← Quay lại trang sách

Chương 23 Có chuyện sắp xảy ra

“MÁY BƠM lại hoạt động rồi, Hildy.”

“Cảm ơn bác Wilf.” Tôi đưa cho ông khay bánh mì, hơi nóng vẫn còn bốc lên nghi ngút. “Bác có thể đưa giúp cháu cái này cho Jane không? Bác ấy đang dọn bàn để sắp đồ ăn sáng.”

Wilf cầm cái khay, một điệu nhạc khe khẽ ngân vang từ Tiếng Ồn của ông. Tôi nghe tiếng ông gọi trong lúc đi ra khỏi khu bếp, “Bà xã!”

“Tại sao ông ấy lại gọi em là Hildy?” Lee hỏi, xuất hiện ở cửa sau với giỏ bột mà anh vừa giã. Lee đang mặc áo ba lỗ. Bột mì trắng dính đến tận khuỷu.

Tôi nhìn đôi tay trần của anh trong giây lát rồi vội vàng quay mặt đi.

Bà Coyle đã sắp xếp cho chúng tôi làm việc cùng nhau vì anh cũng không thể quay lại thị trấn Prentiss Mới nữa.

Không, chắc chắn tôi sẽ không tha thứ cho bà ta.

“Hildy là tên của một người đã giúp bọn em,” tôi trả lời. “Được gọi bằng cái tên của bà ấy là một niềm vinh dự.”

“Khi nói bọn em , ý em là...”

“Phải, em và Todd.” Tôi nhận giỏ bột từ anh rồi đặt mạnh xuống bàn.

Im lặng bao trùm, như vẫn thường vậy mỗi khi cái tên Todd được nhắc đến.

“Không ai nhìn thấy cậu ấy cả, Viola,” Lee nhẹ nhàng nói. “Nhưng họ chủ yếu chỉ đi vào ban đêm, nên...”

“Bà ta sẽ không nói với em dù có nhìn thấy Todd.” Tôi bắt đầu chia bột ra bát. “Bà ta nghĩ Todd đã chết.”

Lee đổi chân đứng. “Nhưng em thì không nghĩ vậy.”

Tôi nhìn anh. Anh mỉm cười và tôi không thể ngăn mình mỉm cười đáp trả. “Anh tin em, phải không?”

Anh nhún vai. “Wilf tin em. Và em sẽ ngạc nhiên khi biết lời nói của Wilf có trọng lượng như thế nào ở đây.”

“Không.” Tôi nhìn qua cửa sổ về hướng Wilf đã biến mất. “Không, thực ra em không ngạc nhiên.”

Ngày hôm đó qua đi như mọi ngày khác và chúng tôi vẫn nấu nướng. Đó là công việc mới của chúng tôi, Lee và tôi, nấu ăn. Cho toàn bộ khu trại. Chúng tôi đã học nướng bánh từ công đoạn đầu tiên, khi bột vẫn còn là lúa mì. Chúng tôi đã học cách lột da sóc, cạy mai rùa và mổ bụng cá. Chúng tôi đã biết phải chuẩn bị từng nào nguyên liệu để nấu đủ xúp cho một trăm người. Chúng tôi gọt lê và khoai tây nhanh hơn bất kỳ ai trên hành tinh ngu ngốc này.

Bà Coyle thề đó là cách để thắng một cuộc chiến.

“Đây không phải những gì anh muốn làm khi gia nhập Câu Trả Lời,” Lee nói, nhổ nắm lông khỏi người con gà rừng thứ mười sáu trong buổi chiều hôm nay.

“Ít nhất anh cũng tình nguyện gia nhập,” tôi nói, ngón tay bấu vào con gà mà tôi đang làm lông. Lông vũ bay loạn xa như một đàn ruồi nhớp nháp, dính lên mọi thứ mà chúng chạm vào. Lông nhung màu xanh dính dưới móng tay tôi, vào nếp gập khuỷu tay và khóe mắt.

Tôi biết điều này vì Lee cũng bị dính lông khắp mặt, trên mái tóc dài màu vàng và lông cũng màu vàng ở cẳng tay.

Tôi lại thấy mình đỏ mặt và giận dữ nhổ ra một nắm lông.

Một ngày, rồi hai ngày, rồi ba ngày, rồi một tuần, rồi lại một tuần và một tuần nữa trôi qua, cùng Lee nấu nướng, cùng Lee giặt giũ, cùng Lee mắc kẹt ở căn lán này suốt ba ngày vì mưa.

Dù vậy đi nữa. Dù vậy đi nữa.

Có chuyện sắp xảy ra, đang được chuẩn bị, mà không ai hé với tôi nửa lời.

Và tôi vẫn mắc kẹt ở đây.

Lee ném con gà trụi lông xuống bàn rồi lại cầm lên một con khác. “Nếu không cẩn thận chúng ta sẽ khiến loài này tuyệt chủng.”

“Đây là thứ duy nhất Magnus bắn được,” tôi đáp. “Những loài khác quá nhanh.”

“Cả một loài bị xóa sổ chỉ vì Câu Trả Lời không có bác sĩ nhãn khoa,” Lee nói.

Tôi cười, quá to. Rồi đảo mắt với chính mình.

Tôi làm lông xong con gà của mình rồi nhặt một con khác lên. “Em làm được ba con thì anh mới làm xong hai con,” tôi nói. “ Và sáng nay em đã nướng nhiều bánh mì hơn, và ...”

“Em đã nướng cháy một nửa.”

“Vì anh nhóm lò to quá!”

“Anh không được sinh ra để làm bếp,” anh nói, mỉm cười. “Anh được sinh ra để làm lính.”

Tôi thở gấp. “Anh nghĩ em được sinh ra để làm bếp sao?”

Nhưng anh chỉ cười và cười kể cả khi tôi ném một nắm lông vũ ướt nhẹp vào anh, trúng ngay mắt. “Oái,” anh nói, lấy tay gạt chúng đi. “Em có tài nhắm đấy Viola. Chúng ta phải tìm cho em một khẩu súng mới được.”

Tôi vội vàng quay xuống nhìn con gà thứ một triệu đang đặt trong lòng mình.

“Hoặc không,” anh nói, nhỏ nhẹ hơn.

“Anh đã từng...?” tôi ngập ngừng.

“Đã từng làm gì?”

Tôi liếm môi, đó là một sai lầm vì ngay lập tức tôi phải nhổ ra một miệng đầy lông, nên khi cuối cùng tôi cũng nói hết câu, nó có vẻ khiêu khích hơn tôi muốn. “Anh đã từng bắn ai chưa?”

“Chưa.” Anh ngồi thẳng người hơn. “Còn em?”

Tôi lắc đầu và thấy anh ấy thư giấn, nên tôi nói ngay, “Nhưng em đã bị bắn.”

Anh lại ngồi thẳng dậy. “Không đời nào!”

Tôi nói trước khi kịp suy nghĩ, trước khi kịp nhận ra mình chuẩn bị nói, rồi tôi nói và nhận ra mình chưa từng nói thành lời, dù là với chính bản thân, chưa hề, kể từ khi chuyện xảy ra, vậy mà tôi lại đang nói đây, giữa căn phòng đầy lông vũ bay bồng bềnh.

“Và em đã đâm một người.” Tôi ngừng nhổ lông. “Đến chết.”

Cơ thể tôi bỗng cảm giác như nặng gấp đôi trong sự yên lặng ập đến sau đó.

Khi tôi bắt đầu khóc, Lee chỉ đưa cho tôi chiếc khăn làm bếp rồi để mặc cho tôi khóc, không an ủi hay nói những điều ngu ngốc hay gặng hỏi về chuyện đó, dù chắc hẳn anh đang tò mò đến chết. Anh chỉ để mặc cho tôi khóc.

Đó chính xác là điều tôi cần.

“Phải, nhưng chúng ta đang dần nhận được thêm sự ủng hộ,” Lee nói vào cuối bữa tối chúng tôi dùng chung với Wilf và Jane. Tôi cố kéo dài thời gian vì ngay khi ăn xong, chúng tôi sẽ phải quay lại nhà bếp để chuẩn bị men bánh mì cho ngày mai . Bạn không tưởng tượng ra được một trăm người sẽ ăn hết chừng nào bánh mì đâu.

Tôi cắn nửa miếng cuối cùng. “Em chỉ muốn nói rằng bọn anh không có nhiều người.”

“ Chúng ta, ” Lee nói, nhìn tôi nghiêm khắc. “Và chúng ta có gián điệp ở khắp thành phố và mọi người gia nhập mỗi khi có thể. Tình hình ở đó chỉ đang ngày càng tồi tệ. Họ đang bị chia khẩu phần ăn và không ai nhận được thuốc chữa Tiếng Ồn nữa. Họ sẽ sớm phải quay sang chống lại ông ta.”

“Và có quá nhiều người đang bị bỏ tù,” Jane bổ sung. “Hàng trăm phụ nữ đang bị nhốt, bị xích vào nhau dưới lòng đất, bị bỏ đói và chết hàng loạt.”

“Bà xã!” Wilf gắt.

“Tôi chỉ đang kể lại những gì tôi nghe được thôi mà!”

“Bà không nghe thấy điều gì như vậy cả.”

Jane sưng sỉa. “Không có nghĩa rằng đó không phải là sự thật.”

“Dù sao thì ở trong tù cũng có nhiều người ủng hộ chúng ta,” Lee nói. “Nên có lẽ sẽ...”

Anh ấy dừng lại.

“Sao?” tôi hỏi, ngẩng đầu lên. “Sẽ thế nào?”

Anh không trả lời, chỉ nhìn sang chiếc bàn nơi bà Coyle đang ngồi với bà Braithwaite, bà Forth, bà Waggoner và bà Barker, cả Thea nữa, như họ vẫn thường làm, tranh luận, thì thầm trao đổi, nghĩ ra những mệnh lệnh bí mật cho người khác thực hiện.

“Không có gì,” Lee nói, nhìn bà Coyle đứng dậy để đi về phía chúng tôi.

“Tôi cần xe kéo chuẩn bị sẵn cho tối nay, Wilf,” bà ta nói, lại gần bàn của chúng tôi.

“Vâng, thưa bà,” ông đáp rồi đứng dậy.

“Cứ ăn đi,” bà ta nói, ngăn ông lại. “Đây không phải là lao động bắt buộc.”

“Tôi sẵn lòng làm việc,” Wilf nói, phủi quần rồi bỏ chúng tôi ở lại.

“Tối nay bà sẽ khiến cho ai bị nổ tung xác đây?” tôi hỏi.

Bà Coyle mím chặt môi. “Ta nghĩ vậy là đủ rồi, Viola.”

“Tôi muốn đi cùng,” tôi nói. “Nếu tối nay bà quay trở lại thành phố thì tôi muốn đi cùng.”

“Hãy kiên nhẫn, cô gái của ta,” bà ta nói. “Rồi cháu sẽ có cơ hội của mình.”

“Khi nào?” tôi hỏi trong lúc bà ta bỏ đi. “Khi nào?”

“Hãy kiên nhẫn,” bà ta nhắc lại.

Nhưng bà ta nói bằng giọng mất kiên nhẫn.

Trời ngày càng tối sớm hơn. Tôi ngồi ở bãi đá bên ngoài khi đêm xuống, nhìn những người thực hiện nhiệm vụ tối nay bước đến xe kéo, túi họ chứa đầy những món đồ bí ẩn. Một vài người đàn ông đã có Tiếng Ồn, họ đang cắt giảm thuốc từ nguồn dự trữ ngày càng ít ỏi cất trong hang. Họ uống vừa đủ để trà trộn vào thành phố nhưng không đủ để tiết lộ điều gì. Tìm ra liều lượng cân bằng là một việc làm phức tạp, và ngày càng nguy hiểm hơn để những người đàn ông của chúng tôi xuất hiện trong thị trấn, nhưng họ vẫn đi.

Và đêm nay, những người dân của thị trấn Prentiss Mới sẽ bị mất trộm trong lúc đang ngủ, sẽ bị đánh bom, tất cả vì chính nghĩa.

“Chào,” Lee nói. Anh ấy chẳng khác gì một cái bóng giữa lúc chạng vạng khi đang ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Chào,” tôi đáp.

“Em ổn chứ?”

“Tại sao không?”

“Ừ.” Anh nhặt một hòn đá lên và ném vào màn đêm. “Tại sao không?”

Những ngôi sao bắt đầu xuất hiện trên bầu trời. Tàu của tôi đang ở đâu đó trên kia. Những người có thể giúp đỡ chúng tôi, không, những người sẽ giúp đỡ chúng tôi nếu tôi có thể liên lạc với họ. Simone Watkin và Bradley Tench, những người tốt, những người khôn ngoan , những người sẽ ngăn chặn tất cả những chuyện ngu ngốc và những vụ đánh bom này và...

Một lần nữa tôi thấy cổ họng mình thắt lại.

“Em thực sự đã giết người,” Lee nói và ném một hòn đá khác.

“Ừ,” tôi đáp, kéo đầu gối lên ngực.

Lee đợi một lát. “Với Todd sao?”

“Vì Todd,” tôi nói. “Để cứu cậu ấy. Để cứu bọn em .”

Giờ đây khi mặt trời đã lặn, cái lạnh thực sự ùa đến. Tôi ôm đùi chặt hơn.

“Bà ấy sợ em,” anh ấy nói. “Bà Coyle. Bà ấy nghĩ em mạnh mẽ.”

Tôi quay ra nhìn anh, hay ít nhất là gắng nhìn ra anh trong bóng tối. “Chuyện đó thật ngu.”

“Anh nghe bà ấy nói thế với bà Braithwaite. Rằng em có thể lãnh đạo cả một đội quân nếu chủ tâm làm vậy.”

Tôi lắc đầu nhưng dĩ nhiên anh không thể nhìn thấy. “Bà ta thậm chí còn không hiểu em.”

“Ừ, nhưng bà ấy rất thông minh.”

“Và mọi người ở đây đi theo bà ta như lũ cừu non.”

“Tất cả mọi người trừ em.” Anh huých nhẹ vào vai tôi. “Có lẽ đó là những gì bà ấy muốn nói.”

Chúng tôi nghe thấy những tiếng xào xạc trầm bổng vọng ra từ trong hang, có nghĩa đàn dơi đang chuẩn bị sẵn sàng.

“Tại sao anh lại ở đây?” tôi hỏi. “Tại sao anh đi theo bà ta?”

Tôi từng hỏi câu này nhưng anh luôn tránh né.

Nhưng có lẽ tối nay sẽ khác. Cảm giác có vẻ rất khác.

“Bố anh đã chết trong cuộc chiến Xú Vật,” anh ấy nói.

“Bố của nhiều người khác cũng vậy,” tôi nói và nghĩ đến Corinne, tự hỏi cô đang ở đâu, liệu cô...

“Anh không nhớ nhiều về ông,” Lee nói. “Tuổi thơ của anh thật ra chỉ có mẹ và chị. Chị gái của anh thì...” anh cười. “Em sẽ thích chị ấy. Miệng lưỡi ghê gớm và bọn anh đã có những trận đánh lộn mà em sẽ không thể nào tin nổi.”

Anh lại cười, nhưng khẽ hơn. “Khi đội quân tràn đến, Siobhan muốn chiến đấu, mẹ anh thì không. Anh cũng muốn chiến đấu, nhưng Siobhan và mẹ anh đã cãi nhau khốc liệt, Siobhan sẵn sàng chống trả còn mẹ anh phải chặn cửa lại để ngăn không cho chị ấy chạy ra đường khi đội quân hành quân tới.”

Tiếng xào xạc lớn dần và Tiếng Ồn của lũ dơi bắt đầu vang vọng từ cửa hang. Bay, bay, chúng nói. Bay đi, bay đi.

“Rồi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, chẳng phải sao?” anh ấy nói. “Đội quân tràn đến, và đêm đó họ bắt tất cả phụ nữ nhốt vào những ngôi nhà ở phía Đông thị trấn. Mẹ anh nói phải hợp tác, kiểu như, tạm thời thôi, để xem tình hình thế nào, có thể ông ta không tệ đến vậy. Những câu đại loại thế.”

Tôi không trả lời và tôi mừng vì trời đang tối nên anh không thể trông thấy mặt tôi.

“Nhưng Siobhan không chịu rời đi mà không kháng cự, chẳng phải sao? Chị ấy gào thét vào mặt đám lính và không chịu thỏa hiệp và mẹ anh đã phải cầu xin chị ấy dừng lại, đừng khiến họ tức giận, nhưng Siobhan..” Anh ngập ngừng và tặc lưỡi. “Siobhan đã đấm tên lính đầu tiên định dùng vũ lực để ép chị ấy đi theo.”

Anh hít sâu. “Rồi tình hình hỗn loạn. Anh đã tìm cách chống trả, nhưng điều tiếp theo anh biết là anh nằm sõng soài dưới đất, hai tai inh ỏi và một tên lính đang đè gối lên lưng anh còn mẹ anh thì gào thét nhưng chẳng có tiếng động gì từ Siobhan rồi anh bất tỉnh và khi tỉnh dậy, anh đang ở một mình trong nhà.”

Bay, bay, tôi nghe thấy, ngay rìa cửa hang. Bay đi, bay đi, bay đi.

“Anh đã đi tìm họ ngay khi lệnh giới nghiêm được nới lỏng,” anh ấy nói, “nhưng chưa bao giờ tìm thấy. Anh đã tìm ở tất cả khu ký túc và căn lán và mọi khu điều trị. Và rồi, ở khu điều trị cuối cùng, bà Coyle đã trả lời.”

Anh ngừng lời, ngước lên. “Chúng đến rồi.”

Lũ dơi ùa ra từ trong hang, như thể thế giới vừa nghiêng mình và chúng bị hắt ra trên đầu chúng tôi, trận lũ bóng đêm vĩ đại trên nền trời tối tăm. Tiếng vù vù dữ dội của chúng nhấn chìm mọi tiếng động khác, nên suốt một lúc chúng tôi chỉ ngồi ngắm chúng tiếp tục túa ra.

Mỗi con có sải cánh dài ít nhất hai mét, với đôi cánh lông lá và đôi tai ngắn dày mập, một đốm xanh lấp lánh ánh lân quang nằm ở mỗi đầu cánh đang xòe ra mà chúng dùng để gây choáng cho lũ bướm đêm và những con bọ mà chúng săn. Những cái đốm ấy phát sáng trong đêm, tạo nên một tấm chăn tạm thời lấp lánh ánh sao trên đầu chúng tôi. Chúng tôi ngồi đó, bao quanh là những đôi cánh đang đập, giữa những Tiếng Ồn chiêm chiếp, bay bay bay đi bay đi bay đi.

Sau năm phút chúng mới bay ra hết, tản ra cánh rừng xung quanh, không trở lại trước khi bình minh tới.

“Có chuyện sắp xảy ra.” Lee nói trong sự im lặng ùa đến sau đó. “Em đã biết điều đó. Anh không thể nói là chuyện gì, nhưng anh sẽ tham gia, vì còn một chỗ mà anh cần phải đến để tìm họ.”

“Vậy thì em cũng đi,” tôi nói.

“Bà ấy sẽ không cho em đi.” Anh quay sang tôi. “Nhưng anh hứa với em, anh sẽ để ý tìm Todd. Bằng chính đôi mắt mà anh sẽ dùng để tìm Siobhan và mẹ, anh sẽ tìm cậu ấy.”

Chuông vang khắp khu trại, báo hiệu rằng tất cả các nhóm làm nhiệm vụ đang chuẩn bị lên đường vào thị trấn và những người còn lại phải chuẩn bị lên giường. Lee và tôi ngồi trong bóng tối thêm một lúc, vai anh khẽ cọ vào tôi, và vai tôi khẽ cọ vào anh.