← Quay lại trang sách

Chương 24 Tường ngục

“KHÔNG TỆ,” thị trưởng nói từ trên lưng Morpeth, “đối với một lực lượng không có tay nghề.”

“Đáng lẽ đã làm được nhiều hơn,” Davy nói, “nhưng trời mưa và sau đó mọi thứ ngập trong bùn .”

“Không, không,” thị trưởng nói, đảo mắt quanh công trường. “Hai đứa đã làm được rất đáng nể, cả hai đứa, và chỉ sau một tháng.”

Chúng tôi dành một phút để nhìn ngắm thành quả đáng nể mà mình đạt được. Chúng tôi đã đổ xong móng cho một tòa nhà dài độc nhất. Tường dẫn đã được dựng, một số còn bắt đầu được đổ đá lấy ra từ những bức tường phía trong tu viện trước đây, và vải bạt đã tạo thành một cái mái tạm bợ. Trông nó đã giống một tòa nhà.

Ông ta nói đúng, một thành quả đáng nể.

Chúng tôi và gần 1150 Xú Vật.

“Phải,” thị trưởng nói. “Rất đáng hài lòng.”

Tiếng Ồn của Davy đang tỏa ra một thứ ánh sáng hồng hào nhức mắt.

“Vậy nó là cái gì?” tôi hỏi.

Thị trưởng quay sang nhìn tôi. “Cái gì là cái gì?”

“Cái này.” Tôi chỉ vào tòa nhà. “Nó là gì?”

“Cứ hoàn thành đi, Todd, ta hứa sẽ mời cháu đến dự lễ khánh thành.”

“Nhưng nó không phải dành cho các Xú Vật, phải không?”

Thị trưởng khẽ cau mày. “Không, Todd, không phải.”

Tôi xoa gáy và có thể nghe thấy những tiếng lục đục trong Tiếng Ồn của Davy, những tiếng lục đục sẽ càng réo lớn nếu tôi phá hỏng khoảnh khắc nhận lời khen của hắn. “Chỉ là,” tôi nói, “ba đêm vừa qua đều có sương giá, và trời sẽ còn lạnh thêm.”

Thị trưởng xoay Morpeth lại đối diện tôi. Nhóc trai, nó nghĩ. Nhóc trai lùi lại.

Tôi lùi lại mà không kịp suy nghĩ.

Thị trưởng nhướn mày. “Cháu muốn có máy sưởi cho nhân công của mình ư?”

“Thì,” tôi nhìn xuống đất và tòa nhà và những Xú Vật đang co cụm ở một góc xa khỏi ba người chúng tôi hết mức cứ như chúng có thể làm vậy khi mà bọn chúng quá đông còn diện tích thì lại quá chật hẹp. “Tuyết có thể rơi,” tôi nói. “Không biết chúng có sống sót nổi không.”

“Ồ, chúng cứng cỏi hơn những gì cháu nghĩ đấy, Todd.” Giọng thị trưởng trầm và tràn đầy những thứ tôi không thể nắm bắt. “Cứng cỏi hơn nhiều.”

Tôi lại cúi xuống. “Thì,” tôi nói. “Được rồi.”

“Ta sẽ phái binh nhì Farrow mang một số máy sưởi nhiệt hạch loại nhỏ đến nếu điều đó khiến cháu cảm thấy khá hơn.”

Tôi chớp mắt. “Thật sao?”

“Thật sao?” Davy hỏi.

“Chúng đã làm việc rất tốt,” thị trưởng nói, “dưới sự chỉ đạo của cháu, và cháu đã thể hiện thái độ cống hiến nhiệt thành trong những tuần qua, Todd. Tài lãnh đạo thực thụ.”

Ông ta mỉm cười, gần như ấm áp.

“Ta biết cháu ghét phải nhìn người khác đau khổ.” Ông ta vẫn nhìn vào mắt tôi, như đang thách tôi nhìn đi chỗ khác. “Sự nhạy cảm của cháu rất đáng quý.”

“Nhạy cảm,” Davy chế giễu.

“Ta tự hào về cháu.” Thị trưởng ghì dây cương. “Cả hai đứa. Và hai đứa sẽ được ban thưởng cho những nỗ lực của mình.”

Tiếng Ồn của Davy lại ánh lên trong khi thị trưởng phi ngựa ra khỏi tu viện. “Mày có nghe thấy không?” hắn hỏi, hấp háy lông mày. “Thưởng đấy, thằng Cứt Lợn nhạy cảm của tao ơi.”

“Câm đi, Davy.” Tôi đã đang bước dọc theo tường dẫn hướng ra phía sau tòa nhà, nơi trống trải duy nhất còn lại nên cũng là nơi tất cả Xú Vật đang co cụm. Chúng tránh đường khi tôi đi qua. “Máy sưởi sắp được mang đến,” tôi nói, nhét cả hình ảnh máy sưởi vào Tiếng Ồn. “Tình hình sẽ khá hơn.”

Nhưng chúng chỉ tiếp tục làm mọi cách để không chạm vào tôi.

“Tao nói tình hình sẽ khá hơn!”

Lũ ngu ngốc vô ơn...

Tôi dừng lại. Tôi hít sâu. Tôi bước tiếp.

Tôi vòng ra sau tòa nhà nơi chúng tôi đặt tường dẫn không dùng đến tựa vào khung nhà, tạo thành một cái hốc. “Mày ra được rồi,” tôi nói.

Mới đầu không có âm thanh nào, rồi tiếng lạo xạo vang lên và 1017 xuất hiện, tay hắn đang luồn trong đai cố định vốn là một trong những cái áo ít ỏi của tôi. Hắn gầy hơn bao giờ hết, da vẫn còn đỏ ở nơi tay bị gãy nhưng cũng đã nhạt dần. “Tao đã lấy được một ít thuốc giảm đau,” tôi nói, lấy chúng ra từ trong túi.

Hắn chộp lấy từ tay tôi, cào vào lòng bàn tay.

“Liệu hồn,” tôi nói qua kẽ răng. “Mày muốn bị đưa đến nơi mà họ đưa những tên Xú Vật bị thương đến hả?”

Một chùm Tiếng Ồn phát ra từ hắn, loại Tiếng Ồn mà tôi đá quen và trông đợi sẽ được thấy, và vẫn thế, hắn đứng trên tôi với khẩu súng trường trong tay, hắn đánh tôi rồi lại đánh tôi, tôi cầu xin hắn dừng lại, hắn đập gãy tay tôi.

“Ừ,” tôi nói. “Sao cũng được.”

“Lại chơi với thú cưng của mày hả?” Davy cũng đi ra phía sau tòa nhà, tựa người lên khung nhà, tay khoanh trước ngực. “Mày biết không, khi ngựa bị gãy chân, người ta sẽ bắn chết chúng.”

“Hắn không phải ngựa.”

“Ừa,” Davy nói. “Hắn là cừu.”

“Cảm ơn vì đã không mách bố mày,” tôi bảo.

Davy nhún vai. “Sao cũng được, Cứt Lợn, miễn nó không khiến chúng ta bị cắt thưởng.”

1017 tặc lưỡi thô lỗ với chúng tôi, nhưng chủ yếu là với tôi.

“Hắn không có vẻ cảm kích nhỉ,” Davy nói.

“Ừ, thì, tao đã cứu hắn hai lần.” Tôi nhìn 1017, nhìn thẳng vào cặp mắt không bao giờ chịu rời khỏi mắt tôi. “Tao sẽ không làm vậy nữa đâu.”

“Mày cứ nói thế,” Davy đáp, “nhưng ai cũng biết mày sẽ lại cứu hắn.” Hắn hất đầu về phía 1017. “Cả hắn cũng biết.” Mắt Davy mở lớn vẻ chế giễu. “Vì mày nhạy cảm .”

“Câm mồm.”

Nhưng hắn chỉ phá lên cười rồi bỏ đi, còn 1017 thì vẫn cứ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nhìn lại.

Tôi đã cứu hắn.

(tôi đã cứu hắn vì cô)

(nếu cô ở đây, cô sẽ thấy, thấy tôi đã cứu hắn)

(nếu cô ở đây)

(nhưng cô không ở đây)

Tôi nắm chặt tay rồi ép mình phải nhả tay ra.

Thị trấn Prentiss Mới đã thay đổi trong một tháng qua, tôi nhìn thấy sự thay đổi đó mỗi ngày trên đường cưỡi ngựa về.

Một phần vì mùa đông đang đến. Lá trên cây đã chuyển sang màu tím và đỏ rồi rụng xuống đất, để lại cành nhánh xơ xác cao ngồng của mùa đông. Cây thường xanh vẫn giữ lại lá kim nhưng đã thả quả, cây tầm với thì co cành lại vào thân, bỏ lại những cái cột trần trụi chống chọi với sương giá. Tất cả những điều đó cộng thêm bầu trời ngày một thêm xám xịt khiến thị trấn trông như đang lên cơn đói khát.

Mà đúng là vậy. Quân đội chiếm đóng vào cuối mùa thu hoạch nên vẫn còn lương thực dự trữ, nhưng không còn ai sống ở các khu định cư bên ngoài để mang hàng hóa đến trao đổi và Câu Trả Lời vẫn tiếp tục đánh bom và cướp bóc. Có đêm, cả một cửa hàng lúa mì bị khoắng, gọn ghẽ và sạch bách đến nỗi đã rõ rành rành là có người ở thị trấn và trong quân đội đang giúp đỡ họ.

Đó là tin xấu cho cả thị trấn lẫn quân đội.

Hai tuần trước giờ giới nghiêm đã được nâng sớm lên, rồi một tuần trước nó lại được đặt sớm hơn nữa cho đến khi không ai được phép ra khỏi nhà lúc trời tối ngoại trừ một số lính tuần. Quảng trường trước nhà thờ lớn đã trở thành nơi nhóm lửa đốt sách, đốt đồ dùng của những người bị phát hiện là đã trợ giúp Câu Trả Lời, đốt một đống đồng phục thầy thuốc kể từ khi thị trưởng cho đóng cửa khu điều trị cuối cùng. Và hầu như không ai được dùng thuốc chữa Tiếng Ồn nữa, trừ một số thành viên thân cận của thị trưởng, ông Morgan, ông O’Hare, ông Tate, ông Hammar, những người từ thị trấn Prentiss cũ, những người đã ở bên ông ta hàng năm trời. Những kẻ trung thành, tôi đoán vậy.

Ngay từ đầu tôi và Davy đã không được cấp thuốc nên chẳng có cơ hội để ông ta tước lại.

“Có lẽ đó là phần thưởng của bọn mình,” Davy nói khi chúng tôi đang cưỡi ngựa. “Có thể ông ấy sẽ cho bọn mình một số thuốc từ hầm rượu, và cuối cùng bọn mình sẽ biết cảm giác đó như thế nào.”

Phần thưởng của bọn mình, tôi nghĩ. Của bọn mình.

Tôi vuốt tay dọc sườn Angharrad, cảm nhận cái lạnh từ làn da của nó. “Gần đến nhà rồi, cô bạn,” tôi thì thầm giữa hai tai nó. “Chuồng ngựa ấm áp.”

Ấm áp, nó nghĩ. Nhóc trai.

“Angharrad,” tôi đáp.

Ngựa không phải thú cưng và chúng cứ nửa điên nửa khùng suốt ngày nhưng tôi đã học được rằng nếu ta đối xử đúng cách với chúng, chúng sẽ hiểu ta.

Nhóc trai, nó lại nghĩ và cảm giác như thể tôi là một phần trong đàn.

“Có thể phần thưởng là đàn bà!” Davy bất chợt nói. “Phải! Có thể ông ấy sẽ thưởng cho chúng ta vài con đàn bà và cuối cùng mày sẽ trở thành một thằng đàn ông đích thực.”

“Câm đi,” tôi đáp trả, nhưng chúng tôi không đánh nhau. Nghĩ lại thì, đã lâu lắm rồi chúng tôi không đánh lộn.

Chúng tôi đã quen với sự có mặt của nhau, có lẽ vậy.

Cũng không mấy khi thấy phụ nữ đâu nữa. Khi tòa tháp liên lạc bị đánh sập, họ đã lại bị cấm túc trong nhà, ngoại trừ những nhóm làm việc ngoài đồng để sửa soạn cho vụ mùa năm sau dưới sự giám sát của lính có vũ trang. Giờ đây chồng và con trai họ chỉ được đến thăm tối đa một lần mỗi tuần.

Chúng tôi nghe được những câu chuyện đồn thổi về binh lính và phụ nữ, rằng binh lính lẻn vào ký túc xá của phụ nữ vào ban đêm, làm những chuyện khủng khiếp mà không bị trừng phạt.

Đó là chưa tính những người phụ nữ bị nhốt trong tù, những nhà tù mà tôi chỉ được trông thấy từ trên tháp chuông nhà thờ lớn, những tòa nhà được chuyển đổi mục đích sử dụng ở mé Tây thị trấn gần chân thác. Ai mà biết chuyện gì đang diễn ra bên trong? Chúng ở quá xa, khuất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người trừ những kẻ canh giữ.

Cũng na ná với Xú Vật.

“Chúa ạ, Todd,” Davy nói, “mày ồn ào quá, suy nghĩ suốt ngày.”

Tôi đã học được cách bỏ ngoài tai những lời như vậy của Davy. Chỉ có điều lần này, hắn gọi tôi là Todd.

Chúng tôi để ngựa ở chuồng ngựa gần nhà thờ lớn. Davy hộ tống tôi về nhà thờ, dù tôi không thực sự cần bị quản thúc nữa.

Vì tôi còn biết đi đâu?

Bước đến cửa trước, tôi nghe thấy, “Todd?”

Thị trưởng đang đợi tôi.

“Vâng, thưa ngài?” tôi hỏi.

“Lúc nào cũng thật lịch sự,” ông ta mỉm cười, bước lại gần tôi, ủng nện trên nền đá cẩm thạch. “Gần đây cháu có vẻ khá hơn, điềm tĩnh hơn.” Ông ta dừng lại khi còn cách tôi một mét. “Cháu đã sử dụng công cụ ấy hả?”

Hả?

“Công cụ gì?” tôi hỏi.

Ông ta khẽ thở dài. Rồi...

TA LÀ NHÓM VÀ NHÓM LÀ TA.

Tôi đặt một tay lên thái dương. “Sao ông làm được vậy?”

“Có thể sử dụng Tiếng Ồn, Todd,” ông ta nói. “Nếu cháu đủ kỷ luật. Và bước đầu tiên là sử dụng công cụ.”

“Ta là nhóm và nhóm là ta?”

“Đó là cách để tự định tâm,” ông ta gật đầu, “là cách để sắp thẳng Tiếng Ồn, kiềm chế nó, kiểm soát nó, và một người đàn ông có thể kiểm soát Tiếng Ồn là một người đàn ông có lợi thế.”

Tôi nhớ rằng ông ta vẫn thường tụng thành tiếng trong nhà ông ta ở thị trấn Prentiss cũ, nhớ vẻ sắc lạnh và đáng sợ trong Tiếng Ồn của ông ta so với của những người khác, nhớ nó có cảm giác giống như...

Như một món vũ khí.

“Nhóm là gì?” tôi hỏi.

“Là định mệnh của cháu, Todd Hewitt. Nhóm là một hệ thống kín. Không có lối ra, nên tốt hơn là cháu đừng nên chống lại.”

TA LÀ NHÓM VÀ NHÓM LÀ TA.

Nhưng lần này, giọng của tôi cũng hòa vào.

“Có rất nhiều thứ ta mong chờ được dạy cho cháu,” ông ta nói rồi bỏ đi mà không thèm chúc ngủ ngon.

Tôi đi đi lại lại dọc theo tường bao tháp chuông, nhìn về ngọn thác ở phía Tây, ngọn đồi với khe núi ở phía Nam, và ở phía Đông, những ngọn đồi dẫn đến tu viện, dù ta không thể trông thấy nó từ đây. Tất cả những gì ta có thể thấy là thị trấn Prentis Mới, đóng cửa kín mít, co quắp vào nhau khi đêm lạnh tìm đến.

Cô đang ở đâu đó ngoài kia.

Một tháng rồi mà cô vẫn chưa đến.

Một tháng rồi mà...

(câm đi)

(câm cái miệng than vãn chết tiệt của mày lại)

Tôi tiếp tục đi đi lại lại.

Cửa sổ đã được lắp kính và có một chiếc máy sưởi để bảo vệ chúng tôi khỏi cái lạnh đêm mùa thu. Cũng có nhiều chăn hơn, và một chiếc đèn cùng những quyển sách được phê chuẩn để thị trưởng Ledger đọc.

“Nhưng vẫn là nhà ngục, phải không?” ông ta nói sau lưng tôi, miệng nhồm nhoàm. “Cứ tưởng đến giờ ông ta đã phải tìm được cho cậu một nơi tốt hơn rồi.”

“Tôi ước mọi người ngừng nghĩ rằng họ có thể thoải mái đọc tâm trí của tôi suốt ngày đi,” tôi nói mà không quay lại.

“Chắc hẳn ông ta muốn giữ cậu ở ngoài thị trấn,” ông ta nói, ăn xong bữa tối của mình, vốn chỉ bằng một nửa những gì chúng tôi từng được cấp. “Muốn giữ cậu tránh xa những tin đồn.”

“Tin đồn gì?” tôi hỏi, dù chẳng mấy hứng thú.

“Ô, tin đồn về năng lực kiểm soát tâm trí vĩ đại của thị trưởng. Tin đồn về những món vũ khí được tạo thành từ Tiếng Ồn. Có tin đồn rằng ông ấy biết bay thì ta cũng không thấy lạ.”

Tôi không quay lại nhìn ông ta và giữ Tiếng Ồn im lặng.

Ta là nhóm, tôi nghĩ.

Rồi tôi dừng lại.

Khi quả bom đầu tiên phát nổ thì đã quá nửa đêm.

Bùm!

Tôi khẽ giật mình trên đệm, nhưng chỉ có vậy.

“Cậu nghĩ là ở đâu?” thị trưởng Ledger hỏi, cũng vẫn nằm yên.

“Nghe có vẻ là về hướng Đông,” tôi nói, ngước lên nhìn bóng tối của tháp chuông. “Có lẽ là một cửa hàng thực phẩm?”

Chúng tôi đợi quả thứ hai. Dạo này luôn có quả bom thứ hai. Trong lúc binh lính đang chạy đến nơi quả bom thứ nhất phát nổ, Câu Trả Lời tận dụng cơ hội để kích hoạt quả thứ hai...

Bùm!

“Đây rồi,” thị trưởng Ledger nói, ngồi dậy trên giường và nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi cũng ngồi dậy.

“Chết tiệt,” ông ta nói.

“Gì?” tôi hỏi, xích lại gần ông ta.

“Ta nghĩ đó là nhà máy nước dưới sông.”

“Điều đó có nghĩa là gì?”

“Có nghĩa là từ nay chúng ta sẽ phải đun từng cốc nước chết tiệt...”

BÙM!

Một quầng sáng chói gắt khiến tôi và thị trưởng Ledger lùi phắt khỏi cửa sổ. Lớp kính rúng động trong khung cửa.

Và mọi ánh đèn ở thị trấn Prentiss Mới phụt tắt.

“Nhà máy điện,” thị trưởng Ledger nói, vẻ không tin nổi. “Nhưng nó được canh gác nghiêm ngặt cả ngày. Làm sao họ có thể tiếp cận chỗ đó?”

“Tôi không biết,” tôi nói, bụng thắt lại. “Rồi họ sẽ phải trả giá đắt.”

Thị trưởng Ledger xoa bàn tay mệt mỏi khắp mặt trong lúc chúng tôi nghe tiếng còi hụ và tiếng binh lính hò hét khắp thành phố bên dưới. Ông ta lắc đầu. “Ta không biết họ nghĩ mình đang cố đạt được cái gì ...”

BÙM!

BÙÙM!

BÙÙÙM!

BÙÙÙÙM!

BÙÙÙÙÙM!

Năm vụ nổ lớn liên tiếp, làm rúng động tòa tháp đến nỗi tôi và thị trưởng Ledger bị hất văng ra sàn và nhiều cửa kính vỡ tung, vào phía trong, đắp lên người chúng tôi những mảnh vỡ và vụn kính.

Chúng tôi thấy bầu trời bừng sáng.

Bầu trời phía Tây.

Một đám mây lửa và khói bắn thẳng lên trời, cao tít ngay phía trên khu nhà ngục, như thể một gã khổng lồ đang đập phá ở đó.

Thị trưởng Ledger thở khó nhọc bên cạnh tôi.

“Họ đã làm rồi,” ông ta nói, thở không ra hơi. “Họ thực sự đã làm rồi.”

Họ thực sự đã làm rồi, tôi nghĩ.

Họ đã bắt đầu cuộc chiến của mình.

Và tôi không thể không nghĩ...

Tôi không thể không nghĩ, liệu...

Cô có đến tìm tôi?