống mí mắt.

“Hừ, chết tiệt,” Davy làu bàu, ngẩng đầu lên.

Ba ngày sau trời vẫn chưa tạnh. Công trường ngày càng lầy lội nhưng thị trưởng vẫn muốn chúng tôi tiếp tục làm việc nên suốt ba ngày ấy chúng tôi phải trượt và lội qua bùn lầy và dựng những tấm vải bạt khổng lồ lên khung để che chắn phần lớn công trình.

Davy được làm việc bên trong, sai khiến lũ Xú Vật giữ cho lều vải khỏi đổ. Tôi dành phần lớn thời gian bên ngoài dưới cơn mưa, tìm cách cố định các góc của lều vải bằng những tảng đá to.

Đó là một công việc ngu xuẩn chết tiệt.

“Nhanh lên!” tôi quát tên Xú Vật đang giúp tôi giữ góc bạt cuối cùng. Ngón tay tôi lạnh cóng vì không ai cho chúng tôi găng tay và cũng chẳng thấy thị trưởng ở đâu để mà hỏi xin. “Ối!” Tôi đưa khớp ngón tay đang rỉ máu lên miệng, lần trầy thứ một triệu.

Đám Xú Vật vẫn ôm đá, không ngó ngàng gì đến cơn mưa, thế là tốt vì không có đủ chỗ trong lều cho tất cả bọn chúng.

“Này,” tôi cao giọng. “Cẩn thận góc bạt! Cẩn thận kẻo...”

Một cơn gió thổi tung tấm bạt mà chúng tôi vừa ghim xuống. Một tên Xú Vật cố túm lấy mép bạt bị kéo theo lên trời rồi văng uỵch xuống đất. Tôi nhảy qua người hắn trong lúc đuổi theo tấm bạt đang cuộn xoáy bay qua công trình lầy lội, lên một ụ đất nhỏ, và khi sắp túm được nó thì...

... tôi trượt chân, ngã lộn cổ xuống bên kia ụ đất.

Và nhận ra nơi mình vừa chạy tới, nơi tôi đang ngã vào...

Thẳng xuống hố phân.

Chẳng còn gì ngoài sình lầy để bám víu và tôi rơi xuống với tiếng tõm vang trời.

“Ọe!” tôi gào lên và tìm cách đứng dậy. Đống phân phủ vôi của bọn Xú Vật ngập đến đùi, cứt dính khắp người, mùi hôi thối khiến tôi muốn nôn mửa...

Rồi tôi thấy một chùm Tiếng Ồn khác.

Thấy cảnh tôi đang đứng trong hố phân.

Cảnh một tên Xú Vật đang đứng ngay trên đầu.

Tôi ngước lên.

Cả một đàn Xú Vật đang nhìn chằm chằm.

Đứng đầu là hắn.

1017.

Trên đầu tôi.

Tay khiêng một tảng đá khổng lồ.

Hắn không nói gì, chỉ đứng đó, khiêng tảng đá đủ lớn để khiến tôi bị thương nặng nếu hắn ném đúng cách.

“Rồi sao?” tôi nói với hắn. “Đó là những gì mày muốn phải không?”

Hắn chỉ nhìn chằm chằm đáp trả.

Tôi không thấy Tiếng Ồn nữa.

Tôi chậm rãi đưa tay tìm khẩu súng.

“Sao nào?” tôi hỏi và hắn có thể thấy trong Tiếng Ồn của tôi rằng tôi đã sẵn sàng, sẵn sàng chiến đấu.

Đã sẵn sàng để...

Tôi cầm chặt báng súng trong tay.

Nhưng hắn chỉ nhìn tôi chằm chằm.

Rồi hắn ném tảng đá xuống đất và quay người bước về phía đống lều bạt. Tôi nhìn hắn bỏ đi, năm bước, mười bước, cơ thể tôi bắt đầu dãn ra.

Rồi tôi nghe thấy nó lúc trèo ra khỏi hố phân.

Tiếng tặc lưỡi.

Tiếng tặc lưỡi nhạo báng của hắn.

Và tôi mất kiểm soát.

Tôi chạy về phía hắn và gào thét dù không biết mình đang nói gì và vác súng trên đầu mà chạy như một thằng điên và Davy hốt hoảng xoay ra khi tôi bắt kịp 1017 ngay trước đống lều bạt và 1017 quay lại nhìn nhưng tôi không cho hắn cơ hội trở tay và tôi dùng báng súng đập mạnh vào mặt hắn và hắn ngã vật ra và tôi lại nhấc súng lên rồi giáng xuống và 1017 giơ tay đỡ nhưng tôi vẫn đập hắn lia lịa hết lần này đến lần khác...

Vào tay...

Và mặt...

Và những dẻ xương sườn gầy gò...

Và Tiếng Ồn của tôi gào thét...

Và tôi đánh...

Và đánh...

Và đánh...

Và gào thét...

Tôi gào...

“TẠI SAO CẬU LẠI BỎ ĐI?”

“TẠI SAO CẬU LẠI BỎ TỚ?”

Và tôi nghe thấy tiếng rắc giòn tan, gọn ghẽ, khi xương tay hắn gãy.

Tiếng gãy vang khắp, lớn hơn cả tiếng mưa và tiếng gió, khiến ruột gan tôi chao đảo, cổ họng tôi thắt chặt.

Tôi dừng lại, hai tay vẫn vung giữa trời.

Davy nhìn tôi chằm chằm, miệng há hốc.

Tất cả Xú Vật đã kinh hãi lùi lại.

1017 ngước lên nhìn tôi từ dưới mặt đất, máu đỏ tràn ra từ cái mũi kỳ cục và hai khóe mắt quá cao của hắn nhưng hắn chẳng còn phát ra tiếng động nào nữa, không Tiếng Ồn, không suy nghĩ, không tặc lưỡi, không gì hết...

(và chúng tôi đang ở khu trại và một tên Xú Vật nằm chết còng queo trên mặt đất và Viola có vẻ vô cùng khiếp sợ và cô ấy đang lùi lại khỏi tôi và máu bắn khắp nơi và tôi đã lại ra tay đã lại ra tay và tại sao cậu phải bỏ đi ôi quỷ tha ma bắt Viola tại sao cậu phải bỏ đi ...)

Và 1017 chỉ nhìn tôi.

Và tôi thề có Chúa, đó là một cái nhìn đắc thắng.